-Bên trái, bên trái! Chậm một chút! Đồ ngu, ngươi buộc cái kiểu gì vậy, kiểu này xe đi chưa được trăm dặm thì đồ ở trên đã rơi hết rồi!
Marde đang ra sức chỉ huy mọi người bốc vác hành lý, từng chút từng chút đem một cái rương đặt lên trên xe.
Trước cổng bá tước phủ củ của nhà Rowling tại đế đô hiện nay là một đống bề bộn, sáu cái rương lớn trên xe ngựa hiện đã được chất đầy hành lý.
Trải qua phong ba của chính biến, nhà Rowling đã hoàn toàn suy sụp. Bá tước Raymond tham dự chính biến thất bại, người mang họ Rowling trong gia tộc, phần lớn sau khi chính biến liền bị tước bỏ quan cao lộc hậu, có người còn bị kết tội bỏ tù.
Tuy vậy, nhờ có Đỗ Duy, cuối cùng không có người Rowling nào bị xử tử cả.
Lãnh địa bị thu hồi, tư quân bị giảm bớt. Trong vòng ba ngày, người trong bá tước phủ cũng bị điều đi.
Tâm tình của bá tước Raymond đã nguội lạnh, đã đem tòa bá tước phủ này bán đi, quyết định dẫn theo vợ con về quê nhà ở Rowling bình nguyên. Một mặt là rời khỏi đế đô, mặt khác là để tỏ lập trường của mình với người ngoài: Ta chỉ muốn về quê làm phú ông.
Nhiều năm tại quan trường, bá tước Raymond không thể không có kẻ thù chính trị, cũng không thể không đề phòng chuyện bỏ đá xuống giếng( lạc tỉnh hạ thạch*)
("Lạc tỉnh hạ thạch" là ném đá vào đầu kẻ đã rơi xuống giếng- 1 trong 36 kế của tôn tử).
Đại đa số người hầu và thị vệ trong phủ đều đã được rời đến nơi khác, bá tước Raymond đã mất tước vị, không cần phải giữ lại nhiều tùy tùng với người hầu như trước.
Hiện tại còn ở lại phủ chỉ còn mười người hầu trung thành, còn có thị vệ trưởng Alpha dẫn theo sáu mươi vệ binh tinh nhuệ của gia tộc Rowling. Ngoài những người đó ra, lão bá tước hầu như không còn lực lượng nào khác.
Ngoại trừ Đỗ Duy nhờ nhiếp chính vương giữ mạng lại cho cha, sau cuộc chính biến, hầu hết những người đầu lĩnh đều bị rơi đầu. Bá tước Raymond lại còn mạng trở về, việc này đã làm cho vị bá tước phu nhân mỹ lệ vạn phần vui vẻ.
Nhìn đống ngổn ngang trong sân, thêm một đống chén bát chai lọ đổ vỡ, người hầu thị vệ vội vàng mang vác tới lui, bá tước Raymond vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh. Bá tước phu nhân ôm Đỗ Duy khóc lóc một hồi, sau khi Đỗ Duy cười cười an ủi, cuối cùng cũng bước lên xe.
Mà Gabri…Đỗ Duy nghĩ tới cậu em lại không nhịn được được thở dài.
Hình như, thái độ của đệ đệ đối với mình có gì đó hơi kỳ quái.
Bởi vì vào tối hôm qua, thằng nhỏ Gabri tới tìm Đỗ Duy, hỏi thẳng Đỗ Duy một câu:
-Em có thể ở lại đế đô với anh không?
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Gabri, Đỗ Duy thở dài:
-…Không thể.
-Vì sao vậy?
Gabri xiết chặt nắm tay. Biểu tình cùng ngữ khí của hắn vô cùng kích động:
-Em là người nhà Rowling, em muốn ở lại đế đô, ta muốn ở chỗ này kiến công lập nghiệp, tương lai sẽ không phục lại vinh dự của gia tộc! Em không muốn về quê, trở lại một nơi không có chút hi vọng nào…
Đỗ Duy vỗ về đứa em của mình:
-Chờ thêm hai năm nữa. Qua hai năm, anh sẽ về đón em, bây giờ không phải lúc.
Gabri nghe xong lời này, trên mặt tràn đầy thất vọng, phức tạp liếc mắt nhỉn anh hắn một cái, sau đó quay đầu yên lặng rời đi.
Ngay sáng hôm xuất phát, Gabri lên xe rất sớm, thậm chí không thèm nói tiếng nào với Đỗ Duy.
Thằng nhóc này giận rỗi rồi--- Đỗ Duy cười khổ.
Nhìn mọi người thu thập hết thảy mọi thứ, nhìn bá tước phủ trống rỗng. Đây là nơi Đỗ Duy đã sống mười ba năm, hắn lớn lên ở đây, ở căn lầu nhỏ phía sau đọc sách, nghiên cứu ma pháp, học tập chiêm tinh thuật.
Bá tước Raymond ở phía sau nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái, Đỗ Duy xoay người lại. Bá tước Raymond một thân áo bào trắng, sạch sẽ không một chút bụi, trên mặt mang theo một chút cảm khái.
-Chuẩn bị tốt chứ…
Đỗ Duy nhìn phụ thân, cười khổ một tiếng.
-Xong rồi. Chuẩn bị tốt rồi.
Bá tước Raymond chỉ về phía góc tường, ở đó có hai cái rương:
-Ngồi xuống nói chuyện với ta một chút đi, từ khi ta được thả về nhà, chúng ta vẫn chưa thật sự nói chuyện lần nào.
Đỗ Duy gật gật đầu, cha con hai người, một là tiền nhiệm bá tước, một là đương nhiệm công tước. Ngồi trên nắp rương ở góc sân.
-Ngươi hình như không nghe lời ta.
Bá tước Raymond mở lời:
-Trong trí nhớ của ta, ngươi tựa hồ từ trước tới giờ chưa từng nghe lời ta – kể cả lần này. Ta rõ ràng nói với ngươi, ngàn vạn lần không cần cứu ta, nhưng ngươi vẫn làm vậy.
Đỗ Duy nhìn vào mắt phụ thân:
-Thứ nhất, người là cha con, mặc dù nói một cách khách quan, cảm tình của chúng ta không quá tốt. Nhưng mà người vẫn là cha của con, người dạy dỗ con mười mấy năm. Thứ nhì… nếu như người chết, mẫu thân và đệ đệ đều sẽ vô cùng đau buồn. Cuối cùng là… con là con, con hiện tại không thể làm một chính khách thuần túy như người muốn.
Bá tước Raymond gật gật đầu:
-Dĩ nhiên ta cảm tạ ngươi, ít nhất ta cũng có thể về đây cùng mẹ ngươi và em ngươi sống một chỗ.
Cha con hai người lại một lần nữa chìm vào trầm mặc, hình như hai người tuy ở cùng một chổ nhưng luôn luôn lại rất ít có điểm chung. Kể cả lúc Bá tước Raymond đang ở trong tử lao, Đỗ Duy đến thăm hắn, hai người cũng chỉ đàm luận về chính biến, thế cục, gia tộc, vv…vv… các đề tài nặng nề.
Rốt cuộc, cũng là Bá tước Raymond mở lời trước:
-Nghe nói ngươi muốn được phong Desa hành tỉnh.
-Đúng vậy.
Đỗ Duy cười khổ:
-Con nghĩ không ra chỗ nào thích hợp hơn cả.
-Vậy ngươi nhất định rất rõ ràng tình hình của nơi đó.
Bá tước Raymond thở dài:
-Ta đối với nơi đó rất quen thuộc. Hơn hai mươi năm trước, chiến tranh viễn chinh miền tây bắc, Desa hành tỉnh từng là trụ sở chiến lược của hậu quân quân viễn chinh. Nơi đó… rất…”
-Nói cho chính xác, chính là vừa hoang dã vừa bần cùng cũng vừa rách nát.
Bá tước Raymond đột nhiên nở một nụ cười hiếm hoi:
-Thật ra, năm đó chúng ta định dụ quân lính dị tộc đến sa mạc, cuối cùng lại lại đem đến Desa hành tỉnh mà khai chiến. Cái chỗ đó đúng là một chiến trường không tệ tí nào, cho dù chúng ta có quậy tung chỗ đó lên thì đế quốc trung ương cũng không hề đau lòng.
-Những điều cha nói, con đều đã biết.
