Tang Trà
Thanh bỗng nhiên hơi lo lắng, bất an, hai tay đan chéo vào nhau đặt ở
trước ngực nhìn về phía bãi đỗ xe dưới hầm ngầm. Bây giờ cô đang cầu
nguyện Vân Hi trở lại nhanh một chút.
Như là chờ không được, Tang Trà Thanh bước chân đi về phía bãi đỗ xe dưới hầm ngầm.
“Tang tiểu thư, xin cô chờ một chút.” Phía sau truyền đến tiếng giày da hỗn độn cùng tiếng nói thô lỗ của đàn ông.
Tang Trà Thanh không dám quay đầu lại cũng không dám đáp lại, bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe.
“Tang tiểu thư.” Người đứng ở phía sau dường như vẫn không bỏ cuộc, đuổi theo rất sát.
Trên trán Tang Trà Thanh dần dần lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi khó hiểu bóp chặt trái tim của cô.
“Tang tiểu thư, xin cô chờ một chút.” Người đàn ông đuổi theo Tang Trà Thanh thô lỗ túm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ khiến cô dừng bước.
“Buông tôi ra, tôi không quen anh.” Tang Trà Thanh xoay người, trừng đôi mắt đẹp lên, nhìn bàn tay ngăm đen đang nắm cánh tay mình, tức giận nói.
“Xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Trên mặt người đàn ông đó không có bất kỳ biểu tình gì. Dáng người cao lớn đã vô tình tạo thành sự uy hiếp với Tang Trà Thanh.
Tang Trà
Thanh cảnh giác nhìn thân hình cao lớn cùng khuôn mặt lạnh như băng của
hai người đàn ông trước mặt, nếu như kiên quyết chạy thì cô nhất định
chạy không thoát. Xem ra cô chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi Vân Hi đi
ra, ít nhất cũng có thể chống cự một lát.
Nhưng không
đợi Tang Trà Thanh thực hiện thành công tính toán của mình thì hai người đàn ông đã tách ra đứng hai bên người cô, mỗi người kèm mỗi bên ép cô
đi về phía chiếc xe Lincoln cách đó không xa.
Bỗng nhiên
hai chân bị nhấc lên không, Tang Trà Thanh không ngừng giãy dụa thân
thể, hi vọng mượn việc này để tránh thoát khỏi sự kiềm chế mạnh mẽ của
hai người kia.
Nhưng trước sau cô đều không có cách nào thoát được, chỉ có thể tùy ý hai người đàn ông kia cưỡng ép mình đến xe.
Cửa xe từ từ mở ra….
Long Cửu ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến cô khiến cô không thể ẩn trốn.
Tang Trà Thanh cứng đờ tại chỗ, hơi thở bỗng nhiên ngừng lại, trong không khí thoáng cái trở nên yên tĩnh khác thường.
Vẫn là Long Cửu phá vỡ sự yên lặng trước tiên, hắn cúi đầu ra lệnh: “Lên xe.”
“Không….” Tang Trà Thanh kêu lên một tiếng sợ hãi rồi ổn định lại tâm trạng, nhìn Long Cửu, giọng nói khẽ run: “Tôi còn có việc.”
Nói xong liền liều mạng di chuyển bước chân đi ra ngoài.
Nhưng mà có người còn nhanh hơn cả cô.
Hai người
đàn ông vốn đứng ở bên cạnh cô sớm đã dự đoán trước nên không hề phí
chút sức lực nào đã dễ dàng kéo cô lại, sau đó ấn vào xe.
Tang Trà Thanh yên tĩnh lại, cũng không giãy dụa nữa, an ổn ngồi ở trên xe, không nói không rằng.
“Không ngờ rằng sẽ gặp lại theo cách này đi, Trà Thanh?” Long Cửu lười biếng gác hai chân lên nhau, khẽ hếch cằm lên, kiêu ngạo nhìn
Tang Trà Thanh, cả người từ trên xuống dưới đều hiển lộ rõ ràng sự cao
quý.
