Lúc Đỗ Duy đang ngồi trong phủ tổng đốc của hành tỉnh Norin thì lại một lần nữa đối diện với Bohan, hai người lần này so với lần gặp mặt đầu tiên hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.
Sau một hồi hàn huyên khách sáo, Đỗ Duy một lần nữa biểu đạt sự cảm kích, lòng biết ơn và tán dương nghĩa cử cao đẹp của Bohan đối với việc phái binh viện trợ, đồng thời tỏ vẻ nguyện ý đảm nhận việc cứu trợ, an ủi cho tất cả những tướng sĩ đã hy sinh…
Sau khi nói đến cạn lời, Đỗ Duy nâng chén trà mật ong cát nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mở miệng cười nói:
- Tổng đốc Bohan tôn kính, Phillip nói cho ta biết, ngài đối với kế hoạch hợp tác ta đưa ra…còn có vài yêu cầu đặc thù?
Khi nói những lời này, lông mày Đỗ Duy khẽ nhíu như hàm ẩn sự bất mãn trong lòng hắn.
Hắn cho rằng điều kiện mình đưa ra đã phi thường ưu đãi. Mặc dù bởi vì dân cư trong lãnh địa rất thưa thớt không thể không dựa vào quân binh nhập ngũ trong lãnh địa của Tổng đốc Bohan nhưng chính mình cũng đã đưa ra vài kế hoạch bồi thường, nói chẳng hạn như Bohan bởi vì nguyên nhân pháp luật mà không thể trực tiếp huy động lực lượng tài chính để nuôi quân, do không muốn cho quân Tây Bắc có cơ hội gây khó dễ nên tất cả quân huy đều lấy quân huy danh nghĩa của tư quân gia tộc Tulip. Quân huy Đỗ Duy và Bohan mỗi người một nửa, đồng thời Đỗ Duy còn phụ trách tiếp tế tất cả quân trang, quân phí của quân đội (trong đó bao gồm cả quân đội của Bohan)
Điều kiện như vậy chẳng khác nào dùng tiền của Đỗ Duy để nuôi binh cho Bohan. Chỉ có điều sử dụng chính là dân cư trong lãnh địa Bohan mà thôi.
Hắn còn bất mãn sao? Còn muốn gì nữa?
Đỗ Duy tưởng rằng Bohan khẳng định sẽ bị lời đề nghị này hấp dẫn, bởi so với mình mà nói thì một Bohan sinh sống dưới quyền lực của quân Tây Bắc lại càng có nhu cầu cấp thiết về một đội quân lớn mạnh để tự bảo vệ mình hơn.
- Ta cho rằng điều kiện ta đưa ra đã đủ để biểu đạt thành ý của gia tộc Tulip. Đỗ Duy rất cẩn thận giữ giọng điệu đúng mực :
- Tổng đốc Bohan tôn kính, người là người của ngài, xuất chinh là binh của ngài, ta tốn tiền nuôi đám quân này, chi phí trang bị vũ khí và quân phí đều do ta cung cấp…điều kiện như vậy có tìm khắp cả đại lục cũng không thấy.
- Nhưng cái ngài muốn là con dân trên địa bàn của ta. - Bohan không khách khí đáp trả một câu.
- Không, phải nói là "Con dân đế quốc". -Đỗ Duy lạnh nhạt đáp: - Ta nhớ rõ ngài là tổng đốc của đế quốc mà không phải là lãnh chúa.
- Cho nên ta càng phải có trách nhiệm hơn đối với người dân trong vùng ta phụ trách.- Bohan rất bình tĩnh nâng chén trà lên.
Đỗ Duy thở dài.
Yêu cầu của Bohan đích xác có chút giống như.... sư tử ngoắc mồm.
Điều kiện hắn đưa ra khiến Đỗ Duy có chút khó xử.
Bohan yêu cầu Đỗ Duy cung cấp cho hắn một sự trợ giúp quá mức: một tướng lĩnh kỵ binh xuất sắc giúp hắn huấn luyện tân binh…Song song đó hắn còn yêu cầu Đỗ Duy cung cấp “hỗ trợ ma pháp” cho hắn.
Hỗ trợ ma pháp? Nói đơn giản chính là muốn ma pháp sư!
- Vấn đề thống lĩnh kỵ binh không khó.- Đỗ Duy nói: - Một khi kế hoạch được triển khai, ta sẽ xây dựng một tòa cứ điểm quân sự mãi mãi ở vùng biên giới giữa hai tỉnh chúng ta, chuyên dùng để luyện binh. Nhân tài thiện nghệ kỵ binh dưới tay ta mặc dù không nhiều nhưng uy danh của Ron Patton tướng quân, cả Tây Bắc đều nghe thấy…Tuy ta không thể đưa hai trăm năm mươi vị tướng quân này cho ngài mượn nhưng ta có thể cho phép quân đội của ngài sử dụng tòa cứ điểm quân sự này, tòa cứ điểm quân sự này trong tương lai sẽ đồng loạt tiếp thụ sự huấn luyện của tướng quân Ron Patton .
