Trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chói chang. Tang Trà Thanh đứng dựa người vào cửa sổ, ánh lên đó là đôi mắt đen trắng rõ ràng rất tĩnh, rất tĩnh lặng nhìn xuống tốp năm tốp ba người đi đường
dưới lầu. Từ sau khi có sự đòi hỏi mạnh mẽ trong thang máy, Long Cửu mỗi ngày đều đến đây. Đôi khi chạng vạng sẽ ở cùng cô ăn cơm. Đôi khi trong đêm khuya trực tiếp sờ soạng trong bóng tối khiêu khích trên người cô. Mỗi đêm đều là đối với cô muốn làm gì thì làm, tựa hồ giống như muốn vét sạch cả người cô. Thậm chí đôi khi hôn, cô còn có khả năng cảm thấy gay mũi với mùi nước hoa của Long Cửu. May mắn chính là Long Cửu sẽ rời đi khi cô chưa tỉnh lại, thật ra như vậy khiến cô thoải mái không ít. Mỗi
lần Long Cửu rời đi, Tang Trà Thanh đều đem chăn, ga giường, gối toàn bộ lột ra sau đó tỉ mỉ giặt sạch, đem toàn bộ đồ vật mang mùi của hắn
thanh tẩy sạch sẽ. Bỗng nhiên người Tang Trà Thanh cứng ngắc, toàn thân đề cao cảnh giác. Tiếng chìa khóa cắm vào ổ làm cả người cô cũng bắt đầu khẩn trương lên. Nơi cô ở này, trừ bỏ Long Cửu sẽ không có người thứ hai. Quả nhiên mùi hương quen thuộc của Long Cửu tràn ngập mũi cô.
Long Cửu từng bước một đi đến bên người Tang Trà Thanh, qua ánh nhìn
phản chiếu từ cánh cửa sổ trong suốt, cô mơ hồ có thể nhìn thấy biểu
tình bí hiểm trên mặt hắn. Thẳng đến khi Long Cửu đi đến bên cạnh, cô lập tức toàn thân cứng ngắc, nổi lên căng thẳng. Giữa đôi lông mày Long Cửu hiện lên một tia không hài lòng. “Đi thay quần áo.” Bộ dáng Long Cửu lười mở miệng. “Đi đâu sao?”Tang Trà Thanh ngẩng đầu nhìn Long Cửu, lúc này hắn đang trên cao nhìn
xuống, nhìn xuống người cô, tựa như một vị vua cao ngạo không ai bì nổi, mà cô là con dân thuần phục dưới chân hắn. Với thân phận như vậy càng làm Tang Trà Thanh tăng thêm cảm giác bị sỉ nhục. Cô đứng thẳng tận lực nhìn lên Long Cửu. Long Cửu cực kỳ anh tuấn, lông mi nhẹ nhàng chớp, bị Tang Trà Thanh nhìn, hắn nhưng trong lòng lại run lên.
Nhìn đôi mắt một mảnh trong suốt của cô, tựa như nước suối giống nhau
không có một tia tạp chất xen vào được, hắn nhìn thấy trong lòng nổi lên tà niệm lại thêm chua xót. “Ừm, Lát nữa đi dự một buổi tiệc sinh nhật.” Long Cửu ngồi vào sô pha, hơi nhắm lại hai tròng mắt, không muốn lại nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tang Trà Thanh. Hắn sợ, tiếp tục nhìn xuống sẽ không thể khắc chế mà muốn cô. “À” Tang Trà Thanh nhẹ giọng đáp ứng, đưa mắt nhìn Long Cửu sắc mặt một đoàn đen thui. Nuốt một ngụm nước bọt, Tang Trà Thanh đi lên lầu. Ngón tay ở giữa tủ quần áo lấy ra một chiếc váy ngắn màu xanh đậm hơi hở lộ người, hoàn hảo không quá lộ ra da thịt. Vội vàng thay ra, đem quần áo vừa thoát tùy ý vứt về phía sau rồi đi xuống lầu. Long Cửu nghe được tiếng bước chân đi xuống, nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh, không nói một câu đi trước ra ngoài. Ở phía sau, Tang Trà Thanh cũng đi theo ra ngoài.