“Tâm tư của Cửu thiếu ai có thể đoán biết được chứ. Tôi nghĩ cách gặp mặt thế này hẳn là không hiếm lạ.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói, tận lực khiến âm thanh của mình trở nên trong trẻo mà lạnh lùng.
“Xem ra em rất hiểu tôi a? Chẳng lẽ đã nhớ ra tôi rồi?” Long Cửu cười khẽ một tiếng, giọng nói không lạnh băng giống như thường ngày nữa mà lại ẩn chứa sự đùa cợt.
Tang Trà
Thanh cắn môi, không ngờ rằng Long Cửu lại thử mình, đôi mi thanh tú gắt gao chau lại, lông mi thật dài để lại cái bóng nho nhỏ trên gương mặt
cô.
“Xem ra em vẫn không thay đổi gì cả, vẫn giống như trước kia, dùng sự trầm mặc để đối mặt với tôi.” Long Cửu nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh, áp chế xúc động muốn chạm
vào gò má cô của mình, trong ánh mắt sắc bén không lộ ra một tia cảm
xúc.
“Lái xe.” Long Cửu dời ánh mắt từ trên khuôn mặt Tang Trà Thanh đến phía trước, thản nhiên ra lệnh.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, lái xe liền khởi động đông cơ, chiếc xe chậm rãi chạy đi.
“Chờ một lát, anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi muốn xuống xe.” Tang Trà Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang bắt đầu chạy, giọng nói ẩn chứa sự tức giận
Vì sao hắn vẫn như vậy?
Ngang ngược chuyên chế như vậy?
Vô cùng bá đạo?
Long Cửu
không lên tiếng, cũng không nhìn về phái Tang Trà Thanh, giống như không nghe được lời nói của cô, đôi chân gác lên nhau hơi đung đưa.
“Trợ lý của tôi còn đang chờ tôi, nếu không thấy tôi sẽ rất lo lắng. Xin anh thả tôi xuống xe.” Giọng nói của Tang Trà Thanh hơi run rẩy pha lẫn sự bất đắc dĩ không có chỗ trốn.
Vừa nói xong thì điện thoại của Tang Trà Thanh liền reo vang, nhìn thấy tên của Tiêu Vân Hi chớp sáng chớp sáng trên màn hình, trong đôi mắt đẹp của Tang
Trà Thanh liền lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng cô còn chưa kịp đưa di động đến bên tai thì đã bị một bàn tay to chặn ngang đoạt lấy.
Long Cửu
nhếch mày, không chút lưu tình mở pin điện thoại ra, quay kính xe xuống
rồi ném ra ngoài cửa sổ, sau đó mới ném điện thoại trả cho Tang Trà
Thanh.
“Anh….” Đôi mắt đẹp của Tang Trà Thanh trừng lớn nhìn cảnh tượng Long Cửu ném
pin điện thoại của mình đi, nỗi tức giận đột nhiên dâng lên trong lòng.
“Đừng cố gắng chọc giận tôi.” Long Cửu nheo đôi mắt hẹp dài lại, lạnh lùng nói nhưng giữa lông mày có vẻ như đang ẩn nhẫn nỗi tức giận suýt nữa bộc phát.
Cửa kính xe
không được đóng lại ngay, ánh mặt trời chiếu lên người Long Cửu làm lộ
ra những đường nét góc cạnh lạnh lùng tựa như không có chút ấm áp nào.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi, ngón tay ở trên đùi rất nhanh đã nắm thành nắm đấm, nếu có thể cô thật sự muốn đấm qua một đám.
“Nhưng mà dáng vẻ tức giận của em cũng rát mê người.” Long Cửu bỗng nhiên nói nhỏ một câu, giọng nói ẩn chứa sự mờ ám, trong ánh mắt nhìn về phía Tang Trà Thanh cũng rất ám muội.
Tang Trà Thanh bỗng nhiên muốn thoát khỏi trái đất, biến mất cũng được.
Sao cô lại không thoát khỏi ác ma này?
Sao lại không thoát khỏi?
Nghĩ tới đây, hai tròng mắt long lanh nước cũng dần dần trở nên lạnh như băng.
Xe vẫn chạy nhanh như trước
Tang Trà Thanh thấy cảnh tượng trước mắt càng ngày càng quen thuộc, trong lòng liền âm thầm trầm xuống.
Biệt thự của Long Cửu.
Hắn mang cố đến đây làm gì?
Chẳng lẽ….
Sắc mặt Tang Trà Thanh trắng bệch, hơi hoang mang lo sợ.
Ánh mắt lại dời về phía ngoài cửa sổ xe, nơi khớp xương cũng đã nhanh chóng trở nên hơi trắng bệch.
Đáy mắt Tang Trà Thanh bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, giữa đôi lông mày cũng dần
dần chứa vẻ vui mừng, cô trộm liếc nhìn Long Cửu ở bên cạnh một cái
xuyên qua hàng lông mi dài rồi hít một hơi thật sâu ở trong lòng nhằm
động viên bản thân mình.
Sau đó…liền…..
Ngón tay mảnh khảnh cầm tay nắm cửa xe.
“Dừng xe!” Long Cửu bỗng nhiên hô to một tiếng, trong giọng nói lại xen lẫn chút run rẩy.
Sau khi tiếng nói của Long Cửu vừa dứt, tiếng phanh xe sắc bén liền vang lên chói tai.
“Trà Thanh.” Long Cửu nhìn theo Tang Trà Thanh đã nhảy ra khỏi xe, lăn vài cái trên
mặt đất. Tuy rằng hắn đã phát hiện những vẫn không kịp kéo cô lại được.
Long Cửu vội vàng theo cô xuống xe, hai tròng mắt vốn lạnh lùng hoàn toàn đổi thành vẻ lo lắng.
Sau khi Tang Trà Thanh nhảy xuống xe, tuy rằng xe vẫn luôn chạy đều nhưng đột nhiên
nhảy xuống như vậy nên vẫn bị lăn hai cái trên mặt đất.
Long Cửu
không thể tưởng tượng nổi nhìn Tang Trà Thanh. Mặc dù đầu gối và cánh
tay đã bị trầy da, hơn nữa mắt cá chân chân phải hình như cũng đã bị sái nhưng cô vẫn như trước kéo lê chân phải, vật lộn đứng lên sau đó bước
đi một cách khó khăn.
Cô không muốn ở cùng một chỗ với hắn như vậy sao?
Lúc nãy nếu
không phải hắn sớm phát hiện ra, đúng lúc bảo lái xe dừng xe thì cô nghĩ rằng cô sẽ vẫn bị thương nhẹ như bây giờ sao?
Nháy mắt,
chút lo lắng cùng nhu tình trong mắt lướt qua trong giây lát bị vẻ lạnh
như băng thay thế, đôi môi mỏng cũng nhanh chóng mím lại, giữa lông mày
cau chặt cũng thể hiện rõ sự tức giận của Long Cửu lúc này.
Long Cửu
nhìn về phía Tang Trà Thanh đang chật vật đi lướt qua người mình, thân
hình to lớn đứng sững sờ bên người cô, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn cô
chăm chú.
“Tang Trà Thanh, cô không sợ chết có phải không?” Long Cửu lạnh lùng gầm nhẹ, lửa giận phun ra trong mắt dường như có thể thiêu Tang Trà Thanh thành tro tàn.
Tang Trà
Thanh hơi cắn môi, cúi đầu xuống, che chỗ trầy da trên cánh tay, rồi kéo chân phải bị thương đi về phía trước một cách khó khăn.
“A…..”
Một giây sau, một tiếng hết kinh hãi vang lên.
Long Cửu ôm ngang lấy người Tang Trà Thanh, khóe miệng liên tục run rẩy.
Ngực Long Cửu dâng lên một ngọn lửa hừng hực, sự tức giận đã sôi trào đến cực điểm.
Người phụ nữ chết tiệt này!
Đáng giận!
Thật giận!
“Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống dưới, thả tôi xuống dưới.” Tang Trà Thanh liền mạng giãy dụa thân thể mềm mại, sự giãy dụa không
an phận khiến vết thương bị chạm đau làm cho cô đau đớn suýt nữa kêu lên tiếng.
