Mọi người đều biết Ma Thú Sâm Lâm là căn cứ ma thú. Mặc dù là nơi có tính nguy hiểm thấp nhất trong mười nơi đại nguy hiểm, nhưng cũng nguy hiểm không lường, nguy cơ bốn phía. Nếu không cẩn thận thì chỉ có thể đến chứ không thể quay lại. Muốn đi vào Ma Thú Sâm Lâm, có bốn cửa vào ở Đông Nam Tây Bắc, nơi đám
người Băng Huyết đi vào chính là cửa Tây giáp ranh với phía Tây Nam. Tuy rằng có một khúc quanh rất lớn, nhưng lại đúng lúc đuổi kịp hành động
tranh đoạt hỏa long quả lần này.
Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu
tiên chiếu rọi xuống Ma Thú Sâm Lâm, lúc này vòng trong vòng ngoài phía
tây Ma Thú Sâm Lâm, và khắp nơi đều có thể thấy được những chiếc lều
nhốn nha nhốn nháo. Có hoa lệ, có trang nghiêm, có đơn giản mộc mạc. Mà
trong căn lều cao quý hoa lệ ở vị trí đầu tiên, cửa lều đen kịt được mở
ra.
Lúc này có vài người đứng cách căn lều không xa, nhìn khí thế và trang phục đều là người của Đại Gia Tộc, bên trong có bốn vị trưởng
lão của Tứ Đại Gia Tộc mà Băng Huyết từng gặp.
“Ta nói, Hàn
trưởng lão. Rốt cuộc người ở trong này là ai mà khiến bốn vị trưởng lão
của Tứ Đại Gia Tộc phá bỏ quy tắc, nằm vùng trước doanh trại như vậy.
Những thứ này chúng ta có thể không so đo, cho bốn vị trưởng lão mặt
mũi. Nhưng cũng không xem bây giờ là lúc nào rồi, người còn chưa xuất
hiện. . . Nhất định chính là không để chúng ta trong mắt. . . Còn ra thể thống gì.” Gương mặt Phó hội trưởng Công Hội Ma Pháp – Niên Phú Cẩm đầy bất mãn, cao giọng nói.
“Niên phó hội trưởng gấp cái gì? Hôm qua bổn trưởng lão đã nói qua, người trong này là bằng hữu của Lôi thiếu
chủ, cho nên bổn trưởng lão mới quyết định đưa mọi người đến gặp Lôi
thiếu chủ, huống chi nơi này là Ma Thú Sâm Lâm, lúc nào ra lúc nào nghĩ, đều là chuyện của mình, không liên quan tới người khác.” Giọng nói của
Hàn Vu trầm thấp khàn khàn, không chút để ý giải thích. Quan hệ của Tứ
Đại Gia Tộc và Công Hội Ma Pháp, so sánh với Công Hội Dong Binh thì kém
hơn vài phần. Bên nào cũng cao ngạo và ngang ngược, hòa hảo với nhau mới là lạ. Cho nên không cần vì bọn họ mà đắc tội với Công Hội Dong Binh và Băng Huyết thần bí khó dò kia.
“Là bằng hữu của Lôi Minh thiếu
chủ, tại sao không tới doanh địa của Công Hội Dong Binh mà lại đóng quân ở nơi hẻo lánh này, chẳng lẽ lần này Công Hội Dong Binh muốn độc chiếm
hai phần hay sao?” Đội trưởng đội đấu sĩ hoàng gia Nam Diệp Quốc – Hạo
Kiện cao ngạo nhìn về phía căn lều màu đen, trong mắt tràn đầy thống
hận.
Lúc này một đấu sĩ mặc trường sam màu xanh lá cây, hông đeo
một thanh đại đao màu bạc, khí thế hùng hậu từ trong đám người đi ra,
đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm đội trưởng Hạo Kiện này, giọng
nói tràn đầy cường hãn uy áp: “Ý của Hạo đội trưởng là, Thiếu chủ nhà ta không xứng đáng có một chỗ riêng ở đây hay sao. Hạo đội trưởng chớ
quên, Thiếu chủ nhà ta không giống Hạo đội trưởng, cho tới bây giờ ngài
làm bất cứ chuyện gì cũng không phụ thuộc vào Công Hội Dong Binh, ngài
ấy luôn dùng thực lực của mình để đạt được mục đích, ngài ấy như vậy, ai dám nói ngài ấy không có tư cách.”
“Ngươi. . . . . .” Vẻ mặt Hạo Kiện dữ tợn, hung ác nhìn hắn. Dĩ nhiên hắn có thể hiểu ý trong lời nói của tên này, ai cũng biết Hạo Kiện hận nhất là nghe người khác nói hắn
có thể ngồi lên vị trí đội trưởng này là vì cha hắn là trưởng giám quân
trong đội hộ vệ hoàng gia. Mặc dù thiên phú hắn không tồi, nhưng
ở trước mặt Lôi Minh thì chẳng khác gì đồ bỏ, đây chính nguyên nhân hắn hận Lôi Minh như thế. Nhưng mà hận thì hận, nhưng rốt cuộc hắn cũng
không thể làm gì, cho nên hắn phải nén giận vào lòng, bây giờ bắt được
cơ hội lần này, nhưng không ngờ lại là tự lấy đá đập chân mình.
Mọi người đều trợn mắt nhìn hai người bọn họ, không có ai lên tiếng, bốn
phía yên tĩnh. Lúc này một tiếng cười sang sảng vang lên, đánh vỡ không
khí ngột ngạt.
“Ha ha ha. . . . . . Tam thúc, những gì người nói
mặc dù là sự thật, nhưng cũng không cần nói trước mặt nhiều người như
vậy, hơn nữa còn nói lớn. Điều này sẽ làm đội trưởng Hạo Kiện khó chịu!
