Nắng sớm của mùa xuân chiếu sáng cả vùng tây bắc, hòa tan băng tuyết của mùa đông, làm những nơi đông cứng dần mềm mại hơn. Đầu xuân, thực vật bắt đầu nảy mầm, lộ ra những mầm non xanh mởn tươi đẹp.
Đoàn người đang đi qua đường lớn của tỉnh Desa. Hơn mười kỵ sĩ mặc áo giáp đi đầu, vừa nhìn là biết kỵ binh thân vệ của quý tộc được trang bị hoàn mỹ. Mà hai tên kỵ binh đi đầu ngồi trên ngựa, trường thương trong tay có cắm một lá cờ, trên mặt cờ là hình hoa bụi gai-Tiêu ký của gia tộc.
Tại phía sau kỵ binh, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới, ngay cả áo khoác của tên phu xe mặc cũng là loại tơ thượng đẳng.
Chiếc xe đang lăn bánh về phía tây bắc, là một chiếc xe ngựa được chế tạo hoàn mỹ, nên xe không bị xốc nẩy chút nào. Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh đưa ra từ trong xe ngựa, dè dặt giơ lên để cảm thụ nhiệt độ bên ngoài, sau đó liền thu lại. Rồi cửa sổ được đóng lại
- Ài, vùng tây bắc này thật là lạnh mà!
Bên trong xe ngựa, phía bên trái, một dáng người thoải mái dựa vào tấm đệm lông thiên nga, chống một tay luời biếng nói. Khuôn mặt vốn rất quyển rũ lại ngáp một cái. Như để làm tăng them vài phần quyến rũ, thiếu nữ tuổi chưa quá hai mươi này có mái tóc màu vàng. Nàng mặc một bộ áo cung đình, lộ ra những đường cong trên cổ và đôi tai xinh xinh. Lỗ tai bên trái còn đeo ba hạt bảo thạch. Cô gái này tuy đang dựa sang một bên nhưng trên người vẫn tóat ra một khí chất hoa lệ. Thở dài một tiếng, cô em xinh đẹp liền nằm dài lên tấm thảm.
Trong xe ngựa, một cô bé nhỏ hơn một chút như đang cười cười:
- Điện hạ, bây giờ chỉ mới qua biên cảnh của tỉnh Desa thôi! Em nghe anh nói, càng đi về phía bắc sẽ càng lạnh hơn. Mà chúng ta lớn lên ở phương nam, tới phía bắc sẽ càng khó thích nghi hơn.
Giọng nói thật uyển chuyển, giống như oanh vàng đang hót. Cô gái đang nói so với cô gái kia trẻ hơn chút, khoảng chừng 17,18 tuổi. Nàng mặc một cái áo khóac da cừu màu bạc, bên trong mặc một chiếc áo quý tộc kiểu như chiếc váy màu xanh biếc. Dung mạo của nàng cũng rất đẹp, nhất là đôi mắt xanh thẳm như nuớc biển. Ngũ quan tinh xảo, sóng mắt lưu chuyển làm ngưoi ta cảm thấy trìu mến.
Cô gái được nàng gọi là “Điện hạ” thở dài:
- Ài, trời lạnh như vậy mà em lại cùng ta đi tới tây bắc… Anh trai ta nhất định là hận ta muốn chết! Hai nguời cũng sắp kết hôn rồi, giờ ta lại mang em theo.
Cô gái trẻ tuổi này nghe xong, ánh mắt như run nhẹ, liền miễn cưỡng cười nói:
- Điện hạ, tin tức chúng ta rời đế đô chỉ sợ đã lan ra khỏi thành quá 10 dăm. Nhưng sao dọc đuờng đi, hắn không phái người đuổi theo chúng ta?… Xem ra nhiếp chính vương cũng không phản đối em đi cùng với chị!
