Ác Ma Pháp Tắc

Chương 285: Chương 285: Thần côn Mihus






Đôi mắt tròn của QQ chớp động, mắt ánh lên vẻ trí tuệ. QQ vừa cười vừa chậm rãi nói:

- Chủ nhân Đỗ Duy, người thích nghe kể chuyện? Vậy thì tôi kể cho người nghe một câu chuyện vậy... cũng là về Mihus. Nhưng mà so với phiên bản của tên Maximus kia lại có chút không giống…

Nghe xong lời này, Đỗ Duy đột nhiên bật người bắn dậy, biểu tình của hắn cũng không biết là tức giận hay tuyệt vọng, hắn bật cười điên cuồng đúng ba tiếng rồi chỉ vào mặt thần thú đại nhân:

- Hay! Hay cho một Aragon! Hay cho một Mihus! Hay cho một QQ đại nhân! Lão tử coi như phục các ngươi rồi! Nói đi, còn có câu chuyện nào đáng sợ hơn nữa không? Ngươi sẵn đây một hơi nói hết ra luôn đi, đừng có sau này cứ cách ba hồi lại nhảy ra dọa lão tử!

Thật ra Đỗ Duy có chút thẹn quá hóa giận… nhưng đổi lại là người khác chắc đã nổi điên rồi! Tâm lý chịu đựng của Đỗ Duy đã đến mức cực hạn! Lúc trước ở đâu lòi ra một trắng một xanh hai Gandalf, hắn nhịn. Aragon, cái tên khai quốc hoàng đế này lại là một đồng chí xuyên việt, hắn cũng nhịn. Ngay cả khi QQ nói cái gì “hậu cung giai lệ 3000, côn sắt mài thành kim thêu hoa”, Đỗ Duy cũng nhịn tuốt! Nhưng mà bây giờ? Ngươi lại muốn nói nhân vật vĩ đại nhất trong lịch sử Quang minh Thần Điện trên đại lục, Giáo Hoàng nhiệm kỳ đầu tiên, là... là... một con chim! Loại chuyện này đổi lại là ai khác nghe được chắc đã điên lên mà thét be be!

QQ đã khôi phục lại bình tĩnh, con thần thú luôn sống theo chủ nghĩa ưu nhã và phong độ này chớp đôi mắt nhỏ nhìn Đỗ Duy:

- Được rồi. Xem ra ngươi hình như đã bình tĩnh lại. Nếu đã vậy, ta có thể bắt đầu kể chuyện rồi phải không?

- Nói đi, nói đi…

Đỗ Duy khổ não ôm đầu:

- Ta chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cho dù ngươi bây giờ lập tức biến ra một cái thập tự giá, tự xưng là Jesus Christ, lão tử cũng không kỳ quái nữa… Nói đi!

- Jesus Christ ……À, lời này chủ nhân Aragon năm xưa cũng có nói qua, nhưng mà ta cũng không biết là nghĩa gì.

QQ xuất thần một hồi, sau đó bắt đầu kể một phiên bản khác về câu chuyện của Mihus:

- Tên Maximus và tùy tùng của hắn nói đa số đều là sự thật, chỉ là, về lai lịch bản thân ta, người biết lại không nhiều. Khoảng một ngàn năm trước, đại lục Roland — Ồ, quên nói rồi. Lúc đó, mảnh đại lục này còn chưa được gọi là đại lục Roland, cái tên này là sau khi Đế quốc Roland được kiến lập mới đổi lại. Để ta nghĩ xem … lúc đó mảnh đại lục này tên gọi là…

Nói đến đây. Đỗ Duy không còn kiên nhẫn nổi nên ngắt lời nó:

- Những chi tiết phụ này thì không cần nói, chọn cái chính mà nói đi.

- Được rồi!

QQ có vẻ như không đồng ý với sự thiếu kiên nhẫn của Đỗ Duy, nhưng vẫn theo yêu cầu của Đỗ Duy tăng thêm tốc độ, bỏ qua những chi tiết “không quan trọng”:

- Quê hương của Aragon là ở khu Nam của đại lục, một nơi vốn được gọi là vương quốc Rosello, cũng chính là khu vực cách thung lũng sông Rhona khoảng sáu trăm dặm hiện nay. Vương quốc Rosello lúc ban đầu không phải là vương quốc lớn, so với mấy chục quốc gia trên đại lục chỉ có thể xem là trung bình trở xuống. Hơn nữa, binh lực cũng không mạnh… Ưu điểm của vương quốc không phải là võ sĩ và chiến sĩ mà là dựa vào rượu nho thượng phẩm nổi tiếng. Ngươi có thể tưởng tượng, một quốc gia nhỏ yếu như thế, lại trong thời đại hỗn loạn nên phải chịu muôn vàn sự ức hiếp. Ta và Aragon sinh ra trong một tiểu trấn nhỏ phía nam vương quốc Rosello. Trong câu chuyện của tên Maximus kia nói ta là cha xứ của Quang Minh giáo hội trong trấn đó, à, theo ghi chép của chính phủ thì là vậy, nhưng mà trên thực tế… hắc hắc, suốt một đời của ta, ta chưa từng tin vào cái quỷ quái Quang Minh nữ thần nào đó.

