Editor:Du Bình
Sáng sớm ngời ngời, ngày hôm nay là ngày 4 tháng 1, chính là sinh nhật của Ám Vũ cùng Ám Vân! Đây là tin mà đại thúc ngoài ý muốn biết được vào mấy hôm trước. Việc đầu tiên rời giường chính là phải mang hai đứa con trai đang bám dính trên người thoát ra.
Đánh răng rửa mặt xong, đại thúc liền như kẻ cắp chạy vội ra thương xá để mua quà sinh nhật.
Món quà này ngày nào đại thúc cũng phải ngó qua một lúc khi đi về. Nên khi vừa mới đến thương xá, đại thúc đã nhanh chóng chọn ngay ba cái điện thoại đen, trắng, xám mà mình đã ngắm trước cho mấy đứa con mà cũng thuận tiện cho cả mình nữa!
Trở lại nhà, hai đứa trẻ lục đục rời giường, đang ở trên bàn ăn dùng bữa sang. Bây giờ chính là thời cơ tuyệt vời nhất để tặng quà nha! Vậy là đại thúc cầm lấy túi giấy giấu sẵn,xuất ra ba cái hộp giấy vuông rồi đưa ra trước mặt các con.
“Baba!! Đây là???” Vũ nhi hỏi, còn Vân nhi thì dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đại thúc.
“Là quà sinh nhật ba tặng cho các con! Mau mau mở ra xem đi a~” Đại thúc mang vẻ mặt chờ mong, đầy kinh hỉ nhìn cặp song sinh mở quà tặng của mình.
Ám Vũ mở đầu tiên, lấy ra một cái điện thoại màu đen liền kinh hỉ nhìn đại thúc.
Tiếp theo đến Ám Vân nhận được màu trắng, theo anh trai mang vẻ mặt mừng rỡ hướng đến baba.
“Mấy cái điện thoại này baba đã từng nhìn qua, thấy nó thật thích hợp với các con nên mới mua đấy!” Rồi đại thúc tự tay lấy cái màu ghi của mình giơ giơ trước mặt chúng.
“Ba đã nhờ cô bán hàng lưu số của chúng ta vào điện thoại hết rồi! Sau này có việc gì đều có thể dùng điện thoại để liên lạc!” Mà, như vậy lại có thể tùy thời điểm mà gọi điện thoại cho Vũ nhi và Vân nhi, được nghe giọng nói của bọn chúng thật là tốt!
Vũ nhi cùng Vân nhi vòng qua bàn ăn, nhào vào lòng đại thúc chui tới chui lui, còn tặng cho hắn một cái hôn thật kêu nữa! Từ sau sự kiện mớm nước, với việc thơm thơm má cùng môi đã giống như là ma túy, biến thành hành động thể hiện yêu thương của cặp song sinh dành cho baba của mình!
Mang theo di động vui vẻ đi làm, cũng thật chờ mong được trở về nhà để làm sinh nhật vào buổi tối!
Đến tối, vẫn là ở chỗ ngã tư đường tối đen, đèn đường lúc lóe lúc không, bất chợt xuất hiện một hình bóng cao ngất bước nhanh về phía trước. Kẻ này chính là đang vội về nhà – đại thúc Tiêu Tử Nhưng!
Ngày hôm nay đại thúc đã xin được tan ca sớm để về nhà ăn cơm tối. Nghĩ đến hai đứa trẻ ở nhà sẽ bày một bàn tiệc lớn ngào ngạt ngon lành liền nhẫn không được mà chạy càng ngày càng nhanh hơn.
Lúc này còn đang mải vội vàng trở về, đại thúc Tiêu Tử Nhưng làm sao có thể chú ý đến một kẻ đã theo mình từ lúc tam tầm đến bây giờ được kia chứ?
Theo thời gian trôi qua, đại thúc sắp trở về đến căn hộ ấm áp của mình thì trời như trêu chọc, thình lình xuất hiện một người đàn ông lấy khăn tay chụp vào mũi cùng miệng của đại thúc, khiến hắn còn chưa kịp giãy dụa đã liền ngất đi…
Chỉ có thể nói rằng diễn viên cũng thật quá ngu ngốc, người đàn ông đội mũ có chữ T kéo đại thúc vào cốp xe, đưa người đến một cái nhà kho ở nơi thật hẻo lánh…
Hai huynh đệ mang cõi lòng đầy chờ mong baba trở về. Bỗng nhiên điện thoại của Ám Vũ bất chợt đổ chuông, cậu vội vàng cầm lên xem, là baba gọi về! Tuy còn đang nghi hoặc rằng tại sao baba lại đi dùng số lạ, nhưng cậu vẫn rất nhanh mà bắt máy. Nhưng… bên tai lại truyền đến…
“Biết tôi là ai không?”