Ác Ma Pháp Tắc

Chương 176: Chương 176: Xuất hiện giữa chừng.






Đỗ Duy liếc mắt nhìn hắn, Sandy vội vàng thấp giọng nói:

-Ngài từ bên ngoài tới nên không biết, cái tên mập kia chính là người có danh tiếng ở nơi này. Hắn à một đầu mục quản sự của một vị đại quý tộc trong đế đô có tên gọi là Guro. Rất nhiều những kẻ buôn bán nô lệ ở chỗ này đều biết đến hắn. Hắn chính là kẻ mua bán sành sỏi nơi này, hơn nữa hắn cũng không phải dễ trêu chọc. Ngài đừng nên tranh đoạt với hắn.

Đỗ Duy cười cười sau đó không đợi Roline nói, hắn mỉm cười dùng thanh âm không lớn không nhỏ mở miệng

-Mười ….. đồng vàng!

Tất cả ồn ào hẳn lên!

Nhìn tên nhóc tuổi còn trẻ này quát ra giá mười đồng vàng ….. Mặc dù mười đồng vàng lúc này không nhiều lắm. Nhưng mười đồng vàng, cũng là bằng một trăm đồng đồng bạc.

Một trăm đồng đồng bạc mua mười nô lệ, trong đó còn có ba lão già ốm yếu. Mua bán lỗ vốn như vậy khiến người khác cảm thấy tò mò.

Hơn nữa, trong đám người cũng không ít người nhận ra gã trung niên mập kia,biết hắn không dễ chọc vào. Rất nhiều người cũng biết thưởng thức hàng hóa, lúc đầu còn định ra giá nhưng mắt thấy tên mập này mở miệng thì đều ngậm miệng lại. Đột nhiên có tên nhóc Đỗ Duy này vẻ mặt lạ lẫm xuất hiện khiến mọi người đều không khỏi thở dài:

Có người muốn xui xẻo a.

Tên mập gọi là Guro kia, cũng không phải là một kẻ lỗ mãng, đôi mắt cũng là rất nham hiểm. Hắn hai mắt nhìn Đỗ Duy cũng thấy được Đỗ Duy dường như có chút bất phàm, có thể ở trong đế đô làm ăn thì tên mập cũng không phải thằng ngốc. Do dự một chút hắn cũng không muốn vội vàng đắc tội với gã Đỗ Duy tuy trông bình thường này nhưng lại là một thiếu thiên toàn thân toát ra một loại khí chất phú quý.

Dù sao nơi này là đế đô, dưới chân hoàng đế không biết có bao nhiêu gia tộc của quan lớn quý nhân. Hắn ngày thường mặc dù cũng có chút kiêu ngạo, tuy nhiên cũng chỉ khi dễ đằng sau một ít thương khách từ ngoài đến mà thôi, cũng sẽ không ngu ngốc mà gây sự khắp nơi.

Hắn suy nghĩ một chút, xa xa mỉm cười với Đỗ Duy một cái, còn gật đầu xem như chào hỏi.

Đỗ Duy lại bất chấp cả lịch sự mà không hề để ý tới hắn, mắt cũng không liếc hắn một cái mà nhìn lên trên đài.

Roline đi giao tiền, sau đó mụ buôn nô lệ lập tức cho người từ trên đài nhảy xuống đưa tới một khối thẻ bài cho Roline. Có thẻ bài này có thể tùy lúc cầm tới sau này để bọn họ nhận người.

Nhưng kế tiếp, nhóm nô lệ phía sau Đỗ Duy cũng muốn mua. Ánh mắt Sandy nhìn người rất đúng, chất lượng nhóm nô lệ này so với nhóm trước còn phải tốt hơn hai lần, càng làm cho Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy thú vị chính là:

Nhóm nô lệ phía sau này tổng cộng mười lăm người, mười ba người đầu tiên đều những nam tử tuổi trẻ cường tráng, da thịt toàn thân ngăm đen, bắp thịt rắn chắc, hơn nữa đứng phía trên đài ……. Ùm, nói thế nào đây. Thành thật mà nói ánh mắt bọn họ chính là đều rất có thần. Có thể nói bọn họ khó có thể thuần phục, nhưng là cả nhóm đều đứng rất thẳng tắp, rất chỉnh tề.

Hơn nữa làm cho Đỗ Duy cảm thấy tò mò chính là phía sau nhóm người này có một già một trẻ. Một lão già đầu đầy tóc bạc, da mặt đã nhăn nhúm nhưng vẫn như cũ đứng hiên ngang, trên mặt mang theo một tia …… ngạo khí không phù hợp với thân phận nô lệ.

