Một thân ảnh trong không khí bay nhanh xuống đâm thẳng vào mặt đất. Dưới va chạm kịch liệt, mặt đất hiện ra 1 cái hố to với đường kính mấy chục thước. Mà bóng người kia sau khi rơi xuống đất, tuy có chút loạng choạng nhưng vẫn có thể vững vàng đứng lên.
Bạch Hà Sầu hơi khụy xuống, tuy lực lượng cường đại đêm xương cốt toàn thân hắn cơ hồ chấn gãy, nhưng hắn lại không gục xuống!
- Keng!
Mũi loan đao chống trên mặt đất, Bạch Hà Sầu hít thở sâu 1 hơi, nguyên bẳn sắc mặt trắng bệch bây giờ mới có chút hồng, tựa vào loan đao, hắn mới chậm rãi đứng thẳng lên.
Mà phía xa, đối thủ vẫn thong dong đứng đợi Bạch Hà Sầu, trường cung trong tay vung cao lên.
Tức thì dáng người đối thủ giống như bay múa trên không trung, nhè nhẹ hóa ra vô số đường cong, khe nứt không gian mọc ra như rắn, vô số vùng không gian bị vặn loạn, đem Bạch Hà Sầu nhốt vào trong đó.
- Hừ!
Bạch Hà Sầu sắc mặt hơi lạnh, hít vào 1 hơi, đột nhiên giơ loan đao lên cao, hướng xuống mặt đất dưới chân mình hung hăng chém xuống!
- Oanh!!
Một chùm sáng bùng lên tức thì, mặt đất bị Bạch Hà Sầu chém 1 nhát, tức thì tóe ra 1 cái hố khá sâu, vô số mảnh đất đá vụn bay tung tóe. Những mảnh vụn này rơi vào khe nứt không gian, lập tức biến mất không tăm tích.
Chỉ thấy chuôi loan đao của Bạch Hà Sầu đã cắm sâu dưới đất, hắn dùng 1 tư thế rất quỷ dị, ngồi xổm xuống, tay trái nắm chặt chuôi đao, 1 tia sáng nhàn nhạt từ tay nhanh chóng truyền vào mũi đao, rồi thấm xuống đất.
Khe nứt không gian ở bên trên đã bắt đầu ép xuống. Bạch Hà Sầu trán đã có mồ hôi, hắn nâng tay phải lên, động tác vô cùng trầm trọng. Dùng chỉ làm đao, lăng không chém ra xung quanh 1 nhát.
Phá họa – Trảm hư không!
Chỉ thấy tiếng kêu ông 1 tiếng, trong không khí truyền đến vô số tiếng nổ, những khe nứt không gian kia dưới 1 trảm của Bạch Hà Sầu tức thì tứ phân ngũ liệt. Theo ngón tay Bạch Hà Sầu, phảng phất có 1 lực lượng vô hình đem từng đạo loạn lưu nhè nhẹ hướng tới mình mà dẫn ra.
Hắn đứng tại trung tâm xoáy nước, nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thực mỗi động tác này đều là kiệt lực, cũng nguy hiểm đến cực kỳ! Hắn lúc này đã đem quy tắc không gian của mình phát huy tới cực điểm, liều mạng sử dụng tu vi cả đời. Dẫn dắt từng tia khe nứt không gian muốn cắn nuốt mình, từng chút 1 dẫn ra ngoài.
Chỉ thấy vết nứt ngoằn ngoèo như rắn bò chỉ bay loạn quanh thân Bạch Hà Sầu, không chạm vào hắn chút nào. Tư thế của hắn trong mắt võ giả khác tràn đầy tiêu sái, nhưng không ai biết, thực tế tràn ngập sát cơ!
Chỉ cần hắn dùng quy tắc lực lượng sai nửa phần, lập tức sẽ bị khe nứt không gian này kéo vào, sau đó tan biến vĩnh viễn trong hư vô.
Đây chính là “ công kích lĩnh vực” của đối thủ!
