Ác Mộng Chi Lăng

Chương 56: Chương 56: Xếp hạng




Lâm Giang nhìn xuống cánh tay mình, nơi đó xuất hiện một tí kí tự và con số không biết từ lúc nào ở trên tay hắn.

“10 điểm, xếp hạng 17808” đó là những kí tự xuất hiện trên tay Lâm Giang.

“Tận 17808 à, ta tưởng mình hoàn thành nhanh chứ”

Cử động nhẹ một chút, quả thực thấy cơ thể nhẹ lại rất nhiều và lực lượng lại được tăng cường một đoạn ngắn, tuy có hơi đau nhức do phải đứng dưới trọng lực mạnh hơn quá lâu.

Lực lượng của Lâm Giang trước đó là sắp đạt 2 vạn cân, hiện tại là vừa đúng 2 vạn cân, cảm giác đây là lực lượng cực hạn của Luyện Thể kỳ, nếu không có Lực Lượng hệ thiên phú. Chắn trước mặt hắn bây giờ là bức màn cực hạn, thứ làm hắn khổ sở 1 tháng nay mà không thể đột phá, nếu Lâm Giang thành công công phá nó, hắn sẽ có căn cơ hoàn chỉnh nhất, cũng đạt cực mức độ cực hạn của Luyện Thể kỳ.

“Như thế là ta đoán đúng rồi, cảnh giới bình thường tối đa chỉ tăng 1000 cân nhưng cực hạn của nhân loại ở Luyện Thể kỳ là 2 vạn cân” Lâm Giang cười cười.

Nói xong hắn lại nhìn xung quanh, nhắm mắt lại cảm nhận.

“Cuối cùng nơi đây là ở đâu, là bí cảnh hay là huyễn thuật?” Lâm Giang luôn cảm thấy sai nhưng vẫn không tìm được mấu chốt.

Ở trên cao hơn nữa, ở trên đỉnh của Kim Vân Nguyên Sơn, các cao tầng của các thế lực bàn tán, suy ngẫm, theo dõi vô số người tham dự chiêu sinh phía dưới, đa phần là đã thoát ra khỏi 99 bậc thang bước vào khu rừng.

“Tốt tốt, lần này có quá nhiều kẻ xuất sắc, thiên kiêu không thiếu, đặc biệt một nhóm kẻ dẫn đầu quá kinh khủng, là yêu nghiệt” Phó tông chủ của Nguyên Phù Tông kích động nói lớn.

“Không chỉ là Linh Hải kỳ, ở Luyện Thể kỳ cũng có một số người khá xuất sắc” Phó viện trưởng của Quang Nguyệt học viện cũng nói.

“Luyện Thể kỳ có gì mà xuất sắc, không vào Linh Hải thì chỉ là phàm nhân, không biết tại sao lại cho bọn hắn tham gia cơ chứ” Phó tông chủ Hạ Viêm Chính Tông bác bỏ, cũng nhìn nhìn về phía trung tâm ngỏ ý hỏi.

Ở chính giữa 2 người chăm chú nhìn phía dưới, nghe bọn hắn thảo luận cũng rời mắt khỏi kẻ mình coi trọng nhìn về một số Luyện Thể kỳ may mắn vượt qua 99 bậc thang, hơi lắc đầu.

“Bọn ta cũng không rõ, đột ngột cả 2 vị Viện Trưởng ra quyết định như thế” Từ viện trưởng mở miệng chậm rãi nói, sau đó ánh mắt nhìn về xa về hướng đông, ánh mắt như xuyên thẳng không gian, đang nhìn thứ gì đó.

Nhìn thấy Từ viện trưởng nhìn về hướng đông, bọn hắn cũng nhìn về hướng đông, ánh mắt có chút cổ quái và như hiểu ý Từ viện trưởng.

“Không phải tất cả Luyện Thể kỳ đều không thú vị đâu, ta phát hiện vài kẻ khá mạnh, chỉ cần đột phá Luyện Thể kỳ liền có tư cách được gọi là Thiên Kiêu, thậm chí hơn thế”

Bên cạnh Hàn viện trưởng mở miệng nói, ánh mắt nhìn về các hướng khác nhau.

Nghe nàng nói, mọi người cũng nhìn về phía đó, nơi đó bọn hắn thấy một thanh niên mang theo một thanh kiếm còn nhỏ máu bước đi, phía sau lưng là hơn 10 cái thi thể trong đó không thiếu Linh Hải kỳ.

“Nếu ta không nhằm hắn luyện ra Sát Lục kiếm ý? Chắc có sai sót gì đó rồi, Luyện Thể kỳ luyện ra kiếm ý đã hiếm mà còn là Sát Lục kiếm ý?” Đại trưởng lão của Linh Giang Phái mở miệng nói.

Mọi người nghe cũng gật gật đầu, sau đó lại nhìn về một hướng khác thấy được một nữ nhân được bao quanh bởi ánh sáng, nhẹ nhàng chém giết với 5 tên Linh Hải kỳ khác và chiếm thượng phong.

“Đã hình thành ngụy kiếm ý, cứ như thế không lâu nữa sẽ trở thành kiếm ý, ngoài ra nàng còn sử dụng Quang Minh hệ thần thông, có Quang Minh hệ thiên phú, tính cách lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn, là Thiên Kiêu không sai”

Đại trưởng lão của Linh Lung Thánh Địa mở miệng.

Đâu phải có thiên phú và thần thông là được coi là thần thông, tất cả những kẻ vượt qua 99 bậc thang đều gần như có cả 2 thứ đó. Nhưng bọn hắn ai không phải là cường giả đứng đầu nhìn thôi cũng biết được chênh lệch giữa hành động thiên kiêu và kẻ bình thường.

Không chỉ 2 người đó, càng nhiều Luyện Thể kỳ được được coi là Thiên Kiêu dần lộ diện, tuy bọn hắn chắc chắn không phải là đối thủ của những Thiên Kiêu chân chính ở Linh Hải kỳ, nhưng chỉ cần bồi dưỡng một chút thì bọn hắn sẽ thành những Thiên Kiêu chân chính kia.

Trở lại về khu rừng trong một cái hồ nhỏ.

“Thật là mát mẻ, không có gì bằng tắm rửa sạch sẽ sau khi tu luyện, làm việc mệt mỏi” Lâm Giang ngâm mình dưới hồ nước, bộ mặt thỏa mãn.

Sau khi vượt qua 99 bậc thang và tiếp xúc với mức độ linh khí trở lại bình thường thì hắn phát hiện cơ thể hấp thu nhanh hơn rất nhiều nên hắn lựa chọn vừa ngâm nước vừa thư gia... à không vừa tu luyện.

Nhưng đây là trong một hồ nước nhỏ trong rừng sâu, xung quanh là rất nhiều hung thú dã thú, không lý gì trong hồ nước chỉ có Lâm Giang và nước.

Một đám ngư loại dã thú bắt đầu tụ tập lao đến hắn, lặng lẽ âm thầm bơi lại nơi Lâm Giang là một con hắc sắc Cự Ngạc dài hơn 3m định cho hắn một đòn tử vong.

Nhưng bọn nó đâu biết được, mọi cử động âm thầm của bọn nó đều bị Lâm Giang phát hiện nhưng lại làm ngơ.

Bất chợt cả hồ nhỏ phát sáng tử quang sắc, vô số tử lôi điện xuất hiện bao phủ toàn bộ hồ nước nhỏ. Một lúc sau ánh sáng kết thúc, chỉ còn lăng tăng từng tia tử lôi điện nhảy nhót trên mặt hồ.

Gần như tất cả dã thú ngay cả những sinh vật bình thường trong hồ đồng loạt cứng đờ nổi lên mặt nước. Ở giữa hồ một con hắc Cự Ngạc tê liệt nổi lên mặt hồ, xung quanh cơ thể bị bao phủ bởi tử lôi điện.

Lâm Giang leo lên bờ mặc quần áo vào miệng nói nhỏ.

“Để ta cho ngươi thấy ở kiếp trước của ta người ta bắt cá như thế nào”

Mặc xong quần áo, Lâm Giang quay lại nhìn con hung thú chỉ là Linh Hải tầng 2 kia sắp hết tê liệt.