Đỗ Duy tin nếu lời này truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Quang Minh Thần Điện nổi điên! Một trong những người sáng lập Quang Minh Thần Điện, người sáng lập vĩ đại, Giáo Hoàng nhiệm kỳ đầu tiên lại mở miệng nói “suốt một cuộc đời chưa từng tin vào cái quỷ quái Quang Minh nữ thần.”

Lời như thế… hắc hắc!

QQ kể tiếp:

- Lúc đó tiểu trấn và đất đai xung quanh đều thuộc về gia tộc của chủ nhân Aragon. Cha của chủ nhân Aragon là một quý tộc, một quý tộc nhỏ, chủ yếu là trông cậy vào mấy cái trang trại nho xung quanh mà sống. Chủ nhân Aragon là đứa con nhỏ nhất trong gia tộc, là một thiếu gia. Còn ta, cha ta là một nông dân trong trại nho làm việc cho lão gia quý tộc. Nếu không có gì quan trọng thay đổi, theo bình thường ta sẽ kế thừa công việc của cha ta và trở thành một nông dân trồng nho.

Ta nhỏ hơn Aragon hai tuổi. Chủ nhân Aragon là đầu mục của tất cả đám trẻ trong trang viên. Người rất thông minh, hơn nữa rất cường tráng, quả quyết, rất có thiên chất lãnh đạo… Ồ, đương nhiên, người còn có một cái tật, đó là háo sắc. Ta đến nay vẫn còn nhớ rõ, năm ta mười tuổi, tối tối người kéo theo ta cùng đi nhìn trộm con gái của quản gia trang viên tắm … Ách, ở bên ngoài căn nhà đó, ta ngồi xổm còn chủ nhân Aragon đạp trên vai ta trèo lên tường xem … sau đó người còn nói với ta 'huynh đệ thân yêu, sau này ngươi nhất định cũng sẽ thích những người con gái đáng yêu này '. Lúc đó ta còn nhỏ cho nên ta không hiểu hàm ý của những lời người nói.

Người rất thích ta, xem ta là người thân tín nhất. Sau khi cha ta mất, ta còn nhỏ nên không thể làm những công việc nặng nhọc trong trang viên. Lúc đó, người không làm việc thì chỉ có đói chết. Còn ta mỗi ngày cho dù làm mệt muốn chết cũng không thể hoàn thành công việc. Lúc đó là Aragon đã cứu ta, buổi tối người trộm bánh mì trong bếp, chạy đi kiếm ta cho ta ăn. Sau đó, vì sợ ta chết đói người đề xuất điều ta về nhà của lão gia quý tộc làm người hầu của người. Bắt đầu từ lúc đó, ta không còn gọi tên người nữa mà gọi người là 'chủ nhân'. Đỗ Duy, ngươi là người thông minh nhất mà ta từng thấy… nhưng mà theo ta thấy, chủ nhân Aragon và ngươi đều thông minh như nhau. Mấy thứ mà ngươi làm ra, ví như khí cầu bay trên trời, ví như trong quân đội ngươi để cho đám binh sĩ đá bóng để rèn luyện thân thể. À, ngươi nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc, vì những thứ này, một ngàn năm trước chủ nhân Aragon đã nghĩ đến rồi!

Trong lúc ta còn làm người hầu của người, có một lần, người vẽ ra một bức tranh, trong tranh là nhiệt khí cầu mà ngươi làm ra. Người nói cho ta biết dùng thứ này có thể bay lên trời. Lúc ra nghe xong rất là hưng phấn, nhưng mà sau khi chủ nhân Aragon vẽ xong suy nghĩ rất lâu rồi lại tự đem bức tranh đó đốt đi, không có để cho bất kì ai nhìn thấy! Ta hỏi người tại sao người lại không nói, chỉ nhìn nhìn ra xa, sau đó tự lẩm bẩm 'làm lại một lần nữa, còn có ý nghĩa gì… ngươi không hiểu minh bạch rõ ràng. Tất cả chỉ là luân hồi mà thôi'. Người là một con người như vậy, thường hay nói những lời cao thâm khiến người ta căn bản nghe không hiểu.

