Lúc này là giữa trưa, Đỗ Duy đi ra khoang thuyền, lúc hắn tới thành tàu thì con tàu cơ hồ đã dừng lại. Raoen tiếp lệnh của Đỗ Duy, mệnh lệnh này khiến cho tất cả các thị vệ kinh hãi, họ đều chuẩn bị vũ khí cùng nỏ ngắn, vừathấy Đỗ Duy đi ra, đại bộ phận đều tụ lại bên Đỗ Duy.
Tên Rhine đã đi lên trên bong tàu, cự hán này đứng trước người Đỗ Duy, thân thể như một tháp sắt, Đỗ Duy thấy tên này không biết từ đâu kiếm được một thanh binh khí – Maximus quả nhiên không nói sai, tên này đích xác không dùng kiếm. Vũ khí của Rhine là một rìu chiến lớn, ước chừng cao hơn một thân người, dùng rèn từ thép nguyên chất, một thanh rìu chiến lớn như vậy, có lẽ nặng tới mấy trăm cân, nhưng hắn nắm bằng một tay thoải mái như nắm một cọng cỏ, tùy tiện cầm trong tay, đôi mắt khép hờ, khí thế cường tráng như dã thú của hắn phát ra càng mạnh.
Lúc này trên đường sông, phía trước quả nhiên có một chiếc thuyền lớn chắn ngang ngang giữa sông – nếu chỉ có vậy, thuyền của Đỗ Duy cũng có thể từ bên phải hoặc trái lách qua. Nhưng đối phương tựa hồ có chủ ý ngăn cản, xung quanh thuyền lớn, còn hạ xuống mấy chiếc thuyền nhỏ, ngăn chặn đường sông.
Ban ngày ban mặt, lại dám cả gan phong tỏa đường sông… bọn người kia thật to gan. Đỗ Duy trong lòng có chút khó chịu: ta muốn xem xem, mấy tên thần côn này có gì để nói!
Thời điểm này, đối phương phát hiện thuyền của Đỗ Duy đã ngừng lại, mấy con thuyền nhỏ liền nhích gần tới, trên mấy thuyền nhỏ còn đứng mười mấy người, mỗi người đều khoách áo bào rộng. Tuy nhiên Đỗ Duy từ rất xa đã thấy dưới áo bào của những người này, bao trùm áo giáp, áo bào rộng cũng không thể ẩn giấu kiếm của bọn họ.
Lúc này, trên cột cờ phía sau Đỗ Duy, cờ hoa Tulip màu vàng đã được kéo lên. Nhưng Đỗ Duy cũng không trong mong dựa vào một cây cờ liền có thể dọa đối phương bỏ chạy.
Thứ nhất, ngay cả đại giáo chủ của một giáo khu mà đối phương cũng giám ra tay, bản thân mình thân phận là một công tước, tuyệt đối không trấn áp được đối phương. Thứ hai, Đối Phương có thể chặn ở chỗ này, hiển nhiên sớm đã biết Maximus ở trên thuyền mình – thân phận của mình. Đối phương tất nhiên không thể không biết.
Raoen đứng trước boong tàu, trừng mắt nhìn mấy thuyền nhỏ tới gần, lớn tiếng quát:
-Kẻ nào dám cả gan chặn thuyền của đức ngài công tước! Mau mau tránh đường.
Đối phương lại không nói lời nào. Chờ khi song phương cách chừng trăm bước. Bỗng nhiên nghe thấy một tên thủ lĩnh trên một truyền hét lớn;
-Động thủ đi.
Nhất thời, mọi người trên mấy thuyền nhỏ đều lột áo bào. Lập tức một nửa số người lộ ra cung tên dưới áo bào, mà số còn lại đều lộ ra áo giáp, trong tay cầm kiếm sắc. Mấy chiếc thuyền nhỏ tạo thành trận thế vây ở phía trước thuyền của Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hắn tiện tay thi triển một cái ma pháp nho nhỏ khiến thanh âm vang ra xa, lớn tiếng nói:
-Không phải thuyền của các ngươi bị hỏng sao? Hừ, chẳng lẽ là cường đạo cướp bóc trên sông sao? Khửa khửa… chẳng lẽ năm nay, cường đạo đều bắt đầu dùng bộ dáng thần thành kỵ sĩ đoàn đi làm việc sao?
Giọng điệu của Đỗ Duy không chút lưu tình. Tràn ngập trào phúng, rơi vào lỗ tai bọn người kia, cả bọn đều biến sắc. Duy chỉ có trung niên cầm đầu, nghe xong rất tỉnh táo. Hắn hít một hơi thật sâu. Thanh âm truyền tới rõ ràng.
-Đức ngài công tước. Chúng ta biết đây là thuyền của ngài, bây giờ thần điện xử lý nội vụ. Xin công tước Tulip không cần nhúng tay.
Người này nói xong, xa xa còn hơi cúi mình.
-Nói bậy.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Thần điện sao? Dù là thần điện, cũng không có quyền phong tỏa đường sông. Công nhiên ngăn chặn thuyền của công tước đế quốc! Ai cho ngươi quyền làm chuyện anỳ? Chả lẽ bây giờ hoàng đế đế quốc Roland đã không phải hoa bụi gai nữa sao? Chẳng lẽ thần điện có thể công nhiên chèn ép đế quốc pháp điển! Các ngươi tại đây dùng vũ lực chặn thuyền của một vị đế quốc công tước, đó là tội phản nghịch! Các ngươi vừa rồi nói dối là thuyền hỏng… Chẳng lẽ thần thánh kỵ sĩ đoàn cũng bắt đầu dùng loại thủ đoạn hèn hạ này sao?
Đỗ Duy nói hết, giọng điệu nghiêm túc. Thủ hạ hộ vệ hoa Tulip đều cầm khiên lên, hộ vệ trước người Đỗ Duy. Thị vệ hoa Tulip mặc dù dùng nỏ ngắn nhưng nỏ ngắn lại không thích hợp để đánh xa.
