Ác Ma Pháp Tắc

Chương 648: Chương 648: Tân hoàng thân chính






Bốn phía cung điện đã treo rèm tang màu đen.

Trong cung điện lớn như vậy, hoàng đế Charles thân mặc một bộ trường bào màu đen. Hắn ngồi ngay ngắn tại vị trí trên cùng, nhìn mặt những thần tử ngồi hai bên phía dưới, trong đó có quân vụ đại thần Camille Ciro, có đế quốc tài chính đại thần, có tổng thống lĩnh thị vệ cung đình và có tướng lĩnh của vương thành cận vệ quân.

Nhìn vào những thành viên hạch tâm của quyền lực đế quốc này, đứa nhỏ Charles tuy vẫn bảo trì được nét mặt bình tĩnh nhưng nhãn thần chớp động đã làm lộ tâm tình của hắn.

Ta là hoàng đế!

Ta là hoàng đế!

Hiện tại! Ta cuối cùng đã là hoàng đế!

Không còn là con rối, không còn là tiểu hài tử ngồi một bên quan sát phụ thân phát lệnh như thế nào.

Những kẻ phía dưới này… đối tượng họ hiệu trung đã là bản thân mình.

Dưới tình huống này, Charles có chút thất thần.

Một tướng lĩnh vương đình cận vệ quân ở phía dưới đang lớn tiếng hồi báo gì đó, tiếc là Charles dường như lại không nghe được chút nào. Chỉ là sau khi hắn nói xong, Charles mới hồi thần lại, nhìn vào cặp mắt viên tướng đang chờ mệnh lệnh của mình, hắn cố trấn tĩnh lại, vẫy vẫy tay, khẽ nói:

- Biết rồi!

Vô hình chung, ngữ khí cùng động tác của hắn như mô phỏng lại thói quen của Thần hoàng tử.

Tướng lĩnh vương thành cận vệ quân kia hồi báo chính là tình huống điều động quân đội quanh đế đô, hiện tại quân đội đều bình thường, quân tâm ổn định, không có kẻ thừa cơ làm loạn… cộng thêm sự tình điều động quân đội ở cửa thành báo cáo một lần. Xin ý Charles, có thể đem quân đội triệu tập trở về. Trước kia là biện pháp ứng cứu tạm thời, hiện tại hết thảy đều sóng êm gió lặng, dường như không nên để quân đội rối loạn.

Nhưng hoàng đế bệ hạ không phát lời, chỉ đơn giản nói một câu “Đã biết!”. Vì vậy viên tướng này cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vác vẻ mặt ngơ ngẩn mà trở về.

Rất may là quân vụ đại thần Camille Ciro kịp thời liếc mắt với hắn, tỏ ý hắn hãy bình tâm.

Hội nghị hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên Charles chính thức chủ trì.

Từ ba ngày trước, sau khi Nhiếp Chính vương mất… hội nghị này đã liên tục đến ngày thứ ba.

Đối với những trọng thần này mà nói, nghi thức ba ngày hội nghị này đã nằm lòng như trong sách: trước tiên là gửi lời chia buồn, sau đó là bày tỏ sự trung tâm với tiểu hoàng đế. Sau cùng là đem từng sự tình hồi báo để tiểu hoàng đế quyết định.

Những hoàng đế trẻ tuổi trong thời điểm này luôn bị phân tâm thực ra cũng không phải vấn đề lớn lao gì…

Chẳng qua mọi người đều giấu suy nghĩ trong đầu, không dám để lộ ra.

Tất cả đều cố tỏ ý trung thành nhưng thực ra trong tâm mỗi cá nhân đều có phần không tín nhiệm.

Nhìn vào gã thiếu niên lớn dở đang ngồi trên kia… đôi vai của hắn có thể nâng một đế quốc lớn như vậy sao?

Tuy nhiên, trong ba ngày hội nghị này, vị hoàng đế thiếu niên đối với chính vụ lại tỏ ra vô cùng hứng thú, bộ dạng rất siêng năng. Không biết vô tình hay hữu ý mà vị tiểu hoàng đế này vô luận là ngữ khí hay thái độ đều phảng phất giống như là Nhiếp Chính vương.

