Bên trong đại điện nghị sự của Hoàng cung, các vị bô lão quyền quý của đế đô đang châu đầu ghé tai, vừa rồi nhiếp chính vương điện hạ tuyên bố phần chiến báo mới nhất kia , nội dung tất nhiên là kích động lòng người, làm cho người ta phấn chấn không thôi.
Nhưng mà, sau khi tuyên đọc xong xuôi, Thần hoàng tử mỉm cười liếc nhìn mọi người, các vị lão đại lại giống như đà điểu, từng người chỉ ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, thà rằng nhỏ giọng nói chuyện với nhau giống như đang thán phục báo cáo chiến sự --- chứ không có ai thẳng thắn mở miệng phát biểu ý kiến.
Thần hoàng tử cười. Hắn biết những người này tiến hành biện pháp gì.
- Công tước hoa Tulip chủ trì chiến tuyến phía Đông đại thắng, tiêu diệt địch vượt quá bốn vạn, một lần hành động đoạt lại cứ điểm thất thủ phía Đông. Cuộc chiến này không chỉ vì đế quốc gỡ lại cảnh sỉ nhục và xấu hổ do cứ điểm thất thủ tan tác trước đây, mà còn giúp giải trừ nguy cơ cho vùng lãnh thổ phía nam đế quốc. Hơn nữa thắng lợi như thế cũng là một trận chiến thắng lợi lớn nhất mà chúng ta đạt được từ khi đối mặt những tên kẻ địch này.
Thần hoàng tử nói ra mấy câu nói đó, mới xem như là làm ra quan điểm cuối cùng đánh giá lần đại thắng này.
Các vị ở phía dưới vẫn còn làm ra vẻ khẽ nói chuyện, cuối cùng trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Tốt lắm, ông chủ lớn mở miệng rồi. Thần hoàng tử đã nói đây là một trận thắng lợi vĩ đại, ý nghĩa quan trọng... Như vậy việc này xem như là được quyết định rồi.
Lại nói tiếp, nếu như là vào năm xưa, một trận thắng lợi như vậy, lại là có quan hệ với công tước hoa Tulip đang được trọng vọng. Tin tức lộ ra đương nhiên là mỗi người giúp đỡ đồng thanh nói khen ngợi. Bởi vì lúc đó mỗi người đều biết Thần hoàng tử vô cùng tín nhiệm Đỗ Duy, gần như là một tay hắn nâng gia tộc hoa Tulip nên thành trụ cột của đế quốc. Lúc đó tất nhiên là mọi người đều bằng lòng làm chuyện thêu hoa trên gấm.
Nhưng bây giờ... Tình huống bất đồng rồi.
Quan hệ giữa gia tộc hoa Tulip và hoàng thất càng ngày càng trở nên không rõ ràng, nửa hòa thuận nửa không, nửa xấu nửa tốt. Dưới tình huống như vậy, ai còn dám nói lung tung? Trời biết rốt cuộc ở trong lòng của Thần hoàng tử có thái độ gì với gia tộc hoa Tulip.
Như nói lần đại thắng này đi. Thắng là thắng, nhưng mà lại không ai dám mở miệng trước nói lời khen ngợi nào --- nhỡ ra trong lòng Thần hoàng tử ghét Đỗ Duy, ngươi còn ngang nhiên trầm trồ khen ngợi , vậy thì đã rất phiền phức rồi.
Mắt thấy Thần hoàng tử mở miệng khen trước rồi, vậy thì mọi người phía dưới khẩn trương ào ào khen hay.
Trong lúc nhất thời, trong đại điện tràn đầy tiếng reo hò.
Nhưng sau đó, sau khi những lời lẽ ca ngợi này nói xong, tình cảnh nơi đây nhất thời lại lâm vào một tình trạng yên tĩnh...
Đã đánh thắng trận. Có công lớn. Như vậy rõ ràng rồi, xong rồi chính là phong thưởng.
Nhưng mà, người khác còn dễ nói, phong thưởng cho Đỗ Duy ư? Làm sao phong thưởng?