________________________________ Không thể không cảm thán cho cái gọi là xã hội thượng lưu, chỉ là
một bữa tiệc sinh nhật đều có thể tổ chức long trọng như vậy. Yến hội được tổ chức thật xa hoa, trước cửa biệt thự treo một dãy đèn lộng lẫy, mang ánh sáng đẩy lùi bóng đêm. Bể
bơi lấp loáng bởi những chiếc bàn dài chung quanh, trên mặt bàn bày biện những món ăn tinh xảo cùng những loại rượu hảo hạng nhất. Bồi bàn đi đi lại lại trong đám đông. Tiếng đàn Piano nương theo sau tiếng Violon vang lên, hòa quyện vào nhau vang vọng mọi nơi mọi chỗ trong yến hội, tạo nên một không gian lãng mạng. Tang Trà Thanh khoác tay Long Cửu chậm rãi hướng về bể bơi phía trước.
Xuyên thấu qua đám người, Tang Trà Thanh nhìn thấy Kỳ Nguyệt, một thân
váy dài đỏ tươi, tóc búi cao cao, trang sức tinh xảo, làm khuôn mặt cô
trở nên tinh khiết , kiêu kỳ và càng bộc lộ khí chất lạnh lùng. Nguyên lai diễn viên chính của yến hội hôm nay là Kỳ Nguyệt. Tang Trà Thanh lúc này mới chú ý tới trong yến hội thi thoảng sẽ nhìn thấy những người quen mắt.
Còn có rất nhiều người là ngôi sao, khóe miệng Tang Trà Thanh cười khổ
một cái, có phải cô nên cám ơn Long Cửu đã mời cô, để cô có thể nhìn
những ngôi sao này được gần hơn. Thời điểm Kỳ Nguyệt nhìn thấy Long Cửu, đôi chân mày cũng toát lên vẻ vui mừng rõ ràng.
Khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tang Trà Thanh khoác nhẹ trên tay Long Cửu, sắc mặt trầm xuống nhưng ngay lập tức lại giả lả cười. “Cửu thiếu, anh để cho em đợi thật lâu nha.” Kỳ Nguyệt đặt chén rượu xuống, tách ra khỏi đám đông đang vây quanh,
hướng về phía Long Cửu đang đi tới, khóe môi lộ ra nụ cười dễ thương. Ngón tay Tang Trà Thanh giật giật muốn rút ra lại bị Long Cửu sớm đã nhìn thấy ý nghĩ của cô, hung hăng nắm chặt lấy. Tang Trà Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể khẽ động khóe miệng cười lấy lòng. “Để Kỳ tiểu thư đợi lâu. Sinh nhật của em sao tôi có thể không tham gia.” Giọng nói trầm thấp của Long Cửu chậm rãi vang lên, bên môi thoáng hiện ra một nét cười làm người ta hoa mắt. “Cám ơn Cửu thiếu.” Kỳ Nguyệt có chút ngượng ngùng, hai má cũng có chút phiếm hồng. Tang Trà Thanh thầm than, nam nhân như vậy, có khí chất như vậy , người phụ nữ kia có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn? “Cửu thiếu, mời đến đây, em giới thiệu anh với mọi người một chút, tin
tưởng có rất nhiều người muốn kết bạn với Cửu thiếu.” Kỳ Nguyệt vừa thân mật kéo cánh tay Long Cửu vừa nói. Ba người đứng nơi đó có vẻ phi thường hấp dẫn sự chú ý, hai mỹ nhân diễm lệ một trái một phải khoác tay Long Cửu. Tang Trà Thanh thừa lúc Kỳ Nguyệt lôi kéo Long Cửu tới phía trước , rút tay ra, cô cũng không muốn tiếp tục tham dự. Ai trong yến hội cũng nhìn ra Kỳ Nguyệt đem Long Cửu trở thành nam diễn viên chính. Tang Trà Thanh chân đi giày cao gót bước đến các món ăn đặt trên bàn dài trước mặt.
