Tuy sắc mặt Đỗ Duy không đổi, nhưng trong lòng đã có biến! “Lam Hải? Thật sự là Lam Hải ư?”
Hiện tại, Đỗ Duy đã biết lai lịch của vị đại học giả Lam Hải này ! Vị học giả thần bí xuất thân từ Đại Tuyết Sơn. Lão không những dạy dỗ ra một thanh niên ưu tú như Phillip, mà còn đào tạo được một vũ giả Rodriguez đứng đầu đại lục ! Không ngờ vị học giả Lam Hải đến từ Đại Tuyệt Sơn này lại... nhảy vào cuộc tranh đấu rắc rối trong hoàng thất.
“Là vô ý? Hay là cố tình?”
Khi Lam Hải giới thiệu đệ tử theo Đỗ Duy đi Tây Bắc, Đỗ Duy chỉ cho rằng vị học giả này là một lão giả yêu nước thương dân.Nhưng sau khi biết bối cảnh Đại Tuyết Sơn của lão…. Yêu cầu “Không cho người thảo nguyên bước qua dãy núi Cirimaro” trước kia của Lam Hải, e rằng còn mang một chút hàm ý khác …
Dù trong lòng Đỗ Duy nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra chút gì, chăm chú lắng nghe hoàng tử Thần nói tiếp…
-Trong một bầy sói, khi con sói đầu đàn đã bắt đầu già yếu, nhưng lại không muốn từ bỏ vị trí đầu đàn, mà sau lưng lúc này, lại bất đắc dĩ thấy một con sói đực trẻ tuổi, đang dần lớn mạnh, lớn mạnh đến mức đủ để uy hiếp tới vị trí của mình.
Lúc này, phụ hoàng sẽ phải làm gì? Ông ta đem chủ ý đặt vào ta.
Ta còn nhỏ,chỉ mới mười tuổi! Hơn nữa lại được khen là tiểu hoàng tử thông tuệ thiên tài.
Giả như… giả như cải lập ta làm thái tử, như vậy đợi khi ta trưởng thành. Đợi lúc ta trưởng thành…. Phụ hoàng liền có thể hợp lý bắt ta đợi mười năm thậm chí lâu hơn! Ông ta thực sự không có sủng ái ta đến vậy. Và cũng chẳng thực tâm nghĩ ta thông minh tài hoa hơn vị đại hoàng huynh ba mươi mấy tuổi kia.
Nguyên nhân duy nhất đó là: Nếu lập ta làm thái tử, ông ta có thể quanh minh chính đại ngồi trên hoàng vị thêm mười hay hai mươi năm nữa _ bởi vì người thừa kế còn chưa trưởng thành! Đây là sự “yêu thích” của phụ hoàng đối với ta. Đây là sự “hân thưởng” của phụ hoàng dành cho ta mà bên ngoài vẫn hay đồn đãi!
Ha ha!!
Nói đến đây, thanh âm của hoàng tử Thần trở nên trầm thấp. Hắn nhìn lên bầu trời, thở dài: “Đỗ Duy, ngươi không thể nào hiểu được… vào đêm hôm đó, ta rốt cuộc đã hiểu rõ những lời học giả Lam Hải đêm đó, ta làm thế nào vượt qua! Ta sống đến bây giờ, đêm đó là đêm gian nan nhất trong đời, một đêm khó qua nhất. Thậm chí ngay trước cuộc chính biến hai năm trước, cái đêm ta gặp phải đại địch, cũng không khổ sở bằng cái đêm năm mười tuổi ấy!”
Đỗ Duy nhìn sắc mặt Thần điện hạ, đột nhiên hiểu được, ngồi ở vị trí hắn cũng không phải là phong quang vô hạn vậy.Do dự một chút, Đỗ Duy thấp giọng thở dài: “Có lẽ…. ta có thể hiểu được. Bởi vì cái loại cảm giác mà ngài nói… ta ít nhiều cũng đã từng trải nghiệm một chút.”
-Không sai! Ngươi là một trong số ít vài người có thể hiểu cho ta. Đó là nguyên nhân vì sao ta tin tưởng ngươi như vậy. Đỗ Duy ngươi, từng là người thừa kế gia tộc Rowling. Sau đó lại vì không được sủng ái mà bị cha gạt ra ngoài, sau đó vì được ma đạo sư chỉ dạy, mà một lần nữa trở lại đế đô….Tuy những tao ngộ ngươi gặp trong gia tộc không giống như ta, nhưng tình cảnh và tâm tình có vài phần tương tự.Nên khi lần đầu tiên vừa mới gặp ngươi,ta liền mơ hồ sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Vì vậy, ta mới thân cận và coi trọng ngươi như thế!”
Đỗ Duy im lặng.
Hắn có thể tưởng tượng ra: vào cái đêm hơn mười năm trước, tiểu hoàng tử mới mười tuổi kia ngồi ở trong phòng, đối diện với bầu trời đêm lạnh lùng tĩnh lặng, trong lòng lại hiểu được phụ thân đối với mình chỉ là giả vờ yêu thích. Thậm chí là đem hắn nướng trong lò lửa .Tâm tình đại khái cũng giống như mình lúc biết được phụ thân phái người đến giết mình.
Hai người lại nhìn nhau mỉm cười. Nhưng nụ cười lần này đã thêm vài phần chân thành.Hòang tử Thần tiếp tục kể :
-Sau lần đó, ta cuối cùng cũng nghĩ thông suốt được rất nhiều điều. Cái đêm làm cho ta thất vọng, nhưng cũng không thể làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng. Bởi ta còn có phần may mắn... Sinh ra trong hoàng thất, tuy nhìn như phú quý tôn vinh, nhưng chỉ cần dính líu đến lợi ích chí tôn thì hết thảy phú quý tôn vinh vây quanh ngươi, đều sẽ trở thành hiểm họa vây tứ phía! Đại hoàng huynh đối với ta đã dần dần xa cách. Ta cũng không trách được hắn! Bởi khi ta hiểu thông suốt thì cái này không thể nào trách được hắn. Trước kia chúng ta đã là anh em,sau đó chúng ta lại biến thành những “kẻ cạnh tranh hoàng vị”.
Buồn cười! Mà càng buồn cười hơn, là hoàng huynh chính mình lại không hiểu! Phụ thân không phải muốn truyền ngôi cho ta! Bởi vì trong mắt cha ta, ta cũng là người cạnh tranh! May mắn duy nhất của ta đó là ta tuổi còn nhỏ, phụ thân có thể lấy ta làm tấm chắn! Nếu ta lúc ấy đã hơn hai mươi tuổi, phụ thân tuyệt đối sẽ không nói muốn lập ta làm thái tử. Đáng tiếc… phụ thân không còn đứa con trai nào nhỏ hơn, nếu không, ta tin rằng ông ta sẽ chọn đứa nhỏ hơn!
Ta là địch thủ của hòang huynh, buồn cười là chính ta lại không muốn cùng anh ta tranh giành chút nào! Cái ngôi vị hoàng đế đó, đối ta không có một chút sức hấp dẫn nào hết.Vì thế, ta muốn truyền đạt cho hoàng huynh ta một tin tức, ta hy vọng anh ấy hãy yên tâm đối với ta, ta không muốn cùng anh ta tranh giành!
Vương triều Augustine dùng võ lập quốc, phàm là con cháu trong hoàng thất Augustine chúng ta đều phải học tập cưỡi ngựa, vũ kỹ. Nhưng ta hết lần này đến lần khác đều cự tuyệt học tập. Thậm chí ngược lại ta còn công khai đối với ma pháp cảm thấy hứng thú, ta mở cờ gióng trống chạy đi học ma pháp.Bởi vì mọi người đều biết, ma pháp sư thì không tham luyến quyền lực thế tục. Ma pháp sư đều là những quái vật nhân gian siêu nhiên. Hơn nữa, trong lịch sử ngoại trừ khai quốc hoàng đế Aragon, không ai để cho hoàng đế kiêm thân phận ma pháp sư!Học ma pháp, liền sẽ dần dần đối với quyền lực thế tục mất đi hứng thú.Vì thế, ta cố ý công khai chạy đi học ma pháp, đó là muốn cho đại hoàng huynh hiểu rằng, ta không muốn tranh giành cùng anh ta.
Đáng tiếc, đại hoàng huynh dường như không hiểu được dụng ý của ta.
Mà càng buồn cười hơn là chuyện ta học ma pháp bị nói là làm trái với truyền thống. Những sư phụ học giả cung đình của ta đều tỏ vẻ phản đối, nhưng hết lần này đến lần khác phụ thân lại ủng hộ ta. Chuyện phụ thân “sủng ái” ta được rất nhiều người quan tâm, thậm chí ta hành động như vậy, phụ thân đều “từ ái” phóng túng ủng hộ ta!Nhưng thật sự là vậy sao?