“Câm miệng.” Trong hai mắt Long Cửu bắn ra sự sắc bén khiến người ta sợ hãi, hắn lạnh lùng cúi đầu, bật ra hai chữ.
“Nếu anh đặt tôi lên xe, tôi vẫn sẽ nhảy tiếp.” Tang Trà Thanh mắt thấy đã đi gần đến xe, trong lòng liền không còn hi
vọng gì cả. Lúc nãy thật vất vả mới tìm được cơ hội để trốn thoát….
Nhưng Long
Cửu chỉ âm trầm liếc xéo Tang Trà Thanh, đôi môi mỏng nhếch lên, hiển
nhiên có thể nhìn ra tâm tình phẫn nộ lúc này của hắn.
“Lái xe.” Long Cửu vẫn ôm Tang Trà Thanh như trước, không có ý định thả cô ra, lạnh lùng ra lệnh.
Lái xe vừa nghe xong liền lập tức khởi động động cơ, chạy như bay về phía biệt thư.
Tang Trà Thanh không dám ngẩng đầu lên, giờ khắc này cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự uy hiếp ở trên đỉnh đầu mình.
Hơn nữa sức
lực mạnh mẽ trên cánh tay của Long Cửu cũng siết Tang Trà Thanh rất
chặt, chặt đến mức khiến cô thiếu chút nữa thở không nổi.
Cảm giác
được sự khác thường của người ở trong lòng, Long Cửu mới dần dần thả
lỏng lực trong tay nhưng vẫn khiến cô không thể động đậy như cũ.
Cảnh tượng lúc nãy cũng khiến trái tim hắn bị thít chặt.
Hắn nhíu
lông mi anh tuấn để khiến tâm tư khó hiểu tan đi, cũng như khống chế cơn giận của mình. Nếu không chính hắn cũng không biết một giây sau mình sẽ làm ra chuyện gì.
**************************
“Tự tôi có thể đi.” Tang Trà Thanh nhìn Long Cửu vẫn đang ôm mình vào trong ngực như trước, rồi
lại nhìn thoáng qua người quản gia không có chút thay đổi nào, nhỏ giọng nói.
Nhưng Long Cửu không thèm nói một lời, ôm thân hình nhẹ như lông chim của cô, bước nhanh về phía biệt thự.
“Tìm hòm y dược rồi đưa đến phòng ngủ của tôi.” Long Cửu vừa bước vào cửa liền nhìn người hầu đứng ở hai bên, bắt đầu ra lệnh.
“Dạ.” Người hầu tựa như nhận được thánh chỉ, rất nhanh đã chạy di.
“Chuẩn bị thêm chút nước ấm cùng khăn lông đưa đến nữa.” Hắn tiếp tục ra lệnh.
“Dạ.” Sau khi gật đầu, người hầu cũng nhanh chóng chạy đi.
Long Cửu bế Tang Trà Thanh nhanh chóng đi lên lầu, sau đó trực tiếp rẽ vào trong phòng ngủ.
Vào giây phút vừa tới phòng ngủ, hơi thở của Tang Trà Thanh hơi dừng lại, màng tai cũng rung rung.
Hoàn toàn bị căn phòng ngủ rơi vào trong mắt khiến cho ngây dại
Đây….
Rèm cửa vẫn là tấm rèm mang hoa văn như lúc cô còn ở đây, chẳng qua hình như màu sắc không còn tươi đẹp bằng năm đó.
Còn có ra giường….
Vẫn là ra giường màu vàng được thêu hoa văn hồ điệp như trước.
Ánh mắt Tang Trà Thanh hơi đờ đẫn, trong ánh mắt đen trắng rõ ràng trở nên sâu thẳm.
Có một loại ngạt thở
Có một loại đau đớn
Có một loại bối rối không biết phải làm sao nhưng lại liều mạng muốn thoát đi.
Long Cửu đặt Tang Trà Thanh xuống giường, sau đó lại duỗi tay ra cầm chân phải của cô lên, vắt qua đùi hắn.
