Ác Ma Pháp Tắc

Chương 373: Chương 373: Ra đi(1+2)






Nếu như muốn trực tiếp làm tan rã ý chí chiến đấu của đội quân Tây Bắc pháo hôi này, căn bản Đỗ Duy không cần lột áo giáp của những tù binh kia xuống, thật phí sức người sức của quá.

Nếu như hắn tàn nhẫn một chút. Trực tiếp chặt bỏ đầu của mấy trăm tên tù binh chiến tranh này rồi ném xuống dưới thành. Lập tức có thể khiến cho lòng quân Quattro Bajeena tan vỡ hết.

Nhưng Đỗ Duy không làm như vậy. Cũng không phải vì hắn không tàn nhẫn, nguyên nhân quan trọng hơn là hắn không muốn chết quá nhiều người. Vì để chuẩn bị đại chiến trong tương lai, nhất định hắn phải dùng hết khả năng tăng cường lực lượng.

Mặc dù lũ quân Tây Bắc này đáng ghét và bọn chúng đã chiếm đóng ở Tây Bắc hai mươi năm nhưng kẻ cần phải chém đầu và xét xử phải là những tướng lĩnh kia. Chính Ruga và nghìn nghìn vạn vạn bọn binh sĩ phía dưới nào có tội tình gì đâu. Chúng chỉ nghe theo mệnh lệnh phía trên mà thôi.

Hơn nữa trình độ tinh nhuệ của quân Tây Bắc cũng không phải nói khoác. Một đám lính cũ từng chịu đựng cách huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa sức chiến đấu xuất sắc, Đỗ Duy sao có thể trông mà không thèm. Nếu như có thể nhận vào dưới trướng…

Tuy nhiên sau khi tấn công đại quân kỵ binh của Ruga. Hắn đã nhận được gần hai vạn tù binh chiến tranh. Đều là kỵ binh tinh nhuệ!

Hơn hai vạn người này đã đủ để hắn dùng từ từ rồi.

Cũng không phải hắn trông mà không thèm đối với bốn vạn kị binh bên ngoài, mà là Đỗ Duy rất rõ ràng. Bản thân tuyệt đối không thể chạm vào hơn bốn vạn người bên ngoài nữa rồi.

Thần Hoàng Tử cho dù tín nhiệm mình đi nữa thì giải quyết đại quân của Ruga ở chỗ Tây Bắc này rồi, Đế quốc tuyệt đối cũng không hi vọng bồi dưỡng ra một quân phiệt khác.

Nhưng bây giờ thì sao? Mình đã ngồi ôm mười vạn quân. Đương nhiên. Sau khi chiến đấu nhất định hắn phải đưa năm vạn tư quân Rowling về, nhưng điều này tuyệt không có nghĩa là đế đô có thể khoan dung cho hắn thu nạp và tổ chức biên chế nhiều quân hàng binh Tây Bắc như vậy.

Đỗ Duy và Phillip từng thương lượng, nếu như nói muốn cho Thần Hoàng Tử yên lòng, mình ở Tây Bắc nhưng lại không có sự uy hiếp của quân Tây Bắc nên quân đội dưới trướng của mình cũng không thể vượt qua năm vạn!

Cho nên bộ binh của bọn quân Tây Bắc bên ngoài kia sẽ đưa cho quân đội khác đi thu nạp và tổ chức biên chế. Mình không thể ra mặt cưỡng ép, nếu không thì sẽ phải đứng mũi chịu sào. Đó chẳng phải là chuyện thú vị gì.

Cứ như thế. Đỗ Duy cũng biết lần này mình thắng quá “hào quang” rồi, lực lượng nhiệt khí cầu không trung quả thực quá xuất sắc, ưu thế oanh tạc từ không trung có thể khiến cho kị binh của Ruga sụp đổ tan tành. Chuyện qua đi, trong lòng Thần Hoàng Tử ở đế đô nhất định phải suy nghĩ. Cho phép công tước Hoa Tulip như hắn nắm chắc trong tay quân đội lớn mạnh như vậy. Rốt cuộc buổi tối hắn còn có thể ngủ ngon hay không?

Mặc dù Đỗ Duy biết mình thắng rất may mắn. Lại gần chiến hào và lưới sắt. Bức hàng loạt kị binh đến một nơi đông đúc, thêm nữa vì Ruga muốn tăng tốc độ nên mặc quần áo nhẹ không có mang theo vũ khí công kích từ xa… Tuy nhiên Thần Hoàng Tử không hẳn đã hiểu được nhiều như vậy. Nếu như hắn thấy được “cương quân” của mình có thể dễ dàng lấy mấy ngàn phá mấy vạn. Làm sao hắn có thể khoan dung cho mình tiếp tục mở rộng lực lượng quân đội lớn mạnh nữa?

