Tòa nhà thương mại 99 tầng cao vút dưới ánh nắng tỏa hào quang chói mắt.
Tầng cao nhất của tập đoàn Long Thị.
Bàn tay thon dài đang nắm chặt lại, đôi mắt sắc lạnh nổi tia máu vì giận dữ.
Long Cửu chầm chậm quay lại nhìn tờ báo đặt trên bàn, bức ảnh của chuyên đề lớn kia, chụp đẹp làm sao, uyển chuyển làm sao, động lòng người làm
sao, cũng lại tàn nhẫn tổn thương lòng anh làm sao.
Góc độ chụp ảnh rất được, đúng lúc lưu lại thật rõ vẻ mặt của hai người.
Người đàn ông ngũ quan tuấn mĩ, thân hình cao lớn quỳ trước mặt người
phụ nữ khuôn mặt như họa, biểu tình trên khuôn mặt dưới ánh sang chiếu
rọi chẳng những dịu dàng mà còn tao nhã, vả lại trong dáng vẻ cũng mang
đậm yêu thương lưu luyến.
Mà người phụ nữ, khuôn mặt kinh ngạc hoang mang và không thể tin, nhưng cũng có thể nhìn ra vẻ mặt hơi ửng đỏ.
“Sở tổng cầu hôn lãng mạng với nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở nhà hàng Toàn Chuyển.”
“Sở tổng tao nhã rơi vào lưới tình với nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp.”
“Màn cầu hôn xúc động của Sở tổng trong biển hoa hồng.”
……….
“Ầm……”
Long Cửu đấm mạnh lên mặt bàn đá cẩm thạch, ánh mắt như muốn giết người nhìn tiêu đề trên các tờ báo lớn.
Vẻ mặt cô như vậy là đồng ý rồi sao?
Cô ấy đang ngượng ngùng? Hay là đang rất vui?
Ánh mắt giết người của Long Cửu nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh trong bức
ảnh, dường như muốn dùng ánh mắt xuyên thủng cô trong ảnh.
Nhìn dòng chữ nhỏ chỉ thời gian trên báo, rõ ràng chính là lúc hôm qua
anh gọi điện cho cô, sự giận dữ trong lòng tăng vọt, cô thế nhưng lại ở
nơi đó cùng người đàn ông khác dây dưa cùng một chỗ.
Đáng ghét!
Đáng hận!
“Xoẹt……..”
Hơn mười tờ báo trân bàn làm việc liền bị Long Cửu mạnh tay tàn nhẫn xé vụn.
Tôn Thiên Khoát trợ thủ đắc lực ngồi bên cạnh nhát gan không dám cản
lại, trên trán một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống, anh cảm giác thời khắc
này Long Cửu giống như một trái bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, nếu
không cẩn thận chạm vào anh có thể sẽ bị nổ không toàn thây.
Ánh mắt Long Cửu đột nhiên nhìn về phía Tôn Thiên Khoát, sự sắc bén suýt chút nữa khiến thân hình anh lay động.
“Đi điều tra cho tôi, chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là như thế nào?” Long Cửu nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt hẹp dài vì tức giận mà dần dần
đỏ ngầu.
“Vâng.” Tôn Thiên Khoát có được phao cứu mạng, liền sải những bước dài nhanh ra cửa.
“Đợi chút.” Long Cửu chợt mở miệng, thanh âm trầm trầm mang theo lửa giận ngút trời.
Tim Tôn Thiên Khoát nhảy dựng lên, xoay người, cúi thấp đầu, cung kính hỏi: “Cửu Thiếu còn có gì phân phó ạ?”
“Điều tra cho tôi một chút về lịch trình của Tang Trà Thanh hôm nay.”
Long Cửu xoay ghế chủ tịch, quay lưng lại với Tôn Thiên Khoát, giận sôi
gan nói.
“Vâng.” Tôn Thiên Khoát nghe xong lập tức sải nhanh bước đi, cách xa văn phòng chủ tịch.