Thưởng tiền ? Đừng nói giỡn, công tước hoa Tulip đã giàu nhất đế quốc! Ngay cả gia tộc Listeria cũng đã trở thành chi nhánh của gia tộc hoa Tulip rồi. Mà buôn lậu vũ khí như ma thú Dansa cũng đã sớm cam bái hạ phong.
Thăng quan ư? Bây giờ quân hàm của Đỗ Duy gồm có: Đế quốc thượng tướng, chủ soái chiến khu phương đông. Tay cầm quyền chỉ huy hai mươi vạn quân chính quy đế quốc rồi.
Thăng chức lên tiếp ? Lên đâu nữa ? Cho hắn làm tổng nguyên soái của chiến khu ư? Tạm thời không nói lời như vậy, bố trí tướng quân Rostock ở đâu? Hơn nữa... Theo quan hệ ma quái giữa hoàng thất và gia tộc hoa Tulip bây giờ, cho Đỗ Duy đi làm thống soái chiến khu phương bắc đế quốc, gần như bao quát trên tám phần binh quyền bộ đội tinh nhuệ nhất đế quốc?
Ai dám mở miệng nói ra loại đề nghị này? Tự tìm cái chết.
Như vậy, thăng tước?
Tước vị Đỗ Duy đã là công tước rồi! Trên lý luận thì công tước đã là tước vị tốt nhất mà thần tử có thể thu được rồi! Xa hơn chính là cấp bậc thân vương. Nhưng vấn đề là trừ phi là trực hệ hoàng thất còn lại đều không có khả năng phong thân vương.
Như vậy đã phiền toái. Thưởng tiền không được, thăng quan không được, thăng tước cũng không được.
Vậy làm sao phong thưởng?
Có người không kiềm chế được trong lòng đã nghĩ tới một câu làm cho lòng người sợ hãi:
- Công cao lấn chủ, thưởng hay không thưởng!
Các vị đang ngồi đây không có một ai là ngu ngốc, ít nhất cũng đều nửa đời người ngâm ở bên trong cái thùng nhuộm quan trường này, không có một ai không phải là lão lọc lõi--- đến ngay cả phái trẻ trung như Carmille Ciro, hai năm gần đây cũng bị lão Tể tướng hun đúc tới mức dần dần biến thành tiểu hồ ly.
Mọi người đều là tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình quật khởi của Đỗ Duy.
Lại nói kĩ hơn về vị công tước hoa Tulip trẻ tuổi này, từ sau khi hắn bộc lộ tài năng, công lao mang đến cho đế quốc. Quả thực là...
Huy hoàng!
Biểu hiện khác thường ngày chính biến, nếu như chỉ có thể nói là đạt được uy danh cá nhân hắn và thiết lập nên quan hệ thân mật riêng tư giữa hắn và nhiếp chính vương mà nói thì sau đó hắn làm ra cống hiến cho đế quốc, chỉ sợ là từ vương triều Augustin đến nay, không có bất luận một thần tử nào có thể so sánh rồi.
Trước tiên là làm ra cái "Tinh thần chia sẻ nghiên cứu Ma pháp " rồi tham dự thành lập học viên Ma Pháp đế quốc , một hành động đánh vỡ địa vị lũng đoạn của ma pháp công hội đối với ma pháp sư ---đế quốc và ma pháp công hội ngầm phân cao thấp đã rất nhiều năm rồi. Mà sự cứng rắn của ma pháp công hội thì ngay cả hoàng thất cũng đau đầu.
Mà theo học viện Ma Pháp , hội học thuật ma pháp thành lập và sự phát triển của tinh thần chia sẻ kết quả nghiên cứu ma pháp thì ma pháp công hội lại không hề chiếm cứ địa vị lũng đoạn lĩnh vực ma pháp nữa.
