Ác Ma Pháp Tắc

Chương 576: Chương 576: Ngày không cách nào qua






Mưa tuyết đầy trời, đế đô chỉ sau 1 đêm biến thành trắng xóa.

Đây là trận mưa tuyết đầu tiên của năm nay. Quân thủ thành đã mang bên trong khải giáp 1 lớp áo da dày. Trường mâu trong tay cũng dưới khí trời này mà tỏa ra băng sương nhàn nhạt, quan quân đi tuần tra thỉnh thoảng dừng lại xoa tay vào nhau, sau đó thấp giọng chửi rủa trời giá rét.

Tuyết năm nay nhiều hơn so với mọi năm, càng kỳ quái là, trong khi đại lục thì rơi tuyết, miền bắc, phòng tuyến Kaspersky lại không.

Một trận gió nổi lên, khiến binh sĩ phải co người lại, nhìn cửa thành tính toán thời gian.

Trên đường không có bao nhiêu người qua lại. Nghe nói ngoài thành, con đường chính đã bị tắc lại. Tối qua 1 đội quân cận vệ xui xẻo bị điều đi xúc tuyết. Nghe nói có không ít thương đội bị tắc lại ngoài thành mười mấy dặm. Xem ra trước khi con đường hết tuyết, là đừng nghĩ về được.

Lúc này, một đội kỵ binh từ xa mà tới. Kỵ sĩ đi đầu mặc áo giáp da, dưới thời tiết giá rét như vậy mà chỉ mang 1 áo choàng đỏ tươi, phóng ngựa mà đi.

Mà gần trăm kỵ sĩ theo sau, ai ai cũng sống lưng thẳng tắp, vác theo trường cung. Trên mặt mang vẻ kiêu ngạo, chạy sau ngựa còn có cả chó săn.

Những kỵ binh này đem 1 người bao vây vào giữa, bên trong là 1 con ngựa lớn toàn thân trắng như tuyết, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt từ Tây Bắc. Trên thân ngựa là 1 thân hình nho nhỏ, áo da màu vàng, đầu đội mũ da, lưng đeo 1 đoản cung tinh tế. Người này 1 thân khí chất quý tộc đặc thù, khóe miệng còn 1 tia lạnh hơn khí trời vài phần.

Đội kỵ binh này vừa tới cửa thành, thủ quân nhìn thấy cờ hiệu, tức thì gấp rút khom lưng quỳ xuống.

Khi thủ quân đồng thanh hô vang “Bệ hạ vạn tuế”, lập tức kỵ sĩ phóng đi như gió xoáy, đầu cũng không ngoảnh lại, phi ngựa lao lên trước, hất 1 chút băng tuyết trên đất vào mặt vào cổ binh sĩ đang quỳ trên mặt đất, nhưng không ai dám kêu 1 tiếng.

Sau khi đội kỵ binh này tiến vào thành, quân thủ cửa mới đứng lên, có người nhìn vào thành thở dài:

- Sợ rằng tiểu bệ hạ hôm nay tâm tình không tốt a.

- Tuyết lớn như vậy mà đi săn, chỉ sợ chả thu được cái gì.

Một quan quân khác đoán mò, nhíu mày nói:

- Bệ hạ mấy ngày đều ra ngoài đi săn, hình như càng lúc càng nhiều…

- Câm mồm!

Một quan quân cấp bậc cao hơn 1 chút biến sắc, nói:

- Việc của hoàng thất, các ngươi dám tùy tiện luận đàm ư?

Hoàng tử Charles… không, hoàng đế Charles mới đúng, được đông đảo kỵ sĩ bao vây, trên phố đế đô phi ngựa 1 mạch… Người đi đường từ xa nghe thấy tiếng phi ngựa, lập tức tản ra.

