Thanh âm này như một mũi tên xuyên thẳng vào màn nhĩ Đỗ Duy, làm cho hắn ngơ ngẩn cả người.
“ Ma Thần… sống lại?! ”.
Võ sĩ khổng lồ Austrilia đang cầm hoàng kim tam xoa kích trong tay, đầu kích có gắn thêm vài khuyên tròn, sau khi nghe được những lời này, tay hắn hơi run lên khiến cho những khuyên tròn trên kích chấn động phát ra âm thanh leng keng, hiển nhiên là hắn đang kích động. Hắn nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, hai luồng lửa đỏ trong mắt dường như càng lúc càng nóng, cuối cùng cánh tay run rẩy của hắn mặc dù không thu lại, nhưng cũng không đâm ra trước. Lúc này, mũi của cây tam xoa kích đang dừng lại trước trán Đỗ Duy, chỉ cần nhẹ nhàng nhích lên một chút là có thể giết chết Đỗ Duy. Trong đầu Đỗ Duy vẫn còn chấn động bởi âm thanh của câu nói “Ma Thần sống lại” truyền đến từ đại điện. Nhưng lúc này Joanna đã có phản ứng. Gã võ sĩ khổng lồ mặc hoàng kim giáp, Austrilia, giơ lên một kích liền đánh bay người mạnh nhất trong cả ba là Xích Thủy Đoạn văng ra ngoài. Sau đó tam xoa kích đã trở lại, ở ngay chỗ yếu hại của Đỗ Duy. Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Đừng nói là Đỗ Duy không có phản ứng, ngay cả võ sĩ bát cấp như Joanna cũng không kịp phản ứng. Mặc dù thấy Đỗ Duy bị tên kia dùng hoàng kim tam xoa kích chỉ ngay đầu, Joanna hai tay nắm chặc, nhưng cũng không dám bước tới nửa bước. Cuối cùng, tên kia bị âm thanh trong đại điện làm rúng động dừng lại, tam xoa kích vừa rời khỏi trán Đỗ Duy một chút. Trong chớp mắt Joanna liền xuất thủ, đấu khí của bát cấp võ sĩ được bộc phát toàn lực. Joanna trong tay không hề có binh khí, nàng gần như là tay không tấc sắt, xuất quyền lao tới. Joanna không chút do dự, không chút sợ hãi, cho dù dùng đôi tay huyết nhục của mình để đấu với hoàng kim tam xoa kích sắc bén kia. Cho dù đối thủ là cường địch có thể hạ Xích Thủy Đoạn trong một chiêu nàng cũng không sợ. Thân ảnh Joanna như một cơn lốc xoáy lao tới trước mặt Đỗ Duy. Tay phải dùng hết sức, tung một chưởng mang theo đấu khí màu bạc, đánh mạnh vào đầu mũi tam xoa kích. “Ong” một tiếng, một chưởng toàn lực của Joanna trong nháy mắt đã đẩy mũi kích ra một chút. Chớp lấy cơ hội này, thân thể của Joanna liền nằm rạp xuống đất, lăn nhanh về hướng Đỗ Duy nàng lăn trên đất, tay trái dùng sức vỗ vào hông Đỗ Duy một cái.
- “Phác!”
Đỗ Duy cảm giác bản thân bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài,cơ thể bay lên không trung, văng ra ngoài vài trăm thước. Lúc cơ thể hắn còn lơ lửng trên không trung, bỗng nhiên hắn nhớ lại khoảnh khắc khi Joanna vỗ mạnh vào người hắn, ánh mắt của nàng khi ấy giống như muốn nói: “ Đồ ngốc, chạy mau!”
Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Duy hiểu được ý nghĩ của Joanna chỉ qua ánh mắt. Trong ánh mắt của cô bé cao ngạo kiên cường này cuối cùng mang theo một tia quyết liệt.
-“Vù!”
Tam xoa kích của Austrilia mặc dù bị Joanna đẩy lệch ra nhưng trong nháy mắt hắn đã định thần lại. Hừ lạnh một tiếng, tam xoa kích trong tay hắn liền đâm tới Joanna. Sắc mặt của Joanna tái nhợt nhưng nàng không hề sợ hãi. Thậm chí khóe miệng của nàng khẽ mỉm cười mang theo chút châm biếm. Tay phải của nàng cầm lấy mũi tam xoa kích. Mũi kích sắc bén liền cứa vào bàn tay nàng, máu tươi theo tay nàng chảy xuống. Mặc dù nàng vung tay bắt được vũ khí của đối phương nhưng Austrilia là người thủ hộ Ma thần điện, lực lượng này không phải chỉ một bát cấp võ sĩ như nàng có thể ngăn cản. Trong nháy mắt, Joanna liền cảm giác bàn tay đau đớn kinh khủng. Tam xoa kích dễ dàng xuyên thủng bàn tay của nàng, sau đó tiếp tục đâm vào ngực Joanna. Một sức mạnh thật lớn thậm chí còn làm cho cả người Joanna bay lên. Trên thân cây tam xoa kích bỗng nhiên bùng phát một luồng khí diễm màu vàng (khí diễm: luồng khí hình ngọn lửa). Luồng khí diễm này vừa lan tới ngực của Joanna liền bắn ra một làn sương máu.
