Học viện ma pháp cuối cùng đã thông qua đề xuất về kế hoạch “thực tập” cho các học trò của Đỗ Duy.
Mà những người đầu tiên thông qua sát hạch đương nhiên toàn bộ đều là học trò của phân viện Hogwarts. Kết quả này khiến toàn bộ người của Học viện ma pháp đều lồi mắt ra.
Mặc dù đã hiểu rằng các học sinh này đã nhận được phương pháp giáo dục đặc biệt của Đỗ Duy, năng lực thực chiến cao hơn các học trò khác nên trong lần sát hạch này số người của các phân viện khác có ít hơn, nhưng mà kết quả vẫn như trước khiến người ta chấn động.
Nhất là lần khảo hạch số một cuối cùng, dựa theo phương thức quyết đấu của ma pháp sư mà tiến hành thì tổng cộng hơn hai mươi trận, học trò của phân viện Hogwarts đều có chiến tích toàn thắng khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tất cả các học trò của Đỗ Duy, ba mươi hai tên học trò đến đây lần này có tổng cộng hai mươi tám tên, trong đó chỉ có bốn tên không may mắn tại lúc khảo hạch bị thương ngoài ý muốn; kết quả là mất đi cơ hội đi tây bắc. Nghe nói bốn tên này vô cùng hối hận, mỗi người đều tỏ ra cực kì thống khổ trốn ở trong phòng một hồi lâu.
Mà hai mươi tám tên thông qua khảo hạch đã gói ghém hành lí một cách nhanh nhất, không thể chờ thêm chút nào nữa mà chỉ muốn đi đến tây bắc trước.
Điều này giống như là người vừa mới học lái xe vậy, mấy tên lính mới này vừa mới nắm giữ một ít ma pháp căn bản liền không thể chờ được việc đến vùng tây bắc này thử sức một phen.
Đỗ Duy tự mình dẫn mọi người theo đại lộ đến thành Lâu Lan. Mặc dù tài lực của Đỗ Duy không đủ để kiến tạo một đại lộ quy mô rộng lớn bằng phẳng theo tiêu chuẩn đế đô nhưng là các con đường chung quanh thành sau nửa năm được tu tạo cũng đã tốt hơn nhiều. Các thương đội đến từ bên trong đế quốc cuồn cuộn không ngừng đem lại sức sống cho giao thông của thành thị mới này.
Vào buổi tối, ánh lửa bừng sáng khắp nơi như ánh nắng mặt trời, Đỗ Duy ngồi trên xe ngựa nghe thấy từ phía xa trên đại lô vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Đỗ Duy có chút bất ngờ.
Hắn không nghĩ rằng đám học trò của mình này hóa ra lại không lựa chọn phương thức di chuyển như các ma pháp sư khác. Phần lớn các ma pháp sư khi ra ngoài nếu lộ trình gần thì sẽ lựa chọn bay đi, nếu rất xa thì họ sẽ lựa chọn ngồi xe ngựa.
Nhưng những tên này bọn họ hóa ra lại mỗi người cưỡi trên một con ngựa, sau đó sắp xếp thành phương thích di chuyển của kị binh quân đội phi nhanh đến thành Lâu Lan.
Rất hiển nhiên là chỉ cách có nửa năm, nhưng tên gà chíp này không hề quên mệnh lệnh của Đỗ Duy. Bọn họ khi học tập ma pháp cũng không quên luyện tập khí lực. Giờ phút này đoàn người dài trên đường kia vẫn rất chỉnh tề, những ma pháp sư này ngoài con ngựa đang cưỡi ra còn dắt theo một con ngựa đi cùng, trên đường cứ như vậy mà thay ngựa tiến lên.
Khi đám thanh niên choai này phi đến trước mặt Đỗ Duy thì mới ghìm cương lại. Sau đó bọn họ hoan hô lớn khi nhìn thấy hắn.
Phần lớn những người này đều đã rất mệt mỏi, mặc dù bọn họ cũng là xuất thân từ quân đội, mặc dù cuối cùng khi bọn họ dừng ngựa thì đội hình cũng đã có chút rối loạn, mặc dù khi bọn họ xuống ngựa thì có người đã mệt đến mức không thể nhấc chân lên được….
Nhưng mà Đỗ Duy còn có thể yêu cầu đối với bọn họ điều gì nữa? Đừng quên rằng bọn họ cũng là ma pháp sư, ma pháp sư vốn thân thể yếu đuối nổi tiếng, mà giờ đây bọn họ hóa ra có thể cưỡi ngựa đi đường mấy trăm dặm không nghỉ ngơi.
-Thầy giáo! Chúng tôi đã đến!
Hai mươi tám tên nhóc cùng hét lớn lên, sau đó bỗng nhiên cảm thấy giống như là đang ở trong học viện vậy. Cả nhóm phấn chấn tinh thần đứng ở trước mặt Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, hắn nhún người rời khỏi ngựa, sau đó cẩn thận nhìn một lúc hai mươi tám tên nhóc này. Đỗ Duy hiểu rằng những tên này đã bị mình tạo ấn tượng thật sâu trong lòng, tương lai bọn họ chưa chắc sẽ trở thành bộ hạ của mình; nhưng là những người này nhất định cả đời sẽ nhớ kĩ về mình.
-Tốt lắm!
Đỗ Duy bỗng nhiên dùng hết khí lực nói lớn :
-Ta rất hài lòng với các ngươi.
Hắn quay đầu lại chỉ vào những người hầu phía sau, lại còn có xe ngựa lớn tiếng nói:
-Ta vốn cho rằng sẽ gặp phải một đám phế vật kiệt sức, một đám không khác gì chó chết thở hồng hộc bằng lưỡi…. nhưng các ngươi quả là làm ta giật mình.
Đỗ Duy nói đến đây thanh âm bỗng nhỏ hơn một chút, giọng nói cực kì kích động :
-Biểu hiện của các ngươi đã vượt qua phỏng đoán của ta, các ngươi không biến thành những gã béo ú vô dụng, cũng không trở thành những gã ma pháp sư im lìm như xác chết…. Ta xem ra đã gặp những chiến sĩ vĩ đại, đã gặp những con sói tràn đầy tinh lực, ta quả thật rất vừa lòng!’
Nói xong, Đỗ Duy đi đến bên cạnh các học sinh vỗ lên bả vai người này, đấm vào ngực người kia sau đó cười lớn nói:
-Như một phần thưởng cho các ngươi…Ta tuyên bố từ hôm nay các ngươi có hai ngày để nghỉ ngơi, hai ngày này tất cả các bài tập và huấn luyện tạm thời đình chỉ…
Vừa dứt lời thì đám học sinh liền hoan hô liên tục.
-Các cậu bé.
Đỗ Duy cười nói:
-Ta nói chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tây bắc, bây giờ các ngươi đã ở tại bên ngoài tòa thành này, ở bên ngoài Tòa thành kì tích. Đối với biểu hiện rất tốt của các ngươi ta sẽ cho các ngươi phần thưởng tốt nhất. Bây giờ theo ta đi vào thành, tại bên trong phủ công tước ta đã chuẩn bị loại rượu ngon nhất tây bắc, còn có những món ngon nhất chờ các ngươi. Đêm nay ai không uống đến say thì chính là con mẹ nó tên chó chết, còn ai uống đến mức nằm bẹp xuống thì chiếc giường mềm mại nhất luôn chờ các ngươi. Hãy khiến những tên không có cơ hội đến tây bắc hối hận đi, ta cam đoan mấy ngày tiếp theo với kinh nghiệm của các ngươi tại tây bắc mà sau khi trở về sẽ khiến những tên này ghen tị đến đỏ mắt.
Trong đám người lập tức có tên học trò lớn mật lớn tiếng cười nói:
-Chúng tôi không nghi ngờ điều ấy thưa viện trưởng.
Đỗ Duy cũng cười, sau đó hắn hít một hơi thật sâu lớn tiếng nói:
-Ta cho phép…Không, không phải cho phép mà là mệnh lệnh, ta ra lệnh cho ác ngươi đêm nay phải tận tình hưởng thụ!
Taị đại sảnh yến hội lớn nhất bên trong phủ công tước, từng thùng từng rượu ngon nhất được mang ra, dưới sự cố gắng của những đầu bếp danh tiếng được mời đến với giá cả cao ngất, từng món đặc sản của tây bắc cũng được đưa lên.
Đỗ Duy đã sớm vứt cái chức tước công tước quỷ quái của mình, hắn lúc này mặc một bộ áo bào màu đen của ma pháp sư, chỉ là lúc này áo bào đã dính không biết bao nhiêu rượu ngon cùng thịt thà mỡ màng. Hắn lúc này đang liên tục đưa chén lên cùng với đám học sinh điên cuồng hô “zô”.
Không khí của đại sảnh yến hội đã lên đến đỉnh điểm náo nhiệt, còn có vài học sinh sau khi uống rượu đã cởi áo bào của ma pháp học đồ ra khiến những tên này không khác những binh lính trong quân đội mấy. Bọn họ phanh áo hát rống lên, còn có kẻ không biết lấy từ đâu ra một cây đàn đánh lên một khúc nhạc đầy vui vẻ. Thậm chí bên dưới còn có người hưng phấn nhảy lên bàn quay cuồng.
Vivian trở thành tiêu điểm của mọi người; cũng không biết kẻ đầu tiên nào đã kéo Vivian lên trên bàn, sau đó là người thứ hai, rồi người thứ ba lần lượt lên. Các học viên này đều lấy việc nhảy cùng nữ ma pháp sư này một đoạn là đều vinh hạnh nhất. Vivian nhỏ bé đáng thương đã sớm có chút say, tiết tấu của khúc nhạc vui này rất nhanh, lúc nhảy múa mọi người đều dùng ngoắc cánh tay lại với nhau tại khỉu tay tạo thành một vòng chạy xung quanh. Lúc đầu Vivian không cẩn thận uống một chén rượu nhỏ, sau đó nàng cảm giác được mặt mình như sốt nóng bừng lên, cuối cùng thì nàng dường như vất bỏ vẻ ngoài rụt rè ngượng ngùng mà cảm thấy mình càng lúc càng hưng phấn đến nỗi nhảy nhót còn hăng hơn bất kì ai.
Tấm thảm quý giá được dệt thủ công lúc này đã vấy bẩn không biết bao nhiêu rượu thịt, ngay cả màn cửa cũng dính đầy rượu, cả đại sảnh lúc này mùi rượu tràn ngập khắp nơi.
Vivian cảm thấy mình di chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng nàng lại thấy rằng mình không di chuyển mà vách tường xung quanh lại đang chuyển động quanh mình… Cho đến bây giờ cô bé ngốc này còn chưa uống rượu nên tưởng rằng đây là loại ma pháp gì; đôi mắt nàng lờ đờ nhìn xung quanh muốn hỏi Đỗ Duy thì hắn đã ôm lấy nàng bế từ trên bàn xuống. Nhìn thấy Vivian đang ngà ngà say Đỗ Duy không kìm được sự buồn cười, hắn dùng sức nhéo mũi nàng một cái rồi cười mắng:
-Có thể vậy sao, ta không nghĩ rằng cô có thể biến thành một con quỷ say như thế này.
Vivian mặt đỏ bừng như một quả táo chín, đôi mắt to tròn đang nhìn một cách mông lung, ánh mắt nàng trông cực kì quyến rũ đầy ướt át. Thân thể nàng lúc này mềm nhũn không có chút khí lực nào đang tựa vào lòng ngực của Đỗ Duy như một con mèo con vậy.
Bỗng nhiên nàng hé đôi môi đỏ mọng ra, cái miệng nhỏ xinh kia thoang thoảng mùi rượu. Khuôn mặt nàng sau khi đã thấm rượu đang mỉm cười một cách ngây thơ, mơ mơ màng mảng tự lẩm nhẩm:
-Đỗ Duy…
-Sao?
-Anh… anh… thích ta không?
Nhìn thấy cô bé vốn bình thường chỉ nói một hai câu đã thẹn
thùng bỗng nói ra một câu cực kì lớn mật như vậy, Đỗ Duy không khỏi có
chút sững sờ; có điều sau đó hắn nở nụ cười xấu xa siết chặt hơn Vivian
đang ở trong vòng tay của mình:
-Cô có chắc là cô biết “thích” nghĩa là gì không?
Vivian thật sự là đã rất say, cô bé vốn hàng ngày đều nói một cách nhỏ nhẹ này bỗng nhiên mở to hai mắt ra, lớn tiếng nói đầy oan uổng :
-Ai nói ta không biết!
Cũng không biết là do say rượu hay là không còn ngượng ngùng nữa, giờ phút
này Vivian nói chuyện bỗng cực kì trôi chảy không còn một chút lắp bắp!
Không chờ Đỗ Duy phản ứng lại, cô bé ngây thơ này bỗng không biết lấy sức lực từ đâu ra giãy khỏi người Đỗ Duy, sau đó nhảy lên bàn giật lấy một ly
rượu đầy rượu ngon từ trong tay một tên học trò bên cạnh, lớn tiếng nói:
-Chú ý, chú ý, ta có lời muốn nói.
Bàn tay bé nhỏ của nàng giơ cao ly rượu lên quá đỉnh đầu mình, chân nàng có chút lảo đảo nhưng vẫn mạnh mẽ đứng vững, với ánh mắt vẫn mông lung
nàng cười ngây ngô vài tiếng, sau đó khi tất cả mọi người đã quay về
phía mình nàng mới lớn tiếng nói:
-Ta, ta có lời tuyên bố…ta….ta…
Vivian bé nhỏ bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó nỗ lực hết sức nói đầy tha thiết trước mặt tất cả mọi người.
-Đỗ Duy.
Nàng chỉ tay vào mũi của Đỗ Duy… Với độ cao của bàn như vậy thì đương nhiên
sẽ chỉ vào mũi của Đỗ Duy – A, cô bé ngốc hôm nay cũng muốn kiêu ngạo
một phen!
-Đỗ Duy, anh đang nghe chứ!
Vivian bỗng nhiên nói lớn lên :
-Ta thích anh, ta muốn làm vợ của anh.
Toàn trường lúc này bỗng nhiên im lặng hoàn toàn, những tên đã say hoặc nửa
tỉnh nửa say lúc này đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vivian đang ở trên
bàn, tất cả mọi người đều giật mình trước hành động đầy kì tích của cô
bé vốn ngày thường vẫn thẹn thùng này .
Đỗ Duy ngồi ở trên ghế dở khóc dở cười nhìn Vivian ngay cả đứng cũng không vững:
- Cô bé ngốc này, cô có biết ‘vợ’ nghĩa là gì không?
Nhưng là sau đó Vivian đã giơ lên ly rượu lên bốn phía, rượu trong ly bị nàng tung lên tung xuống nhiều như vậy đã rơi mất một nửa, thậm chí còn có
không ít rơi vào vai Đỗ Duy. Vivian ngửa cổ uống “ực” một hơi cạn sạch,
sau đó nàng lớn tiếng hô “Người vợ vạn tuế”
Sau đó, màn biểu diễn hoàng tráng của nàng cũng kết thúc, uống xong chén rượu cuối cùng này
tay đã lỏng ra khiến ly rượu rơi xuống; thân thể nàng thẳng tuột ngã
xuống – ngã vào lòng ngực của Đỗ Duy. Nàng nhắm mắt mắt lại, khuôn mặt
hồng lên vì rượu vẫn đang cười khúc khích.
Đám học sinh sửng sốt một lúc lâu rồi sau đó bỗng nhiên cùng loạn lên cùng lúc. Có người dẫn đầu đưa ly rượu lên hô lớn:
-Chúc mừng viện trưởng tôn kính của chúng ta, đức ngài công tước, hơn nữa
chúc mừng phu nhân viện trưởng tôn kính, pháp sư Vivian.
Lập tức hơn hai mươi người nâng ly hưởng ứng:
-Chúc mừng viện trưởng và viện trưởng phu nhân/
Âm nhạc lại một lần nữa nổi lên, không khí trở nên náo nhiệt trở lại…
Bên ngoài yến hội Marde cùng mấy người hầu mang món chính của hôm nay đến,
món chính cuối cùng đêm nay là một món ăn khá lớn – Một con dê nướng.
Marde đi đến cửa yến hội, bỗng nhiên ông thấy một thân ảnh mỹ lệ đang dựa vào cánh cửa, nhìn bóng lưng thì thấy nàng đang run rẩy.
Marde bước
đến gần thì thấy cô gái này không phải ai khác mà chính là tiểu thư
Angel của gia tộc Listeria. Angel mặc một áo ngủ màu trắng, hai chân
nàng để trần, mái tóc mềm mại đang xõa xuống. Nàng dường như muốn đẩy
cửa đi vào nhưng là không biết vì điều gì mà động tác của nàng dừng lại. Tay của nàng nắm chặt lấy nắm đấm cửa, nàng cứ nắm chặt như thế… Tuy
thế, toàn thân nàng trông như không có chút sức lực nào, nếu không phải
là bàn tay đang nắm chặt ở cửa thì có lẽ nàng đã ngã xuống.
-Khụ Khụ…
Marde cố ý ho khan hai tiếng để đánh động vị khách quý này. Angel bỗng nhiên
xoay người nhìn thấy Marde đứng không xa ở đằng kia, khuông mặt mỹ lệ
của nàng đang tái nhợt một cách bất thường, trong đôi mắt của nàng tràn
đầy nước, trên mặt vẫn còn ánh lên những giọt nước mắt... Sau khi nhìn
thấy Marde, trên mặt Angel hiện lên một tia bối rối, nàng xoay nhanh
người lại thấp giọng nói:
-A, quản gia Marde… tôi…
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng đưa hai tay lên mặt lau những giọt nước mắt còn đọng lại.
-Thưa… tiểu thư Angel..cô đã đến rồi vì sao còn không vào đi? Tôi nghĩ cậu chủ nhất định sẽ không từ chối một vị khách xinh đẹp như thế này tham gia
vào thời khắc vui vẻ này.
Marde nheo mắt cười nói
-Thực tế là vào buổi tối cậu chủ đã muốn mời cô tham gia nhưng là bởi vì cậu ấy
lo lắng đám trẻ con này quá huyên náo ồn ào sợ rằng quá đường đột một vị tiểu thư mỹ lệ như cô, cho nên mới cậu ấy chỉ dám nghĩ trong đầu. Nếu
cô đã đến đây thì…
Không đợi Marde nói xong, Angel đã nhanh chóng nói:
-Không cần đâu, tôi, tôi chỉ là không ngủ được vô ý đến đây… Xin, xin lỗi, tôi không nên đi lung tung thế này.
Nói xong, nàng giống như là chạy trốn vậy xoay người cắm đầu chạy về phía
hành lang. Chỉ là lúc này trong lòng nàng vẫn vô cùng kích động, khi bỏ
chạy nàng vẫn còn lảo đảo một chút, đôi chân trần trắng xinh ẩn hiện
dưới lớp áo ngủ. Chỉ trong chốc lát nàng đã biến mất ở cuối hành lang.
Marde thở dài, chờ nàng đi khuất mới mở một cánh cửa yến hội, bên trong lập tức vang lên tiếng hoan hô khắp nơi:
Lão Marde đầy kinh nghiệm sống làm sao không rõ được lí do gì mà cô gái mỹ lệ kia phải bỏ chạy, lão âm thầm thở dài.
Di chứng của việc hưng phấn lên sau khi say của đã nhanh chóng hiện ra.
Cô bé Vivian ngốc nghếch này do lần đầu uống rượu nên không sợ sệt gì mà
uống nhiều như vậy, nàng còn hung hăng “kiêu ngạo” một hơi cơ mà. Kết
quả là đến tận trưa hôm sau nàng còn chưa tỉnh lại, xem bộ dáng của nàng thì có lẽ là ngủ hết một ngày nữa cũng không có gì lạ.
Nhưng là
Đỗ Duy thật ra có chút chờ mong Vivian tỉnh lại sẽ có biểu hiện phấn
khích như thế nào, hắn tin rằng nàng sẽ không quên toàn bộ chuyện “lớn
mật” tối qua đi? Chỉ cần nghĩ đến việc Vivian sau khi tỉnh lại nhớ đến
hành động điên cuồng của mình thì nàng sẽ có bộ dáng sợ sệt thế nào đã
khiến Đỗ Duy không thể nhịn cười.
Có điều cẩn thận suy nghĩ thì
cô bé ngốc này dường như đã thật sự trưởng thành, bảo bối này thật đáng
yêu khiến người ta không thể không quan tâm đó.
Đám trẻ con kia
sau khi điên cuồng một đêm hôm nay cũng ngủ không dậy nổi, đi đường vốn
bôn ba vất vả lại còn cuồng hoan trắng đêm nên những kẻ này có lẽ còn
đang vừa chảy nước miếng vừa ngủ vùi.
Cũng tốt vậy, để bọn họ hưởng thụ hai ngày tốt đẹp này đi.
Nhưng là hôm nay Đỗ Duy lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, nghi lễ trưởng thành của hắn.
Tối hôm qua Đỗ Duy cũng không biết Angel đã nghe thấy những điều tại yến
hội, hắn cũng uống nhiều đến mức mê muội đầu óc, đã lâu hắn không có
phóng túng mình như vậy. Có điều sau khi tỉnh lại Đỗ Duy đã mạnh mẽ chấn tỉnh tinh thần, rửa mặt thay quần áo rồi sau đó lập tức chạy đến căn
phòng cạnh phòng ngủ của mình – Vivian uống rượu tối qua đã ngủ tại chỗ
này, hơn nữa là được Đỗ Duy tự mình ôm đến đây.
Việc này cũng là
một cảnh thú vị, Vivian bị Đỗ Duy ôm trên giường bỗng nhiên tỉnh một
lát, có điều cô bé ngốc đã bị rượu làm cho hồ đồ đi rồi không thể thanh
tỉnh được; nàng ngược lại còn ôm lấy cổ Đỗ Duy hỏi hắn:
-Ý nghĩa của làm vợ có phải là ngủ cùng anh không?
Câu hỏi này lớn mật đến mức cả Đỗ Duy cũng không biết trả lời thế nào.
May mắn là Vivian khờ dại lại một lần nữa giải quyết vấn đề khó khăn này,
bởi vì cô bé ngốc này đã tự mình nói ra mục đích của mình, nàng bỗng
nhiên dùng một loại âm điệu nghiêm túc nói với Đỗ Duy.
-Nếu như là ngủ cùng anh thì…anh, anh không được lấy chăn của ta.
Nói xong những lời này cô bé đã kiệt lực ngủ thiếp đi.
A, đại khái là trong nhận thức của cô bé ngốc này thì ý nghĩa của “vợ” thật sự đơn thuần chỉ là “ngủ” vậy.
Đỗ Duy sau khi đến đứng tại trong phòng một lát, hắn nhìn thân thể Vivian
đang cuộn lại ngủ ngon lành trong chăn. Nhìn thấy một bờ vai trắng ngà
lộ ra bên ngoài chăn Đỗ Duy không nhịn được thở dài…
Tối hôm qua là chính hắn đã cởi áo ngoài cho Vivian.
Nhìn thấy trên mặt cô bé còn chảy một ít nước miếng, Đỗ Duy không nhịn được
cười rộ lên, sau đó nhẹ nhàng vươn hai ngón tay lau đi thấp giọng nói
-Cô bé à… cô không biết tối hôm qua gà nhép cô chút nữa đã bị con sói ta ăn tươi rồi… hà hà..
Thật sự là tối qua sau khi cởi áo ngoài cho cô bé thì nhìn thấy dưới lớp áo
lót mỏng thân thể Vivian như một đóa hoa đầy mị lực khiến Đỗ Duy phải
dùng nghị lực rất lớn mới áp chế được tà niệm trong người. Dù sao thì
trong lòng Đỗ Duy hắn đã cho rằng cô bé đáng yêu này là thật sự của
mình, hắn yêu thương nàng thật sự. Vì thế hắn không muốn lãng phí thời
khắc đẹp nhất vào một buổi tối say rượu thế này.
Có lẽ là thần linh toàn năng đã thật sự phù hộ cho Vivian đáng thương của chúng ta!
Sau khi rời khỏi phòng, trong đầu Đỗ Duy bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm tà ác, hắn thừa dịp Vivian đang ngủ say cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của
cô bé.
Cô bé, ta thật sự không xơi cô, có điều thừa dịp cô ngủ ăn trộm mất cái hôn đầu tiên của cô, xem như đây là sự trừng phạt nho nhỏ
với cô đi… ha ha..
-Từ nay về sau cô không được uống rượu nữa… ôi, bằng không đánh vào mông đấy.
Đỗ Duy mỉm cười với cô bé đang ngủ say sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Nỗi khổ của người lãnh dạo là người khác say rượu có thể ngủ một cách thoải mái nhưng là chính mình thì lại đầy việc không thể không làm.
Không có cách nào cả, ai bảo hôm nay là sinh nhật của Đỗ Duy đi? Hắn chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, làm sao không có hắn được? Nhìn thấy
vẻ mệt mỏi trên mặt Đỗ Duy, lão Marde chỉ có thể mang một ít súp có tác
dụng thanh tỉnh đến. Bản thân Đỗ Duy đã hòa vào đó một ít dược vật dã
rượu uống một hơi hết sạch, sau đó hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Trước đó vài ngày hắn đã sớm thu xếp tốt các món đồ lễ cần thiết. Dưới sự trợ giúp của hơn mười người hầu, Đỗ Duy cuối cùng cũng đã mặc chỉnh tề được bộ quần áo phiền phức này. Mặc dù là hắn tỏ ra rất ghét cái lối ăn mặc
như công như cò này nhưng đây là truyền thống! Thân là công tước của đế
quốc hắn hiểu rằng nghi lễ trưởng thành của hắn không chỉ là việc của cá nhân hắn.
Đỗ Duy chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
Việc tạo
hình phần trên cổ áo hết gần nửa giờ, hai người hầu nữ lanh lợi cũng đã
gần như kiệt sức; mà cái cái cổ áo hình tròn được trang trí ở viền này
khiến Đỗ Duy gần như tắc thở. Càng khiến hắn buồn bực chính là bộ quần
áo này thật sự vô cùng đẹp đẽ hoa lệ, phía trước có thêu hình hoa ở
viền, còn có tay áo lòe loẹt, lại còn thắt lưng, rồi cả….vv khiến Đỗ Duy cảm thấy mình không khác gì anh hề sắp lên sân khấu diễn trò.
Cuối cùng, Đỗ Duy nghiêm túc cự tuyệt mang một mái tóc giả của đám người
hầu. Nói đùa sao! Đỗ Duy không nghĩ đến việc đeo cái thứ này, mà một tên khác chuẩn bị trát phấn lên mặt Đỗ Duy đã bị hắn một cước đá văng ra
ngoài.
Truyền thống của giới quý tộc là nếu anh có thân phận thì
một quý tộc điển hình sẽ mang vẻ mặt tái nhợt để tỏ ra vẻ mặt yếu đuối
bệnh tật; mà màu da của Đỗ Duy thì từ lúc thân thể hắn cường tráng lên
lại có vẻ khỏe mạnh quá mức. Hơn nữa ở tây bắc nửa năm khiến làn da dưới ánh mặt trời đã từ màu nhợt nhạt chuyển sang có chút sắc đen.
Căn cứ theo tiêu chuẩn quý tộc thì sắc mặt của hắn là không hợp cách rồi.
Sau khi mang giày vào, Đỗ Duy đi lại thử một hai bước thì vô cùng buồn bực
khi phát hiện ra khi mình đi lại sẽ phát ra âm thanh đinh đong. Hắn lúc
này bèn một phát cởi sạch đám trang sức phiền toái trên người ra. Cuối
cùng dưới sức ép quyết liệt của đám chuyên gia trang phục thì Đỗ Duy chỉ giữ lại một quả huy chương gia tộc – một đóa hoa Tulip màu vàng trên
nền một ngọn lửa đang bốc cháy.
Có điều sau khi đã mặc quần áo chỉnh tề Đỗ Duy nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt của mấy thị nữ xinh đẹp bên cạnh đã hoàn toàn khác.
Đỗ Duy mười lăm tuổi, dù sao hắn cũng có được huyết thống tốt đẹp của một
vũ huân gia tộc. Thân hình hắn mặc dù không quá cường tráng nhưng là
cũng khá cao, ít ra là cao hơn so với đám bạn cùng tuổi. Mà nét ngây thơ trên mặt sau khi biến mất chỉ còn toát lên vẻ tôn nghiêm. Mà nhờ vào
huyết thống tốt đẹp của gia tộc Rowling mà hắn có được khuôn mặt anh
tuấn, hơn nữa khí chất rất phi phàm.
Mà cách ăn mặc này khiến Đỗ
Duy mặc dù có chút chán ghét nhưng là không thể nói rằng vị chuyên gia
trang phục mời đến để thiết kế quần áo kia khá là có tài. Chỉ may rất
đẹp, trang phục vừa vặn với thân thể của Đỗ Duy. Hơn nữa một chút khéo
léo đã hoàn mỹ che dấu được khuyết điểm duy nhất của Đỗ Duy: Hơi gầy.
Mà bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá này càng tăng thêm vẻ quý phái của quý tộc.
Vào thời điểm này Đỗ Duy có thể xem là một thiếu niên quý tộc anh tuấn.
-Cậu chủ, cậu đã chuẩn bị xong chưa?
Marde gõ cửa tiến đến, sau khi nhìn thấy Đỗ Duy thì trong mắt lão toát lên vẻ vui mừng và hâm mộ. Lão Marde giờ phút này bỗng nhiên hồi ức tràn về,
không kìm được thốt lên :
-Cậu chủ, cậu cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Đỗ Duy mỉm tiến đến ôm lấy lão người hầu đã bế mình từ bé này :
-Được rồi Marde, ta có một thỉnh cầu với bác.
-Điều gì vậy?
Marde sửng sốt.
-Đến lúc đó bác cùng với ta đi vào nhé.
Đỗ Duy nhẹ nhàng nói.
Lão Marde sửng sốt, bỗng nhiên tròng mắt đỏ lên. Sau đó lão liên tục lắc đầu :
-Cậu chủ, điều này không thể được, tôi…
-Cha mẹ ta đều không ở bên cạnh, Marde, bác là người thân duy nhất của ta.
Đỗ Duy ôm lấy lão quản gia đang muốn lùi lại, sau đó thấp giọng nói:
-Marde, nói thật là số lần bác bế ta còn nhiều hơn gấp bội so với cha ta.
Dựa theo truyền thống của đại lục Roland thì mỗi một vị quý tộc tại nghi
thức trưởng thành của mình khi đi vào yến hội đều có một vị trưởng bối
đưa vào (bình thường là cha mẹ), tượng trương cho sự tôn kích và cảm
kích đối với trưởng bối của mình.
Tại đại sảnh của công tước phủ
hôm nay tất cả những thuộc hạ dưới quyền Đỗ Duy đều đã tập trung lại.
Ngay cả các học trò của Lam Hải đang làm quan tại các vùng xa của tỉnh
Desa cũng đều đến đông đủ. Cánh tay phải của Đỗ Duy Phillip, Thống lĩnh
kị binh Ron Barton , thống lĩnh bộ binh kị sĩ Robert, thị vệ trưởng
Roaen, còn có Solskjaer, Poll, George, hai vị ma pháp sư cấp bảy học trò của đại sư Arike (hai vị pháp sư này Đỗ Duy đều đã gặp qua, hơn nữa bọn họ lần này mang theo đám học trò đến đây thực tập, chỉ có điều là bọn
họ đi xe ngựa nên tại sáng hôm nay mới đến Thành Kì Tích). Ngoài ra còn
có vài vị quý tộc có giao tình tốt tại đế đô như bá tước Billia, “ma thú Dransa” đã phái sứ giả có thân phận trong gia tộc đến, hơn nữa còn mang theo quà lớn.
Thậm chí ngay quân tây bắc có quan hệ xấu với Đỗ
Duy thì tướng quân Tatara cũng cũng tự mình đến. Lễ vật hắn tặng Đỗ Duy
là một chiến mã thượng đẳng cùng một áo giáp cao cấp mà chỉ có tướng
lĩnh cấp cao mới được mặc. Hơn nữa ngoài mong đợi là kẻ đã xé rách da
mặt với Đỗ Duy – Tổng đốc Bohan của tỉnh Norin – hóa ra cũng đưa người
đến. Chỉ có điều lễ vật mang theo thì quả là còn hơn cả kiệt xỉ:
“Một phong thư do chính ngài Bohan viết”.
Ngoài ra, ba chị em gia tộc Listeria cũng tham gia với thân phận khách quý.
Mà mọi người, nhất là đám khách quý đến đây sau khi biết được hầu tước
phu nhân Listeria tự mình đến đây thì càng kinh ngạc hơn. Khi nhìn thấy
phong thái vị mỹ nhân nổi tiếng này thì nhất là sứ giả của bá tước
Billia và “ma thú Dransa” đều tính toán một hồi xem làm cách nào để có
thể có chút giao tình với vị quả phụ giàu có nhất đế quốc này, xem thử
có thể không thể hiện chút điểm tốt cho ông chủ của mình.
Khi
điệu nhạc nghi thức nghiêm trang vang lên, cổng lớn của yến hội được mở
ra, đi vào trước không phải là Đỗ Duy mà lão quản gia Marde đã mặc quần
áo chỉnh tề. Vẻ mặt lão trông đầy kích động và kiêu hãnh đi đến phía
trước, sau đó quay lại nắm lấy tay Đỗ Duy cùng đi vào bên trong đại
sảnh.
Hai người như vậy dưới ánh mắt của quan khách đi đến phía
trước, cuối cùng Đỗ Duy ôm chặt lấy lão Marde một cái rồi bước đến
trước.
Dựa theo nghi thức truyền thống, lúc này còn có một nhân
viên thần chức Thần điện chủ trì, hơn nữa còn cầu nguyện và cảm tạ thần
linh một hồi nữa. Ví dụ như nghi lễ trưởng thành của từng hoàng tử trong hoàng thất đều sẽ mời các nhân vật trưởng lão cấp cao trong Thần điện
ra mặt, mà hoàng đế Augustine VI hiện tại thì khi còn trẻ bởi vì lão là
con trai duy nhất cho nên là người thừa kế duy nhất, khẳng định là hoàng đế tương lai. Tại thời điểm ấy thì nghi lễ trưởng thành của lão đích
thân giáo tông đã tự mình chủ trì để thể hiện sự tôn trọng với hoàng đế
tương lai.
Nhưng mà Đỗ Duy lại không tin vào thần linh, dù sao
pháp luật đế quốc cũng cho phép không cần thờ phụng Thần điện, chỉ cần
ngươi không tin thần khác là được.
Đỗ Duy một mình đứng ở trên
đài cao, nhìn những người bên dưới thì có người là bộ hạ trung thành của mình, còn có địch nhân mập mờ, còn có đồng minh tốt…
Đỗ Duy ho nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu nói.
-Ta nghĩ, bây giờ mọi người nhất định sẽ tò mò ta sắp nói điều gì.
Đây là lời mở đầu của Đỗ Duy.
Phía dưới có người cười vui vẻ.
-Điều ta muốn nói nhất bây giờ là…
Đỗ Duy bỗng nhiên cười :
-Điều muốn nói nhất là, cái bộ quần áo này thật sự khiến ta cảm thấy có chút khó chịu! Bởi vì nó thật sự rất chặt!