Ác Mộng Chi Lăng

Chương 66: Chương 66: Lôi Bạo (1)




Nhà của Lâm Giang nằm ở phía Nam của Hải Lam đảo, nơi đó được xây rất nhiều ngôi nhà dành riêng cho học viên, mỗi học viên có một nhà riêng với diện tích khá lớn. Ngang với kích thước của ngôi nhà Lâm Giang được sắp xếp tạm thời ở Nguyên Linh Đảo.

Bao gồm 1 khuôn viên rộng lớn với cây cỏ, hồ nước, phòng tu luyện, phòng ngủ, và những chức năng cơ bản như những ngôi nhà khác. Mỗi ngôi nhà cũng có một người hầu riêng biệt.

Lâm Giang về tới nhà, nhưng khi hắn bước vào bên trong cổng lại thấy lão nhân có khuôn mặt già nua nhưng vô cùng nghiêm túc và chín chắn, dáng đứng vững vàng khí tức mạnh mẽ, nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Giang cũng đủ để hắn mồ hôi lạnh ra ướt lưng.

“A!! Chào Đỗ lão sư, ngài khỏe ạ?!” Lâm Giang cười khan cúi người chào Đỗ lão sư.

“Ngươi nhìn cũng khá tốt nhỉ? Cho ta một lí do để ta không đuổi cổ ngươi đi” Đỗ lão sư chằm chằm nhìn hắn, trầm giọng nói.

“Ta bị lạc trong Thư Các” Lâm Giang đứng đắn trả lời.

Đỗ lão sư nhìn chằm chằm hắn, lập tức một luồng sóng xung kích vô hình ập về phía Lâm Giang, không rợn sóng linh khí, vô hình.

Lâm Giang giật mình nhảy lùi về phía sau, rút ra Trấn Uy chắn trước người, xung quanh cơ thể cũng hình thành vòng bảo hộ. Mặc dù như thế, sóng xung kích cũng nhẹ nhàng phá vỡ vòng bảo hộ của Lâm Giang, đánh mạnh vào Trấn Uy thổi bay cả Lâm Giang về phía sau ngã mạnh xuống đất.

Đỗ lão sư từ đầu tới cuối chỉ khoanh tay đứng nơi đó không hề cử động, thấy Lâm Giang chỉ bị hất văng hơn 20m, khuôn mặt lại hiện lên một chút tiếc nuối giống như khoảng cách ngắn hơn Đỗ lão sư mong đợi.

Lâm Giang chật vật ngồi dậy, phủi bay bụi trên người mình, cơ thể cũng không bị thương, chỉ hơi đau một chút.

“2 hôm nay cũng không có gì quá quan trọng ngoài việc kiểm tra tình trạng cơ thể, tư chất, thiên phú, thần thông. Ngươi được tạm tha lần này, giờ thì nhanh chóng tới nơi kiểm tra hoặc ta sẽ đưa ngươi tới đó” Đỗ lão sư lớn tiếng nói.

Lâm Giang cũng không nói gì nữa, nhanh chóng chạy đi tới nơi kiểm tra. Qua sóng xung kích đó, Lâm Giang cũng hiểu rõ phần nào tu vi và lực lượng của Đỗ lão sư, kết quả cho ra - thâm bất khả trắc.

2 ngày liên tục đọc thư tịch, sách vở, Lâm Giang biết được toàn bộ các cảnh giới tu luyện, Luyện Thể, Linh Hải, Huyền Vũ, Uẩn Thần, Pháp Tướng, Thần Hỏa, Thuế Phàm, Quy Nhất, tổng cộng 8 cảnh giới và Lâm Giang vẫn chỉ ở Luyện Thể.

Cảm giác con đường có chút xa xôi.

Tuy là biết tên các cảnh giới nhưng Lâm Giang không hề quá rõ, như Đỗ lão sư trước mắt. Hắn chỉ có thể là thâm bất khả trắc, hoàn toàn không biết được ngài ấy ở cảnh giới nào.

Thông qua việc hỏi một vài bạn học, học tỷ, học trưởng, Lâm Giang cũng tới được nơi kiểm tra tổng thể. Lại là một kiến trúc khổng lồ, cực kì hùng vĩ lại mang một chút ít thiết kế hiện đại, bên ngoài có 2 bức tượng đá khổng lồ được tạc vô cùng chi tiết, một nữ tướng tay cầm thương, tay mang khiên xông pha chiến trường. Người còn lại là một nam nhân tư thế oai hùng, hai tay khoanh lại, ánh mắt liếc nhìn về phương xa.

“Đây là 2 trong những người có thể coi là sáng lập nên Xích Dương học viện. Đông Cung Thánh Nữ và Đấu Chiến Thiên Hoàng, cả hai đều là cường giả đứng đầu thế giới” một giọng nói trầm ổn, nghiêm túc vang lên từ phía sau.

Lâm Giang quay người lại, thấy Đỗ lão sư ung dung đi tới.

“Tại sao lại là “có thể”?”

