Ở một hang nhỏ tựa vào một ngọn đồi thấp.
“Nó đi rồi phải không?” Từ Vĩnh Nghi lên tiếng hỏi một người đang lấp ló ngoài cửa hang giống như đang theo dõi gì đó.
“Đi rồi, mẹ nó mệt chết lão tử!” Minh Viễn lên tiếng xong đó lập tức ngã xuống đất thở dốc.
Bên trong hang, Lâm Giang, Vô Danh, Hạo Hiên đều đang ngồi nghỉ ngơi điều tức.
Tình hình là lúc đầu bị Huyết Nguyệt Lang rượt đuổi khiến cho tất cả mọi người phân tán ra trong khu rừng, bọn người Lâm Giang chạy hết tốc lực một đoạn dài cũng không biết đến nơi đâu, thì không nghe thấy tiếng rống của Huyết Nguyệt Lang nữa.
Tưởng chừng có thể yên ổn nghỉ ngơi thì bọn hắn lại bị một con Xích Hùng Sư tầng 8 hoặc 9 phát hiện và truy đuổi. Thế là cả đám lại bắt đầu việc chạy trốn, nhưng do tốc độ không phải là sở trường của nó nên không lâu sau bọn người Lâm Giang cắt đuôi được và tìm được chỗ tạm thời ẩn náu.
“Vô Danh, ta nghe một số thần y nói khi mệt mỏi và vận động mạnh mà không thở nhanh lên có khi sẽ nín chết đột xuất đấy”, Lâm Giang thở phì phò nhìn về phía Vô Danh nói.
Một ánh mắt băng lãnh nhìn thẳng vào Lâm Giang, bên cạnh thì Vương Hạo Hiên níu lại, không chắc hai người lại đánh lên.
“Ngươi muốn ăn đánh phải không?”, băng lãnh Vô Danh lên tiếng
“Ta sợ ngươi chắc” Lâm Giang cứng cỏi trả lời.
Không biết vì lí do gì, khi ra khỏi thành và không còn cảm giác bị giám sát, Lâm Giang có chút muốn ăn đòn, cảm giác như lâu ngày bị nhốt chợt bị thả ra giống như, tuy nhiên lần này thả ra là cho dã thú săn mồi.
Vô Danh nhìn Lâm Giang, sau đó lại nhắm mắt lại không để ý hắn làm gì.
“Thế bây giờ chúng ta đi săn hay chỉ cần trốn 7 ngày là được?”, Minh Viễn thở dốc hỏi đám người.
“Chắc chắn là đi săn, tuy nguy hiểm nhưng đổi lại được nhiều hơn. Giết mỗi một dã thú thì sẽ được cộng vào quân công, phải biết quân công rất khó lấy!”
Đằng này, Vương Hạo Hiên lên tiếng. Quân công giống như là tiền tệ đặc biệt ở trong quân đội, nó có thể đổi nhiều thứ khác nhau, tài nguyên, công pháp, tiền tài,...được tính toán bằng một loại bí bảo có trong thành. Nguồn thu hoạch quân công rất ít, ngoài được thưởng, quân công chỉ có thể có khi đánh giết quân địch khi chiến tranh và những hoạt động như thế này.
“Vậy giờ thống kê thực lực đội viên đi, chắc mọi người đã biết ta là Luyện Thể tầng 5”, Lâm Giang lên tiếng, nhìn thì có thể đoán được tu vi của bọn họ nhưng để chắc chắn thì Lâm Giang vẫn hỏi.
“Luyện Thể tầng 5, mới đột phá hôm qua”, Vương Hạo Hiên mở đầu.
“Luyện Thể tầng 4, sắp đột phá” Từ Vĩnh Nghi lên tiếng.
“Luyện Thể tầng 5, vừa đột phá vài hôm”, Minh Viễn lên tiếng, sau đó lại nhìn về phía Vô Danh.
“Lão đại bao nhiêu rồi?”
Vô Danh vẫn nhắm mắt nhưng mở miệng:
“5 sắp đột phá 6”
“Vậy chiến lực trung bình của đội là khoảng Luyện Thể tầng 5 đỉnh phong, đi săn dã thú Luyện Thể tầng 6 như thế nào?”, Lâm Giang lên tiếng, đồng thời nhìn xung quanh mọi người, việc vượt cấp khiêu chiến không phải dễ dàng mà ai cũng là được.
“Không vấn đề nha!”, Minh Viễn thảnh thơi trả lời, giống như việc này cũng không quá xa lạ.
“Cũng được”, Từ Vĩnh Nghi hơi suy nghĩ rồi cũng đưa ra kết quả.
Vương Hạo Hiên thì đưa tay, cười cười từ chối cho ý kiến.
Còn Vô Danh vẫn im lặng không nói gì.
