Mọi người đều biết, Ngài công tước lúc này lánh trong phủ Tổng đốc không tiếp khách, tốt nhất không nên quấy rầy ngài. Bởi vì ai ai cũng rõ Ngài công tước này là một vị Ma pháp sư,một khi Ma Pháp sư đang mải mê nghiên cứu Ma Pháp thì tốt nhất là đừng đến mà làm phiền hắn..
Huống chi ngay đến vị quản gia thân cận nhất của Đỗ Duy, Marde, cũng mơ hồ cảm nhận được rằng gần đây tâm trạng hắn ngày càng xấu đi.
Đúng là hiện tại Đỗ Duy đang rất phiền não
Thành mới đang kiến tạo rất thuận lợi,các việc hành chánh cụ thể cũng chẳng cần hắn phải quan tâm đến thế nhưng tâm trạng hắn ngày qua ngày vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Đó là vì hắn đang mãi bận tâm đến một người.
Lão Gandalf áo bào xanh kia rõ ràng đã nói rằng ba tháng sau tự lão sẽ tìm đến hắn nhưng đến giờ đã hơn nửa năm mà hắn chẳng có lấy một chút tin tức nào.
Ngóng chờ thời gian cứ vùn vụt trôi trước mắt..Chẳng lẽ cái lão mũ xanh kia lại đùa cợt với mình sao ??!!
Đỗ Duy cảm nhận được thực lực của mình đã đạt tới một mức mới. Ma lực của hắn xem ra cũng là cấp sáu còn khả năng thao khống ma pháp,ở trong Ma Pháp Học Viện hưởng thụ thành quả nghiên cứu của nhiều Ma Pháp Sư cộng với nỗ lực của hắn trong hơn nửa năm, cũng đã không còn tầm thường chút nào. Bây giờ hắn đã có thể nắm giữ không ít chú ngữ.
Nếu như bây giờ để cho Đỗ Duy kiểm tra lại,hắn có thể tự tin rằng mình có thể đạt ít ra là Ma pháp sư cấp sáu.
Mà hiện tại, nếu nói về thuần tuý ma pháp chiến đấu thì ngay cả Ga đã không còn là đối thủ của Dỗ Duy được nữa.
Tuy nhiên hắn cũng thấy rõ rằng đó chính là tất cả những gì hắn có thể làm được. Dù sao đi nữa thì việc học tập những kết quả nghiên cứu của Ma pháp công hội cũng có giới hạn. Đỗ duy cần có một vị thầy giáo,một vị thầy giáo có thể giúp cho hắn tiến tới trên con đường ma pháp. Chí ít đó cũng phải là vị Ma pháp sư có nghiên cứu đầy đủ lý luận ma pháp.
Nguyên lai, Ga lẽ tất nhiên là có thể tạm thời trám vào vị trí này được nhưng lão chuột này hắn am hiểu nhất cũng chỉ là thuật biến hình mà Đỗ Duy thì chẳng cần đến thuật biến hình. Còn cô bé đáng thương Vivian dù có thực lực là cấp tám nhưng nói đến cùng cũng không thể là một thầy giáo hợp cách được.
Chính vì thế mà Đỗ Duy bất đắc dĩ phải dành phần lớn thời gian cho các nghiên cứu ma pháp. Phương thức điều chế chất thay thế bí ngân của đại sư Arike đã khiến cho Đỗ Duy tốn rất nhiều thời gian mà rốt cuộc chẳng có cách nào thành công được. Còn Fossett, gã chuyên chế tạo ma trượng, thì vô cùng hứng thú với phương pháp chế tạo chổi bay và gần như gã đã thành công..
Thế nhưng sau khi bay thử hai lần, gã Fossett đáng thương đã bị ngã gãy cả chân..
Đỗ Duy hiểu rất rõ việc kiến tạo thành mới chỉ là bước khởi đầu, cái bức thiết nhất bây giờ là tăng thực lực của chính mình. Ở vùng Tây Bắc này không có thực lực không có cách nào đứng chân được. Hơn nữa người khác cũng chẳng phải để yên cho mình phát triển mà thế nào cũng đến gây chuyện
Ý nghĩ của Đỗ Duy cũng chẳng sai, bởi vì người gây chuyện rất nhanh cũng đã đến rồi.
Dù là chưa ai dám đến quấy rầy việc nghiên cứu miệt mài của Đỗ Duy, ông tước kiêm Ma pháp sư, vì ai cũng biết là tâm tình đức ngài công tươc dạo này không được tốt cho lắm.
Nhưng vào lúc giữa trưa Marde cũng vẫn phải vào thư phòng Đỗ Duy, làm gián đoạn việc hắn đang cẩn thận đọc một lô các phương pháp điều chế mà Arike đã tặng
-Cậu chủ.
Marde hấp háy mắt,dù Đỗ Duy đã chónh thức là Công Tước nhưng không như mọi người gọi Đỗ Duy là “đức ngài”, Marde vẫn xưng hô với Đỗ Duy là “cậu chủ”
-Cậu chủ,có người muốn gặp ngài.
Đổ Duy nhíu mày ngẩng lên nói :
- Chẳng lẽ việc di dân có vấn đề gì sao ? Có phải là mấy tên quỷ ấy lại đưa ra điều kiện cổ quái gì à ?
-Không phải.
Marde lắc đầu :
-Là người của quân đoàn Tây Bắc.
Đỗ Duy lặng đi một chút rồi buông vật đang nắm trong tay ra..
-Người của quân đoàn Tây Bắc sao ?
Chính mình đi đến Tây Bắc đã mấy tháng rồi nhưng Tây Bắc quân đoàn vẫn chưa hề chủ động đi tìm mình. Đỗ Duy cũng chẳng chủ động cùng đám quân phiệt này lập quan hệ..
Tại sao hôm nay lại đến ?
Trong phòng khách Đỗ Duy đã nhìn thấy người của quân đoàn Tây Bắc
Người đến là một quân quan trung niên, theo trang phục xem ra hắn là một viên tướng quân..
Theo quân chế của đế quốc,đạt đến cấp thống lĩnh có thể được xem như là sĩ quan cao cấp,thống lĩnh quân quan là người đứng đầu một đoàn binh. Theo quân chế của đế quốc thì một bộ binh đoàn có bốn nghìn người, kỵ binh đoàn thì có ba nghìn người..
Cứ như thế mà tính, bốn đoàn thì thành một sư đoàn,sư đoàn trưởng quan chính do tướng quân đảm nhiệm.Tỷ như lúc chính biến ở đế đô, sư đoàn hai vương gia cận vệ quân là của tướng quân Juncker..
Tướng quân được chia thành bốn cấp phân biệt. Như Juncker chỉ là tướng quân cấp một. Dĩ nhiên Juncker đảm nhiệm việc phòng hộ thủ đô, dù chỉ là tướng cấp thấp nhất nhưng thân phận lại rất cao. Còn như tướng đồng cấp Ron Barton dù cũng chỉ huy đến hai vạn kỵ binh nhưng lại là tướng ở vùng Tây Bắc xa xôi, cùng cấp nhưng thân phận tuyệt đối không thể so với Juncker ở đế đô được.
Dạng tướng quân như vậy, tại Roland đế quốc chính thức gọi là “Thiếu tướng”.
Hiển nhiên danh xưng ấy đối với Đỗ Duy không lạ gì, Đặc biệt là sau khi biết rằng khai quốc hoàng đế Aragon và bản thân đều là người xuyên qua thời không thì lại càng chẳng có gì kỳ quái. Đế quốc là do Aragon lập ra,quân chế cũng do chính hắn lưu hạ,vậy có mang đậm sắc thái của kiếp trước Đỗ Duy thì cũng là bình thường.
Mà cao hơn nữa là Quân đoàn trưởng. Quân đoàn trưởng bình thường mà nói thì gọi là “Trung tướng “.Nhưng cũng có ngoại lệ như cha Đỗ Duy Bá tước Raymond chẳng hạn, nguyên là trung tướng. Tuy nhiên lại chẳng chính thức thống lĩnh quân đoàn nào nhưng hắn đã từng chỉ huy cả một hạm đội viễn chinh nên cũng được xem như là Trung tướng
Lại còn cao hơn nữa là “Thượng tướng”. Thượng tướng nhất loạt đều không trực tiếp chịu trách nhiệm quản lý một cánh quân hay quân đoàn nào. Căn bản đó là những lão thần từng trải,vô cùng giàu kinh nghiệm.Sau khi không còn ở lại tuyến đầu quân đội mà đã trở về bộ chỉ huy quân đội ở đế đô,đươc đeo một cái quân hàm Thượng tướng, để về sau trở thành các thành viên nòng cốt ở bộ chỉ huy
Tỉ như cha của Đỗ Duy, bá tước Raymond, lấy thân phận trung tướng thống suất hạm đội chinh phục Nam Dương, sau chiến công đó thăng nhập vào Bộ chỉ huy quân đội thì trở thành Thượng tướng vậy.
Cao nhất thì tất nhiên là Nguyên soái rồi. Chỉ có điều
nguyên soái một mực chỉ là “hư hàm “.Đó cũng chỉ là một thứ Vinh dự
tượng trưng mà thôi .
