Ác Ma Pháp Tắc

Chương 343: Chương 343: Nữ Đồ Tể, Nữ Đao Phủ (2)






Hóa ra Roline tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng thấy rõ mâu thuẫn nội bộ giữa những bộ lạc Nam Dương đó, nàng bèn vô thanh vô tức dẫn người của mình trở về lại thuyền, vào giữa đêm khuya, liền triệu tập nhân thủ, đem tất cả nhân viên tác chiến trong đội tàu lần này, điều động chọn ra tám trăm người… đây cũng là hết mức giới hạn có thể có. Tiếp đó lặng lẽ điều động hai chiếc thuyền lớn dựa vào bóng đêm, tự mình dẫn theo tám trăm chiến sĩ lên hai chiếc thuyền đó theo đường vòng rời khỏi đảo Bà La Môn…

Căn cứ vào kết quả âm thầm điều tra trước đó mấy ngày, Roline trong vòng ba ngày đi vòng tới một phía khác của đảo Bà La Môn, sau đó bất thình lình đổ bộ, mạnh mẽ đánh úp một bộ lạc trước đó đã kiên quyết phản đối trong liên hiệp. Năm trăm chiến sĩ tinh nhuệ của gia tộc Hoa Tulip, lợi dụng ưu thế của vũ khí áo giáp, còn có kỹ thuật tác chiến cao minh, chỉ trong một đêm đã giải quyết xong cái bộ lạc kia. Chặt hơn một ngàn cái đầu, chém giết tan tành cái bộ lạc hơn vạn người đó, sau đó cho một mồi lửa hỏa thiêu biến thành đống tro tàn.

Tiếp theo đó cũng không hề ngừng lại, mang theo năm trăm quân tinh nhuệ xâm nhập sâu vào trong đảo Bà La Môn ba trăm dặm, dùng thủ đoạn sắt và máu, thẳng tay giết chóc. Trong cả khu vực, hễ là bộ lạc nào đã phản đối chủ trương nghênh đón quốc vương Rufik trở về của lão thầy tế, toàn bộ đều chém giết sạch sẽ.

Nàng lần đầu tiên cầm binh tác chiến, lại hiểu rõ sâu sắc yếu lĩnh “Binh quý thần tốc”, thẳng một đường tiến quân, áp dụng tập kích bất ngờ, thế như chẻ tre. Khi tới, bộ lạc nào cũng đều chưa kịp có phản ứng đã bị những võ sĩ cường tráng thiện chiến, trang bị hoàn hảo của gia tộc Hoa Tulip đánh giết cho tan tác. Cứ lần lượt như vậy, Roline tiêu diệt một hơi hai tiểu bộ lạc, đánh cho tàn rụi một bộ lạc bậc trung. Mà tộc trưởng của ba cái bộ lạc này vốn đã phản đối kịch liệt tại hội nghị, tức thì bị Roline chém đầu.

Đương nhiên, năm trăm quân tinh nhuệ của Roline cũng tổn thất không ít. Chẳng qua theo Roline nhận định hy sinh như vậy cũng là đáng giá.

Tin tức này truyền đến tai các tộc trưởng tại đại hội, những tên vẫn còn đang tranh cãi này ngay lập tức hoàn toàn bị chấn động.

Tin tức Thần binh giáng thế của Roline tập kích bất ngờ phát ra, làm cho những tộc trưởng này tên nào tên nấy đều cảm thấy bất an. Lão thầy tế Bencas tuy không bằng lòng đối với biện pháp thực hiện đặc biệt đẫm máu của Roline nhưng không biết làm sao, mà cũng không thể không hợp tác cùng Roline.

Roline mang theo mấy trăm thủ hạ, sau khi đáp thuyền về tới đội tàu thì không lên bờ liền, mà phái người đưa ba cái đầu tộc trưởng bộ lạc bị Roline giết chết cho những người Nam Dương này chuyển đi, đồng thời cũng mang theo thông điệp cuối cùng của Roline: “Hạn trong thời gian ba ngày, hoặc là giao tiền, hoặc là ta lập tức nhổ neo dẫn người trở về! Giết thẳng một đường trở về!’

Mà trong thời gian ba ngày, trên đảo Bà La Môn đã xảy ra biến hóa thật lớn, các bộ lạc nhỏ và trung bình đó e sợ bị Roline tàn sát, lập tức vội vội vàng vàng tập trung lại bên “phái đầu hàng” do lão thầy tế Bencas cầm đầu.

Mà hai cái đại bộ lạc ương ngạnh thì bị biện pháp thực hiện của Roline chọc giận, lập tức quay về tập kết quân đội muốn tới báo thù. Đỗ Duy nghe được liên tục gật đầu.

“Sau đó…” Roline nhướng mày: “Sau đó, đương nhiên chính là chiến tranh.” Cùng sở hữu sinh tồn hơn hai mươi cái bộ lạc, trong đó có tám bộ lạc lớn nhất, tám bộ lạc này mỗi cái đều có mấy chục vạn dân cư. Bởi vì cách thực hiện đẫm máu của Roline, thêm vào đó hành động “đầu hàng” của lão thầy tế: Khiến cho hai bộ lạc có lập trường ương ngạnh kia cuối cùng lựa chọn sử dụng vũ lực tuyên chiến.

Nhưng với trang bị vũ khí thô sơ cùng với nền văn minh lạc hậu, khiến cho bọn họ từ trước khi bắt đầu cuộc chiến thì đã định trước là phải diệt vong rồi.

Bọn người kia tập họp trong các bộ lạc ước chừng khoảng năm vạn chiến sĩ thanh niên cường tráng, đáng tiếc bọn họ lại không cách nào để tấn công Roline ở trên biển được… cho dù các bộ lạc này cũng có thuyền, nhưng chỉ là những chiếc thuyền nhỏ. Hoàn toàn không thể gây ra bất cứ thương tổn gì cho đội tàu của Roline.

Còn như Roline sau đó, lại một lần nữa thể hiện sự thông minh của nàng. Đối mặt với khí thế hùng hổ của mấy vạn quân của hai cái bộ lạc kia đánh tới, còn có những thuyền nhỏ của các bộ lạc, ngay ngày hôm ấy Roline lại hạ lệnh toàn quân nhổ neo, mà đến cả bị khiêu khích cũng không đánh, lập tức dẫn đầu đội tàu tám mươi chiếc thuyền lớn rời khỏi đảo Bà La Môn.

Việc Roline “chạy trốn” làm cho hai cái bộ lạc kia liền trở nên hiu hiu tự đắc, bọn chúng cho rằng quân đội của mình “dọa cho Roline bỏ chạy”. Mà chiến tranh một khi đã bắt đầu rồi, bọn chúng cũng không thể vô công mà trở về. Sau khi mất đi Roline, là “địch nhân để chiến đấu” lớn nhất, bọn chúng cùng với những binh sĩ thủ hạ đó chỉ có thể đem sự phẫn nộ chuyển hướng về phía lão thầy tế Bencas đáng thương cùng với các đầu lĩnh “phái đầu hàng” của hắn.

Kết quả! Đội quân năm vạn quân của phái chủ chiến tấn công “thành thị Thủ đô” của Liên hiệp vương quốc. Còn lão thầy tế Bencas không thể không vì tự bảo vệ mình mà khai chiến, tất cả bộ lạc của “phái đầu hàng” cũng liên hiệp lại tập trung quân đội riêng của các bộ lạc, mở đầu một trường đại chiến.

Vào thời điểm khởi đầu, lão thầy tế Bencas cũng không hề muốn đem sự tình làm cho ầm ĩ, lão cho rằng chỉ cần có thể tự bảo vệ mình, đánh đuổi mấy tên đầu óc mất sáng suốt này trở về, sau đó sẽ tìm cơ hội từ từ vỗ về làm yên lòng chúng là được rồi.

