Ác ma tổng giám đốc, chớ tới gần.

Chương 6: Chương 6: Cảnh Cáo




“ Trà Thanh. Em đợi lâu rồi phải không?” Nghe tiếng nói của Sở Tiết Nhiên ôn hòa vang lên bên tai, Tang Trà Thanh giật mình, cô thu hồi ánh mắt, nhìn Sở Tiết Nhiên khẽ cười rồi lắc lắc đầu. Ánh trăng trong đêm như làn nước bao trùm cả mặt đất.

Ngay tại lúc Tang Trà Thanh nâng mép váy sắp sửa ngồi vào bên trong xe , bỗng có một thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến làm cô cảm nhận được cảm giác quen thuộc.

“ Cũng không cần phiền đến Sở tổng.” Long Cửu vươn tay đem Tang Trà Thanh kéo chặt vào trong lòng, âm thanh cứng ngắc không có chút tình cảm.

Lòng Tang Trà Thanh dần dần trở nên lạnh lẽo, biểu hiện lên đôi mắt đang nhìn con ngươi màu hổ phách của Long Cửu, đường nét của chiếc cằm gãy gọn, tuyệt đẹp.

Cô vẫn là chạy không thoát!

“Ha ha” Sở Tiết Nhiên cười khan hai tiếng lập tức ung dung nói: “Tốt lắm. Cửu thiếu đi thong thả.”

Miệng nói thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tang Trà Thanh đang ở trong lòng Long Cửu.

Tang Trà Thanh hướng về phía Sở Tiết Nhiên khẽ gật đầu.

Động tác vô ý của hai người bọn họ lúc này khiến ánh mắt của Long Cửu bỗng nhiên chuyển biến , giống như lưỡi đao rét lạnh.

Long Cửu không nói một câu kéo Tang Trà Thanh rời đi khỏi tầm mắt Sở Tiết Nhiên, mạnh mẽ đẩy Tang Trà Thanh vào bên trong xe.

Cạch ——

Tiếng cửa xe đóng lại mãnh liệt vang lên, biểu hiện tức giận của hắn lúc này làm cho người ta sợ hãi.

Xe phóng nhanh.

Sở Tiết Nhiên đứng trước chiếc xe của mình, các ngón tay đang mở cửa xe bỗng dừng lại, ánh mắt ảm đạm cơ hồ dung hợp cùng đêm tối.

Xe chạy nhanh, lòng Tang Trà Thanh không yên, cô cảm thấy bất an, cũng không có lòng quan sát cảnh đẹp đang không ngừng xẹt qua.

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên.

Tang Trà Thanh không kịp phản ứng, thân thể đã bị một lực dẫn hút về phía trước , chỉ trong chốc lát đã lập tức ngã về phía sau, lưng đụng thành ghế.

Xe đã chạy tới dưới lầu.

Không khí trầm mặc đến ngạt thở.

Tang Trà Thanh không dám xúc động, không dám hành động, cũng không dám lên tiếng, tay nắm chặt rồi buông lỏng, rồi lại chậm rãi nắm chặt.

Khóe mắt trộm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm của Long Cửu.

Tayphải Long Cửu đặt lên trên tay lái , không nói một câu, đồng tử co rút nhanh thành mũi nhọn màu hổ phách.

Thời gian chờ đợi thật lâu, đôi môi đỏ mọng của Tang Trà Thanh dần dần tái nhợt, lưng cô lạnh cóng giống như đang chịu giá rét, không khỏi run rẩy.

Long Cửu bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt bắn về phía Tang Trà Thanh lạnh lẽo nói: “ Đây là lần cuối cùng, nếu lại có lần tiếp theo, tôi sẽ cho cô biết lừa gạt tôi sẽ có hậu quả gì?”

Hai tay Tang Trà Thanh lạnh như băng nắm chặt lại, ánh mắt biến đổi thế nhưng nhìn không ra là buồn hay vui.