Sau tuyết rơi, con đường đầy bùn nhão. Tại đầu phố, đột nhiên nghe 1 tiếng hí dài, lại có tiếng như móng ngựa dẫm lên băng trơn, rồi có tiếng trượt…

Phụp 1 tiếng, thân hình Charles lập tức lệch đi rơi xuống, may mà dây cương cửa hắn rất chắc chắn, thân hình treo lại được, không ngã xuống đất.

Bên cạnh sớm đã có ngự lâm quân chạy tới kéo dây cương, vỗ yên con ngựa, nhanh chóng giúp tiểu hoàng đế xuống.

Hoàng đế Charles tuổi trẻ xuống đất rồi, vẻ mặt non nớt tràn đầy nộ khí, đột nhiên đẩy kỵ sĩ bên mình ra, dùng sức lấy roi ngựa quất vào vật cưỡi của mình!

- Súc sinh! Súc sinh! Ngươi cũng dám khi dễ ta! Ngươi cũng dám khi dễ ta!

Hắn tuổi còn nhỏ, khí lực cũng không quá lớn, chỉ là tức quá nên vừa quất loạn lên. Ngựa bị ăn đòn đau không nói, kỵ sĩ bên cạnh cũng không ai dám tiến lên ngăn trở, chỉ có liếc nhau xuống ngựa đứng bên cạnh.

Charles đánh 1 trận roi xong, thở hồng hộc, nhìn sắc mặt bộ hạ xung quanh, trên mặt lộ ra 1 tịa âm mai. Hít sâu 1 hơi, mỉm cười nói:

- Ngựa này trở chứng với ta. Các ngươi không cần sợ sệt như vậy. Tốt rồi, khí hậu lạnh như vậy, mọi người cũng đừng đứng ở đây hứng gió nữa, sớm hồi cung thôi. Hôm nay ai đi săn cùng ta đều có thưởng.

Nói đến đây, hắn hậm hực nhìn vật cưỡi của mình. Bộ lông bạch mã đã bị đánh ra không ít vết máu, không thể cưỡi tiếp. Kỵ sĩ đầu lĩnh bên cạnh vội đem ngựa của mình cho hoàng đế.

- Hôm nay trở về đem nó giết đi, mọi người lấy thịt ngựa chia nhau.

Charles nhàn nhạt nói.

Bên cạnh có 1 kỵ sĩ lỗ mãng, tự cho là thông minh thấp giọng đề tình 1 câu:

- Bệ hạ, con Marc này là con ngày thích nhất, là lễ vật của công tước hoa tulip…

Charles đã xoay người lên ngựa, sắc mặt cứng lại . Hắn ép hỏa khí xuống, nở nụ cười:

- A, Là quà của lão sư, chẳng qua cái tên chăn ngựa cũng cần phải bị phạt.

Hắn hơi run cương, đột nhiên nói:

- Năm mới, nghe nói lão sư mang sư mẫu tới đế đô, tính ngày hẳn là tới rồi đi. Lão sư nhiễm bệnh nhiều ngày, ta cũng chưa từng đi thăm. Hôm nay không có việc gì, nên đi phủ công tước hoa tulip đi.

Hắn là hoàng đế chí tôn, tuy chưa chấp chưởng việc nước, nhưng những ngự lâm quân bên cạnh nào dám làm trái, vội vã chuyển hướng đi phủ công tước hoa tulip.

Trong viện lớn như vậy, 1 người cũng không có. Đỗ Duy ngồi trên xe lăn dưới hiên, nhìn mưa tuyết đầy trời, dường như có tâm tư khác.

Hôm trước mưa tuyết bắt đầu, sau 2 ngày đầy nhà đã là mảnh băng sáng loáng, Đỗ Duy ngây ngốc nhìn phiến băng.

Vài ngày trước, sứ giả Nam Dương được nhiếp chính vương lấy quốc lễ tiếp đón, lễ nghi này xuất ra, cơ hồ là thưa nhận “Liên hiệp vương quốc Nam Dương” ngang bằng với đế quốc, cũng có thể nói nó được thừa nhận là 1 quốc gia.