- Hừ, ông anh này của ta lòng dạ rất thâm sâu!- Cô gái kia bĩu môi, trong đôi mắt mỹ lệ tỏ ý phản đối- Ta chưa bao giờ biết trong lòng ổng nghĩ gì! Năm ngoái, suýt chút nữa là ông ấy đã gả ta cho cái tên công tước hoa Tulip kia rồi! Mà hiện giờ… Hừ, nếu không phải ta trốn nhanh, nếu ta vẫn con ở đế đô thì chắc là lại bị anh ấy xem như món hàng, đem gả cho tâm phúc mà lão coi trọng!
Cô gái nhỏ hình như có chút xấu hổ, ấp úng một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Nhiếp chính vưong người…. Hẳn không phải xấu vậy đâu! Em nghĩ là người thật sự yêu thương chị! Công chúa …
- Hừ! Em không cần giải thích!- Công chúa lắc dầu, thở dài- Mấy ngày trước, hắn bỗng nhiên giới thiệu cho ta mấy tên thanh niên trẻ với ta, đều là những quý tộc ở phía nam. Trời a… hắn làm vậy đã quá rõ rồi! Chẳng lẽ ta còn lầm đuợc sao? Hừ, hắn chẳng phải muốn nhanh chóng gả ta đi sao? Còn em ….
Nói tới đây, vị công chúa này bỗng nhiên cười hì hì, sau đó khom tới đưa ra hai ngón tay nhẹ ngắt lên mặt cô bé kia, cừoi nói:
- Daisy, ngươi còn chưa gả cho Thần mà đã biết nói giúp hắn rồi! Hắc hắc…Đáng tíêc thật, chúng ta là bạn thân thủa nhỏ, tình cảm nhiều năm. Hiện tại em còn chưa kết hôn với hắn mà lòng đã hướng về hắn rồi.
Cô bé tên Daisy này đương nhiên là ngừoi vừa cùng Nhiếp chính vương của đế quốc đính hôn, sắp trở thành vương phi tưong lai. Thiếu nữ Daisy là quý tộc phương nam, đồng thời cũng là em gái ruột của tướng quân Alpay - Trưởng quân đoàn Lôi thần và là “đối thủ” hiện giờ của Đỗ Duy.
Daisy bị công chúa nhéo mặt một cái thì cuời vui một tiếng, nhưng sau đó nàng lại nhíu mày, lo lắng thở dài:
- Ài… Cũng không phải bênh vực ai … Chỉ là những cô gái có xuất thân như em thì cuối cũng vẫn phải nghe theo quyết định của gia tộc! Em có thể gả cho Nhiếp chính vuơng không biết làm cho bao nhiêu ngừoi hâm mộ! Nhưng em biết Nhiếp chính vương trong lòng cũng không phải thật sự thích em. Ngài ấy coi trọng là anh trưởng của em, cưới em cũng chỉ là mượn sức gia tộc em thôi!
- Em yên tâm! Nếu sau này cái tên Thần đó đối với em không tốt, chị nhất định sẽ ra mặt giúp em!
Công chúa uỡn ngực, cười hì một tiếng, sau đó lại nằm xuống, suy nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói :
- Hài, lần nay ta cũng hết cách rồi! Vài ngày truớc, xem tình hình, nếu tỷ còn ở lại đế đô thì e mấy tên quý tộc đó sẽ liền tới cầu hôn. Còn tên Thần kia hiện tại rất muốn kết thân với quý tộc phía nam, nói không chừng sẽ liền đồng ý. Nếu chị không chạy lẹ thì bây giờ sợ là đã mặc áo cưới vào rồi. Cũng may, phu nhân Listeria hiện đang ở tây bắc, chị đi tìm bà ấy để tránh một thời gian, chờ qua vài ngày sẽ trở về.
Daisy nhìn công chúa, bỗng nhiên cuời lên nói:
- Điện hạ của muội ơi, chỉ sợ trong lòng chị vẫn còn nghĩ muốn gặp cái tên công tước Hoa Tulip đó?
Những lời này phản phất như nói thẳng vào lòng nàng. Cô công chúa này liền mất đi vẻ mặt tươi cười, ngẩn ngơ như đang bị hút vào dòng suy tư.
“Công tước Hoa Tulip …. Phải, chính là tên thiếu niên gầy yếu Đỗ Duy! Năm ngoái, vốn mọi người đều nói anh mình có ý muốn đem mình gả cho vị công tước thiếu niên này.”
Ký quái nhất là vị công chúa tâm cao khí ngạo chưa từng để mắt những quý tộc ở đế đô lại vẫn trầm mặc. Lần đầu trong đời, nàng không phản đối, thậm chí là cam chịu.
Công chúa Louise tháng sau là tròn 20 tuổi, là anh em cùng mẹ với hoàng tử Thần. Trong 2 ngừoi con trai và rất nhiều con gái của Augustine VI, Louise cũng chỉ có quan hệ tốt nhất với người anh trai là Thần.
Từ nhỏ nàng đã đuợc Thần dạy dỗ, trong lòng nàng, Thần chính là một người anh thông minh tuyệt đỉnh. Còn khi tiếp xúc với những “thanh niên tài tuấn” trong giới quý tộc, nàng không them để mắt ai cả.
So với anh trai vĩ đại, những tên kia chỉ là lũ ngu! Cho nên từ năm 15 tuổi thành niên, công chúa Louise xinh đẹp đã có rất nhiều nguời ngã dưới váy nàng. Đáng tiếc, kẻ nào đến cầu hôn đều bị nàng cự tuyệt.
Có thể nói, Những con em trong giới quý tộc có tình cảm khác giới tuơng đối sớm, rất nhiều thiếu nữ quý tộc 15 tuổi đã kết hôn. Nhưng công chúa Louise đến lúc 17 tuổi vẫn chưa để vào mắt một người con trai nào.
Cho tới một ngày…
Vào ngày đỏ máu ở đế đô, cuộc chính biến diễn ra, ở trứoc quảng trường hoàng cung. Lần đó, công chúa Louise cũng có mặt, nàng ngồi trên khán đài của hoàng thất.
Mà hôm đó, nàng đã tận mắt nhìn thấy sự kiên cuờng của thiếu niên gầy yếu đó.
Ngày đó, ở cách rất xa nhìn tới, khi công chúa Louise nhìn thấy Đỗ Duy cô độc buớc ra từ gia tộc Rowling tiến lên quãng trường. Khi nàng nghe thấy bá tuớc Raymond tuyên bố trục xuất Đỗ Duy khỏi gia tộc, đồng thơi tuyên bố trung thành với phản quân của đại hoàng tử
“Cho dù có giết chết Đỗ Duy tại chỗ, ta cũng tuyệt không nói gì! Bởi vì hắn, sau này không còn là con ta nữa, cũng không còn là ngừoi của gia tộc Rowling!”
Lúc đó bá tuớc Raymond tuyệt tình tuyên bố khắp toàn truờng, Louise công chúa trên khan đài phản phất nhìn thấy bộ dạng kiên cuờng của thiếu niên gấy yếu trên quãng truờng. Giống như đang đứng thẳng, lại như đang run nhẹ.
Đó là một loại đau lòng.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, hắn một mình đứng giữa quãng truờng, đối diện với ánh mắt của mấy vạn ngừoi lại không chút sợ hãi. Trên mặt còn nở một nụ cười làm người ta không dám nhìn thẳng… Nụ cười này, truớc đây Louise chỉ nhìn thấy từ trên mặt của Thần hoàng tử.
Sau đó, tên ma pháp sư đáng sợ tự xưng là Gandaff xuất hiện, dễ dàng đánh bại đại ma pháp sư của công hội và cung đình. Nhưng dù là như vậy, tên thiếu niên gầy yếu kia vẫn dũng cảm đứng dậy.
Một thiếu niên không chút tiếng tăm, lại muốn khiêu chiến cuờng giả vang danh thiên hạ.