À, Đỗ Duy! Mấy chữ cái ngươi bảo ta nhận biết hôm đó cũng là Aragon dạy ta. Ta không biết đây là văn tự gì. Người từng từ từng chữ dạy ta. Ta đối với người càng thêm bái phục, vì người lại có thể sáng tạo ra một loại văn tự. Nhưng mà theo như bây giờ… Đỗ Duy, những văn tự này không phải chủ nhân Aragon sáng tạo mà nguyên lai đã có vì ngươi cũng biết loại văn tự này, đúng không?

Ta làm người hầu của người nhưng người lại giống như thầy của ta hơn. Người dạy cho ta biết rất nhiều rất nhiều thứ. Sau đó, rất nhiều người nói ta là ' Mihus thông minh, 'bác học Mihus' nhưng đại đa số những gì ta biết đều là chủ nhân Aragon dạy ta.

Người thông minh như thế nhưng năm xưa khi người còn trong gia đình vì không phải là con cả nên người không có quyền kế thừa. Hơn nữa, người chưa từng có ý đồ đi tranh đoạt cái gì. Hai người anh của người đều cố sức tranh giành trước mặt lão gia quý tộc, ý đồ biểu hiện bản thân giành lấy lòng yêu thương của cha. Nhưng còn chủ nhân Aragon thì chưa từng làm vậy, thái độ như vậy lại đem đến cho người sự bình yên, hai người anh kia tranh giành nhau nhưng đều không hề làm khó người. Cho nên ngày tháng của của chúng ta luôn qua rất nhẹ nhàng vui vẻ.

Thời gian tiếo tục đến lúc chủ nhân Aragon mười sáu tuổi. Người quyết định rời khỏi nhà ra đi. Người nói với ta, thế giới bên ngoài rất lớn, thế giới này sắp thay đổi, đại lục này sẽ không còn là thế giới trước kia nữa. Người còn nói với ta ……Ôi, ta đã quên rồi, người nói với ta rất nhiều rất nhiều, đáng tiếc thời gian đã quá lâu rồi, rất nhiều ký ức đã trở nên hồ đồ.

Năm đó, người mười sáu tuổi, ta mười bốn tuổi. Ta đi theo người cùng nhau rời khỏi nhà, rời khỏi tiểu trấn đó. Ta từng hỏi người tại sao là bây giờ, tại sao lựa chọn bây giờ mới rời khỏi? Người chỉ nói với ta: 'Vì thời gian đến rồi.'

Ta vẫn luôn không thật sự hiểu được nội tâm của người. Ta chỉ cảm giác được một đời của Aragon rất cô độc vì nội tâm người hình như có một chút bí mật, nhưng mà bí mật đó lại chưa từng nói cho ai biết. Người xem ta là người thân mật nhất, dạy cho ta biết một phương thức tư duy mới, như vậy người có thể giảm bớt được phần nào cảm giác cô đơn. Người thường nói với ta: 'May là có ngươi bên cạnh, chí ít ta có một người có thể nói chuyện giao lưu.'

Chuyện sau đó, ngươi có thể tham khảo ký sự sinh thời của khai quốc hoàng đế. Chúng ta cùng mạo hiểm. Người đi dong binh làm kỵ sĩ, ta làm hậu cận của người giúp người lau rửa vũ khí và trông nuôi ngựa. Khi người đi làm ăn buôn bán thì ta làm người giúp việc giúp người tính toán hàng hóa buốn bán và tiền lỗ lãi. Lần cuối cùng lúc chúng ta chuẩn bị ra biển, vì ta say sóng, người không cho ta đi theo mà để ta chờ trên bờ.

Kết quả lần đó người ra biển gặp phải tai nạn, sau khi ta nhận được tin ta rất là đau lòng, tưởng người mất rồi. Sau đó ta ở cảng chờ suốt một tháng, cuối cùng mới chờ được người trở về. Câu đầu tiên khi người gặp ta là: 'Được rồi, nhớ lấy ngày hôm nay đi, truyền kỳ bắt đầu từ ngày hôm nay!'

Sau tai nạn lần đó, người bị mất gần như toàn bộ tài sản, số tiền tích lũy được khi chúng ta làm dong binh lúc trước gần như toàn bộ đều chìm xuống đáy biển. Nhưng mà Aragon lại hình như rất cao hứng, người không lộ ra một chút nào buồn bực, ngược lại còn cao hứng kéo theo ta cùng về quê hương.

Sau đó, cha người qua đời. Là con trai nhỏ nhất, người không được kế thừa tước vị, chỉ được một phần di sản rất nhỏ, rất rất nhỏ.

Sau nữa đó thì… Đỗ Duy, ngươi đại khái cũng biết, chuyện sau đó trong đại lục thông sử đều có ghi lại, chủ nhân Aragon dùng phần di sản tổ chức một đội quân riêng qui mô nhỏ. Hành động này bị rất nhiều người chế nhạo. Đội quân riêng này là bạn bè chúng ta quen biết trong mấy năm làm dong binh ở bên ngoài, Aragon triệu tập tất cả bọn họ lại mà thành.