“Cửu thiếu, hòm thuốc đã tới rồi.” Người hầu đang cầm hòm y dược trong tay, cung kính đứng ở trước mặt
Long Cửu, tựa như một hạ thần thời cổ đại đang dâng lên cho đấng quân
vương một vật gì đó.
Vừa nói
xong, người hầu lại bưng nước ấm cùng khăn lông đi vào phòng ngủ, dáng
vẻ cũng là cung kính vô cùng, như là không dám thở mạng: “Cửu thiếu, nước ấm và khăn lông đã tới rồi.”
Nếu không phải đang ở trong tình cảnh không thích hợp thì có lẽ Tang Trà Thanh đã bật cười một tiếng.
“Cửu thiếu, chúng tôi giúp Tang tiểu thư.” Một người hầu nhìn vào vết thương của Tang Trà Thanh, mở miệng nói.
“Không cần, mấy người lui xuống đi.” Long Cửu ngắt lời người hầu, lấy hòm thuốc tới, sau đó lấy một miếng
bông ra, nhúng vò nước khử trùng rồi hết sức nhẹ nhàng áp vào vết thương của Tang Trà Thanh.
Giờ phút này khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), đôi mắt
màu hổ phách cơ trí thật quan tâm và cẩn thận như vậy, tỉ mỉ từng chút
từng chút một lau nhẹ lên vết thương trên cánh tay cùng đầu gối của Tang Trà Thanh khiến máu dần dần ngừng chảy.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ ở bên cạnh chiếu nghiêng qua nửa khuôn mặt tuấn mỹ
của hắn, khéo léo phác họa nên một chiếc bóng kỳ lạ cũng mang theo hơi
thở tôn quý vốn có ở trên người hắn một cách toàn vẹn.
Mà trên khuôn mặt tuấn tú của hắn lại ẩn chứa sự quan tâm cùng cẩn thận như vậy khiến Tang Trà Thanh cũng lộ ra nhu tình mờ ảo.
Không khí yên lặng an tường bao quanh hai người họ.
Cảm giác kỳ diệu này đến trong im lặng rồi lại trở nên rõ ràng khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Tang Trà Thanh âm thầm hít sâu một hơi, có một loại cảm xúc nào đó đang từ từ đọng lại trong mắt.
Làm xong mọi chuyện, Long Cửu ngâm khăn lông vào trong nước nóng, sau đó vắt khô rồi đặt lên mắt cá chân của Tang Trà Thanh.
Cách thức
chăm sóc đơn giản của Long Cửu khiến trong lòng Tang Trà Thanh dâng lên
một sự rung động mãnh liệt, trào vào trong trái tim cô.
“Được rồi, vết thương không nặng lắm, phỏng chừng mắt cá chân bị trật của em vài ngày sau sẽ đỡ hơn.” Long Cửu nhẹ nhàng đặt chân phải của cô xuống đất, sau đó nhìn cô, thản nhiên nói.
Anh cũng không phải bác sĩ.
Tang Trà Thanh cau đôi mí thanh tú lại, nói thầm ở trong lòng.
“Hãy để cho tôi rời đi.” Tang Trà Thanh ngồi thẳng người lên, tình cảm tích trụ trong mắt vừa
rồi lướt qua trong giây lát, sự trong trẻo và lạnh lùng một lần nữa
ngưng đọng trong đôi mắt cô.
Một câu nói khiến không khí vốn yên tĩnh an tường lại trở nên căng thẳng.
Long Cửu
nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh, ngón tay dùng tốc độ nhanh như chớp
nắm lấy cằm cô, hắn tận lực khiến sức lực trên ngón tay của mình nhẹ
hơn, cũng đè nén luồng khí lạnh đang lưu chuyển nhanh trong mạch máu.
Cô không muốn ở thêm cùng hắn dù chỉ một phút đồng hồ sao?
Cứ như vậy không thích ở cùng một chỗ với hắn sao?