Kẻ ở trên thuyền nhỏ kia xem ra là một thủ lĩnh, hắn nghe Đỗ Duy trách mắng xong, cũng không tức giận, nhưng thanh âm lại trầm xuống, hắn lớn tiếng nói:
-Đức ngài công tước! Vừa rồi chúng ta nói dối là thuyền hỏng, là vì không muốn đánh rắn động cỏ. trên thuyền của ngài có vài tên tội phạm của thần điện, chúng ta phụng mệnh tới bắt chúng…
-Cái gì mà tội phạm.
Đỗ Duy cười cười:
-Trên thuyền của ta không có tội phạm nào cả.
-Thưa ngài, đó là tiền nhiệm đại giáo chủ của trung bắc giáo khu Maximus cùng tùy tùng của hắn.
Thủ lĩnh này lớn tiếng nói:
- Ở đây ta có mệnh lệnh cùng chữ ký của thẩm phán trưởng đại nhân thẩm phán viện trong quang minh thần điện, Maximus phản bội thần điện, quay lưng lại vói giáo lý, đã bị thẩm phán viện nhận định là phản nghịch, ta nhận lệnh thẩm đức ngài phán trưởng tới bắt hắn! Đức ngài công tước, đây là việc trong nội bộ thần điện, xin ngài không cần nhúng tay vào.
Đỗ Duy vừa nghe, đối phương còn có lệnh của thẩm phán trưởng sao?
Ngay lúc này từ phía sau truyền tới thanh âm phẫn nộ của phó giáo chủ Rames:
-Đức ngài công tước đừng nghe hắn nói bậy! Đương nhiệm thẩm phán trưởng là kẻ cực kỳ mưu mô ắp tâm làm bậy! Hắn là thủ lĩnh phái Diệp ni, đương nhiên hận không giết sạch phái ma tát chúng ta! Huống hồ, dựa theo giáo điển thần điện, nếu muốn xử trí đại giáo chủ hoặc các nhân viên thần chức cao cấp khác của thần điện, phải tổ chức họp hội trưởng lão, do cộng đồng các đại giáo chủ các giáo khu nghe phán xét, hơn nữa đại giáo chủ sẽ được tự biện minh trước trưởng lão hội, sau đó tùy trưởng lão hội bình phán, mệnh lệnh thi hành cuối cùng chỉ có giáo tông bệ hạ ký mới có hiệu lực! Thẩm phán trưởng trong thẩm phán viện cũng không có quyền lực vượt mặt trưởng lão hội cùng giáo tông, hay tùy tiện xử một đại giáo chủ.
Nói xong, Rames cực kỳ phẫn nộ, xa xa rống lớn:
-Carlsberg khốn kiếp! Đây rõ ràng là âm mưu, là làm loạn! Ghẩm phán trưởng không có quyền lực hạ lệnh này! Các ngươi đang công nhiên dẫm đạp lên giáo điển.
Đáng tiếc, phó giáo chủ Rames không có bổn sự tùy ý thi triển ma pháp như Đỗ Duy, thanh âm của lão dù lớn nhưng không cách nào vang ra xa.
Đỗ Duy nghe xong, thoáng bình tĩnh lại. Loại chuyện nội loạn này. Hắn đương nhiên hi vọng càng loạn lớn càng tốt. Vừa rồi đối phương nói thừa lệnh, Đỗ Duy cũng thầm rung động, nếu thực là giáo tông hạ lệnh, vậy mình nói gì cũng không thể nhúng tay vào. Nhưng Rames vừa nói, trong long Đỗ Duy liền bình tĩnh.
Hắn liếc mắt nói nhỏ với Rames:
-Đức ngài phó giáo chủ không cần tức giận, đối với người như thế thì không có đạo lý nào có thể nói cả.
Rames tức giận đển đỏ mặt, nghe Đỗ Duy nói xong. Gật đầu không cam, lại dặn dò một câu:
-Đức ngài công tước cẩn thận. Người nói chuyện tên là Carlsberg, là kỵ sĩ cấp bảy tại giáo khu đông nam thần thánh khị sĩ đoàn. Vũ kỹ rất lợi hại.
Đỗ Duy gật đầu, hắn quay đầu lại lớn tiếng nói với Carlsberg đứng ở xa:
-Kỵ sĩ Carlsberg, ngươi không nên nghĩ ta không biết giáo điển. dựa theo quy củ. Thẩm phán trưởng không có quyền ra lệnh này, hắn làm thế này là vượt quyền.
Carlsberg hừ một tiếng. hắn tức giận nói:
- Công tước hoa Tulip! Ta đã nói nhẹ nhàng rồi, nhưng ngài nhất định nhúng tay vào chuyện của thần điện, bằng vào cái gì nghi vấn mệnh lệnh của thẩm phán trưởng đại nhân có hiệu lực hay không! Ta cho ngài cơ hội cuối cùng, công tước hoa Tulip, trong tay ta có lệnh được thẩm phán trưởng cùng toàn thể thẩm phán viện liên danh ký tên, ta lấy danh nghĩa quang minh nữ thần thần thánh chấp hành mệnh lệnh của thần điện. Thần điện giao cho ta thi hành mệnh lệnh. Nếu ngươi tiếp tục ngăn trở. Vậy đừng trách ta không khách khí.
Đỗ Duy nghe xong cười ha hả
-Không khách khí à… Carlsberg. Ngươi dọa ta sao? Hừ! Chấp hành làm việc sao?
Từ xa nhìn lại, Carlsberg sắc mặt đã âm trầm cực điểm. Rốt cục nhẫn nại không nổi, lớn tiếng giận dữ quát:
-Đại công tước hoa Tulip! Ta đếm tới mười, ngài lệnh cho thủ hạ buông vũ khí! Quang minh nữ thần nhân từ có thể tha thứ cho lỗi lầm của ngài! Để người của ta lên thuyền kiểm tra. Mang đi người chúng ta muốn bắt, nếu không…
-Cút con mẹ ngươi đi.