Loại yến hội nhàm chán này duy nhất có thể làm cho cô cảm thấy được thỏa mãn chính là các món ăn, mỗi món đều có hương vị riêng và trang trí đẹp mắt.
Tang Trà Thanh tinh tế thưởng thức, không biết lúc này đứng cách đó
không xa, Sở Tiết Nhiên mang ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cô. Thời điểm trước đó nhìn thấy Tang Trà Thanh , Sở Tiết Nhiên ngỡ rằng mình nhìn thấy một tinh linh hạ xuống trần gian.
Váy liền thân màu xanh đậm, xương quai xanh như ẩn như hiện, vài sợi
tóc rơi xuống trước trán làm cho nàng có vẻ càng thêm nhẹ nhàng đáng
yêu. Hơn nữa, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng tựa như nước suối trong suốt không vấy một tia tạp chất, thật là xinh đẹp. Sở Tiết Nhiên thầm than, nếu sớm một chút gặp được nàng sẽ có bao nhiêu cơ hội tốt chứ. Sở Tiết Nhiên vững vàng hướng Tang Trà Thanh đi tới. “Trà Thanh, em cũng tới.” Sở Tiết Nhiên tươi cười tuấn dật đứng trước mặt Tang Trà Thanh. “A. Sở tổng!” Tang Trà Thanh có chút ngạc nhiên nhưng lập tức nở ra nụ cười. Trong yến hội có thể gặp được Sở Tiết Nhiên, ít nhất nàng sẽ không phải lạc lõng một mình. Sở Tiết Nhiên cười cười lấy hai lyChampagnetrên tay bồi bàn, đưa cho Tang Trà Thanh một ly. Hai người vừa nói cười vừa cụng ly thưởng thứcChampagne. “Trà Thanh! em biết chơi đàn đúng không?” Sở Tiết Nhiên bỗng nhiên nhíu mày, đáy mắt sáng ngời. “Vâng.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, không rõ Sở Tiết Nhiên vì sao hỏi như vậy, hắn không phải đã sớm biết mình biết chơi đàn sao. “Đi cùng anh nào.” Sở Tiết Nhiên nắm tay Tang Trà Thanh sau đó lôi kéo nàng bước nhanh hướng tới cây đàn Piano màu đen thật to bên góc phòng.
Sở Tiết Nhiên vỗ nhẹ tay về phía người đang chơi đàn Piano, ý bảo hắn
dừng lại, sau đó giữ vai Tang Trà Thanh ấn nàng ngồi xuống trước mặt cây đàn. “Sở tổng!” Tang Trà Thanh ngập ngừng khi nhìn thấy hành động của Sở Tiết Nhiên. “Yến hội nhàm chán như vậy, chẳng thà nghe em đàn còn hay hơn.” Sở Tiết Nhiên dựa vào chiếc Piano mày đen, một tay chống giá đỡ ở đàn lên ngang cằm, nhìn Tang Trà Thanh nói. “Tôi…tôi sợ đàn không hay sẽ làm mất hứng của mọi người.” Tang Trà Thanh hạ mắt xuống phân vân nhìn phím đàn đen trắng, ngón tay bắt đầu không yên. Nhiều tiếng bước chân ngày càng lại gần khiến cô không dám có một cử động nào . “Không sao, không cần phải để ý những người khác, em cứ xem như đàn cho một mình anh nghe là được rồi.” Sở Tiết Nhiên nhìn Tang Trà Thanh với ánh mắt dịu dàng, giống như toàn
bộ thế giới lúc này chỉ chuyên chú vào một mình nàng vậy. “Được.” Hai má Tang Trà Thanh có một chút phiếm hồng, lời nói của Sở Tiết Nhiên quả thật nhất thời làm cho nàng gia tăng không ít tự tin. Đầu ngón tay của Tang Trà Thanh bắt đầu nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, liên tiếp vang lên những cung trầm hư ảo. Cung trầm qua đi, một điệu du dương nhẹ nhàng tiếng đàn bắt đầu vang vọng cả yến hội.
Đám người đứng ngoài xem không tự chủ được nhìn về phía Tang Trà Thanh,
lúc này đột nhiên tiếng đàn ngưng hẳn dù chỉ mới bắt đầu. Mỗi người đều
nghi hoặc một chút, người đánh đàn chắc sẽ không dừng hẳn khúc nhạc chưa hoàn thành.
Mỗi một người vừa mới nổi lên nghi hoặc liền nghe thấy vài âm thanh hư
ảo trầm thấp của tiếng đàn, tất cả đều không tự chủ được nhìn về phía
Tang Trà Thanh.
Nàng ngồi một góc, nơi chỉ có ánh đèn treo mông lung, dưới ánh đèn, Tang Trà Thanh mặc váy liền thân màu xanh đậm ngồi bên cạnh cây đàn Piano
màu đen giống như tinh linh trong bóng đêm. Bốn phía hoa cỏ xung quanh nàng giống như bị cuốn vào thần khí của cô, nhẹ nhàng lay động. Nụ cười của nàng đẹp như một bông hoa sen yên tĩnh, ánh mắt sáng như viên pha lê lấp lánh.
Chuyển ánh mắt về phía Sở Tiết Nhiên đang đứng dựa vào Piano, nhưng ánh
mắt của hắn lại thâm thúy như vậy và vẻ mặt hắn như là đang nhìn vào
người yêu quyến luyến cả một đời.
Lễ phục dạ hội màu đen, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân đứng cạnh chiếc đàn
Piano đen tuyền , tựa như một vị hoàng tử thanh lịch. Một khúc nhạc kết thúc.
Tang Trà Thanh ngước mắt nhìn về phía Sở Tiết Nhiên, phía sau hắn, trên
bầu trời đêm, ánh sao không ngừng nhấp nháy đem phiền não của Tang Trà
Thanh thổi bay, tựa hồ thần kỳ nổi lên hảo tâm tình.
Đầu ngón tay ở trên phím đàn nhảy nhót vui sướng, ánh mắt Tang Trà Thanh cong cong nheo lại giống như ánh trăng lưỡi liềm trên đỉnh đầu. Ánh mắt mọi người đều bị hai người hấp dẫn, mang theo ý cười nhìn về phía
hai người bọn họ lúc này giống như nhân vật trong tranh vẽ. “Còn muốn nghe bản nào không?” Tang Trà Thanh khóe miệng hơi hơi cong lên, ngữ điệu cũng phấn khởi vô cùng. “Ừm. Thành phố tươi xanh.” Sở Tiết Nhiên trong đầu thoáng một chút trầm tư sau đó nói với Tang Trà Thanh. “Được.” Tang Trà Thanh hướng về phía Sở Tiết Nhiên thoáng hiện ra tươi cười. Sở Tiết Nhiên còn chưa kịp run rẩy than thì tiếng nhạc du dương động lòng người của bản nhạc “Thành phố tươi xanh” dần dần vang lên. Ánh mắt của Sở Tiết Nhiên chỉ có thể sáng lên niềm say mê với nụ cười của
Trà Thanh và chìm đắm trong tiếng đàn của nàng. Những ngón tay cầm ly rượu của Long Cửu hơi hơi run, dòngChampagnesóng sánh ánh vàng tầng tầng tràn ra.
Ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại nhìn về phía Tang Trà Thanh, đường nét trên khuôn mặt như được tạc, ngũ quan rõ ràng, duyên dáng. Đường chẻ giữa
cằm đanh lại, khóe môi Long Cửu thoáng hiện nét tươi cười kiêu ngạo băng sương.
Ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn treo chiếu từ đỉnh đầu xuống hắt lên mặt
đất bóng lưng lãnh đạm thật dài của hắn, làm cho người ta không thở
được.
Kỳ Nguyệt không khỏi run run, cảm giác được trên người Long Cửu tỏa ra
hàn khí bức người khiến cô không nhịn được xoa xoa hai bàn tay. Khúc nhạc hoàn tất.
