Ác ma tổng giám đốc, chớ tới gần.

Chương 11: Chương 11: Đáy Lòng Rung Động




Venice

Thành phố xinh đẹp trên nước

Tang Trà Thanh đơn độc đứng ở một nhịp cầu có hình vòm của cây cầu bằng đá cẩm thạch, cảm giác giống như đang bồng bềnh trên làn sóng xanh, cảnh tượng lãng mạn như mộng, làn nước uốn lượn theo sóng nhấp nhô đầy tình thơ ý họa, khiến cho thật lâu vẫn không rời mắt đi được.

“Đây là cầu Rialto nổi tiếng.” Thanh âm trầm thấp của Long Cửu quanh quẩn ở bên tai Tang Trà Thanh.

Cảnh đẹp trước mắt thoạt nhìn thật đặc biệt, có lẽ vì thế mà ánh mắt Tang Trà Thanh đối với Long Cửu cũng không còn lạnh lùng như trước.

“Anh vì sao lại dẫn tôi tới nơi này?” con ngươi Tang Trà Thanh chằm chằm nhìn Long Cửu, phảng phất giống như hai hồ sâu đầy ma lực, cơ hồ hút Long Cửu vào sâu khôn cùng.

Cô quả thật cảm thấy khó hiểu, ở trên phi cơ cũng như vậy.

Hôm trước hắn còn phẫn nộ chuyện cô cùng Sở Tiết Nhiên rời khỏi bữa tiệc, hơn nữa trừng phạt cô nghiêm chỉnh một buổi tối, vì sao sau khi cô bị ngất tỉnh dậy hết thảy đều thay đổi.

“Không vì sao cả, bởi vì tôi muốn đến.” Bàn tay to Long Cửu ôm lấy Tang Trà Thanh và trong lòng, cảm xúc mềm mại làm cho tim của hắn rung động.

“Anh đừng như vậy, có rất nhiều người.” tay nhỏ bé của Tang Trà Thanh đẩy Long Cửu ra, trên mặt hiện lên đỏ ửng.

Mặc kệ Long Cửu vì sao lại chuyển biến, dù thế nào đi nữa hắn chính là một dạng người âm tình bất định, ít nhất cô cũng có thể hưởng thụ nhu tình này trong chốc lát.

“Rất nhiều người thì sao?” khóe môi Long Cửu khẽ mỉm cười nói, mang theo mị lực không kiềm chế được.

Tang Trà Thanh lười cùng hắn tranh luận, nhìn xem cảnh đẹp trước mắt, cảm thấy tâm tình mình cũng phá lệ thoải mái hơn, trong lòng căng thẳng cũng chầm chậm nới lỏng.

“Đi, tôi đưa em đi chơi thuyền.” Long Cửu lôi kéo Tang Trà Thanh, thanh âm dày đặc.

Tang Trà Thanh mặc cho do hắn lôi kéo, trong lòng cũng tăng thêm dũng khí, từ sâu trong lòng có những rung động dịu dàng ấm áp, giờ phút này đang nhộn nhạo mở ra.

Đây là ông trời đang cho cô những khoảnh khắc hoài niệm sao?

Để cho hai người lúc sắp kết thúc có một kỷ niệm để nhớ sao?

****************

Ban đêm Venice trong vắt mê người, mặt hồ trong suốt như gương, những ánh sáng ban đêm phản chiếu trên mặt hồ cũng không hề có chút động đậy.

Tang Trà Thanh cùng Long Cửu ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, tạo hình độc đáo, thưởng thức kiến trúc cổ xưa ở hai bên hồ.

Tang Trà Thanh cảm thấy cảnh sắc như trong mộng, hơn nữa Long Cửu bên cạnh vẫn nhẹ nhàng dịu dàng khiến cho có một cảm giác ấm áp chạy sâu vào đáy lòng của cô.