Ta đã sớm nghĩ thông suốt, hiểu rằng phụ thân làm như vậy là có dụng ý: ông ta thật ra rất vui mừng khi ta đi học ma pháp, hy vọng ta sau khi học ma pháp sẽ cảm thấy không còn hứng thú đối với quyền vị. Liền tính rằng lập ta làm thái tử, ta cũng sẽ không nhanh chóng muốn kế vị, ông ta có thể làm hoàng đế thêm vài năm nữa! Đáng tiếc là, ta thoái nhượng cũng không khiến cho đại hoàng huynh buông tha ta.Vào năm mười một tuổi, ta lần đầu tiên trong đời bị ám sát.
Lần đó suýt chút nữa là chết! Một thị nữ theo hầu hạ từ khi ta năm tuổi lại tự tay bưng đến cho ta một chén độc dược, thiếu chút nữa là đầu độc chết ta!May mắn là, vào thời điểm đó ta đã học qua ma pháp. Đối với ma pháp dược tề học cũng có đọc chút ít…
Hừ! muốn đầu độc một ma dược sư, cũng không có dễ dàng như vậy!
Ta biết phụ hoàng sẽ không muốn giết ta! Ông ta còn muốn ta làm tấm chắn! Vì thế, người muốn ta chết, chỉ có một người… là đại hoàng huynh của ta!
Sự tình lần đó, khiến cho một tia ảo tưởng cuối cùng của ta cũng hủy diệt hoàn toàn! Ta đọc qua lịch sử, cũng biết được vài điều viết trên sách: “khi đối mặt với sự tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì không thể nói gì đến thân tình cả!” Lần đó, ta hiểu rằng, nếu cứ nhân nhượng một cách mù quáng, cũng không thể đảm bảo an toàn bản thân! Hôm nay anh ta có thể mua chuộc thị nữ hạ độc ta, ngày mai nói không chừng cũng có thể mua chuộc thị vệ, thừa dịp lúc ta ngủ tặng cho ta một đao!Ta không muốn chết. Ta muốn sinh tồn, vì vậy ta không có sự lựa chọn, chỉ còn đường làm địch nhân với đại hoàng huynh.
Lúc ban đầu cực kì gian nan,ta là một đứa trẻ, không có đám người tín nhiệm trung thành, không có thế lực cho mình. Một hoàng tử không có thực lực, chỉ có địa vị tôn quý hào nhoáng bên ngoài, thật sự không có bao nhiêu khả năng tự bảo vệ mình. Lúc bắt đầu, ta chỉ có thể liều mạng đi lấy lòng ma pháp sư cung đình, ta đã bái vị thủ tịch ma pháp sư cung đình làm sư phụ. Có một khoảng thời gian, ta liều mạng đi học tập ma pháp, kiệt lực làm ra vẻ cực kì si mê nghiên cứu ma pháp, thậm chí ăn ở mỗi ngày đều bên người sư phụ…Sư phụ đối với sự chăm chỉ của ta thì rất vui mừng… ông ấy thậm chí còn cho rằng ta sở hữu ma pháp thiên phú cực kì hiếm có, còn xem ta là đệ tử đắc ý.Kỳ thật, ta chỉ là tìm cớ ở lại bên người ông ấy, mới có thể tự bảo vệ an toàn cho mình! Lúc đó ta không còn biện pháp nào khác. Ở trong hoàng cung, duy chỉ có ở bên cạnh vị thủ tịch ma pháp sư cung đình thì mới an toàn nhất! Bởi vì thủ tịch ma pháp sư cung đình chỉ trung thành với hoàng đế, không phải là người của bất kì đảng phái nào. Ông ấy thực lực ma pháp cao cường, có đủ năng lực bảo vệ ta.
