Ác Ma

Chương 3: Chương 3




Vụn nhỏ nụ hôn rơi xuống cổ trắng Thiên Dạ .

"Không. . . . . . Không thể. . . . . ." Trong miệng phát ra lẩm bẩm nói mớ, quanh năm thành thói quen tuân theo bố nuôi ra lệnh cô,hôm nay trận cướp đoạt vô lý này vượt ngoài dự liệu phạm vi của cô, làm cho cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng phản ứng bản năng của thân thể và lý trí là trái ngược nhau!

Hai tay Thiên Dạ vô lực trèo lên vai chắc Bách Lý Tuấn, trúc trắc thở dốc, phản kháng nhưng thân thể không cách nào khắc chế hắn khéo léo khiêu khích mà theo đó tự nhiên đong đưa.

"A. . . . . ." Thiên Dạ không thể nào tin nổi rên rỉ dâm mỹ lại từ trong miệng mình bật ra. Chẳng lẽ trong xương cô không biết nhục nhã? Rất đau khổ. . . . . .

"Ha ha! Con ngoan,con thật là phối hợp!" Trong suy nghĩ đàn ông bản tính cướp đoạt bị kích thích,Bách Lý Tuấn ham muốn nhìn bộ dáng Thiên Dạ bất lực,đây là cảm xúc tuyệt đối không thấy được trước mặt mọi người, Bách Lý Tuấn chăm chú vây quanh thân thể tinh tế mềm mại,trêu chọc dục vọng chưa bị khai phá.

"Đừng như vậy. . . . . ." Ngắn ngủi phát ra tiếng gào thét, môi Thiên Dạ tiếp xúc bị cánh môi nóng bỏng Bách Lý Tuấn niêm phong, trở thành tiếng hừ lạnh mơ hồ ô.

Gượng gạo muốn từ chối hắn xâm phạm, nhưng thân thể cao lớn ép cô ở trên bàn làm việc,cô phản kháng chẳng qua là làm hắn sâu thêm đoạt lấy.

Khi hắn linh hoạt mở hàm răng cô,chui vào miệng đoạt lấy hơi thở mùi đàn hương không chút kiêng kỵ dụ dỗ non mềm của cô, thân thể của cô bởi vì thân mật tiếp xúc quá độ mà không ngừng run rẩy.

"A. . . . . ."Cô xụi lơ trong ngực cường tráng của hắn.

"Con ngoan, muốn nói gì. . . . . ." Lưỡi của hắn quyến rũ lôi kéo lưỡi cô để cho cô không còn đường lui, hai tay không an phận thăm dò vào bên trong áo khoác cô,ngăn cách bởi áo lót Lace thật mỏng,vỗ về chơi đùa bầu ngực đẫy đà , khi hắn ngón cái thô ráp vẽ lên đỉnh màu hồng phấn,cô không khỏi run rẩy rên rỉ.

"Ưm. . . . . ." Thiên Dạ đóng lại hai mắt,cảm nhận da thịt bền chắc phái nam,cùng cô mềm mại khác nhau cở nào, hắn không cho cô phản kháng,kiên trì dùng xúc giác toàn thân lao tới trận dục vọng thịnh yến này.

Bách Lý Tuấn thật sâu mút thân thể trẻ tuổi xinh đẹp.

Lắng nghe cô ngây ngô thở dốc dồn dập , hắn phảng phất hồi tưởng năm đó Chung Uyển Nhi thanh thương động lòng người hấp dẫn hắn,cặp con ngươi kia làm cho hắn luân hãm , xuyên thấu qua đường hầm thời gian tựa hồ sống lại trên người cô gái trước mắt này!

Cùng con ngươi xao động . . . . .

Không giải thích được thế gian âm hiểm và tình dục vô tri,nơi nơi xúc động trái tim hắn cấp bách muốn bảo hộ, hắn một phen ôm lên eo cô gái ,Thiên Dạ trong ngực thở gấp tựa hồ trùng điệp quyến rũ của Chung Uyển Nhi, chính là loại tinh khiết vô tội như trẻ con đến hoàn mỹ. . . . . .

"Chúng ta không thể. . . . . ." Thiên Dạ vươn ra tay phải,dán trên lồng ngực hắn,ngăn cản hắn nhích tới gần thêm một bước, bởi vì hơi thở bọn họ cơ hồ chạm vào nhau.

Cô tuyệt vọng bất lực thở dốc, biết rất rõ mình vô lực xoay chuyển trời đất,chỉ có thể mặc cho nam nhân đối với cô —— ta cần ta cứ lấy.

"Con thật đẹp nha!" Bách Lý Tuấn vẹt sợi tóc hai bên gương mặt Thiên Dạ ra,đôi môi nóng bỏng lần nữa lướt xuống trên da thịt tỉ mỉ cô, lưỡi ẩm ướt quen thuộc thẳng đến nụ hoa tuyết trắng .

Hắn dùng lực mút.

"A. . . . . ." Thiên Dạ chịu không nổi kích tình mời đón,hờ hững lên tiếng gào thét mà Bách Lý Tuấn cơ hồ khó có thể tự kềm chế,trong đầu đã sớm vứt thân phận thế tục, ôm hôn cô càng chặt, ép thân thể để cho hai người dán càng chặc hơn.

Thiên Dạ thậm chí có thể ngăn cách tầng tầng lớp quần áo, cảm nhận được dục vọng nóng bỏng nam tính rục rịch giữa hai chân hắn, không có ý tốt cọ xát vào cô. . . . . .

"Tại sao?Bố tại sao đối với con như vậy? Đây coi là cái gì?" Vô cùng bất lực,cô ủy khuất nước mắt lã chã rơi xuống.

"Tại sao không thể?" Bách Lý Tuấn ngược lại từ cổ trắng noãn tiến tới mút lên cánh tay thon gầy .

"Con là con của bố nha. . . . . ."

"Không có gì không thể ." Đem Thiên Dạ bao bọc trong ngực hắn không ngừng mút lấy hương thơm của cô, "Không người nào có thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì!"

"Chúng ta trên danh nghĩa. . . . . . Là bố con. . . . . . A. . . . . ."

"Vậy thì thế nào?" Song song rơi xuống ở ghế sa lon,Bách Lý Tuấn dùng thân thể đè lên thân thể mê người , hai tay đem cổ tay cô áp chế lên đỉnh đầu, tròng mắt xưa nay âm tình bất định đưa mắt nhìn người dễ thương phía dưới .

"Chúng ta không. . . . . . Không nên. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ." Thiên Dạ né tránh Bách Lý Tuấn hôn,thấp giọng cầu khẩn, "Xin bố,chúng ta không thể. . . . . . Như vậy không bình thường. . . . . . Người ta sẽ nói. . . . . ."

"Ta quản người ta nói gì? Cái gì gọi là không bình thường?" Bách Lý Tuấn nổi trận lôi đình trừng mắt cô, "Con không phải muốn báo ân sao?Con không phải là rất muốn chứng minh giá trị tồn tại của mình à? Hiện tại cơ hội tới, ta hiện tại sẽ muốn con! Ta muốn thân thể của con, lòng của con, không cho phép con cự tuyệt!"

Áp chế thân thể, Bách Lý Tuấn để cho Thiên Dạ cảm giác hắn giờ phút này bộc phát dục vọng!

Bị dục vọng nam nhân dán mạnh trên người,Thiên Dạ giật mình hai tròng mắt trong suốt lần nữa chảy xuống nước mắt bất lực,cô đưa mắt nhìn bố nuôi,không rõ tại sao phải đi tới bước này? Bố nuôi có dục vọng với cô! Vì chuyện gì sẽ biến thành như vậy. . . . . .

"Như vậy là 『 loạn luân 』. . . . . ."

