Ở thế giới trước, Đỗ Duy từng nghe một câu nói siêu kinh điển: “Phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi nào, dù là mười tám hay tám mươi cũng đều rất sợ già”. Nên khi đã ép được Semel xuất hiện, Đỗ Duy lập tức đổi tươi cười nói:
-Ta chỉ biểu đạt niềm kính trọng của ta thôi!
Một tà áo màu đỏ tươi từ phía sau Đỗ Duy bay ra trước. Đỗ Duy có thể cảm giác được mái tóc màu bạch kim đang nhẹ nhàng thổi phớt lên mặt mình. Nhưng Semel chỉ là một ma pháp sinh vật có liên hệ tinh thần lực với Đỗ Duy nên bằng vào cảnh giới thực lực của sebastha hiện giờ căn bản là không nhìn thấy sự hiện diện của nàng. Đừng nói là nhìn ngay cả nghe cũng không nghe được giọng nói của nàng. Cybaster thấy Đỗ Duy đột nhiên đứng lẩm bẩm một mình không khỏi có chút ngạc nhiên, ánh mắt thay đổi mấy lần, càng cảm thấy công tước Hoa Tulip giảo hoạt này đang giả bộ lừa mình. Nhưng nhìn biểu tình trên mặt Đỗ Duy lại thật sự có chút nghi ngờ….Trong lòng hắn dứt khoát! “Dù hắn có bày trò quỷ quái gì, trước tiên một kiếm giết chết hắn, chấm dứt mọi lo nghĩ!” Ý niệm đã quyết, khóe miệng Cybaster lộ ra một nụ cười dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Hoa Tulip, mi đi chết đi!
Mũi trường kiếm khuấy động, băng sương đấu khí cùng với tiếng cười giễu cợt đã xé gió đánh tới! Vũ kĩ của Cybaster cao cường, lại thêm khoảng cách gần như vậy, với một người không thạo vũ kĩ như Đỗ Duy đương nhiên là không cách nào chống đỡ được. Mắt thấy một kiếm đã đến trước mặt, trong lòng Đỗ Duy hạ quyết tâm, dứt khoát đem tính mạng giao cho Semel. Hắn tin tưởng Semel tuyệt đối sẽ không để mình chết. Quả nhiên khi mũi kiếm còn cách thân thể Đỗ Duy chưa tới nửa thước thì đột nhiên chấn động một cái. Cybaster cảm thấy mũi kiếm dường như đâm vào trong một đống bùn lầy, nhất thời đình trệ thế công tới, trong không khí như có vô số sợi dây vô hình quấn trên mũi kiếm. Hắn cả kinh hét lên một tiếng, lập tức bạo tăng đấu khí thêm. Thực lực kỵ sĩ cấp chín đâu phải dễ xem thường, thêm băng sương đấu khí vốn không gì là không thể xuyên phá nhất thời như mặt trời chói chang làm tan chảy tuyết trắng, đem mọi trói buộc trong không khí kia phá hủy đi hết. Nhưng chỉ cần một khắc thời gian ngừng lại như vậy cũng đủ mang đến cơ hội cho Đỗ Duy, thân hắn chớp cái đã cấp tốc lùi về sau.
- Chạy đi đâu?!
Mũi kiếm của Cybaster run lên, như độc xà loằn ngoằn tiến đến. Trán Đỗ Duy đầm đìa mồ hôi lạnh, trước sau vẫn không có cơ hội thoát ra cự ly đủ xa để ngâm xướng chú ngữ thi triển ma pháp. Hắn tuy có thuật hỏa cầu có thể chớp nhóang phát ra âm chiêu nhưng tất cả thuốc nổ mang theo đều đã dùng hết khi đối phó với Bạch Hà Sầu trong khách sạn tại tiểu trấn. Hắn vốn không có khả năng thực sự trong nháy mắt phóng ra ma pháp ấy, muốn thi triển được ma pháp hắn phải có thời gian rảnh rỗi để ngâm xướng chú ngữ, cảm ứng dao động của ma pháp nguyên tố. Mà Cybaster cứ theo sát như bóng với hình, trên mũi kiếm từng đạo từng đạo đấu khí bắn ra, hệt như kình phong phát ra bốn phía. Làm cho Đỗ Duy ngay cả cơ hội mở miệng ngâm xướng không có, chỉ cần dừng lại một khắc để ngâm xướng là cảm giác ngay một đạo cuồng phong ập tới trước mặt, khiến hắn không cách nào mà tiếp tục được.
