“Trà Thanh. Em đang đi đâu vậy? Muốn về nhà sao?” Sở Tiết Nhiên nhìn Tang Trà Thanh đang ngồi bên cạnh, trong giọng nói trầm thấp tràn đầy ôm nhu.
“Đi dạo lung tung thôi. Mà cũng đang chuẩn bị trở về.” Tang Trà Thanh khẽ cười cười, đáy mắt ẩn chứa ưu sầu.
“Vậy để tôi đưa em về. Đúng lúc tôi vừa ra khỏi công ty, muốn đi hóng mát một lát.” Sở Tiết Nhiên quay xe lại, chạy với tốc độ vừa phải.
“Sở tổng, anh sao vậy?” Tang Trà Thanh nhìn thoáng qua Sở Tiết Nhiên mới phát hiện trên khuôn
mặt anh tuấn của hắn có vẻ mệt mỏi không chịu nổi, trong ánh mắt cũng có nét lo âu nhàn nhạt.
“Không có việc gì. Gần đây tập đoàn Sở thị xảy ra chút việc ngoài ý muốn. Hi vọng lần này có thể vượt qua.” Sở Tiết Nhiên thở dài một hơi, lông mày trên khuôn mặt tuấn lãng khôi ngô nhíu chặt lại.
“Sở tổng, tôi tin anh nhất định sẽ đưa tập đoàn Sở thị vượt qua nguy cơ này.” Tang Trà Thanh nở một nụ cười an bình với Sở Tiết Nhiên, giọng nói dịu dàng an ủi hắn.
“Trà Thanh, cám ơn em, cám ơn em đã cổ vũ tôi.” Sở Tiết Nhiên nghiêng đầu, đáy mắt có vẻ ôn nhu.
“Lần này cũng không biết vì sao lại đột nhiên thành như vậy? Em có nhớ dự án hợp tác Leroy không?” Sở Tiết Nhiên thở dài một hơi, do dự một chút rồi mới nói.
Tang Trà Thanh gật gật đầu.
Sao cô có thể không nhớ dự án hợp tác kia được chứ.
Không phải lúc trước Long Cửu muốn dùng cô để trao đôi dự án hợp tác kia sao?
Dự án kia đối với Long Cửu hay Sở Tiết Nhiên mà nói đều rất quan trọng.
“Lúc trước chúng tôi đã ký kết hợp đồng sáu năm, nhưng bây giờ tập đoàn
Leroy lại nói chúng tôi không tuân thủ quy định trong hợp đồng, tiết lộ
cơ mật quan trọng ra ngoài nên muốn hủy hợp đồng. Em biết không, trong
dự án hợp tác với tập đoàn Leroy, tập đoàn Sở thị chúng tôi đã dùng gần
như cả nửa số cổ phần của tập đoàn. Nếu thật sự hủy hợp đồng thì tôi
không biết phải đối mặt với các cổ đông trọng tập đoàn như thế nào nữa.” Sở Tiết Nhiên xoa xoa thái dương, giọng nói có vẻ áy náy..
“Sở tổng….” Tang Trà Thanh dừng một chút, chuyện làm ăn cô không hiểu, cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào.
“Tôi nghi ngờ có người ở sau lưng giở trò quỷ.” Con ngươi đen của Sở Tiết Nhiên nhìn chằm chằm về phía trước, giọng nói cũng không có chút ấm áp..
“Giở trò quỷ?” Tang Trà Thanh nhíu mày, hơi nghi hoặc.
“Tôi nghĩ trong chuyện này hẳn Cửu Thiếu cũng tham dự vào, dù sao thì vì dự
án hợp tác Leroy mà trước kia hai người chúng tôi đã cạnh tranh rất kịch liệt, cơ hồ tạo nên một trận phong ba trên thương trường.”
“Cửu Thiếu?” Tang Trà Thanh ngơ ngác một lát, nhớ tới mỗi lần gặp hai người đều có vẻ thản nhiên nhưng lại âm thầm phân cao thấp.
“Nhưng mà tôi không nghĩ rằng Cửu Thiếu lại nhúng tay vào sau lưng chúng tôi.” Sở Tiết Nhiên nhếch môi cười nhạo rồi lại nghiêm túc nói.
Tang Trà Thanh nhìn vào hai tay đang đặt ở trên, đùi, đầu óc nhanh chóng xoay tròn.
****************
“Cậu tìm Cửu Thiếu là….” Tang Trà Thanh khó hiểu hỏi.
“Mình chỉ có thể tìm Cửu Thiếu, chỉ có Cửu thiếu mới giúp được mình, mình
nghĩ sợ rằng cũng chỉ có Cửu thiếu mới có thể đối chọi với anh ta.” Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói lại có vẻ run run không che giấu được.
“Anh ta đồng ý giúp cậu sao?” Đôi mi thanh tú của Tang Trà Thanh nhíu lại, có vẻ hơi lo lắng. Cô rất
hiểu người đàn ông kia, nếu như không có lợi lộc gì thì sao anh ta lại
dễ dàng đồng ý chứ? Huống hồ giữa La Thải Kỳ và Cửu Thiếu lại không có
quan hệ gì.
Đáy mắt Tang Trà Thanh lộ ra nỗi lo lắng cho bạn tốt. Trong lòng tính toán, nếu có
thể cô sẽ thử cầu xin Long Cửu. Nhưng với điều kiện tiên quyết là trong
hoàn cảnh hắn cho cô cơ hội.
“Anh ta có
thể sẽ đồng ý, bây giờ mình cũng không xác định được, nhưng trong tay
mình có thứ có thể giúp anh ta đạt được lợi ích.” Trong đôi mắt to của
La Thải Kỳ tràn đầy kiên định nhưng giọng nói lại hơi chua xót.
******************
Cô bỗng
nhiên nhớ tới những lời mà La Thải Kỳ đã nói với cô trong quán cà phên
ngày ấy, cũng không biết vì sao khi liên hệ hai sự kiện này lại với
nhau, trong lòng cô lại lo sợ bất an.
“Em
xem, tôi nói với em mấy chuyện người lừa ta gạt trên thương trường này
làm gì chứ. Trà Thanh, em đừng để ở trong lòng. Có lẽ là do lâu rồi tôi
không được tâm sự với người khác nên hôm nay vừa gặp em liền nói hết tất cả những buồn bực trong lòng ra với em.” Sở Tiết Nhiên nhìn
thoáng qua Tang Trà Thanh, trên khuôn mặt anh tuấn khôi phục sự ôn như
như trước nhìn về phía Tang Trà Thanh, trong giọng điệu có vẻ chán nản.
“Không đâu. Sở tổng, chúng ta là bạn bè mà.” Tang Trà Thanh khẽ cười một cái, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
“Trà Thanh, em biết rằng trong mắt tôi em không đơn giản chỉ là bạn bè mà.” Sở Tiết Nhiên nghiêng đầu mỉm cuời nhìn Tang Trà Thanh.
Trong lòng
Tang Trà Thanh lướt qua một tia nghi hoặc. Vừa rồi cô thấy trong mắt Sở
Tiết Nhiên lướt qua một tia biểu tình rất khó nắm bắt. Là nhìn nhầm sao?
*********************
Con ngươi kinh hoảng của Tang Trà Thanh chiếu thẳng vào khuôn mặt tươi cười tà mị của Long Cửu.
“Em cho là Sở Tiết nhiên thật lòng đối với em sao? Cô bé….Đừng khờ dại như vậy.” Long Cửu nghiêng người lại, hơi thở mị hoặc quét qua bên tai cô.
*********************
Tang Trà
Thanh lẳng lặng nhìn Sở Tiết Nhiên, đột nhiên trong đầu lại vang lên lời nói của Long Cửu, không ngừng lặp đi lặp lại. Trong lòng cô bỗng nhiên
cảnh giác.
Trong lúc không để ý, xe đã chạy đến gần biệt thự.
“Trà Thanh, tôi đưa em đến đây thôi, tôi sợ Cửu Thiếu sẽ làm khó em.” Sở Tiết Nhiên dừng xe lại, cười dịu dàng, nói với Tang Trà Thanh.
“Cám ơn anh, Sở tổng.” Tang Trà Thanh khẽ cười, gạt mối nghi ngờ trong lòng đi, đáp lại Sở Tiết Nhiên.
Sở Tiết
Nhiên dời khuôn mặt tuấn tú đang nhìn về phía bóng dáng rời đi của Tang
Trà Thanh về trên tay lái, chậm rãi nhắm mắt lại giống như đang bình ổn
lại cảm xúc khác thường.
Qua một hồi
lâu, khi bóng dáng Tang Trà Thanh đã biến mất, Sở Tiết Nhiên mới chậm
rãi mở hai tròng mắt, con ngươi đen thâm u làm cho người ta nhìn không
thấy đáy.