Nhưng sau đó, quả nhiên việc làm của người là chính xác, không đến thời gian hai năm chiến loạn trên đại lục bùng phát, vương quốc Rosello bị cuốn vào chiến tranh, vương quốc nhỏ yếu này cơ hồ muốn bị diệt vong. Còn chủ nhân Aragon cũng trong chiến loạn dựa vào đội quân nhỏ đó mà bắt đầu phát triển, từng bước từng bước đi lên vũ đài lịch sử.

Mấy năm đầu, chúng ta rất thuận lợi, ta luôn ở bên cạnh người làm trợ thủ than tín nhất của người… ừm, cũng giống như ngươi và Phillip vậy. Rất nhiều chuyện người đều cùng ta thương lượng. Lúc đó, người không cho ta công khai đảm nhiệm chức vụ gì mà luôn để ta là người tham mưu riêng của người, thậm chí rất nhiều người không hề biết về sự tồn tại của ta. Ta chưa từng oán giận, vì theo ta một đời này của ta chỉ cống hiến cho người, còn về quyền lực ta không để ý. Hơn nữa… sự thật chứng minh, người sớm đã có dự định rồi! Người muốn ta giúp người làm một việc lớn hơn cho nên ta không thích hợp lộ diện.

- Đợi chút!

Đỗ Duy nghe tới xuất thần, lúc này hắn đột nhiên xen vào:

- Không đúng! Không đúng a! Theo câu chuyện của Maximus, và theo ghi chép lịch sử, Mihus phải là cha xứ của tiểu trấn đó mới đúng! Nhưng ngươi nói ngươi mười bốn tuổi đã theo Aragon rời khỏi nhà?

- Không sai, chính là như vậy.

QQ liếc Đỗ Duy một cái:

- Không phải ngươi cũng đã từng nói qua sao? Sách lịch sử luôn chỉ biết lừa người. Sự tình này không có đơn giản như trong sách sử ghi lại.

Có một ngày Aragon bí mật kiếm ta, người nói với ta có một chuyện rất trọng đại cần ta đi làm, việc này rất quan trọng hơn nữa lại rất nguy hiểm, nhất là… ngoài ta ra người không tìm được người khác có thể tín nhiệm đi làm, ta là nhân tuyển duy nhất. Ta đã không do dự gì vì ta nguyện ý vì người mà hy sinh.

Sau đó, chúng ta bàn luận kế hoạch rất lâu. Kế hoạch của chúng ta, ta và Aragon bí mật gọi là 'Soán thần'! Ý nghĩa là soán đạt quyền lực của thần linh ở nhân gian!

Khuếch trương quân đội không thể giải quyết được tất cả vấn đề. Lúc đó trên đại lục có rất nhiều tôn giáo. Giáo hội, tín ngưỡng… thần linh có muôn hình vạn trạng. Không thể dùng sức mạnh để chinh phục tâm linh cho nên chúng ta quyết định lợi dụng tôn giáo! Nhưng mà chúng ta không cách nào tự sáng lập ra một tôn giáo, hơn nữa thời gian cũng không cho phép. Chúng ta chọn lựa Quang Minh giáo hội vì tín đồ của nó nhiều nhất, thế lực cũng có thể mang cho Aragon sự giúp đỡ lớn nhất.

Sau đó, ta bắt đầu đi lên vũ đài.

Chúng ta bí mật dẫn người về quê hương, đến ở nhà xứ của tiểu trấn đó. Vì chiến loạn cha xứ trong xứ đó đã chết. Trong trấn không còn bao nhiêu người, chúng ta tìm ra tất cả ghi chép và văn bản trong nhà xứ. Sau khi đọc tỉ mỉ Aragon thiêu hết tất cả những chứng cứ bất lợi đối với chúng ta và chỉ để lại một ít có lợi cho chúng ta.

Sau đó, ta dùng một loại thuốc ma pháp đặc biệt nhuộm tóc của mình, loại thuốc đó thật sự khiến cho ta rất đau khổ vì loại thuốc nhuộm bình thường chỉ có thể khiến cho tóc đổi màu một khoảng thời gian, một thời gian không lâu sau màu sắc tóc mới mọc ra sẽ vẫn giống như trước. Còn thuốc mà chủ nhân Aragon chế tạo ra lại không giống như loại bình thường, loại thuốc này khiến cho da đầu ta rất đau và ngứa, sau đó còn tróc da. Đợi một tháng sau, sau khi da đầu ta tái sinh trưởng trở lại, tóc mới mọc ra toàn bộ đều biến thành màu vàng kim.

