Lôi Minh giơ một tay
lên, bạch quang chợt lóe, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, lam quang lóe ra vọt vào đàn ma thú, đấu khí màu lam phát ra uy áp cường
hãn, trường kiếm lợi hại, bao vây bởi ánh sáng màu lam, chói mắt, đẹp đẽ quý giá lại sát khí vô hạn. Dáng người thon dài không ngừng di chuyển
trong đàn ma thú, tay nâng lợi kiếm, quang mang màu lam xẹt qua, vô vình đoạt đi sinh mệnh của ma thú.
Trong mắt Băng Huyết toát ra khâm
phục thản nhiên, Lôi Minh không hổ là thiếu chủ thiên tài của Công hội
lính đánh thuê, tuổi còn trẻ thế nhưng có thể đem cấp bậc vũ kỹ lĩnh
ngộ đến như vậy. Nhìn Lôi Minh không tốn chút sức lực giải quyết Độc Thứ Tích Dịch (Thằn lằn có gai độc) yên tâm quay đầu nhìn người trước mặt.
Vết trảo* trên người rất sâu, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng,
điều đau đầu là độc tố chậm rãi thấm vào xương tủy, cấp bậc Độc Thứ
Tích Dịch không cao, lực công kích không mạnh, nhưng độc tố của chúng
lại cực kỳ bá đạo, người thường nếu bị cái đuôi của chúng đụng nhẹ một
cái nhất định sẽ chết, hoàn hảo, thiếu niên này kịp thời vận đấu khí bảo vệ tâm mạch, hơn nữa thánh khí phòng ngự trên người lại phát huy tác
dụng tuyệt đối, bằng không hiện tại chỉ có thể giúp hắn nhặt xác.
(*) Vết trảo: Lấy móng tay mà quắp lấy vật gì gọi là trảo.
Băng Huyết đã sớm lấy ra một ít đan dược, vũ khí, đồ dùng hằng ngày từ Ma
lam chi giới để vào trong hắc tinh không gian giới chỉ mà nghĩa phụ cấp
(cho). Vì tránh vận dụng Ma lam chi giới trước mặt người khác, tránh
những phiền toái không cần thiết.
Từ hắc tinh giới chỉ lấy ra Cầm máu đan và Khu độc đan đút cho thiếu niên, chẳng qua phiền toái là, thiếu
niên sớm đã choáng váng, lâm vào hôn mê, căn bản không thể tự nuốt đan
dược, này…phải làm thế nào cho phải? Chính nàng đã đáp ứng Lôi Minh sẽ
cứu sống hắn (KM).
Băng Huyết rối rắm ngẩng đầu nhìn bốn phía,
đụng phải ánh mắt nghi hoặc của một hắc y nhân. Cau mày, ánh mắt rối rắm dừng trên người hắc y nhân và thiếu niên vài lần, làm hắc y nhân có cảm giác cả người sợ hãi.
“Công tử, thỉnh cầu ngài nhất định phải
cứu thiếu chủ của ta, cho dù dùng tính mạng của ta để đổi, ta cũng sẽ
không tiếc, chỉ cầu thiếu chủ của chúng ta khỏe lại.” Hắc y nhân quỳ một chân xuống đất, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, thậm chí nàng có thể
nhìn thấy nước mắt đã xuất hiệntrong cặp mắt tinh nhuệ ấy.
Đường đường nam nhi bảy thước, dưới tình huống không biết rõ thực lực
của mình, lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, chỉ vì muốn cầu nàng
cứu chủ nhân của hắn. Như vậy làm cho Băng Huyết lâm vào rung động.
“Đáng giá sao?” Băng Huyết khẽ hỏi.
Tuy rằng hiện tại nàng tiếp nhận Ám Dạ, Lôi Minh, nhưng đối với bản tính
của con người, nàng vẫn không thể nào tin tưởng, nàng vốn là người đa
nghi, hoàn cảnh cuộc sống và học tập từ nhỏ làm cho nàng không thể tin
tưởng người khác, nhưng hiện tại nàng lại thấy được trên một người bình thường.
“Đáng giá!”
“Vì sao?”
“Thiếu chủ vốn có
thể chạy trước hoặc tránh ở phía sau bọn ta, nhưng người không có,
người bị thương là vì che chở phía trước bọn ta, độc của người là vì
bọn ta mà trúng, có thể đi theo chủ tử như vậy là may mắn vẻ vang cả
đời của bọn ta, nhưng mà thiếu chủ không nên vì bọn ta mà mất đi sinh
mệnh, không đáng a.”
Nghe được lời nói của hắc y nhân, Băng Huyết quay đầu nhìn về phía thiếu niên, đã muốn mạng ở sớm tối (ý là: sắp
chết), cũng là vì thuộc hạ của mình, nhìn thiên phú và quân áo của thiếu niên, nhất định là thiên tài trong gia tộc, lại có tâm tính như vậy,
người như thế Băng Huyết không nghĩ để cho hắn chết.
“Yên tâm đi, hắn sẽ không chết. Hơn nữa ngươi sai lầm rồi, hắn làm đều đáng giá, các ngươi là người của hắn, hắn bảo vệ các ngươi, là trách nhiệm của hắn.”
Thanh âm non nớt của Băng Huyết, làm cho hắc y nhân ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Các ngươi là người của ta, các ngươi bảo vệ ta, đồng thời ta cũng phải bảo vệ các ngươi, bởi vì đó cũng là trách nhiệm của ta.
Trước khi thiếu chủ té xỉu, đã nói như vậy, thế nhưng cùng tiểu thiếu niên trước mắt nói giống nhau.
Bất quá một loạt động tác kế tiếp của Băng Huyết làm cho hắc y nhân không
thể tiếp tục cảm khái, nội tâm không ngừng phát sinh biến hóa nghiêng
trời lệch đất, cả người cứng ngắt quỳ gối tại chỗ.
Băng Huyết khẽ nâng tay, một đoàn đấu khí màu lam hiện lên, đem Cầm máu đan vây bên
trong, nhẹ nhàng để vào miệng thiếu niên, sau đó cúi người, môi đỏ mọng mở ra, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi không còn chút máu của thiếu niên, cứ
như vậy, miệng đối miệng đem Cầm máu đan đưa vào cơ trong cơ thể thiếu
niên.
Sau đó cũng cùng cách thức đó đem Khu độc đan đút cho thiếu niên.
“Công…Công tử.” Hắc y nhân nhìn Băng Huyết khóc không ra nước mắt, không biết nói
gì cho phải. Băng Huyết nghe được âm thanh, ngẩng đầu phát hiện những
hắc y ở phía sau đều trừng lớn hai mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm,
trong mắt là vô vàn kinh. Mà Lôi Minh sớm đã đem Độc Thứ Tích Dịch đuổi
đi, đứng ở bên cạnh không nhúc nhích nhìn nàng, nhưng mà cảm xúc trong mắt của Lôi Minh lại làm cho nàng khó hiểu.
Giống như …. Hắn đang tức giận.
Nhưng mà…. Tức cái gì?
“Bị thương?” Băng Huyết nhẹ giọng hỏi.
“Không có.” Lôi Minh nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Được rồi… Băng Huyết cảm thấy bất đắc dĩ nàng vẫn không đủ hiểu biết về cảm xúc và tâm tính con người.
“Công… Công tử, ngươi làm sao…. Làm sao lại dùng miệng…?” Vừa nói hắc y nhân giơ ngón tay lên, run run, lắp bắp hỏi. Mà những hắc y nhân còn
lại chỉnh tề thối lui sang hai bên, tránh xa cái người đang không ngừng phóng ra lãnh khí, so với lúc vừa mới giết ma thú còn muốn khủng bố hơn ‘Lôi Minh’.
Vừa rồi Băng Huyết còn chưa biết chuyện gì xảy ra, lại
nghe hắc y nhân trực tiếp hỏi, hai má trắng nõn bất giác nổi lên hai
rặng mây hồng, làm cho tất cả hắc y nhân cảm nhận được hàn khí lại bị
rót thêm vào, cũng không dám động một chút.
Băng Huyết quay đầu
trừng mắt nhìn hắc y nhân lắp bắp khi nãy, ho khan một tiếng, để che dấu sự xấu hổ của nàng, dù sao kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác phái tiếp xúc thân mật như vậy.
Tuy rằng
kiếp trước khi nhận nhiệm vụ, có rất nhiều nữ sát thủ lợi dụng thế lực
bên ngoài hoặc là thân thể của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, may mắn
vì Huyền đem nàng bảo vệ rất tốt, cho nên nàng chưa từng nhận nhiệm vụ
như vậy, nên mới tạo thành Băng Huyết của ngày hôm nay đối với phương
diện này vẫn đơn thuần như trang giấy trắng.
“Cái đó… Hắn đã
không thể tự mình nuốt, cho nên vì cứu hắn chỉ có thể làm vậy.” Băng
Huyết cúi đầu, đỏ mặt, nhỏ giọng than thở, mà người ở chỗ này, tu vi
không thấp, cho nên đều có thể nghe được rõ ràng.
Lôi Minh cau mày
càng sâu, chỉ vào hắc y nhân lắp bắp (Cà lăm hắc y nhân :v) khi nãy nói: “ Ngươi không biết dùng Cát Kiệt* sao?”
(*) Cát Kiệt: tên anh Cà lăm hắc y nhân ấy ạ.
Băng Huyết nghe được thanh âm lạnh như băng kia, trong lòng bất đắc dĩ
nghĩ, Lôi Minh như thế nào so với Ám Dạ còn muốn lãnh hơn a. Tuy rằng
không biết vì sao, nhưng vẫn cảm giác được hắn tức giận, hơn nữa sinh
khí rất lớn. Mím môi, hơi có vẻ ủy khuất nói: “Ta sợ hắn sẽ chết thôi.
Không phải đã đáp ứng ngươi cứu sống hắn sao?”
Nhìn hai tròng mắt ủy khuất của Băng Huyết, Lôi Minh nhất thời ủ rủ, cảm thấy vô lực.
Vẫn không thể nào phát hỏa với nàng a….
“Hắn không có việc gì sao?” Lôi Minh quyết định không nên tiếp tục nhắc đến vấn đề làm cho chính mình tăng thêm ảo não.
Băng Huyết lắc đầu, khẽ nhíu mày: “Vẫn không được, tuy phần lớn độc tố đã bị hóa giải, nhưng trong xương tủy vẫn còn lưu lại một ít. Không có
biện pháp, đành phải vất vả một chút.”
Nghạch…. Vất vả một chút….
Có ý tứ gì?