Không đợi vị thần thánh kỵ sĩ này nói xong, Đỗ Duy bỗng nhiên không lạnh không nóng nói một câu như vậy. Một câu này, khiến cho Carlsberg trợn tròn mắt, mấy lời muốn nói liền nuốt lại, há mồm cứng lưỡi nhìn Đỗ Duy, rột cục rống lên nói:
-Ngài nói gì?
Đỗ Duy giơ ngón út lên, ngoáy lỗ tai, vẻ mặt khinh thường nói:
-Tai ngươi có bệnh sao? Ta nói là “cút con mẹ ngươi đi”, lần này nghe rõ chưa?
Carlsberg vẻ mặt tức giận hắng giọng, Đỗ Duy đã tiếp tục nói:
-Ông đây chẳng quản cái gì tới mệnh lệnh thẩm phán trưởng chó má của ngươi! Hữu hiệu hay không hữu hiẹu, ông đây không quan tâm! Ngươi hiểu chưa? Ta không phải tín đồ, cũng không phải người trong thần điện các ngươi! Ta là quan viên đế quốc, công tước đế quốc! Đừng nói thẩm phán trưởng chó má gì đó, dù là mệnh lệnh của giáo tông, ông đây nghe hay không nghe, cũng phải xem tâm tình của ông đây rồi mới nói.
Bị một phen chửi mắng, khiến Carlsberg giận dữ, hắn không hề có ý nói đạo lý với Đỗ Duy, chỉ lớn tiếng tuyên bố:
- Bây giờ ta bắt đầu đếm tới mười, người của ngươi không hạ vũ khí, chúng ta liền động thủ! Một! hai! Ba!
Khi hắn đếm tới ba, tay phải rút trường kiếm bổ vào hư không, bộ hạ bên người nghe thấy mệnh lệnh của hắn, cung tiễn thủ trên tất cả các thuyền nhỏ đều hướng cung tiễn về phía Đỗ Duy.
Khi hắn đếm tới ‘năm’, mấy người đứng cạnh cung tiễn thủ đã châm lửa, mũi tên hiển nhiên là đã được tẩm một loại chất gì đó, đốt một chút, đầu tiễn đã nổi lên lửa cháy.
Carlsberg nhìn về phía sau, trong lòng quyết định, cười lạnh nói:
-Công tước Hoa Tulip, ta đếm tới năm! Ngài thấy đấy, nhiều hỏa tiễn như vậy bắn ra, thuyền của ngài đều là gỗ … sáu.
-Chờ chút.
Đỗ Duy thở dài.
Vừa nghe thấy Đỗ Duy nói vậy, Carlsberg đã thở nhẹ ra:
-Ôi, rốt cục ngài thay đổi tâm ý sao? Công tước Hoa Tulip, mặc dù ngài vô lễ, nhưng chỉ cần ngài…
-Nói nhảm thật nhiều. Đỗ Duy nâng tay, tựa hồ muốn phất tay đuổi con ruồi bọ trước mặt, sau đó ho khan một tiếng nói
-Mấy cái cung hỏng, rất là đáng sợ sao?
Nói xong, hắn nhìn thủy thủ dưới bong tàu nói:
-Các anh em, bọn họ dùng cung tên dọa chúng ta, các anh em nói xem, chúng ta làm sao bây giờ?
Thủy thủ phía dưới cười to ha hả, đều chỉ vào các thuyền nhỏ xa xa vừa cười vừa mắng.
Sau đó, không đợi Đỗ Duy phân phó, sớm có mười mấy thủy thủ chạy đi, đẩy vài khối đồ vật lớn gì đó được bọc bằng vải bố để trên bong tàu ra. Nhấc vải lên, lập tức lộ ra thứ ở trong.
Mấy thủy thủ hành động rất nhanh gọn, tựa như đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Chốc lát, mấy thứ to lớn được đẩy tới trước truyền, nhắm chuẩn vào mấy cái thuyền nhỏ xa xa.
Vốn người đối phương trên mấy con thuyền nhỏ vẻ mặt đắc ý, hình dáng cao ngạo, nhưng vuằ thấy rõ mấy thứ trên thuyền công tước hoa Tulip, lập tức không ít người biến sắc. ngay cả Carlsberg kia cũng động dung.
Trên thuyền của Đỗ Duy, mấy thứ được nhấc vải che lên, không phải thứ gì khác, mà là “pháo nỏ” chuyên dụng của chiến thuyền trên biển.
Loại pháo nỏ này tuyệt đối không phải cung tiễn nào cũng có thể so sánh, đây tuyệt đối là một loại vũ khí lạnh trên thế giới thuộc loại vũ khí hạng nặng tầm xa! Mặc dù tên gọi pháo nỏ. Nhưng kỳ thật cũng không phải hỏa pháo, mà giống với loại nỏ đã phóng đại vô số lần! Dùng dây sắt làm dây nỏ, mỗi cây nỏ đều dùng kim loại chế tạo, dài 1 xích tương đương trường mâu. Lúc phóng ra ngoài, trong vòng ngàn thước, đều có thể dễ dàng xuyên thủng tường đá.
Lúc hải chiến, đây là vũ khí tầm xa cực mạnh của hải quân.
Bọn người đối phương không thể tưởng được, trên chiếc thuyền của Đỗ Duy lại có thứ này.
Đừng quên. Thủ hạ trên chiếc thuyền này của Đỗ Duy, cũng không phải như là thương thuyền dân dụng hay là các con thuyền lớn xa hoa của các quý tộc khác….
Thuyền của hắn. tòan bộ đều là từ hải tặc thu được! Mấy con thuyền trường kỳ cướp bóc trên biển, ngẫu nhiên còn chiến đấu với hải quân đế quốc, tự nhiên không thể thiếu được loại vũ khí hạng nặng tầm xa này!
Lúc này, pháo nỏ trên thuyền mặc dù không nhiều lắm, chỉ có bốn chiếc, nhưng bốn chiếc phân biệt nhắm chuẩn vào bốn chiếc thuyền nhỏ của đối phương, chỉ cần phóng trúng mục tiêu. Với loại thuyền nhỏ của đối phương, chải cần sượt qua cũng có thể dễ dàng xuyên thủng tàu. Đánh xuyên qua thuyền nhỏ của đối phương.
