Đây là chính là con của phu nhân đã mất của di thần, sinh ra đã ngốc như vậy. Chính vì thiếu đi tình thương của mẹ, nên di thần hết mực yêu thương muốn bù đắp cho nữ nhi này. Nên giấu kĩ không nhiều người biết sự tồn tại của nó. Nay ban hôn với vương gia là điều tốt như vậy di thần đương nhiên để nó gả đi rồi, gả cho người tốt vương gia di thần cũng đã yên tâm rồi lời Bạch Thừa Ngôn nói suýt chút làm nàng bị sặc a. Cmn từ khi nào nàng mới sinh ra đã bị ngốc? Giả tình giả nghĩa cho ai xem chứ? Yêu thương nàng đến nỗi đem nàng bỏ mặc ở miếu hoang. Sự yêu thương này nàng nhận không nổi a. Tốt cho nàng, đây rõ ràng xem nàng là vật thế thân. Nàng cũng quá xem thường khả năng diễn xuất của Bạch Thừa Ngôn này rồi.
Triệu Hàn Kỳ mắt chứa tia khinh bỉ, Bạch Thừa Ngôn này lại nói đến hay như vậy a. Còn không quên nịnh bợ hắn. Hắn ghét nhất chính là loại chân chó này. Nói cho cùng cũng chỉ muốn hắn lấy Bạch Kiếm Anh.
Hừ, thì ra là vậy. Được, bổn vương muốn nói chuyện với vương phi một lát Triệu Hàn Kỳ híp mắt nhìn Bạch Kiếm Anh.
Vậy, di thần xin cáo lui Bạch Thừa Ngôn, mẹ con Lý Dao thấy chịu Hàn Kỳ không có ý kiến gì cũng nhẹ nhõm trong lòng lui ra ngoài.
Hạ Băng và Hạ Tuyết cũng đứng dậy. Không quên lo lắng nhìn Bạch Kiếm Anh. Khi thấy Bạch Kiếm Anh gật nhẹ đầu thì mới yên tâm mà ra ngoài. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Nha đầu lại đây Triệu Hàn Kỳ vẫn bình tâm ngồi uống trà. Cảm xúc cả một chút cũng không biểu lộ ra ngoài.
Bạch Kiếm Anh ngoan ngoãn nghe lời đến gần hắn. Liền bị một lực đạo kéo về phía trước, mở mắt ra đã thấy thân hình nhỏ nhắn của nàng đã nằm gọn tuong lòng hắn. Mặt không khỏi ửng hồng, từ trước đến giờ nàng chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào gần như vậy a. Nhịp tim cũng trở nên không ổn định. Nhưng mà chẳng phải không gần nữ sắc sau, lại có hứng thú với kẻ ngốc như nàng sao? Hắn có phát hiện gì không? Hay chỉ là lời đồn đại.
Hai mỗ thị vệ nào đó nhìn thấy cảnh này suýt rơi tự do từ mái nhà xuống. Không phải chứ, bọn họ không nhìn nhầm a. Vương gia của họ tiếp xúc với nữ nhân.
Kỳ Dụê, ta có phải đang nằm mơ không? Mỗ thị vệ dụi mắt liên tục nhìn xuống phía dưới.
Hàn Hạo, đây là sự thật a. Thì ra vương gia nhà chúng ta không bị đoạn tụ vương gia của bọn hắn từ trước đến giờ không tiếp xúc với nữ nhân làm cho bọn hắn cũng có chút nghi ngờ nha. cuối cùng hai mỗ thì vệ nào đó ôm nhau cảm động đến sắp khóc trên mái nhà.
Ca ca, huynh chưa trả lời ta nha? Mắt ngây thơ nhìn Triệu Hàn Kỳ, ngồi trong lòng hắn nàng lại có cảm giác... Ấm áp.
Trả lời? Triệu Hàn Kỳ nhìn người mình ôm trong lòng khẽ nhướng mày. Hắn diễn nhiên biết nàng là muốn nói đến tên hắn. Diễn hay như vậy nhưng sao có thể qua mặt hắn.
A, Anh nhi hỏi huynh tên gì? Bạch Kiếm Anh ngoài mặt ra vẻ đáng yêu nói trong tâm lại cmn đùa giỡn nàng sao? Rõ ràng là giả vờ.
Muốn biết sao?
Gật đầu
Ta nói ra, sao này ngươi phải gọi ta bằng tên? Như vậy ta sẽ nói vị vương gia nào đó nhếch mép tà mị, mắt chứa đầy tia gian xảo. Và vị 'tiểu bạch thỏ' nào đó vẫn ngây thơ gật đầu.
Hảo, gọi ta phu quân
Bạch Kiếm Anh cơ mặt đơ ra. Bỉ ổi, vô sỉ dám chơi nàng. Dù sao cũng gả cho hắn, xem như gọi trước. Đáng chết, dám chơi nàng.
Phu quân hai tay nắm chặt mặt đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn nhìn mặt lạnh của Triệu Hàn Kỳ.
Ngoan nha đầu này hắn cảm thấy có hứng thú rồi a. Còn mục đích của nàng là gì hắn sẽ từ từ điều tra.