Ác Mộng Chi Lăng

Chương 15: Chương 15: Giảng hòa




Đi về đến trấn, Lâm Giang được nhận 1000 bạc thưởng và bán thịt thú trong đó khi giám định thì Thiết Bì Xà là Luyện Thể tầng 2 nên được nhiều hơn, còn được thưởng 300 bạc vì phát hiện Hắc Tượng kịp thời góp phần nhỏ công lao cho đội. Nên biết 1300 bạc là thành quả cả năm của một gia đình bình thường rồi, đối với gia đình hắn, 1300 bạc cũng không phải dễ dàng lấy ra.

Tốn 50 bạc mua một ít thuốc liệu thương, hắn có thể không cần, chỉ cần luyện Dẫn Khí Quyết tí vết thương ấy cũng mau lành, nhưng lúc đi săn thì khác, hắn không thể vừa săn xong lại đứng lên luyện Dẫn Khí Quyết. Thứ nhất là thời gian không cho phép, thứ hai dễ bại lộ bản thân, thứ 3 thẩm mĩ không quá là đẹp, vì Dẫn Khí Quyết sau nhiều lần cải tạo, không khác gì một điệu nhảy kì quái, hắn thường lựa chọn nơi không người để luyện.

Tốn thêm 100 bạc mua một thanh kiếm sắc bén hơn, cây chủy thủ quá đổi yếu kém, hắn dự định mua một cây cung nhưng khổ nổi hắn không biết bắn cung, tiếp cận dã thú quá nguy hiểm, còn các dã thú yếu hơn thì lại dễ chạy thoát, đánh tầm xa là lựa chọn tối ưu nhưng lại khó gây sát thương cao. Mũi tên bình thường chỉ có tác dụng với một số dã thú nhỏ yếu, còn nếu ngắm bắn những con mạnh hơn, chẳng khác nào bứt dây động rừng.

Rồi hằng ngày cuộc sống của Lâm Giang cứ diễn ra theo kế hoạch như thế, nếu những ngày có nhiệm vụ thì hắn sẽ tham gia chém giết, xong lại mua vật dụng cần thiết rồi về nhà tu luyện. Còn nếu không có nhiệm vụ hắn sẽ ở nhà tu luyện hoặc chọc phá Tiểu Hắc, giúp đỡ cha mẹ.

Hắn cũng phát hiện, tham gia chém giết, nó sẽ đẩy nhanh quá trình dẫn linh rèn thể, có lần hắn lựa một chỗ không ai thấy luyện thử Dẫn Khí Quyết tiến độ nhanh hơn khoảng 3 phần. Lần đó là do hắn hết thuốc liệu thương nên phải liều lĩnh vận dụng Dẫn Khí Quyết.

Dần dần chém giết cũng quen thuộc với hắn, bây giờ chém giết dã thú Luyện Thể tầng 2 cũng không còn quá khó khăn với hắn, nhưng cẩn thận vẫn là phải cẩn thận.

Cũng đã 1 tháng kể từ lần chém giết đầu tiên, hắn cũng đã quen thuộc mùi máu tươi, tuy cũng có vài lần bị thương nhẹ, thậm chí có một lần bị gãy 1 cái xương, nhưng hiện giờ kinh nghiệm là hắn có.

“Hôm nay không có nhiệm vụ nhưng đội trưởng Lý Hạo lại gọi tôi đến trụ sở, không biết là về vấn đề gì”

Hơi nghi hoặc nhưng hắn cũng tới.

Lâm Giang đã tới trụ sở khá nhiều lần nên cũng quen thuộc. Bước vào trong chưa kịp tìm kiếm Lý Hạo, hắn thấy người thanh niên từng là giám khảo khi hắn gia nhập liệp thú đội đang nhìn hắn và bước tới.

“Lý Hạo đang đợi ngươi Lâm Giang tiên sinh, hãy theo ta đi ra phía sau”

Vẫn giọng điệu đó, vẫn mặt mày không đổi sắc nói chuyện với hắn,

Lâm Giang gật đầu, bước theo hắn ra phía sau. Phía sau là một vài sân tập luyện, ở đây có nơi để mọi người luyện tập, cũng như nơi hắn từng tham gia kiểm tra khi vào liệp thú đội.