Đôi mắt hẹp dài của Long Cửu híp lại, nhìn cả khung cảnh tươi đẹp của
thành phố qua cửa sổ, đột nhiên đứng dậy, đi đến trước tủ rượu, mạnh mẽ
mở tủ, sau đó lấy một ly thủy tinh và một bình rượu.
Ly thủy tinh long lanh trên tay anh phát sáng, chất lỏng trong ly càng
dập dờn ánh sáng xinh đẹp, cả một ly Vokda Long Cửu uống một hơi cạn
sạch.
Cảm giác cay nóng từ trên môi anh lan tràn xuống cổ họng và sau cùng lưu lại ở dạ dày anh, nhưng cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, lại cầm bình rượu lên, uống liền một lúc ba ly nữa.
Mắt liếc nhìn tờ báo đã bị vò nát trên bàn, bàn tay thon dài bắt đầu nắm chặt, hai mắt bắn ra hàn ý khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ.
“Xoảng…..”
Ly thủy tinh bị hung hăng ném lên bàn làm việc, rượu theo tiếng vỡ bắn tung tóe trên mặt tờ báo, trên bàn làm việc thật bừa bãi.
Trong ngực anh lửa giận lại bùng cháy, anh trầm mặc ngồi yên, trong văn
phòng lớn như vậy, dáng vẻ của anh dường như càng cô độc.
Ánh mặt trời ấm áp chói sáng, nhưng khi luồng sáng ấy chiếu lên người anh lại trở nên rét lạnh như vậy.
Thực ra cả bản thân Long Cửu cũng không phát hiện ra, trong ngực không chỉ là ngọn lửa tức giận, mà còn có ngọn lửa đố kị.
Trong hiệu sách.
Tang Trà Thanh dắt bàn tay nhỏ của Du Nhi đi dạo qua những giá sách, đôi mắt to của Tang Du Nhi sáng lấp lánh, nhìn dãy sách cho trẻ em, vui đến nỗi đôi môi hồng giương cao lên.
“Du Nhi, con ở đây xem truyện cổ tích, mẹ đi ra kia tìm sách, một lát
nữa mẹ quay lại tìm Du Nhi được không?” Tang Trà Thanh chú ý biểu tình
thích thú của con gái bảo bối, nghĩ một lát, liền không bảo cô bé đi
cùng mình tìm sách, mà bảo cô bé ở đây xem sách.
“Vâng ạ, vâng ạ.” Đôi tay trắng nhỏ nhỏ bé yêu thích không buông xoa xoa vào những bìa sách đáng yêu, vui vẻ trả lời.
Tang Trà Thanh vỗ vỗ vào đôi vai nhỏ gầy của con gái bảo bối, sau đó bắt đầu tìm sách, cũng không quên đứng lại đầu giá sách nhìn bóng dáng nhỏ
bé của con, nhìn thấy con thật sự ở đó đọc sách, trong ánh mắt tự nhiên
ẩn chứa ý cười.
Nhìn những khách hàng đang yên tĩnh xem sách, kí ức của Tang Trà Thanh lại quay về năm đó.
Cô nhớ lại tình cảnh khi Long Cửu quẹt thẻ, rõ ràng chỉ có mấy quyển
sách, cô có tiền lẻ anh không dùng, nhất định quẹt thẻ, đôi môi hồng của Tang Trà Thanh vì nhớ lại mà nở nụ cười, ánh mắt cũng nhìn về bàn thu
ngân.
Thoắt cái, nụ cười trên môi ấy đông cứng lại, lông mày dần dần nhăn lại, ánh mắt dán chặt tờ báo đặt trên bàn thu ngân.
Bức ảnh trên trang bìa này….
Là cô sao?
Hai mắt Tang Trà Thanh trợn tròn, nhanh bước tới trước bàn thu ngân, cầm tờ báo trên mặt bàn lên, nhìn thời gian trên tựa đề, không kìm được che miệng lại.
Trên bức ảnh, mặt trời dịu dàng chiếu những tia nắng tươi đẹp xuống hai
người, Sở Tiết Nhiên đang quỳ một gối xuống, thâm tình nhìn cô, cảm giác như tình cảm hai người họ sâu sắc vô cùng, mật thiết như người yêu.
Những cánh hoa hồng bay trong gió và trải trên mặt đất, nhìn theo góc độ nghiêng này cũng có thể nhìn thấy khinh khí cầu đang bồng bềnh ngoài
cửa sổ, nhìn kỹ cũng thấy rõ rang từng chữ bằng tiếng Anh trên đó, sao
lại chụp đẹp như vậy, uyển chuyển như vậy, lại khiến tim đập thình thịch như vậy?
Cô cũng không biết mình lại có vẻ mặt xúc động như thế.
Nhưng…..
Tại sao lại có bức ảnh này?
Tại sao lại ở trên báo?
Cô nhớ lại, hôm qua lúc ở nhà hàng, ngoài người phục vụ chỉ có hai người là cô và Sở Tiết Nhiên thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tang Trà Thanh bắt đầu lục túi xách tìm điện
thoại, sáng nay Vân Hi mới vừa tặng cô chiếc điện thoại mới, hôm qua vì
hoảng loạn mà điện thoại cũng đã bị rơi mất.
Một cái bóng hẹp dài chiếu lên mặt bàn thu ngân, hơi thở nam tính quen thuộc đang tiến lại ngày càng gần.
Long Cửu không nói gì, đứng thẳng kiêu ngạo, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra biểu tình, đôi môi mím lại thành một
đường trầm mặc, anh dường như đang chờ đợi cái gì.
Vài giây sau, Tang Trà Thanh liền biết Long Cửu đang chờ đợi cái gì,
những khách hàng trong hiệu sách bắt đầu mơ hồ để ý, không tới năm phút, cả hiệu sách lớn như vậy, đều nhìn hai người, chỉ có Tang Du Nhi đang
chăm chú đọc truyện ở dãy sách thiếu nhi, lúc này cô bé đang rất vui vẻ, không biết mẹ mình đang trong tình thế nguy hiểm.
Long Cửu bước từng bước về phía Tang Trà Thanh, đôi lông mày đẹp dần dần nhíu lại, đôi mắt hẹp dài cũng híp lại, ánh mắt âm u dường như muốn
giết người.
Nữ nhân viên thu ngân bên cạnh nhìn thấy bộ dạng đáng sợ này của Long
Cửu lưng cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới một góc của hiệu sách.
Sắc mặt Tang Trà Thanh cũng trắng bệch, ánh mắt nhìn khuôn mặt hoang
mang của cô sắc như kiếm, như muốn đưa cuộc sống của cô vào cõi chết,
bất an lùi về phía sau, đôi giày cao gót tinh tế phát ra thanh âm nhỏ,
giống như là ai oán.
“Anh…. anh muốn làm gì?” Tang Trà Thanh chống vào giá sách, cô muốn đứng thẳng người, nhưng lại bị khí thế trên người Long Cửu phát ra dọa sợ,
giọng nói mang chút run rẩy.
“Đây là cái gì?” Long Cửu vươn tay cầm tờ báo trên bàn thu ngân lên,trên mỗi một trang bìa, đều là bức ảnh của cô và Sở Tiết Nhiên, giọng nói
lãnh đạm nhưng lại mang khí thế khiếp người.
“Đây….” Cổ họng Tang Trà Thanh nghẹn lại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kinh sợ.
“Em lại dám ở cùng một chỗ với Sở Tiết Nhiên? Em đồng ý lấy anh ta? Em
đồng ý lấy anh ta phải không?” Ánh mắt sắc bén của Long Cửu nhìn sâu vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Tang Trà Thanh, trên môi vĩnh viễn mang
theo ý cười lạnh lùng.
“Tôi…. Chuyện này có liên quan gì tới anh!” Tang Trà Thanh muốn nói
không có, nhưng khi nhìn thấy Long Cửu lúc này đang chất vấn cô, sự tức
giận nhen nhóm dần trong ngực, anh ta dựa vào cái gì mà muốn khống chế
cô.
“Em nói cái gì? Vậy là em đã đồng ý lấy anh ta? Mau nói cho tôi biết!”
Đôi tay thon dài của Long Cửu có chút run lên nhè nhẹ, cứ nghĩ tới Tang
Trà Thanh có thể đồng ý lấy Sở Tiết Nhiên, trái tim ngay lập tức rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Không thể, sao có thể?
“Đồng ý rồi.” Tang Trà Thanh lấy dũng khí, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Long Cửu.
“Cái gì? Tang Trà Thanh, em dám?” Đôi mày kiếm đột nhiên chau lại với
nhau, khuôn mặt âm u trong nháy mắt lại đen thêm một chút, đôi tròng mắt màu hổ phách giống dòng nước xoáy đen như mực.
“Tôi tại sao lại không dám? Cửu Thiếu, lẽ nào ngay cả cuộc sống riêng tư của người khác anh cũng muốn can thiệp sao?” Giọng nói dịu dàng không
nhanh không chậm vang lên, thanh âm trong như nước.
Một giây sau, cổ họng bị Long Cửu siết chặt, lực đạo lớn như muốn bóp
nát cô vậy, trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo: “Tang Trà Thanh, em là
của tôi, muốn cùng người khác kết hôn sao?Ha ha…..Tôi nói cho em biết,
vĩnh viễn không có khả năng. Em chỉ có thể là tình nhân của Cửu Thiếu
này, trừ phi tôi không còn hứng thú với em nữa mới thôi!”
Tình nhân….
Ha ha,tình nhân….
Tang Trà Thanh nhíu mày, cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, ánh mắt
kiên định hướng về Long Cửu, thanh âm lạnh lẽo: “Anh thật vô sỉ! Tôi
cũng nói rõ cho anh biết, tôi sẽ không làm tình nhân của Cửu Thiếu anh
nữa, vĩnh viễn không có khả năng!”
“Vĩnh viễn không có khả năng? Tang Trà Thanh, vĩnh viễn không có khả
năng của em ở nơi này của tôi cũng sẽ trở thành vĩnh viễn có khả năng.”
Đôi môi mím chặt lại thành một đường kẻ, độ cong hoàn mĩ vẽ ra một nụ
cười tàn nhẫn, thanh âm như muốn giày vò Tang Trà Thanh, từng từ từng từ nói ra thật chậm, giọng điệu tuy không cao nhưng lại có một áp lực bức
người.
“…..” Tang Trà Thanh muốn quay mặt qua chỗ khác, dùng sự im lặng kháng
nghị với lời đáp trả của hắn, cô bất đắc dĩ chỉ có thể dùng ánh mắt oán
hận nhìn anh, cổ họng bị anh siết chặt, khiến cô muốn cử động cũng không được.
“Trà Thanh….” Long Cửu đột nhiên thay đổi ngữ điệu, trong giọng nói phức tạp có chút lười biếng và cảm tính, áp vào bên tai cô, nhẹ nhàng kêu
tên cô.
Lúc này Tang Trà Thanh giống như con thú nhỏ bị dã thú tấn công, xù lông lên khẩn trương đề phòng, từ tay chân đến tim gan xương cốt.
Long Cửu trước mặt giống như ác ma, khóe môi cô độc của anh khiến cho
trái tim cô hình thành một cảm giác bất an mãnh liệt, cảm giác bất an
này chậm rãi lan tỏa từng vòng từng vòng trong lòng cô, càng lúc càng
lớn, lớn đến mức bản thân cô không cách nào khống chế được.
“Trà Thanh, tôi không phải đã cảnh cáo em,
đừng có tới quá gần Sở Tiết Nhiên, nếu không em và anh ta, ai tôi cũng
không tha.” Long Cửu cố ý thở dài, đôi tròng mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đó ẩn chứa ngọn lửa giận dữ, trên đôi tay to lớn
bắt đầu nổi gân xanh.
“Chuyện này không liên quan đến Sở tổng, anh đừng quá đáng.” Tang Trà
Thanh vội vàng nói, sợ Long Cửu vì giận dữ cô mà liên lụy đến Sở Tiết
Nhiên.
Vẻ mặt lo lắng cùng tâm tình khẩn trương của Tang Trà Thanh đột nhiên dẫn đến lửa giận bùng lên giữa đôi mày Long Cửu.
“Vậy là sợ tôi gây bất lợi đối với anh ta? Quan tâm anh ta như thế? Em
yêu anh ta rồi phải không?” Hai cánh tay to lớn kìm chặt đôi vai gầy yếu của Tang Trà Thanh, bàn tay siết chặt như muốn bóp vỡ khớp xương của
cô.
Cảm giác đau đớn nơi bả vai khiến Tang Trà Thanh thở hổn hển, trong mắt ngập tràn oán hận, mạnh mẽ nói: “Đúng vậy.”
Mắt Long Cửu giống như đại dương mênh mông sâu không thấy đáy, mà lúc
này bão táp đang dần dần nổi lên khiến người ta không rét mà run.
“Tang Trà Thanh, em yêu anh ta? Em yêu Sở Tiết Nhiên rồi sao?” Đôi mắt hẹp dài sắc như mắt chim ưng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Da Tang Trà Thanh trắng như tuyết, màu sắc tươi đẹp vô cùng trên đôi môi hồng, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, cô chầm chậm hướng ánh mắt kiên
định nhìn gương mặt anh tuấn của Long Cửu nói: “Đúng vậy, tôi phải cùng
anh ấy kết hôn, tôi muốn cùng anh ấy kết hôn, cho nên, xin anh hãy buông tha cho tôi, tôi cũng muốn có cuộc sống bình thường, tôi không hiểu,
tôi đã trêu chọc gì anh, tại sao bốn năm qua anh vẫn quấy rầy tôi, Cửu
Thiếu, khế ước của chúng ta bốn năm trước đã kết thúc, tôi cầu xin anh,
hãy buông tha cho tôi.” Giọng điệu càng về cuối càng xen lẫn nồng đậm
cầu xin.
Long Cửu ngạc nhiên, câu nói cầu xin cuối cùng của Tang Trà Thanh khiến
tim anh đột nhiên đau đớn, mà vẻ mặt trống rỗng lại thê lương hiện giờ
của cô làm lòng Long Cửu lại dâng lên vô vàn thương tiếc, lúc này cô vừa khiến anh thấy xa lạ vừa thấy khiếp sợ.
Xa lạ vì vẻ mặt của cô ai oán buồn bả và cực kỳ đau khổ…
Khiếp sợ vì bản thân anh từ trước đến giờ không biết cô có ảnh hưởng lớn đến anh như vậy….
Long Cửu tận lực thoát khỏi cảm xúc không tên trong lòng, không ngừng nói cho chính mình….
Đàn bà….
Chỉ cần là hắn muốn, hắn nhất định phải có được, hoàn toàn không có gì khác, chỉ là cảm giác muốn chinh phục thôi….
Tang Trà Thanh cô càng không tuân theo, càng làm cho anh có dục vọng
chinh phục, anh không chỉ muốn thân thể cô thần phục anh, mà anh còn
muốn trái tim của cô!
Toàn bộ hoàn toàn thần phục anh!
Cô là của anh!
Đây là số mệnh của cô!
Long Cửu buông bàn tay to đang nắm chặt bả vai cô, đôi con ngươi màu hổ
phách không có chút tình cảm nào, ánh sáng rực rỡ xuyên qua kính cửa sổ
chiếu lên người anh, có vẻ rất biếng nhác, mờ ảo hiện ra khí chất quý
tộc.