Vũ khí như vậy, đối phương tự nhiên là nhận ra. Mắt thấy mấy pháo nỏ nhắm chuẩn vào thuyền mình. Mỗi người đều biến sắc.
Sau đó Đỗ Duy lạ cười lớn ha hả. cười nói với bọn thủy thủ:
-Các ngươi làm gì thế! Không cần nhắm vào mấy con thuyền nhỏ này, tất cả pháo nỏ trực tiếp nhắm chuẩn vào chiếc thuyền ở giữa kia! À, còn cái tên đang đếm tời mười kia, chốc lát nếu khai pháo, ai đánh trúng, ta sẽ thưởng cho một trăm đồng vàng.
Phần đông thủy thủ ầm ầm kêu hay, lập tức quay pháo, bốn chiếc pháo nỏ hạng nặng nhắm chuẩn thuyền nhỏ nơi Carlsberg đứng. Sắc mặt Carlsberg chợt xanh chợt đen. Hắn mặc dù có thực lực kỵ sĩ cấp bảy, nhưng đối mặt vũ khí hạng nặng cực mạnh của hải quân đế quốc, đồng thời có bốn chiếc nhắm vào, trong lòng cũng phát lạnh! Huống chi tầm bắn loại vũ khí này đạt tới ngàn thước, nhưng bây giờ khoảng các hai bên cũng chỉ khoảngtrăm thước! Uy lực lại càng đáng sợ! Khoảng cách gần như vậy, nếu đối phương đồng thời bắn ra cả bốn phát, mình chưa chắc có thể tránh được – dù mình có tránh được, bốn chiếc pháo nỏ cùng phát, đủ để đánh nát chiếc thuyền nhỏ trong nháy mắt.
Đỗ Duy vẫn cười:
-Sao? Carlsberg kỵ sĩ, ngươi sao không đếm tiếp? Vậy, ngươi không đếm, ta liền đếm. Ta không cần đếm tới mười, ta chỉ đếm tới năm! Nếu người của ngươi không lui khỏi đường sông, ta liền hạ lệnh khai pháo! Một hai ba bốn….
Đỗ Duy đếm nhanh, lúc hắn mới nói ra ‘năm’. Xa xa liền nghe thấy một thanh âm già nua hùng hậu truyền tới.
-công tước hoa tu líp. Ngươi rất càn rỡ.
Lời còn chưa hết. Đỗ Duy đã thấy trên con thuyền lớn xa xa, một thân ảnh màu trắng cấp tốc bay tới, một lão già thân mặc áo choàng màu trắng nhẹ nhàng bay nhanh tới.
-Ma pháp sư sao?
Đỗ Duy nhíu mày.
-Là thần thuật sư của thần điện. Chỉ có thần thuật sư của thẩm phán viện mới thật sự có thể mặc áo bào trắng.
Giọng nói lo lắng của Rames vang lên từ phía sau:
-Đức ngài công tước, người kia là thần thuật sư của thẩm phán viện, cẩn thận….
Lời còn chưa hết, lão giả áo bào trắng đã ở giữa không trung ngâm xướng một câu chú ngữu. Hai tay áo run lên, hai đạo gió lốc cuồn cuộn nổi lên. Mắt thường có thể thấy được, hai luồng cuồng phong đánh úp về phía thuyền của Đỗ Duy
Đối phương thật sự nói đánh liền đánh. Nhưng Đỗ Duy sợ hắn sao? Vừa cười lạnh, Đỗ Duy vừa vén tay áo lên, hắn cũng không niệm đọc chú ngữ gì, mà trực tiếp ném ra một ma pháp quyền trục.
Quyển trục lấy được của Galdaf áo trắng, Đỗ Duy sớm đã dùng hết. nhưng may mắn là còn có một Gandalf áo xanh, lão già này cũng là một chuyên gia chế tạo quyển trục, mấy ngày nay, Đỗ Duy không ít lần lừa lấy một ít. Mắt thấy hai luồng cuồng phong của đối phương đánh tới, Đỗ Duy nhanh chóng ném quyển trục ra, giữa không trung chợt hiện lên một đạo ánh sáng vàng, một cái vòng tròn như quang mạc chặn lại hai đạo cuồng phong cuốn tới.
Thanh âm ngâm xướng của thần thuật sư trên trời, cùng ma pháp chú ngữ hòan tòan bất đồng, giống như thần phụ của giáo hội đang ca tụng, thanh âm êm tai dễ nghe, tựa hồ theo một nhịp điệu kỳ dị nào đó. Pháp thuật đầu tiên của thần thuật sư đã bị Đỗ Duy hóa giải, nhưng sau khi hắn ngâm xong một đoạn. Đỗ Duy liền cảm giác dưới chân chấn động.
Ầm một tiếng, nước sông dưới thuyền đột nhiên nổi lên một con sông lớn. Cả con thuyền liên tục lay động. trên bong tàu, thủy thủ điều khiển pháo nỏ khó đứng thẳng được. Nhất thời liền ngã trái ngã phải. còn mấy người dựa vào thành thuyền, bị hất thẳng xuống sông.
Đỗ Duy tức giận, lập tức quát lên:
-Bắn! bắn! bắn chìm thuyền bọn chúng!
Nói xong, hắn khẽ nhún, thân thể liền bắn lên không, chỉ vào thần thuật sư kia lớn tiếng mắng chửi:
-Lão thần côn. Nói đánh liền đánh, ông đây sợ ngươi sao.
Nói xong, tay áo vung lên. Xuất ra độc môn tuyệt kỹ của Đỗ Duy: Thuật cầu lửa vô địch.
Thần thuật sư mặc dù cường hãn, nhưng loại kỹ năng vung ra trăm mười hỏa cầu bổ vào đầu này, sợ rằng ai cũng sợ đến chết khiếp. Hơn nữa Đỗ Duy đã dùng chiêu này chơi không ít cao thủ. Tỷ như Shaman áo tắng Răng Sứt của Tuyết Sơn cũng phải ôm hận chết dưới chiêu này của Đỗ Duy. Kẻ khác như Gandalf áo xanh. Lúc trước trong lúc khinh thường cũng thiếu chút nữa bị hại, còn có thời gian để đọc chú ngữ ngăn cản sao? Chỉ có thể nhanh chóng lui ra sau, đồng thời hít một hơi thật sâu.