Tang Trà
Thanh cũng không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Long Cửu, ánh mắt gợn sóng
nhàn nhạt, dưới những ngón tay của Long Cửu, đôi má tuyệt mỹ của cô
giống như đang nở rộ ra ánh sáng rực rỡ của đá quý, lấp lánh phát sáng.
“Làm tình nhân của tôi.” Ngón tay của Long Cửu buông cằm của cô ra, lướt xuống dưới xương quai
xanh của cô, đầu ngón tay xuyên vào trong truyền đến cho co cảm giác
nóng rực.
Năm chữ rõ ràng vững vàng giống như giọt mưa trong suốt tự động đánh vào trong lòng Tang Trà Thanh.
“Cái gì?” Tang Trà Thanh trợn to mắt đẹp, không thể tưởng tượng nổi nhìn Long Cửu, dùng vẻ mặt giống như đang nhìn quái vật mà nhìn hắn.
“Em biết là từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nhắc lại lời của mình, nhưng mà….” Hai tròng mắt hẹp dài của Long Cửu hơi nheo lại, bên trong có ý vị đùa cợt, khóe miệng chứ đựng nụ cười ưu nhã, giọng nói lười nhác tràn đầy sự
thích thú.
“Tôi bảo Tang Trà Thanh làm tình nhân của tôi.” Đầu ngón tay của Long Cửu hơi trượt xuống dưới, hai tròng mắt híp lại
chậm rãi mở ra, tuấn mi cũng hơi nhếch lên, thản nhiên nói chậm từng
tiếng một.
Nhưng một
động tác nghiêng đầu bình thường hay một cái nhíu mày đơn giản như vậy
lại khiến toàn thân hắn tản mát ra sự cao quý cùng tao nhã, tinh tế vô
cùng.
“Em cười gì?” Ngón tay của Long Cửu nắm chặt lấy bả vai gầy yếu của cô, đáy mắt bởi
vì nụ cười lạnh lùng trào phúng trên khóe miệng Tang Trà Thanh mà trở
nên u ám phẫn nộ.
“Cửu thiếu, tôi cảm thấy câu chuyện cười này rất không đáng cười.” Tang Trà Thanh đúng mức nói, trong giọng nói xen lẫn sự trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Một nỗi đau đớn như đâm vào tim xẹt qua trái tim Tang Trà Thanh.
Hắn muốn cô làm tình nhân của hắn.
Ha….
Chẳng lẽ không buồn cười sao? Không nên cười sao?
Ha ha ha….
Nếu có thể
cô thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười dài, cười đến mức cả người vô
lực, cười đến khi hai mắt rơi lệ, cười đến khi Long Cửu ý thức được lời
nói của mình buồn cười đến cỡ nào.
“Sao? Em cho rằng nó là chuyện cười sao? Em cho rằng tôi rất buồn cười sao?” Long Cửu lạnh lùng hỏi, đôi mắt màu hổ phách đã sớm trở nên âm trầm
giống như hồ đen không thấy đáy, sự tức giận như thủy triều dâng, chạm
vào là nổ ngay.
Tang Trà
Thanh nhìn Long Cửu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng vô cùng
chua xót, hận không thể khóc lớn lên một hồi, nhưng khóe môi lại nở ra
một nụ cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh cho rằng tôi có thể làm tình nhân của anh nữa sao?”
Nếu không
phải lúc này Long Cửu đang nắm chặt bả vai của cô, không phải mắt cá
chân phải của cô bị trật thì cô thật sự muốn đứng lên mà bỏ chạy…
Thoát khỏi cái nhà tù đã giam giữ cô suốt năm năm ròng rã.
Thoát khỏi phòng ngủ vắng vẻ khắp nơi tràn ngập hơi thở khiến người ta sợ hãi của Long Cửu.
Thoát khỏi
Không phải chỉ là hiện tại…..
Mà là hoàn toàn thoát khỏi.
“Ha ha….Cửu thiếu cũng có lúc ngu xuẩn như vậy sao?” Tang Trà Thanh bắt đầu cười lạnh một cách càn rỡ, cười lạnh một cách
cuồng vọng, nhưng trong con ngươi lấp lánh lại không có chút ý cười nào.