Cybaster mắt thấy sắp đuổi kịp, một kiếm chém xuống có thể đem kẻ địch lớn ở tây bắc này chém gục dưới kiếm. Nhưng bất ngờ cảm thấy trống ngực đập mạnh làm trong lòng sinh ra cảnh giác! Ngay sau đó Cybaster rõ ràng cảm thấy phía sau như có người phả một hơi khí lạnh vào cổ mình. Chưa kịp phản ứng, lập tức lại cảm giác có một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Ấn xuống! Nửa người hắn nhất thời tê rần. Nghe thấy có ma lực dao động làm não hắn mê đi, liền hiểu bản thân đã trúng phải ma pháp. Với trạng thái như thế này, có lẽ là một loại ma pháp làm mê muội gì đó.
Trong lòng Cybaster hoảng sợ: “Hiện giờ Đỗ Duy đang bị mình làm cho chân tay luống cuống, nơi này ngoại trừ Đỗ Duy ra chẳng lẽ là…giáo hòang hay Bạch Hà Sầu động thủ? Nếu là hai người này ra tay thì mình vạn lần không phải là đối thủ !
Trong sự sợ hãi, hắn lập tức sinh ra ý liều mạng: “Nếu thật là bất kì người nào trong hai đại cường giả ấy khôi phục lại thực lực, chỉ cần hai ba phần thôi! Thì bản thân mình tuyệt đối chết chắc. Lúc này mà không liều mạng thì còn chờ tới khi nào?”
Ý Cybaster đã quyết, thân hình chợt xoay vòng tại chỗ, dùng lực từ vùng eo, cả người dùng một góc độ không thể tưởng tượng được uốn khúc mà lao đến. Toàn thân bạo phát ra một luồng ngân quang rực rỡ, băng sương đấu khí trong chớp mắt đã được hắn kích phát đến cực độ. Mũi kiếm hệt như bão tuyết bùng lên mà lao ra, tức thời hàn khí dày đặc. Nhưng khi hắn vừa liếc mắt nhìn lại, trước mặt lại không có một bóng người, giáo hòang và Bạch Hà Sầu đều ngồi ngay ngắn ở đằng kia.
Semel vốn đã đánh lén một cú thành công, làm tốc độ của Cybaster chậm lại nhưng đối thủ lại chuyển thân xoay vòng, đấu khí cùng tinh thần thình lình tăng nhiều làm ma pháp mê muội tức thời bị phá giải. Lại thêm đấu khí của đối phương ập tới, tuy nàng không có thân thể thực sự nhưng vẫn cảm thấy sự nguy hiểm của đấu khí kia đối với bản thân. Cơ thể nhanh chóng bay ra, ngón tay xòe rộng, miệng nhanh chóng ngâm xướng ra một đoạn chú ngữ. Liền thấy trên bề mặt hoang phế, mặt đất đột nhiên tách ra. Tiếp đó trong tiếng rống rít, mấy tên cự nhân thổ nguyên tố toàn thân như được tạo thành từ nham thạch từ mặt đất bò dậy, gào rú xông về hướng Cybaster. Một bàn tay khổng lồ nhắm đầu Cybaster bổ tới làm hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng thực lực của hắn quả là lợi hại. Hắn hừ một tiếng, con mắt sau lớp mặt nạ sắt lóe lên một tia sáng vàng. Thân thể chợt uốn khúc một lần nữa tránh khỏi bàn tay khổng lồ của cự nhân thổ nguyên tố, cả người như mũi tên bén nhọn vọt ra. Lại nghe hắn thét lên một tiếng, từ trên người cự nhân thổ nguyên tố kia phá thể xuyên qua. Cự nhân thổ nguyên tố đó chớp mắt bị đông kết thành một mảng băng cực lớn, sau đó từng tia rạn nứt lan ra rồi ầm ầm nát vụn sụp đổ.Trường kiếm của Cybaster giăng đến, phạm vi của băng sương đấu khí cơ hồ xung quanh thân thể đến bảy tám thước! Động tác của hai cự nhân thổ nguyên tố còn lại đột nhiên chậm dần, mấy vị trí như cánh tay và bàn chân bắt đầu ngầm đông kết lại. Cybaster không chần chừ, trường kiếm quét qua vài cái, hai cự nhân thổ nguyên tố lập tức bị y chém đứt ngang hông!!Hắn sau khi giải quyết xong phiền phức, quay đầu nhìn lại liền không khỏi kinh hãi!