Thậm chí Đỗ Duy dám khẳng định sau khi trận chiến này chấm dứt nhất định Thần Hoàng Tử sẽ đòi mình nhiều nhiệt khí cầu chiến đội hơn.

Không phải Đỗ Duy không muốn hơn bốn vạn quân Tây Bắc ngoài thành mà là không thể muốn nữa. Nếu không… Tây Bắc đã không còn chiến tranh rồi. Tên Đỗ Duy như ngươi còn cần nhiều quân đội như vậy làm gì?

Cho dù Thần Hoàng Tử đã biết hai năm tới là đại chiến nhưng mà đại đa số mọi người vẫn chưa biết, với lại… Cho dù hai năm tới có đại chiến. Tên Đỗ Duy như ngươi dựa vào cái gì cần nhiều quân đội như vậy? Dù sao ngươi cũng chỉ là một công tước, ngươi nào phải hoàng đế! Mà Hoàng đế cũng không bổ nhiệm ngươi làm nguyên soái của đế quốc!! Duy trì dưới trướng năm vạn tinh binh chính là hạn chế mà Đỗ Duy tự định ra cho mình. Cũng có thể không chạm vào cảnh giới trong lòng Thần Hoàng Tử. Hắn quyết định lập tức phái người ra khỏi thành rồi vòng qua xung quanh, trực tiếp đem thư mình tự tay viết đưa đến trong doanh trại của Bạo Phong Quân Đoàn và tổng Đốc Bohan. Chứng tỏ một chút thành ý của mình được giấu trong thư.

Lúc trước tướng quân Andre của quân đoàn Bạo Phong đi đến đế đô báo cáo tình hình quân sự đã nợ Đỗ Duy một ân tình. Giờ phút này Đỗ Duy lại tỏ vẻ mình không cướp công lao. Tự nhiên trong lòng hắn càng thêm cảm kích đối với Đỗ Duy mà tổng đốc Bohan cũng không khỏi than thở Đỗ Duy “ra đi”.

Nếu vị công tước Hoa Tulip có quyền lực cao nhất này không cướp công lao thì như vậy bọn họ cũng sẽ không khách khí nữa.

Tuy nhiên ở trong thư Đỗ Duy đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.

Công lao có thể cho các ngài. Hơn bốn vạn quân Tây Bắc này cũng nhường cho các ngài đi đánh… Tuy nhiên Đỗ Duy ta chỉ cần một người!

Quattro Bajeena!

Lúc đầu Andre, Bohan thậm chí tướng quân quân cận vệ vương thành cũng có phần khó hiểu đối với yêu cầu này. Tuy nhiên sau đó họ nghĩ thêm một chút cũng đã bình thường trở lại.

Chuyện lúc trước Quattro Bajeena mang binh bao vây thành Loran cũng không phải bí mật. Rất nhiều người đều biết. Phỏng đoán trong lòng rằng vị công tước Hoa Tulip này mang hận chuyện đó. Muốn bắt Quattro Bajeena về trả thù.

Chỉ là một tướng lĩnh trong quân Tây Bắc, dưới cách nhìn của những người này chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi. Nếu như bản thân bắt được thì trực tiếp ghi vào danh sách tử vong là đủ báo cáo nộp lại cho bên trên rồi, sau đó lặng lẽ giao người đưa cho công tước Hoa Tulip cũng xem như trả ân tình cho vị nhân vật lớn đang thành công này. Cớ sao không làm chứ? Sau đó Đỗ Duy ước hẹn với ba cánh quân đội bạn khác là chủ công do bọn họ còn mình thì phái toàn bộ kị binh dưới trướng dạo chơi ở chung quanh để tránh cá lọt lưới chạy trốn. Đồng thời coi quân đội mình là đội dự bị. Nơi nào căng thẳng thì cứu viện nơi đó.

Hành động như vậy giành được thiện cảm của mọi người. Thấy Đỗ Duy nói trên thư như thế mọi người cũng không khách khí nữa.

Sáng sớm hôm nay, sau khi kèn phát lệnh thổi ù ù ù, quân đội đế quốc đồng thời phát động tấn công từ nhiều hướng.

Vốn Quattro Bajeena đã hoàn thành việc chuẩn bị đánh lâu dài. Hàng rào chiến hào xung quanh doanh trại không thiếu, với lại quá nửa gia sản của quân Tây Bắc cũng ở trong doanh trại của mình, không thiếu vũ khí công kích từ xa, thậm chí còn có cường nỏ và nỏ pháo.

