“Không cần chạy đâu, trên người các ngươi có ấn kí của ta cả rồi. Không biết vì sao các ngươi sống sót khi bị ta sắp xếp phục kích nhưng lần này thì không đâu” Lâm Lưu Phong điên cuồng cười lớn, đuổi theo phía sau Lâm Giang. Hắn không gấp, cứ thong thả đi như thế nhưng tốc độ lại không hề thấp một tí nào.
Không quá mất nhiều thời gian, Lâm Lưu Phong cũng đuổi kịp được Lâm Giang. Hắn đứng trước mặt Lâm Giang, ánh mắt nhìn Lâm Giang giống như thợ săn đang nhìn một con mồi, hoàn toàn là đang tận hưởng cảm giác sợ hãi tuyệt vọng của con mồi.
“Sao không chạy nữa?” Lâm Lưu Phong cười cợt.
“Ngươi...ngươi phản bội Thiết Mãng quân, nhất định sẽ chết không an lành” Lâm Giang như lấy hết can đảm hét vào mặt Lâm Lưu Phong.
Nghe Lâm Giang, sắc mặt Lâm Lưu Phong trầm xuống, tức giận vung đao chém tới.
“Rác rưởi thì nên chết” Lâm Lưu Phong hét lớn.
Chợt một ánh tử sắc lóe lên bao trùm cả hắn và Lâm Giang.
“Không ổn!” Lâm Lưu Phong giật mình thu đao lại và hét lớn.
“Lân Giáp”
Đùngg...........
Một tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ khu vực, thổi bay toàn bộ cây cối đất đá theo một đường thẳng, tạo thành một lối nhỏ dài mấy chục mét, cây cối xung quanh toàn bộ bị thổi bay.
Trên đường thẳng đó, vô số tia tử sắc lôi điện xuất hiện, nhiều ngọn lửa cháy bừng cả khu rừng.
Lâm Giang đứng lên thẳng lưng, cơ thể có nhiều tử sắc lôi điện bao phủ, đặc biệt là bàn tay trái. Trước mặt hắn hiện tại, một con người được bao phủ bởi một lớp vảy giáp đen nhưng lớp vảy hiện tại đã bị thủng trăm ngàn lỗ chỉ còn một số nơi là nguyên vẹn. Ở ngực xuất hiện một lỗ thủng nhỏ có thể nhìn xuyên qua phía sau, không ai khác đó chính là Lâm Lưu Phong.
“Lôi Áp!” Lâm Giang lúc này mới mở miệng nhẹ nhàng nói.
Lâm Lưu Phong dường như không đứng vững được, khụy một chân xuống mặt đất. Cả một phần vai và cánh tay phải của hắn bị thổi bay, kiện linh khí bảo giáp của hắn cũng bị phá hủy. Cơ thể cháy đen, xung quanh lỗ thủng ở ngực là vô số tia lôi điện trải rộng khắp cơ thể hắn.
“Đấy, ta nói rồi, người chết không yên ổn!” Lâm Giang ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Lưu Phong, vẻ sợ hãi và run rẩy lúc nãy hoàn toàn không thấy xuất hiện trên mặt hắn. Thứ còn trên khuôn mặt Lâm Giang là một nụ cười nhạt, có phần lười biếng.
Lâm Lưu Phong có thể sống cũng coi như là ngoài dự tính của Lâm Giang, thần thông Lân Giáp Lâm Lưu Phong sử dụng cũng đã cản được kha khá sát thương từ Lôi Áp. Lâm Giang đã áp súc Lôi Áp từ lúc gặp được Lâm Lưu Phong ở nơi pháo sáng, đến lúc nãy cũng đã được Lôi Áp tầng 7.
“Haa! Lôi hệ thiên phú, ngoài ra còn có thần thông!” Lâm Lưu Phong ho ra một ngụm máu, cười lớn liếc nhìn Lâm Giang.
Lâm Giang biểu thị im lặng, vẫn chằm chằm nhìn lấy Lâm Lưu Phong.
“Nhưng ngươi nghĩ chỉ như thế là giết được ta sao?, Thoát Xác!” Dừng lại một chút, chợt Lâm Lưu Phong như hồi sức, hét lớn.
Ngay sau đó trước mặt Lâm Giang xuất hiện một vụ nổ nhỏ, không gây thương tích nhưng lại làm bụi đất mù mịt. Bụi vừa mờ đi một chút Lâm Giang đã thấy Lâm Lưu Phong lùi ra xa phía sau và đang chạy như gió với một tốc độ kinh khủng đang dần dần biến mất vào màn đêm.