“Chiếc thuyền nhỏ này có một cái tên rất đặc biệt: Gondola.” Long Cửu từ phía sau đem Tang Trà Thanh ôm vào trong ngực, cằm tỳ trên đầu cô, nhìn cùng một hướng với cô.

“Gondola?” Tang Trà Thanh nhíu mày, có chút khó khăn lập lại một lần câu này bằng tiếng ý.

“Còn nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt trên chiếc du thuyền kia không? tôi chính là dựa theo thuyền này đặt tên Cống Đa Lạp Hào.” Long Cửu cúi đầu, tiếng nói từ đỉnh đầu Tang Trà Thanh truyền đến.

Tang Trà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Long Cửu hơi hơi mở miệng, vào lúc Long Cửu nghĩ cô định nói gì đó, thì bên tai nghe được một tiếng thở dài: “haiz”

Long Cửu càng ôm cô chặt hơn, nói: “chúng ta quay về khách sạn đi, thân thể em vẫn chưa khỏe hẳn, ngày mai tôi tiếp tục mang em đi du ngoạn.”

“Ngày mai?” Hơi thở nóng hổi của Long Cửu vây quanh cổ Tang Trà Thanh, tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng khiến trái tim cô co thắt

Long Cửu không đáp lại cô, cánh tay thật dài đem cô gắt gao vây hãm ở trong lòng mình, môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị mang theo nụ cười.

***************

Trong khách sạn.

Màn đêm che lấp màu xanh của bầu trời, trong bóng đêm chỉ lấp lánh một ánh sao.

“Tôi tự mình dùng được rồi.” Tang Trà Thanh ngồi dậy, nhận chén nước trong tay Long Cửu.

Long Cửu đem viên thuốc cầm trong tay đặt vào lòng bàn tay cô, hai mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.

Tang Trà Thanh rất nhanh cầm viên thuốc trong tay uống vào, sau đó đem nước trong ly thủy tinh cũng uống hết rất nhanh, có chút khẩn trương nhìn lên Long Cửu.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” dung mạo tuấn tú của Long Cửu nổi lên ba phần tà khí, hai tay chống ở bên giường, đem Tang Trà Thanh vây trong phạm vi của mình, thanh âm khản đặc.

“A…” Tang Trà Thanh lặng đi, mở trừng hai mắt.

“Em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ khống chế không nổi mà muốn em!” giọng nói biếng nhác nhưng mang theo khí phách vương giả, nói xong hắn vùi mặt vào mái tóc dài của Tang Trà Thah, tham lam ngửi lấy hơi thở, mùi hương tự nhiên trên người cô.

Trong lòng Tang Trà Thanh khẽ nảy lên, giọng điệu thân mật của Long Cửu liên tiếp trong những ngày này khiến cô có chút không quen.

“Bác sĩ đã nói thân thể của em quá yếu rồi, hơn nữa cảm lạnh do mắc mưa cho nên không thích hợp làm vận động kịch liệt.” Long Cửu dứt khoát đem Tang Trà Thanh ôm vào trong ngực, hưởng thụ lấy thân thể mềm mại, khiến lòng hắn cũng có cảm xúc mềm mại.

“Nhưng mà hiện tại tôi muốn…” Long Cửu nắm bả vai của cô, con ngươi màu hổ phách thẳng tắp nhìn vào cô, kiêu căng lãnh mạc thường trực trên mặt hoàn toàn biến mất, môi hiện lên một nụ cười tà.

Nhìn thấy hai tròng mắt Long Cửu dần dần trở nên sâu xa, hai tay Tang Trà Thanh co trước ngực, bất an nhìn Long Cửu.

Long Cửu nhìn thấy Tang Trà Thanh phản ứng theo bản năng, không cảm thấy buồn cười chẳng lẽ là vì một đêm kia điên cuồng làm cô sợ đến như thế. Cô cùng hắn đã lâu như vậy, hẳn là hiểu rõ nhất hắn mạnh như thế nào mới đúng!