Khiến cho đế quốc có thể có biện pháp bồi dưỡng nhân tài ma pháp cho mình ---- mặc dù trong lần chiến tranh này, nhân tài ma pháp của chính đế quốc còn không có lộ ra tác dụng quá lớn, đó là bởi vì dù sao thời gian quá ngắn. Từ khi thành lập học viện ma pháp đến bây giờ cũng chỉ có vài năm thời gian, cho dù là nhóm học viên đầu tiên cũng chỉ là học vài năm ma pháp mà thôi, còn không cách nào đạt đến thực lực tương đối sâu.
Nhưng mà tin tưởng theo thời gian lâu dài, tác dụng của học viện ma pháp sẽ càng hiện ra.
Còn sau khi Đỗ Duy đi tây bắc, cuộc chiên bảo vệ thành Gilea thành công đánh bại người thảo nguyên, có hắn trấn thủ , uy hiếp của người thảo nguyên đối với đế quốc giảm đi cực lớn --- thậm chí bây giờ trong tầng lớp cao cấp của đế quốc, một nhóm người cũng mơ hồ biết Đỗ Duy nhúng tay vào thế cuộc thảo nguyên , trong bóng tối giật dây thao túng mới đổi lại được hiện nay người thảo nguyên hỗn loạn, không còn sức lo đến cục diện.
Còn có... cuộc chiến tranh tiêu diệt quân đoàn tây bắc nổi loạn, trận chiến ấy, gia tộc hoa Tulip lập công đầu!
Cùng với... Một mình sáng lập không quân có ý nghĩa vượt thời đại.
Còn có... Ở trong ba năm chuẩn bị chiến tranh, chính Đỗ Duy bỏ tiền túi quyên tặng ít nhất trên năm nghìn vạn kim tệ trợ giúp tài chính đế quốc và chi phí quân sự!
Còn bảy tám công lao nhỏ khác cũng không liệt kê vào đâu!
Bây giờ, lại lập phần quân công vĩ đại như thế ở chiến tuyến phía Đông...
Bây giờ làm sao?
Thưởng hay không thưởng, đây là một vấn đề khó.
Thưởng thế nào, việc này vốn là một vấn đề khó khăn.
Mọi người im lặng không nói, làm cho trong đại điện một lần nữa rơi vào trong bầu không khí kì lạ!
Cuối cùng Carmille Ciro ho một tiếng rồi mở miệng. Mọi người lập tức đưa mắt về phía vị quân vụ đại thần trẻ tuổi này. Ai cũng biết tên Carmille Ciro này ngoài là thuộc phe của nhiếp chính vương, nhận được sự tin tưởng mù quáng ra, sau lưng của hắn còn đứng vị lão tể tướng kia!
- Điện hạ !
Giọng nói của Carmille Ciro rất trong sáng vô tư, ung dung nói :
- Ta cho rằng, ngài công tước hoa Tulip đánh tan quân địch ở chiến tuyến phía Đông tất nhiên đáng mừng, nhưng bây giờ chúng ta còn chưa tới tình trạng thật sự có thể không lo lắng nữa. Căn cứ chỗ báo cáo kĩ càng tỉ mỉ mà ta đã thấy trình đến quân bộ, mặc dù chúng ta thu phục cứ điểm nhưng mà bởi vì lúc trước quân địch phá hủy không kiêng nể đối với cứ điểm, cùng với trong lần đại chiến này, ngài công tước hoa Tulip áp dụng biện pháp hỏa công. Kết quả mặc dù chúng ta đoạt lại cứ điểm .Nhưng khi mà nó nằm trong tay chúng ta thì chỉ còn là một mảnh đống đổ nát.
Nói tới đây, hắn khẩn trương bổ sung một câu:
- Đương nhiên, ta tuyệt đối không có ý phủ nhận một chút nào công lao ngài công tước hoa Tulip! Nhưng mà ta thân là quân vụ đại thần, nói về góc độ chuyện tòng quân đơn thuần. Bây giờ việc cấp bách chính là hoàn thiện hệ thống phòng ngự tuyến phía đông của chúng ta lần nữa! Rất cấp bách rồi, bây giờ chúng ta gặp phải hai lựa chọn!