Khoảng thời gian đó, ta vô cùng đáng thương và chật vật! Nhưng lòng ta càng thêm kiên định. Mặc dù đối với ngôi vị hoàng đế không có tham vọng, nhưng vì sinh tồn, ta phải có lực lượng mới được! Nhờ may mắn, sau vài ngày, ta xảo diệu lợi dụng cơ hội đem chuyện thị nữ muốn đầu độc chết ta, lặng lẽ truyền tin tức đến tai phụ hòang. Phụ hòang rốt cuộc bị chuyện này đề tỉnh. Lúc đó ông ta làm ra vẻ cực kì giận dữ, xử tử vài tên thị tòng đứng đầu cung đình. Sau đó, vấn đề đầu tiên của ông ta là: vì bảo vệ ta – cái lá chắn của ngôi vị hoàng đế này sẽ không chết một cách dễ dàng, ông ta hiển nhiên phải cấp cho ta một ít vốn liếng để tự bảo vệ mình mới mới được. Lợi thế lớn nhất của ta, cũng là chỗ dựa lớn nhất của ta, là phụ hoàng ta! Ông ta sẽ không để cho ta chết! Không phải là vì ta là con của ông ta, cũng không phải là vì ông ta rất yêu thương ta!
Bắt đầu từ đó, phụ hòang rốt cuộc cấp cho ta một chút quyền lực thật sự, ông ta cấp cho ta một đội hoàng thành cận vệ quân, lại phái mấy ma pháp sư cung đình đảm nhiệm cố vấn ma pháp bên cạnh ta, lại cho ta quyền tự do ra vào cung, làm cho ta có thể thong dong bố trí thế lực cho chính mình, như vậy, ta cuối cùng cũng dần dần nắm giữ một chút vốn liếng cho mình.Ta từng chút từng chút tích lũy vốn liếng, thiết lập đội quân trung thành cho mình, sau đó lại hết sức lôi kéo mấy con cá sấu lớn như bá tước Billia và Mats Dransa…Bắt đầu chính thức triển khai cùng đại hoàng huynh cuộc tranh đấu dài đến tận mười năm,!
“Ta không muốn làm hoàng đế, cho đến bây giờ cũng không muốn.” Thần Hoàng Tử nhè nhẹ thở dài: “Chỉ là thân ở trong thế cuộc như vậy, ta vì tự bảo vệ mình không thể không chống đối lại hoàng huynh. Ta không phải là vì ngôi vị hoàng đế… mà là vì mạng sống! Bởi vì ta biết, nếu như ta hơi mềm lòng một chút, hoàng huynh sẽ tuyệt không chút do dự muốn lấy mạng ta!”
Mà chuyện có mở đầu, thì không thể không từng bước từng bước tiếp tục phát triển! Đến sau này, ta cũng không nghĩ là làm thương tổn đến hoàng huynh, nhưng không còn cách lựa chọn nào khác! Bởi vì ta hiểu rõ vị hoàng huynh này của ta. Tính tình của anh ta trời sinh có chút khốc liệt, dưới sự áp chế của phụ hoàng đã nín nhịn hơn mười năm, tính cách dần có chút biến thành âm trầm tàn nhẫn.
Ta vốn nghĩ, có lực lượng tự bảo vệ mình, vậy là được rồi. Nhưng sau này ta mới hiểu ra một điểm: nếu chỉ có tự bảo vệ mình không thôi thì cũng vô ích! Bởi vì hoàng huynh đã xem ta là tử địch! Trong lòng anh ta, mục tiêu lớn nhất đó là diệt trừ ta! Đại hoàng huynh thật đáng thương, anh ta đến chết cũng không hiểu được rằng, căn bản là không phải ta cùng anh ta tranh đoạt hoàng vị, căn bản là phụ thân cố ý lấy ta ra để ngăn cản anh ta thôi. Anh ta cho giờ cũng không chính thức hiểu rằng, đối thủ cạnh tranh chân chính của anh ta không phải là hòang tử Thần , mà là phụ hoàng thân ái của chúng ta.Đây chính là ưu thế lớn nhất của ta. Bởi vì ta biết, giới hạn phụ hoàng ở đâu. Bất luận thế nào, phụ hoàng cũng không để ta chết. Đến lúc nguy hiểm quan đầu, phụ hoàng sẽ bảo vệ ta! Đó chính là sự bảo đảm lớn nhất của ta!