Louise công chúa cũng rất hiếu kỳ… thiếu niên có thân hình gầy yếu như vậy làm sao gánh vác trọng trách này? Hắn sẽ làm thế nào? Hắn là ngừoi thế nào?
Sau đó, chính biến bị dẹp yên, hắn đuợc anh mình phong làm công tước hoa Tulip. Chính vào lúc đó, hắn lại công nhiên từ bỏ những đất phong tốt, dùng công lao của mình để đối lấy mạng cha hắn.
Phải, chính là người cha kia đã từng nói: “Cho dù giết chết đỗ Duy tại chỗ, ta cũng tuyệt không nói gì!” .
Hắn lại không chút do dự làm vậy, thà tới tây bắc lạnh giá xa xôi nguy hiểm, cũng muốn dung công lao của mình đổi lấy mạng của người cha đó.
Thâm chí cả hoàng tử Thần cũng vì chuyện này mà nổi giận trong hoàng cung, Louise cũng tận mắt trong thấy.
Ở một khắc đó, công chúa Louise đột nhiên nảy lên một ý niệm trong long: “Hắn là một thiếu niên kiêu ngạo tuyệt đỉnh, thậm chí ngay cả anh mình cũng không thể thu phục đuợc hắn! Đây là một ngừoi đàn ông thế nào!”
Về sau đó, hắn đã sang tạo nên kì tích ở tây bắc. Ngừoi khác có lẽ sẽ cảm thấy kinh ngạc. Nhưng Louise thì không. Như từ lúc nào, trong lòng nàng đã in hình bóng của thiếu niên đó.
Hình như, hắn có tạo nên kỳ tích gì đều là đuơng nhiên! Hắn vốn là một người đặc biệt.
Nguyên nhân chính vì thế mà sau khi biết Thần hoàng tử có ý gả mình cho Đỗ Duy, công chúa Louise lại có thái độ khác thuờng. Nàng không chút phản đối, thậm chí còn cam chịu, hoặc phải nói là: Sâu trong nội tâm nàng có chút chờ mong?
Đúng vậy, là chờ mong. Nàng từng năm mơ thấy thân hình gầy yêu đó, thậm chí còn rất nhiều lần. Mỗi lần, nàng đều muốn dung sự dịu dàng của mình để an ủi thiếu niên cô độc này…
Mặc dù nghĩ như thế giống như suy nghĩ hoang duờng của thiếu nữ nhưng từ đáy lòng công chúa Louise cũng đã động tâm.
“Chỉ tiếc… sau đó, hắn đính hôn với một nữ ma pháp sư.”
Xem bộ dáng trầm mặc của công chúa Louise, Daisy lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nhẹ nàng cừoi nói:
- Phải rồi, xem ra em nói không sai! Chị thật sự là vị công tước hoa Tulip đó nên mới đến vùng tây bắc này.
Công chúa Louise bị nói trúng tâm sự, nhưng cũng không chút biểu hiện gì, lười biếng dựa lưng vào tấm đệm:
- Đúng thì sao chứ? Chị đi chuyến này để trốn tránh hôn sự là thật, chỉ là thuận tiện tới xem ten Đỗ Duy này, mà chị cũng chưa từng trực tiếp gặp mặt hắn. Ta chỉ muốn thỏa mãn một tâm nguyện đơn giản này thôi!
Nói xong, Louise lại chọc ghẹo bạn mình:
- Nguợc lại, em đó nha! Em gái của phu nhân Listeria- Angel là mỹ nữ nổi danh với em. Khi mà em gặp nàng ấy, nhất định phải trang diểm thật đẹp rồi so sánh với nàng ta.Không đuợc làm mắt mặt phuơng nam chúng ta đó!