Tang Trà Thanh xoa xoa đầu ngón tay, cô rất thích đánh đàn, đã lâu như
vậy không đụng vào phím đàn khiến cô không cầm lòng được, có chút thái
quá. “Nghỉ một chút đi.” Sở Tiết Nhiên hạ mắt nhìn Tang Trà Thanh hiện nét tươi cười tuấn lãng. “Vâng.” Tang Trà Thanh gật gật đầu, đưa ngón tay bên này đặt trên đầu ngón tay bên kia nhẹ khêu theo qui luật. “Anh đi lấy đồ uống đến cho em nhé.” Sở Tiết Nhiên liếc mắt một cái, bể bơi đối diện bọn hắn bồi bàn rất ít đi lại, xem ra hắn phải tự mình đi lấyChampagne. “Vâng” Tang Trà Thanh gật đầu, hạ mi mắt nhìn xuống những ngón tay của mình, khóe miệng mang theo mỉm cười. Nụ cười của Tang Trà Thanh đột nhiên tắt ngấm. Cảm giác được trên vai truyền đến độ ấm cùng cảm giác áp bách, yết hầu Tang Trà Thanh khô lại.
Long Cửu nương theo bả vai Tang Trà Thanh ngồi xuống cạnh cô, hướng về
phía cô toát ra một nét thoáng hiện cười lạnh, ý vị thâm trường. “Xem ra mị lực của cô thật sự là càng ngày càng cao, có thể làm tổng tài của tập đoàn Sở thị can tâm tình nguyện phục vụ.” Âm điệu Long Cửu như dĩ vãng trầm thấp vững vàng nhưng ngữ khí dần dần chuyển lạnh. “Tôi không có!” Tang Trà Thanh hoảng sợ nhìn Long Cửu, cô sợ giống lần trước bị hắn chạm đến cũng vì thấy cô cùng Sở Tiết Nhiên ở một chỗ… “Phải không?” Long Cửu cầm tay Tang Trà Thanh lên, đem ngón tay để trong lòng bàn tay vuốt ve. Bàn tay to mạnh mẽ vừa dùng lực đem Tang Trà Thanh tiến vào trong lòng, hơi thở lạnh như băng: “Thu hồi mị lực của cô lại, nó chỉ có thể dùng để lấy lòng tôi thôi.” “Tôi không có. Tôi thật sự không có.” Tang Trà Thanh liều mạng lắc đầu, liều mạng giải thích.
Thân thể Long Cửu phát ra hàn khí khiếp người, khóe môi một tia cười
lạnh, ánh đèn phía sau chiếu đến đôi mắt đẹp có chút tà khí sáng rạng. Đáy mắt Tang Trà Thanh ảm đạm nhìn xuống, thanh âm ỉu xìu: “Tôi đã biết.” Lời vu khống của hắn căn bản là giả dối hư ảo. Nhưng cô vẫn phải nghe theo hắn. Thật hèn mọn.
Long Cửu tựa hồ đối với phản ứng của Tang Trà Thanh rất là vừa lòng, nhẹ nhàng buông cô ra sau đó đi vào trong đám đông. “Trà Thanh.” Sở Tiết Nhiên đi đến bên người Tang Trà Thanh, đem lyChampagne đưa cho cô. “Cám ơn.” Tang Trà Thanh nhận lấy nhẹ uống một ngụm, vô cùng chua sót. Hai người cùng nhau đi vào trong đám đông.
Đèn xung quanh bỗng nhiên vụt tắt, ở phía sân trước có hai người phụ nữ
đẩy chiếc bánh ngọt cao mấy tầng chậm rãi tiến vào. Ánh sáng mỏng manh của ngọn nến đem nước trong bể bơi khúc xạ ra vầng sáng xinh đẹp lóe lân quang. Tiết tấu bài hát “Chúc mừng sinh nhật” cùng tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên. Kỳ Nguyệt mặc bộ váy đỏ đứng trước cái bánh ngọt, ánh sáng của ngọn nến càng làm gương mặt của cô thêm tuyệt mỹ. Hai tay tạo thành hình chữ thập nhắm mắt lại cầu nguyện. Tất cả mọi người chú ý tới cô đang cầu nguyện, lúc sau có thâm ý khác liếc nhìn Long Cửu một cái. Đang lúc mọi người hoan hô, đôi môi đỏ mọng của Kỳ Nguyệt cong lên đem
ngọn nến một hơi thổi tắt sau đó bắt đầu cắt bánh ngọt. Những ngọn đèn xung quanh nháy mắt sáng lên, đem ban đêm chiếu sáng như ban ngày.