“Được, Lôi hệ thiên phú, ta xem các ngươi sẽ sống sót như thế nào khi ta báo với cao tầng Thiết Mãng thành tội ám sát đội trưởng, rồi các ngươi phải chết, phải chết!!!” Biến mất trong bóng đêm, âm thanh của hắn vẫn còn vang dội về phía Lâm Giang.
Nhưng Lâm Giang vẫn không có động tĩnh gì chỉ im lặng nhìn về phía hắn trốn. Chợt, 4 tia sáng nhỏ xuất hiện chớp nhoáng qua màn đêm, ngay sau đó một tiếng thê thảm, đau đớn hét lên vang vọng cả khu rừng.
Cùng lúc, Vô Danh bọn người trở lại vị trí của Lâm Giang, kéo theo bị hủy chân tay Lâm Lưu Phong, đang thê thảm nằm dưới mặt đất.
“Đấy, ta nói ngươi chết không an lành mà” Lâm Giang mở miệng cười cười.
“Các ngươi...” Thoi thóp Lâm Lưu Phong vừa định mở miệng, chợt một tiếng xoẹt lướt quá, đầu và thân thể của hắn bị phanh thì nhiều đoạn, chết không toàn thay.
Lâm Giang và bọn người nhìn lại, Tiểu Hắc đang thong thả đi tới chỗ bọn hắn, bộ lông thì phát một ít tử sắc hạt sáng, những bộ phận của Lâm Lưu Phong theo bộ lông của Tiểu Hắc phát sáng cũng dần dần bị khô héo lại, Tiểu Hắc thì có vẻ hưởng thụ.
Trước khi tập hợp vào đêm tối, Lâm Giang đã thông báo cho Tiểu Hắc biết kế hoạch, dùng liên kết của Lâm Giang và Tiểu Hắc, không quá khó khăn để nó tìm được Lâm Giang, chỉ cần có cơ hội là được.
Lâm Giang lúc nãy không phải không giết hắn mà sau khi sử dụng Lôi Áp tầng 7, cơ thể hắn không khác gì bị rút cạn, đau đớn và mệt mỏi. Đây là lần đầu Lâm Giang áp súc Lôi Áp cao như thế, khi vừa đến tầng 7 và cảm nhận được sức mạnh của nó, Lâm Giang đã xác định là Linh Hải kỳ thấp tầng không thể chịu được sức mạnh đó.
“Vĩnh Nghi chỉ đường! Chúng ta đi nhanh, động tĩnh quá lớn!” Lâm Giang thu hồi lại vẻ lười biếng, phân công cho Vĩnh Nghi chỉ đường. Tiểu Hắc tạo ra một hắc vụ lớn bao trùm toàn bộ khu vực này, tất cả nhanh chóng tiến vào hắc vụ và biến mất như chưa từng tồn tại.
Cứ như thế Lâm Giang, Vĩnh Nghi, Hạo Hiên, Vô Danh, Minh Viễn và Tiểu Hắc lên đường rời khỏi nơi đây, càng nhanh càng tốt theo sự chỉ dẫn của Vĩnh Nghi.
3 tháng sau kể từ lúc bọn hắn biến mất.
“Sắp đến chưa, ta mệt mỏi quá rồi này”
“Im, thể lực của ngươi gấp bao nhiêu lần bọn ta, ngươi than mệt mà không thấy nhục sao?”
“Nếu ta đoán không lầm là thành trì chỉ ở phía trước thôi”
Một nhóm người khoác lên mình toàn bộ là hắc bào, không hề thấy được hình dáng và khuôn mặt.
Bọn hắn đang đi trên một con đường ngập nước, vài hôm trước mưa lớn nên hiện tại toàn bộ khu vực này bị ngập nước nặng nề. Bọn hắn không ai khác chính là nhóm người Lâm Giang.
Theo sự chỉ dẫn của Vĩnh Nghi, bọn hắn đi theo đường tắt nhất liên tục chạy trốn vài ngày và sau đó là hướng về phía Tây Nam, theo Vĩnh Nghi nơi tổ chức chiêu sinh của 2 đại đỉnh tiêm học viện.
Do sợ bị phát hiện thường thì bọn hắn sẽ đi theo những con đường nhỏ, băng qua rừng, qua sông, qua đèo. Mà không dám đi trên những con đường lớn, theo Vĩnh Nghi nói, những quốc gia, những thế lực gần đó đều thuộc về Hàn Vân Thánh Địa hoặc Tử Thanh Thánh Địa.
Thường thì một chút bọn hắn sẽ ăn uống, nghỉ ngơi bên ngoài, nhưng có đôi lúc bọn hắn cũng vào một số thành trì buôn bán, mua sắm những thứ cần thiết. Giết được Lâm Lưu Phong, đây là lần đầu bọn người Lâm Giang định nghĩa được giàu là như thế nào, Lâm Lưu Phong có không gian giới chỉ riêng.