Chỉ thấy Đỗ Duy đã chạy tới bên cạnh Bạch Hà Sầu, bế lão dậy định chạy trốn.Thân thể Bạch Hà Sầu hư nhược, khi Đỗ Duy bế lão chỉ cảm thấy da thịt của hắn như hàn băng vậy! Đỗ Duy không khỏi run lên, Bạch Hà Sầu lại đột nhiên mở miệng chỉ vào giáo hòang:
- Mang theo vị bệ hạ này cùng đi đi!
Đỗ Duy sửng sốt một chốc, thầm nghĩ Bạch đại ca sao lại còn có lòng tốt như vậy?Bạch Hà Sầu lắc đầu nói nhanh:
-Mau lên! Đừng nói nhảm!
Đỗ Duy thoáng nhìn qua giáo hòang, giáo hòang Paolo XVI lập tức lên tiếng:
- Công tước Hoa Tulip, ngươi mang ta rời khỏi đây! Từ nay về sau chúng ta hóa địch thành bạn vậy..
Đỗ Duy cười cười, thầm nghĩ lời lão già ngươi nói ta làm sao dám tin, nhưng giờ thật không rảnh để nói nhiều nữa. Hắn vội lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một thứ: Là một cây chổi bay!
Hắn lập tức nhảy lên ngồi, một tay nắm lấy Bạch Hà Sầu, lớn tiếng nói:
-Bạch tiên sinh, ta phải điều khiển cái thứ này chỉ có thể một tay nắm lấy ngàii, phiền ngài kéo lấy giáo hòang bệ hạ đi!
Nói xong hắn dùng lực đạp lên mặt đất, ma lực truyền vào cán chổi, tức khắc hai bên tai nổi gió vù vù bay vút lên khỏi mặt đất! Chỉ thấy Đỗ Duy ngồi trên chổi đã bay tuốt lên trời! Hắn cưỡi chổi, một tay giữ cán điều khiển, một tay đưa ra nắm lấy Bạch Hà Sầu. Bạch Hà Sầu bị hắn nắm lấy, người treo dưới chổi, mà một tay y lại nắm lấy giáo hòang. Nhìn từ xa hệt như một xâu cá viên chiên vậy!
Cybaster thấy ba người thoát đi, trong lòng giận dữ không thôi. Hắn sao có thể bỏ qua? Hôm nay chuyện hắn đánh lén giết người đã hoàn toàn bị vạch mặt rồi! Nếu để ba người này chạy thoát vậy chuyện sau này… Đỗ Duy còn chưa tính tới đi, nhưng sự trả đũa của giáo hòang và Bạch Hà Sầu tất không phải chuyện nhỏ! Bất cứ giá nào cũng nhất định phải giết chết bọn họ! Nhưng mắt thấy Đỗ Duy lại tìm đâu ra một cái chổi bay như vậy, Cybaster hét lên một tiếng điên tiết, ngay cả ngựa cũng không kịp leo lên, vội vã nhấc chân đuổi theo hướng Đỗ Duy bỏ trốn.
Mà cái số Đỗ Duy cũng thật là xui xẻo!
Tải trọng lớn nhất khi thiết kế cái chổi bay này căn bản không thể chịu được sức nặng của ba người!Lần này quả thật là “quá tải” nghiêm trọng rồi.