Đỗ Duy lập tức trợn mắt.
Đây là lần đầu hắn thấy thần thuật sư thi triển thần thuật. Trước kia hắn chỉ nghe nói trong quan minh thần điện có thần chức nhân viên. Có một loại pháp thuật đắc biệt. là thần linh truyền xuống, bất đồng với ma pháp của am pháp sư nhưng cùng công hiệu. Mà cũng vì thế, ma pháp sư tự xưng là đại biểu duy nhất nghiên cứu lực lượng thâm ảo của thần linh, thủy chung không đồng ý với các thần thuật sư của thần điện. đại đa số các ma pháp sư đều cho rằng: thần thuật bất quá là một loại ma pháp. Chỉ có điều thần điện tự đề cao nó thôi. Vì vậy mới cố ý nghĩ ra một cái tên ‘thần thuật’ thôi.
Nhưng hôm nay Đỗ Duy vừa thấy, lại có cảm giác bất đồng.
Lão già này một hơi hít vào. Bộ ngực lão cũng nở ra. Đỗ Duy lập tức ý thức được có chút không ổn. Quả nhiên, người kia một mặt lui ra sau, một mặt thở ra một hơi.
Ầm một tiếng, vô số luồng khí lưu từ miệng hắn phun ra, thổi thẳng vào các hỏa cầu vốn đang chịu sự khống chế của Đỗ Duy lại chậm
lại, sau đó va chạm mãnh liệt với khí lưu, lập tức bạo loạn. Đại bộ phận hỏa cầu bị thổi bắn sang hai bên, tự va chạm nổ mạnh, tuyệt đại đa số
biến thành một đoàn lửa cháy trong không trung. Chỉ có số ít hướng thần
thuật sư bay tới, đối phương rốt cục đã niệm xong chú ngữ, trên người
huyễn hóa ra một vòng ngân quang thánh khiết. Hỏa cầu lao tới chỉ xuất
ra một quầng lửa, nhưng không cách nào đột phá ngân quang.
Đỗ Duy dùng hỏa cầu lần đầu mất linh diệu nên không khỏi có chút căm tức, chộp vào khoảng không một trảo, ma trượng của mình đã xuất hiện trong tay,
thủy tinh cầu trên ma trượng chớp động, Đỗ Duy nhanh chóng đọc ra một
câu chú ngữ, lập tức trong không khí huyễn hóa ra một con chim lửa, hai
cánh dang ra, trong ngọn lửa như có tiếng kêu vang sắc bén, đánh tới
thần thuật sư.
Ngón tay của thần thuật sư nhanh chóng chỉ xuống
dòng sông. Dòng sông đang chảy xiết lập tức xuất ma một con thủy long
thật dài, lao lên không, nháy mắt hóa ra vô số cột nước nho nhỏ, ngón
tay thần thuật sư liên tục chớp lên, từng bắn tới chim lửa, ngọn lửa
cùng dòng nước va vào nhau, lửa làm nước hóa hơi, hơi nước bốc lên ngùn
ngụt.
Mà phía dưới cũng đang đánh nhau.
Vừa rồi thần thuật sư giở trò, tạo ra sóng lớn, làm chao đảo thuyền của Đỗ Duy, vốn pháo
nỏ trên đầu thuyền lập tức bị lắc mạnh, Đỗ Duy nhìn ra ý đồ của đối
phương, kịp thời hạ lệnh bắn ra, nhưng dù sao trong chớp mắt, độ chuẩn
xác chỉ có hạn. hai pháo nỏ đồng thời phóng ra, tên cứng được bắn ra,
phát đầu cách con thuyền nhỏ của Carlsberg năm thước, dù là như thế,
nhưng cũng làm đối phương sợ toát mồ hôi lạnh, mà thuyền nhỏ lại chao
đảo không ngừng.
May mắn phát bắn thứ hai chuẩn xác.
Dùng
bộ phận cơ giới để bắn ra tên cứng, tốc độ đâu chỉ nhanh gấp hai so với
cung tên chứ? Ầm một tiếng, Carlsberg liền cảm thấy phía trước có một
mũi tiễn lao tới, trong lòng kêu không hay, nhưng phía sau hắn là đồng
bọn cùng cung tiễn thủ, thân là kỵ sĩ cấp bảy, hắn sao có thể né tránh?
Trong lòng quyết định, hắn dứt khoát cố gắng đón đã nỗ pháo đang phóng tới,
tốc độ nháy mắt tăng lên tới cực hạn, hét lớn một tiếng, nháy mắt, thấy
được cự nỗ bén nhọn phóng tới, nắm chắc kiếm trong tay, nhắm chuẩn mũi
cự nỗ, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng keng.
Toàn thân Carlsberg
chấn động kịch liệt, cánh tay nắm kiếm tê rần. Tường kiếm cơ hồ rời tay. Bất quá một kích toàn lực của p kỵ sĩ cấbảy, tất nhiên không bình
thường, chém lên mũi tên, lập tức làm nó lệch ra. Nhưng mũi tên dù bị
hắn đánh lệch đi, nhưng loại vũ khí hạng nặng dùng máy bắn ra nào phải
tầm thường? Dưới quán tính, tên cứng chúi đầu xuống, nhưng lại mang theo kình phong rít gào, đâm xuống chân Carlsberg.
Tên cứng dùng thép tinh chế tạo, chiều dài có thể so với trọng mâu của kỵ sĩ dùng để đột
kích. Sức nặng chỉ hơn chứ không có kém. Lại được máy phóng ra. Nếu như
bị bắn trúng, chỉ sợ dù Carlsberg là kỵ sĩ cấp bảycũng khó mà không bị
xương gãy gân đứt! May là hắn có bản lãnh thật sự, trong lúc vội vàng
cảm giác thấy trước mắt tối sầm. Kình phong ập tới, nâng tay vung kiếm.