Làm như vậy… rất…

Rất tệ!

Vì dù cho hắn có mô phỏng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đạt được cái bộ dáng “cử trọng nhược khinh” của Nhiếp Chính vương.

Thậm chí, nhìn vào một hài tử dùng giọng nói non nớt cố gắng nặn ra cái khẩu khí chậm rãi của Nhiếp Chính vương… trong lòng mọi người không khỏi sinh ra một chút lo âu.

***

Lễ nghi đại thần (tương đương Thượng thư bộ Lễ) báo cáo tiến trình tang lễ.

Theo sau là Tài Chính đại thần dự báo chi phí tang lễ, lão đầu tử này do dự một lúc rồi báo cáo chi phí phân bổ quân sự. Quân vụ đại thần Camille Ciro cũng đã đứng ra với mong muốn phần báo cáo này có thể được bệ hạ phê duyệt sớm.

Sau đó là mấy quan viên báo cáo tình huống giới ngiêm tại đế đô, xin ý chỉ phải chăng cửa thành cần tiếp tục quản chế.

Còn có Quang Minh thần điện gửi tới bút thư chia buồn do chính giáo tông viết.

Chủ tịch Ma Pháp công hội cũng đến hỏi han.

Hiệp Hội kỵ sĩ cũng đến hiệu trung…

Tiếp theo, quân vụ đại thần Camille Ciro báo tin liên quan về chiến khu phương Bắc – trước mắt xem ra vẫn hoàn hảo. Trước kia mệnh lệnh đã truyền xuống, quân đội tiền tuyến đều chấp hành nghiêm mệnh lệnh, không có tình huống điều động nào.

Còn có các hành tỉnh tương đối gần đế đô, tổng đốc các nơi đều gửi thư chia buồn…

Các sự tình lớn nhỏ, Charles vừa nghe vừa ký.

Đáng tiếc là, chẳng được bao lâu thì hắn lại bắt đầu phân tâm.

Camille Ciro rõ ràng là đã phát giác ra tiểu hoàng đế đã phân tâm, nhưng hắn lại không có ý làm bại lộ. Sau khi lớn tiếng đọc xong một phần công văn của quân vụ liền ngẩng đầu lên, nhìn vào tiểu hoàng đế, bình tĩnh mở miệng:

- Bệ hạ! Ý của ngài là?

- Sao…?

Ánh mắt Charles có chút thất thần, nhìn vào mặt Camille Ciro đang đứng dưới. Tiểu hoàng đế này không trả lời, đột nhiên hỏi lại một câu:

- Tiền tuyến… Công tước hoa Tulip có tin tức gì sao?

Tiểu hoàng đế cái khác không hỏi, lại đột nhiên hỏi đến công tước hoa Tulip, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Tất cả bọn họ đều không tự chủ mà phỏng đoán…

Ý tứ của tiểu hoàng đế là?

Trước đó công tước hoa Tulip đã nhận được vài áp lực. Mà sau trận đại chiến Tây Bắc, quân bộ và gia tộc hoa Tulip đã đấu khẩu rất nhiều. Rõ ràng là quan hệ giữa hoàng thất và gia tộc hoa Tulip đã bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Sau đó công tước hoa Tulip được điều đến tiền tuyến, tuy đánh thắng trận nhưng lại được phong thưởng một cách kỳ quặc. Chúng nhân tại đây đều phỏng đoán, cuối cùng thì hoàng thất đối với gia tộc hoa Tulip là làm yên chuyện? Là đánh? Hay là… chuẩn bị áp chế? Hay là… thanh trừng?

Hiện nay, Nhiếp Chính vương đã qua đời. Với đẳng cấp hiện tại của tiểu hoàng đế thì hắn sẽ có thái độ gì đối với gia tộc hoa Tulip, một gia tộc quyền thế bậc nhất?