Lúc bắt đầu chỉ thấy cán chổi trên không trung vẽ ra một đường cong cong rồi vù một tiếng vọt ra thật xa. Nhưng sau khi vọt đi, Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy cây chổi trở nên chao đảo, vẻ như không đủ sức bay tiếp. Sau một đường bay theo hình parabol, chiếc chổi liền chúi đầu gắm thẳng xuống mặt đất. Đỗ Duy thường ngày vốn rất ít khi cưỡi cái chổi bay này, bây giờ nếu đổi lại là một thành viên trong tiểu đội Deception được huấn luyện thành thục dưới trướng hắn, nếu có khi phải hạ cánh bất ngờ như thế này thì cũng tuyệt đối không giống như Đỗ Duy, đâm đầu ngã xuống một cách khổ sở như vậy. Đỗ Duy lúc này tay chân càng bị luống cuống, hắn chỉ dùng một tay không cách nào điều khiển được, lại thêm tay kia đang phải dùng sức giữ chặt lấy Bạch Hà Sầu. Cuối cùng, một vị ma pháp sư với hai vị cường giả tuyệt đỉnh giống như một chú chim gãy cánh tầm thường_ Từ giữa không trung chúi đầu rơi xuống, nặng nề ngã nhào trên mặt đất!
Sau một trận bụi đất mịt mù, Đỗ Duy cả người đầu cổ dính đầy đất cát. Trước lúc tiếp đất, hắn cảm giác ở phía sau như có người nhẹ
nhàng kéo lấy hắn một cái. Tránh cho hắn một cú té ngã lăn quay thật sự. Nhìn Vu vương Bạch Hà Sầu và giáo hòang Paolo XVI_ hai vị cường giả
đứng đầu đại lục kia lại té ngã vỡ đầu chảy máu một cách thảm hại. Bộ
xương già của giáo hòang như tan nát sau cú ngã, trên đầu còn u một cục. Bạch Hà Sầu cũng không khá gì hơn, một thân y phục trắng rách nát đầy
đất cát. Đỗ Duy hiểu là Semel trong thời khắc cuối cùng đã đỡ dùm hắn
một cái, trong lòng than:
- Semel, làm người không thể bạc bẽo như vậy ! Người đã có thể đỡ ta sao lại không giúp luôn bọn họ?
Trong đầu lập tức nghe giọng nói của Semel: “ Phì! Chuyện sống chết của bọn
họ liên quan gì đến ta! Chỉ cần ngươi không chết là được . Hơn nữa,
không biết vì cái gì? Khi ta nhìn thấy hắn, trong lòng lại có một cảm
giác căm hận.”
Trong thời gian bay ngắn ngủi vừa rồi chỉ có thể
bay thoát được vài dăm. Sau khi rơi xuống mặt đất, Đỗ Duy đóan Cybaster
nhất định sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng thế, e rằng bây giờ y đang đuổi
theo đến đây.
“Ta nói này Semel, theo ta nhớ thì thực lực của
người rất mạnh. Lúc trước khi ở rừng rậm Đóng Băng, cả Hussein người
cũng có can đảm liều mạng quyết chiến một mất một còn. Nhưng sao hôm nay khi người đụng phải tên kia lại không được như trước ?”
Semel
như thể trầm mặc trong chốc lát, sau đó giọng nói mang một nghi hoặc khó hiểu:“Ta đã sớm nói là chuyện đó, ta căn bản không nhớ rõ được chút
nào. Bản thân ta có bao nhiêu khả năng, ta tự hiểu rõ. Gần đây nhất, ta
cảm giác được thực lực mình tăng lên nhưng để đối phó một kỵ sĩ cấp chín thì ngươi quá đề cao ta rồi.”
Đỗ Duy sửng sốt trong giây lát,
sau đó liền tự than thở sao mình không thể chạy xa hơn được chút. Vậy
thì… Semel, theo một góc độ nào đó mà nói thì quả thật thực lực rất
mạnh. Nhưng cũng phải tùy theo tình huống nào mà tính. Trên cơ bản, tằng tằng tằng tổ mẫu này, mỗi lần hiện thân là có hai thân phận không giống nhau xuất hiện. Có lúc đúng là ma pháp sinh vật như lúc này nhưng cũng
có lúc hắn lại như cảm thấy thật sự đúng là vị nữ chiêm tinh thuật sư vĩ đại trong lịch sử. Tựa như đã phân tách thành hai loại thân phận khác
nhau. Hết lần này đến lần khác, nếu thực sự là ma pháp sinh vật xuất
hiện thì thực lực của nó sẽ không thể lợi hại như vậy. Chỉ khi đúng
Semel thật xuất hiện mới có pháp lực mạnh mẽ như thế kia. Mà hôm nay Đỗ
Duy gặp tai họa rớt xuống đầu, đi ra không phải Semel cường đại kia mà
chỉ là ma pháp sinh vật bé nhỏ.