Môi mỏng chậm rãi cong lên quỷ dị, tiếng nói trầm thấp thong thả vang
lên: “Buông tha em? Đời này đều khó có khả năng, tôi nói rồi, em là của
tôi, em chỉ có thể là của tôi!”
Khóe mắt hơi ướt át, tỏa ra sương mù làm cô thấy tất cả có gì không đúng, nhưng cô thấy phảng phất như tử thần đang mỉm cười.
Lông mi Tang Trà Thanh khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, tđôi tròng mắt hắc bạch phân minh cũng trở nên yên tĩnh trống rỗng, khuôn mặt góc cạnh của Long Cửu trước mắt như cái bóng thoảng đến thoảng đi, lạnh cả sống
lưng.
Tang Trà Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, trên vẻ mặt tươi cười có chút tổn
thương, có chút lạnh lẽo, cũng có một cỗ đắc ý nhàn nhạt.
Long Cửu rốt cuộc nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh đang chết đứng ở đó,
sau đó xoay người, đi ra cửa hiệu sách, thản nhiên nói một câu: “Sở Tiết Nhiên muốn kết hôn với em sao? Ai, kiếp sau cũng không có khả năng.”
Tang Trà Thanh chầm chậm cử động thân thể, mỗi một bộ phận trên thân thể như đang bị khống chế trì trệ.
“Mẹ ơi….” Tiểu Du Nhi chạy đến trước mặt Tang Trà Thanh, qua cửa kính
nhìn thấy bóng lưng Long Cửu ngồi lên xe, sau đó mắt to chớp chớp, hỏi
Tang Trà Thanh: “Mẹ ơi, kia có phải là chú không? Chú vừa tới đây ạ?”
Tang Trà Thanh không trả lời, thân thể nửa ngồi, nhìn chằm chằm mặt đất, giống như người bị ma pháp định trụ.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Tiểu Du Nhi nghi hoặc nhìn Tang Trà Thanh, không biết mẹ làm sao vậy, vì sao không trả lời nó.
Mắt to nhìn hướng về cửa kính, trong đầu nhỏ như suy nghĩ điều gì, chú
ấy vừa mới tới đây sao? Đều do nó xem sách quá chăm chú, không phát hiện chú ấy tới đây, nó rất thích cùng chú ấy ở một chỗ! Cảm giác của nó khi được chú ôm giống như ba vậy!
Ba…
Trong lòng Tang Du Nhi vì tưởng tượng của mình mà trộm cười, khuôn mặt nhỏ nổi lên tầng đỏ ửng.
“Tang Trà Thanh, cậu không sao chứ? Cậu xem báo chưa?” Tang Trà Thanh
dẫn Du Nhi vừa bước vào cửa, La Thải Kỳ cầm trong tay tờ báo đi đến cạnh cô, ánh mắt phức tạp.
“Rồi.” Tang Trà Thanh gật đầu, xoa nhẹ ấn đường đang đau.
“Tang Trà Thanh, tin đó là thật sao? Cậu cùng Sở Tiết Nhiên….” La Thải Kỳ ngôi vào ghế sopha, đôi mi thanh tú nhăn lại.
“Anh ấy thật sự cầu hôn mình, nhưng mình không đồng ý, nhớ lại tình hình lúc đó, mình không nghĩ tới sẽ bị người ta chụp ảnh.” Tang Trà Thanh
dựa vào ghế sopha, vẻ mặt mệt mỏi.
“Mình cũng cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc, sao các tờ báo lớn lại
có một loạt đầu đề kia, này Tang Trà Thanh, cậu định tiếp theo làm thế
nào?” La Thải Kỳ dường như đang nghĩ tới chuyện gì, nhìn tờ báo trên
bàn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Tang Trà Thanh thở dài, cũng nhìn về phía tờ báo trên bàn, trong lòng rối loạn, đầu như muốn nổ tung.