Tuy nhiên việc này cũng chịu không ít công kích. Dù sao mấy chục năm của đế quốc, phái diều hâu hoành hành, cho là làm thế “hạ thấp mặt mũi” khiến người ta bất mãn. Nhưng tài chính đại thần vẫn ngày ngày mỉm cười – rút cục, tiền đầy túi là được rồi!

Thân là lão quản gia của tài chính đế quốc, chỉ có lão mới rõ ràng, phương bắc đánh nhau, áp lực tài chính đã đến mức nào.

- Tuyết lớn a, lâu lắm không có, hy vọng năm tới có gì đó hoàn thành a.

Đỗ Duy thở dài.

Chris còn bên biệt viện núi Brokeback. Có nước mắt sao chổi, xuất ra nước suối sinh mệnh, giúp nhóm Sư thứu đầu tiên chỉ vài ngày đã gần đạt 2 tuổi. Nhóm Sư thứu kỵ sĩ đầu tiên đã bắt đầu tiến hành bay cùng huấn luyện chiến đấu.

Còn Bạch Hà Sầu, cái lão này….

Đi tới đế đô, đến nhà mình ở vài ngày. Chạy đi gặp Lam Hải Duyệt 1 cái, rồi sau 1 đêm không chào từ biệt, không lưu lại 1 chữ, đã biến mất.

Vị vu vương này trực tiếp tránh người.

Vài ngày trước, việc liên quan đến sứ giả Nam Dương. Trên đại điện tranh luận hồi lâu, tuy lão tể tướng Rabus Richer vào thời khắc then chốt ra mặt nói cho quan tài chính đại thần. Trước mặt vị nguyên lão này, ai ai cũng cho hắn vài phần mặt mũi. Chỉ là sau lưng, có rất nhiều người hướng nhiếp chính vương phản đối.

Mà có 1 khác biệt lớn là: lão tể tướng giúp tài chính đại thần chống đỡ, nhưng cháu rể của hắn, quân vụ đại thần Carmille Ciro lại bào trì im lặng.

Quân đội là phái diều hâu, lão tể tướng là phái hòa bình. Carmille Ciro bị kẹp ở giữa, vốn có thể im lặng mà phát tài. Rút cục, hắn mới chấp chưởng bộ thống soái, kinh nghiệm giao tiếp còn chưa đủ, xa xa không cách nào bằng mấy lão tướng lĩnh. Lúc này, hắn im lặng, hiển nhiên cũng là 1 biện pháp tự bảo vệ, dù sao – lão tể tướng cũng là cha vợ hắn.

Việc đắc tội với người khác, lão tự đi làm là được rồi. Carmille Ciro vì hy vọng gia tộc, không muốn chui vào vũng nước đục này.

Mà sau đó phát sinh 1 việc, sứ giả Nam Dương tại hoàng cung gặp nhiếp chính vương và hoàng đế bệ hạ, ở lại đế đô 3 ngày, tối cuối cùng lại khẽ khàng phái người tới phủ công tước hoa tulip, gửi 1 phong thư.

Phong thư này, là của quốc vương liên hiệp vương quốc Nam Dương - Lofick tự tay viết, hắn vốn là tên giữ ngựa cho Đỗ Duy. Về nước rồi, qua 3 năm thời gian, dần dần ngồi vững vị trí. Nghĩ tới nơi đó minh tranh ám đấu thua xa so với ở đế quốc. Hắn ở bên Đỗ Duy đã quen mắt quen tai, lâu dần cũng không phải người mấy tù trưởng bộ lạc ngu muội kia có thể đối phó.

Phong thư này, giọng điệu Lofick rất khiêm nhường, tuy đã là quốc vương chí tôn, nhưng vẫn xưng Đỗ Duy là “chủ nhân”.

Chỉ là Đỗ Duy xem thư xong lập tức đốt đi, sau đó hỏi sứ giả mấy câu, xác định phong thư này chưa ai xem qua, mà sứ giả cũng với quan hệ của Đỗ Duy và Lofick hoàn toàn không biết, chỉ phụng mệnh mà làm. Lập tức hắn trở mặt, sai người đem gậy gộc đánh sứ giả ra khỏi cổng.