“Ngươi không cần biết nhiều như thế” Đỗ lão sư lắc đầu từ chối trả lời.

Lâm Giang chỉ nhìn nhìn và không hỏi tiếp, nhanh chóng đi vào bên trong kiến trúc. Vào bên trong là một không gian rộng lớn, tráng lệ mà hiện đại. Xung quanh không quá nhiều người đi lại.

“Đi theo ta” Đỗ lão sư bước tới.

Lâm Giang bước đi theo chân của Đỗ lão sư tới một căn phòng rộng lớn, xung quanh chỉ là 4 bức tường, có một bệ đá ở giữa, bên trên là 1 thạch trụ, phía trên thạch trụ là 1 khối vô sắc quả cầu.

“Giác Tỉnh Thạch?”

Lâm Giang hơi bất ngờ, đó rõ ràng là Giác Tỉnh Thạch lúc trước hắn từng thấy, nhưng to hơn và trong suốt hơn.

“Đặt tay lên nó để lấy kết quả” Đỗ lão sư nhắc nhở sau đó bỏ ra ngoài, cánh cửa lớn đóng lại chỉ còn hắn và Giác Tỉnh Thạch đối diện.

Lâm Giang nhìn lấy Giác Tỉnh Thạch, không tự chủ lại một ít ký ức hiện lên trong đầu hắn nhưng cũng rất nhanh chóng bị hắn kìm nén lại, chỉ nở một nụ cười nhạt.

Hắn bước tới trước Giác Tỉnh Thạch, đặt bàn tay lên nó. Lần này khác với lần trước, Giác Tỉnh Thạch lập tức phát ra tử quang sắc, ánh sáng ngày càng sáng chói. Thậm chí từng tia tử lôi điện xuất hiện trên bề mặt Giác Tỉnh Thạch, tử lôi điện ngày càng nhiều, tạo thành từng tia lôi điện lớn bắn ra khắp nơi xung quanh căn phòng.

Nhưng căn phòng cũng không bị phá hư mà những bức tường giống như đang hấp thu lôi điện, hoàn toàn không chút tổn hại.

Đột ngột, ý thức của Lâm Giang lại bị kéo vào bên trong không gian nào đó, xung quanh chỉ toàn một màu đen, cực kì quen thuộc đối với Lâm Giang. Mỗi lần ý thức bị kéo đi là y như rằng xuất hiện ở một không gian không có màu sắc.

Lần này cũng không xuất hiện thứ gì khác mà ngay lập tức như có một lực hút kinh khủng nào đó, Lâm Giang bị hút đi với tốc độ cực kì khủng khiếp, đi càng xa đi càng nhanh, tới mức độ đầu óc của hắn đã bị choáng đến sắp ngất đi, thì ý thức Lâm Giang bị hút trở về vị trí hiện tại.

Lâm Giang ngã xuống mặt đất, đầu óc choáng váng. Tia lôi điện xung quanh cũng biến mất không còn gì nữa.

“Mỗi lần dùng đến loại “thạch” nào đều cực kì mệt mỏi” Lâm Giang lắc lắc đầu cho tỉnh táo sau đó ngồi dậy và bước ra ngoài cửa.

Gặp được Đỗ lão sư đang ngồi gần đó, Lâm Giang bước lại thông báo cho lão sư, vì hôm nay cũng không có buổi học nào nên hắn cũng xin phép trở về nhà.

Đỗ lão sư nhìn hắn rồi thông qua, sau đó bước vào bên trong phòng vì hắn thấy dáng vẻ của Lâm Giang có chút không đúng, có chút mệt mỏi, khác với lúc đầu.

Bước vào trong phòng lập tức hắn nhìn lấy Giác Tỉnh Thạch, hiện tại nó cũng trở thành vô sắc quả cầu không có gì khác so với lúc đầu.

“Lôi điện mạnh thật!” Đỗ lão sư nhìn quanh phòng, ánh mắt giống như xuyên trở về 1 phút trước, có thể biết những thứ diễn ra trong phòng lúc nãy.

“Tư chất cũng rất tốt” Đỗ lão sư cũng không kìm được mà gật đầu.

“Hử?!”

Bất chợt Đỗ lão sư giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giác Tỉnh Thạch.

“Còn đang thức tỉnh thiên phú khác? Nhưng tại sao Giác Tỉnh Thạch lại không đoán ra?”

Ánh mắt Đỗ lão sư hơi híp lại, sau đó bước ra khỏi căn phòng, đi một mạch thẳng đến Thư Các.

...

“Cuối cùng cũng về đến phòng, khỏe chứ Tiểu Hắc?”

Lâm Giang bước vào phòng của mình, chào hỏi Tiểu Hắc một chút, sau đó bước vào phòng tu luyện.

Vì sao gọi là phòng tu luyện? Nơi này đảm bảo võ giả sẽ tập trung cao nhất, cách âm với bên ngoài, bên trong cũng có được Tụ Linh Trận nhỏ để hội tụ linh khí.

