Lôi Minh nhìn Băng
Huyết, trong mắt tràn đầy đau lòng và tự trách, cả người run rẩy, trong
lòng không những đau đớn, mà còn so với lúc trước nhìn Băng Huyết thương tích đầy mình vì đối chiến ma thú lại càng thêm đau. Tất cả đều vì
mình, nếu không phải mình thỉnh cầu, dựa vào tính cách của ‘hắn’, có lẽ
bây giờ đang ở rừng rậm ma thú nào đó đối chiến với ma thú để gia tăng
thực lực, đối với những chuyện không liên quan, cho dù là chết cũng
không nhìn dù chỉ là một cái. Nhưng hiện tại bởi vì mình mà làm cho
‘hắn’ suy yếu như vậy, tự trách, đau lòng, vô lực tràn ngập khắp người
Lôi Minh.
Lúc này Băng Huyết chỉ muốn nhắm mắt lại, cảm nhận
nguyên tố ma pháp bốn phía, mau chóng khôi phục thể lực, nhưng hai cánh
tay của Lôi Minh run run, cùng với sự lo lắng của Ám Dạ được cảm nhận
thông qua khế ước làm cho nàng không thể an tâm tu luyện, đành phải mở
mắt ra, nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng lại chứa vô vàn tự trách, bất đắc dĩ
thở dài, nâng tay vỗ nhẹ mu bàn tay Lôi Minh, giọng điệu đã không còn
lạnh băng như lúc trước.
“Không cần tự trách, ta không có chuyện
gì. Ma pháp của ta là nguyên tố biến dị, chuyện đó đối với ta mà nói vốn không có bất cứ thương tổn gì. Ta cứu hắn cũng không phải chỉ vì đồng ý với ngươi, ta thưởng thức cách hắn đối đãi với thuộc hạ, cho nên mới
dứt khoát dùng thượng cổ ma pháp hóa giải hoàn toàn độc tố trong cơ thể
hắn, cho nên ngươi không cần tự trách.”
Băng Huyết mỉm cười,
khuôn mặt trắng nõn non nớt trong lúc suy yếu, khi tươi cười càng thêm
mảnh mai khuynh thành, quay người nhìn về phía đại thụ không một bóng
người, nhẹ giọng kêu: “Ám Dạ.”
Một tiếng thở nhẹ, làm cho tất cả
hắc y nhân có mặt tại đây dừng lại động tác, nhất thời trừng lớn hai
mắt, không dám tin nhìn về phía vốn dĩ không có một bóng người, lúc này
lại có một gã hắc y nam nhân cả người tràn ngập lãnh khí giống như ác ma địa ngục. Mọi người nhìn nam tử không để ý đến bất kỳ ai, đường kính đi thẳng về phía Băng Huyết, hàn khí trên người, lập tức thu về, như sợ sẽ đông lạnh thiên hạ yếu ớt trước mặt.
Nhìn tình cảnh này, tất cả
hắc y nhân mới thu hồi cảnh giác, vẻ mặt căng thẳng thoáng thả lỏng,
trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, hoàn hảo người này là bằng hữu của
Băng Huyết. Nếu là địch nhân….. Hậu quả, bọn họ không dám nghĩ đến…
Sau khi nghe thiếu chủ nhà mình gọi, Ám Dạ vốn còn có chút vội vàng, lấy
tốc độ nhanh nhất phi thân xuống, đi đến bên người Băng Huyết, ngồi xổm
xuống, nhìn từ đầu tới chân, xác định không có tổn thương mới thở phào
nhẹ nhõm, nhìn vào mắt Băng Huyết. Không cần nhiều lời, ý tứ trong mắt
hắn, Băng Huyết có thể hiểu rõ.
“Ta vẫn ổn.” Băng Huyết nói xong, vươn tay về phía Ám Dạ, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn hơi vểnh lên, đáng
yêu đến nỗi làm cho người ta yêu thích không buông. Băng Huyết như vậy,
làm sao có thể so sánh với bộ dạng khó khăn vừa thấy đây.
Ám Dạ
không nói lời nào, thấp người, dịu dàng tiếp nhận thân hình nhỏ nhắn của Băng Huyết, theo tiêu chuẩn công chúa, vững vào ôm Băng Huyết vào lòng.
Băng Huyết thở dài một hơi, nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy thư thái, ở
trong lòng Ám Dạ, đối với bên ngoài, không cần lo lắng. Trừ Tử Minh, chỉ có Ám Dạ có thể khiến Băng Huyết hoàn toàn buông bỏ phòng bị, an tâm
nghỉ ngơi. Chắc là vì quan hệ khế ước đi.
Tuy rằng nàng đã dần
tiếp nhận Lôi Minh, đồng thời tín nhiệm hắn, ở trong lòng Lôi Minh tuy
rằng không cần phòng bị hắn, nhưng đối với bên ngoài vẫn không tự chủ
được mà đề phòng. Không thể chân chính thả lỏng.
Mặc dù Lôi Minh
hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút mất mát, nhưng
hắn không trách bất kỳ ai, chỉ hận thực lực của mình không đủ mạnh,
không cách nào bảo vệ Băng Huyết chu toàn, dù sao thế này vẫn còn rất
nhiều cao thủ và gia tộc lánh đời mạnh hơn mình nhiều lắm.
Thế
nhưng, hắn không nản lòng. Hắn sẽ tiếp tục cố gắng, không ngừng cường
đại, hắn sẽ cùng Băng Huyết, cùng nhau đi lên nơi cao nhất, đến lúc đó…. Bọn họ không cần e ngại bất cứ kẻ nào.