-“Phụt!” một ngụm máu từ miệng của Joanna bắn vào thân kích. Từng giọt máu chảy xuống mấy chiếc vòng ở đầu mũi kích phát ra những tiếng róc rách róc rách. Lúc này, thân thể Đỗ Duy vừa mới rớt xuống đất, hắn bất chấp toàn thân đau đớn liền cố gắng đứng lên. Quay đầu lại, liền nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp khiến cho mắt hắn dường như muốn nổ tung ra. Trên thân cây hoàng kim tam xoa kích, một luồng ngạo khí vàng rực đang cuồn cuộn bốc lên, Joanna một tay cầm lấy mũi kích sắc bén, toàn thân bê bết máu, mà thân thể của nàng lại bị đối phương chĩa lên trời. Mái tóc màu bạc của nàng lúc này làm như bị máu tươi nhuộm đỏ, Đỗ Duy nhìn thấy mà đau đớn trong lòng. Hắn lúc này cảm giác như bản thân như muốn phát điên. Mỗi một biểu cảm trên mặt của Joanna từng chút từng chút một hiện lên trong trong mắt hắn. Cô bé này… nàng… nàng đang cười!!
Đúng vậy, nàng đang cười! một nụ cười dịu dàng mà đau thương. Môi nàng run lên, sau đó dường như nàng yếu ớt phát ra vài tiếng. Mặc dù đứng ở rất xa thế nhưng Đỗ Duy rõ ràng nghe được thanh âm của Joanna:
-“Chạy đi… Mau chạy khỏi nơi này đi…’
Sau đó ánh mắt dịu dàng mà đau thương của nàng từ từ mất đi ánh sáng. Từ trong lòng Đỗ Duy, tựa như có thứ gì đó đang quay quẩn va chạm dữ dội, Đỗ Duy tại thời khắc này bỗng trở nên rõ ràng vô cùng, hắn phảng phất như nghe được âm thanh của thứ gì đó vỡ tan ra. Âm thanh vỡ vụn đó xuất phát từ trong lòng hắn, Đỗ Duy biết thứ gì đang vỡ vụn trong lòng của hắn. Hắn nhớ rõ ngày đó .... trong một đêm tá túc trên thảo nguyên, bên cạnh đống lửa, một thiếu niên nói với một cô bé:
-“Ngươi có biết rằng đi theo ta, ngươi có thể sẽ chết không?”
Cô bé kia vẻ mặt vẫn ung dung, si ngốc nhìn thiếu niên, thanh âm của nàng nhẹ nhàng mềm mại như bầu trời đầy sao:
-“Vậy thì chết thôi!”
Vậy thì chết thôi…
Vậy, chết…
Cho đến lúc này, Đỗ Duy mới bỗng nhiên hiểu ra, ngày ấy Joanna bình tĩnh nói câu đó, Bên trong lại ẩn chứa tình cảm nồng nàn đến dường nào. Giờ phút này, Đỗ Duy ngơ ngác đứng đằng kia. Trong lòng hắn như có một ngàn tám trăm tiếng sét cùng nổ. Trong tai hắn thế giới dường như đã hoàn toàn tĩnh lặng, không có một tiếng động. Thứ âm thanh duy nhất còn quẩn quanh trong tâm trí hắn chỉ còn bốn từ mà cô bé kia ngày đó dịu dàng nói với hắn:
-“Vậy thì chết thôi…”
Trong mắt hắn cả thế giới này dường như chậm lại, hơn nữa thứ duy nhất tồn tại trong ánh mắt của hắn chỉ còn là mái tóc ánh bạc đã bị máu tươi nhuốm đỏ của Joanna. Đỗ Duy toàn thân run lên, mỗi một thớ thịt trên cơ thể hắn đều run lên. Hai nắm đấm xiết chặt. Cuối cùng, hắn rống lên một tiếng bi thương, giống như một con dã thú bị thương, vang vọng khắp Ma thần điện. Austrilia rung nhẹ cổ tay, thân thể Joanna từ trên mũi kích rơi xuống đất. Thân mình cường tráng giống như một quả núi, ánh mắt hắn đang chằm chằm nhìn vào Đỗ Duy ở đằng kia. Lúc này, thân thể của Đỗ Duy run lên dữ dội. Qua một lúc lâu, cuối cùng Đỗ Duy bước một bước đầu tiên. Một bước này không phải lui về sau, càng không phải là chạy trốn. Mà là… tiến lên phía trước. Đỗ Duy cảm thấy thân thể của mình đang run lên, thớ thịt cơ bắp toàn thân đang run lên từng hồi. Từ sâu bên trong cơ thể, những âm thanh vỡ vụn liên tục vang lên, dường như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Từ sâu trong óc của Đỗ Duy, nỗi thống khổ kịch liệt liên tục sinh ra trong nháy mắt dâng lên như thủy triều nhấn chìm toàn thân hắn. Sự thống khổ này làm cho thân thể hắn run lên, cảm giác như một loại khổ hình cực kỳ tàn khốc. Khiến cho hắn mỗi một bước đi toàn thân đau đớn dữ dội, như có hàng vạn nhát đao chém vào thân thể.
