Ác Ma Pháp Tắc

Chương 213: Chương 213: Thiên hạ






Nhường hay không nhường.Việc này chính là vấn đề mặt mũi của Đỗ Duy

Giọng nói của tên Shaman vu sư kia mặc dù có phần khách khí, nhưng lời nói ngầm chứa ý tứ làm cho Đỗ Duy cảm thấy sự kiêu ngạo trong đó.

Tránh ra, lục soát sao?

Đây là lãnh địa của ta,là lãnh thổ của ta! Các ngươi chỉ cần cầm mệnh lệnh của Vu Vương là có thể tuỳ tiện đến tra xét lãnh địa của ta sao?

Dựa vào cái gì chứ?

Theo lý mà nói trên thảo nguyên địa vị của Vu Vương vô cùng cao không nên xâm phạm,mà bây giờ lại cùng đối phương xung đột thì đối với Đỗ Duy mà nói thì đây không phải là một lựa chọn khôn ngoan.Nhưng mà sự tình cũng không có đơn giản như vậy.

Đỗ Duy mới đi vào tây bắc thời gian còn không lâu, nếu mấy ngàn kỵ binh của chúng có thể tuỳ ý xâm nhập lãnh địa của mình, mà quân đội của mình dù thấy rõ ràng nhưng lại rút lui...đây là sự nhục nhã như thế nào chứ ?

Nếu truyền ra ngoài, thân là lãnh chúa thì Đỗ Duy sẽ mất hết uy nghiêm ! Sau này làm sao có thể hiệu lệnh tây bắc? Tây bắc là nơi hổ lang, kẻ mạnh là vua, nguơi lùi một bước kẻ khác liền tiến hai bước, ngươi hơi yếu thế một chút kẻ khác sẽ thật sự coi thường ngươi.

Nghĩ tới đây, Đỗ Duy bỗng nhiên giật mình.

Quân Tây Bắc ! Giỏi cho quân Tây Bắc !

Tên quân phiệt giỏi lắm !

Thân hắn giữ trọng trách bảo vệ biên cương đế quốc, không ngờ lại tùy tiện để quân đội của thế lực đối địch tùy ý tiến vào nội địa lãnh thổ của mình như vậy! Những trạm gác bảo vệ bên trong hành lang tây bắc không ngờ lại có thể đến cả tin tức cũng không truyền được! Cách làm này của quân Tây bắc khiến cho trong lòng Đỗ Duy rất phẫn nộ.

Quân đội như thế còn muốn hắn dùng sao !!

Nhìn thấy sắc mặt Đỗ Duy bỗng nhiên trầm xuống,Ron Barton đại khái đoán ra được tâm tư của vị thiếu niên công tước này, hắn chậm rãi nói:

-Ông chủ..."

-Tướng quân Ron Barton, ý của anh thế nào?

Đỗ Duy nheo mắt lại.

-Ông chủ,chỉ cần người ra lệnh một tiếng mặc dù bọn chúng người đông hơn chúng ta, nhưng binh lính tôi mang theo cũng không phải chỉ ngồi không ! Đối phương bọn chúng mặc dù là quân tinh nhuệ của vương tộc thảo nguyên nhưng tôi tự cho rằng mình cũng không kém gì bọn chúng.Cùng lắm thì đánh nhau một trận!

Đương nhiên, Ron Barton cũng không phải chỉ biết hành động lỗ mãng,hắn thấp giọng nói :

-Bọn chúng thực lực chiếm ưu thế nhưng mà trên địa bàn của ta chắc gì chúng có dũng khí xông lên cùng chúng ta liều mạng. Đánh thắng bọn chúng không quá dễ dàng nhưng mà bức lui bọn chúng ta dám nắm chắc vài phần.

Đỗ Duy gật gù, sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói với hai tên Vu sư Shaman kia :

-Thưa hai vị vu sư, tôi muốn hỏi hai vị một vấn đề.

-Hả?

Hai tên vu sư nhìn thoáng qua nhau, tên vu sư vừa nói chuyện lúc nãy khẽ nhíu mày liếc mắt dò xét Đỗ Duy, rồi lại quay đầu nhìn Ron Barton:

-Thưa ngài Mosac, xin hỏi vị này là ai?

Ron Barton vừa định nói thì Đỗ Duy đã lớn tiếng nói trước :

-Tôi là kẻ hầu thân cận của lãnh chúa tỉnh Desa, ngài công tước hoa Tulip.

Hai tên vu sư Shaman gật gật đầu.

Đỗ Duy nói cũng không khiến cho đối phương hoài nghi, bởi vì Đỗ Duy vốn không thích kiểu quần áo hoa mỹ của quý tộc. Ngày thường ăn mặc rất đơn giản.

-Vậy xin mời hỏi.

Hai tên Vu sư Shaman đồng thanh nói.