Có điều coi như hắn có thèm muốn thế nào, lúc này thân thể cô còn chưa khỏe hắn còn chưa có đói khát đến mức như vậy!

“Em yên tâm, tôi sẽ đợi sau khi em khỏe lại.” giọng nói tuy mập mờ, nhưng cũng không khó nhận ra được sự quan tâm.

Hắn nói như vậy làm cho trái tim Tang Trà Thanh theo thói quen lại tạm dừng vài giây.

“Có điều…” khóe miệng Long Cửu thoáng hiện lên ý cười, cố ý đem âm cuối kéo đến rất dài.

A…

Long Cửu dùng hành động chứng minh lời hắn muốn nói, môi mỏng phong trụ đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên.

Đầu lưỡi nóng rực chọc ghẹo theo cái lưỡi kia non mềm thật sâu mút hôn, tình cảm mãnh liệt, điên cuồng lại quả quyết.

Như là qua một thế kỷ dài lâu, Long Cửu chậm rãi buông ra Tang Trà Thanh ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là lễ chúa cứu thế ở Venice, em sẽ thích.” Long Cửu đứng dậy vuốt vuốt sợi tóc trên trán cô thản nhiên nói.

“Anh…” Tang Trà Thanh lại theo bản năng túm lấy cánh tay Long Cửu, rồi lại không biết nên nói cái gì.

“Sao vậy? luyến tiếc anh?” đáy mắt Long Cửu hiện lên ý cười ôn nhu làm cho Tang Trà Thanh nhìn có chút sửng sốt.

“Không có.” Tang Trà Thanh như là chạm phải khoai lang phỏng tay, bỏ cánh tay Long Cửu ra, trong lòng ngăn không được nhộn nhạo…

Long Cửu cười khẽ, đi tới ghế salon đối diện, bắt đầu lật dở văn kiện trong tay, thỉnh thoảng xoa xoa thái dương.

Tang Trà Thanh nằm ở trong chăn lẳng lặng nhìn Long Cửu đến thất thần.

**********************

Trên hồ nước tĩnh mịch dần hiện lên những tia nắng mặt trời ban sớm, trải dần sắc màu, nhuộm đỏ cả vùng chân trời phía xa.

Tang Trà Thanh cùng Long Cửu đi ở hoa viên gần quảng trường hoàng gia, dọc theo bậc thang đá cẩm thạch đi xuống dưới đến bên cạnh kênh đào, đi cho đến trời chiều, tiếng bước chân vang vọng trên phiến đá, đường nhỏ nói không nên lời sự yên lặng mê người.

Tang Trà Thanh có chút buồn cười nhìn bên cạnh mình, Long Cửu, lúc này tuấn mi đã muốn hơi hơi nhíu lại.

Nói vậy hắn hẳn là mệt chết đi chứ, hai người cứ như vậy đi bộ, đi cả ngày rồi, ở Venice chỉ có thuyền nhỏ là thay công cụ đi bộ, căn bản không có loại xe khác để đi.

Vừa mới ngồi ở trên thềm đá nghỉ ngơi một chút bỗng nhiên bầu trời sáng hơn một chút.

Vô số pháo hoa ở trên bầu trời tận tình bắn ra, bầu trời tối đen điểm xuyết vô số giải ngũ sắc tuyệt đẹp

“Xem ra pháo hoa đã bắt đầu bắn rồi, đây chính là một kỳ cảnh ở Venice mỗi năm một lần!” Long Cửu mỉm cười, tiếng nói trầm thấp.

“Oa… thật đẹp!” Tang Trà Thanh cảm thán nhìn lên trên bầu trời cảnh đẹp hoa mỹ cơ hồ cũng làm cho cô xem đến say mê.

“Nhìn xem này.” Long cửu không biết từ đâu lấy ra một cái hộp nhỏ giơ ở trước mặt Tang Trà Thanh

“Đây là cái gì?” Tang Trà Thanh nhìn cái hộp nhỏ tinh xảo trước mắt.

