Ác Ma Song Bào Thai

Chương 2: Chương 2: Lưu lại?




Sáng sớm nhẹ nhàng đầy khoan khoái. Ông mặt trời chăm chỉ gọi chúng ta dậy, mang máy quay khiêng đến nhà đại thúc cho chúng ta xem tiếp tác phẩm…

“Đứa nhóc mắt một mí” ở trạng thái đau nhức xương cốt chợt bừng tỉnh, đập vào mắt đầu tiên chính là một căn phòng rất nhỏ. Đồ dùng ít đến thương cảm nhưng ngoài ý muốn lại chứa đầy cảm giác ấm cúng, lại phảng phất hương vị gia đình. Bất quá, thứ khiến cậu chú ý nhất lại là một vị đại thúc đang ghé vào ngủ cạnh mình. Dáng người cường tráng, nhìn ra được là đã từng được huấn luyện, gương mặt cương nghị, mày rậm mắt to, nhìn qua thì trông là có vẻ giống như nam nhân trẻ tuổi độc thân đấy! Nhưng mà một nếp nhăn rất nhỏ ở khóe mắt đã bán rẻ tuổi hắn. Chú ý chút thôi là biết ngay đã ở cái tuổi đại thúc rồi!

Chạng vạng hồi tưởng lại ngày hôm qua cậu dắt đệ đệ ra ngoài lưu lạc, đen đủi lại gặp phải một đám côn đồ. Chẳng hiểu bọn chúng không vừa mắt cái gì mà lao vào quần hai đứa một trận. Cậu và đệ đệ không chịu được đau đớn liền hôn mê bất tỉnh. Nhớ lại thì liền khó chịu, hai huynh đệ bọn cậu làm cái tội gì mà lại bị đánh? Nếu không phải là do thể trạng không tốt! Chắc chắn còn lâu mới chịu khuất nhục như vậy! Nhưng khó chịu thì cũng chỉ là khó chịu, bây giờ chỉ có thể nhẫn nại. Thân phận, năng lực đều không có. Đành phải lợi dụng tình hình trước mắt, đợi cho thủy triều lần này rút đi thì mới đi tiếp được!

Muốn hoàn lại những hậu quả mà mình đã phải chịu, nhìn qua đại thúc ở cạnh bên. Từ nhỏ cha đã dạy, muốn được như ý phải lợi dụng cái gì đó đáng để lợi dụng. Hiện tại đúng là thời gian thực hành, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị quang mang. Vội vàng đánh thức đệ đệ, thuyết minh kế hoạch. Đợi cho đệ đệ nhất trí thông qua! Kế hoạch bắt đầu!

“Mắt hai mí” dùng đôi tay trắng nõn nhỏ bé đẩy đẩy đại thúc đang ngủ say như chết kia khiến Chu Công bị long đến tận óc. Cho đến lúc cảm thụ được cảm giác đau đớn mới phát hiện được mình đang nằm dưới đất, mơ mơ màng màng bò lên thành giường, vội tá hỏa khi đối diện với một đôi mắt to mang đầy vẻ vô tội. Lúc này đại thúc mới liên tưởng đến chuyện ngày hôm qua mình đã mang về hai hai đứa nhỏ. Liệu bọn chúng có nghĩ rằng những vết thương trên người là do hắn tạo ra?

“Chú… Chú là Tiêu Tử Nhưng. Nhưng tuyệt đối chú không phải là người xấu! Các cháu phải tin tưởng chú! Hôm qua, chú đi qua đó nên đã mang các cháu về nhà! Các cháu không cần sợ hãi a~” Hắn tự giới thiệu + giải thích, hẳn là sẽ không hiểu lầm chứ?

“Mắt hai mí” đột nhiên mở miệng: “Nhưng baba! Nhưng baba! Con là Ám Vân, nhưng baba có thể gọi con là Vân Nhi!” Sau đó miệng nở ra một nụ cười hồn nhiên như muốn lấy mạng người ta! Cái này thì ai cản nổi đây?

Đứa nhóc kia lại nhanh nhảu mở miệng tiếp: “Nhưng baba, con là Ám Vũ, là anh trai của Vân Nhi!” Rồi lộ ra một nụ cười ôn hòa tỏa điện giật chết người! Này lại ai ngăn được nữa?

Đại thúc còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc. Nghĩ đến tại sao mình đột nhiên lại có con, hơn nữa còn là song sinh? Hắn kinh tế thì không có, lại chẳng biết lãng mạn là cái gì. Làm sao có thể có nữ nhân nhìn trúng hắn được? Còn chưa có nụ hôn đầu tiên, xử nam đến dắt tay phụ nữ còn không dám? Lý gì đào được ra nhi đồng chứ?

Chứng kiến đại thúc mang vẻ mặt như trúng tà, Ám Vũ vội vàng đổi ám hiệu cho Ám Vân. Song sinh như bọn chúng, sao có thể không hiểu ý tứ của đối phương? Ám Vân lập tức dùng ánh mắt tràn ngập sương mù, giống như bất kỳ lúc nào cũng rơi nước mắt, nó giương đôi mắt to, nhìn đại thúc:

“Chẳng lẽ baba định bỏ anh em chúng con sao? Con theo caca lưu lạc bên ngoài lâu như vậy! Thật vất vả mới được baba thu nhận và giúp đỡ. Hiện tại baba lại uốn vứt bỏ hai chúng con sao?” Tức thì, những giọt nước mắt tranh nhau rơi sau khi Ám Vân hạ đôi mắt xinh đẹp của mình xuống…

Ám Vũ chuyển qua ôm lấy đệ đệ, mở miệng nói: “Vân Nhi không được khóc! Nếu baba không thể chứa cháp chúng ta thì chúng ta cũng không thể ở chỗ này gây phiền toái được! Chúng ta lại tiếp tục lưu lạc là được! Caca sẽ bảo vệ em!” Cậu nói xong, dùng ánh mắt thương tổn bắn thẳng đến chỗ đại thúc. Mau chóng đứng dậy, kéo theo đệ đệ chuẩn bị rời khỏi căn nhà ấm áp này…

Đại thúc nhìn chúng, thân thể bị đả thương nặng như thế. Để cho chúng ra ngoài lưu lạc đầu đường xó chợ thì có mất nhân tính quá không?

“Đợi một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.