Trong đêm đen, tiếng nhạc chuông điện thoại dồn dập vang lên nghe có vẻ chói tai đến khác thường.

Nhưng Long Cửu lại có vẻ không muốn tiếp điện thoại.

“ Xem ra quan hệ giữa cô và Sở Tiết Nhiên vô cùng thân thiết.” Khóe môi Long Cửu nhếch lên, trên mặt tựa hồ mang theo hơi thở có vài phần cuồng loạn.

Tang Trà Thanh tự dưng cảm thấy sợ hãi, giống như có một cơn ác mộng đang bình thản diễn ra trước mặt cô.

“Tôi không có.” Tang Trà Thanh phát hiện âm thanh của mình rất nhỏ và run rẩy.

Cạch Cụp ——

Tiếng mở khóa xe nương theo tiếng nói run rẩy của Tang Trà Thanh cùng thoát ra, hạ xuống, không cho cô một giây để giải thích.

Tang Trà Thanh cắn cắn cánh môi, cô tháo dây an toàn ra , im lặng xuống xe.

Chuyện khiến cô kinh ngạc chính là cô không hề nghe thấy tiếng bước chân xuống xe của Long Cửu, mà chỉ có tiếng chuông điện thoại không sợ phiền toái kia không ngừng vang lên.

“ Phải vậy không? Lát nữa sẽ tốt thôi. Biểu hiện tốt lắm.” Tiếng nói trầm thấp của Long Cửu trong đêm tối vang lên, lộ ra một tia hạ màn cuối cùng.

Tang Trà Thanh đương nhiên có thể hiểu được lời hắn nói, bên đầu dây kia hẳn là có một cô gái quyến rũ động lòng người đang đợi hắn.

Dừng lại vài giây, sau đó Tang Trà Thanh nâng chiếc váy dài đi về phía cửa.

Long Cửu cúp điện thoại, nhìn thấy thân ảnh Tang Trà Thanh đang rời đi, ánh mắt sắc bén lại mang vẻ rét lạnh.

Sáng sớm. Trên trời thản nhiên có vài đám sương mù.

Tang Trà Thanh đang cầm sách vở đi ra cửa, bỗng nhìn thấy ven đường có một chiếc xe màu đen.

Đứng nghiêm trang ở cạnh cửa, một người đàn ông vận đồ đen là tài xế, nhìn thấy cô đi ra lập tức đi về phía cô.

“ Tang tiểu thư! Ngài Cửu Thiếu phân phó sau này tôi sẽ phụ trách việc đưa đón cô đi học.” Người đàn ông áo đen đối với Tang Trà Thanh gật gật đầu, bình tĩnh nói.

Đưa đón?

Trong thời gian dài như vậy đều không phái người đưa đón, hiện giờ lại quan tâm đến cô như vậy.

“ Không cần. Tôi tự mình đi Taxi là được.” Tang Trà Thanh lặng đi một lát, sau đó lập tức khẽ cười với người đàn ông.

“ Tang tiểu thư. Xin cô đừng làm khó tôi, đây là mệnh lệnh của ngài Cửu Thiếu.” Trên mặt người đàn ông rõ ràng hiện lên tia khó xử.

Tang Trà Thanh nhìn người đàn ông vài giây, chậm rãi nhăn trán, hít vào thở ra một hơi thở cam chịu đầy bất hạnh, sau đó ngồi vào bên trong xe.

Hắn không phải là phái người tới đưa đón cô, rõ ràng là đang theo dõi cô.

Chắc là sợ cô cùng Sở Tiết Nhiên gặp mặt.

Đây tuyệt đối không phải do hắn để ý cô, hẳn là đồ vật của Cửu Thiếu thì không cho phép việc được người khác ngấp nghé.

Tang Trà Thanh thở dài nhìn ra bên ngoài cửa xe, khóe môi cố gắng tạo ra một nét tươi cười thoáng hiện, mà đáy lòng lại ẩn chưa một nỗi chua xót đau đớn, thật lâu vẫn không thể tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.