Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)

Chương 25: Chương 25: Gây phiền phức muốn chết -4




Một kết quả mà không ai dự đoán được chiếc ghế đó bay về phía quả cầu kia mang theo một chút phong nguyên tố của Mộ Dung Như Tuyết nhưng làm cho chiếc ghế bay nhanh hơn đuổi kịp quả cầu kia.Khi hai vật đụng vào nhau ngọn lửa đã đứng lại không chạy về phía của Thảm Thanh Hải nữa chậm rãu tắt dần còn chiếc ghế kia thì chỉ còn mảnh vụn ma thôi trong tiếng hít thở của mọi người

Thẩm Thanh Hải đang chờ đợi cơn đau đớn đến nhưng hắn đợi mãi không thấy quay người lại thì không thấy quả cầu lửa kia đâu chỉ thấy những vụn gỗ đã cháy tàn đang không biết chuyện gì sảy ra

Còn Mộc Thanh Loan chứng kiến cảnh này thì vô cùng tức giận đã sắp thành công rồi mà có người phá hỏng thật là chó chết mà.Quay lại nhìn xung quanh xem là ai lớn giọng quát

Là ai đã giúp đỡ hắn ta Vừa nói Mộc Thanh Loan vừa nhìn xung quanh xem kẻ nào dám to gan cản trở công việc dạy dỗ người của nàng từ trước đến nay chưa ai giám làm như vậy

Đôi mắt của Mộc Thanh Loan lướt qua lướt lại qua đám người ai cũng không giám ngẩng đầu lên.Nhưng lướt qua một người bỗng dưng dừng lại bởi vì quanh người nàng ta có rất nhiều ghế rất dễ động thủ.Người này chắc khoảng tám đến chín tuổi, từ trên xuống dưới đều mặc màu tím những hoa văn chấm nhỏ li ti càng làm nổi bật lộ rõ vẻ quý quái nhàn nhã mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều rất nhẹ nhàng thánh thoát phong thái này những gia tộc lớn nhất ở đây vẫn rất có khó được.So với Mộc Thanh Hoa thì nàng ta biết cách nhìn người hơn nhiều biết đụng vào người nào lên đụng không lên đụng vào người nào.Nhưn điều làm nàng ta hiếu kì đó chính là tại sao nha đầu a lại đội mũ đội đầu chẳng nhẽ khuôn mặt của nàng ta quá sấu hay sao không biết dưới mũ khuôn mặt thế nào ta. Phải quan sát đối thủ trước đã dùng tinh thần lực quan sát Mộ Dung Như Tuyết,điều mà nàng ta cảm thấy bất ngờ đó chính là không cảm nhận được nguyên tố giao động trên người nha đầu này hơn nữa ngay cả chiến khí cũng không có thì chắc chắn là phế vật.Nở nụ cười lạnh chỉ là phế vật mà thôi tưởng gì chắc là sinh gia trong một gia tộc giàu có đó nhưng mà phế vật thì sao phải quan tâm chứ

Nàng ta nghĩ như vậy nhưng có một điều nàng ta không nghĩ đến một người như Mộ Dung Như Tuyết là một phế vật nhưng tại sao có thể đỡ được đơn giản chiêu của nàng ta như vậy chứ đó cũng là điều làm cho nàng ta hối hận cả đời.Nhưng điều này nói sau đi dù gì cũng là sau này.Mộc Thanh Loan tiến dần về hướng của Mộ Dung Như Tuyết lớn giọng hỏi

Là ngươi giúp hắn đúng không

Lúc này Mộ Dung Như Tuyết mới nẩng đầu lên, bên cạnh Lôi Trấn vẫn đang ngồi trên bàn nghe được tiếng của Mộc Thanh Loan bổng nhảy phắt lên lưng của Mộ Dung Như Tuyết trừng mắt nhìn Mộc Thanh Loan bằng đôi mắt giống như ý muốn nói nếu ngươi dám lên ta sẽ giết chết ngươi

Điều đầu tiên khi nhìn thấy Mộc Thanh Loan nhìn thấy Lôi Trấn thì chỉ có miêu tả bằng ma sủng này thật đáng yêu để hình dung nhưng khi nhìn thấy đôi mắt như muốn giết người của nó thì nàng cảm thấy bản thân mình hoàn toàn như ớn lạnh lên không dám đặt sự chú ý vào nó

Ta giúp đỡ thì sao Mộ Dung Như Tuyết vừa uống trà vừa nói, trực tiếp khẳng định từ trước đến giờ nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì nàng làm nàng sẽ nhận

Hiển nhiên Mộc Thanh Loan không ngờ tới Mộ Dung Như Tuyết sẽ nhận chính mình làm không từ chối.Trước đến giờ chưa từng cố ai giám xen vào chuyện của nàng bởi vì họ không giám hơn nữa các trưởng lão va gia chủ chỉ khuyên giải nàng mà thôi chuyện này chỉ có thể nói Mộ Dung Như Tuyết là người đầu tiên

Ngươi giám Mộc Thanh Loan tức giận quát

Ngươi phá hỏng bữa ăn của ta bây giờ ngươi lại hỏi ta có giám không.Muốn biết ngươi thử xem sao Mộ Dung Như Tuyết vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra vũ khí quen thuộc của mình thanh sáo ngọc tinh tế và trang nhã

Nếu ta thử thì sao Mộc Thanh Loan vênh vênh tự đác nói một phế vật như vậy nàng sợ gì chứ

Trong lúc đó trên người của Mộ Dung Như Tuyết cũng tản ra uy áp của ma pháp sư cấp 9 sơ kì trức tiếp hướng về phía của Mộc Thanh Loan hạ uy áp

Khuôn mặt của Mộc Thanh Loan trắng bệch hiển nhiên không thể tin nổi lại đụng vào ma pháp sư cấp 9.Nhưng chưa kịp phản ứng lại Mộ Dung Như tUyết đã phóng uy áp về phía mình khiến chân nàng như muốn nhũn ra trực tiếp không đứng vững mà ngã xuống.Máu trong người của Mộc Thanh Loan giống như đang muốn sôi trào lên chảy ra ngoài nhưng nàng đang kiềm chế chính mình để không cho mình trực tiếp thổ huyết ở đây máu giồn lên cổ họng khiến nàng cảm giác được một trận tanh ngòm nơi cổ họng mình mãi mới áp chế được

Gây phiền phức muốn chết Mộ Dung Như Tuyết lạnh giọng nói.Vốn nàng chỉ muốn cô ta nghe lời bỏ đi mà thôi nay không nghe lời chỉ trách đầu óc cô ta quá ngốc mà thôi

Trái tim của Mộc Thanh Loan run cầm cập bây giờ nàng nàng thật sự hối hận rồi.Đang muốn làm sao thoát thân thì nghe thấy tiếng của Mộ Dung Như Tuyết quát lớn

Còn không mau cút

Được ta cút Vừa nói đám người vừa này đứng sau lưng của Mộc Thanh Loan đỡ nàng ta dậy đi ra khỏi quán trọ.Mà Mộc Thanh Loan không giám quay đầu lại bởi vì bây giờ nàng biết nàng có bao nhiêu mất mặt

Chương tiếp:Người bạn đầu tiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.