Các tân khách từng bước từng bước dâng lên lễ vật của mình, một màn tựa
như có vô vàn ngôi sao đang tâng bốc mặt trăng ở giữa hiện ra trước mặt. “Cửu thiếu. Quà cho em đâu? sẽ không quên chứ?” Kỳ Nguyệt tiến về phía trước một bước đi đến trước mặt Long Cửu, giương mắt lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tình yêu. “Sao lại quên được.” Long Cửu khẽ cười, sau đó trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cái hộp tinh xảo đưa tới trước mặt Kỳ Nguyệt. Kỳ Nguyệt cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một cái vòng cổ mã não màu đen. “Oa thật đẹp!” Kỳ Nguyệt che miệng lại lớn tiếng kinh hô. Khóe miệng Long Cửu tự phát nụ cười quen thuộc. Hắn
cũng trong nháy mắt lúc Kỳ Nguyệt mở ra cái kia mới biết được bên trong
là vòng cổ mã não, đây là hắn phân phó Tôn trợ lý đi mua, hắn không có
thời gian rỗi chuẩn bị quà sinh nhật cho cô. “Cảm ơn Cửu thiếu. Có thể mang cho em không?” Kỳ Nguyệt nâng mắt to lệ óng ánh nhìn phía Long Cửu mềm mại nói. Long Cửu gật gật đầu không thể từ chối. Khi Long Cửu đeo vòng cổ cho Kỳ Nguyệt, nháy mắt bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay của mọi người hết đợt này đến đợt khác. Giống như Kỳ Nguyệt mang không phải là vòng cổ bình thường mà là vật cầu hôn.
Tang Trà Thanh lắc lắc đầy không khỏi cảm thấy buồn cười, hít một hơi
thật sâu, hi vọng yến hội nhàm chán này mau mau chấm dứt một chút. Cô không rõ Long Cửu vì sao lại mang cô đến, trong trường hợp này hắn không cần bạn gái. Bất quá tâm tư nam nhân như vậy người bình thường có thể đoán biết được? “Thực không thú vị đúng hay không?” Sở Tiết Nhiên nhìn phía đám người ở giữa, đáy mắt thản nhiên có chút đùa cợt. Tang Trà Thanh cười cười không có lên tiếng. “Còn không bằng nghe em chơi đàn tới vui vẻ. Trà Thanh, nếu có cơ hội nhất định phải đàn cho anh nghe nữa, được không?” Sở Tiết Nhiên nghiêng đầu nhìn Tang Trà Thanh, ánh mắt thâm thúy giống như là muốn đem cô thu hết vào.
Tang Trà Thanh không phải nhìn không ra tình cảm trong mắt Sở Tiết
Nhiên, chỉ là khi đối mặt với ánh mắt của hắn như vậy, cô lại không thể
nói ra lời cự tuyệt.
Khóe mắt Long Cửu liếc nhìn hướng Tang Trà Thanh, nhìn thấy cô cúi đầu
xuống nổi lên suy nghĩ, trên gương mặt có chút ửng đỏ rất khả nghi, biểu cảm cũng rất ngượng ngùng, đôi mắt màu hổ phách để lộ ra một cỗ tức
giận. Đáng chết! Nữ nhân này chỉ cần hắn thoáng không để ý, cô liền lập tức cùng Sở Tiết Nhiên dây dưa một chỗ.