Bohan trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu: - Ta đồng ý đề nghị này nhưng vấn đề ma pháp viện trợ giải quyết thế nào?
Đỗ Duy vuốt vuốt mũi cười khổ: - Tổng đốc Bohan.. mặc dù ta là một ma pháp sư nhưng mong ngài hiểu cho, ta sao có khả năng tự mình đến hành tỉnh Norin trợ giúp cho ngài?
- Nhưng căn cứ theo tình báo, hiện tại tụ tập dưới tay ngài phải có ít nhất ba mươi ma pháp sư - Bohan lạnh nhạt nói.
- Bọn họ đại đa số là ma pháp học đồ, không hề có sức chiến đấu thực sự -Đỗ Duy lắc đầu cười giảo hoạt: - Hơn nữa… bọn họ thuộc học viên của ma pháp học viện đế quốc, sau khi kết thúc thực tập bọn họ còn phải trở lại đế đô tiếp tục học tập…Cứ xem như ta đáp ứng, chỉ sợ Nhiếp Chính Vương cùng với ma pháp học viện cũng sẽ không đáp ứng để những đệ tử này ở lại Tây Bắc mãi mãi.
- Công tước đại nhân -Bohan đứng lên, cố ý liếc qua cánh cửa phòng đã đóng chặt rồi cười nói: - Nơi này chỉ có hai người chúng ta cho nên ta cho rằng thật sự không cần phải nói những lời sáo rỗng như thế, cứ nói thật lòng đi, ta hiểu rõ cách làm người của ngài, ta tin rằng….Hai mươi tám gã học viên này tuyệt đối sẽ không trở lại đế đô. Ngài sẽ không buông tha họ, đúng chứ?
- Là hai mươi sáu -Thần sắc Đỗ Duy hiện lên tia thương cảm: - Trong cuộc chiến ở thành Gileat, ta đã mất hai đệ tử xuất sắc.
- Đúng… nhưng ngài sẽ không buông tay để hai mươi sáu người này trở về. -Bohan chậm rãi nói: - Hơn nữa, ngoại trừ hai mươi sáu gã đệ tử, ta biết dưới trướng ngài còn có vài vị ma pháp sư rất xuất sắc…Chẳng hạn như pháp sư Vivian với bát cấp thực lực.
Trong ánh mắt Đỗ Duy bỗng lóe lên một tia sắc lạnh, trầm giọng nói:
-Tổng đốc Bohan, ngài cho rằng ta sẽ đồng ý phái thê tử tương lai của đến một nơi cách ta hơn 600 dặm?
- …Thê tử? -Bohan có chút sửng sốt, hắn lập tức nhíu mày.
Đáng chết thật ! Tình báo không phải nói Công tước Tulip có thể sẽ cùng với Listeria gia tộc kết hôn ước sao? Như thế nào nữ ma pháp sư kia lại trở thành thê tử của hắn?
- Vậy…Vị sư phụ dẫn theo đội học viên? Bọn họ chính là hai vị ma pháp sư áo xám. -Bohan lập tức từ bỏ ý muốn đối với Vivian. Hắn cũng đã hiểu rõ, nếu Đỗ Duy ngay cả loại từ như “thê tử” cũng đã nói ra vậy chính mình cũng nên sớm từ bỏ chủ ý này.
Không có một nam nhân nào lại nguyện ý tặng thê tử của mình để liều sống liều chết dưới tay người khác.
Đỗ Duy mỉm cười: - Tổng đốc Bohan…ngài có lẽ không biết thân phận của hai vị sư phụ dẫn đội kia? Bọn họ là ma pháp sư công hội đệ tử của đại sư Arike…ma pháp sư chính quy của ma pháp công hội, đồng thời cũng là sư phụ của ma pháp học viện! Ma pháp học viện dưới bất cứ tình huống gì cũng sẽ tuyệt đối không nguyện ý nhượng hai vị sư phụ xuất sắc này !
Lần này hắn nói đích xác là lời thật.Mặc dù Đỗ Duy thật lòng sớm đã muốn đem những đệ tử này lưu lại Tây Bắc. Nhưng đối với hai vị đệ tử của Arike thân tâm hắn chưa từng nghĩ tới.Hai người kia còn phải trở lại học viện tiếp tục dạy đệ tử.