Thời gian đọng lại trong nụ cười của Tang Trà Thanh.
Đồng thời một hơi thở nguy hiểm mạnh mẽ hơn cũng tập kích vào.
Tay kia của
Long Cửu cũng vươn ra nắm lấy bả vai của Tang Trà Thanh, hai bàn tay to
tạo thành một sức lực vô hình kiềm chặt Tang Trà Thanh, mà sức lực trong tay càng khiến Tang Trà Thanh đau đến mức cau chặt đôi mi thanh tú.
“Vì sao lại không thể? Đừng quên em đã từng nằm ở bên gối tôi năm năm.” Hai tròng mắt hẹp dài bắn ra tia sáng lạnh lùng gấp gáp, nhìn chằm chằm vào Tang Trà Thanh, đôi má trắng trẻo của cô gần như đã trở nên trong
suốt như tuyết.
Ngực dần dần lạnh lẽo, Tang Trà Thanh lẳng lặng nhìn Long Cửu, đôi mắt đen trắng rõ
ràng tựa như biển cả băng lãnh không gì sánh bằng, bình tĩnh không chút
gợn sóng, không chút sợ hãi: “A, đúng rồi, tôi đã từng làm tình nhân của Long Cửu anh trong năm năm.”
Sự trong
trẻo mà lạnh lùng trong ánh mắt của Tang Trà Thanh đột nhiên biến mất,
giọng điệu cùng thái độ cũng hoàn toàn khác biệt với lúc nãy, lại giống
như những cô gái dung tục nhịn nhục vẫn ở bên người Long Cửu, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Chẳng lẽ là qua nhiều năm như vậy mà Cửu thiếu vẫn như trước nhớ mãi không quên Tang Trà Thanh tôi?”
Sự thay đổi bất thường của Tang Trà Thanh khiến Long Cửu thoáng giật mình.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên mái tóc quăn thật dài của cô,
phản xạ ra từng quầng sáng dịu dàng. Lúc này, Tang Trà Thanh tựa như
được hào quanh vây quanh, sáng ngời, thậm chí có hơi chói mắt.
Tang Trà
Thanh muốn tiếp tục cười nhạo nhưng khóe môi đã cứng ngắc, cô chỉ có thể dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Bây giờ anh định cho tôi bao nhiêu tiền. Trước kia anh dùng một triệu mua
tôi năm năm, lần này thì sao? Mua tôi bao lâu? Cho tôi bao nhiêu tiền?
Một triệu?
Năm triệu?
Mười triệu?
Hay là…mười tỷ?”
Đến câu nói cuối cùng, trong giọng nói lại mang theo sự run rẩy khiến người ta cũng tan nát cõi lòng theo.
“Em muốn bao nhiêu tôi cũng có thể thỏa mãn.” Long Cửu lại thoáng ngẩn người, sau đó đáy mắt lại xuất hiện lên một ánh sáng mơ hồ.
Đôi môi đỏ mọng tuyệt đẹp bật ra một nụ cười khổ đầy bi thương, Tang Trà Thanh thở dài: “Không hổ chỉ là Cửu thiếu, rat ay đúng là xa xỉ.”
“Em nói ra mong muốn của em đi, tôi đều sẽ thỏa mãn em.” Trong giọng nói trầm thấp của Long Cửu xen lẫn sự sốt ruột cùng với một tia run rẩy mà hắn không nhận ra được.
Tang Trà Thanh hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Đợi đã lâu
mà không thấy câu trả lời của cô, rốt cuộc Long Cửu cũng không thể kiềm
chế được, ngón tay bắt đầu bóp chặt bả vai Tang Trà Thanh mạnh hơn,
không thể nhịn được nữa ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Tang Trà
Thanh lại mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt lấp lánh kia đã chứa đầy sự
kiên nghị, giọng nói cũng thản nhiên, mờ ảo, nhẹ nhàng tựa như bay tới
từ phương xa: “Long Cửu, thứ tôi muốn anh vĩnh viễn đều không thỏa mãn được.”
