Nguyên bản một bên
vừa đuổi theo vừa gõ, một bên vừa chạy vừa tránh, hoàn toàn quên mất bản thân còn có những kỹ năng công kích hoặc phòng ngự khác. Hai bóng người một lớn một nhỏ cứ như vậy, đùa giỡn gần nửa tiếng, rốt cục cũng ngừng
lại. Dĩ nhiên kết quả sau cùng chính là Liệt Diễm hùng sư thảm thương ôm đầu nằm trên mặt đất, dáng người Băng Huyết nhỏ nhắn, tay cầm một cây
pháp trượng màu xanh nhạt, giơ lên với vẻ mặt đắc ý rất đáng đánh đòn,
uy vũ đứng trên đầu Liệt Diễm hùng sư.
Liệt Diễm hùng sư không
phải là không muốn phản kháng, nó chính là ma thú hệ hỏa, mà ngọn lửa
màu xanh nhạt bao bọc Băng Huyết lại phát ra uy thế áp bức, khiến cho
ngọn lửa bản mạng của nó hoàn toàn không thể phản kháng một chút nào,
thân là ma thú hệ hỏa, lửa của chính mình cũng đồng nghĩa với thực lực
và sinh mạng của mình.
Nếu là ngọn lửa bản mạng của những ma thú
hệ hỏa bình thường khác, không hề có linh trí, sẽ không xuất hiện chênh
lệch lớn như vậy. Thua là ở chỗ, nó vẫn luôn kiêu ngạo với việc khi nó
biến dị thì ngọn lửa bản mạng của nó cũng biến dị theo, từ đó bắt đầu có linh trí của mình, mới có thể thê thảm như vậy.
Liệt Diễm hùng
sư nằm dưới đất, nước mắt giàn giụa suy nghĩ, tại sao trên thế giới này
lại có thể có một kẻ biến thái như vậy, không nói đến chuyện không sử
dụng ma pháp mà dùng pháp trượng đánh thú, lại còn có ngọn lửa biến thái như vậy. . . . . Hu hu. . . . . Đây chính là hại chết thú. . . . . .
Đây chính là quá ức hiếp thú. . . . . .
”Ô ô ~” Thật là càng nghĩ càng phẫn nộ nha.
”Còn khóc” Bùm ~ Lại thêm một gậy.
Ám Dạ hiện thân, đi tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, vừa bất đắc dĩ lại vừa nuông chiều nhìn Băng Huyết lắc đầu một cái.
”Thiếu chủ, trời sắp sáng.” Âm thanh lạnh lùng hờ hững đúng lúc giải cứu Liệt Diễm hùng sư đang ở dưới chân ác ma.
Băng Huyết ngẩng đầu lên, nhìn chân trời dần dần xanh, ngồi xổm người xuống, pháp trượng trong tay nhẹ nhàng gõ mấy cái lên đầu sư tử, giọng phách
lối, nhưng không làm nguồi ta cảm thấy chán ghét.
“Này. . . . . Đừng khóc nữa. Thế nào? Hiện tại đã phục chưa?”
“Hừm. . . . . Ta có thể nói không phục sao?”
“Ha ha! Nếu đã như vậy, làm đồng bạn của ta đi!” Băng Huyết mỉm cười, hơi
thở xa cách lạnh lùng từ từ biến mất, nàng rất thích con mèo to xác lại
đơn thuần đáng yêu này. So với con người, nàng thích đón nhận động vật
hơn, bởi vì trong thế giới của chúng nó rất đơn giản, vừa đơn thuần lại
không phức tạp.
“Đồng bạn?” Đôi mắt to đen nhánh của Liệt Diễm
hùng sư cố gắng nhìn lên đỉnh đầu, nó không dám di chuyển đầu, sợ ác ma
lại tiếp tục gõ xuống đầu nó, nếu là như vậy, nó tin tưởng nó sẽ càng
thê thảm.
