Ác Mộng Tình Yêu

Chương 35: Chương 35




Tôi cố gắng rút tay phải của mình ra khỏi bàn tay của tên kia. Vừa mới thả lỏng ra một chút, tên kia liền nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi sẽ bỏ đi mất, miệng tên kia thì thào nói mấy lời vô nghĩa mà tôi không hiểu nổi.

Tôi ngây người khi nghe tên kia gọi tên tôi trong mơ. Mắt tôi đỏ hoe, trái tim tôi đập thật nhanh. Bịt chặt miệng để cho tiếng nấc không thoát khỏi cổ họng. Tôi hoang mang và mâu thuẫn quá. Tôi muốn điên lên. Tại sao tên kia luôn khiến tôi phải khổ sở, và mệt mỏi thế này ? Tại sao tên kia không thể đối xử với tôi một cách bình thường giống như những người khác ? Tại sao tên kia làm tôi luôn hoang mang và bối rồi ?

Nhiều lúc tôi ngỡ tưởng tôi hận tên kia thấu xương, hận nhiều đến nỗi tôi có thể giết chết tên kia. Nhưng lúc này đây, tôi lại rung động, lại thấy trái tim mình không thể ngăn được những nhịp đập và giai điệu của tình yêu, khi thấy tên kia thức cả đêm để chăm sóc và trông nom tôi, thậm chí trong mơ còn gọi tên tôi.

Tôi rất muốn gọi tên kia dậy, đánh và tát vào mặt tên kia, muốn gào lên để hỏi tên kia rằng, tên kia có thật sự yêu và hiểu tôi không ? Tôi muốn biết trái tim của tên kia làm bằng sắt thép hay bằng băng, mà tên kia có thể đánh tôi, có thể dùng cách thô bỉ để chiếm đoạt tôi ?

Nhắm mắt lại để cho hai dòng lệ rơi xuống gối, tôi lại cố gắng rút tay ra khỏi tay tên kia.

Tên kia do quá mệt mỏi và chìm dần vào giấc ngủ sâu nên bàn tay nắm lấy tay tôi dần buông lỏng. Tôi nhanh chóng rút tay mình ra.

Tay tôi vẫn còn lưu giữ lại hơi ấm của tên kia. Tôi bất giác đặt tay lên trái tim mình, mặt tôi hơi ửng đỏ khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ đẹp như một thiên thần và hiền như một đứa trẻ con của tên kia.

Dù đã có quan hệ vượt quá giới hạn với tên kia mấy lần, nhưng chưa lấy nào tôi được ngắm khuôn mặt say ngủ của tên kia. Tôi bần thần cả người, tôi không dám tin là một ác quỷ như tên kia lại có một khuôn mặt thuần khiết và trong sáng khi đang ngủ say như thế ? Chẳng lẽ tôi đã hiểu sai về tên kia rồi sao ?

Trời mùa đông se lạnh, tên kia chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen mỏng nên nằm ngủ gục co ro ở trên ghế.

Tôi không đành lòng nhìn tên kia vì mình, nên bị phong hàn. Tôi cố gắng lấy một tấm ga rải giường mỏng màu trắng ở bên cạnh, tôi nhẹ nhàng đắp lên người tên kia.

Tôi vừa mới làm xong, tên kia mở mắt nhìn tôi.

Tôi lúng túng và hốt hoảng vội kêu lên một tiếng, mặt tôi đỏ bừng vì thẹn. Tôi không ngờ hành động lén lút của mình đã bị tên kia nhìn thấy.

Đầu tiên tên kia sửng sốt nhìn tôi, tên kia rất mừng vì tôi đã tỉnh. Sau thấy tôi đã lấy ga rải giường đắp lên cho mình để không bị lạnh, tên kia ngây người nhìn tôi, khóe môi tên kia nở một nụ cười ngọt ngào và sung sướng.

Trong ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt, nụ cười và đôi mắt của tên kia chẳng khác gì mặt biển đang bị ánh trăng chiếu rọi. Tôi đang bị tên kia cuốn hút, đang bị nhấn chìm vào trong ánh mắt và nụ cười của tên kia.

Nếu tên kia biết được rằng, nụ cười và ánh mắt của mình có lực sát thương và ảnh hưởng lớn đối với tôi nhiều như thế nào, tên kia sẽ không còn phải khổ tâm dùng những hình phạt khủng khiếp để hành hạ và bắt ép tôi nữa.

_Em đã tỉnh rồi sao ?

Tên kia dịu dàng và quan tâm hỏi tôi.

Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh biếc màu da trời của tên kia. Trong đêm tối, màu xanh kia càng rực sáng, càng cuốn hút, càng mãnh liệt giống như đang bị thiêu đốt bởi sức nóng của mặt trời.

Tên kia ngồi thẳng dậy, tay tên kia chạm vào trán tôi, giọng nói ngọt và sâu của tên kia vang bên tai tôi.

_Em đã hạ sốt rồi. Em có muốn ăn gì không để anh đi lấy ?

Tôi ngơ ngác nhìn tên kia, tôi đang bị lạc lối, bị tên kia thôi miên.

Ngón tay tên kia chạm nhẹ vào trán, vào má và môi tôi, hơi thở nam tính và quyến rũ của tên kia phả vào mặt tôi.

_Em có biết em gầy và xanh xao lắm không ? Em nên ăn nhiều vào, anh không muốn nhìn thấy em ốm yếu và phải nằm viện như thế này.

Môi tên kia chạm nhẹ vào môi tôi, mắt tên kia dịu dàng và đắm say nhìn tôi.

_Anh yêu em ! Anh sẽ cố gắng sữa chữa lại sai lầm mà anh đã gây ra cho em. Anh chỉ xin em đừng rời bỏ anh, đừng căm ghét và hận thù anh. Anh không muốn mất em thêm một lần nữa.

Tên kia ôm lấy tôi vào lòng, tay tên kia siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn ốm yếu và mệt mỏi của tôi.

Thanh âm trầm ấm và dịu dàng của tên kia lại vang lên bên tai tôi.

_Em có biết anh đã sợ như thế nào khi biết em ngất xỉu phải nằm viện không ? Lúc đó, anh có cảm giác giống như mình sắp mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời mình. Anh biết mình đã sai rồi, đã biết mình ngu ngốc và quá tàn nhẫn khi hành hạ và dùng những cách thô bạo ấy để ép em ở lại bên cạnh anh.

Vòng tay tên kia ngày càng chặt, giọng nói tên kia ngày càng ngọt và sâu, mũi tên kia hơi nghẹn, hốc mắt tên kia đỏ hoe. Tên kia đang xúc động, và đang hối hận.

_Anh đã sai khi cho rằng chỉ có làm như thế, em mới chịu ở bên cạnh anh, và thuộc về anh mãi mãi. Nhưng chiều hôm qua, khi nghe em nói, anh mới hiểu, anh dù có được thể xác của em, giam giữ được tự do của em, nhưng không bao giờ có được trái tim và linh hồn của em. Thứ mà anh cần là trái tim của em, là suy nghĩ, là cảm giác của em dành cho anh. Anh muốn từng phút, từng giây, từng giờ, hàng ngày, hàng đêm, em đều nghĩ về anh, chỉ hướng về duy nhất một mình anh. Anh không muốn em ở bên cạnh anh, nhưng lại nghĩ về một chàng trai khác, anh không cho phép em làm điều đó. Anh là người có tính sở hữu rất cao, thứ gì đã thuộc về anh, anh muốn thứ đó thuộc về anh trọn vẹn.

Nhẹ nhàng đẩy tôi ra, tên kia nâng cằm tôi lên.

_Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã xác định cả đời này em sẽ là của anh, và chỉ thuộc về duy nhất một mình anh. Anh không muốn em nghĩ về một ai khác, hay được phép yêu một chàng trai khác ngoài anh. Em là người anh đã chờ đợi trong ba năm, là người khiến anh thay đổi, và biến thành một kẻ lãnh khốc như bây giờ. Em phải có trách nhiệm với sự thay đổi của anh, cũng phải ở bên cạnh anh cả đời để trả nợ cho anh.

Tôi mở to mắt nhìn tên kia, mặt tôi đỏ bừng, trái tim tôi đập dữ dội trong lồng ngực. Mỗi một câu, một chữ của tên kia đều thấm sâu vào trong mạch cảm xúc trong lòng tôi. Tôi đang say, đang lơ lửng muốn bay. Giọng nói ngọt và sâu của tên kia đang ru hồn tôi. Tôi lại thấy mình quay trở về ba năm trước, thấy mình luôn cười đùa và nói chuyện vui vẻ với một chàng trai mập lùn, đeo một cặp kính dày cộm và ăn mặc luộn thuộm.

Tôi bất giác ngơ ngẩn cười, cười xinh đẹp và e thẹn giống như một bông hoa e ấp mới chớm nở.

Tên kia cũng nở một nụ cười hạnh phúc và quyến rũ khi trông thấy nụ cười của tôi. Môi tên kia chạm vào môi tôi, tên kia hôn tôi một cách trân trọng và nâng niu, nụ hôn này là nụ hôn của một người con trai dành tặng cho người con gái mà mình yêu. Nụ hôn tuy không mang theo mùi vị của bá đạo và chiếm hữu nhưng cũng không kém phần cuồng nhiệt và đắm say.

Tay tôi nâng dần lên, cuối cùng tôi vòng tay ôm lấy cổ của tên kia. Lúc đầu tôi hơi sợ hãi khi tên kia chạm vào tôi, nhưng ngay sau đó cử chỉ dịu dàng và nâng niu của tên kia đã đánh tan đi hết mọi phòng bị trong tôi.

Khi nụ hôn dứt, hai mắt tôi vẫn còn nhắm nghiền. Nụ hôn đã lấy đi hết mọi suy nghĩ trong tôi. Cảm giác đắm say và tan chảy đang điều khiển tâm trí và cơ thể tôi. Nụ hôn không hề gấp gáp, mà từ tốn. Từng chút từng chút một tên kia đã lấy cắp hết mọi phản kháng trong tôi. Thêm một lần nữa, tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy yêu đương với tên kia.

Tên kia nở một nụ cười có thể khiến băng đá trên thế gian tan chảy trong vòng chưa đầy năm giây, đôi mắt xanh biếc của tên kia phát ra thứ ánh sáng câu nhân, và có thể ru hồn người khác vào trong khoảng không vô tận của mình.

Tôi không biết tên kia đã hôn và ôm tôi bao nhiêu lần, nói với tôi bao nhiêu câu, nhưng khi tôi ngủ quên trong lòng tên kia, thì tôi đã biết cả đời này dù tên kia đối xử tàn nhẫn, hay dịu dàng với tôi, tôi cũng đừng hòng mà thoát khỏi tên kia.

Tôi vốn tưởng mình thông minh và mạnh mẽ, nhưng chỉ cần tên kia thay đổi các đối xử với tôi, tôi lại bị nhấn chìm và bị xích lại bằng một sợ dây vô hình còn đáng sợ hơi sợi dây xích bắng sắt thép kia nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.