Keng một tiếng, chuôi kiếm kỵ sĩ bằng tình cương, bị đánh gãy đương
trường. Carlsberg trong lòng hoảng hốt, lúc này bất chấp tất cả, theo
bản năng liền né sang bên.
Hắn vừa tránh ra nhưng sau lưng hắn
còn có người. Vốn sau lưng hắn có hai cung thủ mặc giáp nhẹ. Liền nghe
thấy ‘phốc” một tiếng. Tên cứng trực tiếp đánh tan đầu một cung tiễn
thủ. Nhất thời đầu nở hoa, não bắn tứ tung. Một người phía sau không
tránh thoát, bị tên đâm xuyên eo, kêu lên bi thảm, miệng tuôn máu tươi.
Chỉ sợ cả nội tạng cũng đã bị đánh nát, nhìn qua đã chết mà người bay
thẳng ra ngoà, đụng vào hai đồng bọn, kéo xuống sông.
Carlsberg
là kỵ sĩ cấp bảy, lại là thân phận thần thánh kỵ sĩ, chợt chịu thiệt
thòi lớn như vậy nên nhất định kinh hồn. Trong lòng căm tức ngút trời,
hét lớn một tiếng, kiếm của mình đã bị gãy, liền đoạt một thanh trường
kiếm của đồng bọn, dùng sức nhảy lên, thân thể lao lên cao như hùng ưng, lăng không lao tới thuyền của Đỗ Duy.
Đang lúc lao tới, lại thấy thủ hạ Rhine của Maximus. Rhine là kẻ to lớn nhất. Mục tiêu đương nhiên là rõ ràng nhất. Carlsberg đang ở trên không, trong lúc cuồng nộ, lại
thấy một tên to con. Đấu khí của thần thánh kỵ sĩ cấp bảy nháy mắt bạo
phát tới đỉnh điểm, trường kiếm được đấu khí rót vào toát ra màu bạc
chói mắt , đúng là thần thánh đấu khí mà các thánh kỵ sĩ chuyên tu.
Quanh thân mình hắn đều là ngân quang, trường kiếm dưới sự trợ giúp của
đấu khí gào thét, theo người từ trên không lao xuống, vũ lực của bản
thân cường hãn, hơn nữa từ trên không lao xuống, uy thế một kiếm này
khiến người ta sợ hãi, điệu bộ phẫn nộ của hắn, tựa như hận không thể
một kiếm chém tên to con trước mắt thành hai mảnh.
Lúc này, Đỗ
Duy đang ở trên bầu trời, đang cùng thần thuật sư đánh đến khó phân
thắng bại, song phương đều thi triển bản lĩnh, Đỗ Duy vừa gọi ra vài con hỏa điểu tới, bay vòng quanh thần thuật sư kia, thần thuật sư liều chết khống chế vô số thủy cầu phòng thủ nghiêm mật không chịu buông tay, vài con hỏa điểu bay múa, nhưng thủy chung không thể đột phá thủy cầu phòng ngự của đối phương.
Lúc này hai người đã đánh rất ác liệt. Tình
hình của Đỗ Duy có tốt hơn đôi chút. Trên người hắn có vài bộ phận quần
áo bị dính nước, chỉ bị ướt mà thôi. Thần thuật sư kia, mặc dù có thủy
cầu bảo vệ, nhưng dù sao lửa không có mắt, không có khả năng ngăn cản
toàn bộ, trên áo bào của thần chức nhân viên, sớm đã có nhiều chỗ bị
cháy, đốt ra mấy cái lỗ thủng, ngay cả tóc cũng bị đốt cháy một ít. Chật vật hơn một chút.
Đỗ Duy mặc dù đang đứng trên trời, cũng không
có quên quan sát sự tình phía dưới. Thấy thần thánh kỵ sĩ cấp bảy trong
cơn tức giận, thôi thúc đấu khí toàn thân, cả người ngân quang, khí thế
mãnh liệt lăng không chém xuông, mục tiêu là Rhine.
Đỗ Duy mặc dù không biết võ thuật, nhưng mấy ngày nay, bên người có hai tuyệt đỉnh
đại cao thủ là Hussein cùng Rodriguez, cũng có biết chút ít, dần dần có
thể nhìn ra. Hắn biết, một tên kỵ sĩ cấp bảy liều mạng thôi thúc đấu khí tòan thân, xuất ra một kích, uy thế như vậy, ngay cả đối thủ là kỵ sĩ
cấp tám cũng tuyệt không nguyện ý chính diện ngăn cản thế công của đối
thủ, mà hơn phân nửa sẽ lựa chon tránh lui.
Nhưng Rhine….
Tên quái vật này ngay cả ý tứ trốn tránh đều không có… cũng không biết hắn
không nghĩ tới hay là căn bản không có ý thức “tránh”, hoặc là thân thể
hắn quá nặng nề, căn bản trốn không thoát?
Tên kia lại cầm lấy
cái trường phủ của mình, đột nhiên rống lên như dã thú, hai tay cầm búa
lớn hướng Carlsberg đang từ trên trời giáng xuông, nâng tay vung lên….
Đỗ Duy xem tới đây, trong lòng có chút lo ngại.
Hắn thật sự rất thích Rhine, nhưng thấy cự hán này ngay cả đấu khí đều
không có (hắn thực sự không biết đấu khí sao?) thuần túy dựa vào sức
mạnh cơ thể giơ búa lên ngạnh kháng một kích toàn lực của kỵ sĩ cấp bảy
sao? Dù là thân thể Rhine cường hãn, nhưng đối phương là một kỵ sĩ cấp
bảy! Một kỵ sĩ cấp bảy dùng đấu khí tòan thân. Lực lượng đó dù gặp phải
một đá tảng, cũng có thể một kiếm bổ ra.
Đỗ Duy rất thích loại
mãnh tướng này, nhưng mắt thấy hắn dùng loại biện pháp ngu xuẩn này ngăn cản. Không khỏi thở dài trong lòng, theo bản năng nhắm mắt lại. Không
đành lòng nhìn hán tử thô hào bị một kiếm chém làm hai nửa…
Nhưng ngay sau khi Đỗ Duy nhắm mắt lại. Lại nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng vang như sấm.
Bang!
Một thanh âm, cơ hồ truyền khắp con sông.
Đỗ Duy mở to mắt, liền thấy Carlsberg vừa rồi bộ dáng như hùng ưng, người
đang ở trên không, ngửa miệng phún ra một dòng máu tươi thật dài. Lập
tức cả người thẳng tắp bay ra sau… không. không phải bay, mà là bắn mạnh ra ngoài, bị đánh bay ra.
Ầm một tiếng. Carlsberg, kỵ sĩ cấp
bảy, trong lúc chính diện đối quyết, bị một người đánh bay ra khỏi
thuyền, hơn nữa truyền đến tiếng gỗ bị vỡ nát. Thế nhưng xu thế không
giảm, đập vào thuyền nhỏ, tạo nên một lỗ thủng dưới đáy thuyền.
Đỗ Duy kinh hãi, nhanh chóng nhìn lại Rhine. Nhưng chỉ thấy vị trí Rhine
vừa đứng trên boong thuyền đã tràn đầy vết nứt, ở giữa là một lỗ thủng
lớn hình người, nhìn vài lần. nhưng lại phát hiện phía dưới truyền ra
tiếng gầm tức giận. Theo đó từ lỗ thủng một bóng ngưuời bay ra. Hai tay
cùng áo giáp đều bị vỡ nát. Cơ thể lõa lồ lộ ra, cơ thể đáng sợ quả thực không phải là con người.. Hơn nữa lại không có chút thương tổn.
-Con mẹ nó! Ngươi đánh ta thật đau.
Rhine đột nhiên gầm lên giận dữ. Thanh âm như sấm. Tựa nhự hùng sư rít gào.
Đỗ Duy ngây dại…
Không cần đấu khí, thuần túy dùng lực lượng cơ thể, đón đỡ một kích toàn lực
của bảy cấp đấu sĩ? Lại trực tiếp đánh cho đối phương hộc máu bay ngược
ra ngoài! Đụng vào thuyền nhỏ! Nhưng bản thân Rhine, không chút thương
tích sao? Chỉ là bị đánh đau mà thôi?
Người này… hắn thực sự là nhân loại sao?
Nhưng Đỗ Duy vừa phân tâm, lập tức liền tạo cơ hội cho thần thuật sư. Đối
phương liên tục thôi động pháp thuật, thủy cầu thuật bắn ra, Đỗ Duy
không kịp khống chế vài con hỏa điều, đều bị thủy cầu bắn trúng. Trong
tiếng xèo xèo, biến thành khói trắng.
Lúc này, trên bầu trời, hai người đang đối quyết, khói trắng dày đặc. không thể nhìn rõ bong dáng
đối phương, Đỗ Duy vừa rồi phân tâm, lúc này đã tỉnh lại, nhưng lại phát hiện đã trúng ám toán.
Theo một tiếng cười dài của đối phương,
Đỗ Duy liền cảm giác thân thể đột nhiên trầm xuống, quanh thân phảng
phất đều không thể nhúc nhích, dùng sức giãy dụa, nhưng càng phát hiện
thân thể càng nặng nề.
Thuật trói buộc sao?
Đỗ Duy giật
mình. Hắn dù sao bây giờ đã có ma lực cấp sáu, tỉ mỉ nghiên cứu học tập
ma pháp, cũng đã có cả thuật trói buộc, hắn ít nhất biết bảy tám loại
phương pháp thoát ra. Nhưng hắn cố gắng thi triển ma lực, mắt thấy chú
ngữ niệm ra, nhưng không có chút hiệu quả.
Thần thuật sư kia liên tục cười lạnh:
-Tên ngu xuẩn! ngươi cho rằng đây là ma pháp sao? Dùng ma pháp không thể
giải trừ thần thuật! Đây là thánh lực thánh khiết nhất! Không phải ma
pháp nguyên tố mà ma pháp sư các ngươi vẫn nghĩ.
Sự trói buộc của thánh lực, Đỗ Duy đích xác không thể tránh hoát, mắt thấy thần thuật sư từ trong ngực lấy ra một cây đinh ngắn màu bạc, cười nói:
-Đại
công tước hoa Tulip, ta sẽ không giết ngươi, bất quá tâm tạng của ngươi
sau khi bị cây thánh đinh này cắm vào,ngươi sẽ không thể dụng ma pháp.
Ít nhất đảm bảo ngươi sẽ không tìm chúng ta gây phiền tóai.
Nói xong, hắn bay nhanh hướng Đỗ Duy, cái đinh trong tay, mục tiêu thực rõ ràng, đúng là tâm tạng của Đỗ Duy.
Đỗ Duy nào chịu ư? thời khắc nguy cơ, bỗng nhiên linh cơ chớp động.. thánh lực thánh khiết sao?
Vậy để phá giải thánh lực thánh khiết, có lẽ trên thế giới này chỉ có thứ tà ác hắc ám nhất.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy không dám do dự, mặc dù thân thể bị trói buộc, nhưng
hắn vẫn niệm đọc chú ngữ như cũ, nhẫn trữ vật trên tay, phóng thích ra
khí thể đen tối.
Đúng là tử linh khí mà vong linh hắc ma pháp sư
luyện chế! Quả nhiên thứ này đúng là thiên địch của thánh lực, tử khí
bao vây tòan thân Đỗ Duy, vốn thánh lực bao vây cơ thể hắn là không nhìn thấy. Thấy lực hình thành khí tỏa, nhất thời hiện hình. Đỗ Duy dùng sức tránh thoát. Hễ thánh lực dính phải tử linh khí liền bị hòa tan.
Đỗ Duy một khi thoát khốn, liền lập tức cấp tốc lui ra sau. Thần thuật sư
kia thấy Đỗ Duy cư nhiên thoát khốn, nhanh chóng dừng lại. Đỗ Duy sắc
mặt âm trầm, trong lòng giận dữ.
