Lần đại hội võ thuật đệ nhất thiên hạ này sau khi quyết định bốn vị giám khảo và công bố ra ngoài, trái lại lại không có gì khiến người ta tranh luận.
Về phía Thần điện, giám khảo là một vị trưởng lão trong trưởng lão đoàn của Thần điện - Nghe nói vị trưởng lão này là một Thần Thánh kỵ sĩ đã xuất ngũ, khi còn thanh niên cũng là một cường giả. Đương nhiên, với độ tuổi của Đỗ Duy, tự nhiên là không hề nghe nói qua tên của hắn. Bởi vậy sau khi suy đoán, người kia hơn phân nửa là có thực lực cỡ bảy, tám cấp. Rất hiển nhiên, nếu như hắn có thực lực thánh giai thì đã sớm bị Thần điện đưa ra làm lá cờ đại diện rồi. Còn nếu như hắn có thực lực cửu cấp, thì lúc này Thần điện cũng sẽ không phải dùng mấy tên kỵ sĩ bát cấp trưng ra ngoài.
Mà về phần Hoàng thất, Thần hoàng tử phái ra một người giám khảo chính là đương nhiệm hoàng cung thủ tịch võ sĩ, tên là Cheek… Người này Đỗ Duy lại nhận ra! Nhớ lại ban đầu lúc hắn lần đầu quen biết Thần hoàng tử, có thấy qua người này. Lúc đó hắn là thiếp thân hộ vệ của Thần hoàng tử, thực lực phi thường lợi hại, nghe nói hắn cùng với thị vệ trưởng Alfa của Rowling gia tộc là kình địch - Alfa lúc ấy đã là bát cấp kỵ sĩ, có thể trở thành kình địch của Alfa, tên Cheek này thực lực tự nhiên không thể bình thường, hơn nữa Đỗ Duy còn tận mắt thấy hắn xuất thủ.
Lúc mình cùng Thần hoàng tử lần đầu quen biết, cả hai người cùng đi ra khu ăn chơi ngoại thành kia, nửa đêm trở về trên đường bị Đại hoàng tử phái cao thủ phục kích ám sát, Cheek dùng sức mạnh cường hãn của mình tại đương trường giết chết không ít cao thủ dưới trướng Đại hoàng tử, hiển nhiên hắn chính là tâm phúc của Thần hoàng tử.
Vốn năm đó trong hoàng cung thủ tịch võ sĩ chính là vị “kiếm thánh áo xám” kia, đáng tiếc tại ngày chính biến đó đã bị Rodrigez giết chết, hơn nữa vì vua nào triều thần ấy. Sau khi Thần hoàng tử nắm quyền, trong cung đình thủ tịch võ sĩ tự nhiên đổi thành tay chân của hắn. Bây giờ tên Cheek này đã là cung đình thị vệ trưởng.
Theo suy đoán của Đỗ Duy, người này hơn phân nửa có thực lực bát cấp trở lên, rất có thể đã đạt tới cửu cấp.
Vị giám khảo thứ ba chính là từ phía quân đội đế quốc cử ra – vốn dĩ vị trí này là của Đỗ Duy. Tuy nhiên bởi vì Đỗ Duy dự thi, nên vị trí này dĩ nhiên phải dành cho một vị cũng là nhân tài mới nổi, nhưng lại có xuất than từ võ tướng quân đội: Carmi Ciro. Thành thật mà nói, Ciro có cấp bậc kỵ sĩ tương đối thấp, chỉ là lục cấp. Hơn nữa thân là quân vụ phó đại thần, sau này cũng không có bao nhiêu vấn đề cần đến hắn phải đích thân ra tay.
Người thứ tư, tự nhiên chính là ngài Hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ của chúng ta, “Cửu cấp” kỵ sĩ Deron đại nhân.
Mà bốn vị giám khảo sau khi gặp nhau bàn bạc một lần, đã cùng thương lượng đưa ra những quy tắc cơ bản của trận đấu.
Kỳ thật cũng rất đơn giản. Thắng và bại phần lớn thời gian đều vừa xem là hiểu ngay. Chỉ có một số trường hợp đặc thù thì mới cần đến ban giám khảo phán định thắng bại. Mà quy tắc cơ bản chính là không cho phép sử dùng độc dược, không sử dụng các vũ khí tẩm độc, không được dùng thủ đoạn hèn hạ đả thương đối thủ v.v…
Đương nhiên, sau cùng còn thêm một đoạn: vì để cho trận đấu mang đúng tính chất của võ sĩ, nên trong trận đấu các võ sĩ dự thi tuyệt dối không được sử dụng tất cả các năng lực nào khác ngoại trừ vũ kỹ. Quy định này chủ yếu là hạn chế những tuyển thủ ma vũ song tu - bất quá Đỗ Duy cũng biết, quy tắc này chủ yếu là Thần điện dùng để hạn chế chính mình.
Carmi Ciro và Đỗ Duy cũng gặp nhau một lần. Hai người bây giờ quan hệ cũng rất tốt, cũng vì từ trước đến giờ cả hai người quan hệ cá nhân cũng không tệ. Mặc khác, tuy cả hai đều là “tân nhân vương” nhưng Carmi Ciro từ thế lực cho đến địa vị đều muốn thấp hơn Đỗ Duy một cấp bậc, mọi người không có xung đột lợi ích gì cho nên mới bảo trì mối quan hệ hữu hảo.
Carmi Ciro đùa giỡn với Đỗ Duy vài câu, hỏi hắn tại sao lại muốn tham gia trận đấu, chẳng lẽ là thật sự muốn tu luyện một thân vũ kỹ, sau này kiêm nhiệm luôn chức vụ tướng quân theo truyền thống của Rowling gia tộc?
Đỗ Duy cười cười tùy ý hàn huyên vài câu rồi chuyển đề tài, kỳ thật thân là tâm phúc của Nhiếp Chính vương, Carmi Ciro chỉ biêt là trận đấu này không thể để cho người của Thần điện khoe khoang được.
Bây giờ tình huống cũng coi như không tệ. Giữa bốn vị giám khảo, Carmi Ciro là bạn của Đỗ Duy, cung đình võ sĩ của Thần hoàng tử cũng khẳng định sẽ hướng về phía Đỗ Duy. Còn Deron… hắn ăn uống chơi gái, đều bằng tiền của Đỗ Duy! Không nghe Đỗ Duy, còn có thể nghe ai đây?
Trận đấu còn chưa bắt đầu, Đỗ Duy cơ hồ đã được ba vị giám khảo thông qua! Như vậy trong trận đấu, Đỗ Duy còn có cái gì phải sợ?
Những ngày kế tiếp, trong phủ công tước hoa Tulip truyền ra tin tức, để chuẩn bị cho Đại hội võ thuật sắp bắt đầu, Công tước hoa Tulip đại nhân đã quyết định bế quan khổ luyện vũ kỹ, để đạt trạng thái tốt nhất cho những trận đấu sắp tới. Nên trong khoảng thời gian này, Công tước hoa Tulip Đại nhân sẽ không tiếp khách, cũng không chấp nhận lời mời tham gia bất kỳ yến hội linh tinh nào.
Mà Đỗ Duy thực sự làm vậy, mỗi ngày hắn đều dành hành hơn phân nửa thời gian để tự nhốt mình trong sân luyện tập của phủ Công tước để khổ luyện Cây cung địa ngục Fedora – vũ kỹ Cung Nguyệt Vũ!
Đây đường đường là Tinh Linh tộc đệ nhất vũ kỹ! Mặc dù Đỗ Duy chỉ học được một phần, nhưng thần cấp vũ kỹ cũng đâu phải là đơn giản? Hơn nữa Đỗ Duy sau khi trải qua luyện tập thể thuật của Đại Tuyết sơn cùng Tinh Không đấu khí đến mức thành thạo, tố chất thân thể có thể nói không hề thua kém bất cứ cao thủ bình thường nào. Chỉ cần không gặp phải thánh giai cường giả, hắn đều có thể tự tin đối phó.
Nhưng thánh giai cường giả … Chẳng lẽ lại đi tham gia mấy cái trận đấu này?
Đương nhiên, trái lại Đỗ Duy lại rất chờ mong, thần bí thiên sứ kia của thần điện có thể hay không tham gia trận đấu lần này… Nếu như hắn thật sự dự thi, chỉ cần Đỗ Duy nhận ra hắn… cho dù là dùng tiểu xảo, Đỗ Duy cũng nhất định nghĩ ra biện pháp khiến cho hắn cùng mình chung một bảng đấu!
Đến lúc đó, nếu như vũ kỹ không thể đối phó với hắn, Đỗ Duy chẳng lẽ lại thật sự tuân theo quy củ không dùng đến ma pháp sao?
Đỗ Duy suy nghĩ rất rõ ràng, một khi tìm được thiên sứ là ai lập tức xuất toàn lực giết chết đối phương! Cái gì mà dùng ma pháp thì vi phạm quy tắc? Buồn cười! Nếu như có khả năng tiêu diệt một tên thiên sứ, cùng lắm thì coi như bỏ cuộc đấu này thôi!
Ngoại trừ khổ luyện “Cung Nguyệt Vũ” ra, bên ngoài Đỗ Duy cũng theo hình dạng của cây cung địa ngục Fedora mà vẽ ra một tấm hình , cho người dựa theo đó mà dùng Tinh cương và Thiết thai tạo ra một bộ trường cung giống như đúc.
Dù sao thì Cây cung địa ngục Fedora có uy lực quá mạnh mẽ, nếu như dùng thần khí như thế mà thi triển Cung Nguyệt Vũ, như vậy quy lực quá lớn, rất có thể sẽ tạo ra nhiều cái chết không cần thiết.
Thanh trường cung này giống như đúc có điều nhỏ hơn và cũng nhẹ hơn một chút. Gần giống như hình tròn mà ngay cả cánh cung cùng những vết khắc nhỏ nhất cũng đều đồng dạng.
Đương nhiên, trong lúc khổ luyện. Đỗ Duy cũng dành ra một khoảng thời gian để thực hiện việc đã đáp ứng với Thần hoàng tử. Muốn thừa dịp mình còn đang ở tại đế đô một thời gian, đến hoàng cung chiếu cố cho hai đứa con của Thần hoàng tử.
Dạy dỗ một vị hoàng đế tương lai… Loại công việc này, cũng dễ mang đến cho người ta cảm giác thành tựu a!
Buổi học đầu tiên của Đỗ Duy dạy cho Hoàng tử Charlie và Kalinna công chúa xém chút nữa là tạo thành một bộ truyện cười. Lúc ngồi trước bàn học, cả Hoàng tử Charlie lẫn Kalinna công chúa rất phấn khởi, tha thiết mong chờ lúc người Sư phụ trẻ tuổi này đến. Hai đứa nhóc này không nghi ngờ gì đều rất hưng phấn - dù sao thanh danh của Đỗ Duy cũng quá lớn!
Mà mấy đứa bé bình thường đều phi thường sung bái các dạng nhân vật anh hùng.
Cho nên, tiểu hoàng tử Charlie rất hào hứng mà hỏi một câu thế này:
- Thưa Sư phụ, ngài sẽ dạy chúng ta cái gì ạ?
- Trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, thông kim bác cổ, văn thao võ lược, các ngươi muốn học cái gì ta đều dạy được hết!
Đỗ Duy rất tự tin mà trả lời một câu – hắn đương nhiên có bản lĩnh để tự tin. Dù sao đối với cái thế giới ở kiếp trước, trình độ khoa học và giáo dục của Roland đại lục thật là quá lạc học - cũng gần giống như thời đại phong kiến châu Âu vậy.
Cho nên Đỗ Duy rất khoa trương.
Kết quả, Charlie bé nhỏ gật đầu:
- Như vậy chúng ta học số học đi. Thưa Sư phụ, gần đây các vị Sư phụ giáo khác của ta vừa dạy một ít phương pháp tính toán, bọn họ nói học cái tương lai của ta sẽ có chỗ trọng dụng…
Đỗ Duy cười rất hòa nhã, dù sao cũng không phải là chưa từng dạy qua học sinh - tiểu đội Deception hơn mười người ma pháp học đồ, cũng đều là đệ tử của hắn cả!
Vì vậy Đỗ Duy viết ra một bộ đầy đủ phép tính cộng trừ nhân chia, sau đó trong khi đang muốn cẩn thận so sánh hai đứa học trò này một chút, hoàng tử Charlie bỗng nhiên hỏi hắn một câu:
- Sư phụ, ta hỏi người… một cộng một tại sao lại bằng hai?
Lúc này mồ hôi lạnh của Đỗ Duy đã chảy ròng ròng!
Một cộng một đương nhiên là bằng hai! Còn về tại sao lại bằng hai… cái vấn đề này Đỗ Duy làm sao có thể trả lời? Kiếp trước có nghe nói qua cái vấn đề này cùng với cái “Giả thiết Goldbach” (1) có quan hệ! Nhưng Đỗ Duy kiếp trước bất quá cũng chỉ là sinh viên đại học bình thường mà thôi… “Giả thiết Goldbach”, hắn giải không ra a! Người ta cả đời tính toán cũng chưa hết, ngươi có thể trông cậy Đỗ Duy sẽ tính ra sao?
Nhìn bộ dáng cứng họng nói không nên lời của Đỗ Duy, hai đứa nhỏ thấy trò đùa dai thực hiện được liền nở nụ cười - Lúc này Đỗ Duy mới biết mình đã bị đùa giỡn!
Dù sao cũng là con gái thì ôn nhu hơn a! Rất nhanh, Kalinna công chúa đem quyển “Đại lục lịch sử tổng quát” của Đỗ Duy đến, mở ra trong đó có một trang, cười dài chỉ vào một đoạn văn trong đó do chính tay Đỗ Duy đã viết.
Đó là một trang sách đánh giá một số lịch sử phát triển của Đại lục cũng như tình hình chung hiện tại, sau đó dùng một loại giọng điệu chắc chắn mà đưa ra đánh giá. Ban đầu Đỗ Duy thấy vậy, trong lòng liền rất có cảm xúc, viết xuống vài dòng: “Kỳ thật với những vấn đề càng đơn giản, chúng ta lại thường ngược lại vô phương tìm ra cách giải đáp. Nhận thức của chúng ta chỉ dừng lại qua vẻ bên ngoài. Giống như, chúng ta biết một năm có bốn mùa. Nhưng là tại sao lại có bốn mùa? Chúng ta biết mỗi ngày sẽ có ban ngày và ban đêm, nhưng tại sao lại có ban ngày có mây đen? Giáo hội nói đây là thần linh sáng tạo… như vậy thần linh tại sao lại muốn sáng tạo như vậy? Ai có thể giải đáp? Cũng như nói, trẻ con cũng biết một cộng một bằng hai… nhưng tại sao một cộng một lại bằng hai? Cái vấn đề này, ngay cả chính mình cũng không biết!”
Lúc Kalinna bé nhỏ đọc được đoạn này, từng bị vài câu đả động, sau đó vẫn tiếp tục trầm tư. Không thể không nói, cô bé này quả thật sự là một thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã có thể phảng phất mơ hồ nắm được những ý tứ trong câu nói lúc đó của Đỗ Duy.
Mà trong trò đùa này, cả hai anh em đều không hỏi Đỗ Duy “Tại sao một năm có bốn mùa”, bởi vì hai đứa xem ra, Đổ Duy nói như vậy mặc dù không rõ, nhưng là mơ hồ vị Sư phụ này biết đáp án! Hơn nữa, cái đáp án này tuyệt đối không phải như các sư phụ khác của họ nói là do “Thần linh sáng tạo”.
Nhưng ngay cả Đỗ Duy cũng thừa nhận chính mình còn không biết tại sao một cộng một lại bằng hai - cho nên hai đứa nhỏ này mới cố ý dùng cái vấn đề này để kiểm tra Đỗ Duy.
Buổi học đầu tiên đã bị hai đứa nhóc gài bẫy, nhất thời đã đem cái dáng điệu sư phụ của Đỗ Duy vứt qua cửa sổ.
Hắn suy nghĩ một hồi, dù sao chính mình sẽ không ở đế đô bao lâu nữa, thời gian để dạy hai đứa nhóc này cũng không nhiều. Khoảng thời gian ngắn ngủi này, không có khả năng dạy bất cứ môn học nào hoàn chỉnh - dù sao thì bọn chúng cũng có những học giả ưu tú nhất cung đình đến dạy, mình bất quá chỉ là một người “làm côn”g ngắn hạn, nếu đã không có khả năng dạy đầy đủ hệ thống, chi bằng miễn cưỡng không mang tiếng “Dạy bậy” là được lắm rồi!
Vì vậy Đỗ Duy dứt khoát đem chương trình học do chính mình mất một ngày chuẩn bị mà vứt đi, sau đó cùng hai đứa nhỏ tùy tiện nói chuyện.
Trò chuyện cái gì cũng có thể, trên trời dưới đất, Đỗ Duy không cầu cái gì, chỉ mong sao có thể đem lối suy nghĩ của mình có ảnh hưởng lớn đến hai trẻ.
Đỗ Duy tự tin, chính phương thức suy nghĩ này của mình ở tại thời đại này cũng xem ra là tương đối tiên tiến. Hơn nữa hoàng tử Charlie tương lai còn là hoàng đế! Sau khi sinh sống hơn mười tám năm ở tại thế giới này, Đỗ Duy đối với thế giới này tình cảm càng ngày cũng càng sâu.
Từ sâu trong thâm tâm, hắn cũng hy vọng hoàng đế tương lai là một vị hoàng đế tốt - nếu như lại xuất hiện một người như lão Augustin VI đầu đất ấy thì quốc gia này thật sự xong đời rồi.
Bởi vì thời gian quá ngắn, vô phương giảng dạy đầy đủ cái gì, Đỗ Duy chủ yếu tập trung dẫn dắt hai đứa nhỏ theo một lối suy nghĩ: Bất cứ chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối!
Hắn cho hai đứa nhỏ một ví dụ: Cũng biết là Sói thì muốn ăn thịt dê, trong tất cả truyện ngày xưa, đều viết là Sói rất giảo hoạt tàn bạo tham lam bại hoại. Rõ ràng, Sói ăn dê, dê rất tội nghiệp. Nhưng nếu Sói không ăn dê… vậy thì con Sói đó cũng chắc chắn sẽ chết!
Như vậy Sói biết làm sao bây giờ? Nó có thể làm gì đây? Nó cũng có sinh mệnh, nó cũng có khát vọng sống còn.
Đạo lý như thế, trong thế giới tương lai, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết. Nhưng đối với thế giới này, hoàng tử Charlie và công chúa Kalinna nghe được thì hết sức chăm chú. Nhất là Kalinna, sau khi nghe đến đây nước mắt đã lưng tròng. Cô bé này còn thở dài:
- Ôi, sau này khi đi săn bắn, ta nhất định cầu phụ thân không nên bắn sói nữa.
- Kỳ thật cái thế giới này không có gì là đúng và sai, chỉ có lập trường bất đồng mà thôi. Sói muốn ăn dê, dê lại không muốn bị ăn - tất cả mọi người đều là vì sinh tồn, không có gì là đúng hay sai cả.
Đỗ Duy nói.
Rất hiển nhiên, Đỗ Duy tạo cho hai đứa bé này ảnh hưởng rất lớn, nhất là khi lúc này bọn họ còn nhỏ như vậy!
Ngoài ra, hai đứa trẻ cũng rất khác biệt. Như tiểu hoàng tử Charlie thì đúng là một điển hình của đệ tử hoàng thất Roland, năm đó thể lực cường tráng, tinh lực dư thừa, thích vận động, cưỡi ngựa săn thú,múa đao bạt kiếm. Trong lúc học lịch sử địa lý, hắn luôn đối với những việc chiến tranh đánh giặc này rất nồng nhiệt - cũng rất là bình thường, còn nhỏ như thế, đa số đều là không có tính nhẫn nại.
Quan trọng hơn là… cuộc sống của Charlie quá an bình. Năm đó Thần hoàng tử khi còn nhỏ như hắn, sở dĩ thông suốt từ sớm là vì bản thân cận kề nguy hiểm, bên trong thì có lão Augustin VI đem con thành đối thủ cạnh tranh vương vị với mình, ngoài thì có Đại hoàng tử lúc nào cũng hy vọng hắn chết đi!
Mà bây giờ, Hoàng tử Charlie là đứa con trai độc nhất của Nhiếp Chính vương! Không có bất cứ kẻ nào có khả năng cùng hắn tranh giành!
Vì đứa trẻ tính tình nôn nóng này, Đỗ Duy sau một ngày vắt trán suy nghĩ, sau cùng vỗ đầu một cái, đem “Cờ vua” ở kiếp trước đem ra!
Thể loại này quả thật là cực kỳ hợp khẩu vị của Hoàng tử Charlie, tiểu tử kia sau khi học xong quy tắc liên hoan hô không thôi, kéo Đỗ Duy một hơi chơi suốt hai canh giờ vẫn còn chưa chán. Mặc dù tuổi còn nhỏ không có cơ hội nhìn thấy cảnh chiến tranh, nhưng thông qua cờ vua thế này “Dụng binh trên giấy” cũng có thể gây nghiện. Hơn nữa, đánh cờ còn có thể trui rèn tính nhẫn nại cùng khí độ của người chơi.
Kalinna công chúa bé bỏng thì lại chẳng hứng thú với cái này cho lắm, nàng cứ thích quấn lấy Đỗ Duy bắt hắn kể chuyện xưa cho nàng nghe. Nói đủ loại chuyện xưa... bởi vì chuyện xưa của Đỗ Duy và những người thị nữ khác và sư phụ khác đều…
Bất đồng! Hoàn toàn bất đồng!
Như Cô bé bán diêm, rồi Công chúa bạch tuyết, như Peter Pan hay Nàng tiên cá. Ngoài ra Đỗ Duy còn sửa bản “Roland đại lục tây du ký”. Tại phiên bản này, Ngọc hoàng đại đế biến thành Thần điện Giáo hoàng, Như Lai phật tổ biến thành Quang Minh nữ thần. Mà Tôn Ngộ Không thì bị Đỗ Duy biến thành một tên gia hỏa có tinh thần phản nghịch kỹ sĩ.
Nhưng, Đỗ Duy dù sao cũng không phải là người kể chuyện chuyên nghiệp, mặc cho hắn cố gắng thế nào, từng ngày từng ngày trôi qua, rốt cuộc những chuyện trong bụng cũng hoàn toàn kể hết.
Tới cùng, Đỗ Duy vò đầu bứt tai cũng không thể nghĩ ra chuyện gì xưa để kể… Cũng không thể kể cho tiểu cô nương tám tuổi này nghe những tiểu thuyết YY ngựa đực tự sướng của thế kỷ 21 được!
May thay, Thần hoàng tử đến lúc tối hậu lại giải vây cho hắn: Dù sao đối với việc học của bọn nhỏ thì chuyện của Hiệp Hội kỵ sĩ quan trọng hơn. Cùng với ngày đấu đã cận kề, Nhiếp Chính vương đưa cho Đỗ Duy một mệnh lệnh: Chương trình học tạm hoãn! Đỗ Duy phải dùng toàn lực chuẩn bị cho đại hội lần này!
Mặc dù không cần phải chấn hưng cái gì Hiệp Hội kỵ sĩ, nhưng nếu là Thần điện cũng dự thi, Nhiếp chính vương cũng rất hy vọng có thể nhân cơ hội này hung hăng đả kích ngạo khí của Thần điện!
Cho nên, hơn một tháng thì chương trình học kết thúc. Lúc kết thúc chương trình, hai đứa nhỏ rõ ràng rất không nỡ phải xa Đỗ Duy. Dù sao thì học cùng Đỗ Duy so với học cùng các lão học giả cung đình buồn tẻ thì thú vị hơn nhiều. Hơn nữa những suy nghĩ kỳ lạ của Đỗ Duy cũng phi thường hợp khẩu vị của bọn chúng.
Trước khi buổi học sau cùng kết thúc, Đỗ Duy đem lễ vật mà mình đã chuẩn bị ra - một tháng thời gian, Đỗ Duy cùng hai đứa nhỏ đã rất là thân thiết. Hắn ngồi trên ghế, hoàng tử Charlie và Kalinna công chúa thì ngồi trên hai đùi của hắn, Đỗ Duy đem lễ vật ra đưa cho hai đứa. Hắn đưa cho Hoàng tử Charlie là một cây ma trượng nhỏ! Mặc dù cây ma trượng này so sánh với ma trượng bình thường của các ma pháp sư sử dụng thì ngắn hơn gần một nửa, bất quá cùng dùng gỗ hồ đào đặc biệt chế tạo! Phía trên đỉnh ma trượng còn khảm một quả Thủy Lam bảo thạch ma pháp cực kỳ quý giá! Dùng để thi triển thủy hệ ma pháp thì cực kỳ thuật lợi, Đỗ Duy nhìn Hoàng tử Charlie cười nói:
- Điện hạ! Rõ ràng, ngươi tương lai sẽ không trở thành ma pháp sư, nhưng ngươi cũng có hứng thú đối với ma pháp. Nhưng cũng đừng nghĩ ma pháp đều hoa lệ như vậy, cũng có rất nhiều chân lý hữu dụng trong đó. Đất có thể khắc chế nước, còn nước có thể khắc chế lửa, lửa lại khắc chế kim… Nếu như ngươi có thể hiểu được những đạo lý này, so với việc học xong cái gì chân chính ma pháp còn có ý nghĩa hơn!
Mà lễ vật Đỗ Duy tặng cho Kalinna, lại là một quyển Đại lục lịch sử tổng quát - đương nhiên, lần trước Đỗ Duy đưa chính là quyển một, lần này là quyển hai! Đây là sách cũ, cũng đồng thời có những bút ký của Đỗ Duy trong đó.
Thực tế, đối với Charlie, Đỗ Duy có phần thích tiểu cô nương khả ái thông minh này hơn - nàng thực sự quá thông minh! Thông minh kinh người! Thậm chí Đỗ Duy thường có cảm giác, so với Charlie thì tiểu cô nương này có thể đón nhận lối suy nghĩ của mình hơn.
Nếu như nàng là một đứa bé trai… Thì nàng nhất định sẽ trở thành một vị hoàng đế vĩ đại!
Đáng tiếc… Đỗ Duy thở dài, nhìn Kalinna, trong lòng thở dài không thôi: đáng tiếc ngươi là con gái. Vận mệnh tương lai của ngươi, sau cũng sẽ trở thành một cô công chúa. Rồi rốt cuộc cũng bị gả cho một tên quý tộc nào đó, tương lai cứ tiếp tục yên bình như thế mà sống…
- Đây là quyển sách thứ hai.
Đỗ Duy cười híp mắt đưa vào tay của Kalinna:
- Điện hạ bé nhỏ ơi, người vẫn còn quá bé. Đại lục lịch sử tổng quát này có rất nhiều thứ không hợp với độ tuổi của ngươi! Cho nên ta tạm thời tặng cho người quyển hai… nguyên bộ tổng cộng có mười quyển! Sau này, hàng năm vào sinh nhật của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một quyển. À, năm nay ngươi đã tám tuổi, còn lại tám quyển không cho ngươi, nói cách khác, mãi cho đến khi sinh nhật lần thứ mười sáu của ngươi, ngươi mới có thể có được trọn bộ sách này, đúng không?
Vừa nói, Đỗ Duy vừa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kalinna, cười cười vỗ vỗ đầu nàng.
- Sư phụ, người phải đi sao?
Kalinna nắm chặt quyển sách trong tay, thấp giọng hỏi:
- Người muốn rời khỏi đế đô phải không?
Đỗ Duy cười cười:
- Không, ta tạm thời sẽ chưa đi, bất quá có thể không có thời gian để dạy các ngươi học được, ta còn có rất nhiều việc phải làm… à, nếu như có cơ hội, ta sẽ đến hoàng cung thăm các ngươi.
Nói xong, Đỗ Duy buông hai đứa nhỏ ra, đứng lên rồi hành lễ tạm biệt.
Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Charlie, cười nói:
- Charlie! Mau mau lớn lên đi! Ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi mười lăm tuổi. Lúc lễ trưởng thành của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một con thiên lý mã tốt nhất trên cả đại lục! Nhất định là tốt nhất cả đại lục này!
Nhìn Đỗ Duy rời khỏi hoàng cung, trên mặt hoàng tử Charlie mang theo vẻ mất mát - hắn biết, bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ lại bắt đầu học với lão đầu cung đình học giả râu bạc nữa rồi.
Hắn nhìn thoáng qua em gái của mình, lại nhìn thấy Kalinna đã đổi tư thế, ngồi ở trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh lật quyển sách mà Đỗ Duy đã đưa cho nàng xem.
- Kalinna, Sư phụ đã đi rồi, chẳng lẽ em không buồn sao?
Charlie hoàng tử nhíu mày nhìn em gái mình.
- Tại sao em phải buồn?
Kalinna ngẩng đầu lên, trừng đôi măt to, tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lại phảng phất mang theo một tia thong dong:
- Sư phụ là một trong các đại thần tối trọng yếu của đế quốc, cũng là người thông minh nhất trên đại lục! Người là nhân tài như vậy, dĩ nhiên không nên phí thời gian quá nhiều cho hai đứa bé chúng ta - Người hẳn là còn rất nhiều chuyện trọng yếu muốn làm! Có thể được người dạy dỗ thời gian qua, em đã cảm thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn rồi.
Hoàng tử Charlie sửng sốt một hồi, trí tuệ của hắn có chút theo không kịp Kalinna.
Nhưng dù sao cũng là trẻ con, hắn rất nhanh liền từ bộ dáng uể oải hòa hoãn trở lại, cầm ma trượng mà Đỗ Duy cho, vui vẻ chạy ra ngoài, tìm những ma pháp sư cung đình để khoe.
Còn Kalinna thì lẳng lặng tựa trên ghế, rất tự nhiên tìm một tư thế thoải mái nhất cuộn mình lại, vẻ mặt trầm tĩnh lật từng trang sách “Đại lục lịch sử tổng quát” của Đỗ Duy lưu lại…
Đỗ Duy cũng không hề biết rằng, một tháng dạy học này không chỉ là cùng mấy đứa trẻ chơi đùa… Một tháng này, trong tương lai lại chính là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến tương lai vận mệnh của đế quốc!
Thú vị chính là ở chỗ, trong kiếp trước, khi nhìn thấy những câu đại loại như “Bánh xe lịch sử dần dần chuyển động”, Đỗ Duy thường thường sẽ chửi ầm cả lên.
Nhưng lần này… Hắn lại tự mình quay bánh xe lịch sử, thậm chí trong lúc lơ đãng còn đẩy bánh xe đi lệch quỹ tích của nó! Nhưng lúc này hắn với tất cả mọi việc này vẫn hoàn toàn không biết…
Ngày rồi ngày trôi qua, năm mới cũng đã đến.
Các thương đội từ nam đến bắc, từ khắp nơi trên đại lục đem đến cho đế đô các loại hàng hóa mới lạ nhằm thỏa mãn nhu cầu nghênh đón năm mới của các giai cấp quý tộc. Đồng thời trong hoàng cung cũng truyền ra mệnh lệnh, điều động vô số người trang trí cả đế đô rực rỡ hẳn lênh để đón năm mới.
Mà đồng thời… thời điểm khai màn “Đại hội võ thuật đệ nhất thiên hạ” rốt cuộc cũng đã tới!
-------------
Chú thích:
(1) Giả thiết Goldbach -ler
Năm 1742, nhà toán học Đức Goldbach viết thư choler biết rằng ông mạo hiểm đưa ra bài toán: Mọi số tự nhiên lớn hơn 5 đều biểu diễn được dưới dạng tổng của 3 số nguyên tố.ler trả lời rằng theo ông, mọi số chẵn lớn hơn 2 đều biểu diễn được dưới dạng tổng của 2 số nguyên tố. Nếu chứng minh được một trong hai mệnh đề thì sẽ chứng minh được mệnh đề còn lại. 200 năm sau, đến năm 1937, nhà toán học Liên Xô Vinogradov đã giải quyết gần trọn vẹn bài toán đó bằng cách chứng minh rằng mọi số lẻ đủ lớn đều có thể biểu diễn được dưới dạng tổng của 3 số nguyên tố.
Cho đến nay, bài toán Goldbachler vẫn chưa giải được hoàn toàn. Nếu mệnh đề củaler là đúng, hãy chứng minh mệnh đề Goldbach.