"Không phải!" Bách Lý Tuấn thật nhanh phủ nhận lời cô, đôi môi dán lên cánh môi đỏ mọng, loạn luân gì? Bọn họ không có huyết thống quan hệ, chỉ có cái thủ tục thu dưỡng chết tiệt!

Bởi vì trong lúc nhàm chán để cho hắn nhìn thấy cô mỉm cười với đàn ông khác.

Ghê tởm cực điểm!

"Vậy tại sao lại tìm con——"

"Bởi vì là con!" Cái tiểu ngu ngốc này! Hắn đối với những phụ nữ khác sẽ không có hứng thú, cũng là bởi vì sự xuất hiện của con."Con không nên xuất hiện, vừa bắt đầu xuất hiện sẽ là.... ......."

"Sao?" Thiên Dạ nghe không hiểu, không giải thích được trừng mắt Bách Lý Tuấn.

"Ánh mắt của con và Uyển nhi thật giống. . . . . ." Bách Lý Tuấn thống khổ lên án dưỡng nữ thuần khiết hắn, "Ta không nhớ con,con càng muốn báo ân! Hiện tại ta sẽ làm cho con biết làm sao báo ân. . . . . ." Hắn hung hăng ôm lấy cô, hôn mặt của cô, "Từ hôm nay trở đi con nhất định theo sống trong thế giới bóng tối , bất kể người khác thấy thế nào,nói như thế nào, ta muốn con trở thành phụ nữ của ta!"

Lời Bách Lý Tuấn để cho Thiên Dạ ngừng thở.

Thì ra là quanh năm theo đuổi ánh mắt của mình cuối cùng lại có đáp án kinh người ,sự tồn tại của cô để cho ân nhân đau khổ mà không biết!

Cho đến hôm nay có người tỏ tình với cô, bí mật núp sâu nhất trong lòng bố nuôi mới công bố,nhưng thống khổ và thế tục không tha muốn hai người đi gánh chịu!

"Không còn kịp rồi! Nha đầu." Bách Lý Tuấn hài lòng cười hôn lên môi Thiên Dạ, kết cuộc cô độc bắt đầu, "Con đời này nhất định là của ta,ta tuyệt đối sẽ không buông tay!"

Thân thểcô bởi vì ... cảm nhận được thống khổ sinh sôi xé nứt .

Bách Lý Tuấn mỉm cười tiếp tục tiến hành bản tính cướp đoạt đối với Thiên Dạ,bá đạo cưỡng chiếm hô hấp của cô.

"A. . . . . ." Thiên Dạ kinh hoảng khởi động thân thể,môi kinh ngạc lại bị hắn vững vàng khóa lại,lần nữa khởi động tư thế ngược lại làm cho cô nhìn thấy rõ phái nam làm sao trơn vào cánh hoa kín đáo không người nào chạm qua.

Ánh mắt hắn nóng rực thiêu đốt thân thể tuyết trắng , ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua bụi rậm của cô,lướt qua cánh hoa non mềm đồng thời vỗ về chơi đùa, lưỡi linh hoạt cũng lật ngược chạy nước rút, không ngừng ám hiệu hắn cấp bách muốn làm chuyện đó với cô.

Đột nhiên hắn dùng lực vặn bung hai chân Thiên Dạ,một cái động thân,phái nam nóng hổi thoáng chốc xỏ xuyên qua con đường u tối không người dò hỏi .

"Đau quá. . . . . ." Thiên Dạ đè nén tiếng thét, nước mắt như sợi trân châu cắt đứt rơi xuống.

"Đợi lát nữa sẽ đỡ đau." Bách Lý Tuấn nhỏ giọng trấn an.

"Có thật không?"

Thiên Dạ cắn chặt răng, được rồi!Cô chỉ có thể lệ thuộc vào nam nhân trước mắt đang vuốt ve cô.

Nếu như cô tồn tại để cho hắn thống khổ nhiều năm như vậy,cô hoàn toàn nguyện ý đem mình dâng lên.

"Con ngoan! 』 Bách Lý Tuấn chậm rãi động đậy.