Đây là lần đầu tiên cô không gọi hắn là Cửu thiếu.
Đây cũng là lần đầu tiên cô trực tiếp gọi tên hắn.
Động tác của Long Cửu cứng đờ, hắn ngơ ngẩn nhìn Tang Trà Thanh đang mang vẻ mặt tái nhợt, xương gò má lại có vẻ hồng hồng không bình thường, bàn tay giữ cô không tự chủ mà dần dần buông ra.
Cô nhìn về
phía đôi mắt hắn, mắt của hắn thâm thúy như vậy, trong đáy mắt phảng
phất ẩn chứa sóng ngầm rất sâu rất sâu, giống như có thể hút thẳng hắn
vào trong, nhưng lại có sự kiên quyết chắc chắn từng chút từng chút một
dùng sức đẩy hắn ra xa.
Không khí trầm mặc khiến lòng người thít chặt.
Phút chốc,
cổ tay mảnh khảnh của Tang Trà Thanh bị Long Cửu bắt lấy không hề báo
trước, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện vẻ mặt đùa bỡn, trong ánh mắt
cũng lộ ra chút vẻ tà mị tựa như satan đến từ địa ngục.
“Tang Trà Thanh, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, tiếp tục trở về làm tình
nhân của Cửu thiếu tôi, nếu không lúc sau khi chúng ta bàn lại vấn đề
này, thái độ của tôi cũng sẽ không nhân nhượng như thế này nữa đâu.” Long Cửu gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của cô, mỗi một lời nói đều rất nặng nề, cũng để lại những dư âm không thể
tưởng tượng nổi.
“Anh có cho tôi thêm vài cơ hội đi nữa thì vẫn….không thể nào, tôi vẫn chưa điên.” Tang Trà Thanh dùng ánh mắt dần dần trống rỗng, thản nhiên trong suốt tựa như cửa sổ ở bên cạnh.
“Được, được lắm, Tang Trà Thanh, đừng nói tôi chưa từng cho cô cơ hội.” Long Cửu buông tay Tang Trà Thanh ra, vươn người đứng thẳng dậy, bước
đến cửa sổ trước mặt, đưa lưng về phía Tang Trà Thanh, biểu tình trên
mặt vẫn như trước không thay đổi nhưng không ai phát hiện ra rằng ẩn
chứa sau khuôn mặt tà mị kia là l sự tổn thương nhàn nhạt.
Tang Trà
Thanh thấy Long Cửu buông mình ra, trái tim thít chặt cùng dần dần thả
lỏng. Cô xoa xoa cổ tay đau đớn, nhìn về phía Long Cửu đang đứng ở cửa
sổ trước mặt.
Cũng cùng một vị trí giống như bốn năm trước.
Tang Trà
Thanh vật lộn đứng lên, mỗi một động tác cũng khiến cho mắt cá chân phải của cô đau đớn không thôi, nhưng cô vẫn cắn chặt răng cố gắng đứng lên
như trước.
Lê chân phải đi về phía cửa phòng ngủ.
“Tang Trà Thanh, sẽ có một ngày cô phải đến cầu xin tôi, cầu xin tôi muốn cô, cầu xin tôi đồng ý cho cô trở thành tình nhân của tôi.” Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn trong phòng ngủ nhưng lại có vẻ yên tĩnh kỳ lạ.
Thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh chấn động, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ,
cô biết nếu Long Cửu đã nói như vậy thì chắc chắn đã nắm chắc.
Hơn nữa nếu Cửu thiếu vạn phần cao quý, tôn quý không gì sánh bằng muốn một người phụ nữ thì nhất định sẽ đạt được.
Tuy rằng trong lòng rất không muốn thừa nhận nhưng sự thật lại đang xảy ran gay trước mắt Tang Trà Thanh.
Nhưng cô vẫn cố gắng duy trì tư thế kiên quyết chắc chắn, giọng nói bình tĩnh: “Tôi nghĩ ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.”
Lời vừa dứt, cô liền nhếch đôi môi đỏ mọng lên, lê chân phải bị thương đi ra khỏi phòng ngủ.