Tổ trạch của la lâm gia tộc nằm ở tây nam bình nguyên la lâm. Nơi đây có một nhánh của La Lâm hà chảy qua. Ven bờ sông đất đai phì nhiêu, dọc theo đó có vài nông trang, chung quanh đó còn có vài thành trấn nữa. Theo nhanh sông này đi xuống sẽ tới một sơn cốc phong cảnh tú lệ.
Nơi đây chính là địa phương đầu tiên phát nguyên của la lâm gia tộc vĩ đại. Mấy trăm năm trước khi tiền nhân của la lâm gia tộc vẫn là một quý tộc đẳng cấp thấp nhất, chỉ sở hữu một cái thôn nhỏ. Trên chính mảnh đất này huyết mạch của la lâm gia tộc đã bắt đầu truyền lưu.
Xe ngựa xuyên qua một mảng rừng cây rậm rạp, hai bên cây cối xum xuê, không khí trong lành. Theo một con lộ nhỏ thẳng tắp, ngồi trong xe ngựa nhìn sang bên trái có thể thấy tiểu sơn cốc kia mà xoay sang bên phải xa xa có thể thấy một tòa tháp cao, đó chính là tổ trạch của la lâm gia tộc.
Trải qua mấy trăm năm quang vinh, tiểu thôn khi xưa đã không còn tồn tại nữa mà tổ trạch trải qua hơn trăm năm lịch sử, dưới vô số lần phiên tu, cải tạo bây giờ đã trở thành một tòa kiến trúc quy mô hoành tráng rồi!
Một bức tường đá đỏ sẫm bao quanh lấy pháo đài cao vút bên trong. Gạch đá xây dựng pháo đài được lấy chính từ những tảng đá trong sơn cốc kia - nghe nói nơi đó vốn là một tòa tiểu sơn, nhưng trải qua vài trăm năm khai thác đã biến tòa tiểu sơn đó thành một sơn cốc.
Trưởng tử của tộc trưởng gia tộc đã đến tự nhiên sẽ được tiếp đón vô cùng trọng thị. Trấn giữ trong pháo đài hơn ba trăm binh lính bây giờ đều khoác trên mình những quân trang mới nhất, xếp thành đội ngũ đứng dưới chân bức tường đỏ sẫm kia nghênh đón. Đại môn hình vòm cung khổng lồ khiến Đỗ Duy ngồi trong xe ngựa cũng cảm thấy vô cùng khí thế. Hơn nữa bằng vào con mắt của hắn đánh giá thấy, bức tường thành dày đặc này trong lúc tất yếu có thể trở thành một vòng phòng ngự vô cùng chắc chắn!
Không hổ là vũ huân thế gia của đế quốc, ba trăm tư binh trấn thủ trong pháo đài này hiển nhiên đều được huấn luyện đầy đủ. Bọn họ ngồi thẳng trên những con tuấn mã, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng tương đối thuần thục, trang bị cũng coi như khá tốt. Sau này Đỗ Duy mới biết được, ba trăm binh lính trấn thủ tại đây đều được tuyển chọn đặc biệt từ tư quân trong lãnh địa la lâm bình nguyên này. Bọn họ đều đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, thực lực không thua kém gì quân đội chính quy của đế quốc cả.
Mà phiến rừng rậm rộng lớn bên ngoài tòa thành kia cũng chính là một trường huấn luyện tự nhiên tốt nhất, hàng năm nơi đây đều cử hành vài lần săn bắt. Đối với binh lính mà nói đấy cũng là một loại huấn luyện biến tướng.
Chủ thể kiến trúc của pháo đài này là hai tòa tháp, trong đó có một tòa tháp rất cao, thậm chí so với ngọn núi nhỏ phía trước còn cao hơn một chút. Từng đọc qua lịch sử gia tộc đỗ duy biết vì la lâm gia tộc đã xuất hiện một gia chủ kỳ quái. Mặc dù vị gia chủ này là một võ tướng nhưng lại đặc biệt hứng thú với chiêm tinh thuật, thậm chí ông còn cưới một nữ chiêm tinh thuật làm vợ. Tòa tháp cao kia được xây lên cũng chính vì để người vợ mình ban đêm thuận tiện quan sát các vì tinh tú.