- Vì sao không hướng đến đế quốc mà cầu viện?
Đỗ Duy thẳng thừng đưa ra nghi vấn.
Theo quan điểm của hắn, Tổng đốc Bohan trấn giữ Tây Bắc vì đối kháng với quân Tây Bắc hoàn toàn có thể hướng về đế đô cầu viện, mật báo với Thần hoàng tử. Sự tình trọng yếu như vậy, vì ổn định tình thế Tây Bắc mà phải đối kháng với bọn phản động quân Tây Bắc này…yêu cầu Thần hoàng tử đưa mấy ma pháp sư cung đình đến, một người thông minh như Thần hoàng tử chắc hẳn sẽ không cự tuyệt yêu cầu này.
Bohan cười khổ, vẻ mặt hắn thoáng chút mệt mỏi, khẽ thở dài. Lần này, hắn đứng lên đi tới bên song cửa sổ thong thả nói: - Công tước đại nhân, ngài đối với tình huống xuất thân của ta hình như không biết rõ a.
Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: - Năm đó ta từ phía nam vào tây bắc…Người tiến cử ta chính là đại hoàng tử Evan đã mất.Từ lập trường chính trị mà xét…Thì ta, hắc hắc…chắc hẳn được xem như thuộc phe cánh của đại hoàng tử. Bây giờ Thần hoàng tử đã đảm nhiệm Nhiếp Chính Vương. Không cách chức ta hoặc trực tiếp bắt ta về mà còn để cho ta tiếp tục đóng giữ Tây Bắc, chỉ huy điều hành quyền lực quân sự chính trị nơi này, đã là rất anh minh thần vũ rồi! Nếu ta còn muốn ma pháp sư…người sẽ cho sao?
Sẽ không !
Đỗ Duy tuy không lên tiếng nhưng trong lòng hắn tự đã có đáp án ngay lập tức.
Đúng vậy, dù Thần hoàng tử là một người đủ thông minh, độ lượng nhưng đối mặt với dư đảng của đại hoàng tử, vì bảo toàn đại cục không động đến vị trí tổng đốc của Bohan đã xem như là khoan hồng đại lượng rồi. Cho hắn ma pháp sư…Đó tuyệt không có khả năng!
Hơn nữa…Cho dù Thần hoàng tử phái ma pháp sư đến….” Bohan cười nhẹ: - E rằng người được phái đến còn kiêm thêm trọng trách "giám sát" ta nữa! Đến lúc đó trên dưới không đồng lòng, ta còn làm ra trò trống gì? Những cung đình ma pháp sư đó, ta không cần nghĩ đến nữa. Ma pháp công hội, ta cũng không có quan hệ.
Nói tới đây, Bohan bỗng nhiên cúi người thật sâu về phía Đỗ Duy, trong ánh mắt không giấu nổi sự mệt mỏi: - Đỗ Duy…
Hắn không ngờ lại bỏ danh xưng tước vị, gọi thẳng tên Đỗ Duy, ngược lại lại khiến cho Đỗ Duy giật mình.
- Đỗ Duy… -Bohan chậm rãi nói: - Ta đến Tây Bắc đã nhiều năm…Ở trong lòng ta, ta mặc dù do đại hoàng tử cử đến nhưng ta từ trước tới giờ lại không hề đặt bản thân vào một phe cánh nào cả. Bohan ta là người của Roland đế quốc, là quan viên của đế quốc.Nếu nói ta thích dựa dẫm chính trị thì cũng sẽ không đến vùng đất cằn cỗi Tây Bắc này! Năm đó, ta có biện pháp để có thể ở lại đế đô phồn hoa! Nhưng loạn Tây Bắc chưa trừ thì cuối cùng sẽ có ngày trở thành họa lớn của đế quốc! Những năm gần đây ta khổ tâm gầy dựng, chỉ có thể từng bước từng bước kiềm chế quân Tây Bắc nhưng tiến triển trên thực tế đâu có đáng được bao nhiêu. Ta ngày một già đi…vùng Tây Bắc này cuối cùng nhất định sẽ có đại loạn. Ta…. trong tâm ta không phải không rõ mà là thật sự bất lực !
Nói tới đấy, Bohan sắc mặt chân thành nói: - Ta biết, lúc ngài tới Tây Bắc, ta đã gây không ít khó khăn cho ngài …Trong lòng ngài hơn phân nửa còn oán hận ta. Bohan ta ở chỗ này xin biểu thị sự biết lỗi với ngài. Lúc ngài vừa tới Tây Bắc ta trong lòng tất nhiên có bất mãn, luôn cảm thấy đế đô đang chuẩn bị tước quyền ta. Hơn nữa nhìn Đỗ Duy ngài thật sự tuổi còn rất trẻ, ta trong tâm oán hận cho rằng với tuổi của ngài tại Tây Bắc này có thể làm nên tích sự gì chứ. Do vậy, lúc đó ta mới ...hắc hắc, động chút tay chân.