Mà thiếu niên bên cạnh kia lại luôn cúi đầu, nửa người trên để trần xem ra cũng không giống với vẻ gầy yếu như tưởng tượng, hơn nữa trông rất sạch sẽ.

Ông già kéo mạnh tay thiếu niên, đứng ở bên cạnh đám nô lệ tuổi còn trẻ kia. Đám nô lệ tuổi còn trẻ này lại dường như bảo hộ một già một trẻ này phía sau.

Sandy vừa nhìn thấy đám người này hai mắt lập tức sáng ngời, thấp giọng nói:

-Đức ông tôn quý, nhóm này tốt nhất! Là nhóm tốt nhất mà mấy ngày nay tôi đã gặp! Ngài xem, ông già này vừa nhìn chính là người rất có thân phận trong đám thổ dân! Nói không chừng còn là tộc trưởng nữa! Ngài chú ý xem trên người hắn còn có hình xăm, ta nghe nói tại vùng biển phía nam chỉ có một ít nhân tài thân phận tôn quý mới có tư cách xăm hình! Người như vậy mua về đủ để trấn áp rất nhiều nô lệ muốn bỏ chạy, có bảo bối này trong tay, những nô lệ khác của lão già này tuyệt đối sẽ không chạy trốn!

Nhưng lần này, Đỗ Duy còn chưa có mở miệng thì tên trung niên mập kia đã nhìn ra giá trị của đám nô lệ này trước.

-Tám mươi đồng bạc.

Guro ra giá lập tức làm cho đám người phát ra một trận thở dài.

Rất nhiều kẻ ánh mắt tham mua cũng không dám cùng Guro tranh đoạt, đều bất đắc dĩ bỏ qua.

-Mười ….. đồng vàng.

Đỗ Duy vẫn không vội không vàng mở miệng.

Lần này Guro đã có chút bất mãn.

Thiếu niên này tại sao luôn cùng mình đối nghịch? Mới vừa rồi chính mình đã cho hắn mặt mũi một lần, nhưng chính hắn lại không nhìn ra tốt xấu?

Guro liếc nhìn Đỗ Duy một cái sau đó cười lạnh một tiếng, thấp giọng dặn dò tên người hầu áo xanh bên cạnh một câu gì đó. Tên người hầu kia gật đầu rồi từ trong đám người hướng nơi Đỗ Duy đi tới, mọi người bên cạnh đều như cố ý hay vô ý mở đường.

Tên người hầu kia đã bước tới nhưng thật ra mặt mũi vẫn rất khách khí, trước mặt Đỗ Duy hành lễ. Nhìn bộ dáng quả nhiên từ một đại gia tộc cũng rất có khí độ.

-Cậu chủ này.

Tên người hầu này thấp giọng nói:

-Ông Guro của chúng tôi nói, mới rồi ông ấy đã cho ngài mặt mũi; đây là nhóm ông ấy coi trọng nên mong ngài không nên làm tổn thương hòa khí. Chuyện ngày hôm nay chính là việc ngài bá tước Billia tìm người làm vườn mới.

Lời nói này rất có tiêu chuẩn, không mềm không cứng, vô cùng hoàn hảo lại có chút xảo diệu làm sáng tỏ thân phận chính mình.

Bá tước Billia?

Đỗ Duy cười cười.

Hóa ra là bá tước Billia a. Billia bá tước chính là phe cánh hoàng tử Thần, sau khi chính biến thì địa vị cũng được nâng đỡ lên cao. Nghe nói sau khi hầu tước Solomon mất đi quyền lực thì không ít sản nghiệp hoàng gia hoàng tử Thầnđều giao cho bá tước Billia trông coi. Gần đây trong giới quý tộc tại đế đô danh tiếng phất lên như diều gặp gió..

Người hầu kia những tưởng nói ra thân phận của mình, dựa theo thông lệ trước đây thì đối phương đều khách khí vài câu đành phải thối lui. Mọi người ai cũng không bị bất mặt cả.

Tuy nhiên sau khi Đỗ Duy cười xong, lại không nói gì thêm, chỉ liếc Roline một cái gật đầu.

Roline hiểu ý, nàng từ trong ngực lấy ra một vật đưa cho tên người hầu kia, phất tay khiến hắn trở về.

Guro nhìn thủ hạ mình quay trở lại tiếp nhận lấy vật kia nhìn thoáng qua, lập tức sắc mặt biến đổi!

Đây là một miếng thẻ bài nho nhỏ bằng gỗ, bên trên chỉ khắc họa mấy hoa văn đơn giản. Thẻ bài này không phải huy chương của Đỗ Duy, mà là kí hiệu buôn bán dưới danh xưng Đỗ Duy.

Guro thấy vậy trong lòng cả kinh, sắc mặt lập tức biến đổi, nhìn kỹ Đỗ Duy một cái rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời!

Hắn thấy Đỗ Duy mặc dù ăn mặc bình thường, nhưng vừa mới rồi mặt trái phía sau tay, trên cổ tay bên dưới y phục mơ hồ lộ ra một cái vòng tay tinh xảo, vòng tay kia đúng là làm bằng vàng, mặt trên còn gắn một viên bảo thạch xanh biếc.

Bởi thân phận của Guro xuất thân từ phủ bá tước Billia, bản thân là một quản sự nên ánh mắt hắn tự nhiên là không tầm thường. Hắn lập tức nhận ra rõ ràng vòng tay ma pháp kia chỉ có ma pháp sư mới sử dụng!

Nhìn tấm thẻ bài trong tay này, lại thấy vòng tay của Đỗ Duy, hắn nào lại không đoán được thân phận của Đỗ Duy!

Ngạo khí trên mặt lập tức biến mất không còn một chút, trên trán mồ hôi túa ra vội vàng dùng sức đẩy ra mấy người bên cạnh cố gắng xuyên qua đám người, chạy tới bên cạnh Đỗ Duy, đang muốn hành lễ bỗng nhìn thấy Đỗ Duy đang mặc áo giả trang thì trong lòng nhảy một cái,động tác đang làm liền dừng lại chuyển thành hơi cúi một chúi, sau đó trên mặt đắp lên vẻ tươi cười nhỏ mọn: “Đỗ …… cậu chủ tôn quý, tôi thật sự không nhận ra ngài! Tôi …… tôi không nghĩ thân phận ngài tôn quý như vậy cũng tới địa phương thấp kém này……tôi thật sự là đáng chết! Đáng chết!

Dứt lời, không đợi Đỗ Duy nói chuyện, Guro ngẩng đầu lên, quay về phía trên đài la lớn:

-Hai mươi đồng đồng vàng! Hai mươi đồng!

Sau khi nói xong hắn lùi ra phía sau từng bước, cung kính cười nói:

- Cậu chủ tôn quý, nhóm nô lệ này coi như tôi mua tặng cho ngài vậy! Mong ngài hãy tiếp nhận!

Sandy đã kinh ngạc đến ngây dại ……. Mà những người xung quanh không ít đều nhận ra Guro, biết thân phận của hắn, mắt thấy kẻ này ngày thường cao ngạo nhưng khi đối mặt với vị thiếu niên này thì nụ cười dường như giống như chó trong nhà, tốn hao mấy chục đồng đồng vàng mua nô lệ tặng cho thiếu niên này mà còn một mực lau mồ hôi trán giống như sợ đối phương lộ ra chút bất mãn nào.

Thiếu niên này….. có thân phận gì?!

Đỗ Duy mỉm cười nhìn Guro một cái:

-Ừm, xem ra thủ hạ của bá tước Billia rất hiểu chuyện đó. Nếu đã như vậy, Roline, nhận lấy đi.

-Cám ơn! Cám ơn ngài!

Guro giống như muốn quỳ xuống. Hắn chẳng quả cũng chỉ là một tên quản sự nho nhỏ của gia tộc. Ở trong gia tộc hắn cho dù có quản nhiều việc mấy đi nữa thì cho dù đích thân vị chủ nhân Billia của mình đứng trước mặt vị công tước này cũng phải tôn kính!

Phía trên, tên buôn bán nô lệ ăn mặc giống như hề kia cũng nhìn ra sự bất phàm của Đỗ Duy. Hắn cũng nhận ra tên Guro mua bán sành sỏi này, mắt thấy Guro đối với thiếu niên này cung kính như vậy hắn nào không biết đường tiến lùi?

Nếu ban đầu mà nói thì sau khi có người ra giá, hắn hẳn là sẽ quát lên vài tiếng dẫn dụ càng nhiều người ra giá cao hơn, nhưng hiện giờ hắn nào còn có lá gan này?

Đang muốn tuyên bố giao dịch thành công, bỗng nhiên phía sau chủ nhân vội vàng nói cho chính mình tốt nhất là phái người đi lấy lòng thiếu niên có thân phận kì quái này……

Nhưng hết lần này tới lần khác dường như hôm nay mọi chuyện đều đến cùng một lúc.

Từ mặt sau đám người, một thanh âm của đàn ông lạnh lùng truyền đến:

- Hai mươi lăm đồng đồng vàng, những nô lệ này chúng ta cũng muốn.

Toàn trường náo động!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.