Tấm thảm đỏ từ đại môn của tòa thành đã trải tới sát chân xe ngựa, Đỗ Duy vừa mới cúi người bước xuống khỏi xe ngựa thì bên cạnh một ông già tóc bạc đứng chờ hồi lâu đã bước tới. Lão ông này thân hình cao gầy, mặc một chiếc áo lễ phục màu xám, cử chỉ nghiêm túc cung kính rất đúng mực.
Đỗ Duy vừa bước xuống tấm thảm trên mặt đất kia, ông già đó đã cúi người thật thấp thi lễ, sau đó dùng thanh âm trầm thấp mà chậm chạp nói: "Thiếu Gia, ta là quản gia Hi Nhĩ la lâm trông coi nơi này. Ba ngày trước ta đã được biết tin ngài sắp đến, bây giờ tất cả mọi người trong thành đều đã chuẩn bị nghênh tiếp ngài. Xin mời ngài đi theo ta."
Nói xong, lão quản gia đã xoay người dẫn Đỗ Duy đi lên trên bậc thềm. Trên phương diện lễ nghi của lão quản gia mà nói thì không thể bắt bẻ được vào đâu. Cử chỉ cung kính mà lễ độ, khiêm tốn không nịnh nọt. Dẫn Đỗ Duy đi lên tấm thảm đỏ trải khắp bậc thềm mà ông chính mình lại cẩn thận đi bên ngoài rìa tấm thảm, để Đỗ Duy một mình hưởng thụ sự tôn vinh này.
Trong khi đi Đỗ Duy không kịp nhìn chi tiết các họa tiết trang trí bên trong tòa thành, duy có ấn tượng đầu tiên khắc sâu chính là vừa đi vào cửa lớn, điều đầu tiên nhìn thấy chính là trên vách tường đối diện có một lá cờ rất lớn!
Lá cờ to lớn này phải cao chừng bảy tám mét, rộng cũng phải hơn sáu mét. Chiếm cứ toàn bộ vách tường đối diện! Đây chính là lá cờ biểu trưng cho gia tộc, trên mặt chính là hai thanh lợi kiếm chéo nhau, bên dưới là ngọn lửa thêu màu hồng, bên trên hai thanh kiếm là vương miện.
Đi vào đại sảnh tầng một, đón đầu chính là lá cờ màu hồng khí thế to lớn như vậy, lập tức cấp cho nơi này một tầng hơi thở trang nghiêm mà trịnh trọng!
Sau đó tất cả người hầu trong pháo đài đều mặc trên người bộ đồng phục chỉnh tề đứng sẵn hai bên đại sảnh nghênh đón Đỗ Duy. Đỗ Duy đối với loại "Kiểm Duyệt" như thế này cũng không có hứng thú quá lớn, hắn tùy ý gật gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Quản gia tiên sinh của ta, bây giờ ông hãy đưa ta lên xem thư phòng... Mọi người còn lại có thể trở lại công việc của mình được rồi!"
Lão quản gia Hi Nhĩ chấp hành mệnh lệnh Đỗ Duy một cách nghiêm túc, rất nhanh Đỗ Duy đã được dẫn tới thư phòng....
A, nếu mà có thể thì Đồ Duy rất nguyện ý đổi tên chỗ này thành "Đồ Thư Quán" !"
Bởi vì nơi này thật sự quá rộng lớn!
Căn phòng hình tròn, trần nhà cũng đồng dạng hình vòng cung, trên đó còn tô điểm thêm một chút hoa văn bằng thạch cao cổ xưa. Hai bên gian phòng dựng các bức tượng bằng thạch cao - trong đó đều là các nhân vật kiệt xuất trong lịch sử gia tộc.
Chung quanh căn phòng này đều là các giá sách cao lớn... Đồ Quỷ! các giá sách này đều có hai tầng, lại cao như vậy! Trên đó dựng cơ man nào là sách, Đỗ Duy tính toán sơ qua một chút cũng nhận thấy nơi này phải có mấy vạn đầu sách! Mà chưa kể tới còn rất nhiều tủ, có lẽ bên trong chứa những thứ trọng yếu gì đó, tỷ như đồ phổ gia tộc hoặc là một vài văn kiện trọng yếu từ xa xưa.