Đỗ Duy nở một nụ cười khó khăn:
-Con cũng đã đọc rất nhiều tư liệu và bản đồ, Desa hành tỉnh đất đai nghèo nàn, lại không có khoáng sản, thứ đáng giá duy nhất là vị trí địa lý, phía tây bắc giáp với dãy Kirimanjaro. Nếu như phía tây bắc lại loạn nữa, thì cái chỗ đó tùy thời tùy lúc đều có thể lại biến thành chiến trường, có thể bị dị tộc sa mạc tấn công từ phía sau bất cứ lúc nào.
Bá tước Raymond gật gật đầu, hắn đã yên tâm. Đứa con trai này đối với lãnh địa của hắn hiểu rất rõ.
-Như vậy, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chuyện…
Bá tước Raymond hít sâu một hơi:
-Dùng kinh nghiệm nhiều năm trong quân cộng thêm tính toán của ta, hơn hai mươi năm sau chiến tranh, nguyên khí của dị tộc tậy bắc hiển nhiên là đã dần dần khôi phục lại rồi. Mà năm đó gây ra huyết hải thâm cừu, những tên dã man đó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Theo tính toán của ta, nhiều nhất lả mười năm nữa, vùng tây bắc chắc chắn sẽ lại đại loạn một hồi. Đến lúc đó, ngươi cũng lãnh địa sẽ gặp phải…
Đỗ Duy hơi nhíu mày.
Phụ thân nói như vậy, hắn làm sao lại không biết chứ! Chỉ là lúc đầu phải chọn một phần lãnh địa kém cỏi nhất để đổi mạng cho phụ thân, không còn lựa chọn nào khác cả!
Lúc đầu Đỗ Duy còn định chọn rừng rậm Băng Phong đó chứ! Chỉ có điều rừng rậm Băng Phong vẫn là địa phương có không ít chỗ tốt, ít nhất nơi đó vẫn có sản vật phong phú!
Desa hành tỉnh có cái gì? Từng tảng từng tảng đất lớn! Đất nhiễm mặn! Nghe nói sản lượng lương thực của địa phương đó thấp đến dọa người, trên mảnh đất đó, e rằng chỉ có xương rồng mới sống nổi ở đó!
Chỗ dựa duy nhất có thể miễn cưỡng xem là được, đó là thế dựa vào dãy Kirimanjaro ở phía tây bắc. Nhưng dù có tìm như thế nào đi nữa thì dãy Kirimanjaro cũng tịnh không có một mạch khoáng sản phong phú nào, chỉ toàn đá tảng và cây cối.
Cái nơi đó, có thể xem là có nhiều thương đội qua lại, có điều vấn đề là, trong sa mạc cũng có rất nhiều mã tặc!
-Nếu ngươi đối với việc đó đã biết rõ, ta cũng đỡ tốn hơi giải thích.
Bá tước Raymond sắc mặt giãn ra, từ từ nói:
-Ta cho ngươi đề nghị này: Chuẩn bị vũ trang! Theo cách nhìn của ta, trong vòng mười năm, phía tây bắc khẳng định sẽ phải đánh lớn một trận. Đối với ngươi mà nói, đây chính là một lần khảo nghiệm, hay cũng có thể xem là một lần cơ hội. Trong chiến tranh, người thường chỉ có thể đem ra chắn pháo, chỉ có người kiệt xuất mới có thể thừa dịp phất khởi! Hiện tại ngươi đến tây bắc, cũng xem như là có nhiều cơ hội. Ta cả đời trong quân đội, mặc dù bây giờ ta mất chức, không thể giúp ngươi bao nhiêu, ngay cả mạng mình cũng là do ngươi cứu. Nhưng dù sao ta vẫn còn không ít bộ hạ cũ và bạn trong quan trường, thứ quan hệ này cũng vẫn còn chỗ hữu dụng.
Nói xong, bá tước Raymond lấy trong ngực áo ra một quyển sách mỏng, nhét vào tay Đỗ Duy, thở dài:
-Đây là danh sách các bạn trong quan trường cũ của ta trong quân đoàn Legion tây bắc. Một vùng tây bắc giống như một con ngựa bất kham, bang phái địa phương rất mạnh mẽ, quân đội trung ương của chúng ta, tại nơi này rất khó hòa nhập. Ngày đó ta cùng mấy bạn trong quan trường của ta quan hệ cũng không tốt lắm. Có điều một chút hỗ trợ cũng có thể được. Phần trước là chức vị và nơi họ làm quan, còn có tính tình và một chút tư liệu. Ngoài ra cũng còn một ít tướng quân đồn trú năm đó cũng được ta giúp một chút, mặc dù bây giờ vật đổi sao rời, những người này có lẽ sẽ trở mặt không nhận người, nhưng mà hy vọng còn có một hai người có lương tâm, có thể nghĩ lại ân tình năm đó, nới lỏng cho ngươi một chút.
Đỗ Duy nhận lấy quyển sách đó, nhìn cha bằng ánh mắt cảm kích.
-Còn cần phải nhắc ngươi một chuyện nữa!
Bá tước Raymond hạ giọng nói:
-Ở vùng tây bắc và nơi này hoàn toàn khác nhau! Chỗ đó dân chúng khỏe mạnh, cái quân đoàn nơi đó, tên nào cũng nhiễm tính tình ở đó, động một chút là rút đao chém người. Mấy tên này, lính liên bộ trong thành thị nhưng cũng không khác gì lưu manh cả. Ngươi nhớ kỹ lời của ta, mặc dù ngươi bây giờ đúng là công tước đứng đầu, nhưng mà nếu ngươi đi tây bắc, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt quân lính tây bắc đề cập đến quyền lợi công tước. Mặc dù những người đó tước vị còn lâu mới bằng ngươi, nhưng mà… nói cho cùng, thật ra có không ít tên âm thầm vừa là lính vừa là cướp! Không dám đối phó ngươi ngoài sáng, sẽ âm thầm cắn ngươi một phát.
Nói tới đây, Bá tước Raymond nhìn vào mắt Đỗ Duy:
-Ngươi biết không? Nơi đó, từ trước cũng không phài chưa có được phong cho người ngoài! Ít nhất ta biết được trong mấy chục năm nay, chỗ đó đã từng được phong cho hai bá tước. Hai bá tước đó đều không phải kẻ yếu, kết quả đi tới tây bắc rồi… hừ hừ…
Đỗ Duy buột miệng hỏi:
-Thế nào?
-Người thứ
nhất, chính là một quý tộc dựa vào thương nghiệp phát triển của gia tộc, cuối cùng chiếm được mảnh đất kia. Nhưng rồi lại bị quân cường hào tây
bắc bài trừ quý tộc, kết quả là chưa tới nửa năm, đã bị quân tây bắc
chọc phá cho đến chết. Nghe nói hắn đắc tội với hai thống lĩnh tướng
quân, kết quả nhà của hắn bị một băng "mã tặc" tàn sát giết cả nhà.
Chuyện gì xảy ra, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Chỉ có điều tên tiểu
quý tộc kia không có chống lưng cứng rắn, quân tây bắc trong tay cầm
trọng binh, thống lĩnh của quân đội cũng không muốn đắc tội với họ quá
sâu, chỉ giảm mấy tháng quân lương, xem như là trừng phạt một chút.
Chuyện này coi như xong.
Dừng một chút, bá tước Raymond tiếp tục nói:
-Người thứ hai, cũng xem là có chút bối cảnh. Tên đó cũng là một gã bá tước,
bối cảnh gia tộc cũng là xuất thân từ quân lính đế quốc, hắn có một
người chú ở xa cũng là nam phương quân đoàn phó quân đoàn trưởng. Nhờ
quan hệ, chiếm được một cái tước vị thế tập. Chỉ có điều đất phong kém
một chút, chuẩn bị đến cái nơi phía tây bắc kia. Tên này vừa đến tây
bắc, nhưng lại ỷ mình xuất thân quân đội, không mua chuộc quân tướng tây bắc, kết quả thiếu chút nữa là bị chơi cho chết. Chỉ có điều lúc này
quân tây bắc không dám công khai giết người, âm thầm cho mã tặc cướp
hàng hóa trong gia tộc hắn. Tư quân của hắn từ nam phương cũng là quân
tinh nhuệ, nhưng tại vùng tây bắc cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ.
Lúc xảy ra chuyện, bọn khốn nạn quân tây bắc một người cũng không phái
đến, chờ hắn tới tận nhà cầu khấn, còn nhân đó móc của hắn không ít. Hắn cố gắng khổ sở chống đỡ hai năm, biết chịu không nổi nữa, cuối cùng tự
xin rút khỏi đất phong, trở về nam phương.
Đỗ Duy thở ra một hơi.
Hắn dù sao cũng chỉ là từ bản đồ và tư liệu xem qua tình hình. Đâu có như
cha mình ở lâu trong quân mà hiểu sâu sắc như vậy được? Như vậy xem ra,
lũ quân vùng tây bắc này, lính mà không khác gì giặc, hơn nữa đặc biệt
bài ngoại.
Tự mình muốn tới tây bắc cắm rễ chỉ sợ rằng không được dễ dàng.
Nói xong hết, bá tước Raymond đứng lên:
-Ta có thể giúp ngươi cũng chỉ nhiêu đó. Địa phương kia, mặc dù đúng là
hang cọp. Có điều, Đỗ Duy, ta vẫn cực kỳ xem trọng ngươi. Với sự thông
minh cùng bản lãnh của ngươi, muốn cắm rễ tại tây bắc hẳn là không khó,
khó khăn là làm sao thành lập thế lực cho ngươi. Ở cái thế giới này,
không có thế lực của riêng mình là tuyệt đối không được. Hơn nữa chiến
tranh tây bắc đang tới trước mắt, vài năm này là thời kỳ phát triển quý
giá của ngươi, ngươi phải nội trong mấy năm ngắn ngủi này dẹp yên lãnh
địa, thành lập quyền uy, đem thế lực của ngươi cắm sâu tại mảnh đất đó,
đây mới là khảo nghiệm nặng nhất… Hơn nữa, nếu như ngay cả chuyện ấy
ngươi còn làm không được, như vậy chỉ có thể nói ngươi căn bản không
xứng với quyền lực trong tay. Cũng nên tính về nhà làm một phú ông thôi.
Cha con hai người ôm nhau một cái, xem như là cáo biệt.
Đỗ Duy tiễn cha ra đến cửa xe ngựa, sau đó vẫy tay với mẹ đang ngồi trong xe, nhìn mẹ đang khóc, Đỗ Duy mỉm cười nói:
-Mẹ, chờ mấy ngày nữa, con sẽ đến bình nguyên Rowling thăm mẹ.
Lại liếc mắt nhìn thấy Gabri đang ngồi buồn ở đằng kia, Đỗ Duy giật mình, đi qua, cười nói:
-Em trai, anh để lại trong thành không ít đồ chơi. Còn ở mặt sau thành, anh cho xây dựng một cái trang viên, lần trước sinh nhật mẹ, anh chế ra "Sự khoan thứ của nữ thần Rạng Đông" còn có khinh khí cầu, các tư liệu toàn bộ ở tại nơi đó, em trở về rồi, nếu như thấy có hứng thứ có thể tới xem một chút.
Lại an ủi thêm vài câu, thẳng nhỏ Gabri bây giờ mới đổi sắc mặt, nhìn thoáng qua Đỗ Duy. Kiên quyết nói:
-Anh, chờ em trưởng thành, em nhất định tới tìm anh!
Cũng trong ngày này, gia tộc từng phong quang vô hạn Rowling hoàn toàn rời
khỏi đế đô. Một đoàn xe dài, hơn mười chiếc xe ngựa, hơn trăm người hầu
cùng thị vệ bảo vệ nhà bá tước Raymond ba người. Đi tới nhà cũ ở bình
nguyên Rowling.
Có điều, việc ngoài ý của Đỗ Duy chính là, thị vệ trưởng trung thành Alpha lại không theo bá tước Raymond rời đi.
-Bá tước đại nhân có lệnh.
Alpha nhìn cậu chủ trước mặt:
-Bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là người của Rowling gia tộc nữa, tôi xin được thuần phục ngài, công tước Rudolf đại nhân.
Tiễn mẹ cùng em trai đi rồi, Đỗ Duy cũng không có thời gian thương cảm nữa.
Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý. Lãnh địa mới nên cần phải thiết lập một bộ hành chính tức khắc.
Theo lệnh trên, quan viên cũ của Desa hành tỉnh đều được rời đi, Đỗ Duy phải tổ chức một nhóm người tìn nhiệm đến trông nom toàn bộ chính vụ của
hành tỉnh này!
Đúng là có nghèo, đúng là có hoang vu, nhưng chỗ
đó dù sao cũng là một hành tỉnh! Quan viên địa phương. Quan lại, chỉ sợ
ngay cả chỉ một chức nho nhỏ là thư ký viên thôi… cũng cần một lượng lớn người rồi!
Nhưng trong tay Đỗ Duy có gì?
Những cường giả đứng đầu đại lục. Hắn có mấy người. Nhưng mà, quan viên…
Suy đi nghĩ lại, có thể để cái băng hải tặc kia đi làm quan phụ mẫu ở vùng tây bắc được sao?
Nghĩ đến việc một băng hải tặc thành quan viên địa phương, như mỡ vào miệng mèo, Đỗ Duy tự nhiên đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Thiếu người!
Thiếu người trầm trọng!
Dựa theo thông lệ, bàn giao chính vụ của cả lãnh địa như thế này, bình
thường cũng chừng ba tháng. Nhưng trong ba tháng, Đỗ Duy đào đâu ra một
nhóm quan chức để sử dụng đây!
Hắn lúc đầu thật ra rất muốn đem
những quan viên viên bị cách chức ở bình nguyên Rowling sử dụng, nhưng
sau lại phát hiện là không được! Bởi vì gia tộc Rowling là gia tộc có
tội, ngay cả các quan viên chính vụ ở đây nếu xuất thân từ lãnh địa của
Rowling gia tộc thì đều bị cách chức, hơn nữa toàn bộ đều bị biến thành
bình dân, vĩnh viễn không được tuyển dụng!
Hắn có thể sử dụng
một ít tên tuổi còn lại của phụ thân, có thể dùng sự vinh sủng của hoàng tử Thần đối với mình làm nền. Nhưng nếu hằn đem một đám quan viên
Rowling tới tây bắc… vậy chẳng phải là gầy dựng lại một cái Rowling bình nguyên hay sao? Cho dù Hoàng tử Thần có đối với mình vài phần kính
trọng, cũng tuyệt đối không có khả nâng cho phép mình làm như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Duy đột nhiên nhìn thấy lão quản gia cũng đang ngẩn
người bên cạnh mình, người trông ngựa tiền nhiệm, ngài Marde.
-À… Marde.
Đỗ Duy nháy nháy mắt nhìn lão trông ngựa trung thành này, cười nói:
-Ông là Chủ tịch Hội bóng đá. Nhìn tới chịu không nổi, bình nguyên Rowling
đã không còn là của chúng ta nữa… có điều, ngươi có hứng thú làm Tổng
đốc một cái hành tỉnh không?
Tổng đốc ư?
Lão Marde sợ đến mức thiếu chút nữa là xỉu tại chỗ, vội vàng đến ôm lấy chân Đỗ Duy, sợ hãi đến khóc ròng nói:
-Ngàn vạn lần không nên cậu chủ ơi… Ngài xem, ta làm gì có bộ dáng làm Tổng đốc chứ!
Đỗ Duy dụng lực vuốt huyệt thái dương:
-Chà, ta tìm người ở đâu đây? Ba tháng…chỉ có ba tháng!
Kéo lão Marde đứng dậy, Đỗ Duy nhìn sắc trời, đột nhiên trong lòng nhớ ra một việc, kêi lên:
-Marde, hôm nay là ngày mấy?
-Tháng sáu ngày mười lăm.
Marde thấy thiếu gia không hề đề cập chuyện Tổng đốc nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão Marde là một người rất thành thật. Hắn giống như một người nông dân
chất phát: rất tự biết mình. Hắn hiểu rõ mình tuyệt đối không thể làm
Tổng đốc của một tỉnh! Không phải là việc tốt, nhất định sẽ gặp báo ứng!
Ngày mười lăm tháng sáu ư?
Đỗ Duy trong mắt sáng ngời, nhớ ra một đại sự trong lòng, lập tức kêu lên:
-Marde, chuẩn bị cho ta một con ngựa! Ta cần phải đi, một mình!
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "
-Tây bắc đế đô có phải có một trấn nhỏ là Ngựa Bay không? Còn có một nơi gọi là khe Ngựa Nhảy phải không?
(xin phép được dịch tên của 2 cái nơi này ra, đây là cách chơi chữ của Khiêu Vũ)
Trước lúc mặt trời lặn, Đỗ Duy một mình cưỡi ngựa, một con ngựa tốt, từ cửa
tây bắc đế đô ra khỏi thành, theo hướng tây bắc mà đi.
Quân thủ
thành có người nhận ra vị thiếu niên công tước có quyền lực rất lớn này. Thấy dáng vẻ lo lắng của công tước đại nhân, nào dám ngăn trở? Từ xa đã mở đường.
Sờ vào cái ma pháp đạo cụ màu xanh biếc do lão Gandalf lưu lại đang để trong ngực áo, căn cứ chỉ dẫn do Gandalf lưu lại, chỉ
cần trong lúc trăng tròn đêm nay, tại khe suối Ngựa nhảy phóng ma pháp
lên trời… sẽ có thể gặp được người Gandalf muốn mình tìm, có thể làm sư
phụ ma pháp của mình!
Cái trấn nhỏ Ngựa Bay kia sẽ không khó
tìm, chỉ là cài gọi là "khe Ngựa Bay" là làm cho Đỗ Duy tốn không ít khí lực mới tìm được. Lúc đầu hỏi dân bản xứ, dân bản xứ đều nói chưa từng
nghe qua cái tên này. Cuối cùng Đỗ Duy từ miệng một người đánh xe ngựa
nghe được: "khe i Ngựa Nhảy” ư ? Ngươi nói là cái trấn trên sườn núi kia sao? Chỗ đó, năm đó đúng là gọi là khe Ngựa Nhảy, bởi vì truyền thuyết
cổ đại có một nhóm thần mã, từ hai ngọn núi đó nhảy ra. Có điều bây giờ
thì, có rất ít người nhớ cái tên kia, chỗ đó, từ thị trấn phía tây bắc
rất dễ tìm ra, hai tòa núi đất, ở giữa là một khe nước! Có điều, cái
truyền thuyết kia bây giờ còn rất ít người biết, sau lại vì hình dáng
của nó, người ta lại đặt cho nó một cái tên mới.
-Vậy, hiện tại chỗ đó gọi là gì?
-Núi Brokeback.
(Brokeback Mountain (tạm dịch là Núi yên ngựa, Núi Brokeback) là phim Mỹ của đạo
diễn Lý An (Ang Lee) được trình chiếu vào cuối năm 2005. Bộ phim kể về
hai chàng trai cao bồi đồng tính
http://vi.wikipedia.org/wiki/Brokeback_Mountain)
Đỗ Duy :…Trời ạ!
Phóng ngựa ra khỏi trấn từ hướng tây bắc một đoạn đường, Đỗ Duy cuối cùng cũng đến được núi Brokeback lúc mặt trời lặn.
Nhìn bóng đêm phủ xuống, Đỗ Duy giục ngựa tiến vào một khoảng rừng. sau đó
đi vào giữa khe núi. Khe núi này rõ ràng là ngày thường có rất ít người
đi lại. Vùng đất trong khe núi là một con đường đầy đá vụn, con ngựa đi
lại rất gian khó khăn.
Đỗ Duy dứt khoát bỏ ngựa lại, đi bộ vào.
Đi một đoạn xa, đi qua khỏi khe núi, cuối cùng cũng tìm được khe ngựa nhảy do Gandalf tả lại là một khoảng đất trống không.
Chỉ là Đỗ Duy từ xa nhìn lại, phát hiện trong bóng đêm, trên mặt đất, hình
như có một đống lửa, một người ngồi ôm gối bên cạnh đống lửa, trông rất
là cô độc.
Ánh lửa rất yếu, người kia lại đưa lưng về phía Đỗ
Duy, thân thể cuộn lại thành một khối, phảng phất còn hơi run run. Đỗ
Duy khe khẽ đến gần, mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín.
-Thần ơi… xin ngày bảo vệ Vivian bé nhỏ đáng thương…. Vivian bé nhỏ rất rất lạnh và rất rất rất đói nữa…