Có một số việc trong lòng mọi người biết là được.”
“A Minh. . . . . . Huynh không hiểu rồi. Có một số người, một khi làm chuyện hèn hạ,
cho dù có muốn che đậy cũng không được. Huống chi chúng ta đều là người
lương thiện, phải giúp người ta đạt được ước nguyện.” Giọng nói non nớt
của Băng Huyết vang lên, âm thanh ngọt ngào làm cho người ta vừa nghe
thì lòng tràn đầy vui mừng. Nhưng câu nói của người có giọng nói ngọt
ngào này, lại có thể khiến những người khác kích động đến nỗi muốn giết
người.
Mọi người nhìn về chiếc lều lớn màu đen trước mặt, nơi
phát ra âm thanh, vốn chỉ có hai người thị vệ mang mặt nạ màu bạc kì
quái, lúc này bên ngoài trừ Lôi Minh mà bọn họ quen thuộc, còn có ba
thiếu niên mặt nạ kỳ quái giống nhau. Nổi bật nhất chính là tiểu thiếu
niên đeo chiếc mặt nạ màu tím, trên người phát ra khí chất cao quý bẩm
sinh. Kỳ quái là, trừ khí chất cao quý, đối với vị thiếu niên này, bọn
họ thậm chí có cảm thấy mông lung, hoàn toàn không thấy biết hắn là dạng người gì. Một người khác đeo mặt nạ màu vàng kim, toàn thân tràn đầy
hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, cặp chân mày cong cong, luôn cười dịu
dàng. Cuối cùng là thiếu niên mang mặt nạ màu đen, toàn thân chỉ có một
chữ có thể hình dung, đó chính là lãnh.
Tổ hợp kỳ quái như vậy, làm cho người ta kinh ngạc không thôi.
“Thì ra là Huyết tiểu hữu đã thức dậy, không biết tiểu hữu có hài lòng với
chỗ này không.” Hàn vu chống gậy Khô Mộc, đi tới trước mặt Băng Huyết.
Cười nói, trong giọng nói pha thêm chút lấy lòng, điều này làm cho những người không biết Băng Huyết càng thêm tò mò.
Nhưng thái độ của
Hàn Vu, khiến cho Hạo Kiện phải áp chế lửa giận vào lòng, Tứ Đại Gia Tộc không phải là người hắn có thể chống lại, trừ phi hắn bị điên rồi.
“Đa tạ bốn vị trưởng lão. Làm phiền bốn vị trưởng lão vì Băng Huyết mà mệt
nhọc, Băng Huyết thực sự rất áy náy.” Băng huyết lập lờ nước đôi cảm ơn
Tứ Đại Gia Tộc, không thiên về ai, càng không khiến các gia tộc khác
hiểu lầm, đây chính là đều Băng Huyết muốn.
“Ha ha ha, Huyết tiểu hữu đừng khách khí. Nếu đã đến đây rồi, thì không nên khách khí, huống chi hành động lần này, vận số cũng chiếm một phần, Huyết tiểu hữu cứ
yên tâm, nếu như Huyết tiểu hữu may mắn, lấy được kỳ trân dị bảo gì đó, chỉ cần một tiếng, có Diệp Hề ta ở đây, sẽ không có ai dám làm khó
Huyết tiểu hữu.” Diệp Hề cười hì hì đưa tay vỗ cái bụng tròn của mình,
hiền hòa nói với Băng Huyết, nhưng khi đang nói thì trong con ngươi
thoáng qua một tia âm lãnh, tất cả mọi người thấy vô cùng rõ ràng. Đây
là Diệp Hề, bất kể đối phương là người nào, chỉ cần nhìn vào mắt hắn,
như vậy ai cũng đừng nghĩ động. Cũng chính vì tính tình như vậy, mà Diệp Hề có mạng lưới quan hệ rộng khắp, cho dù hắn cuồng vọng, cũng không có bao nhiêu người dám động đến hắn, huống chi Diệp gia sau lưng hắn và
thực lực của bản thân hắn cũng bày ra trước mắt.
Băng Huyết buồn
cười mím môi một cái, mỗi lần thấy Diệp Hề, nàng đều có cảm giác kích
động muốn giày xéo một phen, nhưng câu này của Diệp Hề, khiến hảo cảm
với hắn trong lòng Băng Huyết tăng lên mấy phần, không thể hơn nữa chỉ
vì hắn họ Diệp: “Ha ha, Băng Huyết cám ơn Diệp Hề trưởng lão quan tâm.
Lần này Băng Huyết tới chỉ muốn tham gia náo nhiệt, được thêm kiến thức
mà thôi, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.” Băng Huyết nhàn nhạt
liếc mấy người sau lưng Diệp Hề, sau đó hướng về phía trưởng lão Tứ Đại
Gia Tộc vui vẻ cười một tiếng, mặc dù chiếc mặt nạ màu tím đã che phần
lớn khuôn mặt, thế nhưng đôi mắt trong suốt, mọi người vẫn có thể thấy
hơi thở đáng yêu trời cho. Nhất thời khiến nhiều người đối với đám người vừa xuất hiện này, trong lòng thầm buông xuống một nữa đề phòng.
“Éc. . . . . . Thiếu chủ.” Giọng nói yếu ớt của người bị mọi người lãng quên phía sau trưởng lão Tứ Đại Gia Tộc vang lên. Khiến Lôi Minh và Băng
Huyết cùng giựt giựt khóe miệng.
Lại hoàn toàn quên mất. . . . . .
Lôi tam thúc đáng thương . . . . . .