"Đúng vậy,theo bố. . . . ."

Khóe miệng Thiên Dạ tách ra thống khổ,mỉm cười tuyệt diễm ,nếu ngay cả mạng cũng có thể cho người đàn ông tuấn vĩ này,hôm nay chẳng qua chỉ muốn thân thể của cô để an ủi nổi đau hắn, có cái gì không được?

Qua hồi lâu cô căng thẳng hơi trì hoãn, cái mông bắt đầu luật động theo Bách Lý Tuấn trên dưới phập phồng.Đúng như lời bảo đảm ban nãy,thân thể của cô khi hắn tinh tế vuốt ve từ từ thả lỏng, từ từ tiếp nhận sự hiện hữu của hắn.

Khóe miệng Bách Lý Tuấn vung lên nụ cười đắc ý.

Bị xem thành vật thay thế bất đắc dĩ và mâu thuẫn khoái cảm rót vào trong ý thức Thiên Dạ,tầm mắt cô rõ ràng từ từ choáng váng . . . . . .

Hết thảy sinh mệnh đã định.

Gió lạnh thổi tới vù vù, bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

"Tiểu Dạ, tổng giám đốc hi vọng cô lập tức trở về nhà nghỉ ngơi!" Sinh viên vừa làm vừa học đi khỏi phòng họp,nói chuyện với Thiên Dạ đang viết .

"Tôi rất khỏe. . . . . ." Lần đầu kinh nghiệm bị đè ép cưỡng chiếm thật không thoải mái,Thiên Dạ miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

"Tổng giám đốc quan tâm 『 ái nữ 』 đây! Tiểu Dạ hay là biết điều một chút nghe lời đi." Mấy phụ nữ phòng bí thư mấy trên mặt tất cả đều hiển lộ ghen tỵ với cười mỉa.

Không có biện pháp! Ai biết bố con hai người ở trong phòng làm việc đến trưa là làm việc gì?

"Tôi. . . . . ." Thiên Dạ sững sờ nhìn đám phụ nữ giương nanh múa vuốt,chẳng lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cho bọn họ dọ thám biết chuyện xảy ra xế chiều sao?

Ép chặt tim đập kinh hãi,tim Thiên Dạ như đánh trống tròng mắt vô tội trợn to, theo bản năng đem nụ cười sáng lạn truyền đến mọi người.

Cô muốn lôi kéo tình cảm mọi người lúc này!

Trải qua trận cướp đoạt buổi chiều,linh hồn đơn thuần thẳng thắn đã không còn đơn thuần nửa, ở ngoài sáng trò chơi tình yêu nam nữ đích thực,cô chỉ có thể dùng tình yêu thuần khiết và thân thể hoàn lại ân tình.

Cho dù kết cục có thể là công dã tràng cô cũng vui vẻ chịu đựng, bởi vì sự tồn tại của cô chẳng qua là thay thế,hành động hắn đối với nàng chẳng qua là tham muốn giữ lấy, hắn sẽ không hiểu rõ cô đối với hắn đã vượt qua sùng bái và ngưỡng mộ.

Ánh mắt thế tục,ngay cả kết cục đổi lại thành mộng trống không,cô cũng muốn ở lại bên cạnh hắn, bởi vì cô đã sớm —— yêu hắn.

Đúng! Cô yêu người đàn ông này mà không biết, cho đến hắn xâm phạm mình,cô thỏa mãn để hắn hoàn toàn đoạt lấy,cô mới hiểu rõ tình yêu với người mình yêu có nhiều hèn mọn. . . . . .

Cô không dám thừa nhận yêu hắn nhưng lại muốn yên lặng chúc phúc hắn,theo hắn cả đời, cho dù làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện.

Cho đến hắn ghen tỵ tiết ra ngoài, thống khổ và vui vẻ đồng thời tồn tại,cô mới chợt sáng tỏ thì ra cô thương hắn sâu như vậy, lâu như vậy. . . . .