Thế nhưng chiến tranh một khi đã bắt đầu, thì mọi sự đã không còn do hắn khống chế nữa rồi.

Dù sao, vốn trên cùng một mãnh đất mà là nơi cư ngụ của nhiều bộ lạc như thế, trãi qua nhiều năm, giữa các bộ lạc đó cũng phát sinh nhiều mâu thuẫn, thậm chí có khi là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Cơ hội lớn như vậy lập tức có bộ lạc mượn cớ để báo thù riêng. Lão thầy tế Bencas vô luận cố gắng như thế nào cũng áp chế không được lòng cừu hận của các bên, mà chiến tranh cũng cứ tăng vọt lên…

Cuối cùng thì cơ hồ diễn biến trở thành toàn bộ tám đại bộ lạc trên hòn đảo Bà La Môn, phân ra thành hai phái hỗn chiến lẫn nhau.

Mà cuộc chiến giằng co kéo dài mười lăm ngày sau, nguyên vốn Roline đã dẫn hạm đội rời đi, bỗng nhiên nàng mang theo hạm đội khổng lồ quay trở lại đánh một trận!

Thì ra Roline suốt thời gian đó cũng không có rời đi, sau khi nàng tính toán xong hết thảy, liền mang theo hạm đội rời khỏi đảo Bà La Môn vòng một vòng lớn ở vùng biển chung quanh, ở phụ cận gặp một cái đảo nhỏ bèn dừng lại đổ bộ nghỉ dưỡng sức, trên đường đi còn tiện tay hủy diệt hai cái tiểu bộ lạc. Đợi đến lúc hai bên đánh cho sứt đầu lổ trán thiệt hại như nhau, Roline mới soái lĩnh đội tàu quay trở lại.

Đội tàu khổng lồ cũng không có trực tiếp tham gia vào cuộc chiến giữa hai bên, mà là Roline bản cũ soạn lại: Điều động tất cả nhân viên tác chiến trong đội tàu, chỉ để lại các thủy thủ miễn cưỡng có thể giữ an toàn cho hạm đội, sau đó lợi dụng sự phòng thủ yếu kém của đối phương trên biển chạy vòng tới mặt sau của đảo Bà La Môn, bất thình lình đánh thẳng vào quê hương của hai cái đại bộ lạc thuộc “phái Chủ chiến”!

Tám mươi chiếc thuyền lớn, Roline tụ tập tất cả tổng cộng một ngàn tên bộ hạ có thể ra trận chiến đấu, dựa vào ưu thế tập kích bất ngờ thêm vào đó thực lực chiến đấu mạnh mẽ, ưu thế về trang bị vũ khí. Hơn nữa, phần lớn binh sĩ thanh niên cường tráng của hai cái bộ lạc phái chủ chiến kia đều bị triệu tập tới thủ đô Liên hiệp vương quốc để tham gia vào cuộc nội chiến, lực lượng lưu lại tránh sao khỏi chỉ là đội quân yếu nhược. Roline lợi dụng trọn vẹn những ưu thế này, kết quả: Một trận chiến diễn ra!! Một ngàn người đánh cho hơn một vạn binh sĩ phòng thủ của đối phương tan tác, sau đó thuận tiện vơ vét sạch quê nhà của bọn chúng. Roline cũng không muốn giết nhiều người nên vẫn dựa theo biện pháp cũ tùy tiện phóng hỏa, đem đại bản doanh của hai cái bộ lạc này đốt thành một mảnh đất cháy đen. Sau đó mặc những người già yếu, bệnh hoạn chạy trốn Roline cũng không đuổi theo.