Chẳng qua hiện tại,đế quốc tuyệt chẳng có
một Nguyên soái nào bởi vì vinh dự tối cao này chỉ có thể ban cho một số ít người có quân công thật lớn lao. Nhưng hoàn cảnh đế đô hiện tại
chẳng có chút chiến sự nào . Hoà bình như thế thì tự nhiên là không thể
có quân công lớn lao gì được.
Mà năm ấy chiến tranh ở Tây bắc
cũng chỉ là chiến tranh cục bộ. Về phần Nam dương viễn chinh chỉ là mang một hạm đội khổng lồ đi lấn hiếp một nhúm thổ dân, thì có được bao
nhiêu công lao chứ ??
Thật ra,lịch sử đế quốc đã từng có vài
Nguyên soái chân chánh như vị tổ tiên khai sáng gia tộc Rowling, như
Aragon thời chiến tranh khai quốc .
Còn hiện tại,nguyên soái, cái địa vị mơ tưởng của các quân nhân, vẫn còn để trống .
-Ngài công tước tôn kính.
Gã tướng quân Tây bắc này đứng trước Đỗ Duy khách khí tự giới thiệu :
-Tôi là Tatara, sư đoàn trưởng sư đoàn mười ba thuộc Tây bắc quân đoàn.
Ấn tượng đầu tiên Đỗ Duy với cái gã tự xưng là Tatara này chẳng có chút hảo cảm nào
Là bởi dù mang trên mình quân phục,lại đeo theo cả kiếm, nhưng toàn thân
tên khốn này tịnh chẳng có đến nửa điểm khí chất quân nhân .Nhìn qua hắn trạc hơn bốn mươi, hiển nhiên là đã mặc quân phục cỡ lớn nhất rồi thế
nhưng thân thể phì nộn của hắn dường như tuỳ thời sẳn sàng xé toang quần áo của hắn ra .
Bộ mặt đầy những thịt , cộng thêm vẻ tửu sắc quá độ hiện rõ qua sắc mặt trắng xanh, lại còn cái thân béo phì hư nhược,
có thể nói nếu hắn thay đổi y phục thì càng ra là một gã chủ đất hơn.
Người thế này mà lại có thể là một tướng quân ư ??
Tuy nhiên Đỗ Duy sau khi nghe rõ lời tự giới thiệu của hắn lập tức minh bạch .
Bởi vì cái sư đoàn mười ba thuộc Tây bắc quân đoàn này cũng chẳng phải là
quân chính qui gì cả . .Đỗ Duy cũng đã nắm được một chút tình hình quân
sự vùng Tây bắc . Hắn biết rõ sư đoàn mười ba này kỳ thật là lo việc hậu cần,chuyên phụ trách việc điều phối cấp phát quân trang quân dụng .Nói
một cách đơn giản,gã Tatara trước mặt đây chính là một sỹ quan hậu cần
của quân đoàn Tây bắc.
Đỗ Duy lập tức định thần lại,hắn đã lờ mờ đoán ra ý định của gã này .
-Tatara tướng quân,mời ngồi.
Đỗ Duy tuỳ tiện chỉ vào một chiếc ghế trong phòng .
Tiếp đó,hai người khách sáo nói chuyện một hồi,cái gã Tatara này đích thị là kẻ già giặn kinh nghiệm chốn quan trường, các cách nói năng trong chốn
quan trường cực kỳ quen thuộc . .Trước tiên hắn tán tụng Đỗ Duy vài câu
đại loại “tuổi trẻ tài cao”…,rồi lại khen ngợi là “thiếu niên thiên tài” . .vv . .Cuối cùng còn tỏ ra thán phục kỳ tích xây dựng nhanh chóng
thành mới của Đỗ Duy :
-Lực lượng Ma pháp sư quả nhiên là người thường không có khả năng đoán được mà.
Còn Đỗ Duy đối lại chỉ một mực cười cười mà thôi .Sau khi uống cạn hai chén trà, rốt cuộc Tatara cũng phải nói ra ý định của hắn .
-Ngài
công tước,tôi hôm nay đến,ngoài việc mang lời thăm hỏi ân cần của tướng
quân Ruga, quân đoàn trưởng của chúng tôi ra, còn có một chút chuyện nhỏ muốn ngài hỗ trợ cho .
Đỗ Duy cười nói :
-Tướng quân Tatara xin mời nói
-Cái này .
Vị tướng quân mập mạp này trầm ngâm một lát rồi cười đáp :
Tôi thấy mùa thu đã qua rồi, dựa theo pháp lệnh tôi muốn hỏi khi nào thì
Tây bắc quân chúng tôi nhận được vật tư quân dụng vậy ?