“Được rồi như thế đi”, Lâm Giang nói.
Sau khi nghỉ ngơi hoàn tất, mọi người gần như khôi phục đỉnh phong. Đội bọn họ bắt đầu cẩn thận đi săn, trong rừng không thiếu dã thú cấp cao, nhưng đa phần vẫn là cấp thấp hơn, còn việc có hung thú hay yêu thú không bọn hắn không chắc, nhưng theo suy nghĩ, đa phần sẽ có.
“Phía trước có một đầu đại hùng”, bọn người cũng quen việc Lâm Giang dẫn đường vì giác quan của hắn cực kì nhạy bén, nên ai nấy đều nghe theo.
Tiếp cận mục tiêu, Vĩnh Nghi lên tiếng:
“Hôi Thổ Hùng, theo hình dạng và khí thế thì khoảng tầng 5 Luyện Thể kỳ”
Vừa mới kết thúc câu, đằng xa Hôi Thổ Hùng rống lớn.
Vô Danh đang đâm thẳng một kiếm vào cổ nó khiến nó rống lên, chưa kịp làm gì tiếp theo, Hôi Thổ Hùng tiếp tục bị một thanh cự kiếm chém vào cổ, khiến đầu nó lìa ra, thân gấu ngã xuống, máu chảy thành một vũng nhỏ.
“Đánh lén không tính”, Minh Viễn chạy lại chỗ thi thể Hôi Thổ Hùng nhìn Lâm Giang và Vô Danh.
“Kết thúc được thì nhanh thôi, trong rừng nên không được tốn nhiều thời gian” Lâm Giang lên tiếng, Vô Danh bên cạnh không nói gì nhưng có chút gật đầu.
“Đi thôi, không nên ở lại trừ khi các ngươi muốn mở tiệc“. Hạo Hiện cũng cắt xong hai tai Hôi Thổ Hùng làm chứng minh, sau đó thúc mọi người mau di chuyển.
Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Giang, mọi người rất nhanh săn được thêm vài con, lần nào cũng phải xử lí nhanh gọn và bỏ đi, tránh những con dã thú bị dẫn dụ tới bởi mùi máu tươi.
Mặt trời bắt đầu xuống núi, cũng là ngày chính thức sang chiều. Cả đội người đều di chuyển rất cẩn thận, không người nào dám lơ là cảnh giác, từ bắt đầu tới giờ không ít lần bọn họ chạm mặt dã thú cấp độ cao nhưng bọn hắn đều tránh né được.
Có thể tránh né chứ không phải là tuyệt đối có thể tránh né. Như hiện giờ, bọn người Lâm Giang đang đối mặt với một con dã thú tầng 7.
“Mộc Lâm Cự Mãng, là một loài chuyên ẩn nấp và tấn công bất ngờ, có rất mạnh thể lực và phản xạ”, từ điển Vĩnh Nghi lên tiếng.
Lần này Lâm Giang không thể phát hiện nó từ xa nhưng khi vào gần đến phạm vi tấn công của Mộc Lâm Cự Mãng thì hắn kịp thời phát hiện, cũng như cứu mọi người một mạng. Mộc Lâm Cự Mãng có khả năng ẩn nấp cực kì ghê gớm cùng với khả năng phản xạ, Luyện Thể tầng 8 võ giả bị nó đánh lén cũng chưa chắc có thể sống sót.
Chợt, Mộc Lâm Cự Mãng phát động công kích, nó quất mạnh đuôi vào bọn người, tốc độ rất kinh người, nhưng may mắn là bọn người Lâm Giang đã chuẩn bị sẵn sàng. Cả đám tách ra bao vây nó, điểm mạnh của bọn hắn hiện giờ là đông người.
Lâm Giang dùng Cự Kiếm trốn ra sau lưng chém thẳng vào nó trong khi Hạo Hiên và Vô Danh đang tấn công phía trước.
Vù.....
Chợt, cảm giác nguy cơ phát ra mãnh liệt, hắn dùng Cự Kiếm chắn ngang người, một đòn đuôi cực kì nhanh đánh vào Lâm Giang khiến hắn văng ra vài mét, cơ thể đau nhứt nhưng do có Cự Kiếm chắn nên cũng không bị thương nặng.
Nhìn ra phía trước, giống như Lâm Giang cả 2 người kia bị đẩy lùi.
“Tiếp tục để ta cản nó, ngươi tấn công”, Minh Viễn chạy ra phía trước Lâm Giang.
Thấy thế Lâm Giang ngay lập tức chạy tới, phía trước Vĩnh Nghi cũng tham chiến với bọn người.
Như dự đoán, một cú quất đuôi đánh thẳng phía Lâm Giang.