Lâm Giang đưa tay thẳng ra phía trước, một luồng tử lôi điện bắn thẳng tới nơi đó. Một vụ nổ vang lên, nước bắn lên tung tóe cùng cả con Cự Ngạc kia văng vào bờ, thương thế của nó cũng nghiêm trọng hơn nhiều. Ánh mắt nó hung tàn, tức giận nhìn Lâm Giang muốn bổ nhào lại xé nát hắn nhưng lại bị tê liệt.

“Bạo Thạch Kiếm”

Trấn Uy Cự Kiếm chém thẳng xuống, xuyên qua lớp da dày mà nó kiêu ngạo, cắt đứt sinh cơ của nó, mặt đất cũng xuất hiện một vết nứt lớn.

Lâm Giang nhìn xuống cánh tay trái, điểm từ 10 lên thành 43 điểm, xếp hạng cũng từ 19056 thành 16401.

“Không tệ”

Sau đó hắn mang theo Cự Kiếm rời đi đến nơi khác.

...

“Thiết Sa Chưởng”

“RÉCCCC”

Địa Linh Độc Hạt thét lớn sau đó ngã xuống không cử động nữa, một thanh cự kiếm ngay sau đó xuyên thủng nó.

Lâm Giang rút kiếm của mình ra, trên tay còn mang cầm một cây linh dược phát ra lam sắc, linh dược còn đang tỏa ra linh khí khá nồng đậm.

“Giết Hạt cướp thảo, ta khốn nạn quá nhưng cám ơn nhé” Lâm Giang bỏ linh dược vào trữ vật giới chỉ, Lâm Giang cảm thấy khá là may mắn khi mình từng cướp nhiều giới chỉ như vậy ở trong Vạn Hoa Bí Cảnh. Trong đó còn có nhiều thứ hắn còn chưa mở ra xem xét như mấy bông hoa hắn lựa chọn, còn có mặt đá khắc 3 chữ Vạn Hoa Cốc và quyển sách Bách Dưỡng Thảo. Hắn không có thời gian nha.

Bước ra khỏi hang động, điểm của Lâm Giang cũng từ 89 lên 95, xếp hạng từ 14009 lên 13780.

Khu vực này không nhiều hung thú nên tăng điểm khá chậm.

Lâm Giang dự định bước đi tiếp đến nơi tiếp theo tìm kiếm nơi có nhiều hung thú hơn một chút. Nhưng chợt hắn nhìn lên một lên phía một cái cây, nơi đó đang có một người đang nhìn hắn.

Lâm Giang cũng có chút giật mình vì mình không phát hiện từ xa, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ gây sai lầm chí mạng rồi.

Tên kia khoảng tuổi hắn, tu vi là Linh Hải kỳ, còn bao nhiêu tầng thì Lâm Giang không biết được, hắn còn cho Lâm Giang một cảm giác nguy hiểm.

Mà nói gì thì nói dáng dấp tên kia cho dù là Lâm Giang thì cũng chỉ biết dựng lên ngón cái nói - soái, soái tạc thiên. Cao ráo, mái tóc lam, mang một bộ thanh y, càng tôn lên nét soái của hắn.

“Ngươi cũng nhạy cảm thật đó, lại phát hiện ta” Tên kia cười nhẹ nhàng nhìn Lâm Giang

“Thói quen cảnh giác” Lâm Giang cũng cười đáp lại.

Sau đó cả hai lại lâm vào im lặng nhìn nhau.

“Đừng lo ta chỉ đi ngang qua, không có ý xấu. Ta đang tìm đối thủ nào đó, mà ngươi chỉ là Luyện Thể kỳ, khi nào ngươi là Linh Hải kỳ thì có lẽ chúng ta sẽ có đánh nhau” Tên thanh niên kia cười vui vẻ nói với Lâm Giang rồi chuẩn bị quay lưng đi.

“À, phía đó có 2 tên Luyện Thể đỉnh phong như người đang săn lùng người khác cướp điểm đấy. Ở trong đây thì ngươi cứ chiến thoải mái hay trốn đi cũng được” Nói xong tên thanh niên kia di chuyển biến mất vào rừng sâu rất nhanh thoát khỏi tầm mắt của Lâm Giang.

“Đúng là một tên kì lạ” Lâm Giang chợt phì cười, bước về phía hắn chỉ nơi có 2 tên Luyện Thể đỉnh phong.

“Khu vực này chắc không còn ai đâu, nên chuyển đi nơi khác” Tên nhìn kiêu ngạo, dáng vẻ cao quý, nói với một tên béo sắc mặt dữ tợn.

Tên béo kia nhét một miếng thịt tươi vào miệng nhai kỹ sau đó nuốt, rồi lại nhìn tên dáng vẻ cao quý kia gật đầu.

Cả 2 bọn hắn không săn lùng dã thú và hung thú như người khác mà do muốn xếp hạng cao nên bọn hắn săn giết người cướp điểm của người khác.

Cả 2 vừa quay đi chợt sống lưng phát lạnh, sắc mặt biến đổi trắng nhợt. Bất chợt một kẻ xuất hiện ở ngay sau lưng bọn hắn, nấm đấm được bao phủ bởi lôi điện đấm thẳng vào người tên béo.

Lôi điện nổ tung, thổi bay tất cả mọi thứ bên cạnh, tên nhìn cao quý kia bị hất bay lùi về phía sau.

Khi hắn vừa định hình lại, lại nghe một câu “ Thiết Sa Quyền”, hắn lại bay thẳng về phía sau đụng gãy nhiều cây cối rồi mới dừng lại, hộc máu, quần áo rách rưới lộ ra một kiện linh khí bảo giáp đang bảo vệ hắn.

Vừa ngước mặt lên nhìn, một thanh cự kiếm chém thẳng vào cổ hắn sau đó dừng lại khi chỉ còn một chút nữa là chạm đến.

Hắn sợ hãi cực độ, tất cả diễn ra quá nhanh khiến ngay cả hắn cũng không kịp phản ứng gì thì mạng sống đã rơi vào tay kẻ khác.

Trước mặt hắn là một tên mang áo choàng đen mang một thanh cự kiếm màu đen vô cùng sắc bén kề vào cổ hắn.

“Ta...ta cho, ta cho điểm của ta, làm ơn tha mạng cho ta” Hắn run sợ, miệng ấp úng hét lên ngăn cản Lâm Giang xuống tay.

Ngay sau đó đưa tay của mình ra nhưng lại thấy Lâm Giang không làm gì cả, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Đây...đây là điểm của ta, ngươi chỉ cần đưa tay vào là được” Tên kia sợ hãi thì sợ hãi nhưng cũng phát hiện là Lâm Giang không biết cách nhận điểm từ kẻ khác.

Nghe vậy Lâm Giang cũng đưa của mình vào, nhanh chóng điểm của hắn được tăng lên.

“Gaaaaaaaaa”

Chợt phía sau lưng Lâm Giang vang lên tiếng thét, tên béo kia đang từ trong đống đổ nát đứng dậy, cơ thể cháy đen toàn bộ, ở ngực còn có một lỗ máu, nhìn cực kì chật vật và đau đớn.

Đúng lúc Lâm Giang nhìn ra phía sau, tên đang van xin hắn chợt thay đổi ánh mắt, trong tay chợt xuất hiện một cây chủy thủ đâm thẳng vào tim Lâm Giang, trên miệng còn mang một nụ cười tởm lợm hèn mọn.

Tưởng chừng chủy thủ có thể đâm xuyên tim Lâm Giang nào ngờ, thanh cự kiếm đứng im từ lúc nãy đến giờ lại chuyển động chém vào người hắn. Lúc nguy cấp không thể không hủy bỏ động tác mà toàn lực tránh né, coi như tránh né khỏi cự kiếm thì lại bị thêm một đấm của Lâm Giang đấm trúng.

May mắn lần này tên kia có chuẩn bị thủ thế nên không bị hất bay.

“Vạn Trọng Kiếm”

Một âm thanh lạnh lẽo vang vào tai của tên thanh niên cao quý kia, Trấn Uy lập tức bổ thẳng từ đầu hắn xuống, ngay cả bảo giáp cũng không cứu được hắn, đầu bị tách làm hai phần.

“Ta còn định hỏi ngươi một số thứ cơ, lâu quá mới gặp được người khác” Lâm Giang hơi thở dài sau đó quay người thong dong đi về phía tên béo đang đau đớn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.