Ta uống một loại thuốc khiến cho âm thanh lời nói của ta cũng thay đổi hoàn toàn, hơn nữa Aragon còn dạy cho ta một loại thể thuật để thay đổi sự sinh trưởng của xương cốt khiến cho thân thể ta cao thêm một khúc trong vòng hai tháng. Những quá trình này đều khiến cho người ta đau đớn cùng cực, nhưng ta nguyện ý vì Aragon mà làm tất cả.

Đợi hai tháng chuẩn bị xong xuôi, ta khoác lên mình thần bào của Quang Minh giáo hội. Sau đó Aragon nói với ta: 'Nhớ lấy, bắt đầu từ hôm nay ngươi tên là Mihus, thân phận là một vị cha xứ trẻ tuổi trong xứ đạo ở một tiểu trấn hẻo lánh. Toàn bộ lai lịch của ngươi, đều được ghi rất rõ trong những tư liệu này, ta nghĩ ngươi đã học thuộc rồi.'

Ta đương nhiên đã học thuộc rồi! Aragon tín nhiệm ta, từ nhỏ người đã dạy ta rất nhiều thứ, người từng nói, nếu ta không phải đi theo người, bằng vào tài năng và trí tuệ của bản thân ta cũng có thể có một sự nghiệp lớn, cho nên người thường cảm thấy có lỗi với ta.

Trong hai tháng đó, ta nhẫn nhịn chịu sự đau đớn của da đầu, chịu đau họng, chịu sự đau đớn của việc biến hóa xương cốt. Ta mỗi ngày đều học thuộc lòng giáo điều của Quang Minh nữ thần giáo hội.

Hai tháng sau, ta tin tưởng mức độ quen thuộc của ta đối với giáo điều của nữ thần tuyệt đối không kém hơn so với một cha xứ thật sự!

Sau đó, chúng ta bắt đầu kế hoạch 'Soán thần'!

Bắt đầu từ ngày hôm đó, ta chính thức đổi tên thành 'Mihus', thân phận của ta không còn là con của một nông dân, không còn là người hầu của chủ nhân Aragon. Thân phận của ta là Mihus, là một cha xứ trẻ tuổi của giáo hội!

Tiếng cười của QQ càng thể hiện sự giảo hoạt âm hiểm:

- Sau đó ta dựa vào thân phận Mihus, ta đi liên lạc với các lực lượng giáo hội khác. Thời đại đó, Quang Minh giáo hội tuy lớn nhưng tổ chức rất lỏng lẻo, vẫn chưa có một tổ chức thống nhất nghiêm mật. Ta dựa vào thân phận cha xứ của giáo hội rất dễ dàng đánh nhập vào nội bộ Quang Minh giáo hội. Hơn nữa xuất thân của ta rất tốt, trong tài liệu ghi chép là từ nhỏ ta đã là tín đồ trung thành. Đương nhiên không có ai nghi ngờ ta. Trong giáo hội ta lợi dụng kinh phí mà Aragon cho ta để triệu tập một đám người, sau đó lợi dụng ảnh hưởng của ta trước tiên thu nạp một số lực lượng nhỏ người trong giáo hội ủng hộ Aragon. Sau đó Aragon lại tự ra mặt, cùng với đầu não các phái giao dịch, dựa vào cái giá là việc kiến lập nữ thần giáo hội chính thống để đổi lấy sự ủng hộ cho người thống nhất đại lục của giáo hội. Cũng trong quá trình này địa vị của bản thân ta càng ngày càng cao… Chuyện sau đó thì không cần ta nói nữa!

Nghe đến đây, đầu Đỗ Duy toát mồ hôi đầm đìa!

Mihus! Đây là lai lịch của Mihus! Đây chính là bí mật thật sự của Mihus!! Cái gì người sáng lập Thần Điện… Tín đồ vĩ đại nhất của nữ thần. Cắt đầu cắt đuôi cũng là một âm mưu a! Kế hoạch“Soán thần”……Trời!

- Cũng có nghĩa Mihus thật sự từ rất sớm rất sớm rất sớm đã chết vì chiến loạn, còn ngươi sau khi thương lượng xong với Aragon lại giả danh tiến vào Giáo Hội. Sau đó… từng bước, từng bước lợi dụng thế lực Giáo Hội để hoàn thành chiến tranh thống nhất đại lục.

Đỗ Duy thở dài:

- Âm mưu hay! Tính kế hay! Kế sách hay! Khí phách hay!!!

Hắn một hơi nói mấy chữ “hay” trong lòng cũng không thể không bội phục sâu sắc đối với kế hoạch lâu dài này của Aragon!

- Tuy nhiên, chúng ta tuy lợi dụng được Quang Minh giáo hội, nhưng cũng phát hiện ra một vấn đề ngay lập tức. Cùng với phát triển của sự nghiệp thống nhất của Aragon, thế lực dưới lá cờ hoa bụi gai càng lớn mạnh thì giáo hội cũng từng bước phát triển lớn mạnh theo! Trong tương lai đây tuyệt đối không phải là một tín hiệu tốt! Một đế quốc an định chỉ có thể có một trung ương hùng mạnh tồn tại! Nếu một đế quốc có hai hạch tâm cường đại, tuyệt đối đó sẽ là căn nguyên của bạo loạn. Giáo hội phát triển cũng kích thích rất nhiều tên thần côn trong nội bộ giáo hội, những tên thần côn đầy dã tâm này bắt đầu ảo tưởng đến những thứ nực cười, tỷ như… thần quyền. Bọn chúng bắt đầu nghĩ lợi dụng ảnh hưởng của giáo hội khống chế mọi thứ, dùng quyền lực của giáo hội ngự trên tất cả quyền lực thế tục. Tôn giáo trở thành chủ soái duy nhất trên thế giới. Cái gì hoàng đế khai quốc hay quý tộc cũng phải thần phục dưới giáo hội.

Nhưng mà những kẻ thần côn tham lam này chỉ biết nói suông mà âm mưu. Họ biết cái gì? Họ tham như heo, ác độc như rắn, nếu để họ khống chế quyền lực cao nhất, trở thành chủ soái của đại lục... hừ, họ biết như thế nào trị vì quốc gia sao?

Đương nhiên, ta vốn không quá để ý đám thần côn này. Vì những tên này tuy ác độc tham lam, nhưng chí ít lúc đó còn có tác dụng rất lớn. Chủ nhân Aragon không nghĩ giống ta, người luôn rất úy kỵ giáo hội, nhất là sau đó xảy ra một chuyện!

Đỗ Duy, ta nghĩ ngươi nếu đã đọc qua giáo điển của Quang Minh thần điện, vậy ngươi nhất định thấy qua ghi chép nổi tiếng về ‘thần tích’ trên giáo điển rồi!

Đỗ Duy gật đầu. Giáo điển của Quang Minh thần điện giống như Thánh Kinh của Cơ Đốc giáo trong kiếp trước của Đỗ Duy. Trên giáo điển ngoài việc tuyên dương giáo lý của nữ thần cũng có việc tiến hành thần thánh hóa và tô hồng quá trình kiến thành Thần Điện, trong đó có một chương rất quan trọng, ghi chép một câu chuyện mà Đỗ Duy cho là nói bừa: "Trong lúc kiến quốc, giáo hội liên minh với Aragon lúc đó có thế lực rất cường đại, mọi người gởi lên lời kêu gọi cần kiến lập một tổ chức tôn giáo cường đại, một tổ chức đoàn kết và nghiêm mật để khống chế các giáo vụ dưới sự soi sáng của nữ thần. Trong lúc kêu gọi đột nhiên xuất hiện thần tích của nữ thần giáng lâm!" Vì sự việc này nên Giáo Hội cho là mình đã nhận được sự đồng ý và ủy quyền của nữ thần!

Đoạn ghi chép này, đa số người không phải tín đồ đều cười nhạt bỏ qua, người thông minh cũng cho là thần điện vì tô điểm cho bản thân mà chế ra. Đỗ Duy cũng là một trong số đó, và nhất là nội bộ ma pháp sư công hội cũng rất khinh thường cái gọi là thần tích này!

Sự việc 'thần tích' được nhắc đến trong giáo điển , trong phần mở đầu quyển thứ nhất, chương cuối cùng, chương có tên 'Nữ thần ban cho thần điện ánh sáng vĩnh cửu'

Nghe nói lúc đế quốc mới được kiến lập, nhân vật đầu não của Quang Minh nữ thần giáo hội lúc đó, Mihus, cũng chính là Giáo Hoàng nhiệm kỳ đầu tiên của Quang Minh thần điện, Mihus bệ hạ, trong lúc ngủ mơ được sự chỉ dẫn của nữ thần, trong mơ nữ thần giáng hạ giáo chỉ nói với Mihus Giáo Hoàng lệnh cho ông trưa ngày hôm sau đến đỉnh một ngọn núi phía Tây bắc ngoài thành nghênh tiếp thần tích mà nữ thần giáng xuống.

Thế là Mihus bệ hạ tắm rửa trai giới, trưa ngày hôm sau, không mang theo tùy tùng, một mình chân trần mà đi. Đến đỉnh ngọn núi, cho dù đá cứa vào chân cũng không thể ngăn cản lòng thành của Mihus Giáo Hoàng vĩ đại!