Chẳng qua cô không tự chủ tự mình đi một đoạn khá dài mà thôi.

Nếu đoạn tình yêu này hủy diệt hai người bọn họ,cô cũng nguyện ý theo hắn đi tới cuối thế giới,coi như là băng thiên tuyết địa ,hoang mạc cô cũng muốn chứng minh. . . . . . Cô yêu hắn.

"Tổng giám đốc đã chuẩn bị tài xế riêng cho cô!" Sinh viên vừa làm vừa học dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thiên Dạ,cô thật hy vọng mình cũng được tổng giám đốc thu dưỡng.

"Tôi biết lái xe!" Thiên Dạ không giải thích được.

Tình huống tựa hồ không tha Thiên Dạ muốn sáng tỏ,hệ thống điện thoại tiếp xúc truyền ra tiếng nói mệnh lệnh của Bách Lý Tuấn"Tiểu Dạ,Tiểu Lý sẽ lái xe đưa con về nhà,con sau này tan ca cũng để hắn đưa đón."

"Nhưng. . . . . ." Cô cứng ngắc mười giây,sau đành yên lặng gật đầu.

"Thật tốt nha! Tiểu Dạ,cô sau này sẽ thuận tiện hơn." Mấy người phụ nữ vừa ao ước vừa đến gần bên cạnh Thiên Dạ,bắt đầu thảo luận Bách Lý Tuấn tại sao độc chiếm như vậy.

Thiên Dạ cười khổ, đây là không phải nói cô sau này có việc gì,Tiểu Lý cũng sẽ trực tiếp báo cáo với Bách Lý Tuấn sao?

Cũng là ý giam cầm hành động của cô?

Ngón tay cô bấm lại đau đớn xoa nhẹ huyệt Thái Dương hồi lâu, mới dùng nụ cười quen thuộc đáp lại các đàn chị bên cạnh, "Bố lo lắng tôi không biết lái, gây họa thì hỏng bét."

Thiên Dạ cười ngọt ngào,nắm chặt quả đấm, cố gắng chống đỡ mọi người ngồi trước mặt! Cho dù tất cả đều không thể khống chế,nhưng cô vẫn đem hết toàn lực để báo đáp ân tình Bách Lý Tuấn đối với cô, bất kể hắn đối đãi cô như thế nào,cô sẽ không để cho không để lời đồn đãi truyền ra. . . . . .

Đem hết toàn lực muốn bảo vệ thanh danh của hắn!

Thiên Dạ nhanh chóng thu dọn hồ sơ trên mặt bàn,sau khi đem tập văn kiện chuyển giao cho những bí thư khác, mới lấy áo khoác chuẩn bị trở về nhà, thành thật mà nói cô mệt mỏi tê liệt,cũng không có dư thừa khí lực lái xe về nhà.

Nếu như Bách Lý Tuấn bởi vì không tin cô mới cho người đưa đón cô, vậy coi như xong! Dù sao cho dù cô không thích người đàn ông kia,Bách Lý Tuấn cũng sẽ không tin.

Thiên Dạ bắt đầu ảo tưởng Bách Lý Tuấn yêu mình!

Sa vào loại tình huống này,trong lòng cô có thể tự đắc vui mừng thật lâu,cô có thể ảo tưởng hắn rất yêu cô, chỉ là năm đó xấu hổ mở miệng.

Đứng ở trước thang máy,thần trí Thiên Dạ ngẩn ngơ suy tưởng chuyện phát sinh buổi chiều, những thứ thân mật ôm hôn kia. . . . . .

Còn có răng môi quấn giao . . . . . .

Nếu như không phải trên người truyền đến trận trận đau nhức,Thiên Dạ thật không dám tin đó là thật,cô lại cùng người đàn ông từ nhỏ sùng bái phát triển mối quan hệ không thể cho ai biết. . . . . .

"Đang suy nghĩ gì?" Bước vào thang máy,Thiên Dạ đã nghe tiếng nói trầm thấp Bách Lý Tuấn .

"A?"