Hắn thấy Lý Hạo, cùng với một số người khác đang đứng với nhau, thanh niên kia cũng dẫn hắn bước tới, xong lại đứng đó nhìn như định xem trò vui gì đó.

“Lâm Giang ta biết ngươi lúc mới vào liệp thú đội có xung đột với Lý Cường, ta cũng biết hắn có ý định trả đũa ngươi, ta đoán ngươi cũng phải rõ”

Lý Hạo nhìn xem hắn và nói.

“Ban đầu ta định mặc kệ, nhưng thực lực của ngươi cũng không phải kém hắn, cả hai đều quan trọng trong việc bảo vệ trấn an bình, nếu đánh lên có thể sẽ xảy ra thương tích không đáng có chỉ vì một hiểu lầm nhỏ”

“Nên ta quyết định giảng hòa cho hai người, tính cách Lý Cường ta biết hắn không xấu nhưng lại nóng tính, nên bình thường giảng hòa có lẽ hắn không chịu nên ta quyết định là giảng hòa bằng một trận đấu, ngươi đồng ý không?”

Thật sự nói ra vấn đề này làm Lâm Giang hơi ngạc nhiên về độ trị an cũng như đoàn kết đấy. Từ lúc tham gia liệp thú đội bây giờ hắn luôn cẩn thận, cũng chừa lại một ít bài tẩy đặc biệt khi gặp tình huống đặc biệt.

Hơi có vẻ suy nghĩ một chút, thật sự nếu gặp ở ngoài trấn, chưa nói đánh nhau sinh tử, nhưng bị thương khá nặng có lẽ có. Cuối cùng hắn đồng ý, dù sao Lâm Giang cũng không phải người hiếu sát “người phạm ta ta tru cả nhà ngươi” loại kia.

“Được rồi, gọi Lý Cường ra đây”

Phân công một người đi gọi Lý Cường ra, ở trụ sở Lý Hạo có chức khá lớn chính là phó đội trưởng liệp thú đội, nghe nói đội trưởng chính là trưởng trấn. Nên gần như liệp thú đội đều dưới quyền hắn, riêng có thanh niên kia cạnh hắn, thần thần bí bí.

Không lâu sau đó, Lý Cường xuất hiện, nhìn Lâm Giang một chút rồi đi vào sân đấu, đó cũng coi như là lời mời đi.

“Được rồi, hôm nay là giảng hòa nên không được sử dụng vũ khí, không gây thương tích nặng, cũng như ân oán được xóa bỏ sau trận đấu này”

Thật sự đây là biện pháp khá tốt đó chứ, nhưng có lẽ chỉ áp dụng được với một số người thôi.

Lâm Giang bước vào sân đấu, hơi khởi động một tí, hắn cũng không muốn thua đâu, lần đầu đánh nhau với con người không biết có gì khác nhau với dã thú.

“Ta không biết tại sao Lý Hạo lại yêu cầu ta giảng hòa với ngươi, nếu người có thể thắng thì coi như xong, ta chịu phục, còn nếu ngươi thua thì ngươi chịu bị đánh một chút đi, lần sau học cách lễ phép một tí”

Lý Cường lên tiếng, chiến ý ngang dọc, như rất yêu thích đồng dạng.

Lâm Giang biểu thị không ý kiến. Cả hai đạt chung một nhận thức, lúc đó trận đấu bắt đầu.

Lý Cường lao thẳng về phía Lâm Giang giơ cao nắm đấm, Lâm Giang không tránh né cũng trực tiếp đối đầu, cả hai đấm đối đấm sau đó lui về sau mấy bước. Lực đạo hai bên không cân sức cho lắm, Lâm Giang giống như yếu hơn, nhưng Lý Cường cũng không dễ chịu.

Lần này Lý Cường tiếp tục lao lên, Lâm Giang không lại cứng đối cứng mà liên tục tránh né, tìm sơ hở.

Cả hai người liên tục trao đổi quyền vừa tránh né vừa tấn công, Lâm Giang thì có vẻ thuộc thế yếu hơn.