“Mau mở ra xem.” Khóe môi Long Cửu gợi lên một đường cong, tuấn dung cũng lộ ra vẻ dịu dàng.

“Việc này…” Tang Trà Thanh nhìn thấy trong hộp có một chiếc dây chuyền, lấy tay che miệng lại.

Là một dây chuyền kim cương hồ điệp như trước!

Trời ạ!

Cô cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua một chiếc dây chuyền xa hoa đến vậy, kim cương thật chói mắt!

“Tôi giúp em đeo.” Các ngón tay đem dây chuyền trong hộp cầm lên, sau đó nhẹ nhàng đeo lên cổ Tang Trà Thanh.

“Đây chính là trang sức nổi tiếng nhất Venice, nhà thiết kế tự mình thiết kế toàn bộ, thế giới chỉ có một cái này thôi, thích không?” ngón tay Long Cửu dừng lại ở cổ của cô vẽ nên các vòng tròn.

“Vâng.” Tang Trà Thanh thành thực gật gật đầu, ngón tay sờ sờ chỗ dây chuyền xa hoa trên cổ, nở nụ cười tự nhiên.

“Dây chuyền đắt như vậy kỳ thật không thích hợp với tôi, anh quá lãng phí rồi.” Ngữ giọng Tang Trà Thanh lại thấp xuống, giống như tảng băng sâu nhất dưới hồ.

“Không hề lãng phí, em không phải biết đối với tôi, phụ nữ luôn luôn là quan trọng nhất sao, hơn nữa đối với phụ nữ, tôi luôn hào phóng.” Môi mỏng Long Cửu dán tại bên tai của cô thì thầm.

Tang Trà Thanh nguyên bản vui mừng, con mắt sáng xẹt qua một nét thoáng hiện vẻ lo lắng, ôn nhã tươi cười cũng có chút ảm đạm khó khăn nói: “Đúng vậy, anh đối với phụ nữ đều xa xỉ như vậy.”

Lời nói của Long Cửu mặc dù có chút mờ ám nhưng cũng sắc bén vô cùng lập tức kéo Tang Trà Thanh tỉnh mộng.

Tang Trà Thanh lặng lẽ nắm chặt các ngón tay, mấy ngày nay cảm tình bị lạc đối Long Cửu trước đây đều đã cùng nhau kéo về, làm sao lại có thể tin rằng sẽ đối với chính mình khác đi chứ.

Cái gì mà nhu tình trong chốc lát?

Cùng lắm, chỉ là phương thức Long Cửu cưng chìu phụ nữ mà thôi!

Buồn cười, qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ mình còn chưa hiểu rõ sao???

Hắn là Cửu thiếu, đương nhiên sẽ không bạc đãi phụ nữ của hắn!

Nghĩ vậy Tang Trà Thanh lấy tay cầm lấy, muốn cởi bỏ dây chuyền ra, cô cảm thấy được cô vẫn hợp với dây chuyền bạch kim trước hơn.

“Em làm gì vậy, vừa mới rồi không phải nói thích sao?” Ánh mắt Long Cửu nhất thời trở nên thập phần đáng sợ, thanh âm cũng có chút chìm xuống, quanh quẩn không khí ở giữa hai người vừa rồi hài hoà một chút đã trở nên tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

“Tôi chỉ là sợ đeo trên cổ sẽ khiến nhiều người chú ý, hơn nữa trên cổ tôi đã có đeo rồi, dây chuyền đắt như vậy, tôi nghĩ tôi không nên giữ.” Tang Trà Thanh tận lực lấy thanh âm dịu dàng của mình đáp lại Long Cửu, lúc này Long Cửu đã giận, Tang Trà Thanh không phải không phát hiện ra, cho nên cô không có ý định tiếp tục chọc giận hắn.

Tang Trà Thanh bất đắc dĩ đối với chính mình khó chịu, hắn không nên sủng ái cô như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.