-“Loài người ngu xuẩn! “
Thanh âm lạnh lùng cứng nhắc của Austrilia truyền đến.
-“Ma thần điện là nơi có thể tùy ý ra vào sao? Hừ, Aragon, ngươi chắc biết rằng ngươi bây giờ không có cách nào chạy thoát. Thông đạo kia không thể mở ra từ bên trong.”
Đỗ Duy không nói gì. Mỗi bước chân của hắn đều là cố gắng từ những thống khổ, toàn bộ khí lực bản thân hắn đều dùng để bước tới. Cho nên hắn không thể mở miệng, vì nếu hắn mở miệng chỉ sợ sẽ té ngã xuống. Trong tai hắn dường như không nghe thấy âm thanh của Austrilia, hắn cũng thậm chí không thèm nhìn tên sát thần này. Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Joanna đang nằm trên mặt đất. Khoảng cách chỉ khoảng một trăm bước, thế nhưng Đỗ Duy dường như phải đi rất lâu mới đến được. Cuối cùng hắn cũng lảo đảo đi tới được bên thân thể Joanna. Phịch một tiếng, hắn quỳ gối xuống mặt đất, quỳ xuống bên cạnh Joanna. Dốc hết toàn bộ sức lực, bàn tay của Đỗ Duy run rẩy nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của Joanna. Lúc này, trên gương mặt thanh thản của Joanna còn có một chút mỉm cười. Nàng hai mi mắt nhắm lại như là đang ngủ thiếp. Joanna… nàng sai lầm rồi!. Giọng nói của Đỗ Duy lạnh nhạt giống như không có tình cảm nào, nhưng phảng phất trong đó lại ẩn chứa một nỗi niềm điên cuồng.
-“Bởi lẽ, ta sẽ không bỏ chạy!”
Từ đầu ngón tay của mình, hắn nhận thấy làn da trên khuôn mặt của Joanna đang lạnh dần, lòng hắn lúc này giống như muốn nổ tung ra. Cuối cùng Đỗ Duy ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm về phía Austrilia:
-“Giết ta đi!”
Từ trong giọng nói uy nghiêm của Đỗ Duy, Austrilia mang theo một tia kinh ngạc nói:
-“Cái gì?”
-“Bây giờ ngươi hãy giết ta đi!. “
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu ánh mắt hừng hực như ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào đối phương:
-“Nếu không, chỉ cần ta còn sống một phút, ta nhất định sẽ tìm cách giết ngươi!”
Đối mặt với ánh mắt của Đỗ Duy, Austrilia lại bất giác lui về phía sau một bước. Trong lúc này, một giọng nói truyền đến:
-“ Austrilia hãy bắt hắn trước. Chúng ta cần hắn để mở phong ấn!”
Rất nhanh, tên võ sĩ khổng lổ trở lại bình thường. hắn hừ một tiếng, hoàng kim tam xoa kích lại lần nữa giơ lên, lần này hướng về bả vai của Đỗ Duy:
-“ Aragon, ta rất thất vọng về ngươi… không nghĩ tới lần này đến, ngươi lại trở nên nhu nhược như vậy.”
Nói xong, hoàng kim tam xoa kích đã đâm xuống bà vai Đỗ Duy
-“Phập!”
Hoàng kim tam xoa kích đâm trúng bả vai Đỗ Duy. Lúc này, cho dù ngọn kích lạnh lẽo đâm trúng, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng Đỗ Duy chân mày không hề nhíu lại, dù chỉ là một cái. Vừa đúng lúc này một loại cảm giác kì lạ từ trong cơ thể của Đỗ Duy truyền ra. Dường như từ nơi bả vai bị hoàng kim tam xoa kích đâm trúng, từ những dòng máu tươi đang chảy kia đối kháng lại sự đau nhức run rẩy đang hành hạ thân thể của Đỗ Duy. Giống như tìm được một nơi để thóat ra, cơn đau đớn toàn thân dường như cũng theo từng dòng máu tươi ào ạt chảy ra ngoài thân thể…Không đau… Một điểm cũng không hề đau. Đỗ Duy trong lòng cười lạnh.
-Nói cho ta biết, ta mưu tính cái gì?
-Lúc đối mặt cường địch, ta chẳng lẽ chỉ biết dùng những tiểu xảo và quỷ kế lừa gạt để vượt qua thôi sao?!
-Lúc đối mặt cường địch, ta chẳng lẽ chỉ biết trơ mắt nhìn cô bé yêu thương ta vì ta mà chết sao?!
-Lúc đối mặt cường địch, ta chẳng lẽ chỉ có thể nằm yên chờ hắn cắt xẻ hay sao?
-Lúc đối mặt cường địch, ta chẳng lẽ vĩnh viễn yếu hèn như vậy sao?!
Từng câu hỏi như những thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào trái tim của Đỗ Duy, trong đầu hắn hiện ra một câu nói: