Editor: Du Bình
Tám năm trước…
Vào một buổi tối…
“Tiểu Nhưng! Tiểu Nhưng! Tại sao con lại không nói lời nào?” Tiêu Linh Khâu đối với Tiểu Tử Nhưng trầm mặc mà trở nên kinh hãi.
Ánh mắt y lơ lửng trong không trung, ngu ngơ ngồi trên giường, tựa hồ như không hề nghe thấy những lời bên tai.
“Con đừng dọa mẹ mà Tiểu Nhưng! Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?” Hốc mắt bà đã bắt đầu xuất hiện nước mắt…
Bỗng nhiên, đại thúc chầm chậm quay đầu về phía bà, ấp úng gọi: “Mẹ… mẹ…”
Thấy con trai cuối cùng cũng có phản ứng, nước mắt không thể nào khống chế nổi mà rơi xuống làm cho Tiêu Tử Nhưng sợ hãi.
“Mẹ! Mẹ! Sao mẹ lại khóc?” Tiêu Tử Nhưng không hiểu ra sao, chỉ có thể đưa giấy ăn đến cho người mẹ đang khóc đến hoa lê đái vũ của mình.
“Tiểu Nhưng à, nói cho mẹ biết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?”
Tiêu Tử Nhưng hạ mi mắt, yên lặng rồi nói: “Mấy tháng trước, con nhặt được hai đứa con trai trong ngõ hẻm. Lúc đó chúng bị thương, con lại không đành lòng bỏ lại, liền đưa về nhà chăm sóc. Đôi song sinh đó nói rằng chúng là cô nhi không có nhà để về, hy vọng có thể ở lại chỗ con. Mà con lại chẳng có thể yên tâm để hai đứa trẻ phải lưu lạc bên ngoài nên đem chúng giữ lại. Ở chung một thời gian, con thấy rằng chúng không giống những đứa nhóc khác thường xuyên cãi nhau mà luôn ngoan ngoãn đợi con về nhà…” Nói đến đây, trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Nhưng mà những ngày bình yên qua không được lâu, về sau liên tục xảy ra những chuyện rất kỳ quái. Cuối cùng… không biết vì sao… đã xảy ra một việc…” Đại thúc ngập ngừng nửa ngày, còn chưa nói đến sự tình ra sao, mặt đã đỏ hồng hết cả!
“Con mau nói rõ ràng một chút! Mẹ nghe không có hiểu cho lắm!” Tiêu Linh Khâu nhìn biểu tình quái dị của Tiêu Tử Nhưng, trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Ách… chính là… cái kia…” Đại thúc giống như một nữ sinh e thẹn, xoay người vùi mặt vào gối đầu.
“Cái gì?! Con nói là cùng hai đứa nhóc kìa làm cái chuyện…? Là con buộc chúng hay tự nguyện?!” Tiêu Linh Khâu thiếu chút nữa là té xỉu! Khí chất bao nhiêu cũng không còn, lớn tiếng hỏi y. Mặc dù bà đã được nghe qua nam giới cũng có thể phát sinh sự tình kia, nhưng chưa từng nghĩ đến con trai mình lại là đồng tính luyến ái! Chưa hết, còn phát sinh với hai dứa nhóc? Tuy rằng bà tin rằng Tiểu Nhưng sẽ không có khả năng bắt ép được người khác, nhưng mà vẫn nên hỏi cho rõ ràng.
“Mẹ… không phải…” Tiêu Tử Nhưng đỏ mặt giải thích.
“Cuối cùng là sao? Chẳng lẽ mẹ hiểu lầm?” Bà nghi hoặc nhìn y.
“Con không ép chúng… nhưng mà… con là… phía dưới…” Để nói được những lời này, cơ hồ y đã phải dùng hết sạch khí lực, mặt cũng đỏ đến muốn nổ tung!
“…” Tiêu Linh Khâu thật sự không biết nên nói gì! Phát sinh cái gì thì cũng bỏ qua đi, nhưng mà con mình lại ở… phía dưới… Tuy rằng diện mạo Tiểu Nhưng không xấu, ngược lại còn có một cỗ khí chất cương nghị. Mà hai đứa trẻ kia… tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường!