Ánh trăng mông lung chiếu vào trải khắp biệt thự xa hoa, xe thể thao màu bạc chậm rãi chạy vào trong biệt thự.
Tang Trà Thanh ngồi bên cửa sổ, trán tỳ lên tấm thủy tinh trong suốt, nhìn xa xa về phía biển khơi đang bị đêm đen nuốt lấy.
Ánh mắt trống rỗng ngắm nhìn ánh trăng, trong lòng thì thào.
“Nhanh thôi cũng đã sắp xong rồi.”
Ngón tay mảnh khảnh lướt lên tấm thủy tinh cửa sổ, đáy mắt hiện một tia dịu dàng…
Cô có thể trở về nhà rồi…
Ba, ba có khỏe không?
Gió đêm mùa hè thổi hết tiếng thì thầm của cô, không để lại chút dấu vết.
Long Cửu vận một thân quần áo lễ phục
cắt vừa khéo làm nổi bật cơ thể to lớn, hai chân thon dài, ánh mắt hơi
hơi nheo lại nhìn giữa phòng ngủ trống trải, lạnh lẽo một hình bóng mơ
hồ.
Tang Trà Thanh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ, chợt thấy một bóng đen của Long Cửu, bỗng nhiên cảm thấy rùng mình kinh sợ.
Long Cửu tay đút túi quần, từng bước một đi đến bên Tang Trà Thanh
Thân hình cao lớn đứng ở cửa sổ khiến cho trong phòng ngủ lớn như vậy đã tràn ngập hơi thở nam nhân lạnh cứng.
Một bộ lễ phục mềm mại rơi xuống trước mặt Tang Trà Thanh, dưới ánh trăng sáng lên ánh kim lóng lánh.
“Thay nó.” Long Cửu liếc Tang Trà Thanh đang ngồi dưới đất, lạnh lùng ra lệnh.
Tang Trà Thanh vươn tay chạm vào bộ lễ phục, ngập ngùng một lát rồi đứng dậy hướng phòng thay quần áo đi vào.
“Thay ở đây.” Long cửu tóm lấy cánh tay Tang Trà Thanh, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn cô.
“Anh…” Tang Trà Thanh cau mày nhìn vào cánh tay bị nắm.
“Tôi cũng không phải chưa từng thấy qua, em xấu hổ cái gì?” ánh mắt sắc bén Long Cửu thoáng hiện lên một nét dịu dàng nhưng trong lời nói, lãnh đạm không một chút giảm bớt.
Tang Trà Thanh gỡ bàn tay nóng rực đang cầm cánh tay của cô, ôm bộ lễ phục đi vào phòng thay quần áo.
Sau khi hết thảy chuẩn bị xong, Tang Trà Thanh mới bước ra cửa phòng thay quần áo đi ra ngoài.
Long Cửu lúc này vẫn đứng ở nguyên vị
trí lúc trước, chỉ có điều là đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng
động, Long Cửu chậm rãi xoay người lại đưa mắt nhìn qua.
Dưới ánh trăng hai mắt Long Cửu ánh lên
màu hổ phách, trên khuôn mặt góc cạnh lộ ra nồng đậm sự lạnh lùng, lông
mi dài dường như thể hiện sự vương giả tao nhã.
Tang Trà Thanh cầm theo mép váy đi đến
trước mặt Long Cửu, màu nho chát của bộ lễ phục dạ hội lung linh ôm khít tôn lên dáng mềm mại của cô, ánh sáng trong đêm tối lại khiến cô càng
đáng yêu hơn.
Ánh mắt hai người ở trong không khí không hẹn mà gặp nhìn nhau thật sâu.
Long Cửu mím môi, vẫn duy trì tư thế tay đút túi quần, không có chút tiếng động, khiến trong phòng ngủ tràn ngập hương thơm của biển của Tang Trà Thanh, khiến cho người khác hít vào
cũng cảm thấy thư thái.
Nội tâm Long Cửu thầm mỉm cười, bàn tay
to lớn duỗi ra đem Tang Trà Thanh kéo vào trong lòng, ngón tay đùa
nghịch sợi tóc của cô.
Hắn đương nhiên biết cô đẹp thế nào,
nhưng là mỗi khi mặc lễ phục đứng ở trước mặt hắn, làm cho hắn nhịn
không được mà rung động từ cái miệng, cái mũi, khuôn mặt tuy không phải
rất đẹp nhưng trong cô toát ra một sự tao nhã, quý phái mà không phải
người bình thường nào cũng có khí chất như thế.
Cô tựa hồ càng ngày càng gầy nhưng lại là dung mạo thanh tao tươi đẹp của cô lại không giảm chút nào.
“Anh buông tôi ra trước được không? Tôi còn phải trang điểm.” đôi tay nhỏ bé của Tang Trà Thanh đẩy ngực Long Cửu đang ôm chặt lấy mình ra, ánh mắt mãnh liệt nhìn thẳng Long Cửu.
Long Cửu nhíu mày buông lỏng cô.
Sau đó ánh mắt lại luôn luôn khóa trên
người cô, nhìn thấy cô ngồi ở trước gương bắt đầu trang điểm khuôn mặt,
các ngón tay nhanh nhẹn đem tóc cô buộc lên.
Hết thảy chuẩn bị xong Tang Trà Thanh
nhìn thoáng qua trong gương, tất cả đều thật hoàn mỹ, đáy mắt chợt lóe
lên rất nhanh một tia hài lòng.
Khi muốn đứng lên thì Long Cửu chẳng
biết lúc nào đã đứng ở cạnh cô, ngón tay xoa gương mặt của cô, động tác
chậm rãi, nhẹ nhàng vỗ về.
Ngón tay mơn trớn cằm cô, tựa hồ như bị kích thích khiến Tang Trà Thanh run rẩy một trận.
Long Cửu có thể cảm nhận được sự thay đổi của mình, làm cho yết hầu của hắn đã khô nóng, gian nan nuốt vào.
Tang Trà Thanh khẽ nâng ánh mắt như sao, lặng lẽ nhìn vào đáy mắt thâm thúy của Long Cửu, trong mắt hắn thoáng
hiện sự ham muốn dục vọng làm cho Tang Trà Thanh không khỏi giật mình.
Long Cửu cảm giác được dưới bụng khô
nóng không ngừng xông lên, Tang Trà Thanh ở trước mắt quả thật giống như là nữ thần trong lòng mọi đàn ông trên thế giới này.
“Sắc mặt của em rất tái.” bàn tay to của Long Cửu dời xuống phía dưới, ánh mắt dừng ở trước ngực cô, hình ảnh như ẩn như hiện.
Tang Trà Thanh chú ý tới ánh mắt nóng cháy của Long Cửu, bất an quen thuộc trỗi dậy, lui từng bước về phía sau.
Long Cửu bước một bước dài, một tay đem cô ôm vào trong ngực một tay bừa bãi chà sát hai gò bồng phập phồng mềm mại.
“Đừng như vậy, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Tang Trà Thanh cầm bàn tay đang sờ soạng ở trước ngực, hy vọng có thể đem nó dời đi.
“Không sao…” thanh âm khàn đặc, môi mỏng cũng bắt đầu ở xương quai xanh của cô tìm kiếm.
“Tôi sợ tóc sẽ rối mất.” Tang Trà Thanh né tránh.
Thật không dám tưởng tượng được người đàn ông này bây giờ còn điên cuồng như vậy!
Tình hình trước mắt hắn rõ ràng muốn dẫn nàng tham gia bữa tiệc, mà bây giờ lại bắt đầu…
Hắn không sợ thời gian sẽ không kịp sao!
“Một hồi làm lại thì được rồi.” thanh âm khàn khàn nói.
Nói xong hôn lên đôi môi đỏ mọng không ngừng kháng nghị của cô, không cho phép cự tuyệt.
Đôi bàn tay to lớn kéo khoá xuống, tiến vào sờ soạng đường cong trên lưng cô.
Tựa đầu chôn ở trước ngực cô, , môi mỏng dịu dàng nóng bỏng liếm hôn đôi gò ngực non mềm trắng noãn.
Tang Trà Thanh chìa tay nhỏ bé muốn đem đầu ở trước ngực của cô đẩy ra.
Long Cửu không kiên nhẫn lấy tay cô khoá trái lại, đưa tay cô ra sau lưng. Tang Trà Thanh nhíu mày vì đau
Nhấc bổng cô lên, đặt chân cô dang lên trên bàn, đem sự đẫy đà của cô quyến luyến hé lộ, tiếng nói như đặc lại: “Thật đẹp.”
Một tay giữ chặt bả vai của cô phòng
ngừa cô vặn vẹo, tay kia thì từ đôi gò ngực mềm mại đẫy đà trượt nhẹ
xuống từng chút một đến khi tiếp cận nơi riêng tư của cô.
“Không, đừng như vậy mà.” cô vẫn còn đang kháng cự vô ích.
“Không cần như vậy, thế còn thế này thì sao?” môi mỏng tiến đến trước ngực của cô nhẹ nhàng mà liếm hôn.
Hắn dùng môi, đầu lưỡi cùng răng cọ cọ, nhưng mỗi một cái mờ ám đều cơ hồ khiến cô run rẩy.
“Sẽ bị muộn…” Tang Trà Thanh cố gắng \ giãy dụa lần cuối.
“Sẽ không.” Long Cửu khàn khàn đáp lại, bàn tay to đã muốn mở hai chân cô ra, nhẹ nhàng thăm dò.
Long Cửu thuần thục châm ngòi làm thân
thể Tang Trà Thanh đã muốn dần dần tiến vào trạng thái mơ hồ, mềm mại
vô lực tựa như kẹo đường giống nhau hết sức lôi cuốn.
Tang Trà Thanh cũng không thể tiếp tục chịu đựng được dục hỏa theo thân thể của hắn làm cho chỗ sâu nhất trong cô bốc cháy lên
Hắn vẫn là có thể làm cho cô theo hắn cùng nhau điên cuồng!
A…! Thật ấm áp muốn chết.
Hai tay Long Cửu nắm hai bên hông của cô càng thêm tiến nhập vào.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi, hai mắt như có sương mù che mất, nhìn Long Cửu, hai người vận động kịch liệt cơ hồ làm cho cô sắp hết hơi, nhắm mắt lại thở gấp, toàn thân vô lực, hai
chân run rẩy.
Long Cửu tiến vào rất sâu nhưng lại hoàn toàn không có làm đau cô, mồ hôi chảy ra khắp thân thể, gắt gao bao
quanh thân thể mềm mại của cô, thanh âm khàn khàn nói “kêu lên đi, Tang Trà Thanh, tôi muốn em điên cuồng cùng tôi, tôi muốn nghe thấy âm thanh mất đi khống chế của em!”
Móng tay của cô đâm vào tấm lưng rắn chắc, thanh âm thở gấp, tiếng nói rất nhỏ bật ra từ cổ họng: “a…”
“Lớn tiếng một chút!” Long Cửu tăng cường luật động, bắt lấy phần eo tiếp tục mãnh liệt va chạm mạnh hơn.
“A” Tang Trà Thanh ghé lên vai của hắn không khống chế nổi la lên.
Âm thanh của cô khiến cho Long Cửu hưng
trí tăng vọt, càng thêm phấn khích đâm vào nơi sâu nhất, ở nơi non mềm
trong cơ thể cô phóng xuất ra, đem hai người cùng nhay tới cao trào…
Đêm càng khuya hơn…
Tang trà thanh tựa vào trong lòng Long Cửu, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ cố chấp của hắn.
Giờ phút này cô không có một chút sức lực để động đậy.
Nhìn thấy đáy mắt cô trong trẻo nhưng
lạnh lùng, không có một chút vui mừng, hưởng thụ, làm cho đôi mắt màu hổ phách Long Cửu mang theo ngọn lửa quỷ dị thiêu đốt.
Chộp lấy cằm của cô, làm cho cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Sao lại bày ra bộ dạng này, cảm thấy hối hận sao?” một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên gương mặt của cô, nhiệt khí nam tính không ngừng thổi ở bên tai cô.
“Mọi thứ trước mắt đều là tôi tự mình lựa chọn tại sao lại hối hận chứ, có điều…” Tang Trà Thanh mỏi mệt mở hai tròng mắt sâu kín nhìn Long Cửu, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói bên tai Long Cửu.
“Có điều cái gì?” vẻ mặt Long Cửu tràn ngập lãnh mạc cuồng ngạo, không kềm chế được nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Nói gì cũng đã xong rồi, không phải sao?” Tang Trà Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, con ngươi trong suốt nhìn thẳng
vào Long Cửu, nụ cười xinh đẹp dị thường lại mãnh liệt hung hăng càn
quấy hắn.
“Đã xong sao? em cho là đã xong sao?” Long Cửu bóp chặt cổ Tang Trà Thanh, đôi mắt màu hổ phách càng thêm âm u, dáng vẻ lãnh mạc giống như toát ra sự nguy hiểm.
“Đúng vậy, tôi nghĩ vậy đó. Mỗi ngày đều ngóng nhìn mỗi một phút, mỗi một giây đồng hồ đều mong cho mau qua!” Tang Trà Thanh cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, căm giận la lên.
Nghĩ tới vừa rồi, chính mình cũng đắm
chìm trong sự kích tình làm cho Tang Trà Thanh có một cảm giác bị sỉ
nhục nói không nên lời.
Long Cửu nhìn chằm chằm cô, hung hăng
nhìn cô tựa như muốn dùng ánh mắt giết chết cô, cả người phát ra một
loại uy nghi, một loại khí chất vương giả.
Không khí giống như bị trên người Long Cửu phát ra hàn khí làm cho đông cứng.
Xiết chặt cổ cô, bàn tay to chậm rãi
xiết chặt, nhìn thấy hô hấp của cô trở nên chậm lại, cuối cùng có chút
dồn dập gian nan, Long Cửu mới thu hồi tay lại.
Đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, đem
khoá quần kéo lên sửa sang lại một chút áo của mình. Hắn nhanh chóng
khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.
Sau đó liếc sang Tang Trà Thanh nói: “sửa sang lại trang phục của em đi, đêm nay là bữa tiệc rất quan trọng. Mặc kệ chấm dứt hay chưa chấm dứt, hiện tại em là người của Cửu thiếu tôi, tùy thời điểm đều phải thỏa mãn nhu cầu của tôi.” nói xong khóe miệng thoáng gợi lên một nụ cười có thể mê hoặc lòng người.
Tang Trà Thanh nghe xong tâm như trùng xuống, ngực rất đau, nhìn về phía hắn, dung nhan tái nhợt như tuyết trắng.
Thân hình Long Cửu cao lớn cản trở ánh
trăng mỏng manh, khiến hắn đen đặc như một bóng ma, Tang Trà Thanh cầm
quần áo một chút một chút sửa sang lại, các ngón tay lạnh như băng, máu
trong cơ thể giống như cũng hoàn toàn đóng băng lại.