Chỉ tiếc, ta đã không thể quay đầu lại. Bởi vì ta hiểu rất rõ anh ta. Nếu ta vẫn chỉ nhân nhượng, tương lai anh ta lên làm hoàng đế, chỉ e rằng cũng sẽ không bỏ qua cho ta! Ta rất hiểu vị hoàng huynh này của mình! Vì thế, mục tiêu đối kháng giữa ta và anh ta cũng thay đổi. Ta vốn chỉ muốn tự bảo vệ mình. Nhưng sau đó hiểu rằng tự bảo vệ mình là không đủ, chỉ có thể khiến cho anh ta hoàn toàn không lên làm hoàng đế được. Tương lai ta mới có thể tiếp tục sinh tồn! Vì vậy, sự tranh đấu của chúng ta càng ngày càng khốc liệt, cuối cùng tới mức kẻ sống người chết.
Đỗ Duy trong lòng thở dài.Hắn có thể tưởng tượng được, một đứa trẻ mới mười tuổi đầu ở trong hoàng cung đầy nguy cơ bao quanh. Mấy năm nay, làm thế nào để từng từng bước từng bước đi trên sợi tơ mỏng chăng ngang miệng vực thì Thần Hoàng Tử phải có trăm mưu nghìn kế, thủ đoạn cao minh. Thậm chí mưu kế thường có vẻ độc ác một chút. Nhưng thử nghĩ một đứa trẻ mới mười tuổi đầu muốn sinh tồn, nếu không dùng đến vài phần thủ đoạn. Làm thế nào có thể tự bảo vệ mình? Đứa trẻ mười tuổi phải hãm nhập vào đấu tranh chính trị đã mất đi vẻ ngây thơ trong sáng . Lăn lộn trong vũng bùn nhầy nhụa dơ bẩn nhất trên cái thế giới này, mới tạo nên nhiếp chính vương nhìn phong quang như hôm nay ! Nói hắn “sát cha giết anh” , kẻ nói những lời này có biết hắn đã gian nan như thế nào?
“Ta đã sớm phát hiện kế hoạch binh biến của đại hoàng huynh, ta rõ ràng có thể ngăn cản trước. Nhưng ta hết lần này tới lần khác không làm, bởi vì đây là cơ hội lớn nhất để một bước triệt để lật đổ anh ta. Chỉ có thể hoàn toàn lật đổ anh ta, mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc đấu tranh này. Ta không tham luyến hoàng vị, mà chỉ là tranh đoạt cái quyền cơ bản của mình: Quyền sống! Vì quyền sống mà thôi!”
“Vì sinh tồn, trước khi chính biến ta phải có bố trí. Để được sự ủng hộ của thần điện, ta cùng thần điện ngầm thỏa thuận. Ta đưa ra điều kiện đủ để làm cho thần điện động tâm, đây là điều kiện thần điện mơ tưởng đạt được trong cuộc tranh đấu ngầm cả ngàn năm giành thắng lợi cùng hoàng thất. Cho nên, dù con gái của đại hoàng huynh đảm nhiệm thánh nữ ở thần điện, nhưng thần điện lại ngầm ngả về ta để một ngày nào đó sẽ cho đại hoàng huynh ta một kích không thương tiếc!”
Nói đến đây, trên mặt hoàng tử Thần dần dần lộ ra một nụ cười phức tạp:
-Giáo tông nhất định phải rất đắc ý. Vì hiện tại ai cũng cho rằng: ta bây giờ là nhiếp chính vương của đế quốc, tương lai nhất định là hoàng đế của đế quốc! Nếu có thể khiến cho hoàng đế nhận giáo tông làm giáo phụ, liền tượng trưng cho hoàng thất đối với thần quyền cúi đầu! Nhưng, chúng nghĩ sai rồi! Mọi người đều cho rằng ta thích ngôi vị hoàng đế, kì thật bảo tọa hoàng đế đối với ta mà nói, tuyệt không có chút phân lượng nào!
Sau đó, Thần Hoàng Tử trừng mắt nhìn Đỗ Duy:
-Giáo tông đã cân nhắc rất kỹ .Nhưng chúng tính kế với ta, chẳng lẽ ta không tính kế với chúng sao? Hừ! Đáng tiếc, chúng không cách nào thu hoạch được một “Giáo tử Hoàng Đế” mà chỉ thu hoạch được một cái danh ‘Giáo tử nhiếp chính vương’ mà thôi! Bởi vì, trước khi ta cùng hắn giao dịch, ta đã làm một quyết định: Cả đời ta cho đến chết, tuyệt đối sẽ không đăng cơ làm hoàng đế, danh hiệu hoàng đế chỉ để cho con trai ta. Cả đời, ta chỉ làm một nhiếp chính vương!