Dừng một chút, Bohan thở dài: - Một năm qua, quan sát từng cử động của Đỗ Duy ngài ở Tây Bắc, Desa hành tỉnh dưới sự thống trị của ngài mà phát triển mạnh mẽ. Trong lòng ta lúc này mới tạm coi như phục ngài. Ta nghĩ đi nghĩ lại, ở vùng Tây Bắc này, ngài và ta mặc dù từ trước tới giờ có ngăn cách nhưng dù sao cũng có chung mục tiêu, nếu cứ tiếp tục đấu đá kéo nhau thì thật không có ý nghĩa, ta lúc này mới quyết định….
Đến đây, Tổng đốc Bohan đi đến trước mặt Đỗ Duy khom người thật sâu, từ đáy lòng nói: - Công tước đại nhân, quốc sự làm trọng!
Nhìn lão Tổng đốc Bohan già nua, Đỗ Duy trong lòng khẽ run rẩy, bỗng nhiên đứng lên nhìn kỹ đối phương, chậm rãi cất lời: - Năm người. Không thể nhiều hơn. Còn nữa, luân phiên hoán đổi mỗi ba tháng một lần. Ngoài ra…Ta sẽ nghĩ biện pháp, xem có thể tìm cho ngài một ma pháp sư chân chính được hay không. Tổng đốc đại nhân…quốc sự làm trọng!
Bohan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nở nụ cười, song, trong nụ cười này lại tràn ngập sự nghiêm túc.
- Đỗ Duy…ngài và ta coi như thân thiết với người quen sơ …Hãy nói một câu thật lòng nhé. Cứ coi như tương lai có thể dẹp yên vùng Tây Bắc này ! Tình hình Tây Bắc một khi ổn định xong chỉ sợ tổng đốc ta lập tức sẽ bị miễn chức. Thân tâm ta đã hiểu, Thần hoàng tử dù anh minh… nhưng chính trị là chính trị! Hắn bây giờ còn dùng ta là bởi vì Tây Bắc này cần ta. Ngày nào không còn cần ta nữa…tổng đốc ta cũng lập tức xong hết. Dù sao ta cũng không còn trẻ nữa, tương lai vùng Tây Bắc, xin nhờ cậy vào vào đại nhân ngài thôi!
Lúc Đỗ Duy theo Bohan tổng đốc rời khỏi thư phòng, Bohan tự mình tiễn Đỗ Duy ra tận cửa phủ tổng đốc. Đỗ Duy không hề dừng bước mà lập tức lên đường trở về.
Trong xe ngựa, Phillip nghe Đổ cuộc trò chuyện giữa Đỗ Duy và Bohan xong cũng không khỏi xúc động hỏi: - Đại nhân…ngài thật sự đáp ứng ông ta?
Đỗ Duy gật đầu, bỗng nhiên cười cười: - Chẳng những đáp ứng người cho hắn… Hơn nữa ta còn đáp ứng, những bình hỏa dược mới chế tạo đã thể hiện rõ uy lực ở thành Gileat cũng có thể xét tình hình cụ thể mà cung cấp cho hắn, hắn tỏ vẻ nguyện ý bỏ tiền ra mua.
Phillip nhíu mày, nhẫn nhịn cả nửa ngày cuối cùng mới cười khổ nói:
- Ngài như thế không phải quá hào phóng chăng?
Nói xong lời này, ngay cả Đỗ Duy cũng không nhịn được bật cười.
Nói thực, thật sự không nghĩ ra đây là phong cách của mình a !
Mình làm việc luôn luôn là ‘nhổ lông nhạn bay qua’, chỉ chiếm tiện nghi tuyệt không chịu thua thiệt. Nhưng lần này coi như chịu rơi nước mắt mà tặng đại lễ vật, chẳng những cho đối phương ma pháp học viên lại còn cung cấp cả hỏa dược.
Đương nhiên…tuyệt đối sẽ không giao cách điều chế hỏa dược. Sản phẩm có thể cung cấp nhưng kỹ thuật thì không thể được! Điểm này Đỗ Duy vẫn nắm rất chuẩn.
- Ta giúp hắn…bởi hắn đích xác là một quan viên tốt. -Đỗ Duy thở dài: - Ít nhất hắn không phải là một lão già quý tộc một lòng vì kế hoạch của mình. Uhm, hắn là một tên có thể làm đại sự, đáng tiếc…quốc sự làm trọng!