Nhất thời không chú ý,Thiên Dạ ngơ ngác đưa mắt nhìn gương mặt tuấn lãng trước mắt. Hắn tại sao đã ở trong thang máy? Hắn cũng muốn về nhà sao?

"Ta không cho con có dáng vẻ này xuất hiện trước mặt đàn ông khác." Bàn tay to Bách Lý Tuấn ôm eo thon nhỏ Thiên Dạ,đầu lưỡi ở bên cạnh tai cô nhẹ lủi, tiếng nói trầm thấp cùng lúc vang lên ở bên tai cô.

"Ack, tổng giám đốc. . . . . ."

"Gọi tên ta!" Thật chặc ôm eo mỹ nhân,một tay vén lên mép váy cô, Bách Lý Tuấn muốn trong thang máy vuốt ve thân thể mê người Thiên Dạ .

"Đừng. . . . . . Đừng như vậy a. . . . . . Sẽ bị người ta nhìn thấy. . . . . ." Thiên Dạ thấp giọng thở gấp, thân thể bị Bách Lý Tuấn ôm tựa hồ đã không thuộc về mình,muốn kháng cự sức lực tay hắn,nhưng bụng dưới truyền đến một cổ triều dâng ngăn không được,lặng lẽ trêu chọc lòng của cô.

Bách Lý Tuấn nheo lại con ngươi ngăm đen ,có thể cảm giác được sự chống cự của cô.

Thế là hắn gia tăng trêu chọc,phóng túng gặm cắn cổ trắng mịn của Thiên Dạ, cố ý ma sát trên da thịt thơm mềm,cướp lấy phần thơm ngọt kia."Thật không muốn sao?"

"Ưm. . . . . ." Cô kìm lòng không đậu phát ra ngâm nga.

"Rất thoải mái? Ở chỗ này một lần như thế nào?" Khóe miệng Bách Lý Tuấn hiện lên nụ cười tà ác .

"Không thể. . . . . ."

Thiên Dạ vô lực cự tuyệt,cô cắn chặt răng chống đở Bách Lý Tuấn trêu chọc, nhưng lý trí đã không chịu quản thúc, cả người hoàn toàn sa vào hắn tà ác khiêu tình.

Tà khí mỉm cười, bàn tay thăm dò vào quần lót cường lực vuốt nhẹ hoa huyệt của cô.

"Đừng mà. . . . . . Sẽ bị người khác nhìn thấy. . . . . ."

"Vậy thì nhìn thấy! Ta không ngần ngại." Hai ngón tay Bách Lý Tuấn đột nhiên cắm vào con đường u tối nóng bỏng , ở trong cơ thể cô không ngừng động đậy, tìm kiếm nơi nhạy cảm nhất trên người cô.

"A. . . . . ."

Một loại thoải mái không cách nào hình dung từ hạ thể của cô khuếch tán tới tứ chi, vô hạn nóng rang thiêu đốt cô, làm cho cô không ngừng ngâm nga từ môi đóng chặt.

Bách Lý Tuấn hé miệng cười một tiếng.

Kéo toàn bộ quần lót cô lên,hắn lấy ánh mắt sắc bén xem kỹ u cốc Thiên Dạ đã sớm ướt át ,cửa khẩu thần bí kia đang ồ ồ chảy ra mật ngọt.

"Không được như vậy. . . . . ." Thiên Dạ đang cố gắng đánh cược một lần cuối.

"Thang máy này đến tầng hầm,không ai muốn dùng thang máy này, vậy là con may mắn!" Cưỡng bức Thiên Dạ đem hai tay dựa sát vách tường,Bách Lý Tuấn đem phái nam đã sớm dâng trào để ở cửa huyệt, không chút lưu tình bắt đầu xâm chiếm. . . . . .

"A . . . . ." Thiên Dạ dán chặc trên tường, ý thức mơ hồ nhìn mấy chữ trên thang máy .

"Con phân tâm!"

Không vui lên án,Bách Lý Tuấn nâng lên mông của cô, đem to lớn của mình không ngừng chạy nước rút trong cơ thể cô, ma sát điểm mẫn cảm lẫn nhau , ý đồ đem hoan ái cuồng dã đẩy tới điểm cao nhất.

"A. . . . . ." Thiên Dạ không nhịn được lên tiếng cuồng dại.

"Như vậy con thấy vui sao?" Bách Lý Tuấn tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào,ý đồ đem cô đẩy lên đỉnh tình dục.

Hắn muốn cô không quên được mùi vị này

"Vui. . . . . ." Cô ý thức mơ hồ trả lời.

"Con vui vẻ là tốt rồi,ta đặc biệt tới nơi này thương yêu con!" Bách Lý Tuấn không ngừng đưa đẩy cho đến mầm móng sâu vào u cốc, hắn mới dựa sát ở trên người Thiên Dạ nghỉ ngơi.

"Tại sao đối với con như vậy. . . . . ."

"Con đã quên tên nhóc họ Đoàn sao? Trò chơi này chỉ là xử phạt nho nhỏ của ta đối với việc con nói dối thôi, " Bách Lý Tuấn toan tính đưa bàn tay to vào trong áo Thiên Dạ, vuốt ve cặp ngực đầy đặn của cô.

"Thang máy bên ngoài không nìn thấy tới, lần sau chúng ta có thể thử một lần loại trong suốt kia,con muốn không?"

"Chúng ta thật không bị thấy. . . . . ." Thiên Dạ thở gấp không ngừng lắc đầu.

"Thật không? Xem con dáng dáng vẻ vui mừng như vậy,không giống a!"

Bách Lý Tuấn xấu xa trêu đùa Thiên Dạ, hắn không có nói cho cô biết thang máy này ngay từ lúc hắn đi vào,công tắc đã nối thẳng phòng dưới đất,hắn mặc dù thích chuyện phòng the biến hóa hoa dạng,nhưng hắn cũng không muốn bị nhân viên làm việc rình coi. Huống chi Thiên Dạ phong tình như vậy hắn không có hứng thú cùng người khác chia xẻ!

"Con nào có?" Cô bối rối cúi đầu, hai tay che bầu ngực.

"Con không có sao?"

Bách Lý Tuấn kéo hai cổ tay trắng nõn của cô ra , tham lam đem miệng để ở nụ hoa cứng ngắc cao thẳng ,đầu lưỡi bừa bãi liếm màu hồng phấn của cô nhô ra, không ngừng mút,cắn. . . . .

Cho đến người nọ tiêu mất ý thức,hí hửng ngã vào trong ngực của mình.

"Con phối hợp như vậy,vậy trừng phạt lần này đến đây là ngừng! Lần sau để cho ta bắt được con nói láo, cũng không phải chỉ như vậy, biết chưa? !"

Lúc này thang máy đã đến tầng hầm cửa tự động mở ra.

Bách Lý Tuấn cởi xuống áo khoác tây,bao lấy Thiên Dạ quần áo xốc xếch ,nhưng ngay sau đó vẫy tay một cái, tài xế liền chậm rãi lái xe nhanh đến trước mặt hai người, "Trực tiếp đưa tiểu thư về nhà."

"Dạ." Tiểu Lý gật đầu.

" Kéo tốt ao khoác ngoài." Bách Lý Tuấn nhàn nhạt dặn dò Thiên Dạ.

"Dạ . . . . ." Thiên Dạ yên lặng gật đầu.

"Quên mất! Nói cho con biết, thang máy có "máy nhắm",ta sẽ đem đoạn băng hôm nay lưu lại." Khóe miệng Bách Lý Tuấn lộ ra nụ cười đắc ý.

"A?"

Không nhìn Thiên Dạ kinh ngạc,Bách Lý Tuấn đã nhét cô vào chổ ngồi sau xe,cặp con ngươi xinh đẹp nhìn không thấu vui buồn giám thị bọn họ rời khỏi tòa xí nghiệp Bách Lý.