“Tiếp tục”, bên cạnh vang lên tiếng nói của Minh Viễn. Hắn chạy ra phía trước chụp lấy đuôi của nó, sau đó bị đẩy lùi một khoảng ngắn nhưng đuôi của Mộc Lâm Cự Mãng cũng chậm lại.
“Chết!”, Lâm Giang chạy ra phía trước, chém thẳng thân nó.
Một cú chém hết sức của Lâm Giang làm Mộc Lâm Cự Mãng thét lên, nhưng nơi vết chém cũng không gây ra vết thương nào quá sâu, chỉ có chút máu chảy.
Nổi giận Cự Mãng, nó quay đầu lại, mở miệng máu cắn thẳng về phía Lâm Giang. Nhưng chưa cắn tới, đằng sau nó lại bị một kiếm 2 đao chém thẳng vào gáy.
Cự Mãng thét lên đau đớn ngừng lại tấn công mà lui về, bọn người Lâm Giang cũng thế. Phòng ngự không phải sở trường của Mộc Lâm Cự Mãng nên máu trên những vết thương bắt đầu chảy ra.
Ánh mắt nó căm phẩn nhìn về phía bọn người, chợt giống như có thứ gì đó động đậy ở cổ họng nó.
“Cẩn thận, là độc!”, Vĩnh Nghi hét lên, cảm bọn người dùng kinh người phản xạ né tránh.
Mộc Lâm Cự Mãng phun ra một đốm chất lỏng màu xanh lục ngay vị trí lúc nãy của bọn họ. Lâm Giang nhíu mày nhìn lại, ngay tại nơi đó, cỏ cây bắt đầu khô héo và tàn lụi nhanh chóng.
Sau đó, Mộc Lâm Cự Mãng cũng giống như không thể phun độc được nữa, đợt công thứ hai bắt đầu. Như lần đầu, 2 bên cũng lùi lại, cơ thể Mộc Lâm Cự Mãng vết thương càng nhiều, nhưng bù lại bọn hắn cũng không tốt đẹp gì, Minh Viễn và Hạo Hiên bị thương.
Rống...............
Chợt, từ phía xa một tiếng rống vang lại. Sắc mặt bọn người càng khó coi, cuộc chiến chỉ kéo dài hơi lâu, nhưng đã thu hút thêm một số sự chú ý không đáng có.
Nhíu mày, Lâm Giang tiến lên, thấy thế bọn người cùng tiến lên, nhưng ánh mắt Vô Danh lại hơi chút lưỡng lự.
Một đòn đuôi quất đến bên người Lâm Giang, lần này hắn không tấn công mà phối hợp với Minh Viễn ôm chặt đuôi nó lại, một cự lực tác động thẳng vào ngực Lâm Giang, suýt nữa thì gãy xương, đẩy lùi hắn cùng Minh Viễn vài mét, bù lại phần đuôi của nó không thể di chuyển quá nhanh.
“Nhanh lên giải quyết, lưỡng lự là chết cả đám”, Lâm Giang hét lên, mặc dù hắn và Minh Viễn đều đang bị đẩy lùi.
Vừa nghe tiếng nói, ánh mắt Vô Danh lại lạnh hơn, lần này không phải về phía Lâm Giang mà là về phía Mộc Lâm Cự Mãng.
Một kiếm bất chợt đâm thẳng vào cổ họng của Mộc Lâm Cự Mãng khi nó đang cố đuổi bắt Hạo Hiên. Nhưng lần này thanh kiếm xuyên thẳng qua thân thể nó, cuối cùng cắt ngang cổ nó.
Không có thời gian bất ngờ, Vĩnh Nghi nắm đao chém thẳng vào vết thương liên tục, mất lớp bảo hộ, nhanh chóng đầu Mộc Lâm Cự Mãng lìa khỏi cổ.
Nói thì dài nhưng diễn ra chỉ trong tích tắc.
Mất đi đầu, cơ thể của nó vẫn dãy dụa liên tục được một lúc thì ngừng lại. Lâm Giang và Minh Viễn thì ngã xuống, nằm tại chỗ, Vô Danh, Hạo Hiên và Vĩnh Nghi thì ngồi bệt xuống thở dốc.
“Kia là Ngụy Kiếm Ý?”, Vĩnh Nghi mở lời hướng hỏi Vô Danh, cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc đó thanh kiếm của Vô Danh dường như sắc bén hơn rất nhiều, và mạnh mẽ hơn nhiều.
Vô Danh chỉ yên lặng gật đầu.
“Chỉ là một phần của Ngụy Kiếm Ý, vẫn chưa hoàn toàn là Ngụy Kiếm Ý”
Bất ngờ là không ai quá ngạc nhiên, chỉ hơi gật đầu thế thôi.
Rất nhanh gọn thu thập 2 răng nanh của nó, cả đám nhanh chóng di chuyển nơi khác.