Kết quả: Tin tức ở hậu phương truyền đến tiền phương, binh sĩ của phái chủ chiến nhận được tin quê nhà bị người ta thiêu rụi vét sạch, ngay tức khắc tinh thần của binh sĩ hạ xuống đến mức tận cùng, tiếp đó không đánh mà tự tan rã, bị quân đội “phái đầu hàng” của lão thầy tế Bencas đánh cho tan tác, hai tên tù trưởng cũng chết trận bị chém đầu thị chúng.

Trận chiến này, Roline khéo léo khơi dậy nội chiến của hai bên, quét sạch “phái chủ chiến ương ngạnh” trong liên hợp vương quốc của Nam Dương, khiến cho các tộc trưởng trong đại hội không còn người nào dám lên tiếng phản đối nữa. Đồng thời sau khi tiêu diệt hai bộ lạc đó, đất đai cùng dân cư của hai bộ lạc cũng bị các bộ lạc khác chia nhau, có lợi ích đương nhiên cũng không có một ai lên tiếng phản đối này nọ gì nữa. Ngay cả có một số bộ lạc trong lòng vẫn còn hơi có ý muốn từ chối. Nhưng là trước mắt thấy kết cục của bọn phản đối, cũng đều không dám nói tiếp nữa.

Cuối cùng, lão thầy tế Bencas tại đại hội tộc trưởng thông qua quyết định, phải chi tiền trả tiền chuộc để nghênh đón tiểu Rufik trở về (Sau này là Quốc vương của bọn họ).

Kế tiếp, chính là việc đàm phán về số tiền chuộc. Roline chiếm hết thượng phong, một chút cũng không nhượng bộ, làm cho người dân Nam Dương tức giận thiếu điều ói máu. Tám mươi chiếc thuyền lớn, đầu tiên là đem toàn bộ quốc khố của Liên hiệp vương quốc này vét sạch! Tiếp sau đó là từng cái từng cái bộ lạc chịu một phần, cuối cùng, Roline vơ vét ròng rã ba tháng liền, đem người dân béo bở sau cùng của Nam Dương trên đảo Bà La Môn ép đến khô cạn! Lại vẫn còn chưa vừa lòng, phái người dẫn theo thuyền đến các đảo nhỏ chung quanh, từng cái từng cái bộ lạc vét sạch.

Cuối cùng! Hạm đội khổng lồ tám mươi chiếc hải thuyền, thắng lợi trở về.

Đến lúc này trở về, tính ra đã tròn một năm!

Mà trên đảo Bà La Môn ở Nam Dương lúc này dân Nam Dương bị Roline tàn nhẫn vơ vét, tức thì đã phong cho vị nữ kỵ sĩ của đại lục Roland này vô số các ngoại hiệu nổi bật: Nữ đồ tể, nữ đao phủ…

- Hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?_ Đỗ Duy cười nói.

Roline suy nghĩ:

- Thưa ngài, Nam Dương nguồn sản xuất chính là hoàng kim và bảo thạch, còn có ngà voi cùng hương liệu. Mấy thứ này đều là những thứ khan hiếm có giá trị trên đại lục chúng ta. Ta mang về tới tám mươi chiếc thuyền lớn, trên đường ta cẩn thận tính toán sơ qua, nếu đem toàn bộ những của cải này bán lấy tiền mặt, nhận được con số là…

Roline dường như hơi do dự một chút:

- Lấy ví dụ con số tài chính thu vào một năm của đế quốc Roland chúng ta là sáu ngàn vạn đồng tiền vàng mà tính toán a, lần này chúng ta phất lên món tài sản phi nghĩa này có lẽ ngang với tổng thu nhập tài chính năm sáu năm của đế quốc vậy!

“Năm sáu năm tổng thu nhập tài chính của đế quốc!” Ngay cả Đỗ Duy trong lòng sớm đã chuẩn bị sẳn tâm lý, nghe đến con số này cũng nhịn không không được hít vào một hơi khí lạnh:

- Nhiều như vậy sao?!

