Ác Ma Song Bào Thai

Chương 57: Chương 57: Thiệt tình




Editor: Du Bình.

Không biết nói gì hơn… Thật là! Không biết ai mới là đứa nhóc ngốc nghếch đây?

“Được! Được! Ngoắc tay nào! Nói dối là đứa trẻ không ngoan…” Tiết Dật khẽ đẩy bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình ra, câu lên ngón út… Hành động xong mới thấy… mình đúng là đồ ngốc mà!

“Nói cho con biết… Hôm nay… ba gặp được một người bạn rất tốt…” Nụ cười của Tiêu Tử Nhưng càng ngày càng tươi hơn, phảng phất như cười từ trong lòng.

Tiết Dật vốn vẫn còn quanh quẩn với suy nghĩ: “Mình là đồ ngốc!” nghe cái gọi là bí mật của y. Nhưng vừa được thông, trừ bỏ kinh ngạc… còn có quá nhiều kinh hỉ! Chưa kịp phản ứng, Tiêu Tử Nhưng đã tiếp lời…

“Cậu ấy đối với ba tốt lắm! Chuẩn bị rất nhiều món ngon mời ba ăn… Ngoại trừ… Vũ nhi, Vân nhi với mẹ ra thì chưa có ai đối xử với ba ôn nhu như thế! Trong lúc tâm trạng ba không tốt cậu ấy còn ai ủi ba nữa… Đúng rồi, tên cậu ấy là Tiết Dật… Hì, Vũ nhi, Vân nhi… các con mau hâm mộ ba đi…” Thật giống một đứa bé ngây ngô cười, y không quên khoe khoang.

“Haha… Không ngờ… anh lại ngốc đến vậy… Không ngờ… anh lại là người đầu tiên thật tâm coi tôi là bạn tốt… Đúng là…” Tiết Dật thất bại nhìn Tiêu Tử Nhưng chìm sâu vào giác ngủ, đây là lần đầu tiên anh gặp được người đơn thuần đến thế… Bị người xấu gạt còn ngây ngốc tưởng rằng đó là bạn tốt của mình… Đối với người thế này anh biết xuống tay ra sao?

Bạn bè… Từ này đã bao nhiêu năm anh không được cảm nhận… Bên người đều là những kẻ ham tiền tài, thế lực của mình… Còn bạn bè thân thiết thật sự, chính anh chưa từng được cảm nhận qua…

“Ai… Thua anh rồi… không biết làm gì tiếp theo đây…” Tiết Dật phủ chăn cho thật tốt, bất đắc dĩ nhìn người trên giường ngủ say nhưng vẫn nắm chắc áo anh, đành phải chờ y nới lỏng tay thì mới đi được.

Thôi thì, đem kế hoạch lần này hủy đi…

Kết quả… đến sáng Tiêu Tử Nhưng mới có ý định buông tha, còn Tiết Dật ngồi bên giường cả một đêm.

Đánh răng rửa mặt xong, anh tính toán đưa đại thúc về nhà, tiếp tục để y ở lại đây chỉ sợ hai người kia sẽ phát điên mất. Từ trên giường ôm lấy y, xem ra thuốc ngủ này còn phải tác dụng thêm một lúc nữa… Đến trước cửa xe, sau này chắc không còn khả năng gặp mặt nhau nữa…

Cẩn thận đặt đại thúc lên ghết phụ, đang muốn mở cửa ghế lái thì trước mắt xuất hiện một chiếc xe đen sang trọng… Từ bên trong đi ra, là… Cha?

“Lâu rồi không gặp con! Tiểu Dật!” Chủ tịch Tiết thị – Tiết Xích đến gần anh.

“Cha…” Tiết Dật không hiểu, cha tại sao lại đột nhiên tìm anh? Mấy năm nay không hề quan tâm, cho tới nay phi thường lãnh đạm với con trai mà…

“Đây là nhược điểm của chủ tịch Ám thị? Thật nhọc công con bắt người!” Tiết Xích liếc mắt ra đằng sau. Một tiếng lệnh, hai vệ sĩ cao to mặc đồ đen mở cửa xe, trói gô đại thúc lại, chuẩn bị khiêng đến cốp xe.

Đúng lúc đó, một bàn tay ngăn trở hành động khiêng người của bọn chúng. Là Tiết Dật!

“Cha định làm gì?” Đây là lần đầu tiên Tiết Dật lạnh lùng với cha. Khoảnh khắc anh nhìn thấy những kẻ kia thô lỗ với đại thúc, một cỗ xúc động lập tức khiến anh sinh ra phản ứng mãnh mẽ.

“Con không thấy sao? Cha muốn bắt nó, đem nó ra uy hiếp Ám Vũ, Ám Vân… Cha chắc chắn chúng nó sẽ không làm ngơ được đâu! Con buông tay ra! Hay là muốn chống lại ta?” Tiết Xích lãnh đạm nhìn con trai.

Lại là cái ánh mặt này… Trong đầu vốn dĩ không cam nhưng vẫn buông tay ra rồi trơ mắt nhìn đại thúc bị đưa lên xe, còn cha anh ngay sau đó cũng rời đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.