Hay nói cách khác, chúng ta nên chờ xem, nếu tiểu hoàng đế bệ hạ mà làm ngơ với Đỗ Duy thì đương nhiên mọi người sẽ làm ngơ theo.

Nếu như tiểu hoàng đế muốn đàn áp thì đương nhiên mọi người sẽ ...

Nhưng hiện nay vị tiểu hoàng đế này không hỏi gì, chỉ đơn thuần hỏi Đỗ Duy. Đây là cái thái độ gì?

Theo lý mà nói, tân hoàng đăng cơ, khó tránh khỏi muốn đàn áp một trọng thần cũ để tạo uy, đây là chuyện thường thấy tại các triều đại trước. Nếu là như vậy, thì gia tộc hoa Tulip là đối tượng đầu tiên.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì dường như không thể dễ dàng mà phán đoán như vậy. Ai cũng biết là Đỗ Duy đã từng là lão sư của hoàng đế bệ hạ. Nghe nói còn có tình cảm khá tốt.

Tuy nhiên, Nhiếp Chính vương vừa mới áp chế mấy lần đối với Đỗ Duy. Với đẳng cấp hiện tại của tiểu hoàng đế mà nói, rất có thể nảy sinh tình cảm thày trò sâu đậm. Cũng có khả năng lại tiếp tục sủng ái với Đỗ Duy.

Camille Ciro khẽ than trong lòng, hắn luôn có tư tưởng thận trọng giữ mình. Ai ngờ tiểu hoàng đế này lại thẳng thắn hỏi như vậy, khiến cho hắn không trử lời cũng không được.

- Vâng… thưa bệ hạ. Công tước hoa Tulip ở nơi đó không ó bất kỳ tin tức gì.

Charles gật đầu, dường như không có động thái gì. Bỗng nhiên hắn lại hỏi một câu:

- Ta nhớ là vương thành cận vệ quân có một bộ phận đồn trú tại hành tỉnh Norin phải không?

Lập tức Camille Ciro toát mồ hôi suy nghĩ: “không biết tại sao bệ hại lại hỏi tới vấn đề này?”

Lần thao diễn mùa xuân vừa rồi, quân đội của gia tộc hoa Tulip tại hành tỉnh German đã ngăn trở quan quân đế quốc ở biên giới tiến vào lãnh địa của gia tộc hoa Tulip, tạo ra một tràng cảnh giằng co kiến cả đại lục chấn kinh. Cho đến sau này khi kết thúc, sư đoàn vương thành cận vệ quân kia một mực đóng giữa hành tỉnh German và hành tỉnh Norin – nếu là người tinh trí thì đều biết sư đoàn này đang giám thị gia tộc hoa Tulip.

Camille Ciro không biết Charles có ý tứ gì, chỉ có thể đáp:

- Vâng! Hiện đang đóng tại phía tây Norin hành tỉnh, lấy danh nghĩa là quân phòng thủ địa phương, đồng thời hỗ trợ địa phương duy trì trật tự trị an.

Nhưng sau đó, đột nhiên Charles lại mở miệng hỏi một câu:

- Camille Ciro, ngươi là quân vụ đại thần, ngươi có cảm thấy đem một sư đoàn tinh nhuệ của vương thành cận vệ quân lưu lại hành tỉnh Norin làm công tác trị an là cần thiết không?

Vừa nghe được lời này, mắt của Camille Ciro thiếu điều muốn lồi ra!

Tiểu hoàng đế này hỏi vấn đề đó là có ý tứ gì? Những chuyện như thế này sao có thể mở miệng dò hỏi. Loại sự tình này căn bản không thể công khai thảo luận.

Chẳng lẽ…

Nghĩ tới đây, Camille Ciro chăm chú nhìn Charles một chút, nhưng lại… vô cùng thất vọng. Trên mặt Charles không có chút ám thị gì, với nhãn thần này thì… dường như lại đang dò hỏi ngược lại chính mình.

Không thể! Loại sự tình này sao có thể hỏi.

Chẳng lẽ, tiểu hoàng đế lại đang kiểm tra lập trường của mình? Nếu như quả nhiên ta nói không cần tiếp tục giữ lại chi quân đội kia, cần phải thu hồi lại – như vậy nói lên rằng ta là kẻ cùng phía với gia tộc hoa Tulip.

Nếu như ta nói nên tiếp tục giữ lại, điều này chứng tỏ ta là kẻ chống lại gia tộc hoa Tulip.

Nhưng… Nếu như ngươi muốn thăm dò lập trường của ta. Những lời như vậy cũng nên gặp mặt kín đáo mà hỏi. Nơi công cộng như thế này thì sao có thể nói sự thật?

Trong lòng Camille Ciro ngầm lắc đầu. Tiều hoàng đế tuy có vài phần thông minh, nhưng xem ra trên chính trường còn rất ấu trĩ a.

Camille Ciro là loại người nào? Hắn đã ngồi tại vị trí này mấy năm, lại được lão tể tướng đích thân rèn luyện, dần dần đã biến thành một tên vô cùng giảo hoạt, sao có thể dễ dàng tỏ rõ lập trường của mình?

Suy tư một lúc, hắn hàm hồ nói:

- Bệ hạ! Tổng đốc hành tỉnh Norin đối với việc này cũng chưa có báo cáo. Về phía quân bộ thì trong thời gian sư đoàn này đóng tại địa phương thì cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Đó cũng không phải là một kiểu trốn tránh, mà ẩn chứa ý tứ rất rõ ràng là “ngươi tự mình quyết định đi.”

Bất quá, dường như tiểu hoàng này không hiểu ám thị của Camille Ciro, bộ dáng lại có phần thiếu kiên nhẫn:

- Camille Ciro, ta hỏi ý tứ của ngươi. Ngươi thân là quân vụ đại thần, ta hy vọng có thể nghe được kiến nghị từ ngươi. Ngươi thấy cần tiếp tục giữ sư đoàn này tại hành tỉnh Norin hay thấy nó không còn ý nghĩa?

Trong lòng Camille Ciro có chút nổi cáu.

Đây là ý gì? Ép ta?

Ngươi thân là hoàng đế, ngươi không nói thì sao ta có thể tỏ thái độ đây? Cái sư đoàn này cuối cùng là đi hay ở, quả thực ngươi muốn làm gì thì hãy ám thị cho ta. Ngươi một chút đều không đưa ra, hỏi ta làm sao nói lên lời?

Thân là thần tử, phải phán đoán tâm tư của quân vương… nhưng ít ra ngươi cũng phải cho ta một cái ám thị.

Chẳng lẽ… trong lòng Camille Ciro chợt nghĩ “Tiểu hoàng đế này không thích ta? Sau khi thân chính (đích thân nhiếp chính) liền muốn đổi quân vụ đại thần, nên mới gây khó dễ?

Nhìn lại ánh mắt bệ hạ đối với mình đơn giản, không chút phiền muộn, trong đó cũng không chứa thâm ý gì.

Bất đắc dĩ, trong đầu Camille Ciro xoay nhanh một ý niệm, chỉ có thể phỏng đoán ý tứ của tiểu hoàng đế này là “Vô duyên vô cớ tự nhiên lại nhắc tới sự kiện này, chẳng lẽ tiểu hoàng đế muốn đem sư đoàn kia trở về? Ừm! Nếu như hắn muốn cái sư đoàn này tiếp tục ở lại, thì cũng không tự nhiên mà hỏi tới vấn đề này.”

Ừm! Chắc là như vậy.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Camille Ciro mới ho khan một cái, cẩn thận nói:

- Bệ hạ! Theo ý của ta, hiện nay phòng tuyến phía bắc của đế quốc đang chiến tranh, quân đội chính quy cũng không quá nhiều… Cái sư đoàn này nếu như có thể…

- Ý ngươi là điều về, đúng không?

Charles không nhịn được, nhíu mày nhìn Camille Ciro, rồi bỗng nhiên lên mặt:

- Camille Ciro đại nhân! Ngươi thân là quân vụ đại thần. Ta hy vọng ngươi có gì thì nói đó, không nên cùng ta tới tới lui lui dài dòng. Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời loanh quanh, cả nửa ngày mới nói rõ ràng. Ý ngươi không phải là điều về sao? Một câu có thể nói rõ ràng, hà tất phải nhiều miệng lưỡi!

Trong lòng Camille Ciro tức đến hộc máu, chỉ có thể cúi đầu, liên tục vâng lời.

Trong lòng hắn thầm mắng: “Tiểu hoàng đế này hoặc là có tâm chỉnh ta, hoặc là… nhìn qua hắn tưởng như thông minh, thực sự thì lại giống như bao cỏ khô, một điểm chính trị cũng không thông.”

Nhìn quân vụ đại thần dưới mắt được chính mình giáo huấn. Trong lòng Charles liền sinh ra một cỗ đắc ý.

Đây mới chính là cảm giác hoàng quyền! Đây mới là khí thế nắm đại quyền a! Đây mới chân chính là tư vị của hoàng đế!

Thực ra hắn cũng không có lòng chỉnh Camille Ciro, chỉ thuần túy liên tưởng tới một vài sự tình, thuận miệng hỏi, sau đó không do dự phát tiết tính tình. Ẩn sâu bên trong nội tâm, hắn muốn mô phỏng uy phong của phụ thân trước mặt thần tử lúc sinh tiền.

Đối với tiểu hoàng đế mà nói, trong lòng hắn biết rõ mình nhỏ tuổi, lo sợ các đại thần xem thường bản thân nên muốn mượn cơ hội này để lập uy.

Mà hiện tại địa vị của Camille Ciro so với những kẻ khác cũng đã được tính là cao, tự nhiên hiệu quả mà tiểu hoàng đế mong muốn lại được tăng gấp đôi.

Nếu như quả thực Camille Ciro biết được tâm tư này thì chỉ sợ sẽ phải hộc máu đương trường.

- Ừm, còn nữa!

Mắt thấy Camille Ciro muốn lui về, tiểu hoàng đế mở miệng gọi lại:

- Còn một việc nữa, Camille Ciro đại nhân, ta cảm thấy sư đoàn kia không nên quay về, rốt cuộc…

Charles suy tư một hồi, lại không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể hàm hồ nói:

- Rốt cuộc đây cũng là quyết định của phụ thân ta, ta sẽ không thay đổi nó.

Camille Ciro cảm thấy hôm nay mình trở về sẽ phải uống mấy chén trà hạ hỏa.

Ngươi thấy không cần thay đổi, thì còn hỏi ta làm gì! Trêu đùa ta ư?

- Lễ nghi đại thần!

Cuối cùng tiểu hoàng đế cũng bỏ qua cho Camille Ciro:

- Về chuyện liên quan đến tang lễ của tiên vương, ngươi còn gì để nói không?

Lễ nghi đại thần vội vã nói không có.

- Ừm, vậy chuyển danh sách thành viên dự tang lễ lên để ta xem.

Charles nhíu mày nói:

- Ta nhớ theo quy định, các công tước và quý tộc đều phải tham gia… nhưng công tước hoa Tulip lại không có mặt.

Lại là câu hỏi về công tước hoa Tulip.

Lễ nghi đại thần có chút toát mồ hôi, vội nói:

- Bệ hạ! Công tước hoa Tulip hiện đang lĩnh binh tại phương bắc, quân vụ rận rộn, chỉ sợ hắn không cách nào thoát thân ra được. Chiếu theo thông lệ của đế quốc thì thống soái lĩnh binh bên ngoài có thể…

- Không cần!

Charles ngắt lời hắn, lắc đầu nói:

- Cảm tình của lão sư và phụ thân rất sâu đậm, ngươi lập tức viết một văn kiện, triệu hồi công tước hoa Tulip trở về đế đô tham dự tang lễ.

- A…!