Roline gật gật đầu, chỉ có điều tiếp theo đó nàng nữ kỵ sĩ này cười cười:

- Đâu chỉ thế, sự tình đến đây hãy còn chưa có chấm dứt. Đại nhân, lần này trong đội tàu ta mang về, còn có dẫn theo vài tên sứ giả của Liên hiệp vương quốc Nam Dương tới, bọn chúng thỉnh cầu được yết kiến ngài. À! Ta lúc trước khi ở trên đảo Bà La Môn, cái lão thầy tế Bencas kia vì để thuyết phục những người này đã giới thiệu bối cảnh của ta, chủ nhân phía sau của ta là ngài: công tước Hoa Tulip của đế quốc, lão Bencas đó cũng nói hiện tại ngài là đại nhân vật quyền quý cao nhất của đế quốc, dưới một người trên vạn người, là người duy nhất có thể ảnh hưởng tới hoàng đế. Bọn dân Nam Dương này bị chúng ta đánh hù dọa cho tan nát lá gan, lần này phái sứ giả tới là để cầu hòa đầu hàng, bọn họ thỉnh cầu Roland đế quốc ngưng xâm lược đối với bọn họ, để thể hiện lòng thành, bọn họ nguyện ý hàng năm triều cống một số tài nguyên của cải nhất định để đổi lấy hòa bình.

Đỗ Duy mắt sáng rực lên, liếc mắt nhìn Roline một cái:

- Ngươi đáp ứng bọn họ?

Roline lập tức nghiêm nghị lắc đầu:

- Đương nhiên không có! Thưa ngài, ta chẳng qua chỉ là thủ hạ của ngài, đối với những chuyện lớn thế này, ta sao có thể có tư cách làm chủ? Roline chỉ biết nghe mệnh lệnh của đại nhân, những chuyện trọng yếu này đương nhiên phải để cho ngài quyết định.” Dừng một chút, thấy trên mặt Đỗ Duy lộ vẻ hài lòng mỉm cười, Roline mới thở ra nhẹ nhõm, nói tiếp: “Có điều, ta thấy đáp ứng bọn họ cũng không có gì đáng ngại. Dù sao… suy cho cùng lần này ta vơ vét được cũng hơi quá tàn nhẫn. Hiện nay trên mình bọn dân Nam Dương e rằng thật sự không còn bao nhiêu tài sản. Cứ giữ theo cách sống cũ trong vòng mười năm bọn họ đừng nghĩ tới việc khôi phục nguyên khí. Cho dù đế quốc tiếp tục thực hiện viễn chinh đi nữa, chỉ e cũng không thể nào moi móc được gì ở trên người bọn chúng.

Đỗ Duy sắc mặt nghiêm trọng, nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu, sau đó đưa ra quyết định trong đầu.

Hắn đứng lên, nhìn Roline, trịnh trọng nói:

- Roline, mọi chuyện lần này ngươi làm tốt lắm, rất xuất sắc, ta hết sức hài lòng! Sau này, ngươi cũng không cần ở lại trên biển, khi nào xong việc ở đây, ngươi theo ta trở về tây bắc, đến nhậm chức trong quân đội của gia tộc Hoa Tulip đi! Hắc hắc! Thật không ngờ ngươi lại rất có tài điều binh khiển tướng, lần này đã lập được công lớn như vậy, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ta trước tiên bổ nhiệm ngươi làm sĩ quan thống lĩnh, trước tạm lãnh mấy ngàn binh sĩ… Ngươi đừng nên chê thấp kém, lập tức sắp có đại chiến xảy ra rồi, chỉ cần ngươi có năng lực làm cho tốt, sau này ngươi chính là nữ tướng soái đầu tiên dưới trướng của ta.

Roline lập tức lui ra sau hai bước, quỳ một gối xuống trên mặt đất, thực hiện một cái lễ tiết trịnh trọng của kỵ sĩ.