Thực lực đối phương vị tất cao
hơn mình. Mình lại chịu thiệt thòi khi đối mặt thần thuật lạ lẫm. Trong
lúc đối quyết, chưa có kinh nghiệm, mới bị đối phương nhân cơ hội chế
trụ. Lúc này, cơn tức giận trong lòng hắn đã hạ xuống. Đang muốn gọi mũi tên địa ngục Fedora, chỉ hận không thể một tiếng bắn thủng trái tim đối phương mới hả cơn tức. Nhưng vừa muốn động thủ, lại nghe thấy một thanh âm nữ tử đạm mạc phía sau:
-Đi chiếu cố người của ngươi đi. Tên này giao cho ta.
Đỗ Duy sửng sốt, quay đầu lại. chỉ thấy tuyệt sắc mĩ nữ đang nhắm mắt. Hắn hít một hơi thật sâu
- Tiểu thư Nicole, nàng….
Nữ vương Medusa tựa hồ đang cười. Chỉ có điều cười rất lãnh đạm:
-Ngươi dẫn ta theo, không phải để cho ta làm trợ thủ sao? Không cần giải
thích. Đã đi với ngươi, bỏ chút sức lực giúp ngươi cũng là nên làm. Sao… dựa theo nhân tính nhân loại các ngươi mà nói, cái này gọi là trao đổi, đúng không?
Nói xong, Medusa nữ vương áo dài tung bay bay về phía thần thuật sư.
Đỗ Duy giật mình, rốt cục không cự thuyệt yêu cầu của xà mỹ nữ này, chậm rãi hạ xuống.
Lúc này, phía trên boong tàu đã loạn lên. Kẻ địch trên thuyền nhỏ vốn muốn
nhân loạn cục nhảy lên thuyền. nhưng thủ lĩnh kỵ sĩ Carlsberg cư nhiên
bị cự hán dùng một búa đánh bay. Mọi người sửng sốt, lại lao lên. Khí
thế không khỏi giảm sút.
Thị vệ gia tộc hoa Tulip có nỏ ngắn, đối phương không xông lên được lại còn tổn thất mấy ngưuời. Rhine càng
triển lộ ra thần uy, hễ là kẻ địch bị hắn gặp được. Hắn thuật tay bổ một búa, lập tức cả người cùng vũ khí phân làm hai! Kẻ địch có mấy kẻ lợi
hại, nhưng cũng chỉ là võ sĩ cấp hai ba. Carlsberg Cấp bảy cũng bị quái
vật này một búa đánh cho hộc máu bay đi, huống chi mấy tên lâu la này?
Chốc lát, người gia tộc hoa Tulip đã đẩy lui đối phương, những kẻ không kịp lui về chỉ có cách nhảy xuống sông chạy trốn.
Tiếp đó, cung tiễn thủ trên thuyền nhỏ cùng bọn thi vệ gia tộc hoa Tulip đấu tên, nhưng nơi này sớm có người giơ tấm chắn lên ngăn cản.
Mấy
cung tiễn thủ chọc giận Rhine, tên kia thuận nay liền nhặt thi thể một
kẻ địch trên mặt đất, một tay cầm đùi, một tay kéo, hét lớn một tiếng,
xé thành hai nuẳ! Nội tạng máu tươi, các thứ linh tinh bắn lên mặt, hắn
vẫn hồn nhiên không để ý, một tay cầm nửa mảnh thi thể, hung hăng ném về phía đối phương ở xa xa.
Thần lực của hắn đích xác làm người ta
không thể không kinh hĩa, hai mảnh thi thể ném ra, đáp vào thuỳen nhỏ
của đối phương, nhất thời đánh ngã mấy cung tiễn thủ, ngòai ra, mắt thấy huyết nhục cùng nội tạng bầy nhầy dưới chân, không ít người đều vứt bỏ
cung tên, lăn bò ra thuyền nôn mửa.
Lúc này, Carlsberg đã được
người ta vớt lên khỏi sông, kỵ sĩ cấp bảy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy,
toàn thân ướt sũng, suy yếu vô lực, khóe miệng không ngừng rỉ máu. Bây
giờ bọn họ đại bại, chỉ trông cậy vào thần thuật sư đang chiến đấu trên
trời.
Chỉ cần thần thuật sư có thể đánh bại ma pháp sư Đỗ Duy, vậy bọn họ có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng ý niệm này vừa hiện lên trong đầu nhiều người, lại nghe thấy từ trên
trời truyền xuống tiếng thét kinh hãi, lập tức khí trắng đầy trời, một
vật từ trên trời nặng nề rơi xuống, cuối cùng nện xuống một chiếc thuyền nhỏ.
Bịch một tiếng, tứ phân ngũ liệt, cái thuyền nhỏ liền bị đánh ra một lỗ thủng, thân vỡ nát, xem chừng sắp chìm nghỉm.
Những người khác nhìn lại, nhưng không khỏi kinh hãi thất sắc.
Cái thứ rơi từ trên trời xuống, không phải thứ gì khác, chính là thần thần
sư mà bọn họ đặt hết hi vọng vào! Chỉ là lúc này, hắn sớm đã bị biến
thành một tảng đá…. Không, phải nói là vô số tảng đá! Lúc hắn từ trên
trời rơi xuống, là một khối thạch điêu đầy đủ, nhưng khi rơi xuống, liền vỡ thành vô số mảnh.
-Chết rồi… chết rồi sao? Đức ngài thần thuật sư trúng ma pháp hóa đá… chết rồi…
Carlsberg trợn mắt ngây dại, sau đó nói:
-Sao có thể… sao có thể như vậy! Thực lực của đức ngài, sao có thể nhanh
chóng bị đối phương giết chết! Thủ hạ của công tước hoa Tulip sao lại có ma pháp sư cường đại như vậy.
Ngoại trừ Đỗ Duy, có lẽ không ai biết, thần thuật sư sao lại nhanh chóng bị biến thành tảng đá, cơ hồ chỉ trong chớp mắt.