Đương nhiên, là một vũ huân thế gia, cho dù là trong thư phòng cũng toát ra một tia hơi thở thượng võ! Vừa đi vào cửa lớn của thư phòng là có thể thấy được trên vách tường đối diện có treo một bên là một thanh đại kiếm hai tay cầm to lớn, bên còn lại là một trảm phủ thật lớn! Hai thanh vũ khí này đặt chéo nhau trên vách tường! Từ ánh hàn quang bên trên lưỡi của chúng có thể thấy chúng thường xuyên được người hầu cẩn thận lau chùi bảo dưỡng.
Không những thế, trên vách tường ở phía trên giá sách còn có vài cái tủ kính thật lớn, trong tủ treo vài loại vũ khí khác nhau, nhưng xem ra chúng đều là đồ cổ rồi.
Trên đó có đoản cung, có kỵ sĩ kiếm, có trường mã đao, có thiết mộc cung....
Đỗ Duy bị đống vũ khí này hấp dẫn, hắn nhìn ra đám đồ cổ này cũng được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù trải qua năm tháng bào mòn nhưng trong đó vẫn còn một vài món vũ khí lóe ra hàn quang sắc bén!
"Chúng đều là những vũ khí đã từng được tổ tiên kiệt xuất sử dụng qua" Lão quản gia Hi Nhĩ đứng đằng sau dùng một thanh âm đều đều nói: "Nơi đây cất giữ tất cả quang vinh của tổ tiên vĩ đại trong la lâm gia tộc chúng ta."
Vì cấu tạo không gian trong phòng nên thanh âm khi phát ra ở trong này đều có tiếng vang dội từ khắp nơi lại, rất đặc biệt, chúng càng tăm thêm vài phần huyền bí.
Nhẹ nhàng vuốt ve một chút cái bàn bằng gỗ lê cổ xưa, Đỗ Duy lẳng lặng nhìn xung quanh.
Có thể thấy được, ở nơi này mỗ một món đồ nào đó mặc dù đều được dày công bảo quản nhưng cũng không dấu được sự bào mòn của năm tháng. Trên giá sách rất nhiều nơi đã có dấu vết của sự lau chùi bào mòn tới bạc đi. Còn cả chiếc bàn rộng lớn dưới tay này nữa , Đỗ Duy nghĩ tuổi của nó có lẽ còn già hơn cả tuổi của lão quản gia này.
"Nơi đây từng là trung tâm quyền lực của la lâm gia tộc, từng là nơi làm ra các loại quyết sách quan trọng của tộc trưởng gia tộc. Mỗi món đồ nơi đây đều lưu trữ những dấu tích huy hoàng." Lão quản gia thấp giọng nói: "Mặc dù sau này trung tâm quyết sách đã được dời tới đế đô nhưng căn cứ vào truyền thống gia tộc, mỗi một vị tộc trưởng khi trở về tòa pháo đài này dù lâu hay ngắn đều phải ngủ một đêm ở trong này để không được quên đi lịch sử huy hoàng của gia tộc cũng như không được quên đi trọng trách đè nặng lên vai mình."
Dừng lại một chút, lão quản gia liếc mắt nhìn Đỗ Duy, cúi đầu nói: "Ngài hiện tại là trưởng tử của tộc trưởng bá tước đại nhân. Ngài chính là đại diện cho thân phận của người đi thị sát nơi đây, xin hỏi đêm nay ngài..."
Đỗ Duy lập tức rất phối hợp gật đầu, hắn mỉm cười nói: "Truyền thống chính là truyền thống, đều phải tuân theo ta tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù ta vẫn chưa phải là tộc trưởng nhưng thân là trưởng tử ta cũng đại diện cho ông ở lại nơi này. Đêm nay ta sẽ theo truyền thống trụ tại đây."