Nhìn Jack nghi hoặc, Đỗ Duy cười lạnh:

- Việc Nam Dương, trong hoàng cung chả lẽ không biết có quan hệ với chúng ta ư? Cũng là việc này, ta về sau tránh còn không kịp sao dám kéo dài? Đuổi sứ giả ra ngoài, trên đường phố chỉ sợ không ít người thấy! Không nói đâu xa, nếu có kẻ tố giác ta câu kết sứ nước ngoài, tuy không làm gì được ta, nhưng việc phiền toái thì ít đi 1 cái cũng tốt. Việc Nam Dương, sau này chúng ta ít dính dáng 1 chút…

- Chỉ là… lợi ích mỗi năm… Đáng tiếc a! Nếu chúng ta tự mình đàm luận với Nam Dương, bắt họ thần phục, mỗi năm cung phụng có phải tiền rơi hết vào túi chúng ta không. Ai kêu bọn nọ gióng chống khua chiên tới đế đô? Có ngài ở đế đô, việc viễn chinh Nam Dương, điện hạ không nghe ngài thì nghe ai?

- Ngốc!

Đỗ Duy không chút khách khí trách cứ:

- Chúng ta hiện tại thiếu tiền ư? Cái chỗ Nam Dương này, nhất thời nắm trong tay, liệu có nắm trong tay cả đời được không? Ta chịu, nhiếp chính vương có chịu không?

Dừng 1 chút, hắn nói:

- Lofick là từ trong phủ của ta mà ra, bí mật này chỉ có 3-4 người biết. Tuyệt đối không để nhiếp chính vương biết. Đây là đại kỵ, nếu cả cái này mà ngươi cũng không hiểu thì không cần theo ta lăn lộn nữa.

Jack khẽ cười:

- Đã rõ.

Sau đó, Đỗ Duy ra lệnh:

- Mùa đông năm nay, thuế phụng hiến tôn giáo, tây bắc toàn bộ không nộp! Mà là chân chính cự tuyệt! Công khai không nộp thuế!

Jack có chút lo lắng:

- Chỉ sợ thần điện…

- Hừ, ta là đại giáo chủ giáo khu tây bắc. Có vấn đề, giáo hội cũng không thể đến hoàng cung cáo trạng ta, chỉ có thể lấy nội bộ thần điện chất vấn ta. Ta muốn xem giáo hội dám làm thế không. Nếu dám làm, vậy thuế mùa xuân sang năm cũng đừng hòng thu 1 đồng!

Đối với việc giáo hội thăm dò mình, Đỗ Duy đã sớm muốn tỏ rõ thái độ.

Quả nhiên, sự tình qua nhiều ngày, giáo hội không hỏi 1 tiếng, đem việc này cho qua.

Mọi người đều rõ ràng, giáo hội không thiếu tiền, nhưng Đỗ Duy thắng 1 phe thể diện, ai ai cũng rõ.

Ngồi trong hiên nhà, Đỗ Duy nhè nhẹ thở dài.

Hắn đặt tay trên xe lăn, ngón tay hơi động – mấy bữa này, thân thể hắn có chút tốt lên, miễn cưỡng có thể nhúc nhích nửa thân trên làm 1 ít việc đơn giản như dùng dao dùng đũa hay uống rượu. Chỉ là, khí lực vẫn còn quá nhỏ.

Mà từ eo trở xuống, vẫn không nhúc nhích.

Mẹ nó… cái này không thành thái giám chứ… tâm lý Đỗ Duy buồn bực.

Lần này vợ mình từ tây bắc tới, cách xa nhau 1 năm, từ đêm tân hôn đó. Chỉ là bộ dạng mình thế này, làm sao đây?

Tâm tình công tước đại nhân, lại phiền não.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.