-Xin hỏi hai vị.

Đỗ Duy cố gắng ưỡn ngực và lớn tiếng nói :

-Vào thời điểm này, tại nơi tôi đứng rốt cuộc là lãnh thổ của thảo nguyên vương tộc hay là lãnh thổ của đế quốc Roland!

-……

Hai tên nín lặng.

-Xin hỏi hai vị!

Tiếng nói của Đỗ Duy càng lớn hơn :

-Tại thời điểm này lãnh địa dưới chân tôi ai là chúa tể, là Vu vương của các ngài hay là của công tước hoa Tulip!

-Xin hỏi hai ngài! Lá cờ tung bay trên mảnh đất này rốt cuộc là cờ huyết sắc khô lâu hay là cờ ngọn lửa hoa Tulip !!"

Âm vang lời nói của Đỗ Duy khiến cho kỵ binh đế quốc nghe xong đều chấn động, không kìm được cố gắng đứng thẳng người lên.

Hai tên vu sư cùng nhíu mày,nhìn nhau trong chốc lát rồi một người mới trầm giọng nói :

-Quý ngài trẻ tuổi này, tôi có thể hiểu rằng ngài đang từ chối mệnh lệnh của Vu Vương vĩ đại?

Đỗ Duy cười lạnh:

-Thực xin lỗi ngài nói tới 'mệnh lệnh', đối với một công dân của đế quốc thì Vu vương tựa hồ chả có quyền gì mà ra lệnh cho tôi cả!

Tên Vu sư kia tái mặt lại, sau đó thì hầm hầm tức giận, còn tên vu sư lắm mồm lúc nãy dường như như trầm ổn hơn, tiếng nói của hắn không hề dao động chậm rãi :

-Quý ngài trẻ tuổi, tôi nghĩ ngài có lẽ nên coi trọng việc này. Đây chỉ là yêu cầu nho nhỏ của Vu Vương vĩ đại với các ngài, nếu ngài nhượng bộ thì sẽ có được tình hữu nghị của Vu Vương, chẳng nhẽ nó khó khăn lắm sao?

"Thật là hữu nghị không?" Đỗ Duy lớn tiếng nói :"Xin hỏi nếu đức ngài công tước của chúng tôi hôm nào đó dẫn mười vạn kỵ binh đi tới trước thảo nguyên vương cung yêu cầu điều tra một sủng vật của công tước, hành động như vậy sẽ được ngài xem là hữu nghị không?!"

Tên vu sư tính tình bốc đồng kia nổi giận nói :

- Thằng nhóc ngu dốt ! Công tước của các ngươi há có thể so sánh với Vu Vương chí cao vô thượng!

-Thật không!

Đỗ Duy cười ha hả, sau đó quay lại chỉ tay vào kỵ binh phía sau Ron Barton lớn tiếng nói :

-Ta hỏi các vị! Các vị là dũng sĩ của nhà nào!

Hơn một ngàn người đồng thanh nói :

-Hoa Tulip !!!

-Nói cho ta biết các vị phục vụ ai !

-Hoa Tulip!!!

Đỗ Duy gật gật đầu cười lạnh một tiếng nhìn tên vu sư Shaman :

-Thưa ngài Vu sư Shaman , tôi nghe nói cho dù là ở trên thảo nguyên thì tôn trọng người khác cũng là đức tính tối thiểu! Vậy tôi nói cho ngài , Công tước hoa Tulip của chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói những điều thô lỗ như vừa rồi.

Tên vu sư trầm ổn kia mỉm cười nói :

-Quý ngài trẻ tuổi này, xin tha thứ cho đồng bạn của ta lỡ lời. Tôi đương nhiên là nghe nói qua uy danh của ngài công tước Hoa Tulip . Ngài ấy là thiên tài trẻ tuổi của quý quốc, một vị ma pháp sư kiệt suất, một vị thủ lĩnh suất sắc, cũng là một vị công tước tuổi còn trẻ. Ngài ấy tại tây bắc làm ra ma pháp thần kì, trong ba tháng kiến tạo ra một toà thành thị hùng vĩ, mấy truyền thuyết này chúng tôi đều có nghe qua. Tôi không hề có gì bất kính đối với ngài công tước cả, thế nhưng việc hôm nay Vu vương bắt tôi phải tìm bằng được con thú cưng kia, cho nên xin tha thứ cho tôi không thể rời nơi này.

-Vậy thì phải mời đức ngài công tước tới quyết định di.

Đỗ Duy chậm rãi nói :

-Chúa tể duy nhất của lãnh địa này là công tước hoa Tulip! Vừa hay ngài công tước lại đang ở đây, tôi phải đi xin chỉ thị của ngài đã.

Nói xong, Đỗ Duy không thèm liếc mắt nhìn hai tên vu sư đến một lần xoay người đi về phía trong đoàn đội. Hai tên vu sư Shaman nghe xong khẽ nhíu mày, bọn họ không có ngờ tới sẽ gặp phải công tước hoa Tulip tại cái trấn nhỏ hẻo lánh này.

Ron Barton và mọi người mặc dù không biết Đỗ Duy rốt cuộc làm cái gì, nhưng bọn họ đều biết vị công tước trẻ tuổi này có rất nhiều điểm quỷ dị nên đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của Đỗ Duy.

Ron Barton với binh lính đang giằng co cùng đối phương ở bên ngoài thì Đỗ Duy cũng đã chạy vào tới bên trong. Bên ngoài nông xá đang bị một trăm người vây quanh, Đỗ Duy chạy tới một bên lôi Sandy bé nhỏ ra và nhìn thật sâu vào hai mắt hắn rồi nói :

-Sandy, cởi hết quần áo của người ra ! Nhanh!

Trong lúc Sandy đang sửng sốt Đỗ Duy đã tiến đến cởi quần áo Sandy, lúc này Sandy mới hoảng hốt nói :

-Thưa ngài ……

-Nhanh! Không kịp giải thích đâu, ngươi vừa cởi quần áo vừa nghe ta nói.

Đỗ Duy lấy nhanh một vài đồ vật từ nhẫn chứa đồ ra: Một bộ quần áo theo tiêu chuẩn quý tộc, một đôi giày còn có một chút trang sức,sau đó đơn giản sửa sang tóc lại cho Sandy. Mặc tề chỉnh xong nhìn bề ngoài mà nói thì Sandy bé nhỏ rất có dáng vẻ của một quý tộc.

Đỗ Duy nhìn kĩ một chút, bỗng nhiên lấy ra một chiếc áo choàng màu đen, đây là áo bào đen của ma pháp sư được sửa đổi. Sau khi Sandy khoác chiếc áo choàng màu đen lên, Đỗ Duy lại bảo đội trưởng Ziege đem ma trượng đưa cho Sandy cầm trên tay

Trong lúc cho Sandy mặc quần áo thì Đỗ Duy cũng nhanh chóng giải thích, Sandy bé nhỏ nghe xong há mồm một lúc, nhưng cũng không dám trái ý chỉ là vẫn thấy khó chịu vì cách ăn mặc này.

Tính ra Sandy tuổi còn ít hơn so với mình một chút nhưng sau khi ăn mặc chỉnh tề thì cũng không quá khác biệt là mấy, hơn nữa Sandy đến tây bắc mấy ngày nay cũng đã khoẻ mạnh lên rất nhiều. Đỗ Duy cũng còn có không ít ma pháp sư đệ tử nhưng hơn nửa là xuất thân từ quân đội,hơn nữa huấn luyện mấy ngày nay ít nhiều trên người cũng đã có một chút ít phong cách của quân nhân. Chỉ có Sandy từ sau khi theo mình thì bắt đầu học tập quy củ cùng lễ nghi với lão Marde, ít ra thì cũng không quá dễ dàng lộ ra sơ hở.

-Một lúc nữa ngươi dựa theo lời ta nói mà làm cho tốt.

Đỗ Duy dặn dò xong liền đi nhanh vào trong căn chòi.

Trong căn chòi tên quái vật lông đỏ còn đang canh giữ bên người Mose, Mose cũng không quá sợ hãi nhưng mà tóc tai bù xù trông rất đáng thương,trên đầu còn dính không ít cỏ khô và trên mắt thì ngân ngấn nước.

Đỗ Duy không có tâm tư mà để ý đứa nhóc này trực tiếp nhìn tên hồng mao quái vật nói :" Này, ta biết ngươii là thú của Vu Vương đúng vậy không?

Quái vật gật đầu.

Bọn người đến bắt ngươi đang ở bên ngoài, mà ngươi không muốn cùng bọn chúng quay về có đúng không?

Quái vật lập tức gật đầu liên tục rất là kiên quyết.

-Vậy ngươi muốn thoát qua hôm nay chỉ có cách tin tưởng ta.

Đỗ Duy nói nhanh :

-Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn : hoặc là bây giờ ngươi giết bằng hữu của ta sau đó chính mình xông ra ngoài, tuy ngươi có thể qua cửa của ta nhưng không thể qua cửa của bọn vu sư Shaman ! Lựa chọn thứ hai : Ngươi thả bạn của ta ra rồi ta sẽ giúp người ẩn náu.

Một lát sau hai tên vu sư Shaman đến từ thảo nguyên cũng thấy được vị công tước hoa Tulip.

Vị " đức ngài công tước " quả nhiên cùng lời đồn giống nhau đúng là tuổi còn trẻ, mới chỉ là một thiếu niên đang trưởng thành, nhìn qua tướng mạo thì cũng coi như đẹp trai nhưng thân thể thì hơi gầy yếu  ̄ ̄ hừ, mấy tên quý tộc của đế quốc Roland từ nhỏ đã sống hạnh phúc trong sự nuôi dưỡng làm sao mà có sức khoẻ như con trai thảo nguyên chúng ta.

Hai tên vu sư Shaman nhìn thoáng qua nhau, đều thấy rõ trong ánh mắt đồng đội mình vẻ khinh thường.

Nhưng mà vị công tước thiếu niên này bất kì hành động nào đều vô cùng phù hợp với lễ nghi, trên người chính là áo choàng màu đen tượng trưng cho thân phận ma pháp sư cùng với cây ma pháp trượng hồ đào, làm cho hai tên Vu sư Shaman không dám khinh thường.

Dù sao mà pháp sư của Roland đế quốc quả thật rất đáng sợ, ngay cả vu sư Shaman trên thảo nguyên cũng biết rõ.

Cho dù là vì tôn kính đối với ma pháp sư hay là tôn kính tước vị cùng thân phận của đối phương thì hai tên vu sư Shaman dù không tình nguyện cũng xuống ngựa làm một cái lễ gặp mặt tối thiểu của thảo nguyên.

"Ngài công tước " mỉm cười, kiểu cười hờ hững của hắn đúng tiêu chuẩn của một quý tộc.

- Hóa ra là vị khách quý.

Vị 'công tước' dùng thanh âm nhẹ nhàng nói :

-Ta đối với sự viếng thăm đột ngột này của các ngài rất là kinh ngạc, nhưng ta lấy lòng khoan dung cùng nhân từ tha thứ cho sự vô lễ của các ngài. Hơn nữa ta hy vọng các ngài cũng cam đoan rằng hành vi vô lễ này sẽ không lặp lại nữa. Phải biết rằng dù là một vị bạn muốn đến thăm cũng phải được chủ nhân cho phép. Đối với yêu cầu của các ngài... Ta đối với Vu vương vĩ đại của thảo nguyên thể hiện kính ý. Nhưng căn cứ luật lệ đế quốc ta không cho phép quân đội các ngài tiến vào thành thị hay thôn trang của mình, các ngài đến nơi này đã là không đúng ! Nhưng mà vị tình hữu nghị với Vu Vương ta có thể phá lệ một lần......

Sandy theo yêu cầu của Đỗ Duy giả mạo làm công tước căn bản không cho đối phương có cơi hội chen vào lời nói của mình.Một hơi nói xong toàn bộ :

-Ta cho phép hai vị vu sư Shaman dẫn theo tuỳ tùng với người hầu tiến nhập vào trong trấn tìm ma thú bị lạc mà các ngài vừa nói. Nhưng mà theo luật pháp đế quốc,các ngài mang theo tuỳ tùng không được hơn mười người.Hơn nữa sau khi tìm kiếm xong, các ngài lập tức phải quay trở về thảo nguyên! Nếu không bất cứ hành động nào của các ngươi sẽ bị coi là hành động khiêu khích chủ quyền của đế quốc Roland.

Nói xong Sandy càng không có tạo cơ hội cho đối phương nói chuyện,lập tức xoay người đi vào trong trấn.

Đỗ Duy đứng ở một bên cười lạnh một tiếng. Nhìn vẻ mặt âm trầm của hai tên Vu sư Shaman nói :

-Hai vị, xin mời?

Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất của Đỗ Duy. Không mềm không cứng, trong tình huống chưa chính thức trở mặt, tỏ vẻ ẩn nhẫn sự bất mãn cùng bực tức của mình.

Mà Đỗ Duy ứng phó cũng được, ít nhất thì hiện tại đối phương cùng với đế quốc Roland cũng không có lập tức trở mặt.

Bọn họ cũng không có ngờ tới ở nơi này lại gặp được quân đội đế quốc cùng công tước hoa Tulip. Dù sao dẫn mấy ngàn kỵ binh tự tiện xông vào sâu bên trong lãnh thổ của hắn như vậy... việc này nói nhỏ cũng không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn !

Hai tên vu sư Shaman mặc dù bất mãn nhưng mà không tỏ vẻ gì, yên lặng tiếp thu quyết định của “công tước”.

Rất nhanh, bọn họ chọn lựa mười tên thảo nguyên võ sĩ tinh nhuệ, dẫn bọn họ xuyên qua đoàn kỵ binh của Ron Barton đi vào trong trấn.

Không hề lo lắng bọn họ tại trong trấn thu hoạch được gì.

Hai con ma thú đã bị Đỗ Duy dùng nhẫn chứa vật của ma pháp sư thu lại. Mặc dù hai tên vu sư Shaman tại trong thôn tìm tòi cẩn thận, thậm chí còn lấy ra một vật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.

Đó là một cái xác rùa giống như là đồ coi bói vậy, tại nơi đầu rùa sắp xếp ra vài mẩu xương không theo quy tắc nào, sau đó bọn chúng niệm vài câu mà Đỗ Duy nghe không hiểu. . . . . đại khái là thuật xem quẻ nào đó.

Trong nhất thời Đỗ Duy có chút lo lắng, nhưng sau đó hai tên vu sư Shaman hình như không có bói được gì.

Nhìn ánh mắt thất vọng thì bọn họ không thu hoạch được gì, Đỗ Duy yên tâm hơn.

Đối phương bất mãn rút lui ra khỏi trấn, ba nghìn kỵ binh thảo nguyên bắt đầu chậm rãi lui binh. Bỗng nhiên Đỗ Duy ra lệnh cho Ron Barton phái ra một trăm kỵ binh hộ tống ba nghìn kỵ binh thảo nguyên, cho bọn chúng rời khỏi hành lang tây bắc rời khỏi lãnh địa của mình mới thôi.

Những gã kỵ binh thảo nguyên dũng mãnh đối với việc này này rất là căm tức, nhưng hai tên Vu sư Shaman thì lại nhẫn nại cam chịu hành động của Đỗ Duy, hạ lệnh mọi người không được loạn động. Vì vậy một trăm kỵ binh của Đỗ Duy cách kỵ binh thảo nguyên một trăm thước giám thị bọn chúng rời đi.

Sau khi đi khỏi trấn vài dặm, hai tên vu sư Shaman ngồi trên ngựa quay đầu lại nhìn thôn phía xa. Tên vu sư trầm ổn bỗng nhiên nói với đồng bọn :Ngươi thấy tên công tước hoa Tulip thế nào ?

-Hừ, chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.

Tên vu sư lỗ mãng khinh thường.

-Cũng đúng.

Tên vu sư trầm ổn cười cười :

-Đúng thật, nghe đồn thì lợi hại nhưng hôm nay thấy thì. . . nghe danh không bằng gặp mặt.

Sau đó hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên thở dài :

-Nhưng mà kẻ bên cạnh hắn cùng chúng ta nói chuyện, nói năng có khí vũ bất phàm, thật sự là một kẻ xuất sắc !?

Nhìn lũ lang sói thảo nguyên đi rồi, Đỗ Duy trên mặt lại không có nửa điểm thoải mái. Mặt hắn lại càng thêm âm trầm, sau đó hạ lệnh :

-Về thành Lâu Lan!

Hai ma thú bị hắn cho vào nhẫn chứa vật thì nhóc con Mose sau khi bị Đỗ Duy giáo huấn đã hoàn toàn sợ hãi. Đứng xa xa tại một bên không dám cùng Đỗ Duy nói nửa lời.

Mọi người sau khi đi ra, Đỗ Duy lại ngoắc ngoắc tay gọi Mose :

-Ngươi lại đây!

Mose dường như có chút sợ hãi, cẩn cẩn thận thận đi tới bên người Đỗ Duy:

-Ngươi. . . . . ngươi lại muốn gì nữa đây ?

-hừ! Ngươi quên ta nói rồi sao ? Phải gọi ta bằng ngài' !

Đỗ Duy hung tợn nói :

-Tại nơi này ngươi không phải là cậu ấm của gia tộc Listeria! Ngươi chỉ là một thủ hạ bình thường ! Ngươi nếu không nhớ được việc này thì sau này ngươi còn có thể phải chịu khổ sở.

-Vâng. . . . . . thưa ngài!

Mose cắn răng, trông mặt có vẻ đỏ lên nhưng không thể không nói mấy lời như vậy.

-Tốt lắm. "Đỗ Duy thở dài :

-Lên ngựa, chúng ta trở về thôi. "

Trong nháy mắt sắc mặt Đỗ Duy bỗng trở nên mỏi mệt.

Mose nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Duy nhịn không được sinh ra nghi ngờ :

Tên độc ác này còn có việc gì làm phiền lòng sao ? Một tên độc ác như hắn mà. . . . . .

Suốt dọc đường Đỗ Duy không nói gì, ngồi trên ngựa cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó, Mose thì cẩn cẩn thận thận đi sau Đỗ Duy, mặc dù trong lòng cực kỳ hận Đỗ Duy nhưng vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm bóng lưng Đỗ Duy.

Qua một lúc lâu ước chừng hơn mười dặm đường, Đỗ Duy bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mose :

-Ngươi đang nhìn ta à?

Mose lại càng hoảng sợ lắc đầu lia lịa, nhưng Đỗ Duy lại cười ảm đạm :

-Đừng chối, ta đoán trong lòng ngươi âm thầm chửi ta đúng không? Ngươi ở phía sau nhìn ta, trong lòng còn nghĩ tới làm thế nào thừa dịp ta không chú ý đâm ta một kiếm ?

Mose sắc mặt trắng nhợt vì trong thời gian vừa rồi hắn quả thật có tâm tư này, chỉ có điều nghĩ đến bộ dáng hung tợn của Đỗ Duy hắn liền bỏ đi.

Người kia. . . . nhất định là ma quỷ! Nếu không hắn như thế nào có thể biết được trong lòng ta nghĩ gì ?

Đỗ Duy nhẹ nhàng cười, sắc mặt hắn có một tia lạnh nhạt nhưng trong nháy mắt tựa như đang suy nghĩ cẩn thận, ẩn chứa một tia kiên định.

-Mose ngươi bây giờ hận ta bởi vì đã đánh ngươi. Mà ngươi biết ta đánh ngươi vì cái gì không ?

Mose im miệng không nói lời nào.

-Bởi vì ngươi ngu xuẩn.

Đỗ Duy không chút khách khí nói:

-Bởi vì hành động của ngươi ngu xuẩn, nếu một khi có cái gì ngoài ý muốn liền sẽ khiến ta, còn cả chính ngươi cùng gia tộc của ngươi gặp rất nhiều phiền toái ! Đồng thời cũng khiến rất nhiều người bởi vậy mà mất mạng, đổ máu, ngươi có thật là rất ngu xuẩn không?

Mose mặt lại đỏ lên nhưng không nói gì.

-Ngươi hận cũng tốt, thế nào cũng tốt cả.

Đỗ duy cười lạnh:

-Thế nhưng ta không rõ ngươi vì sao mà ghét ta ? Dường như lần đầu gặp mặt ngươi đã không thích ta.

Mose cúi đầu xuống, Đỗ Duy trầm mặc một lát rồi nói :

-Bởi vì chị gái ngươi sao?

"- . . . . . Đúng vậy.

Mose thấp giọng trả lời, trong thanh âm của hắn có một tia hận ý.

Dừng trong chốc lát hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đỗ Duy lá gan của hắn to hơn :

-Ta bắt đầu ghét ngươi bởi vì ta biết chị cả ta hy vọng ngươi có thể lấy Angel ! Ta ghét loại quý tộc như ngươi, giống như chồng của chị cả ta, một lão già quý tộc khốn kiếp. Chị cả vì gia tộc không thể không hy sinh chính mình gả cho hắn, ta biết chị ấy không sung sướng gì, cho tới tận bây giờ cũng không có hạnh phúc dù may mắn tên chó kia đã chết sớm. . . . . . Ta nhận ra rằng ngươi cũng là một tên khốn như thế ! Ta không hy vọng Angel lại tiếp bước chị cả lấy tên khốn quý tộc như ngươi ! Các ngươi chỉ biết đến tiền bạc gia tộc chúng ta, lợi dụng chúng ta!

-Nhưng các ngươi cũng lợi dụng ta.

Đỗ Duy nhàn nhạt nói :

-Chị gái ngươi không phải là muốn lợi dụng địa vị của ta sao ?

- . . . . .

Mose cắn răng.

-Cho nên ta nói ngươi thực ngu xuẩn.

Đỗ Duy lạnh nhạt nói :

-May mắn ngươi còn trẻ, người còn trẻ thỉnh thoảng làm những việc ngu xuẩn thì vẫn còn được Thượng đế tha thứ.

-Thượng đế à?

Mose hơi sửng sốt.

Đỗ Duy ý thức được mình vừa lỡ lời, hắn cười nhẹ :

-Ôi đó là một lão lừa đảo mà thôi.

Sau đó hắn nhìn Mose trầm giọng nói :

-Ngươi ngu xuẩn ở chỗ hành động của ngươi căn bản không có khả năng thay đổi tình huống, mà còn làm cho sự việc càng làm càng hỏng. . . . . . Đây không phải ngu xuẩn thì là gì ? Người thông minh thì sẽ nghĩ biện pháp khiến cho sự việc đi theo một phương hướng tốt hơn, còn ngươi. . . . . . hừ hừ.

Mose hừ một tiếng :

-Vậy còn ngươi? Vì sao ngươi lại từ chối Angel ? Chẳng lẽ ngươi có ý với chị cả ta sao?

-Ha ha ha ha ……

Đỗ Duy ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó nhìn tên nhóc này trong chốc lát rồi hắn mới thu hồi tiếng cười, lãnh đạm nói :

- Một kẻ đáng thương, ngươi thật sự đáng thương, ngươi nghĩ rằng ta giống những kẻ khác coi trọng tài phú của gia tộc Listeria các ngươi sao? Ngươi cho là tất cả mọi người đều là như ngươi tưởng tượng sao ?

Mose tựa hồ đang nín nhịn, giờ phút này rốt cuộc cũng không nhịn được liền hỏi :

-Ngươi. . . . . . rốt cuộc muốn cái gì ? Ngươi giống như cự tuyệt Angel nhưng mà tại yến hội lại mời chị cả của ta ! Mà chị cả ta thì. . . . ngươi rốt cuộc muốn thế nào ! Tên ác ma!

Đỗ Duy ánh mắt lạnh lùng :

-Ngươi đại khái lại quên yêu cầu của ta rồi sao?

Mose tựa hồ sợ hãi ánh mắt Đỗ Duy thân thể co rụt lại, cúi thấp đầu xuống.

Đỗ Duy không có nổi giận, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài giống như là tự nói với mình:

-Đúng vậy. . . . . . . Ta rốt cuộc muốn cái gì chứ. . . . . .

Lúc đầu đi vào thế giới này, chính mình cũng mê man.

Loại mê man này nếu không phải chính bản thân mình, người khác rất khó giải thích.

Trước khi chính mình "xuyên việt", Đỗ Duy không phải chưa từng nghe qua từ ngữ "xuyên việt", ít nhất hắn cũng đã xem qua tiểu thuyết biết được một vài chuyện cũ.

Cũng chính mình đã trải qua nhưng mà phát hiện sự thật không giống.

Trong tiểu thuyết hạng ba nói nhân vật sau khi xuyên qua lập tức rất nhanh "tiếp thu" mọi việc. Ôi da, ông đây xuyên việt rồi, ba mẹ kiếp sau xin trả hiếu cho hai người ! Thế giới khác kia, ta đến đây, mỹ nữ thiên hạ đều là của ta. . . . . .

Rắm chó !

Một người trưởng thành. . . . . Dù chỉ là một người mới mười tám tuổi, tại thế giới của mình phát triển đến mười tám tuổi tự nhiên là có mục tất của chính mình, có mục tiêu của cuộc sống, mục tiêu sự nghiệp, mục tiêu học tập. . . . . . . Hơn nữa còn có thể đã vì mục tiêu của mình mà phấn đấu từ nhiều năm!

Nói về tình cảm, có thể bản thân còn có người yêu, nếu không thì cũng có người mà mình âm thầm yêu say đắm. . . . . . . Nếu không có thì chí ít cũng có cha mẹ sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi !

Xuyên việt đại biểu cái gì ? Đại biểu rằng với một cánh tay cứ như vậy nhẹ nhàng vung lên mà ngươi chẳng có chút kháng cự nào. . . . . . . . rồi sau đó hết thảy toàn bộ thành tro bụi ! Chẳng để lại bất kì điều gì cả!

Mục tiêu mà ngươi phấn đấu nhiều năm không có, ngươi nhiều năm phấn đầu để thành một kẻ bị đùa cợt đáng thương !

Cha mẹ đáng kính của ngươi, người yêu của ngươi đều không còn ! Hết thảy tình cảm đều trở thành hư vô !

Trong tiểu thuyết cấp ba chó má, khi xuyên qua liền ôm cha mẹ người ta gọi cha mẹ, bố mẹ người nuôi dưỡng mình trong thế giới kia trong chưa đến ba giờ đồng hồ liền biến mất sạch sẽ. . . . . . . . .

Nói một câu không khách khí. . . . . Rắm chó ! không lương tâm!?

Đỗ Duy rốt cuộc muốn cái gì ?

Nói một câu thật lòng :Nếu! Nếu có thể nói !Nếu bây giờ ông trời bỗng nhiên nói với hắn, ngươi có thể trở về ! Vậy Đỗ Duy không chút do dự rời bỏ thế giới này ! Cái gì công tước chó chết, sự nghiệp chó chết ! Hắn không chút do dự trở lại thế giới quen thuộc của mình !

Nếu như không về được ?

Vậy mục tiêu của Đỗ Duy chỉ có thể là van xin : Hắn chỉ hy vọng chính mình được thoải mái một chút, tự do một chút.

Nghĩ tới đây Đỗ Duy bỗng nhiên nở nụ cười.

Trên mặt hắn nở nụ cười chân thành mà thoải mái, trong miệng chậm rãi nói một từ :

-Tự do.

-Cái gì ?

Mose tựa hồ không nghe rõ Đỗ Duy nói.

-Là tự do.

Đỗ Duy thanh âm thật bình tĩnh:

-Ta muốn chính là tự do. Tự do mà âm thầm sống, tuỳ tâm ao ước, không ai gây cho ta áp lực, thoải mái. Có thể làm cho chính mình được thoải mái một chút. . . . chỉ đơn giản như vậy.

-. . . . . . . . Đơn giản như thế. . . . . . Đơn giản?

Mose kinh ngạc nhìn tên thiếu niên quyền quý gần như nhất đế quốc, một kẻ tiền đồ tương lai không thể hạn lượng …… lại chỉ muốn tự do?

-Ngươi bây giờ còn không đủ tự do sao?

Mose không phải không có đùa cợt nói.

-Ngươi không hiểu.

Đỗ Duy lắc đầu.

Tự do sao?Thế giới này thật sự để cho mình tự do sao?

Lúc trước chình mình giả bộ ngu ngốc không muốn nghĩ chính mình mang vác cái gì trách nhiệm gia tộc (từ Đỗ Duy xem lại, trách nhiệm gia tộc cùng hắn có cái gì đó quan hệ sao?), cho nên hắn tình nguyện bị đuổi về bình nguyên Rowling. .

Trong đế đô thà làm Hoàng tử Thần nổi giận cũng phải cứu lão Raymond, bởi vì Đỗ Duy thấy rằng bản thân mình phải làm như vậy, nếu không làm vậy thì chính mình có thể có được ích lợi lớn hơn nữa , nhưng đấy không phải suy nghĩ của mình ! Như vậy thì không phải là Đỗ Duy nữa rồi! Đỗ Duy chỉ muốn làm việc mình muốn. . . . . . . tự do, chỉ đơn giản như thế.

Mà bây giờ từ chối đám hỏi của gia tộc Listeria đã giống như thế.

"-heo ta, tự do định nghĩa là : Ta có thể tùy ý quyết định cuộc đời ta.

Mose im lặng, có lẽ vào tuổi của hắn, giờ phút này còn khó có thể hiểu được ý tứ của lời nói này

-Nhưng mà mục tiêu này rất khó đạt được.

Đỗ Duy cười khổ :

-Thế giới là như thế, ngươi vùi mình vào nó thì nhiên sẽ không tự chủ được, bị sự tình mà ngươi không thích bức bách, bị thôi miên từng bước một tiến về phía trước. . . . . Nhưng mà ta thì chỉ muốn có tự do.

-Vào địa vị của ngươi bây giờ còn ai có thể bức bách ngươi? Hoàng tử Thần -Nhiếp chính vương không phải là rất tin tưởng ngươi sao ?

Mose rốt cuộc khó hiểu mở miệng nói.

-Thật không?

Đỗ Duy cười cười :

-Ở chỗ này, tại tây bắc. . . . có bao nhiêu người thèm thuồng nhìn ta chăm chú ? Quân tây bắc, Tổng đốc Bohan, bọn họ không có lúc nào không muốn đuổi ta ra khỏi tây bắc. Bọn lang sói của Thảo nguyên, hừ, bọn chúng tuỳ lúc sẽ cắn ngươi một miếng ! Tại nơi này ta có thể dựa vào ý nguyện của mình làm việc sao? Đầu tiên ta phải chứng tỏ khả năng sinh tồn ! Sau đó mới nói đến cái khác.

Nếu ta có đủ thực lực, tên Bohan kia liệu có vào thời điểm này đâm ta một nhát sao ?

Nếu ta có đủ thực lực, quân tây bắc có dũng khí đến tận cửa đòi tiền sao, còn ngầm cho kỵ binh thảo nguyên xâm nhập phòng tuyến gây cho ta khó chịu không ?

Nếu ta có đủ thực lực, hôm nay. . . . . . tên diễu võ dương oai trước cửa khinh thường ta, đã bị ta đem quân đội đánh cho không còn đường về !!!

Trong lòng Đỗ Duy cảm thấy sâu bên trong là sự buồn bã và một chút trào phúng.

Bởi vì hướng tới tự do vì đạt được mục tiêu của chính mình, vì thực hiện mục tiêu của chính mình. . . . . . Bắt buộc bản thân không thể không sinh ra dã tâm!

Điều này không phải là buồn cười sao ?

Đỗ Duy rất rõ ràng chính mình hôm nay đã bị kích thích, bị người thảo nguyên kích thích. Hắn hiểu được giờ phút này trong nội tâm của mình, có một thứ tên là "dã tâm" đang bùng lên mạnh mẽ.

Để cho ta sau này có thể tuỳ tâm hưởng thụ cuộc sống của mình. . . . . . Trong quá trình này kẻ nào ngăn cản ta, uy hiếp ta đều là kẻ thù !

Có lẽ người thảo nguyên nên hối hận.

Bởi vì hành động hôm nay của bọn họ đã thức tỉnh một người trẻ tuổi còn đang mờ mịt.

Đỗ Duy bỗng nhiên hưng phấn, đột nhiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngón tay nắm roi ngựa chỉ vào hoang nguyên xa xa trước mặt :

-Mose ngươi nhìn thấy gì ?

Mose sửng sốt một chút nhìn ra xa xa, thử nói :

-Đất trống ? núi Kilimanjaro? Con đường ? Rừng cây. . . . rốt cuộc là cái gì?

Đỗ Duy bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu, đột nhiên dụng lực vung roi, giục ngựa phi về phía trước.

-Thiên hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.