Lão quan gia sắc mặt nhu hòa hơn nhiều, ngữ khí của ông đem theo một tia ấm áp hơn, chậm rãi nói: "Vâng, ta sẽ cho người chuẩn bị đầy đủ. Còn nữa.. Ta biết ngài lần này đại diện cho bá tước tới tuần tra sản nghiệp của lãnh địa, xin hỏi ngài sẽ bắt đầu từ đâu ạ? nhận được tin tức ngài trở về ta đã cho người đem thu chi của gia tộc trong năm nay đều sửa sang lại cả rồi. Ngài chuẩn bị khi nào thì xem chúng? hay là chờ..."
Đỗ Duy mỉm cười cắt ngang lời ông. Hắn rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế tựa đằng sau cái bàn rộng lớn, cái ghế có chút cứng nhưng ngồi lên khá thoải mái: "Quản gia tiên sinh của ta, ta trải qua quãng đường dài tới đây bây giờ có chút đói bụng rồi. Trước tien có lẽ mời ngươi chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn, ta muốn ăn một chút. Sau đó ta có lẽ sẽ xem qua bọn chúng."
Nhìn không khí nơi này có lẽ hiệu suất làm việc có lẽ sẽ nhanh đây.
Rất nhanh, Đỗ Duy ở trong phòng được hưởng thụ một bữa tiệc trà buổi chiều điển hình của giới quý tộc nam phương. Hắn vừa ăn xong một cái bánh bí ngô, uống một ngụm trà thì lão quản gia Hi Nhĩ đã chỉ huy hai người hầu kiện tráng đi vào.
Hai người hầu đẩy một chiếc xe, trên xe chất một đống giấy tờ cao như một tòa tiểu sơn vậy! Đống giấy tờ này có lẽ còn muốn cao hơn Đỗ Duy nửa cái đầu nữa!
"Đây chính là thu chi của năm nay?" Đỗ Duy nhíu mày, hắn bắt đầu hoài nghi lão quan gia này có đúng hay không muốn chơi khó mình.
"Thiếu Gia, đây là toàn bộ." Lão Hi Nhĩ rất cung kính trả lời: "Trong đây là cả của nam bộ khoa đặc hành tỉnh, đất đai diện tích của lãnh địa gia tộc, đất canh tác còn có thu chi của cả sáu thành trấn. Thu chi của hậu cần cung cấp cho tư quân của gia tộc, thưởng, phạt, thăng cấp. Còn có cả vũ khí hỏng hóc, mất mát. Ngoài ra còn có thuế lương thực, dự toán về sửa chữa xây mới một vài kiến trúc. Thêm nữa ta còn làm ra một chút dự toán cho năm sau, chỉ có điều vì thời gian gấp rút nên ta vẫn chưa kịp hoàn thành nhưng ta nghĩ ngài sẽ còn ở đây lâu nên chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
Đỗ Duy không nhịn được sờ sờ cái mũi mình, nhìn đám giấy lộn giống như ngọn núi nhỏ trước mặt mình: "... toàn bộ đều ở cả đây sao?"
"Đây chỉ là một bộ phận thôi, số còn lại..." Lão quản gia có chút e ngại, nói một cách nghiêm túc: "Số còn lại, ta nghĩ ngài có thể phải xem mất một tuần."
Đỗ Duy bắt đầu nhíu mày. Hắn lẳng lặng quan sát vị quản gia trước mặt này.
Lão quan gia nhìn qua không giống là đang nói đùa, nhưng mà... hắn không phải quá ngây thơ khi cho rằng một hài tử mới mười ba tuổi sẽ đọc được đống giấy tờ này chứ? lại càng không phải ngây thơ cho rằng mình - một hài tử mười ba tuổi sẽ thật sự gánh vác sản nghiệp của cả lãnh địa gia tộc lên vai.
Vậy hắn nên biết rằng, mình bị lão gia phái tới đây là một loại đi đày. Đã như vậy hắn lại còn đem tới cả một núi giấy tờ tới, còn nghiêm trang mời mình kiểm tra... rốt cuộc là có ý đồ gì đây?
Chú ý: lão quản gia = quản gia già.