Lực hút xung quanh càng lúc càng lớn, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt. Từng khối lớn đất đá bị lực hút cường đại bóc ra, nháy mắt đã biến mất trong khe nứt không gian.
Mà Bạch Hà Sầu tuy rằng dùng sức rất lớn, đầu tóc tán loạn, nhưng thân thể vẫn y nguyên vững như bàn thạch, tay trái nắm chuôi đao vững vàng cắm dưới đất, chỉ 1 khối nhỏ diện tích như vậy lại không chịu lực hút từ khe nứt không gian.
Pháp tắc! Đây là “pháp tắc va chạm với pháp tắc”!
Đối thủ thần bí kia không ngừng dùng trường cung cắt vỡ không gian, biến hóa ra vô số khe nứt, những khe nứt này nhìn như tán loạn, kỳ thực đều là quy tắc hoàn toàn mới, vô luận là tốc độ xoay tròn, lực hút, hay trọng lực đều hoàn toàn bất đồng!
Mà Bạch Hà Sầu tuy cũng là lĩnh vực cường giả, nhưng trước thực lực siêu cường của đối phương, với cảnh giới hiện tại của hắn đã không cách nào cùng pháp tắc ngạnh kháng, không cách nào vặn cong được pháp tắc đó, chỉ có thể dùng sở trường “phá họa” của mình để nỗ lực đề kháng.
Ngươi biến ra 1 quy tắc, ta phá 1 quy tắc! Ngươi biến ra trăm quy tắc, ta phá cả trăm!
Chỉ là dạng này với lực lượng tiêu hao rất nhiều, mười ngón tay của Bạch Hà Sầu cuối cùng phảng phất kiệt lực.
- Chỉ phá mà không sinh, cứ vậy ngươi chết chắc.
Đối thủ truyền đến 1 câu nói lạnh lùng, rơi vào tai Bạch Hà Sầu, lông mày Vu vương đột nhiên khẽ động.
- Hừm, ngươi chỉ cố gắng nắm lấy thanh đao vỡ nát ấy ư? Dựa vào thanh đao đó cắm dính trên mặt đất, ngươi có thể chống đỡ bao lâu!
Thanh âm giễu cợt của đối thủ lại vang lên lần nữa.
- Ai nói vậy!
Ánh mắt Bạch Hà Sầu đột nhiên lóe lên 1 tia quỷ dị!
Theo âm thanh này vang lên, Bạch Hà Sầu đột nhiên thét lớn 1 tiếng, cuối cùng bỏ lòng tay trái đang nắm chuôi đao …
Lỏng ra!!!
Buông đao!!!
Loan đao bách chiến vô địch của Vu vương, đã buông ra.
Loan đao từng ngạo thị thiên hạ, bị hắn vứt bỏ!
Từng cảm thán đao này “Thiên hạ không ai có thể ép ta xuất ra” bị hắn nhẹ nhàng bỏ xuống, mà trong nháy mắt, giữa trán Bạch Hà Sầu lại xuất hiện 1 tia sáng chưa từng có!
Trong nháy mắt ngón tay lỏng ra, thân thể Bạch Hà Sầu mất đi lực lượng giữ trên mặt đất, dưới lực hút cường đại của vô số khe nứt không gian, đột nhiên bay thẳng lên không, hương tới 1 khe nứt không gian gần nhất bay tới …
Thân ảnh của hắn, nháy mắt chìm vào khe nứt, vụt biến mất …
Giữa trời, đối thủ thần bí kia buông cung, hít sâu 1 hơi, khua tay áo 1 cái, khe nứt đầy trời liền tiêu tan toàn bộ.
- Đáng tiếc…
Hắn than thở …
- Hắn cuối cùng là sai 1 chút. 1 chút nhỏ như vậy… đáng tiếc …
Hắn đang muốn thu trường cung lại, đột nhiên dưới chân không khí hiện ra 1 đoàn lửa cháy. Bên trong ngọn lửa, 1 bóng người bay ra, hắn cả người trông như bị thiêu đốt, trên không liền lách người 3 cái!
Đây không phải tốc độ, mà trực tiếp phá vỡ trói buộc không gian, thân hình hắn lách 3 cái, đă dán chặt trước mặt đối thủ thần bí của mình!
- Ai nói ta chỉ biết dùng loan đao!
Thanh âm Bạch Hà Sầu mang theo 1 tia cuồng nhiệt …
Tay phải của hắn đã nhè nhẹ đặt trên thân thể đối phương, chỉ thấy Bạch Hà Sầu chậm rãi nói ra 1 chữ:
- Phá!
Lòng bàn tay đang dán chặt tại trường bào, 1 tia lửa lóe lên, trong chớp mắt biến thành ngọn lửa lớn mang theo lực xung kích cuồng bạo. 2 mắt đối thủ thần bí vốn giấu trong áo choàng cũng bắn ra 1 tia kinh hoàng …
Cuối cùng, thân thể của nó bị ánh lửa ném ra xa, trường bào tức thì biến thành tro bụi!
Thân ảnh của nó có chút nhếch nhác, bay ra xa vài trăm thước, khi rơi xuống đất đã không cách nào duy trì diện mạo vốn có.
Một mái tóc dài màu vàng. Hai lỗ tai nhọn, rõ ràng là tiêu chí của Tinh Linh tộc. Mà tên tinh linh này, đôi mắt lại chứa 1 vẻ sâu không lường được, trong miệng lóe lên tia cười nhạt.
Toàn thân nó mang nhuyễn giáp. Áo giáp tựa hồ cũng không cứng rắn, mà có tính đàn hồi mềm mại. Hỏa diễm mặc dù đốt cháy được trường bào, nhưng gặp nhuyễn giáp lại không lưu lại bất kỳ chút dấu tích nào.
Hắn tiện tay vỗ nghẹ lên thân mình, lập tức lửa cháy toàn thân tiêu tán, lộ ra 1 lớp nhuyễn giáp hoa lệ.
Xa xa, đôi mắt hư vô nhìn Bạch Hà Sầu, Tinh Linh thần giọng điệu có chút phức tạp:
- Ngươi làm thế…. Làm thế nào?
- Ta không chỉ phá, ta còn có thể lập.
Bạch Hà Sầu tuy 1 đòn không đả thương được đối thủ, nhưng tựa hồ cũng không bận tâm:
- Ngươi gọi ra những khe nứt không gian kia, ta dùng 1 đao phá giải, cũng không chỉ đơn giản là phòng ngự, mà đồng thời từng chút lĩnh ngộ quy tắc lĩnh vực của ngươi … sau đó…
- Ngươi lĩnh ngộ quả nhiên rất nhanh:
Tinh Linh thần cười nói.
Tướng mạo của nó so với Tinh Linh tộc mà nói, lại không có được đặc trưng như lông mi, ngũ quan hoàn mỹ - nếu như hắn xuất hiện trong Tinh Linh tộc, thậm chí tướng mạo có thể gọi là “xấu xí”.
- Ngươi hợp cách.
Tinh Linh thần thản nhiên cười nói, nhẹ nhàng thu trường cung lại, nhìn Bạch Hà Sầu:
- Ngươi đột phá lĩnh vực của ta, chứng minh ngươi đã vượt quá lĩnh vực cấp. Hiện tại, chỉ cần ngươi có được thần cách, sẽ chân chính trở thành thần cấp…
Nói xong, Tinh Linh thần giơ tay lên trời, trong không khí nhẹ nhàng điểm 1 cái.
Tức thì, theo điểm đó, trong không khí xuất hiện 1 mặt kính cỡ lớn.
Mặt kính đó tuy là ảnh ảo, nhưng ẩn ẩn có rung động, mà trên mặt lại ẩn hiện 1 bức hình.
Chỉ thấy bên trong mặt kính, tại 1 mảnh hoang vu là 1 tòa điện xanh biếc cao ngất, bên dưới là vô số tinh linh tế tự quỳ lạy, lặng lẽ cầu khẩn, thành kính cúng bái.
Trên tòa điện xanh biếc, 1 tia sáng xanh rất nhanh ngưng tụ lại, trong không gian hình thành mảng lớn ánh màu xanh …
- Đây là lực lượng thần cách.
Tinh Linh thần nói với Bạch Hà Sầu:
- Phần màu xanh đó, là tín ngưỡng lực thuộc về ta.
Nói xong, nó mở rộng tay trước mặt kính, phảng phất như muốn ôm không khí…
Nháy mắt, ánh xanh đầy trời tràn qua mặt kính, như thủy triều chỉ trong chốc lát chìm vào cơ thể Tinh Linh thần.
Phảng phất như được tu dưỡng 1 cách thần bí, sắc mặt hư nhược của Tinh Linh thần chỉ chốc lát đã phấn chấn lên, tựa hồ còn khỏe mạnh hơn lúc trước.
Sau đó, nó nhìn Bạch Hà Sầu 1 cái nói:
- Ngươi đã đột phá lĩnh vực của ta, như vậy ta mới làm những chuyện này. Ngươi hẳn có thể cảm giác ta làm thế nào chứ? Chỉ là 1 hạt giống mà thôi, ngươi hấp thụ hạt giống vào cơ thể 1 lần, sau đó chỉ cần càng nhiều người sùng bái ngươi càng tốt. Dạng này, có thể cấp cho ngươi lực lượng vô hạn!
Một lĩnh vực cường giả, dù mạnh tới đâu, cũng chỉ là lực lượng cá nhân. Với thần cấp cường giả, có thể tùy ý huy động lực lượng của ngàn vạn tín đồ để tùy ý hấp thu.
Bạch Hà Sầu im lặng nhắm mắt, cảm thụ quy tắc Tinh Linh thần vừa dùng, cảm nhận sử dụng, chuyển hóa tín ngưỡng lực như thế nào, vặn cong quy tắc thế nào, biến đổi nó thế nào.
- Đầu tiên nắm giữ pháp tắc không gian, có thể đem bản chất năng lượng biến đổi, sau đó tìm nhóm lớn con dân tín ngưỡng ngươi, phải sáng tạo 1 bộ phương thức cầu khẩn, trong đó lưu lại hạt giống lực lượng của ngươi. Sau đó, khi mỗi tín đồ tín ngưỡng ngươi, chỉ cần họ cầu khẩn, hạt giống của ngươi sẽ mặc nhiên được văn tự dẫn dắt. Chú ngữ sẽ tự động đem tín ngưỡng lực của chúng ngưng tụ, sau đó…
Tinh Linh thần cơ hồ giảng giải qua 1 chút cho Bạch Hà Sầu.
Thứ đồ này tựa hồ rất huyền diệu, nhưng nếu vào tai Đỗ Duy, hắn sẽ lập tức nhận ra điểm then chốt, cũng giống như nguyên tắc truyền thanh vậy. Ngàn vạn đài thu sóng, đều có thể thu cùng 1 sóng từ 1 trạm phát ra. Mà bản thân thần cách cùng ngàn vạn con dân cũng giống như ngàn vạn đài truyền thanh. Chỉ bất quá thần cách hấp thụ tín ngưỡng lực trái ngược với trạm phát sóng – trạm thì phát sóng, nhưng thần cấp cường giả lại là thu nhận tín ngưỡng lực từ ngàn vạn con dân của mình.
Cuối cùng, khi Bạch Hà Sầu mở mắt, cười nhạt:
- Nguyên lai, gọi là thần cách lại đơn giản như vậy.
Một lúc lâu sau, Tinh Linh thần nhìn Bạch Hà Sầu:
- Nhân loại, ngươi đã hoàn toàn đột phá. Bắt đầu, ngươi đã đặt nửa bước vào thần cấp. Hiện tại …
- Ngươi nói trong tháng, nếu ta không thể đột phá lĩnh vực của ngươi, ngươi sẽ giết ta. Hiện tại là bao lâu?
Bạch Hà Sầu rất bình tĩnh hỏi.
- Ta không biết, cũng không rõ có qua 1 tháng không…
Tinh Linh thần cười …
- Chỉ là, cái không gian này ta đơn đọc mở ra, thời gian trong thế giới kia trôi qua bao lâu, cũng không rõ …
- A? Như vậy hẳn còn kịp.
Bạch Hà Sầu cười lạnh:
- Ngươi là Tinh Linh thần, có thể nói, ngươi giúp ta đột phá, không sợ ta trở về đối kháng các ngươi ư? Ta cũng là nhân loại.
Tinh Linh thần cười:
- Đã là thần, cũng có giác ngộ của thần. Xem ra ngươi chưa rõ cái này. Ta, cùng các thần khác, đều không quản sự tình sinh linh phổ thông. Đối với con dân của chúng ta, nhân loại là địch nhân. Mà với ta, địch nhân chỉ có 1, chính là nữ thần của nhân loại. Còn nhân loại bình thường, không nằm trong phạm vi suy xét của ta. Khi ngươi quen dần với địa vị thần cấp, tâm cảnh của ngươi cũng sẽ dần dần biến đổi.
Bạch Hà Sầu im lặng, trầm mặc giây lát.
- Ta giúp ngươi đột phá … như vậy, ta muốn ngươi giúp ta 1 việc.
Tinh Linh thần đột nhiên lộ ra ý người.
Bạch Hà Sầu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu:
- Nói đi…
- Ngươi từng nói qua ngươi muốn tìm các thần khác, hiện tại ta xem không cần. Chỉ là ta có 1 vị bằng hữu rất lâu không gặp. Ta biết hắn ở đâu, nhưng vì chút nguyên nhân đặc thù, ta không thể đi tìm. Ta muốn ngươi thay ta đi xem, sau đó thuận tiện…
- Thuận tiện giúp ta chuyển lời. Ngươi nói với hắn, bảo là Artemis hỏi nó. Năm đó, Artemis rất hối hận, không biết Solomon đại nhân có hối hận như vậy hay không … Đúng, 1 câu như vậy.
- Artemis …
Bạch Hà Sầu lẩm nhẩm cái tên này, nhíu mày:
- Đây là tên của ngươi…?
Hắn đột nhiên nhìn vào tinh Tinh Linh thần trước mặt:
- Ngươi … là nữ nhân?
Vẻ mặt Tinh Linh thần hơi có ý cười:
- Ta đúng là nữ, nhưng không phải là “nhân”, mà là tinh linh.
- Đối tượng ta nhờ ngươi chuyển lời, nằm trong đáy sâu biển lớn của đại lục các ngươi. Mặc dù địa điểm chính xác ta không biết, chẳng qua với năng lực hiện tại của ngươi, muốn tìm cũng không quá khó.
Theo câu nói này, Bạch Hà Sầu gật đầu, dễ dàng phá vỡ không gian này, sau đó bước vào hư không, dễ dàng rời đi.
Khi Bạch Hà Sầu vừa đi, Tinh Linh thần sa vào trầm mặc. Thần sắc của nó… đúng hơn là “nàng” mang theo 1 tia mê ly thần bí.
Đột nhiên, 1 tiếng bất mãn từ phía sau truyền tới. Trong không khí, 1 thân ảnh cao lớn hiện ra, toàn thân mặc giáp trụ vàng, những nơi không có giáp che phủ thì đầy lông mao vàng rực.
- Artemis, ta thật không hiểu, vì cái gì ngươi giúp tên này. Hắn là con người!
Tên này thân hình to lớn, nhưng giọng nói lại ôn hòa:
- Ngươi trợ giúp 1 nhân loại tiến vào thần cấp… như vậy nếu hắn cùng chúng ta đối đầu thì sao? Đừng quên, chỉ là nữ thần đó thôi, đã khiến chúng ta rất đau đầu.
- Chính vì hắn là con ngươi, ta mới giúp hắn.
Tinh Linh thần không quay lại, thong thả cười, tiếng cười nghe rất thong dong:
- Ngươi chẳng lẽ quên tính tình con mụ đó ư? Nàng lúc nào cũng muốn địa vị độc nhất vô nhị trên trời dưới đất. Nàng muốn dưới vùng trời này, toàn bộ đều là lãnh thổ của tín đồ nàng, muốn trên đời này, chỉ có nàng là thần. Chính vì tính nết này, ta mới càng phải trợ giúp tên kia. Hắn có thể nói là thiên tài ta chưa từng gặp! Hừ, Hector, lúc ngươi thành thần là bao nhiêu tuổi? Còn tên này, hắn bao nhiêu tuổi? Khi ngươi bằng tuổi hắn, tựa hồ vẫn đang giãy dụa tại thánh cấp à.
Hector phía sau trầm mặc không nói.
- Hắn là con người, thế thì sao? Địch nhân của chúng ta là nữ thần, chỉ là nữ thần! Còn về quan hệ với các nhân loại khác, ta không có nửa điểm hứng thú. Ngươi nghĩ xem, nếu nữ thần đó biết bên trong nhân loại lại có thêm 1 vị thần mới… nàng sẽ làm thế nào? Sợ rằng không cần chờ chúng ta động thủ, chính nàng đã ra tay với gã tân thần của nhân loại này!
Nói xong, Tinh Linh thần lóe lên ý cười:
- Động não chút đi Hector, mấy vạn năm nay thú nhân các ngươi sao không học được cách dùng bộ não vậy?
- Có loại bằng hữu như ngươi, ta không cần phải hỏi nhiều:
Hector- thú thần mỉm cười, thân thể to lớn của nó tựa hồ bao phủ 1 tầng ánh sáng rạng rỡ. Chỉ là, ánh mắt vẫn có vài phần mờ mịt.
- Hơn nữa.. ngươi vì cái gì bảo tên nhân loại này đi tìm con rồng ấy? Cái thằng Solomon ấy…. Ngươi đừng quên, năm đó chính là nó dẫn long tộc phản bội chúng ta.
- Nhưng hiện tại nó cũng không tốt lắm. Vạn năm trước nó phạm sai lầm cũng đã được bù đắp rồi. Muốn đối phó nữ thần, đương nhiên phải kéo nó qua phía ta. Chả lẽ ngươi lại muốn đem Long thần đại nhân sang trận doanh nữ thần ư?
Nàng cuối cùng chuyển mình tới trước mặt thú thần, lạnh nhạt nói:
- Còn nữa, ngươi quên cảnh báo của ta ư? Sau này không được ta cho phép, cấm ngươi chạy tới không gian lĩnh vực của ta! Nếu ngươi tái phạm rình trộm như hôm nay, ta nhất định sẽ không khách khí.
Nói xong, nàng liền vung tay lên, giữa 2 người xuất hiện 1 khe nứt không gian đen ngòm, rồi khe nứt bắt đầu khuấy động lên.
Thần thú chỉ mỉm cười, đối với khe nứt không gian kia, hắn chỉ đơn giản là đưa tay lên che lại, không khí tức thì khôi phục bình thường, tựa hồ lúc trước chưa có chuyện gì phát sinh.
- Tốt rồi, nộ khí của ngươi không nên phát ra với ta. Ta nghĩ chúng ta rất nhanh có thể gặp lại vị bằng hữu cũ kia – nữ thần. Lúc đó uất ức cái gì tìm nàng mà phát… a tâm tư phụ nữ, đúng là thứ khó đoán nhất.
Nói xong, thú thần đột nhiên cười cười, thân hình chậm rãi tan biến trong không trung.
***
- Không quản ngươi là tinh linh hay nhân loại, lại dám đã thương ta!
Đỗ Duy nghe thấy thanh âm lãnh khốc từ dưới biển truyền lên, hắn nằm trên lưng rồng thở dốc.
Liệt Nhật này đúng là con rồng ngốc, thâm chí cứ cố gắng bay tới hướng khí tức đó…
Đỗ Duy cuối cùng giãy dụa đứng lên, ngưng tụ 1 tia lực lượng, rồi từ trong giới chỉ lấy ra 1 thanh chủy thủ ( dao găm ) cắm vào lưng rồng.
Tuy vảy rồng rất cứng rắn, nhưng Đỗ Duy đã là thánh giai cường giả, đâm 1 nhát đã xuyên thủng vảy rồng, xuyên vào lưng Liệt Nhật.
Liệt Nhật tức thì rú dài 1 tiếng, thanh âm trần ngập phẫn nộ.
Thân hình lăn lộn kịch liệt, tức thì đem Đỗ Duy quăng xuống.
Đỗ Duy nổ lực chống đỡ, phát ra toàn bộ khí thế, một cỗ long uy cường đại từ hắn phát ra. Gắn hét lớn 1 tiếng với Liệt Nhật:
- Không quản ngươi có hiểu hay không! Đi nhanh lên! Chạy trối chết đi!
Nói xong, Đỗ Duy lấy ra 1 cái chổi bay cưỡi lên, hung hăng với Liệt Nhật làm vài cái thủ thế xua đuổi.
Liệt Nhật mặc dù ngu ngốc, nhưng cũng cảm giác được long uy cao quý từ thân thể Đỗ Duy, dù hắn rất hư nhược kém xa cả mình cũng không dám công kích. Ngược lại, còn bị Đỗ Duy quát tháo lui về phía sau.
- Nhanh! Chạy trối chết! Đi đi!
Đỗ Duy rống dài 1 tiếng, dưới lưỡi nhậm nước mắt sao chổi, đem khí thế của hắn chuyển hóa thành long uy tinh thuần.
Cuối cùng, Liệt Nhật mờ mịt nhìn Đỗ Duy 1 cái, nhìn phương hướng Long thần, giãy dụa 1 lúc mới xoay đầu bỏ đi.
Đỗ Duy thả lỏng, nhìn con rồng ngốc ấy, cười khổ:
- Xui xẻo à… hy vọng nó có thể tìm được đường ra. Đáng tiếc không tự tay mang về cho Vivian được.
Hắn cưỡi trên chổi, ma lực gần như cạn sạch. Thâm chí để giữ chổi bay được cũng không dễ.
- Long thần! Nếu ngươi đã tỉnh, thì lên giết ta đi! Chẳng qua ta nói trước, muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu!
Đỗ Duy dùng âm thanh giễu cột, hướng nước biển gầm rú.
Rất nhanh, sóng biển vô thanh vô tức tách ra, không gian lĩnh vực này trực tiếp cải biến quy tắc nước chảy, nước biển tách thành 1 mảnh vực sâu cỡ lớn.
Thanh âm Long thần rõ ràng truyền tới.
- Ngươi đến tột cùng là nhân loại hay tinh linh? Long uy của ngươi… hừ, chẳng lẽ Artemis đem nước mắt sao chổi lừa của ta cho ngươi ư!
Đỗ Duy lập tức hướng chổi bay lên cao, trong miệng vẫn tiếp tục ra sức trì hoãn:
- Ha ha ha ha! Artemis cái gì ta chưa từng nghe qua. Tên của súc sinh này ta không thèm biết. Còn về cái nước mắt sao chổi này…
Hắn chưa kịp nói xong, dưới vực đột nhiên 1 tia sáng bắn lên.
Tia sáng tựa hồ phá vỡ pháp tắc không gian,vụt 1 cái đến trước mặt Đỗ Duy. Chỉ nghe rắc 1 tiếng, cán chổi của hắn đã gãy đôi, rồi cơ thể hắn rơi xuống.
Tuy nước mắt sao chổi chứa sinh mệnh nguyên tố có thể tu bổ tổn thương cơ thể hắn, nhưng hao tổn ma lực không thể chốc lát là hồi phục được.
Thân hình Đỗ Duy rơi xuống 1 lúc, mới nỗ lực bay lên, chỉ là lúc này hắn thất tha thất thểu, làm gì còn nửa điểm phong phạm cao thủ?
- Hừm,có nước mắt sao chổi, có cung tên địa ngục… thế mà ngươi mới là thánh cấp. Nực cười, mấy vạn năm rồi, một tên thành cấp cũng dám khiêu chiến ta.
Thanh âm kia chậm rãi truyền đến, cuối cùng dưới vực biển sau, 1 cái bóng khổng lồ xuất hiện.
Vẩn là cái đầu vĩ đại đó, chỉ là lúc này không có vẻ mê man thú tính, mà là vẻ trí tuệ sâu sắc.
- Dám khiêu chiến ta… Thánh cấp? Nực cười. Ngươi hiện tại mặc kệ có lực lượng gì, dù có nước mắt sao chổi cùng cung tên địa ngục Fedora, nhưng 2 dạng thần khí này trong tay ngươi chả có tác dụng gì.
Nói xong, đầu rồng to lớn mở ra, 1 luồn lửa phụt tới trước mặt Đỗ Duy
Đây không phải lửa thường, nếu bị trúng phải, không chỉ Đỗ Duy chết chắc, mà không gian cũng bị phá hủy thành 1 lỗ, thân thể hắn biến thành cặn bã trong không gian hỗn loạn!
Đỗ Duy không cách nào tránh được, mắt thấy sắp bị ngọn lửa cắn nuốt, ánh mắt hắn lộ lên vẻ quái dị…
- Ầm!
Ánh lửa chiếu khắp không trung, thân hình nhỏ bé của Đỗ Duy rất nhanh biến mất.
Không gian bị ngọn lửa đốt thủng 1 lỗ đen. Không gian hỗn loạn bên trong cuồng bạo hút vào cả không khí, ánh mặt trời…
Long thần ngâm dài, muốn trở về biển. Nó cảm giác được hôm nay bị 1 con kiến gọi tỉnh, đã là rất mất tôn nghiêm. Nhưng hiện tại đã giết chết kẻ khiêu chiến bé nhỏ, nó muốn tiếp tục trở về ngủ say.
Chỉ là…
- Chờ 1 chút!
Trong không gian, tiếng Đỗ Duy truyền tới:
- Ngươi còn chưa giết được ta!
Con mắt của Long thần quét lên không …
Khi khe nứt đã thu nhỏ, chỉ còn chút ít đang cắn nuốt tầng mây… Phía trước khe nứt, 1 thân ảnh loạng choạng nhếch nhác, nhưng lại…
Hoàn toàn không bị tổn hại đứng trên trời!
Sắc mặt Đỗ Duy trắng nhợt như tờ giấy, ngón tay còn vết máu tươi, mà đầu tóc cũng dính máu.
Chỉ là, hắn vẫn còn sống.
Trên thân Đỗ Duy, 1 bộ khải giáp kỳ dị mà hoa lệ, đem toàn bộ thân thể hắn hoàn hảo bao bọc.
Bộ giáp tỏa ra ánh sáng thánh khiết, đường nét nhãn nhụi hoa mỹ, không chỉ có ánh hoàng mỹ, còn aarnh chứa 1 tia thần lực.
Dựa vào thần lực trên bộ giáp này, Đỗ Duy mới tránh được 1 mạng.
Tuy hắn đứng yên không nhúc nhích, nhưng sau lưng bộ giáp, 1 đôi cánh mở ra, đem thân hình hắn vững vàng giữ ở trong không trung!
Thần khí của Tinh Linh tộc, áo giáp trăng khuyết năm màu!
Long thần ánh mắt lóe lên 1 tia vô cùng kinh ngạc, rồi biến thành cuồng nộ!
- Áo giáp trăng khuyết năm màu! Ngươi! Thần cung Fedora nằm trong tay ngươi! Còn có nước mắt sao chổi cướp từ tay ta! Ngươi! Nhất định là tiện nhân Artemis phái ngươi tới!!!
Tiếng giống giận của Long thần, phảng phất mang theo oán khí vạn năm.
- Artemis …
Đỗ Duy làu bàu, chả lẽ là tên Tinh Linh thần? Chỉ là sao Long thần lại gọi “tiện nhân”??? À … Kệ…