Bên trong có chứa hơn 900 vạn bạc, có 56 viên Hạ phẩm linh thạch, đan dược, linh dược, một số khoáng thạch tất cả đều kha khá, thậm chí có cả 2 quyển võ kỹ Trung phẩm thượng cấp là Phá Đao Trảm và Phong Dẫn Bộ, nhưng khá tiết là bọn hắn không nhiều người dùng đao, Phong Dẫn Bộ thì cũng không quá mức ưu việt so với thân pháp bọn họ đang có. Ngoài ra còn một vài vật lặt vặt mà bọn hắn không biết là gì.
Trước khi trốn khỏi quân đội, bọn người Lâm Giang đã vứt bỏ toàn bộ những thứ liên quan vì sợ truy tung, sau đó lại vứt bỏ thêm những thứ sợ có thể truy tung như lệnh bài thân phận, tín vật của Lâm Lưu Phong.
Phải nói là bọn hắn đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn không hiểu sao, lúc bọn hắn vào một số thành trì cũng đã có lệnh truy nã của bọn hắn, may mắn là không bị phát hiện. Thế là từ đó về sau bọn hắn rất ít tiến tới những khu vực phụ thuộc vào 2 thánh địa. Cho tới tuần trước, Vĩnh Nghi nói bọn hắn đã rời khỏi những quốc gia và thế lực phụ thuộc của 2 thánh địa.
“Ta đói....” Minh Viễn than vãn.
“Đợi tới thành trì rồi ăn” Lâm Giang từ tốn trả lời.
“Ta khát...”
“Đợi tới thành trì rồi uống”
“Ta sắp mệt chết rồi....”
“Đợi tới thành trì rồi chết”
...
Không như ý nguyện của Minh Viễn, hắn tới tới thành trì nhưng vẫn chưa chết. Cả đám nhanh chóng tiến vào bên trong thành trì, lần này thì bọn hắn không thấy lệnh truy nã nào nữa.
Thành trì này gọi là Anh Hoa thành, là một trong những thành trì lớn nhất của đất nước này. Bên trong phồn hoa thì không cần bàn nữa, trong 3 tháng này, bọn người Lâm Giang đi qua nhiều thành trì, nhiều quốc gia khác nhau, mỗi thành trì đều lớn hơn Bạch Ngưu thành, Anh Hoa thành còn là một trong những thành trì lớn nhất bọn hắn thấy.
Vừa vào thành trì đập vào mắt Lâm Giang là một đô thị phồn hoa, không thua kém bất kì thành phố nào hiện đại nào cả, dòng người qua lại buôn bán tấp nập, cả thành trì thì lại rộng không tưởng.
Do đã di chuyển cả đoạn đường dài và trời cũng sắp tối, bọn hắn nhanh chóng tìm nơi ăn uống và nghỉ ngơi, theo thói quen bọn hắn lựa chọn một quán ăn trong từng con hẻm nhỏ ít người qua lại.
Cũng không có gì đặc biệt, bọn hắn nhanh chóng lựa chọn đồ ăn và thưởng thức sau đó dự định tìm chỗ nghỉ ngơi để sáng mai bọn hắn tiếp tục di chuyển.
Ngồi bàn bên cạnh con hẻm nhỏ, Vô Danh vừa định đứng lên, chợt một bóng đen vọt vào con hẻm nhỏ, hướng thẳng về phía hắn chạy. Vô Danh nhẹ nhàng lách người, tránh né bóng đen.
Bóng đen chạy ngang mặt bọn hắn, chính xác hơn là hai người đang khoác lên áo choàng đen chạy ngang qua mặt bọn hắn với tốc độ rất nhanh, nhìn rõ hơn thì thấy là một người đang đỡ một người khác chạy.
Bọn hắn cũng không có ác ý, chỉ nhanh chóng chạy mất vào con hẻm nhỏ, bọn người Lâm Giang cũng không quá quan tâm nhiều.
“Haizzzz” Chợt Lâm Giang thở dài khiến cho bọn người Vô Danh chú ý.
Lâm Giang dùng tay chỉ chỉ phía sau cũng tức là đầu hẻm, ở đó ngay lập tức xuất hiện một đám người nhanh chóng chạy vào bên trong con hẻm. Sau đó Lâm Giang lại chỉ chỉ vào hắc bào mình đang mặc.
“Lần sau ta đề nghị nên đổi màu sắc khác” Lâm Giang cười khổ lên tiếng.