Mà chẳng lẽ lão quản gia này lại bất mãn với việc mình bị phái trở về đây hay sao, hắn lo lắng mình trở về đây sẽ phân tán quyền lực vốn có trong ta ông ta vì thế nên vừa mới tới đã thị uy?
Nô đãi ức hiếp chủ?
Hoặc có thể ông ta tại đây có giở một trò gì đó mưu lợi cá nhân, bây giờ lợi dụng tiểu hài tử này để bịt mắt qua cửa?
Tất cả đều có thể lắm!
Nhưng Đỗ Duy không có nói ra ý nghĩ trong lòng, hắn thậm chí tới một tia nghi vấn cũng không để lộ. Tùy tiện cầm lên một quyển trước mặt, thổi đám bụi trên đó thong dong đặt xuống mở trang đầu tiên rồi lẳng lặng đọc.
Một lát sau Đỗ Duy mới ngẩng đầu lên, lão quản gia vẫn còn đứng tại một bên.
"A, quản gia tiên sinh vẫn còn điều gì muốn nói với ta hay sao? ĐỖ Duy tựa hồ lơ đãng, ngữ khí lạnh xuống: "Trong khi đọc sách ta không thích có người bên cạnh."
"Vâng, thiếu gia." Lão quản gia Hi Nhĩ trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc sau đó ông tựa hồ định mở miệng định nói điều gì nhưng lại nuốt nó trở lại bên trong, xoay người mang theo hai người hầu ra khỏi.
Chiếc cửa lớn nặng nề vừa được đóng lại Đỗ Duy nhẹ nhàng buôn quyển sổ kế toán này xuống. Hắn đứng lên, ở trong căn thư phòng rộng lớn này đi lại vài bước, hoạt động thân thể một chút sau đó mỉm cười lẩm bẩm: "Xem ra có lẽ có điều gì đang bị dấu diếm cần phải tìm hiểu đây."
Thời gian dần trôi đi màn đêm nhanh chóng hạ xuống, trong lúc này lão quản gia đã hai lần đi vào trong thư phòng, một lần là tới thay trà cho Đỗ Duy, lần còn lại là trời vừa tối tự mình tới châm nến cho Đỗ Duy.
Khiến lão quản gia Hi Nhĩ kinh ngạc là vị tiểu thiếu gia này lại có thể thật sự kiểm tra đống giấy tờ này!
Hơn nữa, hắn lại không phải đang giả trang mà là thật sự đang dụng tâm đọc. Trên bàn trải đầy các loại sổ sách bị mở tung. Đỗ Duy tựa hồ như đang tính toán con số gì đó. Khi lão quản gia mang theo người tới châm sáng hơn hai mươi ngọn nến to lớn trong phòng, Đỗ Duy rất tùy ý hỏi ông ta vài vấn đề về sổ sách.
Hắn không phải tùy tiện loạn vấn mà mỗi vấn đều đều hỏi tới điểm mấu chốt! Như vậy cũng đủ chứng minh vị thiếu gia này xem ra là động tâm thật sự rồi! Quả thực là hắn đã tìm hiểu tường tận những sổ sách kia.
Cái này... chẳng lẽ đây là vị đại thiếu gia mà theo tin tức truyền về từ đế đô này là một kẻ "ngu ngốc" hay sao?
Mặc dù đã cực lực che dấu nhưng vì những truy vấn của Đỗ Duy cũng khiến vẻ mặt lão quản gia lộ ra vẻ kinh ngạc. Đỗ Duy vẫn như cũ không để lộ ra gì cả, chỉ chờ khi lão quản gia đóng cánh cửa thư phòng lại mới chậm rãi khép lại tờ cuối cùng của một quyển sổ.
Kỳ thật, những quyển sổ này thật sự rất thú vị a!
Đỗ Duy tốn gần hết thời gian buổi tối vẫn không thể tìm ra vấn đề gì trong đám sổ sách này, hắn càng không có tâm tư đi kiểm tra hết đống giấy tờ này có bị người ta làm giả hay không. Chính mình dù sao cũng chẳng phải là thiên tài gì, sổ sách thật giả đối với một sản nghiệp to lớn mà mình không biết thì không có khả năng nhìn ra điểm gì.