Mắt Thần Hoàng tử sáng lên:
- Nói tiếp !
- Thứ nhất.
Carmille Ciro cao giọng nói, tiếng nói tự tin của hắn bay bổng trong đại điện rộng rãi:
- Bởi vì cứ điểm đã trở thành đống đổ nát rồi, không có bất cứ giá trị và tác dụng đóng giữ gì, cũng không cách nào phát ra nổi tác dụng phòng ngự hiệu quả. Có lẽ lính tuyến phía đông vẫn còn phải lui về giữ thành Asian . Chúng ta nhất định phải mau chóng triệu tập vật tư và nhân lực tiến thêm một bước củng cố và mở rộng thành Asian ! Làm cho nó trở thành một cứ điểm quân sự vững chắc mới. Ưu thế của lựa chọn này là: Thành Asian là thành có sẵn, chỉ cần củng cố và mở rộng là được, bất kể là thời gian hay là chi phí và nhân lực cũng không cần đầu tư quá nhiều. Nhưng chỗ thiếu hụt là: dù sao vị trí địa lý thành Asian lệch về sau, một khi quân đội của chúng ta lui về Asian chẳng khác nào nhường quyền khống chế lãnh thổ từ thành Asian đến phía bắc .Với lại khả năng phòng ngự của thành Asian thiếu tính tổng thể, chỉ có thể coi là một cứ điểm. Theo lý luận, kẻ địch có thể vòng qua thành Asian tiến hành quấy rối hoặc là tập kích đối với lãnh thổ bên trong chúng ta---- mặc dù loại khả năng này vừa phải nhưng mà dù sao kẻ địch mà chúng ta đối mặt không phải nhân loại mà là một ít chủng tộc kì dị, chúng ta không thể lấy phương thức suy nghĩ bình thường loài người để xuy xét về chúng.
Mọi người đều gật đầu với mấy lời này.
Nhất là nghĩ tới cảnh những chủng tộc dã man kia vòng qua cứ điểm tiền tuyến rồi chia binh chạy đến bên trong lãnh thổ đế quốc tiến hành quấy rối hoặc là tập kích...
Thậm chí, theo lý luận chỉ cần đối phương có can đảm liều mạng tổn thất, phái ra hàng loạt Lang Kỵ binh có tính cơ động rất mạnh tiến hành tập kích mà nói, thậm chí chúng có khả năng lẻn đến chung quanh đế đô!
Điều này tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân. Nếu như đối phương liều mạng tổn thất mấy ngàn Lang Kỵ lẻn đến bên trong đế quốc, không có mục tiêu chiến lược, chỉ một mực đốt giết cướp bóc mà nói... Trời biết những chủng tộc dã man kia có thể làm được gì.
Mà loại chuyện này mặc dù chưa chắc sẽ tạo thành tổn thương thật sự đối với đế đô hoặc là đế quốc, nhưng một khi sinh ra loại chuyện này, bất kể là lòng dân hỗn loạn hay còn ảnh hưởng mặt mũi và danh dự của đế quốc cũng đều là hậu quả mà hoàng thất tuyệt đối không cho phép xuất hiện.
Có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó trong tương lai, một đội Lang Kỵ binh bỗng nhiên lẻn đến ngoài thành của đế đô rồi đốt giết cướp bóc một lần, cho dù cuối cùng bị đế quốc triệu tập quân đội vây quét sạch... Nhưng một khi sinh ra chuyện như vậy thì có thể tạo thành bao nhiêu sự sợ hãi và khiến cho lòng dân rối loạn ? Nếu như thật sự sinh ra loại chuyện này thì đối với đế quốc mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục cực điểm.
- Lựa chọn thứ hai.
Carmille Ciro ho một tiếng rồi cười khổ nói:
- Chúng ta nhất định phải xây dựng lại tòa cứ điểm phía Đông này. Bởi vì theo chiến lược phòng ngự mà nói thì vị trí địa lý của nó là tốt nhất rồi! Có vấn đề là cái cứ điểm này đã gần như biến thành một đống đổ nát, sự phá hủy của kẻ địch và hỏa hoạn lớn đốt cháy, với lại căn cứ chiến báo kĩ càng tỉ mỉ mà ta nhìn thấy, nhất là tường thành phương Bắc tổn hại đặc biệt nghiêm trọng, gần như bị đối phương dỡ xuống một nửa! Mặc dù hỏa hoạn lớn sẽ không dao động nền móng kiến trúc. Nhưng mà cần nghĩ xây dựng lại cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Dừng một chút, hắn cười khổ một tiếng:
- Huống chi, bây giờ kẻ địch đã ở bờ bắc đường sông. Với lại, chúng ta cũng đã mất đi khống chế đối với đường sông! Kẻ địch nắm chắc quyền khống chế đường sông rồi, một khi chúng ta xây dựng lại cứ điểm---- có thể tưởng tượng cho dù kẻ địch ngu xuẩn cũng sẽ không để cho chúng ta thuận lợi làm xong chuyện này. Chúng có thể tiến hành quấy rối và phản kích! Mất đi đường sông phòng ngự của chúng ta khuyết thiếu, kẻ địch có thể vượt qua đường sông, trực tiếp công kích lúc chúng ta đang xây dựng lại cứ điểm... Một bên làm việc mà bên cạnh có người không ngừng quấy rối. Ta chỉ cần suy nghĩ một chút về việc xây dựng lại như vậy cũng có thể cảm thấy đau đầu rồi.
Hắn chậm rãi nói, khi nói xong lời cuối cùng thì mọi người trong đại điện đều trầm lặng. Trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, từng người đang thăm dò nhìn vào Thần hoàng tử.
Thần hoàng tử ngồi ở trên bảo tọa, nét mặt hắn không có vẻ mặt nào khác, xem ra có vẻ rất yên ổn, do dự một lát mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Chuyện này sẽ bàn bạc kĩ càng tỉ mỉ sau... Hôm nay dừng ở đây. Carmille Ciro lưu lại. Tất cả những người khác giải tán đi.
Ngoài Carmille Ciro ra, lúc các vị lão đại khác rời đi còn có người vừa đi vừa chụm đầu ghé tai.
Chỉ có cái lão già đại thần tài chính hôm nay không nói được một lời, đợi sau khi đi ra đại điện không tự giác quay người nhìn thoáng qua đại điện phía sau , thấy bóng dáng Carmille Ciro còn dừng lại ở trong đại điện, nhịn không được hơi nhíu nhíu mày.
Bên cạnh có đồng liêu quan hệ không tệ với hắn, mắt thấy hắn dừng lại đã thuận miệng cười nói:
- Làm sao vậy, đánh mất thứ gì à ?
Đại thần tài chính cười, lắc đầu nói:
- Ta chỉ đang nghĩ, thật sự là phối hợp giữa quân vụ đại thần chúng ta và nhiếp chính vương càng ngày càng ăn ý đấy!
- Sao lại nói thế?
Mắt quan đồng liêu kia sáng lên.
Đại thần Tài chính lại lắc đầu, cười bí hiểm, cáo từ rồi rời đi.
Hừ... Carmille Ciro, lần nói chen vào này của ngươi, cố ý dùng loại vấn đề khó khăn "Hai lựa chọn" để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, lại khéo léo thay đổi chủ đề rồi!
Chủ đề ban đầu là "Tiền tuyến đại thắng, làm sao phong thưởng! " Sau khi Carmille Ciro nói xong đã biến thành "Nguy cơ Tiền tuyến, làm sao giải quyết"
Đương nhiên là một ít lão hồ ly cũng không phải nhìn không ra loại mánh khóe nhỏ này, chỉ là đều thông minh duy trì trầm lặng thôi. Mà quan trọng nhất là dường như nhiếp chính vương rất phối hợp. Ở trong thư phòng của Thần hoàng tử, Carmille Ciro lấy ra từ trong lòng một phần chiến báo kĩ càng tỉ mỉ. Phần chiến báo này kĩ càng tỉ mỉ hơn nhiều so với phần chiến báo mà Thần hoàng tử tuyên đọc ở trên hội nghị. Kể cả toàn bộ chi tiết lần đại chiến này, khai chiến, giằng co, chiến thắng cuối cùng, vân vân trình độ kĩ càng tỉ mỉ gần như chính là một buổi phát thanh trực tiếp rồi.
Hiển nhiên, ngoài đường đi chính thức của phía hoàng thất ra, ở trong quân đội chiến khu phương bắc có hệ thống tuyến đường tình báo bí mật khác.
- Ngươi thấy binh chủng mới mà Đỗ Duy tạo ra thế nào?
Thần Hoàng tử ngồi trở lại chỗ ngồi rồi nói:
- Đám kỵ sĩ Griffin kia thì sao?
Carmille Ciro không nói gì.
Thần Hoàng tử cười trước, chỉ là nụ cười này lại không hề thoải mái, trong âm thanh của hắn mang vẻ xúc động:
- Tên Đỗ Duy này luôn luôn làm cho người ta ngạc nhiên! Hắn giống như một nhà ảo thuật, lấy ra một con thỏ từ trong mũ, trời biết trong mũ của hắn còn cất giấu thứ gì.
- Điện hạ.
Carmille Ciro cẩn thận nhắc nhở một câu:
- Bản thân Đỗ Duy chính là một vị ma pháp sư.
- Ừ, ta biết.
Thần hoàng tử gật gật đầu, trầm ngâm một lát, khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt uy nghiêm, nói:
- Tạm thời không nói kỵ sĩ Griffin, chúng ta đã tính ra loại lính này đắt tiền mà thưa thớt, không có khả năng thành lập quy mô lớn. Trái lại khả năng chiến đấu của đội Lôi Kỵ kia của hắn.... đội kỵ binh vẫn dấu kín của Đỗ Duy mới thực sự làm cho ta kinh ngạc!
Một vạn Lôi Kỵ ở trong dã chiến xung phong chính diện đánh cho thú nhân không còn manh giáp--- đây chính là điều mà bất cứ một cánh quân đội nào của loài người từ trước đến này đều tuyệt đối không có cách nào làm được.
- Điện hạ, ngài đang lo lắng...
Carmille Ciro rất cẩn thận nói nửa câu.
- Không phải, ta chỉ đang tò mò.
Nhiếp chính vương bỗng nhiên cười một lúc, nụ cười của hắn rất thản nhiên:
- Chẳng lẽ ta không nên tò mò sao? Có thủ hạ nắm chắc quá nhiều thực lực mà ta không biết như Đỗ Duy , thân là chúa tể của đế quốc, nếu như ta biểu hiện không hề thích thù gì thì mới kỳ quái.
Nhìn khuôn mặt tươi cười thản nhiên của nhiếp chính vương, trên khuôn mặt đẹp trai, nụ cười kia tao nhã trước sau như một, ánh mắt nhìn xa trông rộng, toát ra một loại tự tin nắm trong tay mọi việc.
Trong lòng Carmille Ciro thở dài, trên mặt lại làm ra vẻ sợ hãi, khẩn trương cúi đầu nói:
- Điện hạ, không phải ta có ý này. Ý tứ của ta là... Muốn hiểu rõ đầy đủ! Đến giờ mà ta cũng không thể đoán được, làm thế nào thành lập được một đội kỵ binh kỳ quái như vậy. Một ít chuyên gia phương diện chiến mã của quân bộ cũng nghiên cứu nhiều ngày, từ đầu đến cuối không làm rõ làm sao tạo ra loại chiến mã to lớn kỳ quái này.
- Cung đình ma pháp sư cũng không làm rõ được ư?
Thần Hoàng tử cười nói:
- Tuy nhiên có thể khẳng định là bất đồng duy nhất của loại Lôi Kỵ này với kỵ sĩ Griffin là được xem như một loại quân đội có sức chiến đấu mạnh mẽ, nó có thể thành lập hàng loạt!! Đây mới là điểm hấp dẫn ta!