Mặc dù lòng quân rời rạc, tuy nhiên Quattro Bajeena cũng không phải ăn chay, trước tiên hắn gọi toàn bộ một đám trung cấp sĩ quan vào trong lều, sau đó bảo mọi người: cho dù những người khác có thể được đặc xá nhưng các ngươi đều là sĩ quan và là kẻ dẫn đầu! Binh lính bình thường có thể đầu hàng nhưng cho dù các ngươi đầu hàng thì tội cũng giống như tội phản quốc! Hiện tại con đường duy nhất chính là liều mạng! Còn có một ít hi vọng sống, nếu như mình vứt bỏ trước tiên thì như vậy sau khi chiến bại cứ chờ trên giá treo cổ đi!

Hù doạ bọn sĩ quan này xong, tất nhiên những người này lại trở lại đàn áp lòng quân của mình. Cứ như vậy mặc dù sĩ khí sa sút nhưng quân Tây Bắc lại có thêm một buổi sáng còn có thể gọi là đánh. Một sư đoàn bộ binh dưới trướng của tổng đốc Bohan là đợt sóng thứ nhất đánh chính diện, binh lính xung phong tiến lên, giơ tấm chắn ngăn cản cung tên của quân Tây Bắc, sau khi hạ ngàn người rồi mới miễn cưỡng dùng bao cát lấp đầy chiến hào phía nam của quân Tây Bắc, lập tức Quattro Bajeena tổ chức một ngàn cảm tử quân mà hắn tín nhiệm nhất tề liều chết xung phong ra trận. Thậm chí những kẻ dũng mãnh này ngay cả áo giáp cũng không mặc. Xông ra như ong vỡ tổ, vừa dừng đã chém ngay. Lập tức chém hơn một nửa số người tổng đốc Bohan phái ra lấp đầy chiến hào.

Khắp nơi xác chết và máu chảy thành sông. Dù sao nguồn gốc của Bohan cũng không phải tướng quân, hắn thiếu một chút tài hoa quân sự. Thấy như vậy nhưng hắn không hề hạ lệnh phái người đi tiếp viện mà trái lại dặn dò bảo người lùi lại.

Kết quả là vất vả cả một buổi sáng mới mở được một lỗ hổng phía nam đã lại bị Quattro Bajeena cướp trở về.

Nơi xa xa, Đỗ Duy đứng ở trên tường thành đang quan sát cuộc chiến. Hắn quan sát một buổi sáng rồi thở dài nói:

- Mẹ nó! Bây giờ đã là lúc nào rồi, quân cận vệ vương thành còn cẩn thận như vậy! Mẹ kiếp!

Đỗ Duy thấy rõ Bohan sẽ không đánh trận. Người khác chẳng lẽ không thể sao? Bỏ qua Andre không nói. Quân đoàn Bạo Phong bọn họ là kị binh nhưng còn quân cận vệ vương thành chứ? Những quân cận vệ vương thành này nhìn người của Bohan chịu chết, nhìn Bohan không có cách nào đánh trả nhưng cũng không ra hỗ trợ… Dù là ngươi ở một phương khác cũng nên giả vờ tiến công chứ!

Philip đứng bên cạnh Đỗ Duy. Philip mặc một cái áo choàng dày, hắn thở dài rồi thấp giọng nói:

- Thưa ngài… có lẽ đó không phải ý của quân cận vệ vương thành đâu.

Đỗ Duy là người thông minh, một khi được nhắc nhở đã lập tức hiểu rồi!

Chẳng lẽ là Thần Hoàng Tử?!

Bohan không phải phe phái của Thần Hoàng Tử mà là người cố đại hoàng tử đề bạt lên, Đỗ Duy hiểu điều ấy, mặc dù Thần Hoàng Tử chú ý tới toàn bộ cục diện Tây Bắc, sau khi hắn lên ngôi cũng không loại bỏ Bohan mà là vẫn giữ hắn lại. Nhưng mà không có nghĩa là sau khi Tây Bắc bình định, hắn còn có thể nhẫn nại để tên bộ hạ của “kẻ thù chính trị” này tiếp tục nở mày nở mặt.

Sau khi Tây Bắc bình định chính là lúc Bohan sụp đổ.

Cho nên, Thần Hoàng Tử sẽ tuyệt đối không khoan dung cho quân đội của tên thuộc hạ như Bohan có quá nhiều. Càng không thể để cho Bohan lập công lao quá lớn. Nếu không nếu như Bohan lập công lao quá lớn thì để công bằng với mình làm sao hắn có thể không phong thưởng công thần?

Buổi sáng Bohan chịu thiệt thòi hiển nhiên là do vương thành quân cận vệ vương thành cố ý không hành động.

Một buổi sáng Bohan chết ba bốn ngàn người, hắn cũng không phải đồ đần. Cũng phân biệt rất nhanh rồi. Nhìn vào quân cận vệ vương thành án binh bất động ở phương xa, trong lòng Bohan mắng to vài câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.