Chỉ còn khỏang mười bước chân nữa thôi là thân ảnh khô gầy của giáo hoàng Paolo XVI đã ở ngay trước mặt. Sau một nhát chém Phá Toái Hư Không của Bạch Hà Sầu, lão ta chỉ cần đi bộ thêm mười bước là có thể đến trước mặt Giáo hoàng rồi. Dù cho giáo hoàng là bậc cường giả đứng đầu đại lục nhưng nhìn bộ dạng của ông ta, thân thể khô gầy suy yếu như thế. Chắc chắn là không rành võ kỹ, thường những người có pháp thuật cường đại đều có khuyết điểm chung là khả năng đánh cận chiến tương đối thấp. Nên khi bị người có võ kỹ tuyệt đỉnh như Bạch Hà Sầu tiến sát lại thì cho dù ngươi có pháp thuật nghiêng trời lệch đất thế nào cũng e rằng chẳng có cơ hội thi triển. Bạch Hà Sầu chỉ một nhát chém Phá Toái Hư Không lập tức cắt nát không gian ra thành từng mảnh. Giáo hoàng nhìn Bạch Hà Sầu phá nát không trung, sắc mặt cũng phải biến đổi, không kìm được hít một hơi thật sâu:
- Đây là cảnh giới gì ?
-Quy tắc! _ Bạch Hà Sầu cười nói_ Tuy ngài có thể thay đổi quy tắc nhưng ta có thể phá bỏ tất cả các quy tắc!
Trong khi nói những lời này, hắn ta lại tiến về phía trước ba bước. Paolo XVI trên mặt thoáng hiện một nỗi âu sầu khổ sở, thở dài một cách yếu ớt:
- Đáng tiếc…Đáng tiếc… Thần thánh thương xót thế nhân! Ta vốn dĩ từ ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải muốn cùng Vu vương đọ tài tranh sức liều sống liều chết. Chỉ là biết ngài đến đại lục Roland, nếu ta không đến gặp được ngài thì trong lòng ta thực sự cảm thấy nuối tiếc vô cùng.
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên lại cười tiếp:
- Vu Vương Bệ hạ, chúng ta đến đây thì ngừng. Ngài thấy thế nào ?
Bạch Hà Sầu không khỏi sửng sốt, bước chân lão dừng lại, nhìn giáo hoàng một lượt từ trên xuống dưới:
-Ngài cũng là bậc cường giả tuyệt đỉnh, chẳng lẽ không đánh mà đã chạy rồi sao ?
Paul XVI chậm rãi lắc đầu:
-Ta thân làm thần phó, tịnh không thiếu dũng khí! Có điều ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây đưa tiễn, không hề có ý định cùng Vu Vương Bệ hạ phân tài cao thấp. Ta lặn lội tới tận đây, chỉ là vì muốn tiễn ngài đến nơi đến chốn.
-Tiễn ta?
Bạch Hà Sầu bỗng cười ha ha:
Giáo hoàng Bệ hạ! Ta đúng là khách, nhưng người khách này bây giờ lại không muốn đi nữa. Con đường này ta muốn cứ thong thả từ từ thưởng ngoạn. Thật ra ta cũng cảm thấy rất hứng thú, đại lục Roland này quả nhiên là thú vị. Nói không chừng ta vẫn muốn ở lại đây thêm dăm bữa nửa tháng nữa. Ta vốn chẳng nói bây giờ muốn về lại thảo nguyên. Ngài đến tiễn ta ư? Nhưng ta lại vẫn chưa muốn đi!
- Ta tự mình đến tiễn. Ngài nỡ lòng từ chối ý tốt không đi sao?
Bạch Hà Sầu lắc đầu:
- Con người ta tính tình kỳ quái, càng muốn ta làm, ta lại càng không muốn làm! Giáo hoàng Bệ hạ, nếu ngài muốn ép ta đi thì chỉ có một con đường là đánh thắng ta thôi!
Nói xong, hắn lại bước lên phía trên một bước. Toàn thân bỗng nhiên phát ra sát khí bừng bừng bao phủ khắp thân thể Giáo hoàng.
- Đáng tiếc…Đáng tiếc…!
Giáo hoàng vẫn lắc đầu như cũ:
- Ta vốn muốn giải quyết một cách êm thấm, lại càng không muốn mạo phạm đến Vu Vương ngài. Mong có thể ở đây khuyên mời ngài rời đi. Nếu ngài đồng ý thì ta thậm chí có thể đại diện cho Thần điện cho ra một ít nhượng bộ đối với Đại Tuyết Sơn.
Vừa nghe xong câu nói này, Bạch Hà Sầu cũng động lòng:
-Nhượng bộ ?
Giáo hoàng vẻ mặt nghiêm nghị:
-Đúng vậy. Là nhượng bộ !
Bạch Hà Sầu chớp mắt, như cười mà không cười, nhìn giáo hoàng nói:
-Đường đường chính chính là thần phó của Quang Minh nữ thần, tại nhân gian thay mặt truyền ngôn cho thần linh. Chẳng phải luôn coi loại người dị giáo như ta là dị đoan dị chủng, rất nóng lòng muốn diệt trừ hậu họa nhanh chóng hay sao? Giáo hoàng bệ hạ, nếu Ngài và ta có hiệp nghị gì thì e nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với tiếng tăm của Quang Minh Thần điện thật là không tốt đâu.
Sắc mặt Giáo hoàng lại thêm chút cay đắng:
- Sự tình bất thường không thể không làm ! Việc này ta không có lựa chọn. Vu vương tôn kính, chỉ cần Ngài hứa với ta: Lập tức rời khỏi đại lục Roland. Trong vòng năm năm, ngài quyết không được bước ra khỏi thảo nguyên một bước, thì ta đảm bảo chắc chắn đế quốc Roland tuyệt đối sẽ không thù địch với thảo nguyên. Thậm chí …
Đột nhiên, thoáng cái từ trong tay hắn, theo tay áo rút ra cây pháp trượng màu vàng kim rất tinh xảo. Ở đầu cây kim trượng đó, có một quả cầu pha lê trong suốt bao quanh. Cây kim trượng giơ cao lên trên, từ trong quả cầu pha lê ở đầu cây kim trượng lóe ra một vầng hào quang sắc nhọn bị xẻ toẹt mặt đất dưới chân vỡ nát ra. Trên mặt đất liền xuất hiện một đường rãnh thật dài, giống như bị cày xới lên vậy.
- Ta_ St Paolo Rossi XVI, lấy danh nghĩa là giáo hoàng Quang Minh thần điện, người tôi tớ nơi nhân gian của thần linh này một lần nữa xin tuyên thệ !
Giáo hoàng vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vu Vương tôn kính, chỉ cần Ngài đáp ứng điều kiện của ta, ta lập tức sẽ thực hiện ước vọng trăm năm qua của dân thảo nguyên các ngài! Ta nghe nói người dân thảo nguyên các ngài vốn có ước vọng, đó là vó ngựa đạp Lãnh Tuyền Quan. Hôm nay ta xin tuyên thệ : Chỉ cần ngài đồng ý điều kiện của ta thì từ nay về sau, đế quốc Roland và thảo nguyên sẽ lấy đường vạch dài dưới chân ta đây làm biên giới. Từ hướng tây trở đi, tỉnh Norin, tỉnh Desa, đều có thể nhượng cho vương đình thảo nguyên. Cờ khô lâu của Đại Tuyết Sơn của Ngài có thể tung bay trên đất hai tỉnh phía tây bắc của đại lục Roland!
Những lời này được nói ra, quả là gây chấn động lòng người! Cả Bạch Hà Sầu khi nghe xong cũng không khỏi biến sắc.
Nhưng Đỗ Duy phía sau, đang ngồi ở chỗ rất xa, đột nhiên nghe thấy những lời nói này lập tức lớn tiếng kêu lên:
-Không được! Tuyệt đối không được!!
Đỗ Duy xoay người đứng phắt lên, chỉ vào giáo hoàng đang đứng ở chỗ xa quát:
- Cho dù ông là giáo hoàng của Quang Minh Thần điện, nhưng thần quyền vốn không được can thiệp vào vương quyền. Đây là luật lệ đã có từ ngàn năm kể từ khi đế quốc hình thành. Dù ông là giáo hoàng địa vị cao quý đến đâu, cũng không có quyền cắt nhượng lãnh thổ đế quốc. Hai tỉnh phía tây bắc đó, là lãnh thổ của đế quốc, một phân cũng không thể nhượng! Huống hồ, ông……Ông! Ông dựa vào quyền gì mà quyết định như thế này!!
Đỗ Duy trong lòng hết sức tức giận, bất cứ cái gì cũng không thể so với lửa giận đang phừng phừng của hắn lúc này.
“Cắt nhượng lãnh thổ? Tỉnh Desa?”
“Quên mẹ mày đi !”
“Tỉnh Desa là địa bàn của ông mày đây! Chủ nhân chính thức là ta vẫn đang ngồi ở đây còn chưa nói câu gì. Cái loại già đầu vô tích sự động gì hỏng nấy như mày, dựa vào đôi câu nói vớ vẩn đem đồ của ông đây cho người khác là sao?!”
Paolo XVI liếc nhìn Đỗ Duy một chút, ánh mắt vẩn đục của hắn lướt khắp người Đỗ Duy, thoáng cười nhạt rồi thở một hơidài thượt:
- Vị này là công tước Hoa Tulip phải không? Ngài nói đúng, thần quyền vốn không can thiệp vương quyền, đó đúng là luật lệ đã có từ nghìn năm nay. Tuy nhiên…e rằng, đế quốc Roland này sắp xảy ra biến cố mất rồi. Đã từ ngàn năm đến nay không có biến chuyển gì thay đổi. Nay thời thế đã thay đổi! Luật lệ sắt này, giờ chẳng còn là luật lệ sắt nữa.
Đỗ Duy càng thêm phẫn nộ:
- Bất kể thế nào! Giáo hoàng, cho dù ông là chúa tể của Thần điện, nhưng ông lại không phải chúa tể của đế quốc to lớn này! Huống hồ tỉnh Desa là lãnh địa của ta, ông dựa vào cái gì……
Paul XVI lắc đầu:
Việc này hiển nhiên ta sẽ phải họp bàn cùng Nhiếp chính vương, ta đương nhiên cũng đã nắm chắc sẽ thuyết phục được ngài ấy. Còn về lãnh địa của công tước Hoa Tulip ngài…Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể xin Nhiếp chính vương đổi cho ngài một chỗ khác.
Nói tới đây, ông ta nhìn Bạch Hà Sầu:
- Vu Vương tôn kính, lời cần nói ta đã nói xong cả rồi. Ngài vẫn còn chưa tin thành ý của ta hay sao? Ta thân là giáo hoàng thần điện, cả đời trước nay chưa từng nói sai lời!
Bạch Hà Sầu cúi đầu xuống suy nghĩ một lát. Lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt y lạnh như băng, vẫn kiên quyết lắc đầu, giọng nói không to lắm, nhưng lại tràn đầy khí thế rõ ràng dứt khoát:
- Cả đời Bạch Hà Sầu ta nếu muốn bất cứ thứ gì, không cần người khác cho ta . Tự khắc ta có bản lĩnh tự mình ra tay ra chiếm lấy!
Sau đó hắn cười gằn một tiếng:
- Giáo hoàng bệ hạ, nếu ngài muốn ta khuất phục đồng ý điều kiện của Ngài thì trừ phi đánh bại ta ngay tại đây… Có điều nếu đứng ở góc độ khác mà nói…
Sát khí trong mắt hắn tăng lên từng chút từng chút:
-Nếu ta tự tay kết liễu vị giáo hoàng thần điện là ngài ngay tại đây. Vậy thì đối với Đại Tuyết Sơn ta mà nói, lợi ích đạt được chẳng phải hơn xa lãnh thổ của hai tỉnh kia sao?
Hắn giơ tay lên, hai con mắt nhìn hết sức kỹ càng, trong ánh mắt có chút xúc động:
- Lần này ta xuống núi đến phía đông, đã gặp không ít vị cường giả đất Roland các người. Đáng tiếc, ta đều tha không giết người nào. Ta bình sinh có một ước muốn to lớn nhất, đó là có thể tìm được một đối thủ xứng đáng để ta xuất đao. Vị Giáo hoàng tôn kính, trong lần xuống núi lần này, trong số cường giả ta đã gặp qua thì chỉ có ngài có cấp bậc thánh giai có cấp độ lĩnh ngộ cao nhất. Ban đầu ta vốn không nghĩ sẽ giết ngài, nhưng…ai bảo ngài là giáo hoàng của Quang Minh thần điện kia chứ!
Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.
Thân
Nói đến đây, Bạch Hà Sầu đột nhiên khựng người lại. Sau đó
hai chân đều nhún nhẹ xuống mặt đất rồi thân người bắn ra thẳng tắp như
một mũi tên nhọn.Vốn giữa lão và giáo hoàng chỉ còn cách nhau có vài
bước, bây giờ lão lấy thực lực cường giả tuyệt đỉnh phóng vụt một cái
tới phía trước, trong nháy mắt sẽ vượt qua khỏang cách ngắn ngủi vài
bước chân. Trong tiếng thở dài lo âu, hai bàn tay của giáo hoàng dang
rộng ra, thân người nhẹ nhàng như lui lại phía sau một tí.
Hai
bậc cường giả thánh giai đều sử dụng quy tắc thời không bóp méo không
gian. Rõ ràng là chỉ cách có vài bước chân, nhưng lúc Bạch Hà Sầu bổ
nhào đến trong nháy mắt thì giáo hoàng cũng đã kịp biến đổi quy tắc thời không. Hai người một tiến một lùi nhanh nhẹn như đang lướt bay trên mặt đất. Đỗ Duy đứng nhìn trận đấu mà có cảm giác khó chịu như muốn ói ra
máu, lúc này hai người kia lại như đã đóng băng thành một bức phù điêu ở kia. Nhưng sự thật thì khác xa như vậy, nếu có người dám xâm nhập vào
không gian xung quanh hai người ấy thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức!
Dưới sự va chạm của không gian lập tức gây ra sự loạn lưu, làm những hòn đá ở xung quanh bị cuốn bay cả lên, nhưng khi chạm tới không gian xung quanh hai người thì dưới sự đè ép của quy tắc trong hai không gian riêng lẻ
không đồng nhất ấy, bị nghiền thành cát bụi trong nháy mắt. Rút kinh
nghiệm từ lần trước, Đỗ Duy không dám liều mình đứng gần quanh vùng
quyết đấu của hai bậc cường giả ấy. Chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn từ phía
xa, bảo toàn sức lực bản thân, tuyệt nhiên không dám một vước tiến lên
.
Giáo hoàng đã liên tiếp thi triển ra mười phép thuật trói buộc không gian
nhưng Bạch Hà Sầu chỉ cần vung tay lên, dùng băng sương đấu khí lập tức
phá vỡ tất cả quy tắc trói buộc của giáo hòang. Ngón tay lão đã đâm tới, chuẩn bị chạm tới trán của giáo hoàng. Trong hai hốc mắt đục ngầu của
giáo hoàng, bỗng nhiên hiện ra một vệt mầu bạc hình thù kỳ lạ! Hai con
ngươi của giáo hòang chợt cũng biến thành màu bạc! Thân hình ông ta
nhoáng một cái rồi nhòa đi trong không trung. Bạch Hà Sầu lập tức cảm
thấy khí thế của đối phương đột nhiên tăng vọt, vốn đã ghì chặt khí lực
của đối phương mà trong nháy mắt lại mất khống chế, hoàn toàn không cảm
nhận được hành tung của đối phương. Sắc mặt Bạch Hà Sầu đầy nghi hoặc
nhưng không đuổi theo mà cứ đứng im tại chỗ.
Trong nháy mắt lại
nhòe đi như thế, giáo hòang nhân đã thoát ra được sự khống chế của Bạch
Hà Sầu. Giờ lại thấy thân hình giáo hòang đột nhiên hiện ra trên phía
tường thành Lãnh Tuyền quan cách xa vị trí cũ vài trăm thước .
Bạch Hà Sầu nhíu mày “Đây là lực lượng gì ?”, ánh mắt hưng phấn nhìn giáo hòang hỏi:
Lẽ nào ngươi còn ần giấu thực lực? Vừa rồi ngươi nhòe người biến mất tránh được một kích, nhưng cảnh giới này hình như không phải là cấp độ vốn có của ngươi !
Giáo hoàng đưa tay lên sờ nhẹ cái trán đẫm mồ hôi, cười khổ nói:
- Vu Vương tôn kính, thực lực của ta thực sự còn kém xa ngài. Nhưng ngài
đã không bằng lòng điều kiện của ta, vậy hôm nay ta không thể không liều cái mạng già này cùng ngài đấu một trận. Nếu không thể thắng ngài tại
đây thì ngài sẽ không đáp ứng điều kiện của ta!
Nói xong, giáo
hòang giơ cao kim trượng trong tay lên, đồng thời ánh bạc trong mắt lại
quỷ dị phát ra. Hít một hơi thật sâu… một hơi này của giáo hòang dường
như hút khô toàn bộ không khí ở xung quanh. Giáo hoàng đứng ở đó như tan hòa vào đất trời, từng lời từng lời bật ra:
- Quy tắc của thế
gian này vốn không tồn tại. Ý muốn của thần linh! Ý muốn của thần linh
chính là quy tắc của thế gian này! Nếu ngươi đi ngược lại quy tắc, chính là làm trái ý của thần linh!
Giáo hoàng đứng trên tường thành
cao cao, áo choàng phủ trên người tung bay trong gió lạnh, theo từng lời nói này của lão càng tô đậm vẻ thần bí khó hiểu.
Bạch Hà Sầu đột nhiên cảm thấy cái gì đó, vẻ mặt mơ hồ có sự biến đổi, bỗng nhiên hét
lớn một tiếng.Thân thể lão lại một lần nữa nhằm thẳng phía trước bay
tới. Lần này Bạch Hà Sầu không sử dụng đấu khí băng sương mà hai tay
xuất ra hai quả cầu lửa lao về phía Giáo hoàng.
-Thần nói, tất thảy thế gian này đều là do ta tạo ra. Ta có thể cho đi, cũng có thể lấy lại!
Một câu nói nhẹ nhàng này của giáo hòang, trong phút chốc truyền ra mà lại
bao quát trọn cả vĩnh hằng. Trong nháy mắt, toàn bộ không gian như lắng
đọnglại.
Đỗ Duy đang đứng xem cảm thấy thời gian như dần ngưng
lại, mọi sự vật dường như cũng dần dần chậm lại. Sau đó tất cả thời
gian, không gian, sự vật, sự việt… tất cả đều ngưng đọng…Gió như đọng
lại trong không trung và núi là sự vĩnh hằng! Toàn bộ thế giới này và cả sắc màu của ánh sáng cũng không trôi đi.
Bạch Hà Sầu lơ lửng
trên không, dường như lão ta đã trải qua cả một thế kỉ, dù cho lão có
nhanh đến đâu chăng nữa cũng không có cách nào xuyên qua được quy tắc
ấy! Bởi vì quy tắc này là – vĩnh hằng!
Giọng nói giáo hòang Paolo VXI vẫn đang truyền đến rõ ràng từng lời từng lời một:
- Thần nói phải có ánh sáng. Vì vậy thế gian này liền có ngay ánh sáng.
Phía trên không trung, đột nhiên chiếu xuống một chùm sáng rực rỡ bao phủ lên người Bạch Hà Sầu.
-Thần nói ánh sáng là điều tốt, có thể đem ánh sáng xua tan bóng đêm. Nên thế gian này mới có Ngày và ‘Đêm.
Chùm sáng bao phủ trên người Bạch Hà Sầu bỗng nhiên tách ra! Mà Bạch Hà Sầu
trong lúc này toàn thân đều đang ở trên không trung. Dường như tất cả
màu sắc trôi đi mất, chỉ còn lại có hai màu đơn điệu và buồn tẻ nhất:
Trắng và Đen!
- Chúa nói trên trời cần có mặt trời! Có thể phân
chia ngày và đêm, đặt dấu hiệu, định mùa màng, ngày tháng, tuổi tác! Vì
vậy thế gian này mới có quy luật Thời Gian.
Trên mình Bạch Hà Sầu đột nhiên xuất hiện một tình cảnh hết sức kì dị, các bắp thịt toàn thân hắn bỗng bắt đầu dịch chuyển! Cùng lúc đó trên người hắn lại có cả một
dòng thời gian vô tận trôi qua! Trong khoảnh khắc sắc đen và trắng qua
lại xen kẽ nhau, khiến cho Bạch thống khổ phát ra tiếng thét gào! Bạch
Hà Sầu trong sự luân chuyển này, cả người run rẩy cả lên! Thân mình dưới ánh sáng chói lòa và sự tối tăm đen bẩn, trong nháy mắt lập tức bắt đầu biến thành yếu ớt già nua! Việc trắng-đen luân phiên thay đổi này đồng
thời khiến sức sống và sự yếu ớt luân chuyển qua lại trong thân thể của
Bạch Hà Sầu .
- Chúa nói: Thế giới này thật đơn điệu nên ta ban
tặng cho nơi đây sinh mạng sự sống ! Nhưng nếu chống đối ta, ta sẽ thu
hồi lại sự sống ấy.
Đây là câu nói cuối cùng! Màu đen tăm tối và
ánh sáng chói lòa trên người Bạch Hà Sầu ngưng tụ lại rồi từ từ thu
ngược lại lên. Màu đen và trắng không còn đan xen vào nhau mà dần biến
mất đồng thời cột sáng đang chiếu rọi trên người Bạch Hà Sầu cũng từ từ
một thu ngược trở lên bầu trời. Ánh sáng biến mất, bóng tối biến mất,
ngày biến mất, đêm cũng biến mất.
Bạch Hà Sầu phát hiện các quy
tắc đang trói buộc dần dần biến mất, nhưng Bạch Hà Sầu cũng cảm nhận rõ
ràng sức sống trong cơ thể mình cũng dần tiêu tán theo! Mất đi nguồn sức sống khiến cho Bạch Hà Sầu thấy cơ thể càng lúc càng yếu đi. Một “quy
tắc” vô phương chống cự.
Lão cố gắng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào giáo hoàng phía xa xa, gầm to lên:
- Ngươi !!! Lực lượng này ! Đây không phải là lực lượng của ngươi!!! Đây……đây……
Lão ta càng lúc càng suy yếu hơn. Cuối cùng hắn dùng toàn bộ sức lực còn sót lại hét lên:
-Đây vốn không phải là lực lượng thuộc về thế giới này!
Vào lúc này, giáo hoàng so với Bạch Hà Sầu còn suy yếu hơn! Toàn thân ông
ta đang run rẩy. Trên khuôn mặt già nua vốn đã nhiều nếp nhăn ấy, giờ
như đã nhiều hơn gấp đôi! Nhưng mặc cho toàn thân đang run rẩy như thế
nào đi chăng nữa, cánh tay đang cầm cây kim trượng vẫn vững như bàn
thạch! Màu bạc trong ánh mắt càng kỳ dị hơn...
Đỗ Duy nhìn mà cảm thấy trái tim mình như đang run rẩy…….Mà căn bản không chỉ là run rẩy.
Bởi vì đã hỏang sợ đến mức trái tim như muốn ngừng đập.
“Lực lượng này…”
Lực lượng này! Bạch Hà Sầu nói không sai, đây vốn không phải là lực lượng
của con người! Đây căn bản không phải lực lượng của giáo hoàng. Quy tắc
vĩnh hằng đó cao hơn tất cả các quy tắc mà con người như Bạch Hà Sầu có
thể nắm được. Nó bao trùm lên trên tất cả những quy tắc có trong thế
giới này. Đây không phải là lực lượng mà con người nên nắm giữ.
Ngay lúc này, đột nhiên Đỗ Duy cảm thấy khiếp sợ!
“Lẽ nào…….Là sức mạnh của thần thánh”
Trong lòng hắn ta đột nhiên nghĩ tới một điều. Lần đầu tiên tới rừng rậm Đóng Băng, Gandalf áo trắng có nhắc qua với hắn:
“Loại lực lượng chí cao vô thượng , vượt qua phạm trù lực lượng của con người.”
“Thuật dự đóan lớn (1*)! Đây chẳng lẽ là đây chính là nó?”
“Thần đã nói ra cái gì, thì sau đó sự việc kia chắc chắn sẽ thành sự thật!
Đây không phải là ma pháp gì cả mà là sáng lập thế giới, khai thiên lập
địa!”
“Cũng chỉ có sức mạnh của thần thánh mới làm cho Bạch Hà
Sầu_ bậc cường giả đẳng cấp hiếm thấy như thế cũng không có cách nào
chống lại được!”
Bạch Hà Sầu đã nhắm mắt lại, giống như là đang ở thế trầm tư suy nghĩ, mà cũng như đã trút bỏ hết sự đời. Cuối cùng sau
một lúc lâu, dưới quy tắc đáng sợ ấy, sức sống toàn thân Bạch Hà Sầu
dường như đều đã không còn gì hết, mặt hắn tái nhợt toát ra đầy mùi tử
khí, ngay cả da thịt cũng đã trở nên trong suốt.Sau đó…Sau đó, hắn ta
lại có thể cười được!
Đỗ Duy cố gắng dụi dụi mắt. Đúng vậy! Bạch Hà Sầu, hắn ta rõ ràng là đang cười!!
-Ha ha…ha ha…!
Tiếng cười của lão có vẻ rất yếu ớt nhưng lại giống như mang theo một sự vui
mừng sung sướng từ tận đáy lòng. Tiếng cười đó hết sức chân thật, tuyệt
không mang một chút dối trá nào. Lão ta cười như cuối cùng đã đạt được
tâm nguyệt cả một đời!
-Ha ha…Ha ha…Ha ha ha…!
Bạch Hà Sầu càng lúc càng cười to hơn. Gấu áo dưới dòng chảy thời gian đã bị ăn mòn mục nát vẫn cứ tan vụn dần, biến thành nhiều đốm sáng bay đi trong gió. Thân thể mờ ảo dần hạ xuống, như lúc nào cũng có thể biến mất đi.
-Cảm ơn ngài, Giáo hoàng!
Trong giọng nói yếu ớt của Bạch Hà Sầu lại mang theo một sự cảm kích hết sức thản nhiên:
- Cảm ơn ngài, thực sự phải cảm ơn ngài!
Giáo hoàng đang cố gắng hết sức nâng cây kim trượng nặng tựa ngàn cân, nghe
Bạch Hà Sầu đột nhiên nói câu ấy khiến trong lòng ông ta đột nhiên sinh
cảm giác không ổn:
-Cảm ơn ?
- Đúng vậy, cảm ơn ngài!
Bạch Hà Sầu thở dài một cái:
- Cảm ơn ngài vì ta cuối cùng cũng đã tìm được thứ ta vốn vẫn đang tìm kiếm!
Thân thể hắn giữa không trung nhẹ nhàng xoay chuyển. Lực lượng và quy tắc
không phải của con người rõ ràng đã không áp chế được hắn!
-Ta cám ơn ngài là bởi vì…_ Bạch Hà Sầu than nhẹ _Ta cuối cùng cũng đã tìm được lý do đáng để cho thanh đao của ta tồn tại!”
Vừa dứt lời, cánh tay nhợt nhạt của Bạch Hà Sầu đã đặt lên chuôi loan đao
bên hông. Kế tiếp trong nháy mắt…Một vầng hào quang nhợt nhạt từ bên
hông Bạch Hà Sầu vọt ra, vầng hào quang đó nhìn không chói mắt, giống
như một dòng thủy ngân. Trong nháy mắt ánh hào quang như thủy ngân tan
chảy bao phủ ra khắp nơi. Không phải là chém, cũng không phải là chặt,
lại càng không phải là đỡ gạt. Mà là…lan tràn!
“Đúng là lan
tràn!” Trong lòng Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến từ này. Hắn ta từ trước đến
nay chưa từng thấy qua lực lượng chiêu số như thế này! Sau khi loan đao
được rút ra khỏi vỏ, không phải là lực lượng sắc bén mà là loại lực
lượng từ từ lan chậm ra ngoài. Giống như là tồn tại thực thể trong không khí vậy. Cứ tự nhiên, nhè nhẹ lan ra làm tan vỡ tất cả.
Cột sáng, đen, trắng, còn có cả quy tắc trói buộc Bạch Hà Sầu, trong nháy mắt đã biến mất!
Vô số bụi sáng trong không trung bắt đầu ngưng kết lại từ đầu! Góc áo và
thân thể tàn khuyết của Bạch Hà Sầu dường như được nặn đắp lại. Thoát
khỏi lời tiên đoán vĩ đại ấy, một lần nữa đã khôi phục lại hoàn hảo.
Thân thể hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhìn vị giáo hoàng từ xa. Sắc
mặt của giáo hoàng đột nhiên tái nhợt đi, há miệng phun ra ngụm máu
tươi. Trên cánh tay cầm cây kim trượng, ống tay áo tức thì bị rã nát lộ
ra cánh tay khô gầy. Từ trong vô số lỗ chân lông, máu rỉ ra từng chút
một!
Rõ ràng là thần thuật mạnh mẽ vô song vừa rồi, không phải là do thân thể gầy guộc yếu ớt như thế này của giáo hoàng khống chế! Khi
ông ta cố gắng thi triển thần thuật ấy, bản thân cũng bị trọng thương.
Bạch Hà Sầu đã đáp xuống mặt đất. Dù dưới một đao kia suýt chút nữa đã tạo
ra một đòn giết chết giáo hoàng, nhưng sắc mặt Bạch Hà Sầu lại càng
trắng bệch hơn. Thân thể đột nhiên run lên bần bật, rồi bỗng lảo đảo
ngiêng ngả. Dùng sức chống loan đao xuống đất mới không bị ngã vật
xuống.
- Lời tiên đoán vĩ đại ấy…_Bạch Hà Sầu cười một cách yếu
ớt, nhìn vào giáo hoàng_ Ngài vừa rồi suýt chút nữa đã giết được ta rồi! Nhất định đó là thuật dự ngôn nổi tiếng trong truyền thuyết. Sức mạnh
này, lẽ nào là thần thánh ban cho ngài sao? Nếu không phải là vậy thì
ngài làm sao có được sức mạnh như thế! Chỉ có điều đáng tiếc là dựa vào
trình độ của ngài bây giờ không thể nào khống chế được nó. Nếu không thì e rằng ngài đã thực sự giết chết ta rồi.
Giáo hoàng không cầm cự nổi, thình lình ngã vật xuống đất. Chỉ nghe thấy hai thanh âm trong
trẻo “Beng beng!”. Viên đá quý trên đỉnh của cây kim trượng bỗng nhiên
vỡ tung ra trăm mảnh vụn. Nhưng sau khi bảo thạch vỡ vụn ra, phía bên
trong lại lộ ra một vật kỳ lạ giống như là được chế tạo từ kim loại vậy. Sau một tiếng leng keng vật đó liền rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc ra
phía chân tường thành. Giáo hoàng gắng gượng chút sức lực còn lại giơ
tay ra với, nhưng tiếc là đã quá yếu, chỉ có thể giương mắt nhìn nó lăn
ra xa.Thứ đó lăn đi lông lốc tới lăn thẳng ngay dưới chân Bạch Hà Sầu.
Bạch Hà Sầu cúi xuống nhặt lên xem thoáng qua, vẻ mặt không khỏi lộ ra
ngạc nhiên.
Giáo hoàng thở dốc ra vài tiếng, sau đó cười “Khà khà khà khà”. Trong giọng nói già cả của ông ta mang theo cả sự giễu cợt xa xăm:
- Vu Vương tôn kính, đó quả đúng là thuật dự ngôn . Sức
mạnh đó không phải của thế giới này nhưng không phải do thần linh ban
cho ta, mà là nhờ vào vật này!
Vật đang trong tay Bạch Hà Sầu
tròn tròn vuông vuông, giống như là một chiếc huy hiệu có sáu góc vậy!
Kiểu dáng như thế, đến cả Đỗ Duy cũng không nhận ra được là cái gì.
Nó là một chiếc huy hiệu của kỵ sĩ đền thờ được tạo hình theo phong cách cổ xưa!
Bạch Hà sầu cầm trong tay, nhìn thấy phía trên chiếc huy hiệu ngoài những
nét khắc rất nhỏ chạm trổ kín trên huy hiệu, còn có thêm một nét nứt như chia hai tấm huy hiệu ra, vết nứt ấy gần như khiến cho chiếc huy hiệu
bị vỡ ra. Cái này thì Bạch Hà Sầu tự hiểu là do nhát đao vừa rồi của lão gây ra. Lão tuy không có chủ đích nhắm vào chiếc huy hiệu này, nhưng
lực lượng tự nhiên bộc phát nương theo lực lượng quy tắc của lời dự ngôn vẽ ra mà công tới. Một đao vô hình bổ ngay vào tấm huy hiệu này khiến
cho nó bị vỡ nứt ra. Thuật dự ngôn lớn của đối phương vừa rồi hiển nhiên đã rất mạnh!
Vẻ mặt Bạch Hà Sầu hết sức chăm chú ngẩng đầu lên nhìn giáo hoàng kia:
Có phải ngươi nói là… lực lượng vượt quá khả năng của con người là phát ra từ tấm huy hiệu này?! Điều này tuyệt đối không thể nào có! Chiếc huy
hiệu này là đồ của nhân gian, cho dù từ trước đã có người niêm phong sức mạnh ở ngay đây, nhưng nhân gian có ai có được thực lực cao như thế?!
Có thể uy hiếp Bạch Hà Sầu ta chỉ bằng lực lượng ẩn dấu trong một tấm
huy hiệu nhỏ nhoi sao?!
Giáo hoàng cười vang ha hả, từ khóe miệng ông ta chảy ra dòng máu tươi thẫm, hổn hển nói:
- Ngươi…ngươi…ngươi cứ xem đi, khắc sẽ biết!
Bạch Hà Sầu lật xem chiếc huy hiệu, thì thấy phía sau tấm huy hiệu được chế
tác với những đường nét hoa văn theo phong cách cổ xưa. Hình dáng họa
tiết hết sức đẹp mắt mà đậm chất cổ điển này, có vẻ biểu hiện cho một
cái tên! Bạch Hà Sầu trợn mắt nhìn vào thật kỹ một hồi lâu, sau đó mới
thở dài một cái, hạ giọng đọc lên:
- Aragorn. Roland! (2*)
Trong lòng Bạch Hà Sầu lúc này cũng không biết là nên cười hay nên khóc! Sức
mạnh suýt nữa đã giết chết Bạch Hà Sầu, chỉ bắt nguồn từ đây thôi sao,
nghìn năm trước do một bậc cường giả tuyệt đỉnh phong ấn vào chiếc huy
hiệu này mà nên!!
“Lẽ nào…Chẳng lẽ…Tấm huy hiệu mà Aragon để lại, sức mạnh ẩn chứa trong nó lại đủ để giết chết được ta hay sao?!”
Bạch Hà Sầu cả đời tự phụ, ngầm coi vị hoàng đế khai quốc tuyệt đỉnh ấy mới
là đối thủ duy nhất có thể đọ được với lão, nhưng bây giờ…đến một thứ đồ đối thủ để lại cũng suýt chút nữa đã giết được lão ta…Lão rùng mình ho
mạnh một tiếng, mũi chảy máu tươi nhưng lãolại cười như điên cuồng:
- Ha ha ha ha……Không thể ngờ! Ta cuối cùng có thể tìm được đối thủ khiến
ta phải rút đao…mà đối thủ này lại đã chết cách đây cả nghìn năm rồi!
Trong giọng cười của hắn chất chứa uất ức ngút trời! Lão ta giờ cũng không
còn sức ầm cự nổi. Trước khi rút đao ra một kích ấy, thân thể lão vốn đã chịu thương tổn lớn, giờ như chiếc đèn cạn dầu.
Thình lình từ
phía xa vang đến tiếng rền vang như sấm! Ba người chưa kịp có phản ứng
hiuể chuyện gì đã xảy ra thì dưới đất dường như có hàng trăm tiếng động
rền vang, mặt đất rung động không ngừng. Hai người Bạch Hà Sầu và giáo
hoàng đều đang bị trọng thương không có cách nào chống lại được, hai
người bọn họ nhất thời loạng choạng ngã nhào xuống. Đỗ Duy bỗng kêu lên
một tiếng thất thanh:
-A! Động đất! Là động đất!!
Tiếng ầm ầm trong chốc lát đã ngừng lại. Trận động đất ấy khiến cho Bạch Hà Sầu
và Giáo hoàng đều sững sờ . Đỗ Duy nhìn những vết nứt vừa mới xuất hiện
trên mặt đất trống trải không khỏi hỏang sợ trong lòng
“Động đất! Đây chính là động đất! Ông trời ơi, một cơn động đất mạnh như thế này,
rõ ràng tâm của vụ chấn động không phải ở đây nhưng mà dư âm của nó lan
đến tận chỗ này. Thật là đáng sợ! Chỗ bị động đất ấy không biết là đã
xảy ra chuyện gì nữa!!”
Giáo hoàng đang nằm úp trên mặt đất bỗng
nhiên vùng đứng dậy. Sau đó vẻ mặt ông ta bỗng trở nên hết sức kỳ dị,
chầm chậm ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, ánh mắt dường như lướt qua cái gì đó, giương mắt nhìn một cách chăm chú về hướng ấy. Một lúc lâu sau, ông ta bỗng thở dài…
- Tới rồi! Quả nhiên là tới rồi!
Trong giọng nói của ông ta mang tâm trạng hết sức phức tạp, không biết tại sao lại có cái thở dài ấy ? Hay là do sợ hãi?
Đỗ Duy nghe mà không hiểu ra đầu đuôi gì hết, chỉ biết cúi đầu nhìn. Vừa
rồi lúc thấy Bạch Hà Sầu té ngã, tấm huy hiệu của Aragorn trong tay y đã rơi xuống đất rồi lăn đến ngay trước mặt Đỗ Duy. Hắn nhìn vệt màu bạc
kỳ lạ ở mặt sau tấm huy hiệu đang nằm ngay trên mặt đất. Bỗng nhiên giật mình một cái, nhẹ nhàng ầm thầm thu vào tay áo. Nghe tiếng thở dài vừa
rồi của Giáo hoàng, Đỗ Duy không khỏi nảy sinh nghi vấn:
“Đến rồi? Cái gì đến rồi?!”
Trích đại lục biên niên sử ký:
“Đế quốc Roland mùa đông năm 962,
Chấn động ở vùng đất phía bắc đại lục, sự rung động rất mạnh, lan tỏa rất xa, thậm chí lan đến cả phía nam đại lục!
Tại phương bắc của đại lục Roland, mũi nam của rừng rậm Đóng Băng thì tai
họa còn tăng nhiều hơn .Vì sau cơn động đất có rất nhiều ma thú bị kinh
hoảng, như một đợt thủy triều ào ạt chạy ra khỏi rừng rậm Đóng Băng
khiến cho quân đoàn Bạo Phong bảo vệ tại phía nam rừng rậm Đóng Băng
không ứng phó kịp nên bị tổn thất nghiêm trọng. Sau đợt tổ chức càn quét truy đuổi lại càng khiến cho quân đoàn Bạo Phong bị tổn thất nặng nề
hơn.
Ma thú dồn về phía nam khiến cho mọi người đều hoảng sợ, bọn chúng thậm chí đã vào đến sâu bên trong của đế quốc. Từ phương Nam cách ngàn dặm so với rừng rậm Băng Phong, cũng có tin tức thường xuyên của
ma thú hòanh hành.Toàn bộ phương bắc chôn vùi trong sự sợ hãi hoang
mang.”