Đỗ Duy thở dài một hơi: “Nói tóm
lại, khi thằng kia đuổi đến đây thì ngươi không đánh lại hắn! Mẹ nó, vậy còn dài dòng làm gì, mau mau chạy thoát thân thôi!”
Khi hắn quay đầu lại nhìn trên đất, lại không khỏi lớn tiếng kêu khổ!
Cây chổi bay kia khi rớt xuống đất đã tan nát thành hai đọan. Tạm biệt ý tưởng bay lượn trốn thoát!
Giờ phút này, vẻ mặt Đỗ Duy có thể nói là thật sự kích động.
Vốn trông cậy vào Semel, nhưng đáng tiếc không phải chính thức tằng tằng tổ mẫu đi ra _“Chẳng lẽ thực sự nứt ra hai nhân cách? Bắt đầu luân phiên
giao ban sao? Hôm nay không đến phiên Semel mà đến phiên ma pháp sinh
vật thực lực nhỏ bé này”_ Chổi bay đã hỏng mà Đỗ Duy chỉ mang theo có
một cái. Do chổi bay là vật quí hiếm nên hắn cũng chỉ có thể mang theo
một cái chơi thôi. Còn bây giờ làm sao để chạy trốn đây ?
“Tự
mình bay?” _ Thuật cưỡi gió phi hành hắn cũng có thể làm được . Nhưng
với thực lực của hắn, bay một mình thì không vấn đề nhưng muốn đem thêm
một người thì Đỗ Duy bây giờ không làm được, huống chi là hai ?
“Đáng giận, chiếc hạm rồng bay của mình còn chưa hòan thành. Bây giờ không thể sử dụng… Nếu không đả sớm chạy trốn được rồi!”
Hắn nhìn thấy trên đường chân trời phía sau có một chấm đen đang từ xa xa
tiến đến. Là bóng dáng của Cybaster, càng lúc càng chạy đến cực nhanh.
Giờ phút này, Đỗ Duy trong lòng khó khăn tính tóan, lại nghe trong đầu
Semel đang bất mãn: “Ngươi con do dự cái gì?Hai người này không phải cha ngươi, ngươi cũng không phải con họ! Ngươi còn do dự cái gì? Chúng ta
mau đi thôi.”
Đỗ Duy còn chưa trả lời, Bạch Hà Sầu đã ngồi dậy trên mặt đất thở dài bảo:
- Đỗ Duy , ngươi đi đi !
Ngay lúc này, Đỗ Duy thật sự khó có thể cân nhắc tính tóan: “Một mình mình
bỏ chạy thì tuyệt đối không thành vấn đề! Cybaster không phải là ma pháp sư, hắn đừng nghĩ sẽ bay lên đuổi theo mình. Mình chỉ cần bay lên thì
trong phút chốc là an tòan.”
“Nhưng bỏ lại Bạch Hà Sầu… ” Nhìn
thấy vị cường giả tuyệt đỉnh này lại chết trong tay tên Cybaster hèn hạ
đó. Đỗ Duy thật sự không thể nhẫn tâm để cho một nhân vật như thế lại có một kết thúc như vậy!
“Chẳng lẽ muốn phải một người thường như ông mày cùng một kỵ sĩ cấp chín đánh một trận ?”
“Mẹ nó, đánh thì đánh !”
Phía sau, Cybaster đã đuổi đến chỉ còn cách khỏang một ngàn thước. Một ngàn
thước đối với người thường, nếu là chạy thì cũng phải cần một đọan thời
gian. Nhưng đối với một kỵ sĩ cấp chín thì không quá một nhịp hít thở là đến.
Đỗ Duy hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía xa xa, trên
kia có một mảnh rừng nhỏ hoang sơ. Ánh mắt sáng lên, mỗi tay ôm nhanh
lấy một vị bệ hạ, nhắm cánh rừng nhỏ đó chạy như điên tới. Ở nơi hoang
dã tây bắc, cây cối sinh trưởng có chút đáng thương. Một khỏang rừng này cũng chỉ có tầm hơn mười cây mọc thưa thớt. Hơn nữa do đất đai khô cằn
nên hình dáng èo uột, thân khô cành lá héo vàng, nửa chết nửa sống. May
mắn là Đỗ Duy hai năm nay đã trải qua khổ luyện thân thể. Bộ động tác
nhập môn cơ sở tinh không đấu khí giúp thân thể hắn đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hắn thêm một ma pháp "Sức mạnh trâu điên" vào cơ thể, thêm cả
hai ma pháp "Nhanh nhẹn". Phát lực ôm hai người chạy thẳng một mạch.
Nhưng Cybaster phía sau đã đuổi đến trước mắt. Khỏang cách càng lúc càng gần, giọng nói của Cybaster đã có thể nghe rõ:
- Công tước Hoa Tulip, ngươi đã hết đường chạy rồi ! Đừng cố giãy giụa trước khi chết! Tại nơi đây, ai còn có thể cứu ngươi ?
Lời vừa dứt, hắn nhún người xuống lấy đà, như một con chim lớn lăng không
phóng qua hơn mười thước! Chỉ còn trăm bước nữa là bắt kịp Đỗ Duy.
Đỗ Duy cũng đã vội chạy kịp đến ven rừng. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngã
lăn ra mặt đất, không thèm nói chuyện với thằng mặt sắt kia. Sau vài hơi thở dốc, hắn lấy trong ngực ra cây kèn Sinh Mạng(1*)màu vàng. Xoay
người lại, nhìn Cybaster chửi:
- Thằng mặt sắt tám trứng(2*) kia ! Nơi này không ai cứu ta hả? Nói cho mày biết, bổn công tước phúc lớn
mạng lớn, chỉ bằng vào mày mà cũng muốn giết được ta hả?
Chửi
xong, liền nổi kèn lên. Sau tiếng kèn ô ô, lập tức các cây cối trong
cánh rừng nhỏ liền thức tỉnh. Theo tiếng kèn các cây cối chợt đứng lên,
rút bộ rễ trong đất ra, run rẩy rơi xuống đất cát và lá khô, sống lại đi tới.
Đỗ Duy cứ thế thổi vang cao một hồi kèn, sau đó chỉ vào Cybaster quát lớn:
- Đi ! Đem tên tám trứng này giẫm chết cho ta !
Hơn mười ma cây (3*) lập tức gào rít lên một trận vô thức, giãy giụa thân hình, hướng Cybaster đi tới.
Cybaster sửng sốt! Hắn chưa bao giờ thấy qua loại ma pháp kỳ quái này. Sau một
hồi sửng sốt, hắn nhìn ra những ma cây này ngọai trừ có thân thể to lớn, sức lực mạnh mẽ nhưng thật sự không mang cho hắn nhiều nguy hiểm. Nếu
là người bình thường, khi gặp phải nhiều ma cây to lớn như vậy nhất định sẽ kinh hãi, nhưng bằng thực lực của Cybaster có thể trong một chốc
chém mấy ma cây thành một đống gỗ vụn.
Hắn cười ha ha:
- Công tước Hoa Tulip, tuyệt chiêu giữ mạng của người không…
Hắn còn chưa cười xong bỗng thấy một bóng đen cực lớn cấp tốc đập xuống.
