ại lao nhà giam của đế quốc, trong giới quý tộc của đế đô được nói đùa là “ viện tử vong dưỡng bệnh”. Dựa theo pháp luật đế quốc, nhà giam thực hiện giam giữ quan viên đế quốc cùng với quý tộc có hành vi phạm pháp không tuân theo phép tắc. bản thân nhà giam có quyền giám sát cùng chịu trách nhiệm tập hợp các tội chứng, nhưng không có quyền tuyên phán cuối cùng.
Mọi người đều biết là do phòng giam trên thực tế chia làm hai khu trong ngoài, khu ngoài vẫn chịu trách nhiệm công khai tiếp nhận các loại đơn tố cáo nặc danh, bên cạnh đó thủ hạ thống lĩnh một nhóm nhân viên tình báo thân phận thần bí, chịu trách nhiệm giám sát các quan viên bị nghi ngờ đặc biệt của đế quốc. Mà bên trong mới là nơi trung tâm thực sự, phàm là nhân vật trọng yếu một chút trong đế đô sau khi rơi đài, đều giống như nhau đưa vào bên trong nhà giam xử lý.
Nói cách khác, nếu như ngươi chỉ là quan viên một phương cỡ hạt vừng, cho dù ngươi phạm vào tội danh phản quốc, cũng không đủ tư cách có thể đi vào bên trong nhà giam. Có thể vào, không phải tể tướng thì cũng là đại thần các bộ, hoặc là quan viên trọng yếu trong quân đội. Không có cấp bậc nhất định, “viện tử vong dưỡng bệnh” này, ngươi tuyệt đối không được vào.
Chốn quan trường bấp bênh, không ai biết chuyện ngày mai. Thường thường hôm này vẫn còn vạn người để mắt tới quyền quý, ngày thứ hai đều biến thành tù phạm. Mà hôm nay trở thành tù phạm nói không chừng ngày thứ hai hướng gió thay đổi, lại có thể nghênh ngang ra khỏi nhà giam đại lao, phục hồi quan chức. Cho nên, bên trong phòng lao của nhà giam, đối đãi với tù phạm thân phận tôn quý bị giam ở chỗ này, kỳ thật đúng là cực kỳ ưu đãi. Ngoại trừ điều kiện sống có chút khác với bên ngoài, còn có thức ăn và quần áo. Thường thường người phụ trách nơi này đều hết sức thỏa mãn, thoải mái mở rộng cửa. Dù sao trước khi tù phạm nơi này tiến vào đều là nhân vật lớn trong tay nắm giữ quyền lực tài phú lớn một phương, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội. Mặc dù bây giờ người ta đúng là gặp rủi ro, nói không chừng chưa hết hai ngày, đã đi ra ngoài.
Đến lúc đó nếu như đắc tội với loại quyền quý này, người của phòng lao nơi này sẽ chịu khốn khổ.
Cho nên, thường thường tù phạm ở trong trại giam này, đều rất thoải mái, thậm chí nghe nói ngoại trừ thức ăn và quần áo bên ngoài, ngay cả muốn đàn bà, chỉ cần ngươi bằng lòng tiêu tiền, cũng có thể đưa vào cho ngươi.
Loại quy tắc không nói thành lời này, kỳ thật người trong đế đô đều biết. Nhưng bất cứ một quan lớn bộ nào đều đối với loại chuyện này mắt nhắm mắt mở, bởi vì con người luôn có lúc vận khí quay lưng. Nói không chừng bản thân mình một ngày gặp rủi ro cũng sẽ rơi vào chỗ kia. Huống chi loại chuyện xấu này nói toạc ra cũng vô vị lại còn đắc tội với những người đang buồn tẻ ở bên trong, có cần phải khổ như vậy không? Mánh khóe của giới làm quan quyết định bởi ít gây nên thù địch không cần thiết.
Cho nên, trong nhà giam này điều kiện tốt, đãi ngộ có thừa, thậm chí dưới một cái mỹ danh “viện tử vong dưỡng bệnh”. Tuy nhiên hai chữ tử vong kia cũng không thể thiếu được. Có thể đi vào nơi này đều là trọng tội, cho tới cùng là dưỡng bệnh có thể về nhà tiếp tục quyền quý, hay trực tiếp lên trên pháp trường …. Như vậy phải xem vận may của ngươi.
Đỗ Duy đi vào bên trong nhà giam đại lao phía trước, đối với việc này cũng có nghe thấy, tuy nhiên lại thực sự gặp được, mới phát hiện cũng không có khoa trương như bên ngoài truyền bá.