“Đúng! Đồng bạn, không bao giờ phản bội, sống chết có
nhau.” Băng Huyết lắc mình, nhảy tới trước mặt Liệt Diễm hùng sư, mỉm
cười nhìn Liệt Diễm hùng sư.
Không bao giờ phản bội. . . . .
Không phải là người hầu, không phải là con rối, không phải là cỗ máy
chiến đấu. Mà là đồng bạn sống chết có nhau. . . . .
Liệt Diễm
hùng sư kích động, nó chưa từng nghĩ tới, nó sẽ gặp phải một người như
vậy, thế giới này sẽ có một người như vậy. Không biết vì sao, đối với
lời nói của Băng Huyết, nó tin tưởng tận đáy lòng. Có lẽ trên người Băng Huyết có một loại hơi thở động lòng người làm bọn họ tin phục, sẽ không ai hoài nghi mỗi một câu nói của nàng.
“Thật. . . . . Thật sự!?” Trong đôi mắt to đùng của Liệt Diễm hùng sư tràn đầy nước mắt. Băng
Huyết thấy thế không nhịn được giật giật khóe mắt, ngay cả Ám Dạ ở sau
lưng quanh năm suốt tháng mặt than không chút biểu cảm thì trên mặt cũng đã xuất hiện vết tích.
Băng Huyết cười, không cần giải thích quá nhiều, thời gian sẽ chứng minh tất cả, mà nàng chưa bao giờ làm chuyện
gì khiến đồng bạn của mình đau lòng thất vọng.
Một lần nữa nhảy
lên đầu to bự của Liệt Diễm hùng sư, ngồi xổm người xuống, bàn tay nhỏ
bé xoa đầu đại sư tử, trong lòng đọc thầm khẩu quyết khế ước, vận dụng
tinh thần lực điều khiển ma huyễn chi văn, quấn chặt lấy tinh thần lực
của Liệt Diễm hùng sư. Không tới mười giây, thiên địa quy tắc buông
xuống, ngôi sao năm cánh xuất hiện, khế ước. . . . . Thành.
Ánh
sáng màu bạc vẫn chưa hoàn toàn tản đi, thiên địa quy tắc buông cuống
lần nữa. Lúc này Băng Huyết thuấn di*, rời khỏi đỉnh đầu Liệt Diễm hùng
sư, đi tới bên cạnh Ám Dạ. Nhìn Liệt Diễm hùng sư được bao bọc bên trong dấu hiệu lên cấp màu bạc, sắc mặt xuất hiện nụ cười dịu dàng.
*thuấn di: di chuyển trong nháy mắt
Nửa giờ trôi qua, hào quang lên cấp màu bạc quanh Liệt Diễm hùng sư rốt cuộc từ từ tiêu tán, cuối cùng cũng thành công.
“Rống~” Một tiếng gầm to gây kinh hoàng bốn phương, vang vọng tận trời. Sau đó, các con thú khác lần lượt xuất hiện, giống như là để chúc mừng, lại tựa như bày tỏ thần phục. Vốn dĩ Liệt Diễm hùng sư biến dị cao ba mét, sau
khi thăng cấp thành thánh thú cấp bảy, trực tiếp tăng chiều cao hơn bảy
mét, bộ lông màu đỏ rực càng thêm mềm mại rực rỡ.
“Chủ nhân, chủ
nhân. Đột nhiên thăng cấp rồi, đột nhiên thành thánh thú cấp bảy rồi,
cấp bảy thánh thú. Cố gắng mấy chục năm, linh lực cũng không có dấu hiệu thăng cấp, hôm nay lập tức thăng hai cấp, chủ nhân, chủ nhân. . . . .
Đột nhiên thật là yêu người.”
”Câm miệng.” Tử Minh mười phần uy nghiêm.
”Câm miệng.” Ám Dạ vô tình lạnh lẽo vô tình.
”Câm miệng.” Băng Huyết nhức đầu đau lỗ tai.
Ba loại âm thanh với cảm giác khác nhau, đồng thời vang lên trong đầu Liệt Diễm hùng sư đang trong trạng thái hưng phấn cực độ. Mỗi âm thanh đều
làm cho con mèo to bự của chúng ta cả người run lên, đặc biệt là âm
thanh đầu tiên, trực tiếp làm cho nó sợ hãi nằm trên mặt đất, ngay cả tư tưởng đều không thể nào nảy sinh một chút kháng cự.
Lúc này
mới cẩn thận quan sát tình huống của vị tiểu chủ này, không nhìn không
biết, vừa nhìn đã dọa chết thú à. Có cần phải biến thái như vậy hay
không, nói xem thiên phú của ngươi biến thái như vậy đã đủ hù chết thú
rồi, thậm chí ngay cả khế ước thú kia cũng là. . . . . . Vị đại nhân
trong truyền thuyết.
Hoàn hảo. . . . . Hoàn hảo. . . . . Mình bây giờ coi như cùng bọn họ là
người một nhà. Ngoài ra còn có một điểm rất thú vị, người mình nhận chủ
lại là một bé gái xinh đẹp, thật quá tốt nha. . . . .
Nghĩ tới
đây, Liệt Diễm hùng sư vốn dĩ bày ra bộ mặt đại sư tử tủi thân, thế
nhưng giờ vẻ mặt lại có chút bỉ ổi. Băng Huyết thấy thế lại nhíu mày,
vừa muốn lên tiếng, không nghĩ tới đã có người nói trước.
“Con
mèo nhỏ, thu hồi biểu tình khiến người ta chán ghét, cẩn thận lão tử đem lông của ngươi lột sạch. Ngoài ra ngươi biết điều một chút cho ta, bảo
vệ Huyết thật tốt.” Trong giọng nói uy nghiêm của Tử Minh tràn đầy cuồng ngạo.
Liệt Diễm hùng sư nghe được, đầu tiên là cả người di
chuyển, lập tức thu hồi tất cả vẻ mặt, ngay cả thời gian tự hỏi vẻ mặt
của mình chán ghét ở nơi nào cũng không có, trong giọng nói thành khẩn
còn mang theo kính sợ: “Dạ, đại nhân. Liệt Diễm thề nhất định sẽ bảo vệ
tiểu chủ thật tốt.”
Băng huyết khẽ mỉm cười, sắc mặt là dịu dàng
vô cùng, còn có chút thẹn thùng của con gái: “Minh, ngươi đã tỉnh. Yên
tâm đi, ta rất khỏe.”
“Ừ, Huyết chỉ cần nhớ, không có gì quan
trọng hơn nàng. Đoạn thời gian này ta sẽ không ngủ say, có chuyện gì thì gọi ta.” Trong giọng nói của Tử Minh chỉ xuất hiện dịu dàng khi nói
chuyện với Băng Huyết.
“Còn nữa, Ám Dạ. . . . . . Khổ cho ngươi
rồi.” Tử Minh nói với Ám Dạ, mặc dù âm thanh vẫn lạnh lẽo áp bức, nhưng
không có xa cách như đối với người ngoài.
”Phải, yên tâm đi.” Giọng nói Ám Dạ cũng giống vậy nhưng bớt đi vài phần lạnh lẽo thấu xương.
Dáng vẻ chung đụng như như vậy khiến Băng Huyết rất vui vẻ, nàng tự nhiên
hiểu, bọn họ đều lạnh lùng như vậy nhưng vẫn có thể tiếp nhận nhau, hoàn toàn là bởi vì mình. Bọn họ đều là người nhà quan trọng nhất của mình.
Mặc dù hiện tại mệt chết đi được, nhưng lại rất hạnh phúc, bởi vì bọn họ vẫn luôn bên cạnh mình.