Bên tai nghe thấy tiếng thú gào vang vọng, rung động bốn phương, hai tay
Băng Huyết ôm ngực, đôi mắt đen nhánh sáng như sao lười biếng nhìn về
nơi phát ra tiếng thú rống, khóe môi khẽ cong lên, cười nhạt. Các tế bào khát máu của ác ma trong cơ thể nổi lên, năng lượng trong không khí tạo thành sóng lớn từng đợt vọt tới chỗ bọn họ, thời khắc kích động lòng
người sắp tới, cuộc chiến này, là cuộc chiến chân chính đầu tiên khi
nàng đặt chân đến thế giới này, cũng là bàn đạp để nàng đi lên đến đỉnh
cao.
Lúc này mọi người trong doanh trại nhanh chóng khởi động,
tất cả đội ngũ nhanh chóng hợp thành hàng, trước đó đã thương lượng
xong, tiểu đội này cùng tiểu đội kia hoặc bằng hữu hợp lại, để tăng thêm sức cạnh tranh của đội mình, dĩ nhiên cũng không thiếu những đoàn lính
đánh thuê quy mô nhỏ hoặc Tu Luyện Giả nhàn nhã muốn mượn cơ hội đục
nước béo cò. Những người này đều ở phía sau, theo đại đội ngũ đi tới.
Ở lần thú rống lên đầu tiên, Cát Kiệt đã nhận lệnh của Băng Huyết, cử năm Thiết Diện thị vệ chuyên thu vật phẩm. Sau đó tất cả Thiết Diện thị vệ
đều đâu vào đấy nhanh chóng theo sát sau lưng đám người Băng Huyết, cũng nghiêm chỉnh xếp thành hai hàng, đứng ở phía sau chờ mấy người Băng
Huyết xuất phát.
Còn Lôi Tam Đao thì trở lại đội ngũ Công hội
Dong Binh, chỉ là lúc đi thái độ cực kỳ ai oán. Hết cách rồi. . . . . .
Lôi Minh từ chối trở lại đội ngũ Công Hội Dong Binh. Mà Băng Huyết cũng
cự tuyệt theo chân đội ngũ bọn họ. Dù sao có một số việc, nhiều người
cũng chưa chắc dễ làm, không phải nàng đa nghi, nhưng Lôi Tam Đao này,
dù là người nhà Lôi Minh, đối với Băng Huyết mà nói vẫn là người xa lạ.
Mà Băng Huyết chỉ tin người của mình, chuyện này đã sớm không thể thay
đổi.
Mặc dù lúc này bọn họ vẫn ở bên ngoài Ma Thú Sâm Lâm, nhưng
Hỏa Long Quả lần này mọc trên đỉnh một ngón núi nhỏ được bao bọc trong
phạm vi cách bọn họ không xa. Vì vậy mặc dù cách bọn họ rất gần, nhưng
khó là khó ở chỗ bọn họ bị rất nhiều ma thú cản lại ở vòng ngoài rừng
rậm. Bầy ma thú nhiều vô kể, từ cấp thấp đến cấp cao từng đợt từng đợt
ngăn cản phía trước, phía sau vẫn chưa biết có thánh thú ẩn nấp hay
không. Nhưng đối với sự hấp dẫn của Hỏa Long Quả, mọi người đã không thể nào ngăn cản, cho dù phải bỏ mạng ở Ma Thú Sâm Lâm này, cũng không hối
tiếc.
Trong doanh địa lúc này là một mảnh hỗn loạn, tiếng hét ầm ĩ tràn khắp doanh địa, nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào tới ngăn lại.
Những người có năng lực hay có thế lực đều đặt toàn bộ tâm tư trên việc
tranh đoạt Hỏa Long Quả, mà hỗn loạn chính là điều họ muốn.
Lúc
này đột nhiên Băng Huyết quay đầu, nhìn về người đang híp mắt. Băng
Huyết cười khẽ, lười biếng chớp hai mắt, đôi môi bắt đầu động, một câu
nói không tiếng động truyền ra ngoài, trừ chủ nhân của cặp mắt híp kia
thì không có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy.
Người này chính là Diệp Hề
của Diệp gia, hắn hơi sững sờ, có chút không rõ vì sao. Hắn nhìn về phía Băng Huyết, chỉ vì tò mò, tò mò tại sao người này lại khiến hắn cảm
thấy thân thiết bội phần và tò mò thái độ lúc này của Băng Huyết. Lại
không ngờ người kia lại nói một câu khiến cho hắn khó hiểu.
”Nếu
muốn người Diệp gia an toàn, hãy lui về phía sau.” Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng trực giác nhiều năm nói cho hắn biết. Tin tưởng ‘tiểu tử
này’. . . . . . Nếu không hậu quả sau đó hắn không thể gánh vác được.
Băng Huyết cũng không hiểu, tại sao nàng phải giúp Diệp gia. Chẳng lẽ chỉ
bởi vì mẫu thân là người Diệp gia sao? Nhưng mà những năm gần đây Diệp
gia đối với mẹ con nàng, chưa từng để ý tới, nàng cũng không quên được.