Không nói thêm gì nữa,Bách Lý Tuấn biết hắn đã hoàn toàn nắm giữ cô gái này.

Cho dù là con nuôi hắn,đời này cô cũng chỉ có thể thuộc về một mình hắn,không cho những người khác nhúng chàm.

Kiếp này hai người bọn họ dây dưa dưới loại tình huống này —— kết không giải được duyên.

"Hôm nay về trước thời gian sao?"

Dật bá thấy Thiên Dạ xuất hiện ở đại sảnh,liền đến trước nghênh tiếp đón lấy bao việc.

"Ừ!" Cả người Thiên Dạ đau nhức ngồi liệt ở trên ghế sa lon,buồn bực không lên tiếng,chuyện liên quan đến cô và Bách Lý Tuấn cô không muốn để cho bất luận kẻ nào biết, bao gồm Dật bá thương yêu cô nhất.

Cô nhớ được tạp chí thương nghiệp từng nói Bách Lý Tuấn nằm trong nhóm mười người đàn ông độc thân giá trị nhất, đồng thời hắn cũng được rất nhiều tiểu thư danh môn hâm mộ.Nếu như quan hệ của bọn họ đúng như tạp chí Bát Quái phỏng đoán ,vậy mọi người sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bọn hắn đây?

Bách Lý gia sẽ có nữ chủ nhân xứng đáng, mà Bách Lý Thiên Dạ vẻn vẹn chỉ là dưỡng nữ thôi!

Đây chính là nhân sinh sao?

Nghĩ tới đây lòng Thiên Dạ không khỏi đau đớn,rõ ràng đã biết rõ tại sao lòng của cô lại nhịn không được đau đớn đây?

"Tiểu Dạ. . . . . . Cháu rốt cuộc có đang nghe hay không?" Dật bá oán trách thanh âm không khỏi đề cao.

"Gì?"

"Ta nói con phải chú ý nhiều cô gái lui tới với Tuấn thiếu gia! Lão thái gia đã thay hắn xem xét đối tượng mới, không thể để cho hắn bởi vì chuyện Chung Uyển Nhi đem hôn nhân mình trì hoãn cả đời. . . . . . Con ở gần hắn,phải lưu ý hắn thích loại phụ nữ nào. . . . . ."

"Tổng giám đốc nhớ mãi không quên Chung Uyển Nhi sao?" Chặn lại lời của Dật bá, Thiên Dạ thành thật nói.

"Cái gì?"

Thiên Dạ gật đầu,sự thật này làm cô đau lòng không dứt, ngay cả hắn muốn cô cũng là bởi vì ánh mắt của cô giống như Chung Uyển Nhi,thật buồn cười cô chỉ là vật thay thế . . . . . .

"Vậy thì hỏng bét! Ta còn là gọi điện thoại đến Thụy Sĩ cho Lão thái gia nói tốt lắm."

"Không có biện pháp thay đổi sao." Nhìn bóng dáng Dật bá rời đi ,Thiên Dạ lẩm bẩm tự nói. Nếu như có thể thay đổi làm sao có thể có kéo dài tới hôm nay?Chuyện cách nhiều năm,cô chưa từng thấy Chung Uyển Nhi,lại biết cô gái này tồn tại thật sâu trong lòng người đàn ông kia.

Chung Uyển Nhi tồn tại như một loại truyền thuyết, không ai có thể thay thế cô ở trong suy nghĩ Bách Lý Tuấn, cho nên hắn mới độc thân đến hôm nay sao! Chuyện thực này thật là khiến người bi thương.

Cho nên nói có có bộ phận nào hùa theo Chung Uyển Nhi,có thể coi mình là may mắn sao?

Khóe miệng Thiên Dạ chứa nụ cười đau thương,cô vô lực sửa đổi sự thật, vậy hãy để cho sự thật thay đổi cô sao! Tình yêu của cô tồn tại hèn mọn như thế, vốn nên cư trú trong góc.

Không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.