- Hừ!- Daisy lắc đầu- Em không quan tâm đến những chuyện này! Chỉ là chị muốn gặp công tước hoa Tulip cũng không khó. Nhưng chẳng lẽ chị không biết sao? Em nghe nói, hai chị em phu nhân Listeria hình như đều có ý với hắn. Cho nên gia tộc Listeria mới dọc từ phương bắc tới tây bắc.
“Hả… Từ chối ta, từ chối chị em nhà Listeria, chọn một cô bé ma pháp sư. Tên Đỗ Duy này hắn rốt cụộc là người thế nào?”- Công chúa Louise thầm thở dài.
Trong khi đó, Đỗ Duy lại không biết mình đuợc hai mỹ nữ “nhớ” tới. Hắn đang rất chăm chỉ để làm một việc mà trước giờ chưa từng làm một cách nghiêm túc như vậy:
Tắm rửa!
Trải qua mấy ngày “Giải độc”, đối với Đỗ Duy mà nói thì quả là cơn ác mộng chưa từng thấy! Thậm chí hắn vừa nhắm mắt lại là có thể hồi tưởng lại cảm giác bị những bột phấn vẽ khắp người…Vì vậy làm hắn ói hết không biết bao lần.
May là da thịt trên than thể đã bình phục hơn nửa, lão nón xanh nói mình không cần “giải độc” tiếp nữa. Chỉ cần tịnh dưỡng thêm mấy ngày, những thứ xanh biếc này sẽ biến mất.
Ào! - Đỗ Duy lại đổ thêm một thùng nước lên ngừoi, hơi run run rồi xoa mạnh toàn thân. Cả ngừoi bị hắn xoa tới đỏ lên mới chịu dừng.
Mặc lại y phục, Đỗ Duy ra khỏi phòng, nhìn vào một góc sân. Trong một cái lồng sắt lớn, một con ấu long đang ngủ, Gandaff áo xanh lẳng lặng đứng cạnh quan sát rất chăm chú.
Nghe đuợc tiếng buớc chân của Đổ Duy, Gandaff mới quay lại nhìn học trò mình. Lão thấy tóc Đỗ Duy ướt sũng thì tự nhiên biết Đỗ Duy vừa làm gì.
Kỳ thật… Lão già này vẫn còn ba cách giải độc khác. Mỗi cách đều nhè nhàng hơn rất nhiều. Bất quá, lão già này nổi tính ham vui nên quyết định trêu đùa tên học trò mình một vố!
“Hừ, ai bảo hắn cứ gọi mình là lão già nón xanh chứ! Huống chi hắn cũng không phải chưa chơi mình lần nào. Cái này gọi là có qua có lại đó! Nhưng chuyện này cũng không thể nói cho Đỗ Duy, nếu không thằng nhóc này nhất định sẽ trở mặt!”
Ho khan một tiếng, Gandaff cố làm nghiêm mặt nói:
- Ngưoi tắm xong chưa? Qua đây xem, ngưoi có phát hiện con này lớn rất nhanh không?
Đỗ Duy cố nén cảm giác ghê tởm buớc tới cạnh lồng sắt.
“Đúng rồi! Lão ta nói không sai. Con ấu long nhỏ này mới sinh chưa tới 5 ngày, lúc đầu chỉ nhỏ bằng một con mèo con mà bây giờ đã dài hơn 1 mét rồi!”
- Ta đã dùng chút ma pháp làm cho nó ngủ rồi. Mới rồi ta đã tính, thân thể của nó giờ dài khoảng 1 mét. Hơn nữa, ngưoi nhìn kỹ trán nó xem…có cái sừng…- Vẻ mặt Gandaff lo lắng- Căn cứ vào đặc điểm sinh truởng của long tộc, từ xưa truyền rằng : Trứng của rồng xanh thủy hệ từ lúc sinh ra đến khi ấp trứng nở ra cũng phải mất 80 năm. Mà ấu long mới sinh cần 2 đền 3 năm mới có chiều dài 1 mét… Nhưng ngưoi xem, hiện tại nó đã lớn tới vậy rồi, chỉ mất có 5 ngày thôi à! Đỗ Duy… Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm!
Gandaff chỉ vào cái sừng trên trán ấu long:
- Ngươi nhìn kỹ cái sừng nó xem! Cái sừng này có dấu vân, mỗi dấu vân đại biểu cho 10 tuổi. Bây giờ sừng của nó đã có 1 dấu vân rồi, chuyện này làm ta thật đau đầu mà! Theo ta đoán, nếu trên sừng đã thể hiện dấu hiệu nó đuợc 10 tuổi, vậy thân thể nó sẽ rất nhanh lớn lên bằng với 10 tuổi! Nó đã uống quá nhiều nuớc thời gian trôi qua nên giờ truởng thành rất nhanh!
Nói xong, lão ta liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
- Ngưoi có biết con rồng 10 tuổi có thể tích bao lớn không?
Không đợi Đỗ Duy trả lời, Gandaff đã dung 2 tay vẽ một vòng.
- Loài rồng này lúc còn nhỏ sẽ lớn rất nhanh, về sau mới từ từ chậm lại. Một con rồng 10 tuổi thì thân thể có thể dài tới 5-6 mét! Nói cách khác, không bao lâu nữa tên “tiểu tử này” sẽ biến thành… Một tên khổng lồ! Thân thể lớn tới 5,6 mét khẳng định không thể giữ trong sân viên này đuợc. Hơn nữa càng không thể nhốt nó trong lồng. một con rồng lớn như vậy khẳng định là rất hung dữ, khí lực cực lớn, còn có thể phun ra khí độc…
Hơn hết là nó không có chút trí tuệ gì, hoàn toàn là một dã thú vô thức. Nguơi muốn sắp xếp nó sao đây?
Đỗ Duy ngẩn ra một lúc. Sau đó, Gandaff rất nhanh lấy ra một huy chuơng có hình dáng kỳ lạ.
- Đây là huy chuơng cất giữ sủng vật, là thứ mà các ma pháp sư chuyên dùng để niêm phong ma sủng của mình. Ta đã đích than tạo ra, nó có thể chứa đuợc một con rồng. Ngưoi hãy nghe cho rõ, những huy chuơng chứa sủng vật thông thường không khó chế tạo, nhưng huy chuơng có thể niêm phong đuợc rồng lại cực khó chế tạo!
Lúc đầu ta đã tốn rất nhiều công sức cũng chỉ làm ra đuợc 2 cái. Một cái đã cho Joanna để niêm phong băng tuyết long của nó, giờ cái này cho ngưoi. Truớc lúc chúng ta nghĩ ra biện pháp thì phải nhốt nó vào trong đó vậy. Phải rồi, ngươi còn chưa học ma pháp thuần duỡng sủng vật phải không? Để ta dạy cho ngươi chú ngữ để sử dụng huy chuơng này truớc!
Sau đó, Gandaff đem một loạt chú ngữ dạy cho Đỗ Duy. Trí nhớ của Đỗ Duy rất tốt, cho nên lão chỉ nói sơ một lần cũng không sợ Đỗ Duy quên.
Khi mọi chuyện xong xuôi thì Gandaff nói:
- Bây giờ ta phải cẩn thận nghiên cứu linh hồn ấn ký truyền thừa của long tộc đã. Muốn nghiên cứu ra biện pháp thì ta sẽ phải lên phuơng bắc tới rừng rậm Đóng Băng một chuyến để tìm hồn phách của đại vương tử long tộc. Truớc lúc đó, nguơi hãy niêm phong con rồng này lại, ngàn vạn lần không đuợc thả ra! Hiểu chưa? Ngoài ra, cái trứng rồng còn lại cũng không đuợc đụng vào.
Đỗ Duy gật đầu, lão ta lại thở dài:
- Nếu như không phải thật sự hết cách, ta cũng không muốn đi quấy rầy vong hồn của tên đại vuơng tử đó. Ai… đáng tiếc, ở đại lục này chúng ta không cách nào tìm đuợc con rồng thứ hai đã truởng thành và có trí tuệ nữa!
Trong lúc Đỗ Duy và Gandaff thở dài, thì xe ngựa chở công chúa Louise và vuơng phi tuơng lai của Nhiếp chính vưong- tiểu thư Daisy đã tới một trấn nhỏ ngoài thành Loran 50 dặm
Louise đã hạ lệnh cho kỵ binh hộ vệ tháo lá cờ có huy hiệu hoa bụi gai xuống, thậm chí còn kêu họ cởi bỏ áo giáp để vào xe ngựa. Các kỵ binh chỉ mua ít da thú ở tiểu trấn.
Xem ra thật giống một thuơng đội.
Đối với việc này, công chúa Louise giải thích là: “Ta thật không muốn vừa buớc vào thành đã bị tên công tước hoa Tulip phát hiện! Chúng ta lặng lẽ đi tìm phu nhân Listeria, sau đó ta sẽ nghĩ cách tiếp cận tên Đỗ Duy đó, thầm quan sát xem hắn là người thế nào?”
Không cần nghi ngờ, ý nghĩ của vị công chúa này quả thật có chút ngây thơ. Bởi vì từ lúc đội xe của nàng tới tỉnh Desa, những kỵ binh tuần tra biên cảnh đã phát hiện họ. Sau đó, cộng với tin tức từ đế đô đã sớm truyền tới tây bắc, tổng hợp lại mà phân tích thì…
Trong phủ tổng đốc của công tước hoa Tulip, Philip đang đảm nhận chức vụ tình báo đã rất nhanh xác định thân phận của công chúa Louise.
“Tại sao các nhân vật bự có thân phận đều thích chơi trò trẻ con như ‘cải trang vi hành’ vậy?”
Philip xoa xoa huyệt thái duơng, nhìn tình báo trong tay nói:
- Bảo những thủ hạ mặc kệ bọn họ! Nếu bọn họ không muốn để chúng ta biết, vậy chúng ta coi như không biết! Mau truyền lệnh xuống, bảo những binh lính tuần tra rút lui là đuợc!
Trong tiểu trấn, công chúa Louise và Daisy đều đã bỏ đi trang phục cung đình mà mặc vào những y phục bình thuờng. thậm chí chiếc xe ngựa xa hoa cũng tạm thời để lại tiểu trấn.
Louise để cho thủ hạ mua đồ ăn, xe ngựa, các loại hàng hóa trong thôn trấn. Sau đó giả trang thành đội bán hàng rong. Kế hoach của Louise công chúa là muốn vào thành Loran, sau đó sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nàng muốn âm thầm dò xét mọi nơi trong thành Loran.
Dù sao cũng không ảnh huởng toàn cục, nên nhưng hộ vệ này cũng làm ngơ đối với sự nghịch ngợm của vị công chúa này. Nhưng sau khi mọi người cải trang xong chuẩn bị lên đuờng, đội xe vừa ra đến cửa của tiểu trấn, đã gặp phải hai ngừoi đứng giữa đường ngăn cản.
- Xin lỗi, xin quấy rầy các vị một lúc! - Một giọng nói thật dễ nghe, phát âm theo tiểu chuẩn đế quốc Roland. Giọng nói thật rất vui tai, khẩu âm lại quá chuẩn! Giống như mỗi âm phát ra đều đuợc luyến tới mức chuẩn nhất. Sợ rằng trừ những lễ quan trong cung đình ngâm xuớng ra thì trên đại lục không ai nói đuợc như vậy.
Công chúa Louise liền nổi tính hiếu kỳ. Nàng ngồi trên ngựa nhìn hai người giữa đuờng.
Trong hai người thì người bên trái, trên mặt nở ra một nụ cười ấm áp. Càng thán phục hơn chính là dung mạo của người này mỹ lệ tới cực điểm!! Sợ rằng dù là nghệ thuật gia khó tính nhất của nhân loại cũng không cách nào tìm đuợc chút tỳ vết trên guơng mặt ấy.
Mà cho dù là thi nhân vĩ đại nhất cũng không biết dùng thơ ca nào để miêu tả vẻ mỹ lệ này! Đôi mắt xanh thẳm như đại duơng mệnh mông. Khóe miệng treo một nụ ấm áp như có thể hòa tan tất cả giá lạnh…
Cho dù là Louise xuất thân hoàng thất, từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhưng cũng chưa từng gặp qua ngừoi nào đẹp như vậy.
Người này có một mái tóc dài xanh thẵm, ngay cả cặp mắt cũng xanh thẵm. Nhưng màu xanh này lại hơi khác đôi mắt xanh của Daisy tiểu thư. Đôi mắt của ngừoi này tựa biển rộng. Khi ngừoi khác nhìn vào đôi mắt ấy, giống như sẽ bị hút vào đó ….
Louise công chúa hơi thất thần mới đột nhiên bừng tỉnh. Càng làm nàng khó hiểu chính là tên mỹ lệ này lại không giống một tên … Nói ra thật xấu hổ, tới tận lúc này nàng cũng không phân biệt đuợc đối phương là nam hay nữ nữa.
Ngừoi này mặc một cái áo choàng đơn giản, phẩm chất bình thường, nhưng nhìn vào rất thanh lệ thoát tục. Tuy mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa một tia bất khả xâm phạm mờ ảo. Đặc biệt nhất chính là tia duệ khí này lại bị vẻ ngoài nhu mì che đậy.
Louise công chúa thật chưa từng thấy ngừoi nào có thể đem sự mềm mại hòa hợp với anh khí hoàn mỹ như vậy!
Trong lúc Louise đang ngẩn người nhìn ngừoi này thì người đàn ông phía sau người này đã hừ một tiếng.
“Hừ…”
Chỉ một tiếng hừ ngắn nhưng lọt vào tai Louise lại làm nàng cảm thấy toàn thân chấn động! Như bị một cây búa đập mạnh vào đầu làm nàng suýt chút thổ huyết tại chỗ.
Những kỵ binh đi theo cũng cảm thấy dị thuờng, lập tức có ngừoi trợn mắt nhìn hắn. Nhưng ánh mắt hắn chỉ vừa liếc qua đã là cho các kỵ binh hai mắt đau nhức!
Tên đàn ông cao gây này có khuôn mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt, trên người tản mát ra âm khí. Quan trọng nhất là hắn chỉ tùy ý đứng đó lại tự nhiên tản ra một luồng uy áp làm ngừoi khác không dám tới gần! Nhưng quỷ dị chính là một tên lợi hại như vậy đứng bên cạnh tên mỹ lệ đó lại lập tức như tan biến vào hư không.
Hình như trong thiên địa, không có kẻ nào hay vật gì có thể lấn áp đuợc tên mỹ lệ này. Cho dù là tên đàn ông đặc biệt kia cũng không ngoại lệ.
- Đuợc rồi, lui ra đi, ngưoi đang dọa ngừoi khác đó!
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát thật không giống như đang quản giáo, sau đó hắn đứng từ xa nhìn Louise công chúa:
- Thật xin lỗi đã làm phiền, xin hãy thứ lỗi, đây là ngừoi hầu của ta, tính tình hắn hơi lập dị thôi.! À… Phải, ta chỉ muốn hỏi một chuyện! Xin hỏi, các vị có phải sẽ tới thành Lâu Lan không?
Giọng nói của hắn như gió xuân, làm cho người nghe trong lòng có cảm giác gió xuân đang thổi. Ánh mắt của công chúa Louise trùng hợp nhìn vào cổ tay người này…
Trên cổ tay người này, hình như có một ánh sáng bạc. Nhìn kỹ lại, là một sợi chỉ bạc kỳ lạ quấn lại thành vòng!