_______________________ Đám người chậm rãi lui lại, tạo ra một khoảng trống, tiếng nhạc du dương tuần tự vang lên. Các tân khách hai bên bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ. Kỳ Nguyệt nhìn mọi người bắt đầu nhảy, xoay người muốn đi mời Long Cửu, có điều không tìm thấy người đâu nữa. Đôi
mắt đẹp của Kỳ Nguyệt bắt đầu tìm tòi, ánh mắt bắt dừng lại ở hình ảnh
Long Cửu đang cùng với Tang Trà Thanh trong sàn nhảy.
Đáng giận! Nữ nhân kia sao lại tới nơi này, vừa mới khoe khoang tài đánh đàn, thiếu chút nữa đoạt cả sự chú ý dành cho diễn viên chính là cô. Hiện tại lại cùng Long Cửu khiêu vũ! Đôi
mắt đẹp của Kỳ Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh, hi vọng
tốt nhất là sự đố kỵ trong mắt mình có thể đem cô thiêu đốt. Tang Trà Thanh tùy ý Long Cửu dẫn theo không ngừng xoay tròn xoay tròn. Cô cảm thấy được mình giống như là một con rối, không có sinh mạng, không có cảm giác. Cô
không thích nhất là khiêu vũ, chán ghét loại xoay tròn choáng váng này,
chán ghét hình thức thân mật khắng khít này giữa hai người. Cô
càng chán ghét Long Cửu, ở trong sinh nhật Kỳ Nguyệt mời cô khiêu vũ,
mặt của cô sắp bị Kỳ Nguyệt bắn ra hàn quang giết chết. Long Cửu khẽ nhíu mày phát hiện Tang Trà Thanh thân mình từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái cực kỳ cứng nhắc. Nữ nhân này vì cái gì đối mặt với hắn luôn đề cao cảnh giác. Bàn
tay to dùng sức siết chặt thắt lưng Tang Trà Thanh, đem cô hướng chính
mình càng thâm gần gũi, ngay trong phút chốc Long Cửu hơi có chút sửng
sốt, cô quá mức nhỏ bé, yếu ớt, giống như chỉ cần hắn dùng một chút khí
lực liền đem eo của cô vặn gãy. Bống nhiên nhớ lại hai người mỗi lần mặt đối mặt lúc ăn cơm, cơ hồ cô đều không khi nào động đũa. Ánh mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, sắc mặt thoạt nhìn có chút tối sầm. “ Gầy quá, cô hẳn là nên ăn nhiều một chút.” Long Cửu ghé sát bên tai Tang Trà Thanh nói thật nhỏ, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai của cô. “ Hả?” Tang Trà Thanh ngước mắt nhìn lên, con ngươi trong suốt như dòng nước nhìn thẳng vào đáy mắt Long Cửu. “Sờ sẽ không thoải mái.” Môi mỏng để sát vào lỗ tai, đầu lưỡi ở trên lỗ tai của cô khẽ liếm một chút. “Anh…” Tang Trà Thanh hoảng hốt vội né tránh, không thể tưởng tượng nổi nhìn
Long Cửu, không thể tin được hắn dám làm như vật trước mặt nhiều người, không ngờ hắn không biết kiềm chế như thế. Long Cửu nhếch lên môi mỏng cười tà. Tang
Trà Thanh quẫn bách rủ xuống suy nghĩ không dám ngẩng đầu lên, chỉ có
thể đem ánh mắt dừng ở trên lồng ngực rắn chắc của Long Cửu, hai má bời
vì tiếng cười trầm thấp của hắn bắt đầu chậm rãi ửng đỏ. Bỗng nhiên mỗi người đều dừng lại nhìn về phía Kỳ Nguyệt. Trong tay cô không biết khi nào đã có một cái hộp, phía trên được khảm lên một viên kim cương lòe lòe tỏa sáng. Mọi người đều tò mò tiến lên muốn biết ai giàu có như vậy, có thể tặng một lễ vật mắc như thế cho Kỳ Nguyệt. “Tiểu thư. Đây là lão gia đặc biệt làm riêng tặng cho cô.” Một bên là quản gia đứng ở bên cạnh Kỳ Nguyệt cung kính giải thích, nghi hoặc của đám đông cũng được cởi bỏ. “Cha thật tốt.” Kỳ Nguyệt ngọt ngào nói, sau đó đem hộp mở ra.
Ánh sáng trong suốt của đá thạch anh ánh lên rõ ràng, trước mắt mọi
người là một viên đá thạch anh tinh xảo được bài trí tạo hình mới mẻ là
một con lắc đồng hồ có hình vòng treo nhỏ, bốn phía được khảm lên vô số
viên kim cương be bé. Vừa nhìn chính là biết vật nhỏ này phải rất tinh tế mài ra và đã đạt tới độ tinh mỹ, đẹp đẽ quí giá, rất đặc sắc. Mọi người trầm trồ khen ngợi khiến Kỳ Nguyệt càng thêm vui vẻ, cằm ngẩng
lên thật cao giống như nữ thần tôn quý trong thần thoại. “Trà Thanh, có phải rất đẹp hay không?” Kỳ Nguyệt đột nhiên nhìn phía Tang Trà Thanh nhẹ giọng nói. “ Hả? Vâng, rất đẹp” Tang Trà Thanh giật mình, không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hỏi mình. “ Vậy cho cô mượn nhìn một chút cũng được.” Kỳ Nguyệt đưa món quà trong suốt như thủy tinh cho Tang Trà Thanh, đáy mắt có ý cười. Tang Trà Thanh không muốn khiến cho Kỳ Nguyệt mất mặt, chỉ có thể nhận lấy
tuỳ ý quan sát, tuy rằng cô không biết Kỳ Nguyệt đưa món quà trong suốt
này cho cô xem là có ý gì nhưng người ta dù sao cũng là diễn viên chính, có thể xuôi theo cũng tốt. Ở
bên người Long Cửu nhưng thật ra cô cũng học được những điều trước kia
chưa từng học… nhất là nịnh hót cô cũng đã học được rồi. “Thật sự cám ơn cô đã cho tôi mượn xem.” Tang Trà Thanh đưa món quà quý về phía Kỳ Nguyệt cười nói. Kỳ Nguyệt vươn lòng bàn tay ra đón, nhưng là… Xoảng —— Đúng
lúc Tang Trà Thanh buông tay, trong tích tắc đấy cô bỗng nhiên rút tay
về phía sau , đồ vật thạch anh hoa lệ theo tiếng “xoảng” xui xẻo rơi xuống đất vỡ văng đầy mặt đất , không nhìn ra được hình dáng ban đầu. Chỉ có viên kim cương nho nhỏ ở giữa mảnh đá thạch anh cô độc loé lên ánh hào quang của chính mình. “Trà Thanh, làm sao cô có thể bất cẩn như vậy! Đây chính là Papa của
tôi ở Italy đặc biệt đặt làm. Khắp thiên hạ chính là chỉ có một!” Cả khuôn mặt Kỳ Nguyệt sụp xuống ai oán nhìn Tang Trà Thanh, bộ dáng tràn ngập nước mắt. “Tôi…không phải là tôi, cô…” Rõ ràng là cô ta ngay lúc đó rút lòng bàn tay về không tiếp đồ vật, như thế nào quay ngược lại oán cô đây. Ánh
mắt Tang Trà Thanh nhìn về phía Long Cửu xin giúp đỡ, hi vọng hắn lúc
này có thể ra mặt nói câu nào, dù sao mới vừa rồi hắn cũng đứng ở trước
mặt. Nhưng Long Cửu chỉ là đứng nguyên tại chỗ một bộ cao thâm khó dò, dường như không có ý định mở miệng. Nhìn
thấy mọi người hướng những ánh mắt nghi ngờ lên người mình, cước bộ Tang Trà Thanh lui về phía sau, kinh hoảng xua tay, thật sự không phải cô ! “Tôi…tôi không phải cố ý.” Đối mặt với ánh mắt ai oán của mọi người ném tới, Tang Trà Thanh bối rối bước lui về phía sau, xua xua hai tay. Càng ngày càng lùi về phía sau. Cô không phát hiện phía sau cô chính là bể bơi.