Đỗ Duy nhìn nàng một cái, tiếp tục nói:

- Còn nữa, lần này các dũng sĩ theo ngươi đi Nam Dương đã hy sinh, ngươi cũng liệt kê một cái danh sách cho ta, trợ cấp cho người nhà của bọn họ vàng… phát ra toàn bộ gấp mười lần!

Chuyện tới đây xem như toàn bộ đã báo cáo xong, Roline lặn lội đường xa, bộ dáng cũng đã rất mỏi mệt, Đỗ Duy vừa tính để cho nàng đi xuống nghỉ ngơi, Roline bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc:

- Đại nhân, ta lần này từ Nam Dương trở về, còn mang về được thứ này. Nghe nói thứ này là Thần linh lưu lại ở trong Thần miếu cổ xưa, sau khi Thần miếu bị núi lửa thiêu hủy, các hậu duệ của Thần đó lưu lạc trong nhân gian, đem theo cái này xuống núi, từ rất lâu còn có một kiện vốn giữ lại ở trên tầng cao truyền kỳ trong quốc khố của Liên hiệp vương quốc, qua các thế hệ quý tộc tù trưởng đều cho rằng đây là vật may mắn thần linh lưu lại, cũng đều phục chế một bộ cho chính mình lưu giữ. Chẳng qua các thứ này thiếu sót và không ai biết dùng để làm gì. Đại nhân ngài đã dặn dò ta, chuyến đi này gặp bất kỳ chuyện quái lạ gì phải lưu ý nhiều hơn, vì thế khi ta biết được sự tồn tại của vật này, những tên tộc trưởng đó nhìn thấy ta có hứng thú, cũng đưa ra một bộ để ta mang về.

Nói xong, Roline lập tức đi ra ngoài, sau một lát, lấy từ trong bọc hành lý của mình ra một cái hộp gỗ dài dài, tiến tới trịnh trọng đặt ở trước mặt Đỗ Duy.

“Ồ!? Thần linh lưu lại?”_ Đỗ Duy trong lòng nói thầm_ “Chẳng lẽ lại là thứ gì đó Aragorn lưu lại?”

Hắn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng mở hộp ra, nhìn lướt vào trong hộp, ngay tức thì mặt thộn ra, thật giống như bỗng nhiên có người nhét vào trong miệng của Đỗ Duy bảy tám cái trứng gà.

Đỗ Duy trợn mắt há miệng như si ngốc nhìn vật trong hộp, biểu tình trên mặt cũng không biết là khóc hay là cười.

- Đây… Chính là thứ này?_ Hắn nghẹn họng mãi mới thốt lên một câu như vậy.

Roline trong lòng cũng tò mò:

- Chính là nó… Ôi? Ngài công tước, hình như ngài cũng biết …?

Đỗ Duy vươn tay vào trong hộp kia lật lật sắp sắp đếm đếm một chút vật gì đó, lặng lẽ xoa xoa vuốt ve một hồi.

“Nhất vạn, cửu vạn, bát bính, lưỡng điều… Đông nam tây bắc phong…” (1)

“Oái! Cái này… Đây… Đây… không phải là mạt chược sao!!”

Trong đầu Đỗ Duy bỗng chợt lóe ra một cái hình ảnh: Ngàn năm trước đây, ở trong Thần miếu trên Thần sơn tại đảo Bà La Môn. Dưới chân núi, vô số dân bản xứ đang hướng về Thần miếu cúc cung phủ phục lễ bái mà bên trong Thần miếu thì Aragorn miệng phì phèo thuốc lá, cùng đám chư thần đồ đệ của mình ngồi một bàn. Sau khi xoa xoa mở hé ra coi bài, hét lớn một tiếng: “Tự mạc! Hồ rồi!!” (2)

Đỗ Duy: “…”

Chú thích:

(1) Tên các quân bài trong bộ bài Mạt chược.

(2) Tự Mạc: Tự rút bài; Hồ liễu: Ù

PS: Phần trên là phần 1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.