Ra là muốn tiền !
Đỗ Duy trong lòng cười lạnh một hồi
-Ngài công tước ngài hẳn là đã biết theo luật của Tây bắc thì việc bổ cấp cho Tây bắc quân chúng tôi cũng đều là lấy trực tiếp từ thu nhập của địa
phương, theo như xưa nay, cứ mỗi kỳ có báo cáo thu nhập đưa lên, quân
Tây bắc chúng tôi sẽ tiếp nhận lấy một phần trong số thu của địa phương
.Hà, Ngài cũng hiểu mà, làm lính có dễ dàng gì đâu. Bọn lính phòng vệ
biên cương đế quốc chúng tôi cũng cần phải cơm no mới có thể phòng thủ
biên cương được chứ. Ngài xuất thân từ vũ huân thế gia,cái đạo lý này
chắc chẳng cần tôi phải nhiều lời,ngài nhất định là hiểu rõ .
Đỗ Duy sắc mặt không hề thay đổi,gật đầu :
-Vậy, không rõ theo lệ thì phải trích ra bao nhiêu ?
Thật ra Đỗ Duy đối với điều luật này sớm đã nghiên cứu kỹ càng . Hắn hỏi là cố ý làm như thế .
-Bốn phần .
Tatara mỉm cười đưa bốn ngón tay lên :
-Dựa theo lệ thì quân Tây bắc chúng tôi sẽ lấy bốn phần trong tổng thu .
Đỗ Duy nghe xong liền cau mày thốt :
-Bốn phần ? Tướng quân Tatara,ngài đang đùa đấy phải không ? Theo luật tạm
thời của Tây bắc thì chỉ là hai phần thu nhập của địa phương thôi mà !
Tatara cười cười, những khối thịt nung núc trên mặt hắn cơ hồ dồn thành một khối :
- Đức ngài mới tới có lẽ không biết . .Bình thường tự nhiên là hai
phần,nhưng mỗi năm thu nhập mùa thu Tây bắc quân chúng tôi đều lấy bốn
phần .Đó chính là thông lệ nhiều năm nay .
Dừng một chút rồi không chờ Đỗ Duy hỏi, Tatara tự giải thích:
-Qua hết mùa thu là cuối năm, theo cách trong quân đội,để an ủi binh lính
sau một năm gian khổ, vào lúc cuối năm mỗi người sẽ được phát thêm một
khoản thưởng coi như là khích lệ binh sĩ sau một năm khổ cực . Do vậy
quân phí vào mùa thu phải lấy nhiều hơn “ .
Điều này thật ra Đỗ
Duy cũng đã biết rõ,nhưng vẫn nghe như thể chẳng hề biết . Hắn sau một
hồi nghĩ ngợi,làm ra vẻ khẳng khái đáp :
-Nếu là vậy, ta hẳn
nhiên không thể phá hư quy cũ nơi đây được .Bọn binh lính trấn thủ biên
cương đế quốc,đương nhiên không thể bạc đãi bọn chúng được . .Tướng quân Tatara,xin mời ngài chờ một chút,ta sẽ gọi người đến báo thu nhập mùa
thu này ngay .
Dựa vào việc khen thưởng cuối năm muốn lão gia phải bỏ tiền ra à ? Một chút cũng chẳng có !
Đỗ Duy thầm cười lạnh nhưng lại lập tức cho người đi gọi Phillip đến
Trong khi chờ Phillip,Đỗ Duy tuỳ tiện hỏi qua một chút tình hình quân sự ở Tây bắc . .
Thật ra,thu một kỳ quân phí cũng chẳng có bao nhiêu tiền . .Như bình thường
thì Tatara phái ra một Thống lĩnh dưới tay đi là quá đủ rồi, chẳng qua
Vị Công tước này mới nhậm chức không lâu, lần đầu tiên đưa tay nã tiền
tự mình đi một chuyến vẫn tốt hơn .Dù sao đối phương thân phận cũng
không tầm thường . .
Vốn hắn đã nghĩ rằng vị lãnh chúa mới đến
này quá nửa phần là giống như kẻ trước đây không thức thời, ngu ngốc cự
tuyệt mình; cho nên Tatara thấy Đỗ Duy đáp ứng lấy làm khoái trá, thực
ra hắn trái lại còn cảm thấy khinh thường .
- Hừ,dù nói sao thì
cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi . Công tước thì đã sao? Đây là Tây
Bắc,ngay cả Hoàng đế có đến thì cũng phải để lại chút mặt mũi cho Tây
Bắc quân đoàn kia mà!