Lâm Giang chỉ là vừa đột phá tầng 2, Lý Cường thì đã lâu năm tầng 2 chỉ cần có cảm ngộ hắn có thể đột phá tầng 3 nên lực đạo của Lý Cường cũng cao hơn Lâm Giang kha khá.

Chợt, cả hai quyết định không phòng thủ nữa mà cả hai cùng tấn công, 2 cú đấm lao thẳng vào hai người, mỗi người phần mình lui mấy bước. Lâm Giang có chút khụy xuống. Nhưng ngay lập tức Lâm Giang lao lên, đấm thẳng vào mặt Lý Cường.

Thường thường cú đấm như thế Lý Cường có thể dễ dàng né tránh nhưng đột nhiên, Lý Cường mở to mắt không tin thứ gì đó

“Không thể nà...”

Chưa kịp nói hết câu, cú đấm của Lâm Giang đấm thẳng vào mặt Lý Cường, Lý Cường văng phía sau mấy mét. Cú đấm này làm hắn lệch quai hàm, nhưng do cơ thể cường tráng nên không bị thương nặng.

Hắn vừa định ngồi dậy, đón lấy Lý Cường là một cú đá rất mạnh vào phần ngực hắn làm hắn ngay lập tức văng ra sân đấu cũng như bất tỉnh.

Lâm Giang chiến thắng, kết quả này thật sự ngoài ý liệu của mọi người. Ai cũng biết Lý Cường là Luyện Thể tầng 2 lâu năm nhưng lại bại bởi Lâm Giang một người hư hư thực thực là tầng 2 võ giả.

Bất ngờ cũng bao trùm Lý Hạo và thanh niên kia. Lý Hạo hiểu khá rõ về chiến lực của Lâm Giang, hắn giảng hòa lần này cũng vì tốt cho hắn, có thể chịu đau một chút rồi hắn đứng lên tuyên bố kết thúc nhưng hắn lại không ngờ người chiến thắng là Lâm Giang.

Người thanh niên kia thì cũng bất ngờ, kết quả khi tham gia liệp thú đội của hắn hoàn toàn không thể nào chỉ như thế, nếu chỉ như thế Lâm Giang thua là chắc chắn.

Nhưng kết quả đã có, chờ một chút Lý Cường tỉnh lại hắn cũng chịu phục, ẩn ẩn còn nhìn Lâm Giang với ánh mắt khác.

Kết quả đi ra, cả hai bắt tay giảng hòa, không có gì phức tạp mới xảy ra. Sau đó Lâm Giang cũng lấy cớ về nhà dưỡng thương nên cũng không ai ngăn cản dù gì lúc này hắn bị đánh thật sự không ít.

Bước về trên đường, Lâm Giang chợt nhìn xuống cánh tay phải của mình còn tê, hắn hơi mỉm cười.

...

Lý Cường trở về nhà, hôm nay mọi người nhìn hắn thua có vẻ hơi kì quặc nhưng thấy hắn không nói gì nên cũng không ai lên tiếng.

Trong phòng, hắn cởi áo của mình ra, nơi ngay chỗ cú đấm cuối cùng của Lâm Giang vào ngực hắn, có một dấu vết khá rõ ràng, có chút chuyển biến bỏng nhẹ. Hắn còn ẩn ẩn cảm giác tê liệt lan ra toàn thân hắn, tới bây giờ vẫn chưa hết.

“Quả như thế, Lâm Giang cũng có thiên phú như Trương Giác, hắn có lôi hệ thiên phú, cũng là một thiên phú hiếm”

Ở cú đấm cuối cùng, cả hai bị đẩy ra ngoài nhưng hắn không thể di chuyển cảm giác toàn thân cứng đờ, não bộ cũng xử lí chậm. Lúc tỉnh dậy hắn cũng nghi hoặc, để chắc chắn hắn đã về nhà coi, hắn cũng không muốn công khai bí mật của người khác làm gì, Lý Cường tuy nóng tính nhưng lại khá được mọi người yêu quý vì tính cách đó, trừ thanh niên lạnh lùng kia.

“Một thế hệ 2 người mang thiên phú xuất thế, tương lai chắc là rực rỡ lắm”

Lý Cường hơi cảm khái, rồi sau đó cũng chú tâm lên xử lí vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.