Phòng giám sát của đế quốc nằm ở thành nam, bên trong thành đế đô kiến trúc dày đặc to lớn, phòng giám sát lại chỉ đơn thuần là một khối lớn và thấp do ba bốn tòa lâu nhỏ hợp thành, một con đường nhỏ cũng không rộng lắm. Con đường rất sâu, ánh mặt trời cũng thiếu. Hai bên là những cây thông xanh tươi, ở trong hoàn cảnh này lại mơ hồ thêm vào vài phần khí tức âm trầm. Cửa lớn nhà giam cấu trúc cũng không được đàng hoàng, ngược lại còn vài phần cũ nát. Nhất là cửa lớn bên cạnh trống không, chuyên môn chỉ dùng cho xe ngựa phóng qua, có chút lặng lẽ như ve sầu mùa đông.
Bất cứ một quan viên một bộ nào của đế đô, có nơi nào không được kiến kiến tạo thành lộng lẫy đường hoàng uy nghiêm long trọng sao? Thân là tổng nhà giam bậc nhất của đế quốc quốc gia. Nơi dừng xe này lại nhỏ bé nhiều nhất chỉ có thể chứa được ba năm chiếc xe ngựa.
Tuy nhiên cũng có thể giải thích: đang yên lành, có quý tộc nào lại không có việc gì chạy tới nơi này sao?
Sau chính biến, trong nhà giam bắt giữ không ít đại thần hào môn quý tộc tham dự đảo chính, còn có không ít mặc dù chưa khởi sự tại chỗ. Nhưng là người một phe thuộc về Đại hoàng tử từ phía sau bị bới móc ra, cũng bị người của nhà giam mời tới nơi này uống trà. Như vậy mới khiến cho nhà giam lúc đầu âm trầm thêm vài phần hơi thở con người. Binh lính gác cửa là người từ trong quân đoàn cận vệ xung quanh đế đô thay vào, mỗi người đều mang sát khí trên mặt.
Đỗ Duy được nhiếp chính vương phong làm công tước thế tập. Ngay sau chính biến, trên đầu một hơi được treo nhiều danh hiệu cung đình vinh diệu vô cùng, cái gì cố vấn ma pháp cung đình, đại học giả đại thuật sư chiêm tinh vân vân vân vân. Bây giờ tính ra, hắn cơ hồ đúng là người nổi tiếng và có quyền lực nhất cả đế đô, người như vậy đi tới nhà giam. Đại thần đứng đầu nhà giam vừa lúc vắng mặt, cũng không biết là không phải cố ý tránh đi không, chỉ để một quản sự nội đường nam tước Lebowski* dẫn người đi ra nghênh đón.
(Phim "Ông trùm Lebowski" nằm trong top 250 film hay nhất mọi thời đại.
Jeffrey Lebowski (Jeff Bridges) là một kẻ vô công rỗi nghề có biệt danh là "The Dude". Một ngày nọ trở về nhà, anh bắt gặp 2 tên côn đồ đã đột nhập vào nhà và phá họai tấm thảm cưng của mình.Sự thật là 2 tên này đã nhầm lẫn anh với Jeffrey Lebowski, người giàu nhất ở Los Angeles và họ đến là để đòi nợ. "The Dude" quyết định tìm đến nhà tay triệu phú này để bắt hắn phải bồi thường thiệt hại. Rủi thay, anh đã rơi vào một tình thế tiến thóai lưỡng nan vì vợ của Lebowski "thật" đã bị bắt cóc và người được chỉ định đi giao tiền chuộc chính là anh…- Các bác chú ý tới quả nợ nần nhé)
Đỗ Duy cưỡi một con ngựa trắng, phía sau hai ma pháp sư cung đình áo đỏ đi theo. Hai thị vệ tùy tùng trong cung đình hoàng tử Thần ban cho hắn. Ngồi trên ngựa, nhìn người của nhà giam đi ra nghênh đón. Hắn xoay người xuống ngựa, đưa ngựa giao cho tùy tùng, vẻ mặt bộ dáng thành khẩn:
-Vất vả rồi. Đại nhân Lebowski.
-Công tước đại nhân hôm nay đến đây……
Lebowski kia thân là nhân vật trong nhà giam, nhiều năm qua nghênh đón. Tự nhiên là có kinh nghiệm với chế độ quan lại, đã là nhân vật thành tinh, trong lòng một mặt phỏng đoán, một mặt thử dò xét nói:
-Chẳng lẽ nhiếp chính vương có gì…..
-Không.
-Đỗ Duy lắc đầu. Ánh mắt đầu tiên liếc qua một cái để đối phương yên tâm:
-Ta tới vì chuyện riêng. Ta muốn gặp bá tước Raymond.
Lebowski lập tức lộ vẻ ý tứ rõ ràng, thân phận lai lịch vị công tước mới lên này, trong đế đo nào có ai không biết? Bây giờ hắn đến thăm cha mình một chút, cũng là trong dự liệu. Lebowski vội vàng đuổi đi tùy tùng, một mình dẫn theo Đỗ Duy đi vào bên trong.
Bên trong đại lao, từ xa nhìn lại là giống như là một tòa thành thu nhỏ đắp bằng đá tảng, chỉ ước chừng cao ba tầng. Nghe nói, lai lịch tòa thành này cũng tương đối có ý nghĩa.
Trước khi Roland đế quốc thống nhất đại lục, đế đô vẫn chỉ là thủ đô của một quốc gia nhỏ cỡ trung bình. Trong đại lao tòa thành nhà giam này, lúc đầu chính là vương cung của quốc gia nhỏ kia. Chỉ là, sau khi đại hoàng đế Aragon thành lập đế quốc thống nhất đại lục, định đế đô ở thành thị này, mặt khác tu sửa hoàng cung nguy nga. Vương cung nhỏ này của quốc gia diệt vong tự nhiên bị phế bỏ, hơn nữa năm đó lúc tu sửa tường thành đế đô, bởi thiếu nguyên liệu đá, vương cung nhỏ này của quốc gia diệt vong cũng bị hủy đi một nửa. Hơn phân nửa nguyên liệu đá đều đắp lên thành tường đế đô. Còn lại một nửa không hủy đi này, sau lại thấy vương cung của quốc gia diệt vong này kiến trúc rất chắc chắn, dứt khoát trở thành nhà giam đại lao.
Năm đó cũng từng là một vương cung. Hôm nay lại trở thành nơi bắt giam tù nhân. Biến hóa kịch tính của lịch sử, cũng thật sự làm cho người ta cảm khái.
Đá tảng màu xám xây nên tòa thành, từ bên ngoài nhìn vao mang theo một cỗ cảm giác hùng hậu trầm ổn. Đi vào trong, lập tức cảm thấp một tia khí mát lạnh vỗ vào mặt, đá tảng nặng trĩu cứng rắn đem sức nóng của ánh mặt trời hoàng toàn ngăn trở. Bên trong tòa thành tràn ngập cảm giác âm trầm. Ngọn đèn hai bên càng thêm ba phần tối tăm lạnh lẽo.
Giày Đỗ Duy giẫm lên trên tảng đá lạnh như băng, theo nam tước Lebowski một đường đi lên bậc thềm, một cánh cửa sắc thật lớn đang ở trước mắt. Mấy võ sĩ một thân áo giáp vũ trang toàn bộ, cầm trong tay búa thương, một tòa vọng đài bên cạnh còn có cung tiễn thủ dò xét, không xa chính là một đội binh lính toàn thân võ trang. Hiển nhiên phòng thủ nơi này rất nghiêm mật.
Cửa sắt chậm rãi nâng lên, nam tước Lebowski một mặt dẫn Đỗ Duy vào bên trong. Lên bậc thang tầng hai, đi vào một cái hành lang phía bên trái, hàng lang trong tòa thành cổ xưa cũ kỹ này, tất cả đá tảng đều mãnh liệt lạnh lẽo như băng. Chỉ là từng cái từng cái gian phòng trên hành lang, cửa phòng toàn bộ đều kiên cố lại toàn bộ bị cánh cửa sắt lớn đóng chặt, trên mỗi cánh cửa chỉ để lại một cái miệng nhỏ, miễn cưỡng mỗi ngày có thể đưa vào một chút thực vật.
-Bá tước Raymond thân phận khác biệt, tôi sớm đã an bài cho ông ấy một gian phòng đơn rộng rãi. Lebowski biết đây chính là lúc vỗ mông ngựa vị công tước mới nhậm chức. Cuống quít giới thiệu nói:
-Bá tước đại nhân Raymond, đương nhiên tôi cũng biết ông ấy. Bây giờ ở nơi này, tất nhiên sẽ không phải nếm mùi vị đau khổ, tôi bảo người một ngày ba bữa, đều là ăn ngon uống ngon, mỗi ngày còn có trà xế chiều đưa vào. Bá tước đại nhân hai ngày năm tâm tình coi như không tệ, chỉ là không quá thích nói chuyện, mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng đọc sách, ngày hôm qua vẫn phân phó ta đưa vào một bộ ‘Đại lục thông sử’. Thời gian lúc này, ông ấy hẳn là vừa uống trà xế chiều vừa xem sách…...
Đỗ Duy thở dài, nhìn vị quản sự nhà giam này,mỉm cười nói:
-Đa tạ ngài, nam tước đại nhân.”
Đang rẽ qua một cái hành lang, đột nhiên Đỗ Duy dừng bước, nghe thấy bên trong một cánh cửa sắt bên đường, mơ hồ truyền đến một tiếng cười khẽ rất ngắn của phụ nữ, tiếng cười quyến rũ phóng đãng kia, vừa nghe đã thấy mang theo đặc mùi phong trần
Lebowski tự nhiên cũng nghe thấy được thanh âm này, sắc mặt lập tức có chút khó coi. Mặc dù chuyện xấu bên trong, mọi người trong lòng sớm đã biết rõ ràng, nhưng dù sao Đỗ Duy trước mắt là công tước mới nhậm chức, hơn nữa thiếu niên nửa lớn này chỉ sợ vẫn không biết vấn đề trong đó, nếu hắn sau khi trở về trước mặt nhiếp chính vương nói ra…………..
Nghĩ tới đây, Lebowski đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi hối hận. Không nên nhận năm trăm kim tệ từ vị tù phạm trong phòng giam kia, cho hắn tìm một hồng bài* trong thành nam. Mà trên thực tế phí qua đêm của kỹ nữ hồng bài chỉ cần ba trăm, hắn Lebowski tự mình từ đó nuốt lấy hai trăm, và sau đó cũng không cần phải nói.
(hồng bài: gái bán hoa hạng sang chủ chốt trong lầu xanh, thường thì mỗi lầu chỉ có vài hồng bài, còn lại là loại thường)
Đỗ Duy chỉ khẽ cười, thản nhiên nói:
-Xem ra nghe đồn quả nhiên không phải là giả, ‘viện tử vong dưỡng bệnh’ này cái tên cũng xứng đáng đó.
Hắn chỉ tay về phía cánh cửa sắt phát ra âm thanh của người đàn bà kia cười nói:”
-Nơi đó là của vị đại nhân nào?
-Là…….
Lebowski một mặt lau mồ hôi lạnh, một mặt nói:
-Là tướng quân Ron Barton.
Đỗ Duy ban đầu cũng chỉ thuận miệng hỏi, tuy nhiên Lebowski trả lời ra cái tên này, lại làm cho hắn trong lòng không khỏi phải để tâm, giật mình:
-Tướng quân Ron Barton? Hắn vẫn bị giam giữ ở chỗ này sao?
Đỗ Duy mặc dù đối với quý tộc đế đô cũng không hiểu rõ quá sâu. Nhưng cái tên “Ron Barton” này, hắn đã nghe nói qua.
Nhắc tới, người này coi như là một loại người kỳ dị.
Vốn hai mươi năm trước tại tây bắc đế quốc cùng dị tộc tiến hành chiến tranh, viễn chinh vượt qua sa mạc, sau khi hao dân tốn của lấy được một cái “thảm thắng”. Ban đầu chuẩn bị tiến hành nhổ cỏ tận gốc, lại bị thần điện ngăn trở, khiến cho chiến tranh tuy thắng, nhưng lại mất đi ý nghĩa, trả lại cho đế quốc một cái họa căn.
Sau đó, yại thảo nguyên dị tộc sa mạc tây bắc đế quốc hằng năm đóng hai vạn kỵ binh, hai vạn kỵ binh quả nhiên hằng năm tốn hao hết vô số kim tệ. Bởi vì cùng lãnh thổ đế quốc trung gian một cái sa mạc, hai vạn quân đội đơn độc bên ngoài, hằng năm thực phẩm cùng trang bị thay thế, vân vân, đều tốn mấy lần tiền tài, tài chính đế quốc cơ hồ chỉ dùng để nuôi sống một quân đoàn, tài lực hằng năm duy trì hai vạn kỵ binh như vậy.
Mà Ron Barton tướng quân này. Tại bảy năm trước, đã từng là tướng quân thống lĩnh của hai vạn kỵ binh kia. Nói đến sự quái dị của người này, cũng thật sự làm cho người ta có chút cảm khái. Người này xuất thân từ một gia đình quý tộc cấp thấp ( thực sự là đại quý tộc có tiền có thế, ai lại nguyện ý bị đẩy tới nơi thảo nguyên của dị tộc quỷ quái kia làm quan?), dựa vào một thân bản lĩnh thực sự quản lý quan quân, nhưng đại lục không có chiến sự. Hắn cuối cùng đã bị phái đi tới tây bắc thống lĩnh hai vạn “thiên giới kỵ binh” kia.
Người này từ đó về sau thêm liên tiếp những chuỗi ngoại hiệu: đồ tể, đao phủ, kẻ điên, tướng quân háo sắc, vân vân.
Nói đến bản lĩnh người đó, nhưng thật ra là có thật, cưỡi ngựa đánh giặc cầm binh đều là hảo thủ. Mà tính cách của hắn đúng là làm cho người ta giở khóc dở cười: Người này tham tài háo sắc, hơn nữa lòng tham không đáy. Tính cách vô cùng táo bạo, làm việc sao? …… Ngươi có thể nói hắn độc đoán lỗ mãng, cũng có thể nói hắn quả cảm quyết đoán.
Tóm lại, sau khi mỗi vị đại lão trong quân đội đối với hắn một cái đánh giá, thật ra không ngờ phù hợp, tặng hắn một cái ngoại hiệu: tướng quân hai trăm linh năm.
Mấy cái sự tích nổi tiếng của vị tướng quân Ron Barton này
ngay cả Đỗ Duy cũng nghe nói qua. Ban đầu hắn mang theo hai vạn kỵ binh
kia để chấn nhiếp dị tộc trên thảo nguyên, nhưng ngày thường không dễ
dàng được va chạm cùng dị tộc. Nhưng người này, không ngờ lại thu lấy ba trăm đồng hoàng kim hối lộ của một thủ lĩnh bộ lạc, sau đấy đêm đó mang theo ba ngàn người giúp đỡ người ta đem một bộ lạc khác làm cho diệt
môn. Sau đó mấy bộ lạc trên thảo nguyên liên hợp tới đòi công đạo, hắn
không ngờ chuyển tay đem bộ lạc hối lộ cho mình kia bán đứng, rồi chuyển họng sung giúp các bộ lạc khác đem bộ lạc hối lộ mình làm cho diệt môn. Kết quả qua lại, còn có không ít chỗ tốt, chỉ riêng gia súc đã phải năm vạn con. Binh lính thủ hạ của hắn, cơ hồ mỗi người đều có hơn một bộ da mới của gia súc.
Kết quả chuyện phát ra ngoài, mang tới cho
ngoại giao của đế quốc không ít nước bọt phiền phức. Không ít đại lão
cấp trên thật tức chết cái tên hai trăm linh năm rước lấy phiền phức
này. Tuy nhiên vùng tây bắc kia, thật sự không có người nào nguyện ý
tới, nhất thời cũng không ai thay thế hắn, chỉ có thể để mình hắn tiếp
tục ở đó.
Còn có một việc: bởi vùng trung gian có tồn tại một sa mạc, tiếp tế của quân đội đế quốc đối với hai vạn kỵ binh kia thường
thường không thể án theo kỳ hạn mà đưa đến.
Năm đó đến thời hạn
chiến mã phải thay thế. Hai vạn kỵ binh kia có năm trăm thớt ngựa già
cần phải hoán đổi, nhưng quân đội đế quốc đầy ba tháng cũng không có tin tức.
Vị tướng quân Ron Barton này giận dữ, lập tức dẫn theo năm vạn người. Giả trang làm mã tặc, đêm đó quét sạch hai bộ lạc bên bờ
thảo nguyên, đoạt mấy trăm thớt ngựa tốt. Một bộ lạc hai ngàn người bị
hắn giết cho gà chó cũng không lưu lại, còn nhân tiện đem mấy ngàn đầu
gia súc của người ta, có thể mang về thì mang về, không thể mang đi thì
giết thịt đốt trụi!
“Tuyệt không để cho đám người dã man này một cọng lông.” ( Đây là nguyên lời của hắn)
Chuyện xấu giả trang thành mã tặc cướp bóc như vậy, hắn làm được cũng không
chỉ một lần, người tặng danh hiệu “gà chó không tha”. Để cho giới chính
nhân quân tử trong đế đô tiếp nhận không được, hắn lại còn dung túng bộ
hạ đi kĩ viện.
Ban đầu là, binh lính phục vụ trong quân đội, ngày thường đều có vài kẻ đê tiện đi tìm kỹ nữ phát tiết, cũng là bình
thường. Nhưng tên này lại có thể đem loại chuyện không có thể diện này
hoàn thành quang minh chính đại. Hắn căn bản rất vẻ vang, dẫn theo mấy
ngàn người xông qua sa mạc, đem tới cạnh mấy kỹ viện trong một thành nhỏ quét sạch, toàn bộ kỹ nữ bên trong do hắn bao trọn ba ngày, mấy ngàn
người ở trong thành nhỏ kia huyên náo gà bay chó nhảy, còn cùng quân đồn trú địa phương đánh vài trận.
Dùng lời của vị tướng quân hai trăm linh năm này mà nói:
-Binh lính đều là đàn ông, đàn ông phải không, người chết chim hướng lên
trời! Mẹ kiếp, một đám trên thảo nguyên ngột ngạt sống khổ sở, mấy năm
nằm cứng một chỗ không về nhà, ngay cả đàn bà cũng không sờ qua, có con
mẹ hắn chịu làm binh lính ấy! Thủ hạ của ông mày đều nam nhân khỏe mạnh, chuyện nửa thân dưới, quân bộ không quản, ông mày quản!
Những
thủ hạ hai vạn người đối với hắn vào lúc đó cơ hồ đúng là tin như thần
linh, trường thương chỉ thẳng, núi đao biển lửa cũng dám xông. Những
người này tại tây bắc cơ hồ là nửa giặc nửa quân, thậm chí có một lần,
tù trưởng của một bộ lạc lớn cho con gái lấy chồng, tướng quân háo sắc
này nghe xong liề dẫn theo người chặn đội ngũ đưa cô dâu giữa đường,
không để ý đến phong tục đặc biệt, mã tấu sáng loáng, nhất định phải xem cho được hình dáng của tân nương.
Theo phong tục riêng, tân
nương trước xuất giá không thể bị người khác xem. Bị tướng quân háo sắc
này cũng không để ý, ngang ngạnh đem khăn che mặt của cô dâu nhà người
ta xé xuống, sau khi nhìn xong vẫn còn lưu lại một câu:
-Mẹ kiếp, mặt đậu mùa, còn không bằng vợ bé xinh đẹp của lão tử.
Nói xong, đem người ngênh ngang rời đi.
Sau đó, hai bộ lạc tuy không có cưới hỏi thành công, cô dâu bị người ta nhìn mặt bị lui trở về, từ đó về sau không gả ra ngoài.
Còn thiếu chút nữa phải đánh nhau với cả hai bộ lạc. Bộ lạc gia đình bên mẹ cô dâu kia dẫn theo nhân mã tìm vị tướng quân háo sắc này tính sổ. Đối
mặt với mấy vạn người của nhà người ta, hắn còn đem đoàn binh lính trên
thảo nguyên cùng người ta giằng co một ngày một đêm.
Cuối cùng bộ lạc phái người đàm phán, trước mặt trách cứ vị hai trăm linh năm tướng
quân không nên xúc phạm phong tục của bộ lạc thảo nguyên. Vị tướng quân
này lúc ấy bĩu môi, nói:
-Không phải chỉ là nhìn mặt sao! Như
vậy đi, cô dâu đậu mùa này, người khác không cần, ta muốn! Đưa đến doanh trại của ta đi, là ông đây sẽ cưới nàng!
Lúc ấy vị tướng quân hai trăm linh năm không ngờ lại nói với sứ giả của bộ lạc đối phương:
- Mẹ kiếp, lão tử sau này ban ngày nhìn mặt nàng, ban đêm lột hết nhẵn
nàng xem thân thể, muốn thấy thế nào thì thấy thế ấy! Xem chán rồi, khi
lão tử không có việc gì trút giận vào. Sau này, buổi sáng đánh một trận, buổi trưa buổi chiều đều đánh một trận, buổi tối không có việc gì đêm
lại đánh một trận! Hừ. Có gì đặc biệt lạ thường chứ!”
Cứ như vậy, hắn lại thu thêm môt vợ bé.
Nói đến sự tích vị tướng quân hai năm mươi này, vẫn còn rất nhiều. Đỗ Duy
năm đó nhìn ra cơ hồ đúng là làm như tiểu thuyết cố sự truyền kỳ, thấy
cho tới cùng, đến cả người như Đỗ Duy cũng phải thở dài.
Vậy thế
nào là hai trăm linh nămi? Quả thực chính là một nhân tài đó! Hắn trên
thảo nguyên giết, cướp, nhận hối lộ. Nhìn như thô lỗ tham lam, kỳ thật
làm ra sự tình chia rẽ trừng trị! Cướp cô dâu mới, là phá hư đám hỏi của bộ lạc nhà người ta, chính mình cưới, càng có ý nghĩa thâm sâu ……. Càng không nói hắn cầm binh tuyệt đối là một tay lão luyện!
Đúng là nhân tài, đúng là nhân tài mà!
Tuy nhiên cuối cùng vị tướng quân hai trăm linh năm cũng ngã lộn. Hắn chẳng những dung túng binh linh cướp bóc, nhưng ngay cả đoàn buôn của đế quốc cũng cướp! Vào lúc ước chừng tám năm về trước, hắn mang theo người cướp đoạt một đoàn buôn nổi danh trên đại lục, đoàn buôn kia mang theo mấy
chục xe hàng hóa xuyên qua sa mạc. Còn chưa đến thảo nguyên đã bị hắn
cướp, mấy chục xe hàng hóa hoàn toàn bị mất. Còn bị giết hơn hai trăm
người. Chuyện này truyền ra, cũng không nghe ai nói về hắn nữa.
Tuy nhiên Đỗ Duy sau đó lại chứng kiến đoạn sau, từ một số hiểu biết được
về địa phương, vị tướng quân hai trăm linh năm cướp bóc thương hội này,
toàn bộ hàng hóa vận chuyển đều là quáng thạch kim loại!
Trên
thảo nguyên không có núi, không có khoáng sản! Quần áo và thức ăn từ gia sức, cũng có thể đủ dùng, nhưng vũ khí đao thương của chiến sĩ, lại
không cách nào tử trên cỏ mọc ra. Cũng không thể từ trên người gia súc
sinh ra! Cho nên trên thảo nguyên, thiếu thốn nhất chính là vũ khí kim
loại! Vị tướng quân hai trăm linh năm cướp bóc thương đội kia.
Mơ hồ là một số đoàn buôn của gia tộc quý tộc lớn bên trong, vì quyền lợi
của chính mình, không ngờ dám tới thảo nguyên lang sói này buôn bán vũ
khí kim loại!
Nghe nói vị tướng quân hai trăm linh năm này cướp
bóc đoàn buôn, cũng không phải chỉ một lần hai lần, rốt cuộc đem một số
quý tộc trong đế đô làm cho nổi nóng. Kết quả cách chức bắt trở về đế đô để thẩm vấn. Chuyện sau này, Đỗ Duy cũng không biết, năm đó nghĩ đến,
vị tướng quân hai trăm linh năm kỳ tài này phỏng chừng đúng là hàm oan
chết đi được.
Lại không nghĩ rằng, người này không ngờ vẫn còn bị giam trong nhà giam, vẫn còn con mẹ nó có tiền chơi gái …..
Nam tước Lebowski này vừa nhìn Đỗ Duy nghe xong cái tên Long Barton của vị
tướng quân hai trăm linh năm này, sửng sốt như vậy thời gian dài, trong
lòng lo sợ bất an. Hắn là kẻ trông coi nơi này, đương nhiên biết vị
tướng quân hai trăm linh năm này đắc tội không ít quý tộc, cho tới ngày
hôm này cũng không chết, là bởi vì hắn sau khi bị bắt, thủ hạ hai vạn kỵ binh kia làm loạn. Hơn nữa hắn lấy một bà vợ là con gái của tù trưởng
một bộ lạc, từng lượng lớn vàng hao phí tại giới quan trường của đế đô,
lúc này mới bảo vệ một cái mạng của vị tướng quân hai trăm linh năm này. Chỉ là không lập tức thẩm vấn, cũng không thả người, nhiều năm như vậy
giam giữ.
Nhìn bộ dáng vị công tước thiếu niên này….. Chẳng lẽ
trong các quý tộc năm đó tướng quân hai trăm linh năm đắc tội, cũng có
gia tộc Rowling?
-Cái này…. Công tước đại nhân?
Cuối cùng, Đỗ Duy trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, bỏ đi băn khoăn của nam tước Lebowski:
-Ồ, không có gì.
Đỗ Duy lắc đầu, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn cánh cửa sắc kia một cái, suy nghĩ một chút, rồi nói:
-Được rồi, vị tướng quân Ron Barton này, ngày thường thích cái gì nhất?
-Thích ư?
Nam tước Lebowski sửng sốt một chút, nghĩ thầm người này còn có thể thích
cái gì? Ăn ngon uống tốt, còn có đàn bà ….. Trừ những thứ ấy, chẳng còn
gì khác.
Đỗ Duy là người thông minh ra sao, vừa nhìn vẻ mặt đối phương là đoán được. Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:
-Được rồi. Ta không biết mấy việc thế này …. Nếu như tìm một thứ giống như
bây giờ….. loại đàn bà bên trong bồi tiếp tướng quân Ron Barton, một đêm phải tốn bao nhiêu?
-Hả?
Lebowski thiếu chút nữa đem con mắt trừng ra ngoài….. chẳng lẽ vị công tước đại nhân này nghe xong cái
tiếng ư ử bên trong kia, nổi lên sắc tâm? Con bà nó, nếu như vậy cũng có thể treo ngược vị công tước hồng nhân mới tấn chức này, lão tử đêm nay
để cho con gái ta tới cửa nhà công tước mỗi ngày ư ử! Nếu như có thể
nương tựa vào vị đại công tước này, chính là tiền đồ không hạn lượng đó!
Hắn trong lòng động tạp niệm. Vội vàng nói:
-Cũng không tốn bao nhiêu…… năm trăm…. À không, ba trăm! Ba trăm kim tệ xuất ra, cô nàng bên trong phải bồi tiếp một ngày.
Ba trăm ư?
Đỗ Duy lông mi giật giật, mặc dù ba trăm kim tệ đối với gia đình người
bình thường mà nói chính là một khoản tiền lớn, nhưng Đỗ Duy xem ra còn
rất thỏai mái. Việc khác không nói, hoàng tử Thần ban đầu đem theo chính mình tới cái hang ổ tiêu hồn mà quý tộc chân chính tụ tập ngoài thành
đế đô kia, đã là mấy chục vạn kim tệ.
Nếu như so sánh, ba trăm kim tệ này, coi như là tiêu phí ở mức độ tương đối ‘đại chúng’ đi.
Đỗ Duy cười:
-Sao không tốt hơn một chút chứ?
Nếu đã tặng nhân tình, như vậy không ngại tặng nhiều một chút.
Vẻ mặt Lebowski đầy mồ hôi lạnh, không nghĩ tới lúc này, vị công tước đại
nhân thiếu niên này lại lôi kéo chính mình bàn tới việc giá cả này, hắn
run run nói:
-Cái này, đại nhân, nơi thành nam không thể so với
bên ngoài, thành nam đúng là khu bình minh tụ tập đặc biệt, phương diện
giá tiền này, cao thế nào cũng không tới, mấy hồng bài yêu tinh nổi danh nơi thành nam, đảm bảo qua đêm cao nhất cũng chỉ một ngàn tám trăm.
Nhưng nếu là thành bắc, cho dù có thêm một phần nữa cũng không đủ được.
Dừng một chút, Lebowski khó khăn nuốt nước miếng, nói:
-Tuy nhiên vị tướng quân Ron Barton này thực sự cổ quái, yêu tinh chính thức thân thể mềm mại, thịt thà quý giá , hắn không thích. Chỉ thích loại
giá tiền cấp thấp này,hắn nói chơi gái, sẽ được phóng túng, lửa nóng
không bị cản trở, cái loại kỹ nữ giá cao, phần lớn đều là….. ừm, hắn nói cái gì mà …… ừm, giả bộ! Hắn nói càng đắt tiền càng giả bộ, tay còn
chưa sờ một cái đã mất đi một số lớn kim tệ, thật sự muốn lôi kéo khắp
giường gỗ, cũng không thống khoái hơn ….. cho nên….. hắn còn nói, lão tử là vì sướng, không phải vì thánh nữ ……
Đỗ Duy cơ hồ phải ôm bụng cười. Lớn tiếng nói:
-Kẻ kỳ lạ ! Kẻ kỳ lạ!
Nói xong, Đỗ Duy chỉ vào cánh cửa kia, thấp giọng nói:
-Nam tước Lebowski, như vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi cung cấp ăn uống cho
vị tướng quân này, về phần đàn bà, ngươi cho ta một hơi toàn bộ thành
nam, ừm, cứ dựa theo ý thích của vị tướng quân này, tìm mười, tám người, sau đó mỗi hai ngày sẽ đưa vào một người.
Dừng một chút, nói:
-Ngày mai ta phái người đến đưa cho ngươi trước hai vạn kim tệ. Dùng hết lại tới tìm ta.
Lebowski trừng mắt, không nhịn được vẻ mặt quái dị, quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt một cái thật sâu, nghĩ thầm:
-Tướng quân hai trăm linh năm này chỉ sợ là quá may mắn, cũng không biết hắn làm sao câu được vị đại công tước thiếu niên này?”
Đang nghĩ biện pháp thế nào, đem hai trăm kim tệ kia chính mình quịt của Ron Barton trả lại, người như vậy sau khi phát đạt đi ra, chính mình cũng
không dám đắc tội…… trong lúc trù trừ, Đỗ Duy đi tới phía trước, quay
đầu lại nói:
-Đi thôi, nam tước Lebowski, dẫn ta đi gặp cha ta.