Cũng chỉ sợ không ai có thể biết, Đỗ Duy ở đây dùng một phương pháp đọc mà không ai đoán được!
Ai nói sổ sách chỉ dùng để ghi chép?
Ít nhất Đỗ Duy có thể từ trong những thứ này đọc được không ít thứ! Mà những thứ này đều chưa từng được ghi trong bất kỳ quyển sách lịch sử gia tộc nào cả!
Từ những tên hạng mục và nội dung được ghi chép trong sổ này Đỗ Duy có thể lập tức hiểu rõ được trong lãnh địa của La Lâm gia tộc đang nắm giữ những cái gì.
Trong lãnh địa, La Lâm gia tộc cơ hồ đã tự hình thành một hệ thống, thậm chí đã tương đương với quyền tự chủ. Ở nơi này quyền trưng thu thuế thuộc về gia tộc. Hơn nữa ngay cả việc bổ nhiệm quan viên địa phương cơ bản cũng đều do gia tộc định đoạt. Mà thuế suất chinh thu mặc dù là dựa theo pháp luật đế quốc tiến hành nhưng gia tộc lại có thể thay đổi một chút trong danh mục đó, giảm hoặc tăng thuế lên.
Chỉ cần hàng năm có thể dựa theo tỷ lệ được giao mà giao nộp một phần cho đế quốc là được.
Còn có quân quyền, trên cơ bản, từ trên danh mục của các đồ quân sự nhìn tỷ mỉ có thể thấy. Quân đội đế quốc đóng tại đây rất ít, chỉ có hai binh đoàn bộ binh hậu bị quy mô không lớn lắm của địa phương đóng tại bên ngoài lãnh địa. Hơn nữa đáng chú ý chính là hai binh đoàn bộ binh địa phương này tư trang và tiền lương đều do La Lâm gia tộc cung cấp! Đế Quốc quân phương không quản lý tới!
Mà đại bộ phận địa phương trên lãnh địa đều do tư quân của gia tộc duy trì trị an trật tự.
Cơ hồ thông qua những quyển sổ này Đỗ Duy dễ dàng có thể nắm bắt được tình hình kinh tế hiện tại của La Lâm gia tộc, còn có chính trị, quân sự … và một chút lĩnh vực khác!
Có lẽ nếu để cho lão quản gia kia biết được mình lại có thể "nhìn" ra nhiều thứ trong này, nhất định sẽ khiến lão ngạc nhiên tới lòi cả con ngươi ra mất!
Từ đống giấy tờ này Đỗ Duy có thể xác nhận được hai điểm: Đệ nhất - quyền lợi trưng thu thuế gia tộc có thể hoàn toàn khống chế phần này! mà về quân sự lại càng như vậy.
Mặt khác, ở trên "thế giới kia" trong đám tri thức Đỗ Duy đã học, có một thường thức quan trọng: "Thể hiện một quốc gia có chủ quyền lãnh thổ hay không, trọng yếu nhất chính là hai điểm: Thu thuế và đóng quân"
Mà bây giờ cả hai điểm này cơ hồ đều bị La Lâm gia tộc khống chế rồi! Thế này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là chính quyền trung ương đế quốc đã hoàn toàn mất đi quyền điều khiển đối với lãnh địa của La Lâm gia tộc: một nửa lãnh thổ của Khoa Đặc Hành Tỉnh. Ở nơi này, chính quyền trung ương đế quốc đã mất đi quyền khống chế, nơi này cơ hồ đã trở thành một tiểu vương quốc độc lập.
Đỗ Duy dựa lưng vào thành ghế trầm tư, hiện trạng như vậy khiến hắn cảm giác một chút kinh ngạc! Vì trung ương một quốc gia mất đi quyền uy của mình như vậy thường thường chính là dấu hiệu mở màn cho một cuộc bạo loạn sắp xảy ra.
Đỗ Duy ngồi như vậy trong chốc lát, trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên truyền tới tiếng nổ lách tách của ngọn lửa trên những cây nến trong phòng.