Thôi. . . . . . Không nghĩ nhiều nữa, dù sao mẫu thân vẫn họ Diệp, sinh
mạng của mẫu thân là Diệp gia cho. Coi như thay mẫu thân trả nhân tình
này, về sau họ và Diệp gia sẽ không thiếu nợ nhau.
Nàng cũng nói
cho Lôi Minh nghe lời này. Dong Binh Công Hội, nàng có thể không để ý
tới, nhưng thân là bằng hữu của Lôi Minh, nàng không thể làm ngơ, về
phần nghe hay không nghe thì tùy bọn họ.
Còn những người khác. . . . . . Sống hay chết, không liên quan đến nàng.
Người xung quanh đã sớm chen lấn tới gần bầy ma thú, đi đầu dĩ nhiên là mấy
thế lực lớn, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là Diệp gia, Hỏa gia,
Dong Binh Công Hội ba đại thế lực này, hình như đột nhiên xuất tình
huống gì đó, chưa tiến lên. Mà đứng ở giữa, liều mạng đuổi theo, số
lượng ma thú quá nhiều, mặc dù trước mặt chỉ là ma thú cấp thấp, nhưng
số lượng lại khiến cho bọn họ choáng váng.
Băng Huyết chỉ mang
theo người của nàng, bình tĩnh đứng ở một bên, lạnh nhạt nhìn đám người
kia không ngừng lao vào đàn thú triều, bộ dáng xem náo nhiệt.
”Sợ sao?” Lôi Minh cúi đầu, khẽ hỏi. Vừa dứt lời, mùi máu tanh nồng nặc
xông vào mũi. Trong một giây ngắn ngủi, phía trước đã trở thành biển
máu.
Lúc này bốn phía đã không còn người, chỉ còn lại đoàn người
Băng Huyết chưa di chuyển. Lúc này Băng Huyết đã không còn sự ngây thơ
trong sáng khi mới xuất hiện. Đôi mắt sâu thẳm lười biếng, lạnh nhạt
nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch, cả người tự nhiên sinh ra hơi
thở mê hoặc khát máu, giọng nói non nớt theo lười biếng cùng tà thích.
”Sợ. . . . . . Sợ chơi không được tận hứng. Sợ máu chảy không nhiều, sợ ở đây. . . . . . Người chết quá ít đấy.”
”Ha ha ha ha. . . . . . Ta biết ngay. Tiểu tử này vĩnh viễn sẽ không biết
hai chữ an phận viết như thế nào, chỉ biết thêm dầu thêm mỡ khiến cho
biển máu này lớn thêm.” Lôi Minh cười sảng khoái, rồi lập tức biến thành một người tà ác mà người ngoài chưa từng thấy. Trong mắt là nụ cười âm
lãnh, khát máu, như ma quỷ, làm cho người ta sợ hãi.
”Haiz. . . . . . Mọi người thật đáng thương. Phải tận mắt chứng kiến mới chịu tin là thật, không biết công tử nho nhã ở trong mắt bọn họ, một thiếu niên
thật thà, cũng là ma quỷ, ác ma chân chính trong địa ngục.” Hàn Khải
Minh chắp hai tay sau lưng, cảm thán lắc đầu, gương mặt u buồn, ngẩng
đầu 45 độ, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm. Mặt nạ màu vàng óng tỏa ra kim quang chói mắt.
Băng Huyết thoáng nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Hàn
Khải Minh, tà ác nói: “Huynh đệ. . . . . . Giả bộ u buồn cũng không
thích hợp với ngươi, hoa hướng dương phiên bản Thực Nhân Hoa (*).” Sau
đó khẽ mỉm cười, cùng Lôi Minh đi về phía trước.
(*): hoa ăn thịt người.
”Hoa hướng dương phiên bản Thực Nhân Hoa, cách gọi này rất hay. . . . . .
Huynh đệ ta thích.” Hàn Khải Minh cười to, nhảy theo Băng Huyết đi về
phía trước.
Cát Kiệt nhìn ba người đi tuốt ở đàng trước, ba người thong thả giống như đi dạo vườn hoa, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: “Vật
họp theo loài, không có ai bình thường.” Sau đó mang người đi theo,
tiếng than nhẹ này, lần nữa khiến ba người trước mặt cười một tiếng,
nhưng không phủ nhận.
”Ta nói Huyết Huyết, rốt cuộc đệ có kế hoạch gì?” Hàn Khải Minh nghểnh cổ, buồn bực hỏi.
Băng Huyết trợn trắng mắt, quay đầu nhìn về gương mặt tò mò kia, bất đắc dĩ
nói: “Chẳng lẽ hai huynh không phát hiện. . . . . . Ám Dạ và tiểu quái
đều không có ở đây?”
”Hả. . . . . .” Lôi Minh, Hàn Khải Minh liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau quay đầu, nhìn về xung quanh mình. Cuối cùng
lúng túng nhìn Băng Huyết, không thể trách bọn họ, tu vi của Ám Dạ cao
hơn họ, hơn nữa còn luyện bí pháp độc môn của Băng Huyết, có thể hoàn
toàn dung hợp hơi thở với không khí, bọn họ làm sao có thể cảm nhận được chứ.
Băng Huyết cười tà, trong mắt thoáng qua ánh sáng đỏ, khát
máu, sâu kín nói: “Huyết Tình đan đâu phải chỉ luyện để bỏ không chứ.”