Edit: Ngoc vo
Beta: Yết Vạn Dương
Truyện chỉ đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn mọi web khác đều là copy.
”Không biết nhị vị xưng hô thế nào, đến công hội lính đánh thuê
là...?” Lôi Minh biểu hiện tận tình, nở nụ cười ôn hòa vô hại nhìn Băng
Huyết.
”Băng Huyết” Băng Huyết nhìn Lôi Minh thản nhiên nói,sau đó chỉ vào Ám Dạ nói “Đây là bạn đồng hành của ta Ám Dạ”
Ngạch... Lôi Minh không ngờ Băng Huyết lại nói chuyện với mình,
xấu hổ đứng bên cạnh Băng Huyết, hắn không giỏi tiếp cận người khác.
Thấy Băng Huyết đang nhìn Ám Dạ, hai tròng mắt xuất hiện lo lắng, trong
lòng có chút không thoải mái, làm cho hắn thực khó chịu, hắn cũng sẽ làm cho nàng nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, nhất định sẽ.
Tiểu thư chiêu đãi trở lại, nhìn thiếu chủ nhà mình lần đầu tiên bị đối đãi lạnh nhạt như vậy, trong lòng kinh hoảng (kinh ngạc, hoảng
sợ), sợ thiếu chủ tức giận, sẽ giết tiểu tử đáng yêu kia, vội vàng cười
hóa giải tình cảnh xấu hổ trước mắt.
”Thiếu chủ, vị tiểu công tử này đến công hội lính đánh thuê để
khảo nghiệm cấp bậc, đồng thời đăng kí lính đánh thuê” Sau đó cầm thủy
tinh cầu trong tay đặc trước mặt Băng Huyết, dịu dàng nói: “Tiểu công
tử, mời ngươi đặt tay lên thủy tinh cầu, rót một tia đấu khí vào là
được!”
Băng Huyết gật đầu, nâng tay phải đặt lên thủy tinh cầu,ý niệm vừa động, một tia đấu khí liền rót vào trong đó.
Thủy tinh cầu tối đen đột nhiên xuất hiện một luồng trắng ở
giữa, chứng tỏ người thử nghiệm thực sự là tuổi 11 tuổi. Sau đó quả cầu
thủy tinh phát ra một luồng sáng màu lam chói mắt, chiếu sáng bốn phía.
Đó là ký hiệu của cao cấp kiếm sĩ, vô cùng rõ ràng, chiếu vào mắt mọi
người, trong lòng rung động và sợ hãi!
Trên mặt tất cả những người trong đại sảnh công hội lính đánh
thuê vốn đều là khinh thường và đùa cợt, nhưng khi thấy luồng sáng màu
lam kia, tất cả đều kinh ngạc, không thể tin nhìn quả cầu thủy
[dien-dan-le-quy-don] tinh và Băng Huyết, vô cùng bồi hồi. Trong đại
sảnh chỉ còn lại Băng Huyết, Ám Dạ, Lôi Minh ba người vẫn bình thường.
Băng Huyết nâng mắt nhìn, thấy tiểu thư chiêu đãi nhìn mình như
người ngoài hành tinh, nghẹn nghẹn miệng, thu hồi đấu khí và thủy tinh
cầu.
Lôi Minh sau khi ngạc nhiên, bất đắc dĩ cười cười,tiểu gia hỏa
này thực không đơn giản nha... Trên người không có một chút hơi thở,
ngay cả mình cũng nghĩ ‘hắn’ đến đây để đi dạo, không ngờ ‘hắn’ có thiên phú yêu nghiệt như vậy, hắn (LM) luôn được các trưởng bối khích lệ là
thiên tài trong những người cùng thế hệ. Nhưng mà hôm nay trước mặt tiểu tử này, tất cả chỉ là trò cười. Quan trọng nhất là ngay cả chính hắn
cũng không thể tra xét ra thực lực chân chính của ‘hắn’. Hành tẩu đại
lục nhiều năm, chưa từng nghe nói có người thiên phú như vậy tồn tại,
xem ra gia tộc của ‘hắn’ đem ‘hắn’ bảo hộ rất khá.
Điều này càng cho Lôi Minh chắc chắn, muốn giữ nàng bên người.
Hắn nhàm chán quá lâu, có tiểu gia hỏa này, hắn tin rằng những ngày sau
sẽ càng thú vị hơn.
”Có thể sao?” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đại
sảnh yên tĩnh, không có ngạo mạng, chỉ có vô cùng tự tin và lạnh như
băng.
Băng Huyết thực không thích bầu không khí này, cứ như bị tất cả mọi người nhìn vào.
Lời nói lạnh như băng hoàn toàn đánh vỡ sự yên tĩnh trong đại sảnh của công hội lính đánh thuê.
”Trời ạ, đây là biến thái của nhà ai đi ra, thế nhưng có thiên phú như vậy.”
”Lúc nãy trên thủy tinh cầu là mười một tuổi đúng hay không... Chắc là ta nhìn lầm rồi đi.”
”Đúng vậy, lão tử cũng thấy được. Quang Minh Thần Vĩ đại a, thời điểm lão tử mười một tuổi chỉ vừa hình thành đấu khí, như vậy ta dùng
cái gì so sánh a a a!”
”Rất... Rất khủng bố.”
Trong đại sảnh một đám dong binh đều lui về phía sau, đặc biệt
là những người cười nhạo Băng Huyết. Đứa nhỏ có thiên phú như vậy, nhất
định là được sinh ra ở một gia tộc lớn, hơn nữa địa vị bất phàm, không
phải người mà lính đánh thuê bọn họ có thể chống lại.
Đặc biệt người vừa kiêu ngạo nhất - Mã Thống, cả người run rẩy
để cho thủ hạ lôi ra. Hắn chỉ là thiếu chủ của dong binh đoàn
[dien-dan-le-quy-don] lính đánh thuê hạng ba, ngay cả dong binh đoàn
cũng không phải là đối thủ của đại gia tộc, huống hồ hắn tận mắt thấy
Lôi Minh đối đãi đặc biệt với tiểu tử này. Hiện tại hắn muốn làm cho bản thân mình biến mất, về sau không cần gặp lại.
Bốn phía ầm ĩ cũng không ảnh hưởng tới Băng Huyết, chú tâm nghe
tiểu thư chiêu đãi giới thiệu về lính đánh thuê, lấy sổ tay thành viên,
huy chương lính đánh thuê cấp D, huy chương cao cấp kiếm sĩ, mang theo
Ám Dạ xoay người hướng ngoài cửa đi đến.
Khi sắp đi khỏi, Băng Huyết quay đầu nhìn người đang tránh ở
trong góc - Mã Thống, đôi mắt sâu thẳm lóe lên trêu chọc, khóe miệng
cong lên, trong mắt người ngoài khuôn mặt non nớt trắng nõn là tươi cười ngọt ngào đáng yêu,làm cho người ta yêu thích. Nhưng đối với Mã Thống
giống như ác ma địa ngục, làm cho hắn có cảm giác rét lạnh từ sâu trong
linh hồn.
Rõ ràng là cười vô tội, nhưng đối với người bị nhìn chằm chằm
thì sẽ nghĩ là ác ma địa ngục mỉm cười thị huyết, Mã Thống không biết,
hắn chỉ biết là... Hắn muốn chạy trốn, trốn thật xa.
Chờ mãi không thấy ngocvo đăng chương và tl tin nhắn... nên bọn
ta nghĩ là nàng ấy rút rồi..., Và ta làm luôn mấy chương này hiu hiu