Chính trong lúc này, Đỗ Duy đột nhiên đứng dậy, đột ngột xoay người nhìn vách tường phía sau!
Trên vách tường nơi đó chỉ có các giá sách to lớn, bên trên là vô số các bộ sách, tựa hồ không có gì khác thường.
Nhưng trong lòng Đỗ Duy lại ẩn ẩn sinh ra vài tia khác lạ.... đúng, trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm giác thấy một cái gì đó!
Vì tinh thần lực của hắn so với người thường mạnh hơn không ít nên cảm ứng của Đỗ Duy đối với động tĩnh xung quanh cũng linh mẫn hơn thường nhân một ít. Vừa xong trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác mình như đang bị người ta theo dõi!
Dường như ở sau lưng có một ánh mắt từ một góc bí mật đang lẳng lặng chăm chú quan sát chính mình!
Trên giá sách không có gì dị thường, ánh mắt Đỗ Duy lại hướng lên phía trên.
Trên vách tường phía trên giá sách chính là một loạt các bức chân dung.
Chất liệu của các bức chân dung này đều bằng vải sơn dầu, niên đại có cả từ xưa tới nay, chúng chính là chân dung của các đại gia chủ La Lâm gia tộc!
Mà ở vị trí đầu tiên góc bên trái, bức tranh nhìn qua cũng là cổ nhất, niên đại có lẽ rất lớn. Hơn nữa chất liệu cùng nét vẽ nhân vật cũng có chút không thật lắm là một nam nhân trung niên mặc quân phục đế quốc. Nam nhân trên làn vải sơn dầu này chính là vị nguyên soái năm xưa! Cũng là người trong chiến lập được đại công cho đế quốc, đồng thời giành được phần thưởng từ trong tay hoàng đế, khối La Lâm bình nguyên về cho La Lâm gia tộc!
Người này nhìn qua rất có tinh thần, khuôn mặt có ánh mắt cứng cỏi mà lãnh khốc giống như của phụ thân lôi mông bá tước! Mà ánh mắt kia lại dường như đang đặt trên mình Đỗ Duy!
Đỗ Duy trong lòng máy động, hắn thử lùi về sau vài bước sau đó lại đi sang bên hai bước nữa, ánh mắt luôn quan sát bức họa kia. Sau đó hắn nở nụ cười, thở dài nhẹ nhàng rồi thấp giọng nói: "Ài, có lẽ là ta quá mẫn cảm rồi... một bức chân dung thôi mà."
Hắn xoay người tùy thủ cầm lấy một quyển sổ...
Ở sau lưng hắn, ánh mắt trong bức chân dung của vị nguyên soái trên vách tường đột nhiên nháy một cái!
Đúng vậy, ánh mắt của nhân vật trong bức chân dung kia đang nhìn về phía Đỗ Duy đột nhiên nháy mắt!
Ánh mắt của nhân vật trong bức họa vốn phải cứng đờ đột nhiên dường như được rót vào sinh mạng, trở lên linh động! Ánh mắt kia lạc tại trên người Đỗ Duy, trong ánh mắt dường như mang theo một tia tò mò...
Mà đúng lúc này, Đỗ Duy dường như đang say sưa đọc cuốn sổ trong tay đột nhiên không một dấu hiệu xoay người thật nhanh, giương mắt nhìn tới bức chân dung trên vách tường kia.
Một người, một tranh, ánh mắt song phương đột nhiên chạm cùng một chỗ!
"Không cần nguy trang nữa, ta biết ngươi đang nhìn ta." Đỗ Duy chậm rãi đưa tay ra, trong tay hắn cầm lấy một cái thìa bằng bạc, đây chính là cái dùng để ăn canh bí ngô vừa nãy. Cái thìa sáng bóng có tác dụng như một cái kính nhỏ.
"Ngươi xem, vừa rồi ta cũng dùng cái này để nhìn ngươi đấy." Đỗ Duy mỉm cười, hắn giương mắt lên nhìn bức bích họa trên tường: "Ngươi không cần giả bộ nữa.... nhưng mà, chẳng lẽ ngươi không biết nhìn trộm sau lưng người khác là một hành đột rất không lịch sự hay sao?"