Chính vào giữa trưa, lúc vị trí mặt trời đứng bóng, nữ thần hứa hẹn thần tích giáng lâm! Trong sát na đó hồng quang tỏa rộng, đến ngay cả bên ngoài trăm dặm cũng ngầm cảm thấy một cơn chấn động lớn, hồng quang truyền ra ngàn dặm. Từng đợt sóng đỏ trên không tỏa ra vạn dặm!

Cuối cùng trên bầu trời rớt xuống vô số khối thiên thạch! Khi đó mọi người hoảng sợ vì tưởng là tai họa, nhưng những thiên thạch từ trên trời rơi xuống lại rơi ngay vào trong thành đế đô đang kiến tạo, rơi xuống ngay tổng bộ Giáo hội Quang Minh nữ thần (lúc đó chưa có sự tồn tại của thần điện). Khi thiên thạch sắp rơi xuống đất, tốc độ dần dần chậm lại, nhẹ nhàng rơi lên mặt đất. Khi người trong Giáo Hội vây đến xem thì lại phát hiện trên những thiên thạch này chằng chịt các loại các dạng văn tự. Nội dung trên đó chính là …: Nữ thần giáng lâm truyền thụ giáo hội 'thần thuật'!

Nữ thần truyền thụ 'thần thuật' cho Giáo Hội khiến cho người trong Giáo Hội từ đó có thể học tập loại thần thuật cường đại này, có lực lượng để bảo vệ quyền uy và vinh quang của Giáo Hội!

Còn vào lúc trước, Quang Minh giáo hội tuy có số lượng người đông, thế lực cường đại, nhưng mọi người, bao gồm cả đầu não trong nội bộ Giáo Hội đều là người bình thường, không hề có bất kì một pháp thuật nào cả. Mà sau lần 'thần tích' này, trong nội bộ giáo hội xuất hiện 'thần thuật sư'! Dùng để đối kháng cùng ma pháp sư, bảo vệ quyền uy của giáo hội.

Sự kiện này được Quang Minh thần điện ghi lại trên giáo điển, thể hiện quyền lực của mình trên nhân gian, có được sự ủy quyền của nữ thần! Hơn nữa sự việc này cũng khiến cho người của Quang Minh giáo hội thở phào! Vì tuy Quang Minh giáo hội thờ phụng Quang Minh nữ thần nhưng khiến người ta xấu hổ chính là Quang Minh nữ thần trong một khoảng thời gian dài đã không có giáng lâm bất kì thần tích nào! Thậm chí rất nhiều tôn giáo đối địch đều cười nhạo họ, nói nữ thần đã bỏ rơi họ.

Lần thần tích giáng lâm này không những khoác cho Quang Minh giáo hội một tầng vỏ bọc hợp pháp, mà còn giải quyết nguy cơ về uy tín của họ. Từ đó, danh vọng của Quang Minh giáo hội ngày càng cao.

Đương nhiên, ma pháp sư công hội khinh thường việc này! Ma pháp sư công hội luôn không tin cái gì là “thần thuật”. Họ cho rằng chỉ có ma pháp sư nghiên cứu ma pháp mới có thần lực chính thức! Những cái khác đều là tà ngôn.

Theo họ, thần thuật của giáo hội căn bản chỉ là học trộm một ít ma pháp rồi đem chúng chỉnh sửa tự xưng là 'thần thuật' dùng để tô điểm cho bản thân. Còn về việc thần tích này, ma pháp sư cho rằng đây là do Giáo Hội vì muốn làm đẹp bản thân nên sáng chế ra.

Trong nội bộ ma pháp sư công hội cho rằng ma pháp sư mới là người trung thành với thần linh nhất vì ma pháp sư không giống đám thần côn chỉ luôn để thần linh bên miệng ba hoa. Thành tín của ma pháp sư đối với thần linh là dùng hành động thực tế để thể hiện: mỗi một ma pháp sư đều cố gắng nghiên cứu sự thâm ảo của sức mạnh thần linh!

Nếu thần linh muốn giáng lâm thần tích thì không đến lượt đám thần côn đó! Mà phải là cho ma pháp sư mới đúng.

- Giáo điển ta đọc có qua, phần miêu tả về thần tích ta đương nhiên biết.

Đỗ Duy cười nói:

- Nhưng mà, chẳng lẽ đấy không phải là chế ra sao? Hơn nữa … nói một cách khách quan cũng chính là thần tích càng gia tăng thêm địa vị cho Mihus nhà ngươi! Vì thần tích của nữ thần là thông báo cho ngươi trước mới khiến cho vị trí của ngươi trong Giáo Hội không ai có thể lay chuyển, cuối cùng trở thành Giáo Hoàng. Vì ngươi được nữ thần hiển linh trong mộng nên ngươi được cho là người đại diện cho nữ thần tại nhân gian! Đúng không? Nếu không phải vì việc này, ngươi cũng chưa chắc có thể trở thành Giáo Hoàng! Tuy uy vọng của ngươi lúc đó rất cao nhưng dù sao thế lực của đầu não mấy lưu phái cũng không thấp a.

- Ngươi nói đúng điểm thứ hai. Đúng là vì có sự kiện này ta mới được ban cho một vỏ bọc thần thánh, cuối cùng trở thành Giáo Hoàng, cũng không ai dám phản đối ta hoặc là tranh giành với ta. Nhưng mà … ngươi nói sai điểm đầu tiên rồi! Sự việc này, đích xác không phải chế ra… Nó là thật!

Ngữ khí của QQ ngưng trọng:

- Quang Minh nữ thần đúng là đã hiển linh! Và cũng chính bắt đầu từ lúc đó… ta tin thần đúng là tồn tại.

Biểu hiện của Đỗ Duy có chút kỳ quái, nhưng hắn im lặng chờ vị QQ đại nhân nói phần dưới.

- Hôm đó, buổi tối ta nằm mơ, mơ thấy nữ thần trong mơ truyền đạt ý chỉ cho ta. Lúc tỉnh lại, ta tưởng chỉ là một giấc mơ thôi nhưng sau đó ta lại phát hiện bên cạnh gối ngủ của ta có một vật, đó là môt hòn đá nhỏ. Trong mộng nữ thần nói với ta mang theo hòn đá đó đi đến đỉnh ngọn núi đó là có thể nghênh tiếp người giáng hạ thần tích. Cho nên ta mới hiểu ra, đây không phải là mơ mà là thật!

Đỗ Duy nghe rồi, đột nhiên cười cổ quái:

- Ta xem vị nữ thần này cũng không có bản sự gì… Hứ, ngươi rõ ràng là tên khốn ẩn nấu trong Giáo Hội, ngươi căn bản không phải là tín đồ của nữ thần, bà ta còn giáng lâm thần tích cho ngươi … Thật là cực kỳ hồ đồ!

- Ngươi lại sai rồi, Đỗ Duy.

QQ thở dài:

- Quang minh nữ thần không có tốt như vậy, ngươi tưởng bà ta chọn ta làm người đại diện ở nhân gian sao? Thế thì ngươi sai rồi … Nữ thần căn bản không chọn bất kỳ người đại diện nào! Theo như thần linh thấy, tất cả loài người đều là nhỏ nhoi, đều là ti tiện giống như ngươi và ta nhìn kiến vậy. Ngươi có đi quan tâm một con kiến là thiện lương hay hung ác không? Ngươi thật sự sẽ quan tâm loại vấn đề buồn chán này sao? Thần linh cũng giống như vậy!

- Vậy… cái thần tích đó…

Ngữ khí QQ thay đổi:

- Khi ngươi nhìn thấy ghi chép trong giáo điển chẳng lẽ không thấy kỳ lạ sao? Những viên đá ghi chép thần thuật trực tiếp giáng xuống bên trong giáo hội, vậy… bà ta gọi ta lên đỉnh núi đó làm cái gì? Ta lên đỉnh núi đó, đi nghênh tiếp cái gì? Ngươi biết sao? Những thứ này trong giáo điển không có ghi!

Đúng vậy! Lời này lập tức thức tỉnh Đỗ Duy, hắn cau mày nói:

- Đúng a! Chẳng lẽ ngươi hai tay trống không từ đỉnh núi đó trở về sao?

QQ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Đỗ Duy mà lại ung dung nói:

- Đỗ Duy, nếu như ngươi là một dân mục, khi ngươi chăn thả một bầy dê, vì muốn dễ dàng quản lý ngươi có chọn một con dê trong đám dê đó làm quản lý không?

- Không. - Đỗ Duy lắc đầu.

- Thì đó.

QQ thở dài:

- Mục dân cũng sẽ lựa chọn dùng một con chó chăn dê. Cho nên… nữ thần để cho ta đi lên đỉnh núi đó nghênh tiếp, ta chính là một con 'chó chăn dê' mà bà ta phái tới nhân gian! Thần linh coi thường loài người, không tín nhiệm loài người. vì bảo vệ tín ngưỡng ở nhân gian bà ta sẽ không chọn ta hoặc bất kì một nhân loại nào khác đảm nhiệm chức vụ người đại diện, mà là giáng lâm xuống một người đại diện!

Nói đến đây, ánh mắt QQ có chút phiêu hốt:

- Hôm đó, ta đến đỉnh ngọn núi đó nghênh tiếp thần tích của nữ thần. Vị nữ thần này giáng lâm một thần sứ xuống nhân gian … một thiên sứ.

Ánh mắt Đỗ Duy chớp động:

- Thiên sứ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.