Carmille Ciro cắn răng nói:
- Có lẽ... chúng ta có thể nghĩ biện pháp điều tra thêm ở tây bắc...
- Không cần.
Thần Hoàng tử lập tức lắc đầu phủ quyết cái đề nghị này, hắn lại cố ý nhìn thật lâu Camille Ciro:
- Đầu óc ngươi cũng có hơi chậm chạp ! Lại còn nói ra loại đề nghị này. Đỗ Duy luôn luôn làm rất tốt biện pháp giữ bí mật, hơn nữa tây bắc sớm đã thành đại bản doanh của hắn, căn cơ vững chắc. Trước này chúng ta không có tin tức gì, như vậy bây giờ nếu như cố gắng đi thăm dò mà nói, ngươi cho rằng có thể giấu diếm được hắn sao? Huống chi, làm loại chuyện này chẳng phải là sẽ làm người đau khổ ?
Carmille Ciro liên tục gật đầu:
- Vâng, điện hạ! Ta nhất thời nghĩ lầm!
Thần Hoàng tử nhìn chăm chú cánh tay chủ lực, hào quang trong ánh mắt chợt hiện, theo sau ánh sáng thu lại phục hồi nụ cười thản nhiên thoải mái:
- Thực ra, chuyện này cũng không cần quá để ở trong lòng. Ta cũng chỉ là tò mò thôi. Dù sao, loại Lôi Kỵ có sức chiến đấu khác thường này làm cho ta khâm phục thực sự... Nếu như đế quốc có thể thành lập hàng loạt bộ đội mạnh như vậy mà nói...
Hắn lại lắc đầu rồi liếc mắt nhìn Camille Ciro:
- Ngươi không cần có ngờ vực vô căn cứ gì với Đỗ Duy. Theo sự hiểu rõ của ta với Đỗ Duy... Bây giờ hắn mới chịu lộ ra một con át chủ bài như vậy, ngược lại là chuyện tốt. Thử nghĩ, nếu quốc nạn ngập đầu mà hắn cất giấu một đám quân mạnh mẽ như vậy không chịu lấy ra dùng... Như vậy đám quân này không phải dùng để đối phó thú nhân mà là dùng để đối phó ai?
Cuối cùng những lời này có hơi đau lòng, Carmille Ciro vừa nghe thấy lập tức đã toát ra mồ hôi lạnh.
Không sai! Thành lập quân đội chính là dùng để đánh trận! Nếu như lần này Đỗ Duy không lấy ra đối phó thú nhân mà là cất giấu... Hắn muốn dùng một đám quân mạnh mẽ như vậy đối phó ai?
Đối phó.... Đế quốc? Hoàng gia?
Carmille Ciro ngăn cản bản thân tiếp tục nghĩ thêm!
Hắn chịu lấy ra cũng là cách biến tướng truyền đạt tin tức đối với chúng ta: hắn không có ý nghĩ riêng.
Thấy Thần hoàng tử nói thoải mái thản nhiên như thế, Carmille Ciro ngậm miệng lại, trầm lặng.
Sau đó, Thần hoàng tử lại tùy ý giao cho vài việc, sau khi bảo Carmille Ciro để lại phần chiến báo kĩ càng tỉ mỉ kia mới dặn dò hắn có thể rời đi.
Sau khi Carmille Ciro rời đi, cửa thư phòng đóng lại, Thần Hoàng tử tựa ở trên ghế, lại thở dài thật sâu. Giờ phút này sự tự tin và ung dung vừa rồi lại biến thành hơi lo lắng.
Biểu hiện ngươi không có suy nghĩ riêng... cái này tất nhiên là một dụng ý của ngươi, Đỗ Duy...Thần Hoàng tử bĩu môi rồi lại lầm bầm :
- Nhưng còn có một dụng ý là thị uy đối với ta đi... Phơi bày ra một phần thực lực của ngươi ư? Là thế này phải không?
Đỗ Duy, rốt cuộc hắn có biết về bệnh tình của ta hay không?