Đòn đánh còn chưa tới , đã nghe cuồng phong đập vào mặt. Cybaster nhanh
chân nhảy ra sau né đi. Chợt nghe một tiếng ầm, thì ra là do một ma cây
ôm khối đá đập tới. Cybaster bị cú đánh lén này nhất thời giận dữ,
trường kiếm rung lên phát ra đấu khí, một đạo hàn khí bắn tới đem ma cây chặt đứt ngang. Những ma cây khác cũng đã tiến tới, một ma cây hình
dáng khô héo đập mạnh xuống. Cybaster tuy không sợ nhưng đối với thứ to
lớn này cũng phải cẩn thận. Nếu lỡ bị ma cây to lớn này đánh trúng thì
chẳng phải chuyện tốt lành gì. Cybaster vốn có một bản lĩnh thần kỳ,
thân thể mạnh mẽ vô song nhưng loại bản lĩnh ấy không thể dễ dàng thi
triển. Vì sau khi thi triển xong là bộc phát tính điên cuồng, phải có
Ruga cha hắn tức Xích Thủy Đọan dùng bí thuật mới có thể trấn an hắn.
Nếu không hậu quả khó tưởng tượng. Hắn bây giờ đang ở bên ngoài nên
không thể sử dụng bản lĩnh ấy.
Cybaster không hổ danh là kỵ sĩ
cấp chín, băng sương đấu khí tung hòang mang theo gió lạnh vù vù. Chợt
thấy gỗ vụn bay tán loạn, hơn mười ma cây trong chốc lát đã bị hắn chặt
chém thành từng mảnh. Giải quyết xong, hắn quay đầu lại tìm Đỗ Duy nhưng lại không thấy đâu. Bỗng nghe từ xa vang đến một tràng tiếng cười.
Sebastha không thấy thì không sao, vừa thấy đã tức giận đến mức dậm chân nhảy dựng lên!
Đỗ Duy đã nhanh chân chạy qua bên kia cánh rừng.
Hơn mười con sói mạnh khỏe đang ra sức phóng vút đi, mà Bạch Hà Sầu cùng giáo hòang hai người đang cưỡi trên bầy sói. Phía trên hai con sói mạnh khỏe dẫn đầu là Đỗ Duy đang dùng thuật cưỡi gió trôi nhàn nhã bay đi
giữa không trung
- Thiếu tướng quân thân ái , nhìn bản lĩnh chẻ
củi của ngươi thật không tồi! Sau này nếu ngươi không làm tướng quân nữa thì đừng ngại đi làm tiều phu! Khỏi đói chết hả ?
Cybaster tức giận đến mặt mũi tái nhợt, thân thể run rẩy mắng to:
- Đỗ Duy ! Cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng không tha cho ngươi!
Nói xong, giậm chân điên cuống đuổi theo .
Tuy sói chạy nhanh nhưng thể lực cũng có hạn, thua xa ngựa. Chạy trong chốc lát nữa sẽ hết sức. Cybaster trên đường đuổi theo, hạ quyết tâm: “Bất
cứ giá nào cũng không thể để cho mấy người này sống trở về!”
Đỗ
Duy bay trên bầu trời cười ha ha nhìn Cybaster đang đuổi theo. Hắn thầm
“May là ông có trong tay kèn Sinh Mạng, lại học qua thuật Druid (4*) ”
Trên vùng hoang dã phía xa xa kia có một ngọn núi, dưới chân núi quanh co
uốn khúc thấy một mảng lớn rừng cây làm Đỗ Duy không khỏi đắc ý cười to
miệng thổi một hơi chỉ huy đàn sói nhắm tòa núi phía xa kia chạy tới.
(1*) Sinh Mạng hào giác
(2*) Vương bát đản
(3*) Trong chương cũ là “thụ nhân”
(4*) Druid: Đức lỗ y_mienlitangcham chú thích trong chương 91_Trở mặt thành
thù: những người thờ phụng thiên nhiên thường được gọi chung là Druid.
Druid là một thành viên của đạo tu Celtic thuộc Tây Âu, Anh và Ailen. Đó là một dòng tu huyền bí vẫn còn tồn tại đến ngày nay. Theo nhiều truyền thuyết thì các Druid có khả năng hóa thành thú vật để giao hòa với
thiên nhiên và khả năng sử dụng cây cỏ tuyệt vời. Những Druid có thâm
niên cao thường có nhiều năng lực hơn là những Druid khác, thường là chủ tế trong các nghi thức được gọi là Druid Elder. Ai chơi Heroes chắc
biết cái này.