Ngay lập tức Lâm Giang ngồi xuống tu luyện, đây là lần đầu tiên hắn thử tu luyện ở trong phòng tu luyện. Linh khí thì vô cùng nhiều nhờ có Tụ Linh Trận, nhưng hiện tại Lâm Giang không cần nhiều linh khí cho lắm.

Hiện tại Lâm Giang tu luyện Huyền Tinh Lôi Công và Lôi Bạo, cái hắn cần là thời gian và sự tập trung. Và hôm nay hắn cũng muốn xác định rằng khả năng kia của mình. Khả năng có thể tổ hợp và điều chỉnh công pháp làm nó hiệu quả hơn dựa theo kiến thức của mình.

Đó cũng là vì sao Lâm Giang đã ở 2 ngày liên tục bên trong Thư Các và 6 canh giờ đọc vô số công pháp và thư tịch ở tầng 2 Thư Các. Kiến thức của hắn tiếp thu phải nói là khổng lồ, cũng như hiểu biết được vô cùng nhiều thứ mới. Nhờ linh hồn của Lâm Giang được giải phóng nên tốc độ đọc hiểu và ghi nhớ cũng rất kinh khủng, hơn xa người bình thường.

Thời gian 1 đêm cũng nhanh chóng trôi qua, Tiểu Hắc thì vẫn ở gần canh chừng hắn, đúng nghĩa vụ của cẩu giữ nhà. Nếu phải nói thì có khối người ghen tị với nó, không cần tu luyện cực khổ, hay học tập gian nan, nó chỉ cần ngủ cũng có thể tăng tiến tu vi, mặc dù không hấp thu hết tất cả linh khí trong phạm vi nhưng hấp thu từ từ đi qua Tiên Thiên Thần Thông Hấp Thu thì linh khí cũng sẽ chuyển hóa thành tu vi của Tiểu Hắc.

Lâm Giang bước ra khỏi phòng tu luyện đi vào khuôn viên sân của nhà mình, nơi đó cũng có một sân luyện tập.

Bước vào bên trong sân luyện tập, cơ thể của Lâm Giang cũng dần dần xuất hiện lôi điện bao phủ.

“Lôi Bạo”

Thi triển thần thông vừa mới học được. Lôi điện xung quanh cơ thể Lâm Giang giống như bị kích thích, xuất hiện dày đặc hơn, lan rộng xuống cả mặt đất dưới chân, bao trùm cả một khu vực nhỏ xung quanh Lâm Giang.

Hắn đưa tay ra phía trước, một luồng lôi điện kéo dài bắn ra phía trước, tàn phá toàn bộ khu vực sân luyện tập, sau đó là nổ tung. Tạo thành một hố nhỏ, cháy đen toàn bộ sân luyện tập.

“Ắc...lần sau có lẽ ta nên thử bên ngoài” Lâm Giang giật mình thu hồi lôi điện.

Cũng may là sân luyện tập có trận pháp phòng vệ và Lâm Giang cũng ra tay không nặng nên cũng không sao, chỉ việc lấp lại hố nhỏ kia thôi.

“Thần thông này......cũng không thú vị lắm, có điểm tương đồng với Lôi Áp. Tăng phúc lôi điện mạnh hơn, khu vực ảnh hưởng lớn hơn và tạo thành một vụ nổ.” Lâm Giang lẩm bẩm.

Hắn chỉ có chút hơi thất vọng vì đây là lần đầu hắn học được Hậu Thiên Thần Thông, có chút giống Lôi Áp nhưng hiệu quả lại kém hơn. Tuy nhiên cũng rất tốt rồi, nó không cần vận quá lâu để tích lũy từng tầng như Lôi Áp và còn tiện lợi khi sử dụng hơn trước, mặc dù linh khí tiêu hao sẽ nhiều hơn khi sử dụng lôi điện bình thường.

Lôi Bạo (1) là Phi Thiên cấp thần thông, có tác dụng tăng phúc lôi điện. Lôi Bạo hoàn chỉnh có tất cả 3 phần nhưng lại bị chia nhỏ ra, Lôi Bạo (1) xuất hiện ở tầng 2 Thư Các. Lâm Giang cũng đã tìm kiếm khá kỹ nhưng vẫn không thấy được Lôi Bạo (2) và (3).

Đấy chỉ là về phần thần thông hôm qua hắn chọn, về Huyền Tinh Lôi Công thì Lâm Giang vẫn còn trong quá trình thôi diễn. Nhưng rõ ràng tốc độ thôi diễn công pháp nhanh hơn trước nhiều. Hiện tại hắn có rất nhiều kiến thức, nên việc thôi diễn cũng không gặp nhiều khó khăn như trước. Lần thôi diễn Huyền Tinh Lôi Công này sẽ tạo nên một bản công pháp mới thích hợp nhất đối với hắn, thay thế Linh Nha Quyết cũ.

Tuy tốc độ có nhanh hơn, nhưng do đây là Trung phẩm công pháp, để hiểu rõ và thôi diễn được cũng dành thời gian khá là lâu. Nội dung cũng vượt xa nhiều so với Hạ phẩm công pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.