Hoàng Anh thừa biết nó sẽ không tin những lời của anh nói ngoại trừ anh đem bằng chứng ra để xác thực, nó đang rất câm phẫn về việc anh giam lõng nó ở đây nhưng tất cả những điều mà anh làm cũng chỉ vì anh yêu nó, với những bức ảnh đã được anh sai người chụp lén Trần An An và Hắc Tử Minh thân mật với nhau ở bệnh viện, nó không thể không tin.
- Không...không thể nào... - nó không muốn trở thành kẻ tranh giành người yêu với chị gái mình. Tại sao mọi chuyện lại có thể xảy ra như vậy? Nó phải làm thế nào đây?
- Em chịu tin những lời tôi nói rồi chứ?
Anh thật sự không muốn làm tổn thương nó, nhưng chỉ có cách này thì mới khiến nó chủ động rời xa Hắc Tử Minh.
- Ra ngoài! - nó hét lên một cách câm phẫn.
- Minh Vi, em...
- Tôi bảo anh cút ra ngoài! - tâm trạng của nó bây giờ rất hoảng loạn. Nó chỉ muốn một mình để tịnh tâm suy nghĩ.
- Được... em bình tĩnh lại đi. Anh ra ngoài là được mà - Hoàng Anh không còn cách nào khác ngoài việc chiều theo ý của nó lúc này. Anh ra ngoài nhưng vẫn không quên sai người trông coi nó, lỡ như nó suy nghĩ dại dột thì vẫn có người ngăn cản.
Tâm trạng của nó... giống như ngồi ở đáy vực sâu. Nó cảm thấy bản thân mình thật giống một đứa trơ trẻn, kết hôn với người đàn ông mà chị mình yêu, nhưng ban đầu Hứa Minh Vi không hề biết đến chuyện Trần An An thích Hắc Tử Minh, nó luôn nghĩ chị gái của mình và Nhật Nam ở bên nhau là vì bọn họ có tình cảm đặc biệt. Nhưng không... mọi chuyện điều chỉ do một mình nó dự đoán, nó tự nhận mình sai rồi. Nếu như nó biết được điều này sớm hơn, thì nó đã không bao giờ đụng vào đóa hoa anh túc này rồi. Phải làm sao nó có thể buông bỏ Hắc Tử Minh đây?
Không... nó không thể!
Nó đã yêu hắn mất rồi, nhưng nó cũng không thể làm tổn thương An An. Cô ấy là chị gái của nó, sức khỏe cô ấy lại yếu như vậy. Nếu cô ấy biết được chuyện em gái của mình cướp người đàn ông mà cô yêu nhất, cô ấy nhất định sẽ không chịu nổi cú shock này.
Hạ Minh Vi phải làm gì mới tốt đây?
______________________
Lúc này, ở biệt thự Trần gia.
- Rốt cuộc thì Minh Vi đã đi đâu chứ? Chúng ta đã cử người đi tìm con bé khắp nơi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tính tức - ba của nó lo lắng đến nỗi sức khỏe yếu kém, gương mặt hốc hác mệt mỏi.
- Ba... ba đừng lo. Con tin cô ấy có thể bảo vệ tốt cho mình trước khi chúng ta đến - Hắc Tử Minh cố gắng trấn an ba vợ của mình. Tuy rằng nói như vậy nhưng hắn vẫn không thể bình tĩnh được, tâm trí của hắn đang rất rối bời nhưng hắn đang cố gắng để giữ bình tĩnh hết mức có thể vì hắn còn phải nghĩ cách tìm ra nó.
Trần An An ở trên lầu, cô nghe thấy cuộc nói chuyện của ba mình và Hắc Tử Minh. Thái độ căm ghét của cô đối với Hứa Minh Vi đã trở nên thù hận hơn. Giờ đây cô ấy luôn nghĩ, sự xuất hiện của nó đã cướp đi tất cả những người mà cô yêu thương bao gồm Hắc Tử Minh, ba của cô, ngay cả người luôn dành cả trái tim của mình để yêu cô cũng đã dần dần có thành kiến sâu sắc với cô.
- Minh Vi... tôi thật sai lầm đã để mọi người biết được sự tồn tại của cô. Chị em gì chứ? Một đứa trơ trẻn như cô không có tư cách trở thành em gái của tôi - sự hận thù của Trần An An có lẽ đã chất cao hơn cả núi.
Trần An An quay lại phòng của mình, cô liên lạc cho người nào đó. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô nở nụ cười nham hiểm và những ý nghĩ độc ác quẩn quanh trong tâm trí của cô. Trần An An dường như đã trở thành một người khác hoàn toàn, cô không còn yếu đuối như trước nữa, sự thay đổi lớn này có phải vì tình yêu mù quáng mà cô tạo nên?
____________
Lam Trạch Viên - biệt thự riêng ở ngoại thành của Hoàng Anh.
Buổi tối, Hoàng Anh vừa trở về nhà sau khi giải quyết một số việc ở ngoài. Anh vừa đến cửa chính thì đã nghe tiếng loảng xoảng phát ra từ phòng của nó. Hoàng Anh nhanh chóng chạy lên xem, cửa đã bị khóa trái, anh không một giây do dự mà đạp cửa xông vào trong. Căn phòng tối om, nước trên sàn lênh láng chảy ra từ phòng vệ sinh. Hoàng Anh có dự cảm không lành, anh vội chạy vào xem thử thì đã nhìn thấy nó nằm ngất trên sàn, vòi nước vẫn đang mở.
- Minh Vi.... em làm sao vậy? Tỉnh lại đi.... người đâu mau gọi bác sĩ đến đây... Cô ấy mà có mệnh hệ gì thì các người cũng đừng hòng giữ mạng...
Hoàng Anh bế nó ra khỏi phòng vệ sinh, anh đặt nó trên giường rồi thay quần áo cho nó.
Một lúc sau, bác sĩ tư nhân của Hoàng Anh đến khám bệnh cho nó.
- Cô ấy làm sao rồi? - Hoàng Anh tỏa ra sát khí lạnh băng.
- Tiểu thư chỉ bị suy nhược cơ thể do không ăn uống mấy ngày liền thôi ạ! Chỉ cần đừng để tiểu thư tiếp tục nhịn ăn, ngày thường đừng để cô ấy buồn phiền thì sức khỏe sẽ ổn định lại bình thường - bác sĩ giải thích một cách mạch lạc.
- Suy nhược cơ thể? - thì ra đồ ăn Hoàng Anh cho người mang đến nó đều không đụng đến sao? Có phải là vì đã mất trí rồi không, ngay cả người con gái mà mình yêu lại không thể bảo vệ tốt cho nó, đã vậy còn khiến nó bệnh nặng như thế này.
- Ông về được rồi. Một lát nữa tôi sẽ cho người chuyển khoản cho ông.
- Vâng thưa thiếu gia.
Sau khi bác sĩ ra về, Hoàng Anh vẫn luôn đích thân ở bênh cạnh chăm sóc cho nó. Anh nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh giá của nó để nó có thể cảm nhận được hơi ấm từ trái của anh. Đợi sau khi nó tỉnh lại, anh lập tức đưa nó về lại thành phố.
___________
Sáng hôm sau
Hứa Minh Vi tỉnh dậy, người đầu tiên nó nhìn thấy đó chính là Hoàng Anh và cũng là người ở bên cạnh chăm sóc cho nó cả đêm. Một thiếu gia giàu có như anh ta, không thiếu người theo đuổi, tại sao anh ta lại cứ chạy theo một người không yêu mình. Hoàng Anh cố gắng như vậy là vì anh không thể tìm được người con gái nào khác để cảm hóa được trái tim của anh. Nó không yêu anh, anh có thể dùng hành động của mình để chứng minh tình cảm chân thật của mình. Một ngày nào đó nó nhất định sẽ rung động thôi.
- Minh Vi, em tỉnh rồi? - Hoàng Anh vui mừng nhưng bỗng dưng anh liền thay đổi thái độ của mình - Em tỉnh rồi thì ăn chút gì đi. Ăn xong tôi sẽ cho người đưa em về nhà - Hoàng Anh trở nên lạnh lùng hẳn.
- Anh nói thật không?
- Hoàng Anh tôi chưa từng biết nói đùa - Hoàng Anh ra ngoài, anh cảm thấy mình thật vô dụng.
Nó cảm thấy khó hiểu khi Hoàng Anh lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, nhưng đây không phải là cơ hội tốt cho nó sao? Chỉ cần rời khỏi đây, nó cần gì phải nghĩ ngợi lý do tại sao.