Ác Ma Pháp Tắc

Chương 26: Chương 26: Thế giới bên ngoài đáng sợ quá!






Một hoàng đế kiệt xuất trong lịch sử La Lan đế quốc từng nói một câu danh ngôn:

"Đế quốc pháp điển thần thành không thể bị xâm phạm! Trong đất đai đế quốc, mỗi người đều phải nghiêm khắc tuân theo ước thúc trong pháp điển đế quốc."

Vị hoàng đế đó sau này đã tạo nên một thời đại huy hoàng nhất trong lịch sử La Lan đế quốc, trong thời đại đó pháp luật nghiêm minh, nổi tiếng với sự thống trị ổn định.

Nhưng, cũng chính vị hoàng đế đó... nghe nói, cùng lúc ông nói câu danh ngôn kia cũng đã bổ sung tiếp theo một câu. Đương nhiên câu nói này không có ghi lại trong văn kiện, nhưng nó lại thông qua rất nhiều con đường khác nhau mà lưu truyền ra.

"... Bất luận kẻ nào cũng phải tuân theo pháp điển đế quốc, nhưng có hai ngoại lệ. Ngoại lệ thứ nhất chính là bản thân hoàng đế. Hoàng đế tại một lúc nào đó sẽ có quyền vượt lên pháp điển! Còn ngoại lệ kia chính là... ma pháp sư!"

Ma pháp sư cường đại thường sở hữu tài năng vượt xa khỏi những con người bình thường, khi loại tài năng này đạt tới một giới hạn nào đó, thậm chí là di sơn đảo hải, thậm chí là có thể thay đổi vận mệnh một quốc gia. Trong tài liệu lịch sử, nếu thực lực cường đại tới mức làm cho người ta muốn ngưỡng vọng cũng không thể ngưỡng vọng thì người đó cơ hồ đã gần được coi là thần rồi!

Mà những cường giả đó trong một cái phất tay có thể san phẳng một đỉnh núi, lấp cả đại dương, có thể triệu hoán gió bão băng tuyết, cũng có thể dùng ánh nắng chói chang của mặt trời biến thảo nguyên thành sa mạc! Bọn họ trong một cái phất tay đó có thể hủy diệt thiên quân vạn mã, có thể chế tạo ra một tai nạn đủ để hủy diệt một tiểu quốc!

Đối với cường giả như vậy mà nói, cái "Pháp điển" bình thường hiển nhiên không thể ước thúc nổi họ. Mà nếu có muốn một cường giả như vậy tuân thủ pháp luật bình thường, hiển nhiên cũng là không hiện thực.

Cho dù những truyền kỳ cường giả vẫn chưa đạt được cái thực lực tiếp cận thần linh ... nhưng khi hai ma pháp sư bình thường sinh tử đối chiến cũng đủ để tạo ra một hồi tai nạn, một tai nạn như vậy cũng đủ để hủy diệt một tòa thành thị.

Trong lịch sử có ghi lại, tại trước khi khối đại lục này còn chưa thống nhất, đó là một thời đại chiến loạn chìm trong bóng tối. Thường thường khi hai vị ma pháp sư quyết chiến, thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt hẳn một thành bang!

Mà khi khối đại lục thống nhất thành một la lan đế quốc cường đại, những chiến loạn đại quy mô như vậy cũng biến mất. Những cuộc chiến của ma pháp sư cũng dần dần giảm bớt. Nhưng dù vậy, trong ghi chép về lịch sử la lan đế quốc cũng không thiếu ghi lại những chuyện ma pháp sư trong khi quyết đấu tay đôi thuận tay hủy diệt một hai thành trấn nhỏ.

Mà cứ cho là như thế, trong pháp điển đế quốc cũng chưa từng có quy định ma pháp sư "không được quyết đấu nơi công cộng". Đối với người thường, có quy định về việc hai người thường dùng binh khí đánh nhau nơi công cộng, nhưng mà ma pháp sư thì không bị liệt vào trong đó.

THậm chí ngay cả ma pháp công hội cũng chỉ có yêu cầu các ma pháp sư cố gắng không giải quyết ân oán giữa chốn đông người. Đó cũng chỉ là một lời dặn dò không làm ra quy định cứng nhắc gì.

Thậm chí, ma pháp công hội đã cùng đế quốc thành lập một hiệp nghị. Một ma pháp sư trên trung cấp, cho dù phạm vào tội đại ác nhưng chưa xúc phạm tới trọng tội phản quốc thì muốn xét xử hắn cũng phải có chính quyền, ma pháp công hội và cả quang minh thần điện, tam phương liên hợp thẩm phán mới có quyền định đoạt! Còn nếu không, chính quyền đế quốc không có quyền hạn định tội một ma pháp sư trên trung cấp.

Trong mấy trăm năm lịch sử đế quốc cho tới bây giờ chưa ghi lại trường hợp một ma pháp sư trên trung cấp nào do vi phạm pháp luật mà bị pháp luật đế quốc xử tử cả. Đây chính là đặc thù biểu thị cho ma pháp sư khác với người thường.

Một người sở hữu một bản lĩnh siêu phàm, đồng thời có thể gạt bỏ pháp luật sang một bên. Hơn nữa, trong khi làm việc đều có thể dựa vào vui buồn của bản thân mà không bị trói buộc bởi pháp luật... trong mắt người thường, ma pháp sư là như thế tồn tại. Vì vậy, từ trước tới nay, khi nhắc tới ma pháp sư mọi người đều mang theo một thái độ tôn kính cùng kính sợ. Trên mặt này, thì kính sợ chiếm phần nhiều hơn.

Cơ hồ toàn bộ dân cư tại bán giác thành giữa đêm đã bị một tiếng động thật lớn làm tỉnh giấc.

Chấn động kịch liệt kia khiến rất nhiều người bừng tỉnh mộng, thậm chí còn có kẻ lăn xuống giường nữa. Mọi đồ đạc trong phòng đều rung động mạnh mẽ, vô số người khi tỉnh lại đã hoảng sợ nhận thấy chấn động mạnh tới mức mình đứng cũng không xong.

Mọi người kinh hoàng từ trong phòng chạy ra ngoài, lại phát hiện giữa màn đêm tối đen, phía chân trời lại có thể phát ra ánh sáng chói mắt. Đoàn ánh sáng chợt ẩn chợt hiện, thậm chí từ phía xa mọi người cũng có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng mãnh thú gào rú. Điều đó khiến trong nội tâm mọi người đều kinh sợ vô cùng.

Từng cơn sóng chấn động từ ngoài thành truyền đến, hết thảy đều giống như một hồi tai nạn vô cùng đáng sợ. Dộng đất, lại thêm vào hỏa quang phía đường chân trời. Còn cả tiếng gào rú khiến lòng người phát lạnh, toàn bộ cư dân bán giác thành đều hoang mang.

Khiến người sợ hãi chính là sau làn sóng chấn động đó... động đất thậm chí còn làm cho tường thành phía bắc đã bị sụp một đoạn! Thanh âm tường thành đổ sụp khiến cho mọi người trong thành bắt đầu bỏ chạy vô mục đích.

Còn ở phía xa xa, dường như phát ra từ hướng bán giác sơn mọi người thậm chí có thể dùng mắt thường mà thấy hai đoàn ánh sáng vô cùng lớn, một màu bạc, một màu hồng! hai đoàn quang mang vô cùng hung mãnh này va chạm kịch liệt. Số lần va chạm càng lúc càng dày đặc, mỗi lần đụng vào nhau cơ hồ đều khiến bầu trời đêm phát sáng! Ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng bị lu mờ.

Nương theo những quang mang kịch liệt đó, còn có từng tiếng từng tiếng oanh minh trầm muộn! Tiếng oanh minh đó khiến người ta nghe xong đều hãi hùng khiếp vía! Từng đợt từng đợt dường như trọng chùy nện vào trong lòng người.

Đồng dạng lâm vào trong bối rối còn có một bộ phận rất ít quân lính đồn trú địa phương. Đây là đám binh lính phụ trách tuần tra trên thành tường, đối mặt với sự hoảng sợ của cư dân bán giác thành, bọn họ vô lực duy trì trật tư... Nhân thủ của họ quá mỏng yếu, hơn nữa nội tâm của họ cũng đồng dạng đang sợ hãi.

Đáng sợ nhất chính là... tin tức rốt cục cũng truyền đến! Có người đã chạy đến quân doanh ngoài thành dể cầu viện nhưng lại hoảng sợ phát hiện. Hơn mười kỵ binh phòng giữ quân doanh đều bị thương la liệt trên mặt đất. Ngay cả người rất có danh vọng tại địa phương là tư phan kỵ sĩ cũng bị trọng thương. Trong quân doanh một mảnh lộn xộn, lay lắt đâu đó là ngọn lửa chưa tắt, dường như nơi đây vừa bị ai đó tập kích qua!

Mọi ngươi trong cơn khủng hoảng bắt đầu dắt díu nhau chạy ra ngoài thành, còn có người hoảng sợ tới mức dẫm đạp lênnhau...

Đúng trong lúc đó, một thanh âm giống như sấm dậy phát ra từ hướng bán giác sơn... theo sau đó là những tiếng rầm rầm liên hoàn....

"Núi đổ! Bán giác sơn sụp rồi!!"

Xa xa, tòa tiểu sơn từng đứng trên tường thành có thể dùng mắt thường trông thấy, tòa bán giác sơn nổi tiếng của địa phương kia bay giờ dưới tầm mắt hoảng sợ của mọi người đang ầm ầm sụp đổ! Cả ngọn núi giống như bị một thứ gì trực tiếp đánh sụp, dường như kia không phải là một ngọn núi mà là một đống bột... thoáng cái đã ầm ầm đổ xuống!

Xa xa, cường quang mãnh liệt, thậm chí người đứng cách đó mười dặm vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy! Mà người tinh mắt hơn một chút tựa hồ cũng có thể thấy ở trong cường quang hai cái bóng to lớn kỳ quái đang bay lượn...

Đối với cư dân bán giác thành mà nói, đây nhất định là một đêm khó quên nhất trong đời người. Vì dưới sự khủng hoảng vô danh, ai cũng cơ hồ đều có một khát vọng, bình minh tới mau mau!

Khi đường chân trời rốt cuộc nhả ra một tia sáng cuối cùng. Tiếng oanh minh khiến lòng người run sợ, còn có cả cường quang hung mãnh nhấp nháy cả nửa đêm cũng rốt cuộc biến mất!

Chờ hơn một tiếng đồng hồ, xác định hồi tai nạn vô danh giống như thật sự đã trôi qua, sự sợ hãi trong lòng mọi người mới dần dần yên ổn xuống.

Bọn người Tư Phan kỵ sĩ rốt cục cũng được đám người tối hôm qua chạy tới cầu cứu cứu tỉnh, còn cả đám người La Bá Đặc nữa.

Bọn họ dưới uy lực cường đại của ma pháp sư, cơ hồ không có một chút gọi là phản kháng đã bị đánh cho ngất xỉu. Sau đó dưới ma pháp của vị băng tuyết mỹ nữ kia, cả đại sảnh đều bị nàng đánh sụp. Trong lúc băng tuyết mỹ nữ đánh ngã mọi người, còn có thêm vài phòng ốc cũng bị đánh sập nữa.

Người được cứu tỉnh đầu tiên, ngược lại chính là nữ kỵ sĩ Nhược Lâm.

Nhược Lâm vì buổi chiều mất máu quá nhiều nên buổi tối đã nghỉ ngơi sớm. Hơn nữa, Tác Nhĩ Tư Khắc Á còn cho nàng dùng một ít thuốc ngủ, vì vậy kết quả là không bị Băng Sương nữ nhân đả thương. Tỉnh dậy sớm nhất, nàng có lẽ vì mất máu nên vẫn còn suy yếu, dù sao máu cũng không phải trong thời gian ngắn có thể bổ sung lại.

Người tỉnh thứ hai là La Bá Đặc kỵ sĩ, tiếp theo là Tư Phan kỵ sĩ. Sau đó là đám hộ vệ nhà La Lâm. Mấy người sau khi phát hiện tiểu chủ nhân của mình cùng với vị nữ nhân tập kích không thấy thì đều hoảng hốt.

La Bá Đặc sau khi hỏi mọi người xung quanh về tình huống, đã không để ý đến thương thế trên người mình, lập tức tập tễnh dẫn theo vài thủ hạ bị thương ít hơn một chút chạy về phía bán giác sơn xa xa.Tư Phan kỵ sĩ biết được tiểu thiếu gia nhà La Lâm biến mất cũng như từ vách núi sâu vạn trượng ngã xuống! Hắn bị thương rất nặng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể hạ lệnh cho những ai còn có thể đứng được lập tức đi theo La Bá Đặc kỵ sĩ tới bán giác sơn dò tìm! VÌ theo như lời cư dân, rất có thể nữ nhân đáng sợ tập kích hôm qua đã chạy tới bán giác sơn.

Đồng thời, Tư Phan kỵ sĩ lập tức phái người cưỡi ngựa ly khai khỏi bán giác thành, chạy tới chỗ quân đội đang thao diễn cầu viện. Đồng thời đem tất cả những việc phát sinh trình báo lên Tổng đốc Lý Nhĩ Tỉnh.

Không nói tới Tư Phan kỵ sĩ đối với tiền đồ của mình lo lắng ra sao, chỉ nói tới vị La Bá Đặc kỵ sĩ nén đau leo lên xe ngựa đem người đi tới tòa bán giác phế sơn, đồng hành còn có nữ kỵ sĩ Nhược Lâm.

Tràng cảnh trước mắt mọi người bây giờ đủ khiến cho một người tỉnh táo nhất cũng phải há hốc mồm!!!

Những người này đều đã đi qua bán giác sơn! Một ngày trước, bọn họ từng ở đây truy tìm ma thú, dấu chân thậm chí đã đi hết cả tòa bán giác sơn này.

Ngày hôm qua, nơi đây còn là một giải núi đồi liên miên, quần thể của ba bốn ngọn núi, bao trùm trong rừng thông dày đặc. Cả sơn thể là một hình chữ U, ngọn núi cao nhất ở chính giữa, đứng trên đó có thể đưa mắt quan sát cả bán giác thành to lớn phía xa.

Nhưng mà bây giờ....

La Bá Đặc cùng Nhược Lâm được mọi người dìu xuống xe ngựa đều há hốc miệng, trừng mắt. Cơ hồ không dám tin tưởng mọi thứ trước mắt là sự thật!!!

Lão thiên a! Nếu đây là một ác mộng thì xin cơn ác mộng này mau mau chấm dứt!!!

Căn cứ theo lời của một binh lính địa phương thề thốt, nơi đây tuyệt đối chính là bán giác sơn... hoặc có thể nói, là vị trí trước kia của tòa bán giác sơn.

Nhưng ngay cả người lính vừa thề thốt kia chính mình cũng mơ mơ hồ hồ, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ!

Trước mặt....

Bán giác sơn....

Không, phải nói nơi đây không còn là "sơn" nữa!

Trước mặt đã là một cái hố rất lớn đường kính ước chừng hơn ba dặm!

Bán giác sơn đâu? Sơn ở chỗ nào rồi?

Câu hỏi này đều xoay quanh trong não mọi người!

Xe ngựa lúc này dừng chính bên bờ cái hố rộng lớn đó, La Bá Đặc chỉ cảm thấy chình mình toàn thân ớn lạnh, nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm người ta khiếp sợ...

Cái hố khổng lồ này dường như là đã trải qua một cơn tai nạn kịch liệt! Rất có thể, trong phán đoán của kỵ sĩ, có lẽ cả tòa sơn đã bị nổ tung không còn nữa! Bên bờ cái hố khổng lồ này, tán lạc đầy các tảng đá to nhỏ kỳ quái, trên mặt đất vốn là đất cát giờ đã không thể nhìn thấy nữa.

Mà cái hố khổng lồ này, địa phương xung quanh còn nông, nhưng càng đi vào thì càng sâu.

Càng làm cho người ta hoảng sợ chính là khung cảnh bên trong cái hố này.

Một cái hố lớn như vậy dường như được thần linh trên cao dùng một cái bút vô hình vạch một đường chia nó làm hai nửa hoàn toàn khác nhau!

Lấy trung tâm hố làm giới tuyến, một nửa bên trái là một mảnh hàn băng dày đặc! Trên mặt đất cứng rắn trải đầy hàn băng, dường như đã được tích lũy qua hàng ngàn năm. Trên mặt đất bao trùm một hơi sương lạnh cóng dường nhi biến tất thảy trên mặt đất đóng băng lại thành một thế giới màu bạc! Ngay cả trên những tảng đá cũng bao trùm một tầng băng tinh

Còn phía bên phải là hột tràng diện hoàn toàn khác!

Nếu nói mặt bên trái là một nơi băng thiên tuyết địa thì phía bên phải, lại dường như là một mảnh sa mạc!

Ở nơi đây, mỗi một giọt nước đều đã bốc hơi hết! Trên mặt đất chỉ còn là những cát sỏi cứng rắng khô hanh! Ở nơi này, không thể tìm thấy một chút dấu vết của nước... ngay cả đá cũng dường như đã bị thiêu tới nứt vỡ!

Một miệng hố lớn như vậy lại có hai nửa hoàn toàn khác biệt nhau. Điều đó làm lòng người hoảng sợ, thêm vào một chút khó hiểu.

Dù sao, người tính cách cương cường như kỵ sĩ La Bá Đặc cũng tỉnh lại trước tiên so với mọi người.

"Ta đoán... nơi này tối hôm qua khẳng định đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Cuộc chiến đấu này là một trình độ chúng ta không thể tưởng tượng được... Vị ma pháp sư tên là vi vi an cũng không thấy nữa, nói như thé thì nhất định cô ấy đã cùng nữ nhân tập kích chiến đấu một hồi ở đây." Kỵ sĩ trầm mặt phân tích: "Việc này có lẽ chúng ta không cần quản... vấn đề của chúng ta bây giờ là tiểu chủ nhân ở nơi nào! Khi chúng ta được cứu tỉnh thì cậu ấy đã không có trong quân doanh, vậy thì nhất định đã bị đối phương bắt cóc ...thậm chí có thể..."

Điều còn lại, La Bá Đặc không dám nói nữa. Dù sao, một ngọn núi đã bị ma pháp sư làm thành miệng hố lớn như thế thì uy lực chiến đấu của họ cường hãn không cần phải tính toán... vậy, làm biến mất một con người cũng không tính là cái gì cả.

Sắc mặt La Bá Đặc khó coi tới cực điểm, bất quá, hắn có lẽ cũng ý thức được chức trách của mình, dù sao bây giờ hắn cũng là người có cấp bậc cao nhất bây giờ, không thể để đám bộ hạ ủ rũ được. Hắn cắn răng nói: "Tình huống có lẽ không xấu như vậy, có thể chủ nhân đã trốn ở một nơi, cũng có thể bị ma pháp sư bắt đi. Mặc kệ như thế nào, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được chủ nhân."

Kỵ sĩ lập tức hạ hai mệnh lệnh: Đầu tiên, tất cả những ai còn có thể đi đứng được sẽ đi tìm xung quanh. Thứ hai, lập tức phái người về La Lâm bình nguyên, Khoa đặc Hành tỉnh để báo tin!

Sự tình đã vượt qua sự khống chế của La Bá Đặc.

Rốt cuộc, vị tiểu thiếu gia bây giờ ở nơi nào?

Vấn đề này đều suy tư trong lòng mỗi người.

Vậy Đỗ Duy bây giờ đang làm gì?

....

Đỗ Duy hiện tại đang làm một việc mà ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng dám nghĩ tới.

Hắn đang... cưỡi rồng!

Cưỡi trên lưng một con rồng, bay lượn trên bầu trời! Gió táp xung quanh khiến hắn tựa hồ không thể mở mắt. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng áo che kín lại trên đầu, hai tay dùng sức tóm lấy một tấm long phiến. Nhìn bàng nhiên đại vật bên dưới tầng mây vùn vụt trôi qua... cảm giác này khiến trong nội tâm Đỗ Duy không nhịn được có chút hưng phấn muốn kêu to!

"Xin xin xin xin xin đừng đừng đừng cầm vào lân phiến của của của nó được được không?" bên cạnh truyền tới thanh âm lắp bắp của vi vi an đáng thương. Nữ ma pháp sư đang mỏi mệt nằm trên lưng rồng, thân thể nàng áp sát lên đó. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy trắng, có vẻ suy yếu vô cùng. Mắt thấy Đỗ Duy đang nắm chặt lấy long phiến, nữ ma pháp sư trong lòng không khỏi có chút đau xót: "Nó nó nó sẽ không thích thích thích đau, long là một loại loại loại loại sinh vật kiêu hãnh nhất nhất. Liệt Nhật của của của ta vẫn còn còn còn bé, nó nó nó không thích người khác tóm tóm tóm vào lân phiến của nó...."

"Không nắm lấy lân phiến của nó thì ta nắm vào đâu đây?" Đỗ Duy nhíu mày, hắn vừa mở miệng ra gió đã xộc vào tận trong miệng, khiến hắn phải liên tục ho khan, mau chóng cúi đầu. Quay đầu lại liếc nhìn nữ ma pháp sư: "Gió lớn như thế ta không tìm chỗ nắm chắc nhỡ rơi xuống thì sao?"

Đỗ Duy hận hận nói: "Không nắm lân phiến cũng được, vậy khi nào thoát khỏi tỷ tỷ đáng sợ của cô đuổi giết, chờ xuống một chỗ an toàn ta sẽ làm cho nó một cái dây cương là được."

Dây cương?

Thần vạn năng a! Xin ngài khoan thứ cho tiểu Vi Vi An đáng thương...cũng xin khoan thứ cho tiểu gia hỏa đáng sợ này.

Làm dây cương cho một con rồng... thần a, chẳng lẽ hắn cho rằng long là sinh vật có thể tùy tiện cưỡi hay sao?

Trong lúc này, Cự Long toàn thân xích hồng phía dưới đột nhiên phát ra một tiếng bi minh...

Đỗ Duy trong lòng cả kinh, quát: "Không hay rồi, rồng của ngươi có lẽ không chịu được!"

Vi Vi An trong tâm cũng khó chịu: "Liệt Nhật nó vẫn còn còn còn là một một con rồng rồng con, nó nó nó vừa mới bị thương, lại phải phải phải cõng hai người, nó nó nó..."

Cự long toàn thân đỏ thẫm này bên cánh trái có một đạo vết thương kinh tâm. Một vết thương lớn như thế khiến cho con rồng này trong khi phi hành cũng có chút không linh hoạt. Mà thân thể của nó, trong khi bay cũng không khỏi hơi nghiêng sang một bên.

"Mau nghĩ biện pháp!" Đỗ Duy quát: "Nếu không hai người chúng ta phải ngã chết đấy!"

"Ta ta ta ta ta, mọi thứ đều đều bị ngươi cướp cướp cướp hết rồi! Ta ta ta giờ không có biện pháp..." Vi Vi An cũng sợ tới mức không nói lên lời, trong đôi mắt to của nàng bắt đầu trào nước mắt, rồi đột nhiên lớn tiếng khóc.

"Oa!!! Thế giới bên ngời đáng sợ quá! Sư phụ! Sư phụ mau tới cứu con! Ta muốn mụ mụ, ta muốn ba ba! Mau tới cứu tiểu vi vi an đáng thương!!"

A? Khóc lại có thể không nói lắp ?!

Đỗ Duy thiếu chút nữa bị tiểu ngốc nghếc này làm tức giận tới ngã khỏi lưng rồng! Ở đàng sau nàng ta lại có thể giống như hài tử khóc gọi cha gọi mẹ!

Hắn nghiêm mặt định mắng vài câu, nhưng chính lúc đó, con rồng bên dưới rốt cục không chịu đựng được.

Nó suốt một đêm kịch chiến vốn đã hao phí toàn bộ ma lực, cuối cùng đem thương tích mang theo chủ nhân của mình chạy trốn. Cõng hai ngươi, trên cánh lại bị thương, bây giờ nó đã tới cực hạn rồi.

Một tiếng bi minh vang động, Đỗ Duy chợt cảm thấy thân thể trầm xuống rất nhanh! Con cự long này đã từ giữa không trung rơi xuống...

"Mẹ nó! Mau nghĩ biện pháp! Con rồng của ngươi không chịu được nữa rồi kia!"

"Oa ... ba ba! Mụ mụ! Mụ mụ..."

"Đừng có khóc nữa! Khóc nữa là chúng ta phải ngã chết đấy!"

"Oa... mụ mụ... mau tới cứu tiểu Vi Vi An đáng thương...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.