Lễ nghi đại thần thốt một tiếng, liếc vội Camille Ciro như thầm đánh tiếng: “Đang có chiến sự, đem thống soái tiền tuyến điều về đế đô để tham dự tang lễ. Chẳng may tiền tuyến xảy ra chiến sự, không còn sĩ quan chỉ huy tối cao thì làm thế nào? Đây là chuyện của quân đội, quân vụ đại thần nhà ngươi mở miệng đi.”

Trong lòng Camille Ciro lúc này như bốc hỏa, cố gắng mở hai mắt, miệng ngậm chặt như không muốn nói chuyện.

Những kẻ khác đều im hơi, không ai muốn mở miệng lúc này.

Tiểu hoàng đế muốn cái gì đây?

Vào thời khắc này lại muốn triệu tập Đỗ Duy trở lại… không quản chiến sự tại ngàn dặm xa xôi.

Chẳng lẽ… muốn thừa cơ này để tước binh quyền của công tước hoa Tulip.

A! Muốn xuống tay với công tước hoa Tulip?

Sắc mặt người người đều kinh nghi.

- Vậy… Bệ hạ!

Cuối cùng, một lão thần của quân bộ cũng mở miệng, không nhịn được mà hỏi một câu:

- Tại chiến tuyến đông bộ, phải chăng người muốn lập một vị thống soái lâm thời để chủ trì đại cục?

- Không cần dùng!

Charles lắc đầu dứt khoát.

Trong lòng Camille Ciro cũng rất nghi hoặc “tiểu hoàng đế muốn động thủ?”

Lúc tan hội.

Camille Ciro thấy, nếu như quả thực muốn động thủ thì sau khi tan hội, tiểu hoàng đế sẽ triệu kiến riêng mình để thương nghị người tiếp nhận vị trí thống soái đông bộ của Đỗ Duy.

Hắn cố ý lê chân nán lại sau cùng, phán đoán là tiểu hoàng đế sẽ mở miệng gọi mình lại.

Nhưng hắn chờ cả nửa ngày vẫn không nhận được tín hiệu. Khi hắn quay người lại nhìn thì thấy tiểu hoàng đế đã mang theo người nhang chóng ly khai về phía sau cung điện.

Camille Ciro cười khổ, trong lòng thất vọng, cảm thấy bực bội.

Nhịn không được ngửa cổ lên trời thầm than “Là ta hồ đồ? Hay là tiểu hoàng đế hồ đồ?”

***

Cả quá trình diễn ra hội nghị đó, rất nhanh đã đến tai tiểu công chúa Karina.

Sau khi nghe, Karina nhíu mày không nói, trầm mặc thật lâu rồi lại than thở.

- Điện hạ! Người không đi gặp bệ hạ sao?

Cung nữ Lam Lam thấp giọng hỏi một câu.

- Không gặp!

Karina cười khổ:

- Anh ta… Hắn dường như có chút quá kích động, trong lúc đại hội đã chỉnh Camille Ciro để lập uy. Thực ra làm như vậy là không sai… nhưng lời nói lại sai rồi. Không nên động đến sự tình quân đoàn đồn trú tại Tây Bắc. Chuyện này quá mức nhạy cảm. Sau đó lại nói triệu hồi lão sư về đế đô để tham dự tang lễ. Ta thấy hắn thực ra cũng không có thâm ý gì, nhưng rơi vào tai kẻ khác… cùng với sự tình sư đoàn Tây Bắc kia khiến cho lòng người suy đoán bất thường. Chẳng qua… được! Mặt ngoài thì khiến bọn họ sinh nghi, a… Anh của ta rốt cuộc mới vừa thân chính lại làm sự tình trở lên trầm trọng. Cũng khó trách!

Lam Lam bỗng nhiên cười một cái:

- Chẳng qua cũng tốt, công tước hoa Tulip trở về đế đô, người không phải được gặp lão sư sao?

Karina lại không tỏ vẻ cười vui như bình thường, khuôn mặt nhỏ lại đầy vẻ lo âu:

- Lúc này… Kỳ thực ta không hy vọng lão sư trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.